Phi Thiên
Chương 1905: Thương hội
Phàn Ngọc Phỉ nghiêng đầu đi, ánh mắt khinh thường thầm nghĩ nếu mọi người có cùng ý nghĩ như ngươi thì đồng lòng được mới lạ.
Nhiều người cũng xem thường giống Phàn Ngọc Phỉ, nhưng mới nghĩ vậy thì bỗng nghe Hạ Hầu Long Thành tức giận quát:
- Dừng tay lại hết cho ta, không cho ai cướp! Các huynh đệ lên! Kẻ nào cướp thì ta giết người đó!
Cái quái gì?
Phàn Ngọc Phỉ nhìn lại, phát hiện bọn họ một, hai ngàn xác chết Miêu Nghị không nhặt đi, trong đó không thiếu xác chết đại thống lĩnh Thiên Nhai, toàn là miếng thịt mỡ.
Nhưng không phải ai cũng nghe lời Hạ Hầu Long Thành, gã chỉ có thể hù sợ những người không có bối cảnh gì, còn người khác thì cứ cướp. Ai nhặt được là của người đó, thứ này là vật vô chủ.
Hạ Hầu Long Thành thấy không ai nể tình thì tức giận huơ đao, gào rống lao vào đám người.
Vật vô chủ nên không ai tỏ ra yếu thế, nhóm người dưới tay Khấu gia và bốn nhóm khác cũng lao xuống cướp.
Mắt thấy cuộc hỗn chiến quy mô lớn tử thương thảm liệt sắp bắt đầu, giọng Đằng Phi Đằng đại soái như sấm sét nổ vang:
- Dừng tay!
Đồ đã vào tay, mọi người ngoái đầu nhìn thấy mặt Đằng đại soái đen như nhọ nồi. Đặc biệt nhìn Giám Sát Hữu Sứ mặt lạnh đứng cạnh Đằng Phi, cả đám ngại ngùng không dám lỗ mãng nữa. Hạ Hầu Long Thành cũng rụt cổ, nếu Cao Quan giết gã thì cô cô của gã sẽ không nói một câu nào.
Đằng đại soái không đen mặt không được, xem tình hình nếu thật sự muốn chiến thì sức sát thương mạnh hơn của Miêu Nghị nhiều. Loạn quân hỗn chiến không đùa được, khi chết người thì không phải một, hai ngàn, hở chút tính bằng vạn. Cao Quan hay Đằng Phi đều không thể để mặc chuyện như vậy xảy ra.
- Người đâu!
Đằng Phi vung tay to lên:
- Đem tất cả mọi thứ sung vào công quỹ, ai lén giấu thì chém!
Chữ chém cuối cùng Đằng Phi rít qua kẽ răng, một đám không ra gì khiến gã nghẹn cục tức. Trăm vạn đại quân bị tu sĩ cùng đẳng cấp giết tới vỡ mật, khi nhặt của rơi quần ẩu nội đấu thì không ai nhường ai. Nếu việc này truyền vào lỗ tai Thiên Đế thì không chừng sẽ tăng mạnh chỉnh đốn hơn, Đằng Phi còn gai mắt chứ nói gì Thiên Đế?
Có người lĩnh mệnh dẫn đội lao ra ngay:
- Tuân lệnh!
Bọn họ quát lùi đám đông sắp hỗn chiến để thanh lý.
Từ đó náo nhiệt đi vào Địa Ngục mới chính thức bị dập tất, trăm vạn đại quân đặt lại sự chú ý vào sát hạch. Miêu Nghị không còn, giữa bọn họ không có ân oán gì, kéo bè kéo cánh lao đi mục tiêu khác nhau mới là lẽ phải.
Uổng cho tính toán của Miêu Nghị, hắn không có năng lực tiếp tục xung phong liều chết. Bị thương nặng là nguyên nhân thứ nhất, tuyệt chiêu một thương giết một người và một thương giết mười người đều tiêu hao tinh khí thần như nhau, cả hai chỉ khác ở chỗ chia nhiều lần hoặc phóng ra một lần duy nhất.
Thật ra Miêu Nghị chỉ có thể dùng một thương giết một người qua chín lần, đến thương thứ mười còn dư sức nhưng không thể tập trung tinh khí thần thi triển ra nữa, không như một thương giết mười người hoàn toàn giải phóng rút cạn thân thể. Lúc trước Miêu Nghị đối phó Nhiếp Công, Cái Vô Song dùng chiêu khác. Đối phó Lưu Tinh tiễn của Đổng Ứng Cao tuy chiêu cũng không có ích gì nhưng hắn dùng một chiêu. Đối phó Chiến Như Ý lại dùng một chiêu, Miêu Nghị đã sử dụng bốn chiêu, tiêu hao tinh khí thần rất lớn, cộng thêm hắn bị thương nặng, mấy đợt xung phong kịch liệt làm chồng chất vết thương. Miêu Nghị bất đắc dĩ đành để lại một đống chiến lợi phẩm rồi rời đi, hy vọng có thể dụ đám người tự tàn sát nhau, hắn không tin bọn họ hòa nhã nhường nhau.
Tình thế vốn phát triển theo dự mưu của Miêu Nghị nhưng bất đắc dĩ bị Cao Quan, Đằng Phi ngăn lại làm hỏng việc tốt của hắn, không thì náo nhiệt rồi.
Khi tất cả người tham gia sát hạch đều hoàn toàn giải tán, biến mất trong trời sao sâu thẳm, Cao Quan và Đằng Phi nhìn nhau. Hai người ra lệnh triệu tập đội quân phụ trách trấn thủ và phụ trách sát hạch thì hãy tập kết lại nhanh chóng đi sâu vào trời sao mênh mông, không thể quay về nơi đây, phải từ lối ra Địa Ngục để ra ngoài.
Bích Nguyệt Phu Nhân đi theo đội nỗi lòng vẫn bất ổn, vẻ mặt buồn bã ủ rũ, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn hướng Miêu Nghị biến mất.
Miêu Nghị cưỡi trên người Hắc Thán đang phục hồi sức khỏe, tay cầm tinh linh liên lạc với Cơ Hoan: Đã hẹn gặp nhau gần lối vào, người đâu?
Cơ Hoan: Ngươi đừng trách chúng ta, chúng ta từ chỗ ẩn núp chạy tới lối vào thật sự không dễ dàng, mấy lần gặp nguy hiểm suýt mất mạng. Không phải chúng ta lỡ hẹn, chúng ta sớm đến nơi ai ngờ Thiên Đình đột nhiên phái đại quân ra dọn dẹp phạm vi lớn. May mắn chúng ta chạy nhanh, nếu không suýt bị kẹp giữa đại quân Thiên Đình và phản tặn Địa Ngục. Đám phản tặc sớm đặt mai phục tại đây, cực kỳ mạo hiểm, may mà Vân Ngạo Thiên chạy trốn nhanh. Phải rồi, chúng ta có liên lạc với ngươi nhưng sao không thấy trả lời?
Miêu Nghị hiểu được, đúng là Thiên Đình có phái người vào trước để dọn dẹp, tình huống của hắn lúc đó không tiện liên lạc với bên ngoài.
Miêu Nghị hỏi: Bây giờ các ngươi ở đâu?
Bên đại quân sát hạch không tìm thấy minh hữu thì Miêu Nghị đành tìm đám người Vân Ngạo Thiên. Dù bây giờ trong đại quân sát hạch có người đồng ý kết minh với hắn thì Miêu Nghị cũng sẽ không suy xét lại.
Cơ Hoan: Quỷ biết đang ở đâu, không thấy tên trên tinh đồ. Vì tiện cho việc chắp nối với ngươi nên chúng ta không chạy lung tung. Ngươi hãy lấy tinh đồ ra, hướng trái ngược lối vào Địa Ngục, bằng vào vi của ngươi đại khái chạy ba ngày đường sẽ thấy tinh quần màu lam là đến nơi. Khi thấy chúng ta thì chúng ta sẽ tự lộ mặt, dọc đường đi hãy giữ liên lạc để hướng dẫn đường cho ngươi.
Mợ nó, hướng trái ngược!
Miêu Nghị không nói tình cảnh của mình, hắn cất tinh linh quay về lối vào Địa Ngục, nhưng không dám đi đường thẳng mà đi đường vòng.
Chặng đường ba ngày đủ để xảy ra nhiều chuyện.
Hôm đó, tức là hai canh giờ sau, Thiên Nhai Thiên Nguyên tinh, thương hội.
Chu Nhiên hội trưởng thương hội mới được chọn ngồi trên ghế, giữ im lặng.
Chu Nhiên ngồi vào vị trí thương hội tất nhiên có lý do, vì gã là chưởng quầy sản nghiệp của Hạ Hầu gia tộc tại đây. Tuy cấm tử đệ của Hạ Hầu gia tộc dùng quyền làm việc riêng, quan chức nhúng chàm Thiên Nhai nhưng Thiên Hậu quản lý tất cả Thiên Nhai trong thiên hạ, dù Thiên Hậu không làm gì thì ích lợi đem đến cho Hạ Hầu gia tộc cũng tự nhiên đến.
Hai bên Chu Nhiên là phân hội trưởng trong bốn thành, dưới nữa có hai hàng, một hàng sáu người, hai mươi bốn vị lý sự.
Chưởng quầy cửa hàng của Tứ Đại Thiên Vương sẽ không được tuyển làm phó hội trưởng, chưởng quầy cửa hàng mười hai đại nguyên soái được chọn làm lý sự. Còn lại mười hai vị lý sự của ba mươi sáu Tinh Quân chiếm tám cái ghế, từ trong bốn thành chọn ra hai người. Những người không được chọn đành trách mình không biết kéo phiếu. Còn lại bốn vị trí lý sự đưa cho cửa hàng không có bối cảnh chính thức. Thương hội muốn có tính đại biểu nên không thể bài trừ hết những người không có bối cảnh chính thức.
Trong hội sở có hai mươi chín người được ngồi đầu, Hoàng Phủ Quân Nhu chiếm một góc lý sự trong đó, Ngọc Hư Chân Nhân cũng có phần.
Nhiều người cũng xem thường giống Phàn Ngọc Phỉ, nhưng mới nghĩ vậy thì bỗng nghe Hạ Hầu Long Thành tức giận quát:
- Dừng tay lại hết cho ta, không cho ai cướp! Các huynh đệ lên! Kẻ nào cướp thì ta giết người đó!
Cái quái gì?
Phàn Ngọc Phỉ nhìn lại, phát hiện bọn họ một, hai ngàn xác chết Miêu Nghị không nhặt đi, trong đó không thiếu xác chết đại thống lĩnh Thiên Nhai, toàn là miếng thịt mỡ.
Nhưng không phải ai cũng nghe lời Hạ Hầu Long Thành, gã chỉ có thể hù sợ những người không có bối cảnh gì, còn người khác thì cứ cướp. Ai nhặt được là của người đó, thứ này là vật vô chủ.
Hạ Hầu Long Thành thấy không ai nể tình thì tức giận huơ đao, gào rống lao vào đám người.
Vật vô chủ nên không ai tỏ ra yếu thế, nhóm người dưới tay Khấu gia và bốn nhóm khác cũng lao xuống cướp.
Mắt thấy cuộc hỗn chiến quy mô lớn tử thương thảm liệt sắp bắt đầu, giọng Đằng Phi Đằng đại soái như sấm sét nổ vang:
- Dừng tay!
Đồ đã vào tay, mọi người ngoái đầu nhìn thấy mặt Đằng đại soái đen như nhọ nồi. Đặc biệt nhìn Giám Sát Hữu Sứ mặt lạnh đứng cạnh Đằng Phi, cả đám ngại ngùng không dám lỗ mãng nữa. Hạ Hầu Long Thành cũng rụt cổ, nếu Cao Quan giết gã thì cô cô của gã sẽ không nói một câu nào.
Đằng đại soái không đen mặt không được, xem tình hình nếu thật sự muốn chiến thì sức sát thương mạnh hơn của Miêu Nghị nhiều. Loạn quân hỗn chiến không đùa được, khi chết người thì không phải một, hai ngàn, hở chút tính bằng vạn. Cao Quan hay Đằng Phi đều không thể để mặc chuyện như vậy xảy ra.
- Người đâu!
Đằng Phi vung tay to lên:
- Đem tất cả mọi thứ sung vào công quỹ, ai lén giấu thì chém!
Chữ chém cuối cùng Đằng Phi rít qua kẽ răng, một đám không ra gì khiến gã nghẹn cục tức. Trăm vạn đại quân bị tu sĩ cùng đẳng cấp giết tới vỡ mật, khi nhặt của rơi quần ẩu nội đấu thì không ai nhường ai. Nếu việc này truyền vào lỗ tai Thiên Đế thì không chừng sẽ tăng mạnh chỉnh đốn hơn, Đằng Phi còn gai mắt chứ nói gì Thiên Đế?
Có người lĩnh mệnh dẫn đội lao ra ngay:
- Tuân lệnh!
Bọn họ quát lùi đám đông sắp hỗn chiến để thanh lý.
Từ đó náo nhiệt đi vào Địa Ngục mới chính thức bị dập tất, trăm vạn đại quân đặt lại sự chú ý vào sát hạch. Miêu Nghị không còn, giữa bọn họ không có ân oán gì, kéo bè kéo cánh lao đi mục tiêu khác nhau mới là lẽ phải.
Uổng cho tính toán của Miêu Nghị, hắn không có năng lực tiếp tục xung phong liều chết. Bị thương nặng là nguyên nhân thứ nhất, tuyệt chiêu một thương giết một người và một thương giết mười người đều tiêu hao tinh khí thần như nhau, cả hai chỉ khác ở chỗ chia nhiều lần hoặc phóng ra một lần duy nhất.
Thật ra Miêu Nghị chỉ có thể dùng một thương giết một người qua chín lần, đến thương thứ mười còn dư sức nhưng không thể tập trung tinh khí thần thi triển ra nữa, không như một thương giết mười người hoàn toàn giải phóng rút cạn thân thể. Lúc trước Miêu Nghị đối phó Nhiếp Công, Cái Vô Song dùng chiêu khác. Đối phó Lưu Tinh tiễn của Đổng Ứng Cao tuy chiêu cũng không có ích gì nhưng hắn dùng một chiêu. Đối phó Chiến Như Ý lại dùng một chiêu, Miêu Nghị đã sử dụng bốn chiêu, tiêu hao tinh khí thần rất lớn, cộng thêm hắn bị thương nặng, mấy đợt xung phong kịch liệt làm chồng chất vết thương. Miêu Nghị bất đắc dĩ đành để lại một đống chiến lợi phẩm rồi rời đi, hy vọng có thể dụ đám người tự tàn sát nhau, hắn không tin bọn họ hòa nhã nhường nhau.
Tình thế vốn phát triển theo dự mưu của Miêu Nghị nhưng bất đắc dĩ bị Cao Quan, Đằng Phi ngăn lại làm hỏng việc tốt của hắn, không thì náo nhiệt rồi.
Khi tất cả người tham gia sát hạch đều hoàn toàn giải tán, biến mất trong trời sao sâu thẳm, Cao Quan và Đằng Phi nhìn nhau. Hai người ra lệnh triệu tập đội quân phụ trách trấn thủ và phụ trách sát hạch thì hãy tập kết lại nhanh chóng đi sâu vào trời sao mênh mông, không thể quay về nơi đây, phải từ lối ra Địa Ngục để ra ngoài.
Bích Nguyệt Phu Nhân đi theo đội nỗi lòng vẫn bất ổn, vẻ mặt buồn bã ủ rũ, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn hướng Miêu Nghị biến mất.
Miêu Nghị cưỡi trên người Hắc Thán đang phục hồi sức khỏe, tay cầm tinh linh liên lạc với Cơ Hoan: Đã hẹn gặp nhau gần lối vào, người đâu?
Cơ Hoan: Ngươi đừng trách chúng ta, chúng ta từ chỗ ẩn núp chạy tới lối vào thật sự không dễ dàng, mấy lần gặp nguy hiểm suýt mất mạng. Không phải chúng ta lỡ hẹn, chúng ta sớm đến nơi ai ngờ Thiên Đình đột nhiên phái đại quân ra dọn dẹp phạm vi lớn. May mắn chúng ta chạy nhanh, nếu không suýt bị kẹp giữa đại quân Thiên Đình và phản tặn Địa Ngục. Đám phản tặc sớm đặt mai phục tại đây, cực kỳ mạo hiểm, may mà Vân Ngạo Thiên chạy trốn nhanh. Phải rồi, chúng ta có liên lạc với ngươi nhưng sao không thấy trả lời?
Miêu Nghị hiểu được, đúng là Thiên Đình có phái người vào trước để dọn dẹp, tình huống của hắn lúc đó không tiện liên lạc với bên ngoài.
Miêu Nghị hỏi: Bây giờ các ngươi ở đâu?
Bên đại quân sát hạch không tìm thấy minh hữu thì Miêu Nghị đành tìm đám người Vân Ngạo Thiên. Dù bây giờ trong đại quân sát hạch có người đồng ý kết minh với hắn thì Miêu Nghị cũng sẽ không suy xét lại.
Cơ Hoan: Quỷ biết đang ở đâu, không thấy tên trên tinh đồ. Vì tiện cho việc chắp nối với ngươi nên chúng ta không chạy lung tung. Ngươi hãy lấy tinh đồ ra, hướng trái ngược lối vào Địa Ngục, bằng vào vi của ngươi đại khái chạy ba ngày đường sẽ thấy tinh quần màu lam là đến nơi. Khi thấy chúng ta thì chúng ta sẽ tự lộ mặt, dọc đường đi hãy giữ liên lạc để hướng dẫn đường cho ngươi.
Mợ nó, hướng trái ngược!
Miêu Nghị không nói tình cảnh của mình, hắn cất tinh linh quay về lối vào Địa Ngục, nhưng không dám đi đường thẳng mà đi đường vòng.
Chặng đường ba ngày đủ để xảy ra nhiều chuyện.
Hôm đó, tức là hai canh giờ sau, Thiên Nhai Thiên Nguyên tinh, thương hội.
Chu Nhiên hội trưởng thương hội mới được chọn ngồi trên ghế, giữ im lặng.
Chu Nhiên ngồi vào vị trí thương hội tất nhiên có lý do, vì gã là chưởng quầy sản nghiệp của Hạ Hầu gia tộc tại đây. Tuy cấm tử đệ của Hạ Hầu gia tộc dùng quyền làm việc riêng, quan chức nhúng chàm Thiên Nhai nhưng Thiên Hậu quản lý tất cả Thiên Nhai trong thiên hạ, dù Thiên Hậu không làm gì thì ích lợi đem đến cho Hạ Hầu gia tộc cũng tự nhiên đến.
Hai bên Chu Nhiên là phân hội trưởng trong bốn thành, dưới nữa có hai hàng, một hàng sáu người, hai mươi bốn vị lý sự.
Chưởng quầy cửa hàng của Tứ Đại Thiên Vương sẽ không được tuyển làm phó hội trưởng, chưởng quầy cửa hàng mười hai đại nguyên soái được chọn làm lý sự. Còn lại mười hai vị lý sự của ba mươi sáu Tinh Quân chiếm tám cái ghế, từ trong bốn thành chọn ra hai người. Những người không được chọn đành trách mình không biết kéo phiếu. Còn lại bốn vị trí lý sự đưa cho cửa hàng không có bối cảnh chính thức. Thương hội muốn có tính đại biểu nên không thể bài trừ hết những người không có bối cảnh chính thức.
Trong hội sở có hai mươi chín người được ngồi đầu, Hoàng Phủ Quân Nhu chiếm một góc lý sự trong đó, Ngọc Hư Chân Nhân cũng có phần.