Phi Thiên
Chương 1949: Thương nghị chuyện quan trọng
Mấy người khác im lặng, Cơ Hoan cau mày nói:
- Ngươi muốn ra tay thế nào?
Mục Phàm Quân:
- Lục đạo chấp chưởng thiên hạ theo ý mình, hôm nay có thể nói là ôm thành đoàn để chống giặc ngoài. Hoàn cảnh áp bách nên phải đoàn kết một lòng. Muốn ra tay với Miêu Nghị không có mọi người là không được. Dù có một nhà che chở hắn cũng không thể ra tay. Cho nên mới tìm mọi người thương lượng.
- Thương lượng? Chúng ta còn dễ nói, Vô Lượng một đạo thì sao, há có thể bảo bọn họ động Thánh chủ của mình?
Vân Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Ngươi muốn làm thối hắn, muốn vạch trần thân phận Thiên đình của hắn để người lục đạo không che chở hắn đúng không?
Mục Phàm Quân:
- Đúng, ta có ý đó.
Vân Ngạo Thiên:
- Ngươi có nghĩ tới không có? Một khi thân phận của hắn bị vạch trần, Miêu Nghị không có khả năng ngồi chờ chết, hoàn toàn có khả năng ném quan hệ thông gia của chúng ta với hắn ra, đến lúc đó trong lục đạo ai dám tin tưởng chúng ta?
Mục Phàm Quân đứng lên, hắn nhìn mọi người và nói:
- Đây chính là điểm ta lo lắng, nếu chờ cao tầng lục đạo tìm hiểu ra quan hệ giữa hắn và chúng ta, như vậy tâm huyết bao lâu nay sẽ bị hủy, không bằng chủ động vạch trần, chứng minh chúng ta suy nghĩ cho lục đạo.
Cơ Hoan thở dài:
- Nam nhân bà, Hồng Trần và con gái An Như Ngọc đều gả cho hắn, chẳng lẽ ngươi không lo?
Mục Phàm Quân:
- Lão yêu quái ngươi nữ nhi tình trường lúc nào thế? Vì lợi ích chỉnh thể của gia tộc, ngươi bỏ qua con gái chết sống còn ít sao? Miêu Nghị giết con gái Cơ Mỹ Mi của ngươi, ngươi xem như không phải chuyện quan trọng.
Tư Đồ Tiếu nhìn hai bên:
- Nếu cứ quyết định như vậy có phải quá vội vàng hay không? Không bằng tìm Miêu Nghị, khuyên hắn cũng không phải được sao?
Mục Phàm Quân:
- Cứ theo hắn đi, trừ phi hắn vĩnh viễn không chạm mặt người Thiên đình. Nếu không sớm muộn gì có ngày bạo lộ thân phận, là chúng ta chủ động vạch trần thân phận của hắn còn tốt, nếu người lục đạo vạch trần sẽ hoài nghi chúng ta, ta nghĩ chúng ta nên suy nghĩ vấn đề này thật kỹ.
Mấy người yên tĩnh một hồi, Tàng Lôi thở dài:
- Nam nhân bà, ngươi nói không phải không đạo lý, lão nạp cảm giác ngươi một lòng muốn hắn chết. Cảm giác sau lưng có ẩn tình khác, nếu không vì cái gì sớm không nói muộn không nói. Hết lần này tới lần khác lại vội vàng như vậy?
- Ta cũng đang nghi kỵ đây.
Cơ Hoan tay vuốt chòm râu nghiêng chằm chằm vào Mục Phàm Quân,
- Nam nhân bà. Ngươi muốn đạt được mục đích gì?
- Ta có mục đích khác.
Ánh mắt Mục Phàm Quân hơi sáng, nói:
- Trên tay Miêu Nghị nắm giữ công pháp chữ địa và chữ thiên của chúng ta, trước đó ta đã yêu cầu qua, hắn không chịu lấy ra thổ lộ, kỳ thật cũng không cần suy nghĩ nhiều, loại vật này hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng giao ra. Từ đó chúng ta chỉ có thể mạnh bạo, chỉ cần bắt hắn, không cho hắn chạy, từ đó nghĩ biện pháp ép hắn giao ra, điều kiện tiên quyết là người lục đạo không ngăn cản!
Đôi mắt mọi người tỏa sáng.
Không bao lâu, bốn người cũng rời khỏi Tiên cung.
Mục Phàm Quân nhắm mắt lại, bàn tay vuốt ve điêu lan, không biết đang suy tư điều gì.
Đột nhiên nàng nhìn thấy có một thân ảnh xuất hiện trước mặt mình, chính là Vân Ngạo Thiên.
- Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi lại đổi ý?
Mục Phàm Quân hỏi.
Vân Ngạo Thiên nhìn nàng, hỏi:
- Quả nhiên ta không nhìn lầm người, nhiều năm như vậy, ngươi thật sự không thay đổi cái gì! Một nữ nhân không nên giả dạng làm nam nhân hiếu thắng, thậm chí vì đạt mục đích không từ thủ đoạn gì, có ý nghĩa sao? Có khoái hoạt như nữ nhân sao?
Mục Phàm Quân bình tĩnh nói:
- Ngươi có tư cách nói ta sao? Nữ nhân của ngươi không ít, chẳng lẽ còn muốn nữ nhân trong thiên hạ bị nam nhân đùa bỡn mới được? Thân là nam nhân khoái hoạt vậy là cái gì, chẳng lẽ nữ nhân đều trái ôm phải ấp? Nếu ngươi quay lại chỉ nói chuyện này, thứ cho ta không phụng bồi!
Dứt lời phất tay áo rời đi.
- Đứng lại!
Vân Ngạo Thiên quát lớn, nói:
- Ngươi có nghĩ mình làm vậy sẽ mang bao nhiêu đau khổ cho Thu tỷ nhi hay không? Ngươi muốn nàng làm quả phụ! Ta cho ngươi biết, nếu như Thu tỷ nhi hận ta, ta cũng không để ngươi sống khá giả, ta sẽ vạch trần quan hệ giữa ngươi và nàng, cũng làm nàng hận ngươi cả đời.
Mục Phàm Quân nghe vậy dừng bước, nói:
- Ta sẽ không hại nha đầu, ta làm vậy chỉ tốt cho nàng, Miêu Nghị chết, nàng chỉ thiếu một nam nhân, đạt nhiều hơn nữa..., Miêu Nghị còn sót lại thế lực trong Tiểu Thế Giới sẽ do nàng tiếp quản, có ta và ngươi giúp đỡ, về sau cả Tiểu Thế Giới chính là của nàng. Miêu Nghị không có đại tài vấn đỉnh thiên hạ, lại rất khó chơi, không dễ dàng nghe lời, nếu không có Miêu Nghị, nha đầu càng dễ dàng nghe chúng ta, nàng sẽ nghĩ biện pháp giúp gia gia thoát khỏi địa ngục. Ngươi đổi góc độ suy nghĩ, không có Miêu Nghị. Chúng ta cũng có thể yên tâm giúp nàng, dù sao lục đạo còn có thủ hạ sót lại ở bên ngoài. Nếu không ngươi dám cam đoan Miêu Nghị trở về không có mới nói cũ? Để nam nhân khống chế vận mệnh của nàng, ta tình nguyện để nàng khống chế bản thân mình! Vân Ngạo Thiên. Nếu ngươi muốn là địch với ta, không muốn nha đầu tiếp nhận ta, muốn nàng hận ta cả đời, ngươi nói cho nàng biết cũng tốt... Nhưng ta khuyên ngươi nên giấu diếm nguyên nhân cái chết của Miêu Nghị.
Vân Ngạo Thiên hừ lạnh:
- Rắm chó không kêu! Người khác không hiểu ngươi, ta lại quá hiểu ngươi, ngươi còn giấu diếm.
- Ta chỉ không muốn làm người trong bàn cờ mà thôi!
Mục Phàm Quân nói xong liền đi về phía trước.
Ánh mắt Vân Ngạo Thiên lóe sáng, lại hỏi:
- Có ý gì?
- Ngươi sau này sẽ hiểu.
Nói xong liền biến mất,
Ngày kế tiếp, Kim Mạn cầu kiến Miêu Nghị.
Sau khi nghe thông báo, Miêu Nghị bước ra khỏi tĩnh thất tìm Kim Mạn, hắn vô cùng đau đầu, những năm qua nghe Kim Mạn thuyết giáo, thực sự e ngại tránh nàng không kịp, hắn thân ở đây, quyền hành binh mã quyền do Kim Mạn khống chế.
- Tướng chủ, có việc?
Miêu Nghị hỏi thăm.
- Thánh chủ!
Kim Mạn chắp chắp tay nói:
- Vừa nhận được Tiên đạo, Ma đạo, Yêu đạo, Phật đạo, Quỷ đạo năm thánh chủ đưa tin, bảo tới bái kiến Thánh chủ, cũng nói rõ muốn mấy đại tướng quân trình diện. Nói có chuyện quan trọng thương nghị, kính xin Thánh chủ sớm làm chuẩn bị.
- Thương nghị chuyện gì?
Miêu Nghị kỳ quái.
Hắn không rõ năm người thương nghị chuyện gì, tại sao không nói cho mình biết sớm, ngược lại đi thông tri cho Kim Mạn trước. Chớ không phải bởi vì công vụ, biết rõ mình làm Thánh chủ chỉ là bài trí. Cho nên mới tìm Kim Mạn?
Nói thật, hắn không hứng thú với công vụ của lục đạo, cũng không phải không hứng thú chút nào, hắn cũng muốn quyền hành của cấp dưới, bởi vì làm vậy thuận tiện hắn chạy trốn, nhưng mà sự thật bày ra trước mặt, hắn không có năng lực này.
Đổi góc độ hắn có điểm mạnh hơn đám người Vân Ngạo Thiên, hắn biết xông xáo, điển hình xông ra tương lai huy hoàng, điển hình thích hợp giành chính quyền không thích hợp nắm chính quyền. Thật muốn nói năng lực thống trị thủ hạ, chính hắn cũng thừa nhận mình không bằng năm thánh.
- Ngươi muốn ra tay thế nào?
Mục Phàm Quân:
- Lục đạo chấp chưởng thiên hạ theo ý mình, hôm nay có thể nói là ôm thành đoàn để chống giặc ngoài. Hoàn cảnh áp bách nên phải đoàn kết một lòng. Muốn ra tay với Miêu Nghị không có mọi người là không được. Dù có một nhà che chở hắn cũng không thể ra tay. Cho nên mới tìm mọi người thương lượng.
- Thương lượng? Chúng ta còn dễ nói, Vô Lượng một đạo thì sao, há có thể bảo bọn họ động Thánh chủ của mình?
Vân Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Ngươi muốn làm thối hắn, muốn vạch trần thân phận Thiên đình của hắn để người lục đạo không che chở hắn đúng không?
Mục Phàm Quân:
- Đúng, ta có ý đó.
Vân Ngạo Thiên:
- Ngươi có nghĩ tới không có? Một khi thân phận của hắn bị vạch trần, Miêu Nghị không có khả năng ngồi chờ chết, hoàn toàn có khả năng ném quan hệ thông gia của chúng ta với hắn ra, đến lúc đó trong lục đạo ai dám tin tưởng chúng ta?
Mục Phàm Quân đứng lên, hắn nhìn mọi người và nói:
- Đây chính là điểm ta lo lắng, nếu chờ cao tầng lục đạo tìm hiểu ra quan hệ giữa hắn và chúng ta, như vậy tâm huyết bao lâu nay sẽ bị hủy, không bằng chủ động vạch trần, chứng minh chúng ta suy nghĩ cho lục đạo.
Cơ Hoan thở dài:
- Nam nhân bà, Hồng Trần và con gái An Như Ngọc đều gả cho hắn, chẳng lẽ ngươi không lo?
Mục Phàm Quân:
- Lão yêu quái ngươi nữ nhi tình trường lúc nào thế? Vì lợi ích chỉnh thể của gia tộc, ngươi bỏ qua con gái chết sống còn ít sao? Miêu Nghị giết con gái Cơ Mỹ Mi của ngươi, ngươi xem như không phải chuyện quan trọng.
Tư Đồ Tiếu nhìn hai bên:
- Nếu cứ quyết định như vậy có phải quá vội vàng hay không? Không bằng tìm Miêu Nghị, khuyên hắn cũng không phải được sao?
Mục Phàm Quân:
- Cứ theo hắn đi, trừ phi hắn vĩnh viễn không chạm mặt người Thiên đình. Nếu không sớm muộn gì có ngày bạo lộ thân phận, là chúng ta chủ động vạch trần thân phận của hắn còn tốt, nếu người lục đạo vạch trần sẽ hoài nghi chúng ta, ta nghĩ chúng ta nên suy nghĩ vấn đề này thật kỹ.
Mấy người yên tĩnh một hồi, Tàng Lôi thở dài:
- Nam nhân bà, ngươi nói không phải không đạo lý, lão nạp cảm giác ngươi một lòng muốn hắn chết. Cảm giác sau lưng có ẩn tình khác, nếu không vì cái gì sớm không nói muộn không nói. Hết lần này tới lần khác lại vội vàng như vậy?
- Ta cũng đang nghi kỵ đây.
Cơ Hoan tay vuốt chòm râu nghiêng chằm chằm vào Mục Phàm Quân,
- Nam nhân bà. Ngươi muốn đạt được mục đích gì?
- Ta có mục đích khác.
Ánh mắt Mục Phàm Quân hơi sáng, nói:
- Trên tay Miêu Nghị nắm giữ công pháp chữ địa và chữ thiên của chúng ta, trước đó ta đã yêu cầu qua, hắn không chịu lấy ra thổ lộ, kỳ thật cũng không cần suy nghĩ nhiều, loại vật này hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng giao ra. Từ đó chúng ta chỉ có thể mạnh bạo, chỉ cần bắt hắn, không cho hắn chạy, từ đó nghĩ biện pháp ép hắn giao ra, điều kiện tiên quyết là người lục đạo không ngăn cản!
Đôi mắt mọi người tỏa sáng.
Không bao lâu, bốn người cũng rời khỏi Tiên cung.
Mục Phàm Quân nhắm mắt lại, bàn tay vuốt ve điêu lan, không biết đang suy tư điều gì.
Đột nhiên nàng nhìn thấy có một thân ảnh xuất hiện trước mặt mình, chính là Vân Ngạo Thiên.
- Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi lại đổi ý?
Mục Phàm Quân hỏi.
Vân Ngạo Thiên nhìn nàng, hỏi:
- Quả nhiên ta không nhìn lầm người, nhiều năm như vậy, ngươi thật sự không thay đổi cái gì! Một nữ nhân không nên giả dạng làm nam nhân hiếu thắng, thậm chí vì đạt mục đích không từ thủ đoạn gì, có ý nghĩa sao? Có khoái hoạt như nữ nhân sao?
Mục Phàm Quân bình tĩnh nói:
- Ngươi có tư cách nói ta sao? Nữ nhân của ngươi không ít, chẳng lẽ còn muốn nữ nhân trong thiên hạ bị nam nhân đùa bỡn mới được? Thân là nam nhân khoái hoạt vậy là cái gì, chẳng lẽ nữ nhân đều trái ôm phải ấp? Nếu ngươi quay lại chỉ nói chuyện này, thứ cho ta không phụng bồi!
Dứt lời phất tay áo rời đi.
- Đứng lại!
Vân Ngạo Thiên quát lớn, nói:
- Ngươi có nghĩ mình làm vậy sẽ mang bao nhiêu đau khổ cho Thu tỷ nhi hay không? Ngươi muốn nàng làm quả phụ! Ta cho ngươi biết, nếu như Thu tỷ nhi hận ta, ta cũng không để ngươi sống khá giả, ta sẽ vạch trần quan hệ giữa ngươi và nàng, cũng làm nàng hận ngươi cả đời.
Mục Phàm Quân nghe vậy dừng bước, nói:
- Ta sẽ không hại nha đầu, ta làm vậy chỉ tốt cho nàng, Miêu Nghị chết, nàng chỉ thiếu một nam nhân, đạt nhiều hơn nữa..., Miêu Nghị còn sót lại thế lực trong Tiểu Thế Giới sẽ do nàng tiếp quản, có ta và ngươi giúp đỡ, về sau cả Tiểu Thế Giới chính là của nàng. Miêu Nghị không có đại tài vấn đỉnh thiên hạ, lại rất khó chơi, không dễ dàng nghe lời, nếu không có Miêu Nghị, nha đầu càng dễ dàng nghe chúng ta, nàng sẽ nghĩ biện pháp giúp gia gia thoát khỏi địa ngục. Ngươi đổi góc độ suy nghĩ, không có Miêu Nghị. Chúng ta cũng có thể yên tâm giúp nàng, dù sao lục đạo còn có thủ hạ sót lại ở bên ngoài. Nếu không ngươi dám cam đoan Miêu Nghị trở về không có mới nói cũ? Để nam nhân khống chế vận mệnh của nàng, ta tình nguyện để nàng khống chế bản thân mình! Vân Ngạo Thiên. Nếu ngươi muốn là địch với ta, không muốn nha đầu tiếp nhận ta, muốn nàng hận ta cả đời, ngươi nói cho nàng biết cũng tốt... Nhưng ta khuyên ngươi nên giấu diếm nguyên nhân cái chết của Miêu Nghị.
Vân Ngạo Thiên hừ lạnh:
- Rắm chó không kêu! Người khác không hiểu ngươi, ta lại quá hiểu ngươi, ngươi còn giấu diếm.
- Ta chỉ không muốn làm người trong bàn cờ mà thôi!
Mục Phàm Quân nói xong liền đi về phía trước.
Ánh mắt Vân Ngạo Thiên lóe sáng, lại hỏi:
- Có ý gì?
- Ngươi sau này sẽ hiểu.
Nói xong liền biến mất,
Ngày kế tiếp, Kim Mạn cầu kiến Miêu Nghị.
Sau khi nghe thông báo, Miêu Nghị bước ra khỏi tĩnh thất tìm Kim Mạn, hắn vô cùng đau đầu, những năm qua nghe Kim Mạn thuyết giáo, thực sự e ngại tránh nàng không kịp, hắn thân ở đây, quyền hành binh mã quyền do Kim Mạn khống chế.
- Tướng chủ, có việc?
Miêu Nghị hỏi thăm.
- Thánh chủ!
Kim Mạn chắp chắp tay nói:
- Vừa nhận được Tiên đạo, Ma đạo, Yêu đạo, Phật đạo, Quỷ đạo năm thánh chủ đưa tin, bảo tới bái kiến Thánh chủ, cũng nói rõ muốn mấy đại tướng quân trình diện. Nói có chuyện quan trọng thương nghị, kính xin Thánh chủ sớm làm chuẩn bị.
- Thương nghị chuyện gì?
Miêu Nghị kỳ quái.
Hắn không rõ năm người thương nghị chuyện gì, tại sao không nói cho mình biết sớm, ngược lại đi thông tri cho Kim Mạn trước. Chớ không phải bởi vì công vụ, biết rõ mình làm Thánh chủ chỉ là bài trí. Cho nên mới tìm Kim Mạn?
Nói thật, hắn không hứng thú với công vụ của lục đạo, cũng không phải không hứng thú chút nào, hắn cũng muốn quyền hành của cấp dưới, bởi vì làm vậy thuận tiện hắn chạy trốn, nhưng mà sự thật bày ra trước mặt, hắn không có năng lực này.
Đổi góc độ hắn có điểm mạnh hơn đám người Vân Ngạo Thiên, hắn biết xông xáo, điển hình xông ra tương lai huy hoàng, điển hình thích hợp giành chính quyền không thích hợp nắm chính quyền. Thật muốn nói năng lực thống trị thủ hạ, chính hắn cũng thừa nhận mình không bằng năm thánh.