Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 1838: Tang vật không đúng (Thượng)



Vân Ngạo Thiên hỏi:
- Nhặt hết đồ chưa?
Cơ Hoan đáp:
- Hết rồi, chỗ này không tiện ở lâu, hành động theo kế hoạch, đi mau lên.
Vân Ngạo Thiên cất Mục Phàm Quân vào túi thú, mấy người ném tọa kỵ ra nhanh chóng bay vào trời sao sâu thẳm.
Cuộc đánh nhau nói thì chậm nhưng tốc độ đánh nhau rất mau.
Tùy tùng dưới tay Lý Đông Mạc báo tin trước khi chết đã kinh động Thiên Nhai Nam Tử tinh.
Nhận được tin cầu cứu là phó đại thống lĩnh dưới tay Lý Đông Mạc. Chờ khi phó đại thống lĩnh phản ứng lại lấy tinh linh ra thì người báo tin đã bị Vân Ngạo Thiên phát hiện. Phó đại thống lĩnh nhận tin cầu cứu chỉ có ba chữ: Cứu mạng, mau...
Người báo tin bị Vân Ngạo Thiên giết nên tin cầu cứu bị ngừng ngang.
Phó đại thống lĩnh biết người báo tin đi chung với đại thống lĩnh, biết tin thì giật mình, nhanh chóng liên lạc với Lý Đông Mạc. Lý Đông Mạc không trả lời, kết hợp tin cầu cứu không khó đoán được xảy ra chuyện.
Phó đại thống lĩnh nhanh chóng cầu kiến Tổng Trấn đại nhân, bẩm báo tình huống. Tổng Trấn đại nhân và Hắc Quả Phụ quen biết, mỗi năm khi câu địa hồng ngư thì Hắc Quả Phụ sẽ cố ý tặng cho. Tổng Trấn Nam Tử tinh nhanh chóng liên lạc với Hắc Quả Phụ, kể việc mình nhận tin cầu cứu, chất vấn rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hắc Quả Phụ hơi nghi ngờ, khi nàng lấy tinh linh ra liên lạc với nhi tử Chu Thiên Ti mà không nhận được hồi âm thì mới luống cuống, nhanh chóng phá không bay đi tìm kiếm.
Tinh thể bất quy tắc bị Chu Thiên Ti đánh thủng quá bắt mắt.
Hắc Quả Phụ chạy tới địa điểm xảy ra chuyện nhìn xác sáu tùy tùng, xác không đầu của ba người Lý Đông Mạc, cũng thấy nhi tử vô cùng thê thảm lơ lửng trong hư không, tất cả đều bị cướp hết đồ trên người.
Hắc Quả Phụ tóc tai bù xù lắc đầu nguầy nguậy rống to:
- A!!!
Nhưng hung thủ đã chạy từ lâu, nhìn trời sao mênh mông quỷ mới biết hung thủ chạy đi đâu.
Một ngày sau, phủ Ngọ Lộ Nguyên Soái.
Cổng lớn chính điện khí thế hùng vĩ, thụy khí mây bay, một nam nhân trung niên mặt ngọc râu đen mặc áo bạc khoanh tay đứng trên thềm ngọc, mắt nhìn phương xa. Người này là Ngọ Lộ Nguyên Soát Hoàng Hạo một trong mười hai lộ nguyên soái Thiên Đình.
Đứng sau lưng Hoàng Hạo là một lão nhân mặc áo trắng đang quỳ dưới đất bi thương kể chuyện ba đại thống lĩnh Thiên Nhai bị cướp giết.
Lão nhân nói xong vả miệng mình:
- Là lão nô dạy tôn tử không nên thân, là lỗi của lão nô!
Lão nhân là gia gia của Lý Đông Mạc, Lý Quân, cũng là người cũ theo bên Hoàng Hạo, đại quản gia phủ nguyên soái.
Lý Quân biết rõ tôn tử của mình chết không là gì, nếu chỉ có một mình tôn tử chết còn dễ xử. Nhưng một lúc chết ba đại thống lĩnh Thiên Nhai ra từ phủ nguyên soái, lần này sẽ ầm ĩ thiên hạ đều biết. Người trong thiên hạ biết đại thống lĩnh Thiên Nhai mà không có quan hệ, không có bối cảnh thì không thể ngồi vào chức quan béo bở này được. Có một số việc dù trong lòng mọi người biết rõ nhưng không thể công khai. Một lúc chết ba đại thống lĩnh Thiên Nhai, đều là phủ Ngọ Lộ Nguyên Soái, hơn nữa không chết vì chức vụ mà đi ra ngoài làm việc tư chết giữa đường. Đây là tính chất gì? Tương đương đẩy Hoàng Hạo lên đầu sóng ngọn gió.
Lý Quân rất muốn biết là ai làm, không nhiều người dám đụng vào mệnh quan Thiên Đình. Ai đều biết đại thống lĩnh Thiên Nhai là người có quan hệ bối cảnh, chức vụ này không nắm quyền lớn cầm binh gì, dưới tay không có nhiều người, không cần năng lực quá lớn. Chiếm vị trí này đa số là tử đệ quyền quý, bình thường không ai dám đụng vào, không người muốn trêu vào rắc rối lớn.
Hoàng Hạo lạnh nhạt nói:
- Không phải ngươi sai, người có lỗi đã đến.
Hoàng Hạo rũ mi mắt xuống lóe tia lạnh lùng.
Lý Quân quỳ dưới đất nghiêng đầu nhìn, dưới thềm ngọc cao mười trượng một phụ nhân xinh đẹp châu tròn ngọc sáng với mấy tỳ nữ đi cùng bước lên bậc thang, là nguyên soái phu nhân, Thịnh Ngọc Hoàn.
Thịnh Ngọc Hoàn đi tới dưới chân Hoàng Hạo, nửa ngồi xổm chào, giọng trong trẻo nói:
- Lão gia!
Hoàng Hạo lạnh lùng hỏi:
- Phu nhân có chuyện gì?
Thịnh Ngọc Hoàn bình thân nhìn Lý Quân quỳ dưới đất, lại đưa mắt nhìn Hoàng Hạo, tỏ ra lo lắng nói:
- Lão gia, nghe nói nhóm tôn tử của Lý quản gia đã xảy ra chuyện?
Hoàng Hạo nói:
- Tin tức của nàng rất nhanh nhạy, vậy nàng có biết tại sao bọn họ xảy ra chuyện không?
Trong ánh mắt lạnh băng của trượng phu mình, Thịnh Ngọc Hoàn bất an không dám nhìn thẳng:
- ... Thiếp thân không biết, đang định đến hỏi.
Hoàng Hạo cười khẩy nói:
- Không biết?
Một tay Hoàng Hạo chợt đánh ra.
Bốp!
Tiếng tát vang dội, Thịnh Ngọc Hoàn té xuống bậc thang lăn lông lốc. Tỳ nữ đi cùng hết hồn, vội chạy lại dìu nàng.
Thịnh Ngọc Hoàn đứng dậy cắn môi che mặt.
Hoàng Hạo chắp tay sau lưng đứng, từng bước xuống bậc thang, khí thế khiếp người. Biểu tình Thịnh Ngọc Hoàn kinh hoàng bản năng lùi xuống bậc thang.
Hoàng Hạo đến trước mặt Thịnh Ngọc Hoàn, hơi khom người nhìn xuống nàng:
- Nàng ăn ít chút sẽ chết sao? Thích ăn cũng không có gì, ta không phản đối, nàng muốn ăn gì không được? Nhưng ta đã nói bao nhiêu lần, địa vị thân phận của nàng đặt ở đó, mọi người đều đang nhìn! Muốn ăn cái gì thì sai hạ nhân trong nhà đi làm, mệnh quan Thiên Đình không thể để cho nàng sai chạy vặt, lỗ tai của nàng mọc đi đâu?
Thấy Hoàng Hạo giận thật, Thịnh Ngọc Hoàn quỳ xuống bậc thang:
- Thiếp thân biết sai rồi!
Hoàng Hạo đứng thẳng dậy:
- Biết sai thì tốt, người đâu!
Hai thủ vệ giáp tím đứng hai bên trên bậc thang chạy lại:
- Có!
Hoàng Hạo nhìn Thịnh Ngọc Hoàn dưới chân mình, trầm giọng nói:
- Giải phu nhân vào địa lao, cấm túc một trăm năm, không có pháp chỉ của bổn soái thì không ai được thả nàng ra đi dạo!
Hai thủ vệ giáp tím mỗi người kéo một cánh tay Thịnh Ngọc Hoàn lôi đi:
- Tuân lệnh!
Thịnh Ngọc Hoàn bị lôi đi cầu xin:
- Lão gia!
Nhưng vô dụng, không nhận được bất cứ đồng tình nào.
Lý tổng quản quỳ trên bậc thang ngập ngừng muốn nói, nhưng lão đi theo Hoàng soái nhiều năm, biết rõ xử phạt phu nhân như thế là cho Thiên Đình xem. Không làm ra vẻ thì không được, xử kiểu này chỉ khiến phu nhân mất tự do trăm năm. Trong tù ai dám bạc đãi phu nhân? Coi như bế quan tu luyện trong tù đi.
Hoàng Hạo nghiêng đầu kêu:
- Lý tổng quản!
Lý Quân quỳ dưới đất liền đứng lên nghe lệnh:
Hoàng Hạo trầm giọng nói:
- Sự việc mới xảy ra không lâu, hung thủ không chạy xa, ta muốn xem là ai cố ý nhằm vào ta! Truyền lệnh ba vị tinh quân Thiên Ngọ, Địa Ngọ, Nhân Ngọ lập tức phong tỏa mọi đường tinh môn trong Ngọ Lộ cảnh, kiểm tra nghiêm ngặt mỗi người ra vào. Lệnh cho các hầu, các Đô Thống, các Tổng Trấn, các đại thống lĩnh và thống lĩnh dưới tay, trừ người ở lại đóng giữ ra tất cả hãy rải ra điều tra mỗi một hành tinh trong Ngọ Lộ cảnh! Đừng sợ rắc rối, hãy bày giám sát thành lưới trong trời sao cho bổn soái, một con chim màu sắc khác lạ cũng phải ngăn lại điều tra!
Chương trước Chương tiếp
Loading...