Phi Thiên
Chương 1833: Bắt đầu hành động (Hạ)
Không chỉ Mục Phàm Quân sắp xếp như thế, đây là kết quả tập thể ngũ thánh thương lượng, khiến hậu bối rời xa tinh vực này trốn tới nơi cách Miêu Nghị gần nhất. Lý do đơn giản vì Ngọ Lộ Nguyên Soái Hoàng Hạo không dễ chọc, nếu xảy ra chuyện thì tinh vực này sẽ bị điều tra nghiêm ngặt, phải để đệ tử rời đi thật xa, chạy khỏi phạm vi thế lực của Hoàng Hạo thì càng an toàn. Trốn ở nơi cách Miêu Nghị gần nhất rất tiện cho hắn chăm sóc.
Năm vị cũng còn quan tâm môn hạ đệ tử của mình.
Hai tháng sau. Thiên Nhai Nam Tử tinh. Có chín người ra từ cổng thành bắc, thiên binh thiên tướng thủ thành lập tức hành lễ. Chín người ra khỏi thành liền bay lên trời.
Trong rừng núi phương xa, Pháp Diễm luôn mở pháp nhãn chú ý nhìn theo chín người bay lên trời, nhanh chóng móc tinh linh ra thi pháp đung đưa: Sư phụ, Lý Đông Mạc, Tả Ứng Công, Quách Thành Tú ra từ cổng thành bắc, mỗi người mang theo hai tùy tùng, tổng cộng chín người, họ bay hướng đã phóng đoán.
Tàng Lôi trả lời: Không còn chuyện liên quan các ngươi, mang theo sư đệ lập tức tới nơi chỉ định chờ đi!
Bốn người chia nhau canh chừng bốn hướng cửa thành nhanh chóng vọt lên cao, rời đi.
Trong trời sao, trên một hành tinh hoang vắng, An Như Ngọc ẩn trong đống đá lởm chởm nhận được tin tức thì nương đá yểm hộ mở pháp nhãn nhìn một hướng. An Như Ngọc mắt lóe tia sáng rúc người giấu sau tảng đá.
An Như Ngọc nhìn theo chín người lướt nhanh trong trời sao, An Như Ngọc vội móc tinh linh ra thi pháp lắc: Sư phụ, chín người mục tiêu bay theo hướng phỏng đoán, không lệch hướng!
Có lẽ mấy năm nay quen ăn cướp nên An Như Ngọc vốn khí chất đoan trang cao quý lúc này động tác có chút giống trộm vặt.
Mục Phàm Quân trả lời, An Như Ngọc chờ khi hoàn toàn không thấy chín người nữa, pháp nhãn của bọn họ chưa chắc phát hiện ra nàng, sau đó nàng nhanh chóng bay vào sâu trong trời sao, chạy tới địa điểm dự định tập hợp.
Ba người đi trước, sáu người theo sau, một đường trò chuyện rôm rả trong trời sao mênh mông, dường như không vội vàng đi. Ba người dẫn đầu khí vũ bất phàm, trông còn khá trẻ nhưng đều là quyền khuynh một phương. Ba người này là Lý Đông Mạc, Tả Ứng Công, Quách Thành Tú.
Trẻ tuổi có tài, tinh thần phấn chấn, có bối cảnh dựa dẫm, sát hạch đại thống lĩnh trong Thiên Đình cũng nhờ có quan hệ giúp đỡ nên tránh thoát một kiếp. Ba người chưa từng nghĩ rằng có người không làm quan dám đụng vào bọn họ trong biên cảnh Ngọ Lộ. Nhưng họ không hay biết dọc đường có người liên tiếp theo dõi, họ đã quá tự tin.
Bờ sông Hắc Thủy, phong cảnh lạnh lẽo, mai mọc khắp nơi, đông tuyết trắng ngần, cầu đá nhô lên mặt nước, nước lồ lăn tăn. Trong trường đình ở đầu cầu có một phụ nhân áo đen mặc quần lụa mỏng kéo dài sát đất hình dáng đẫy đà quyến rũ, bới cao tóc, da thịt trắng hơn tuyết, giữa trán dán mấy cánh hoa mai điểm xuyết.
Hắc Quả Phụ dựa vào lan can nhìn xuống hồ nước đen, nàng gật đầu, đã thấy trong hồ nước sâu không thấy đáy thỉnh thoảng lóe ánh sáng đỏ nhiều màu.
Hắc Quả Phụ ngoái đầu kêu lên:
- Ti nhi!
Một nam nhân trung niên áo đen bay vào, giữa trán có dấu ấn Thải Liên nhất phẩm.
Nam nhân trung niên chắp tay hỏi:
- Mẫu thân có gì sai bảo?
Nam nhân là nhi tử của Hắc Quả Phụ, tên Chu Thiên Ti.
Hắc Quả Phụ ngoái đầu nhoẻn miệng cười:
- Ba vị đại thống lĩnh trước khi xuất phát đã đánh tiếng trước, lúc này đang trên đường đi chắc cũng sắp tới nơi, hãy nghênh đón thay ta.
- Rõ!
Chu Thiên Ti lĩnh mệnh bay lên trời.
Bên này nghênh đón ba vị đại thống lĩnh đã thông lệ, đáng tiếc đám người Cơ Hoan không nắm giữ tình huống này.
Trong một tinh thể bất quy tắc lơ lửng trên trời, Vân Ngạo Thiên cất tinh linh, nói với bốn đồng nghiệp cướp bóc:
- Không đi lệch hướng, đang tới bên này, phỏng chừng không lâu sau sẽ đến.
Đây là tin tức cuối cùng truyền đến từ Vân Khiếu, về sau không còn ai truyền tin cho họ nữa. Bài bố người dọc đường canh chừng sau khi phát ra tin tức đều rời đi, chạy tới địa điểm chỉ định tập hợp.
Cơ Hoan gật đầu, quay sang nói với Tư Đồ Tiếu:
- Lão quỷ, nhờ vào ngươi, chỉ cho phép thua không được thắng, dụ người lại đây. Mọi người đừng hiếu chiến, đánh nhanh thắng nhanh, cố gắng đừng cho đối phương cơ hội lấy ra át chủ bài, một hơi bao vây tiêu diệt, không để bọn họ có cơ hội phát ra tin tức cầu cứu, vậy thì chúng ta sẽ có đủ thời gian an toàn thoát thân.
Tư Đồ Tiếu không nói chuyện, gã vốn đeo mặt nạ giờ kéo mũ trên đầu xuống che mặt, người mặc đồ đen, cách ăn mặc điển hình của ăn cướp, mấy người khác cũng vậy. Vân Ngạo Thiên bỏ kiểu ăn mặc bắt mắt, đều mặc đồ đen, kéo mũ che đầu chỉ lộ ra hai con mắt. Bốn người rải rác bốn phía, thi pháp rạch mặt đất chui vào trong.
Chỉ mình Tư Đồ Tiếu đơn độc nhìn đông ngó tây, đi ra sau một tảng đá gần đó, giấu nửa người đi, nhìn chằm chằm phương hướng dự định để xem xét.
Khoảng hai canh giờ sau, mục tiêu chín người từ trời sao phương xa rốt cuộc xuất hiện. Tư Đồ Tiếu chân chân thi pháp chà mặt đất phát ra thông báo để bốn người chuẩn bị.
Chờ khi mục tiêu sắp đến gần thì Tư Đồ Tiếu lao ra, chặn ngang trong trời sao, ôm hai tay lơ lửng chặn đường đoàn người. Chín người thấy đằng trước đột nhiên có người bịt mặt ngăn cản, ba người Lý Đông Mạc dẫn đầu nhìn nhau, cùng ngước đầu lên giảm chậm không thể nào bay. Hai bên đến gần nhau, chín người cùng ngừng lại giằng co với Tư Đồ Tiếu.
Lý Đông Mạc ở chính giữa thi pháp quát:
- Ai ở đây giả thần giả quỷ?
Tư Đồ Tiếu khoanh hai tay trước ngực giọng khàn khàn nói:
- Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn qua đường này thì để lại tiền!
Thì ra ăn cướp, mấy người nhìn nhau, không biết nên khóc hay cười. Dám cướp ba vị đại thống lĩnh Thiên Đình, thật là chán sống.
Quách Thành Tú nhìn đồng liêu, cười khẽ:
- Nơi này không có đường cũng không có cây, tên này bị khùng sao, nói chuyện cũng không biết cách.
Lý Đông Mạc cười khẩy nói:
- Lá gan rất lớn, cướp đường tới trên đầu chúng ta, có biết chúng ta là ai không?
Tư Đồ Tiếu nói:
- Mặc kệ các ngươi là ai, để lại đồ đạc trên người, đại gia sẽ cho các ngươi qua!
Tùy tùng sau lưng Lý Đông Mạc quát:
- To gan, ba vị đại thống lĩnh Thiên Đình ở đây còn dám càn rỡ!
- Hù dọa ta?
Tư Đồ Tiếu khinh thường nói:
- Lão tử của các ngươi ở đây, các nhi tử ngoan mà không nghe lời nộp đồ thì đừng trách ta không khách sáo!
Chín người nhe răng trợn mắt, dám xưng là phụ thân của bọn họ! Lý Đông Mạc vung tay, sương vàng bao trùm người, lục tiết tiểu tướng chiến giáp chói lọi trùm lên người.
Lý Đông Mạc lạnh lùng hỏi:
- Bây giờ tin chưa? Bó tay chịu trói ngay lập tức ta sẽ tha chết cho ngươi!
Tư Đồ Tiếu làm bộ dáng gặp quỷ, há hốc mồm, quay đầu bỏ chạy ngay.
Tả Ứng Công kiềm tay Lý Đông Mạc định đuổi theo:
- Người này thấy Kim Liên cửu phẩm trên trán ngươi mà còn dám ngông cuồng thì chắc có điều lưu lại, Lý huynh coi chừng có trá.
Năm vị cũng còn quan tâm môn hạ đệ tử của mình.
Hai tháng sau. Thiên Nhai Nam Tử tinh. Có chín người ra từ cổng thành bắc, thiên binh thiên tướng thủ thành lập tức hành lễ. Chín người ra khỏi thành liền bay lên trời.
Trong rừng núi phương xa, Pháp Diễm luôn mở pháp nhãn chú ý nhìn theo chín người bay lên trời, nhanh chóng móc tinh linh ra thi pháp đung đưa: Sư phụ, Lý Đông Mạc, Tả Ứng Công, Quách Thành Tú ra từ cổng thành bắc, mỗi người mang theo hai tùy tùng, tổng cộng chín người, họ bay hướng đã phóng đoán.
Tàng Lôi trả lời: Không còn chuyện liên quan các ngươi, mang theo sư đệ lập tức tới nơi chỉ định chờ đi!
Bốn người chia nhau canh chừng bốn hướng cửa thành nhanh chóng vọt lên cao, rời đi.
Trong trời sao, trên một hành tinh hoang vắng, An Như Ngọc ẩn trong đống đá lởm chởm nhận được tin tức thì nương đá yểm hộ mở pháp nhãn nhìn một hướng. An Như Ngọc mắt lóe tia sáng rúc người giấu sau tảng đá.
An Như Ngọc nhìn theo chín người lướt nhanh trong trời sao, An Như Ngọc vội móc tinh linh ra thi pháp lắc: Sư phụ, chín người mục tiêu bay theo hướng phỏng đoán, không lệch hướng!
Có lẽ mấy năm nay quen ăn cướp nên An Như Ngọc vốn khí chất đoan trang cao quý lúc này động tác có chút giống trộm vặt.
Mục Phàm Quân trả lời, An Như Ngọc chờ khi hoàn toàn không thấy chín người nữa, pháp nhãn của bọn họ chưa chắc phát hiện ra nàng, sau đó nàng nhanh chóng bay vào sâu trong trời sao, chạy tới địa điểm dự định tập hợp.
Ba người đi trước, sáu người theo sau, một đường trò chuyện rôm rả trong trời sao mênh mông, dường như không vội vàng đi. Ba người dẫn đầu khí vũ bất phàm, trông còn khá trẻ nhưng đều là quyền khuynh một phương. Ba người này là Lý Đông Mạc, Tả Ứng Công, Quách Thành Tú.
Trẻ tuổi có tài, tinh thần phấn chấn, có bối cảnh dựa dẫm, sát hạch đại thống lĩnh trong Thiên Đình cũng nhờ có quan hệ giúp đỡ nên tránh thoát một kiếp. Ba người chưa từng nghĩ rằng có người không làm quan dám đụng vào bọn họ trong biên cảnh Ngọ Lộ. Nhưng họ không hay biết dọc đường có người liên tiếp theo dõi, họ đã quá tự tin.
Bờ sông Hắc Thủy, phong cảnh lạnh lẽo, mai mọc khắp nơi, đông tuyết trắng ngần, cầu đá nhô lên mặt nước, nước lồ lăn tăn. Trong trường đình ở đầu cầu có một phụ nhân áo đen mặc quần lụa mỏng kéo dài sát đất hình dáng đẫy đà quyến rũ, bới cao tóc, da thịt trắng hơn tuyết, giữa trán dán mấy cánh hoa mai điểm xuyết.
Hắc Quả Phụ dựa vào lan can nhìn xuống hồ nước đen, nàng gật đầu, đã thấy trong hồ nước sâu không thấy đáy thỉnh thoảng lóe ánh sáng đỏ nhiều màu.
Hắc Quả Phụ ngoái đầu kêu lên:
- Ti nhi!
Một nam nhân trung niên áo đen bay vào, giữa trán có dấu ấn Thải Liên nhất phẩm.
Nam nhân trung niên chắp tay hỏi:
- Mẫu thân có gì sai bảo?
Nam nhân là nhi tử của Hắc Quả Phụ, tên Chu Thiên Ti.
Hắc Quả Phụ ngoái đầu nhoẻn miệng cười:
- Ba vị đại thống lĩnh trước khi xuất phát đã đánh tiếng trước, lúc này đang trên đường đi chắc cũng sắp tới nơi, hãy nghênh đón thay ta.
- Rõ!
Chu Thiên Ti lĩnh mệnh bay lên trời.
Bên này nghênh đón ba vị đại thống lĩnh đã thông lệ, đáng tiếc đám người Cơ Hoan không nắm giữ tình huống này.
Trong một tinh thể bất quy tắc lơ lửng trên trời, Vân Ngạo Thiên cất tinh linh, nói với bốn đồng nghiệp cướp bóc:
- Không đi lệch hướng, đang tới bên này, phỏng chừng không lâu sau sẽ đến.
Đây là tin tức cuối cùng truyền đến từ Vân Khiếu, về sau không còn ai truyền tin cho họ nữa. Bài bố người dọc đường canh chừng sau khi phát ra tin tức đều rời đi, chạy tới địa điểm chỉ định tập hợp.
Cơ Hoan gật đầu, quay sang nói với Tư Đồ Tiếu:
- Lão quỷ, nhờ vào ngươi, chỉ cho phép thua không được thắng, dụ người lại đây. Mọi người đừng hiếu chiến, đánh nhanh thắng nhanh, cố gắng đừng cho đối phương cơ hội lấy ra át chủ bài, một hơi bao vây tiêu diệt, không để bọn họ có cơ hội phát ra tin tức cầu cứu, vậy thì chúng ta sẽ có đủ thời gian an toàn thoát thân.
Tư Đồ Tiếu không nói chuyện, gã vốn đeo mặt nạ giờ kéo mũ trên đầu xuống che mặt, người mặc đồ đen, cách ăn mặc điển hình của ăn cướp, mấy người khác cũng vậy. Vân Ngạo Thiên bỏ kiểu ăn mặc bắt mắt, đều mặc đồ đen, kéo mũ che đầu chỉ lộ ra hai con mắt. Bốn người rải rác bốn phía, thi pháp rạch mặt đất chui vào trong.
Chỉ mình Tư Đồ Tiếu đơn độc nhìn đông ngó tây, đi ra sau một tảng đá gần đó, giấu nửa người đi, nhìn chằm chằm phương hướng dự định để xem xét.
Khoảng hai canh giờ sau, mục tiêu chín người từ trời sao phương xa rốt cuộc xuất hiện. Tư Đồ Tiếu chân chân thi pháp chà mặt đất phát ra thông báo để bốn người chuẩn bị.
Chờ khi mục tiêu sắp đến gần thì Tư Đồ Tiếu lao ra, chặn ngang trong trời sao, ôm hai tay lơ lửng chặn đường đoàn người. Chín người thấy đằng trước đột nhiên có người bịt mặt ngăn cản, ba người Lý Đông Mạc dẫn đầu nhìn nhau, cùng ngước đầu lên giảm chậm không thể nào bay. Hai bên đến gần nhau, chín người cùng ngừng lại giằng co với Tư Đồ Tiếu.
Lý Đông Mạc ở chính giữa thi pháp quát:
- Ai ở đây giả thần giả quỷ?
Tư Đồ Tiếu khoanh hai tay trước ngực giọng khàn khàn nói:
- Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn qua đường này thì để lại tiền!
Thì ra ăn cướp, mấy người nhìn nhau, không biết nên khóc hay cười. Dám cướp ba vị đại thống lĩnh Thiên Đình, thật là chán sống.
Quách Thành Tú nhìn đồng liêu, cười khẽ:
- Nơi này không có đường cũng không có cây, tên này bị khùng sao, nói chuyện cũng không biết cách.
Lý Đông Mạc cười khẩy nói:
- Lá gan rất lớn, cướp đường tới trên đầu chúng ta, có biết chúng ta là ai không?
Tư Đồ Tiếu nói:
- Mặc kệ các ngươi là ai, để lại đồ đạc trên người, đại gia sẽ cho các ngươi qua!
Tùy tùng sau lưng Lý Đông Mạc quát:
- To gan, ba vị đại thống lĩnh Thiên Đình ở đây còn dám càn rỡ!
- Hù dọa ta?
Tư Đồ Tiếu khinh thường nói:
- Lão tử của các ngươi ở đây, các nhi tử ngoan mà không nghe lời nộp đồ thì đừng trách ta không khách sáo!
Chín người nhe răng trợn mắt, dám xưng là phụ thân của bọn họ! Lý Đông Mạc vung tay, sương vàng bao trùm người, lục tiết tiểu tướng chiến giáp chói lọi trùm lên người.
Lý Đông Mạc lạnh lùng hỏi:
- Bây giờ tin chưa? Bó tay chịu trói ngay lập tức ta sẽ tha chết cho ngươi!
Tư Đồ Tiếu làm bộ dáng gặp quỷ, há hốc mồm, quay đầu bỏ chạy ngay.
Tả Ứng Công kiềm tay Lý Đông Mạc định đuổi theo:
- Người này thấy Kim Liên cửu phẩm trên trán ngươi mà còn dám ngông cuồng thì chắc có điều lưu lại, Lý huynh coi chừng có trá.