Phi Thiên
Chương 184-1: Oan gia nên giải không nên kết (1)
Mà Dương Khánh dẫn dắt nhân thủ bản bộ tạm trú Thường Bình phủ, tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua thu hoạch của Thường Bình thành dưới quyền cai quản trực tiếp của Thường Bình phủ, bèn phái người đi gọi thành chủ tới.
Sau đó Thanh Mai và Thanh Cúc cũng được y phái đi ra ngoài, chạy tới Như Luật phủ thuộc Thìn lộ đô thành giải quyết phiền phức với Lam Ngọc môn. Lam Ngọc môn chủ động đưa cơ hội vào tay y, làm sao y có thể bỏ qua.
Tự nhiên còn có một việc không thể quên, cũng không thể kéo dài, nếu không sẽ bất lợi cho mình.
Dương Khánh đích thân viết một phần tấu biểu, kèm theo thủ cấp Chương Đức Thành sai người trình báo lên cho Trấn Ất điện.
Đương nhiên trong tấu biểu đổ hết lỗi lầm cho Chương Đức Thành, Dương Khánh chỉ bị buộc bất đắc dĩ mà thôi.
Ngược lại nếu Dương Khánh chết dưới tay Chương Đức Thành, tự nhiên hết thảy lỗi lầm sẽ thuộc về y, người chết không thể giải thích được.
Về phần công chiếm Thường Bình phủ, không cần lý do lòng vòng gì, Dương Khánh tả rõ lòng trung thành của mình trong tấu biểu. Một là sợ dư nghiệt Chương Đức Thành sẽ tiếp tục làm loạn, hai là sắp tới kỳ hạn thu thập Nguyện Lực Châu, không muốn bởi vì chuyện giữa mình và Chương Đức Thành mà ảnh hưởng đến việc thu hoạch Nguyện Lực Châu của Thường Bình phủ năm nay. Cho nên y mới tạm thời chiếm đóng thu hoạch, đợi đến khi điện chủ tuyển chọn lựa người thích hợp tới tiếp quản Thường Bình phủ, y sẽ tự động lui về Nam Tuyên phủ, xin điện chủ minh giám.
Tấu biểu vừa đến Trấn Ất điện, rất nhanh được đưa đến tay điện chủ.
-----------
Bên trong đình viện, tuyết đọng đã được quét sang bai bên, điện chủ Hoắc Lăng Tiêu cầm trong tay hai ngọc điệp, một là tấu biểu của Dương Khánh, một là Lưu Cảnh Thiên bên Trấn Bính điện tố cáo. Sau khi xem xong tay cầm ngọc điệp chắp sau lưng, tay kia khẽ gạt tuyết đọng trên cành mai, hái một đóa hoa mai xuống đưa lên mũi ngửi, khẽ mỉm cười nói:
- Nam Tuyên phủ không bị đánh chiếm, ngược lại phản kích một đòn chiếm Thường Bình phủ, ngay cả Trấn Bính điện bên kia cũng bị cuốn vào, xem ra đã chọn sai lầm người hạ thủ.
Dương Khánh xoay người đưa tấu biểu cho thị nữ theo hầu:
- Đem phần tấu biểu này cho ba vị Hành Tẩu xem thử.
Thị nữ nhận ngọc điệp vào tay vâng dạ, đang muốn rời đi, Hoắc Lăng Tiêu còn nói:
- Tra xét chuyện đã xảy ra xem sao, ta cũng muốn xem Dương Khánh lấy gan ở đâu ra, dám chiếm cả Thường Bình phủ.
- Dạ!
Thị nữ khom người rời đi.
Sau khi một trong ba đại Hành Tẩu Trấn Ất điện Hàn Lục Bình xem qua ngọc điệp tấu biểu, chìm vào trầm tư, chậm rãi khẽ lắc đầu nói:
- Xem ra Lư Ngọc chết cũng không oan uổng, lần này Phùng Chi Hoán và Hà Vân Dã uổng công rồi, chuyển thứ này cho Phùng Chi Hoán!
Y đưa ngọc điệp cho thị nữ mình.
Sau khi Phùng Chi Hoán xem xong tấu biểu, sắc mặt sa sầm. Dương Khánh đã chống đỡ thành công, chẳng những vậy mà còn chuyển bại thành thắng chiếm được Thường Bình phủ!
Hậu quả chuyện này có nghĩa thế nào?
Phủ chủ mười phủ Trấn Ất điện có năm là người của Phùng Chi Hoán, hàng năm đều phải hiếu kính y, dưới tay Hàn Lục Bình có ba phủ chủ, dưới tay Hà Vân Dã có hai. Phùng Chi Hoán bỏ đi Dương Khánh còn bốn phủ chủ, trong ba đại Hành Tẩu, y vẫn có nhiều người nhất. Hiện tại Dương Khánh tuyệt địa phản kích không còn thuộc bất cứ vị Hành Tẩu nào, có nghĩa là mục đích cân bằng ba vị Hành Tẩu của điện chủ vẫn chưa đạt tới, chắc chắn sẽ tiếp tục hạ thủ với các phủ chủ dưới tay y.
Nếu điện chủ làm như vậy, y không có cách nào ngăn cản, điện chủ dùng thủ đoạn ôn hòa đã là giữ lại tình cảm, dám ngăn trở sẽ chọc cho điện chủ nóng giận, đến lúc đó kẻ không xuống đài được chính là Phùng Chi Hoán y.
Như vậy trước đây Phùng Chi Hoán bỏ Dương Khánh tương đương với bỏ đi hai phủ chủ, bỏ đi ích lợi cống hiến hàng năm của hai phủ.
Nghĩ tới đây, Phùng Chi Hoán cảm thấy đau nhói trong lòng, nếu sớm biết như vậy chỉ cần hy sinh một người khác là được, cần gì phải hy sinh Dương Khánh khiến cho tổn thất lớn hơn.
Phùng Chi Hoán thầm mắng Hà Vân Dã là phế vật, ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, hại người hại mình.
Hà Vân Dã Xem qua tấu biểu lập tức cho gọi Vạn Thuận Xương tới, vỗ bàn trà đánh rầm tan tành, chỉ thẳng mặt Vạn Thuận Xương thóa mạ:
- Phế vật!
Tin tức truyền ra rất nhanh, làm kinh động toàn Trấn Ất điện, phủ chủ các phủ rất là khiếp sợ.
Kẻ có thể làm tới chức phủ chủ không phải là ngu ngốc, ai cũng có đường dây tin tức bên trên. Lúc trước Dương Khánh bị Hà Vân Dã chất vấn trên đại điện Trấn Ất điện trước mặt mọi người, ai ai cũng đã đoán được sợ rằng Dương Khánh sẽ dữ nhiều lành ít, đã dự liệu được sắp xảy ra chuyện.
Vốn mọi người tưởng rằng thực lực Dương Khánh yếu nhất, bị người khác tiêu diệt cũng rất bình thường. Ai ngờ ngược lại Chương Đức Thành chủ động khiêu khích bị Dương Khánh tiêu diệt, mà Dương Khánh còn gan lớn bằng trời lấy một phủ chiếm một phủ khác. Không hiểu y muốn làm gì, chẳng lẽ là muốn làm điện chủ?!
Đương nhiên chuyện này là không thể nào, tu vi Dương Khánh chỉ mới đạt tới Thanh Liên ngũ phẩm, nói ra chỉ sợ ngay cả điện chủ cũng không tin.
Chuyện này không quan trọng, quan trọng là mọi người đã có nhận thức mới về năng lực của Dương Khánh, phát hiện ra y không dễ chọc như trong tưởng tượng của mình.
Huống chi tên điên này ngay cả Thường Bình phủ cũng dám chiếm.
Trước hết giết phủ chủ Lư Ngọc của mình, chiếm Nam Tuyên phủ, bây giờ lại giết một phủ chủ khác là Chương Đức Thành, chiếm Thường Bình phủ, quả thật là hung danh hiển hách, ai dám bảo đảm sau này y sẽ không động tới những phủ khác?!
Cho nên nếu như Dương Khánh có thể tránh thoát một kiếp này ở trước mặt điện chủ, sau này mọi người gặp mặt vẫn phải khách sáo với y một chút là hơn, chớ gây ra phiền phức cho mình.
Đối kháng giữa hai phủ còn dính tới Trấn Bính điện, động tĩnh lớn như vậy, Hoắc Lăng Tiêu muốn làm rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn chuyện này tự nhiên không khó. Số người tham dự bên dưới quá nhiều, chỉ cần tìm một người nào đó biết chuyện âm thầm lặng lẽ tra hỏi, chắc chắn sẽ biết.
Người ngoài có lẽ khó thăm dò nội tình Trấn Ất điện, nhưng điện chủ đích thân phái người tra xét, thuộc hạ dưới quyền Trấn Ất điện có ai dám không đáp?!
Hoắc Lăng Tiêu chắp tay bước chậm giữa đình đài lầu các tuyết phủ trắng xóa, thị nữ Lưu Tinh ở phía sau bẩm báo đầu đuôi gốc ngọn chuyện này.
Từ Chương Đức Thành âm thầm phái người công kích Đông Lai động dẫn dụ Tần Vi Vi mắc câu, đến Đông Lai động chủ một người một long câu đánh vào xông ra cứu Tần Vi Vi phá hỏng kế hoạch Chương Đức Thành. Đến Chương Đức Thành rơi vào thế cỡi hổ khó xuống, dẫn quân xuất kích toàn diện muốn dùng sức mạnh giải quyết Dương Khánh. Mà Dương Khánh lại lấy mình làm mồi, dẫn dụ Chương Đức Thành truy kích, kéo dài thời gian cho bộ hạ tập kích Trấn Bính điện Vạn Hưng phủ,
Sau đó sơn chủ Thiếu Thái sơn một mình mạo hiểm, lừa gạt thành công khiến cho Vạn Hưng phủ Lưu Cảnh Thiên dẫn quân chạy tới cùng Dương Khánh trước sau giáp công Chương Đức Thành, nhất cử tiêu diệt Chương Đức Thành, mà Lam Ngọc môn thừa dịp cháy nhà hôi của cũng không được như ý.
Sau đó Thanh Mai và Thanh Cúc cũng được y phái đi ra ngoài, chạy tới Như Luật phủ thuộc Thìn lộ đô thành giải quyết phiền phức với Lam Ngọc môn. Lam Ngọc môn chủ động đưa cơ hội vào tay y, làm sao y có thể bỏ qua.
Tự nhiên còn có một việc không thể quên, cũng không thể kéo dài, nếu không sẽ bất lợi cho mình.
Dương Khánh đích thân viết một phần tấu biểu, kèm theo thủ cấp Chương Đức Thành sai người trình báo lên cho Trấn Ất điện.
Đương nhiên trong tấu biểu đổ hết lỗi lầm cho Chương Đức Thành, Dương Khánh chỉ bị buộc bất đắc dĩ mà thôi.
Ngược lại nếu Dương Khánh chết dưới tay Chương Đức Thành, tự nhiên hết thảy lỗi lầm sẽ thuộc về y, người chết không thể giải thích được.
Về phần công chiếm Thường Bình phủ, không cần lý do lòng vòng gì, Dương Khánh tả rõ lòng trung thành của mình trong tấu biểu. Một là sợ dư nghiệt Chương Đức Thành sẽ tiếp tục làm loạn, hai là sắp tới kỳ hạn thu thập Nguyện Lực Châu, không muốn bởi vì chuyện giữa mình và Chương Đức Thành mà ảnh hưởng đến việc thu hoạch Nguyện Lực Châu của Thường Bình phủ năm nay. Cho nên y mới tạm thời chiếm đóng thu hoạch, đợi đến khi điện chủ tuyển chọn lựa người thích hợp tới tiếp quản Thường Bình phủ, y sẽ tự động lui về Nam Tuyên phủ, xin điện chủ minh giám.
Tấu biểu vừa đến Trấn Ất điện, rất nhanh được đưa đến tay điện chủ.
-----------
Bên trong đình viện, tuyết đọng đã được quét sang bai bên, điện chủ Hoắc Lăng Tiêu cầm trong tay hai ngọc điệp, một là tấu biểu của Dương Khánh, một là Lưu Cảnh Thiên bên Trấn Bính điện tố cáo. Sau khi xem xong tay cầm ngọc điệp chắp sau lưng, tay kia khẽ gạt tuyết đọng trên cành mai, hái một đóa hoa mai xuống đưa lên mũi ngửi, khẽ mỉm cười nói:
- Nam Tuyên phủ không bị đánh chiếm, ngược lại phản kích một đòn chiếm Thường Bình phủ, ngay cả Trấn Bính điện bên kia cũng bị cuốn vào, xem ra đã chọn sai lầm người hạ thủ.
Dương Khánh xoay người đưa tấu biểu cho thị nữ theo hầu:
- Đem phần tấu biểu này cho ba vị Hành Tẩu xem thử.
Thị nữ nhận ngọc điệp vào tay vâng dạ, đang muốn rời đi, Hoắc Lăng Tiêu còn nói:
- Tra xét chuyện đã xảy ra xem sao, ta cũng muốn xem Dương Khánh lấy gan ở đâu ra, dám chiếm cả Thường Bình phủ.
- Dạ!
Thị nữ khom người rời đi.
Sau khi một trong ba đại Hành Tẩu Trấn Ất điện Hàn Lục Bình xem qua ngọc điệp tấu biểu, chìm vào trầm tư, chậm rãi khẽ lắc đầu nói:
- Xem ra Lư Ngọc chết cũng không oan uổng, lần này Phùng Chi Hoán và Hà Vân Dã uổng công rồi, chuyển thứ này cho Phùng Chi Hoán!
Y đưa ngọc điệp cho thị nữ mình.
Sau khi Phùng Chi Hoán xem xong tấu biểu, sắc mặt sa sầm. Dương Khánh đã chống đỡ thành công, chẳng những vậy mà còn chuyển bại thành thắng chiếm được Thường Bình phủ!
Hậu quả chuyện này có nghĩa thế nào?
Phủ chủ mười phủ Trấn Ất điện có năm là người của Phùng Chi Hoán, hàng năm đều phải hiếu kính y, dưới tay Hàn Lục Bình có ba phủ chủ, dưới tay Hà Vân Dã có hai. Phùng Chi Hoán bỏ đi Dương Khánh còn bốn phủ chủ, trong ba đại Hành Tẩu, y vẫn có nhiều người nhất. Hiện tại Dương Khánh tuyệt địa phản kích không còn thuộc bất cứ vị Hành Tẩu nào, có nghĩa là mục đích cân bằng ba vị Hành Tẩu của điện chủ vẫn chưa đạt tới, chắc chắn sẽ tiếp tục hạ thủ với các phủ chủ dưới tay y.
Nếu điện chủ làm như vậy, y không có cách nào ngăn cản, điện chủ dùng thủ đoạn ôn hòa đã là giữ lại tình cảm, dám ngăn trở sẽ chọc cho điện chủ nóng giận, đến lúc đó kẻ không xuống đài được chính là Phùng Chi Hoán y.
Như vậy trước đây Phùng Chi Hoán bỏ Dương Khánh tương đương với bỏ đi hai phủ chủ, bỏ đi ích lợi cống hiến hàng năm của hai phủ.
Nghĩ tới đây, Phùng Chi Hoán cảm thấy đau nhói trong lòng, nếu sớm biết như vậy chỉ cần hy sinh một người khác là được, cần gì phải hy sinh Dương Khánh khiến cho tổn thất lớn hơn.
Phùng Chi Hoán thầm mắng Hà Vân Dã là phế vật, ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, hại người hại mình.
Hà Vân Dã Xem qua tấu biểu lập tức cho gọi Vạn Thuận Xương tới, vỗ bàn trà đánh rầm tan tành, chỉ thẳng mặt Vạn Thuận Xương thóa mạ:
- Phế vật!
Tin tức truyền ra rất nhanh, làm kinh động toàn Trấn Ất điện, phủ chủ các phủ rất là khiếp sợ.
Kẻ có thể làm tới chức phủ chủ không phải là ngu ngốc, ai cũng có đường dây tin tức bên trên. Lúc trước Dương Khánh bị Hà Vân Dã chất vấn trên đại điện Trấn Ất điện trước mặt mọi người, ai ai cũng đã đoán được sợ rằng Dương Khánh sẽ dữ nhiều lành ít, đã dự liệu được sắp xảy ra chuyện.
Vốn mọi người tưởng rằng thực lực Dương Khánh yếu nhất, bị người khác tiêu diệt cũng rất bình thường. Ai ngờ ngược lại Chương Đức Thành chủ động khiêu khích bị Dương Khánh tiêu diệt, mà Dương Khánh còn gan lớn bằng trời lấy một phủ chiếm một phủ khác. Không hiểu y muốn làm gì, chẳng lẽ là muốn làm điện chủ?!
Đương nhiên chuyện này là không thể nào, tu vi Dương Khánh chỉ mới đạt tới Thanh Liên ngũ phẩm, nói ra chỉ sợ ngay cả điện chủ cũng không tin.
Chuyện này không quan trọng, quan trọng là mọi người đã có nhận thức mới về năng lực của Dương Khánh, phát hiện ra y không dễ chọc như trong tưởng tượng của mình.
Huống chi tên điên này ngay cả Thường Bình phủ cũng dám chiếm.
Trước hết giết phủ chủ Lư Ngọc của mình, chiếm Nam Tuyên phủ, bây giờ lại giết một phủ chủ khác là Chương Đức Thành, chiếm Thường Bình phủ, quả thật là hung danh hiển hách, ai dám bảo đảm sau này y sẽ không động tới những phủ khác?!
Cho nên nếu như Dương Khánh có thể tránh thoát một kiếp này ở trước mặt điện chủ, sau này mọi người gặp mặt vẫn phải khách sáo với y một chút là hơn, chớ gây ra phiền phức cho mình.
Đối kháng giữa hai phủ còn dính tới Trấn Bính điện, động tĩnh lớn như vậy, Hoắc Lăng Tiêu muốn làm rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn chuyện này tự nhiên không khó. Số người tham dự bên dưới quá nhiều, chỉ cần tìm một người nào đó biết chuyện âm thầm lặng lẽ tra hỏi, chắc chắn sẽ biết.
Người ngoài có lẽ khó thăm dò nội tình Trấn Ất điện, nhưng điện chủ đích thân phái người tra xét, thuộc hạ dưới quyền Trấn Ất điện có ai dám không đáp?!
Hoắc Lăng Tiêu chắp tay bước chậm giữa đình đài lầu các tuyết phủ trắng xóa, thị nữ Lưu Tinh ở phía sau bẩm báo đầu đuôi gốc ngọn chuyện này.
Từ Chương Đức Thành âm thầm phái người công kích Đông Lai động dẫn dụ Tần Vi Vi mắc câu, đến Đông Lai động chủ một người một long câu đánh vào xông ra cứu Tần Vi Vi phá hỏng kế hoạch Chương Đức Thành. Đến Chương Đức Thành rơi vào thế cỡi hổ khó xuống, dẫn quân xuất kích toàn diện muốn dùng sức mạnh giải quyết Dương Khánh. Mà Dương Khánh lại lấy mình làm mồi, dẫn dụ Chương Đức Thành truy kích, kéo dài thời gian cho bộ hạ tập kích Trấn Bính điện Vạn Hưng phủ,
Sau đó sơn chủ Thiếu Thái sơn một mình mạo hiểm, lừa gạt thành công khiến cho Vạn Hưng phủ Lưu Cảnh Thiên dẫn quân chạy tới cùng Dương Khánh trước sau giáp công Chương Đức Thành, nhất cử tiêu diệt Chương Đức Thành, mà Lam Ngọc môn thừa dịp cháy nhà hôi của cũng không được như ý.