Phi Thiên
Chương 182: Chiêu binh mãi mã (9)
- Đi!
Miêu đại động chủ vung tay lên, dẫn đầu chạy trước.
Cả đám đệ tử Lam Ngọc môn chắp tay hành lễ với Hồng Trường Hải, lập tức giục long câu chạy rầm rập theo sau.
Dọc trên đường đi, tuyết trắng dưới đường bị vó long câu hất tung bay. Chạy tới nửa đường, ánh mặt trời biến mất, bông tuyết như lông ngỗng lại rơi lả tả trên trời xuống.
Hơn hai mươi kỵ sĩ chạy một mạch không ngừng, đi thẳng tới bờ biển cảnh nội Đông Lai động, dừng lại trên dãy đá ngầm bên bờ biển.
Dưới bầu trời mênh mông xám xịt, bông tuyết bay lả tả, sóng biển xô bờ không ngừng.
Miêu Nghị Ngồi ngay ngắn trên người Hắc Thán ánh mắt quét nhìn xung quanh một lượt, lên tiếng gọi:
- Thiên nhi, Tuyết nhi, còn không ra gặp ta!
Chỉ chốc lát sau, phía sau một khối đá ngầm có một cái đầu lén lút thò ra nhìn trộm. Sau đó quay lại kêu một tiếng, kế đó có hai cái đầu cùng nhô lên cao.
Không phải là Thiên nhi và Tuyết nhi còn có thể là ai.
Mà nam nhân ngồi trên long câu dẫn đầu không phải là động chủ của các nàng còn ai nữa.
Dường như động chủ uy phong hơn lúc ra đi, có thật nhiều lão đầu tử theo sau động chủ, nhìn qua cũng biết là lấy động chủ cầm đầu.
Hai nha đầu lập tức cảm thấy lần này là thật rồi, trước đó còn một mực lo lắng sau này còn có thể gặp lại động chủ hay không.
Có thể nói là hết sức mừng rỡ, hai nha đầu song song xách quần chạy như bay ra, dừng ở trước mặt Hắc Thán chỉnh đốn y phục lại, nhất tề hành lễ:
- Tham kiến động chủ!
Miêu Nghị giơ tay ra hiệu cho các nàng không cần đa lễ:
- Để cho hai người các nàng chịu khổ rồi!
Lời này vừa nói ra, hai nha đầu nhớ tới chuyện thảm lúc trước, nhất thời rơi lệ, lau nước mắt nghẹn ngào:
- Động chủ, ngươi trở lại rồi, nhà bị người ta đập, bọn tỷ muội...
- Đã đuổi địch nhân chạy rồi, không sao!
Miêu Nghị an ủi một câu.
Hai nha đầu lau nước mắt nhìn hắn gật đầu, không có bất kỳ nghi ngờ gì lời của hắn. Trong mắt các nàng động chủ của mình là vô cùng ghê gớm, những kẻ xấu kia chọc cho động chủ trở lại, nhất định phải chịu xui xẻo, tự nhiên đã bị động chủ đuổi chạy rồi.
Diêm Tu kinh ngạc đôi mắt đỏ ngầu, còn tưởng rằng hai nha đầu này đã gặp nạn, không nghĩ tới các nàng còn sống, lại trốn ở nơi này. Nhưng các nàng có thể trốn đi đâu được, đương nhiên là tìm chỗ quen thuộc ẩn náu, tại sao mình không nghĩ tới chuyện chạy tới chỗ này tìm?! Vì sao động chủ biết các nàng trốn ở chỗ này? Nhìn phản ứng hai nha đầu, rất hiển nhiên trước đó cũng chưa hề báo cho động chủ các nàng trốn ở chỗ này, nhưng động chủ vừa trở về đã lập tức chạy thẳng tới nơi này tìm được các nàng.
Diêm Tu không thể không phục, không trách người ta tuổi còn trẻ có thể làm tới động chủ, đi Tinh Tú Hải còn có thể sống trở về, quả nhiên là ngay cả đầu óc cũng hữu dụng hơn mình.
Miêu Nghị chủ động cúi người đưa tay ra đón hai người, sau khi kéo hai nàng lên lưng Hắc Thán ngồi phía sau mình, giục ngựa quay đầu lại quát một tiếng:
- Trở về Đông Lai động!
Hơn hai mươi kỵ sau lưng lập tức ầm ầm chạy theo hắn.
Lúc đi Đông Lai động coi như hoàn chỉnh, trở về thấy Đông Lai động đã trở thành một mảnh phế tích. Lại nhìn thấy thi thể bọn tỷ muội treo giữa không trung đầy bông tuyết bay lượn không chịu nổi đập vào mắt, hai nha đầu khóc rống thất thanh lần nữa, chạy đi muốn hạ thi thể treo trên xà đại điện xuống, lại bị Diêm Tu cho ngăn lại, chỉ chỉ Miêu Nghị đang đi về phía Yêu Nhược Tiên, nói rõ là ý của động chủ.
Đám người Nguyên Phương thấy Đông Lai động bị hủy, lại nhìn sang các thi thể bị treo chịu nhục, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau.
Yêu Nhược Tiên ngồi trên một cây cột đá ngã nằm dưới đất, hai chân đung đưa cười híp mắt nhìn Miêu Nghị đi tới,
- Tiền bối vẫn thủ ở chỗ này ư?
Miêu Nghị chắp tay khách sáo một tiếng, trong lòng lại đang nguyền rủa người ta.
Ai ngờ Yêu Nhược Tiên cười híp mắt không đáp mà hỏi lại:
- Nữ nhân kia là nhân tình của ngươi ư?
Miêu Nghị ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn Thiên nhi và Tuyết nhi:
- Các nàng là thị nữ của ta.
Yêu Nhược Tiên đứng lên, vỗ vai hắn lắc đầu nói:
- Không phải là các nàng, ta nói nữ nhân được ngươi một người một long câu xông vào trùng vây giải cứu ra.
Ặc... Miêu Nghị hồ nghi nói:
- Lão nói là sơn chủ Tần Vi Vi của ta ư, làm sao ta có chuyện qua lại gì với ả được?
Yêu Nhược Tiên ha ha cười nói:
- Đó chính là ngươi thích người ta, nếu không làm sao ngươi chịu liều cái mạng già đi cứu người ta.
- Ta thích ả ư?!
Miêu Nghị phì cười một tiếng:
- Ta thích tiện nhân kia sao!? Cho dù là ả quỳ ở trước mặt ta cầu xin ta thích, đại gia cũng lập tức quay đầu bước đi, cho dù là ta thích một con heo nái cũng không thể nào thích tiện nhân kia. Yêu tiền bối, ngài nhìn thế nào vậy, ta chỉ chịu ân của phụ thân ả, nên muốn báo ân… Ủa, không đúng, làm sao lão biết ta cứu nàng?
Hắn lộ vẻ hết sức nghi ngờ quét nhìn Yêu Nhược Tiên từ trên xuống dưới:
- Lão đang theo dõi ta ư?
Nếu Tần Vi Vi nghe được những lời này của hắn, có lẽ sẽ sinh lòng giết hắn.
Yêu Nhược Tiên cười hăng hắc hai tiếng, từ chối cho ý kiến, bất quá ngược lại có vài phần kính trọng Miêu Nghị. Có thể mắng nữ nhân kia là tiện nhân, xem ra đúng là không thể nào thích người ta, vì báo ân đi liều mạng, vì một con long câu có thể bỏ qua hết thảy, tiểu tử này thật sự là người có tình nghĩa, cũng có vẻ thú vị…
Miêu Nghị lau mồ hôi trán, cảm thấy lão nhân này đang theo dõi mình, nếu như mình nửa đường trốn chạy, nói không chừng sẽ bị lão đập cho một giản vỡ đầu.
Không phải là hắn không nảy sinh ý niệm chạy trốn, nhưng chạy được hòa thượng không chạy được miếu, hắn đã là một thành viên trong quy chế, cũng không thể nào muốn đi thì đi, muốn tới thì tới. Nếu hắn bỏ trốn thật, đến lúc đó cũng không chỉ có Yêu Nhược Tiên muốn tìm hắn tính sổ, quy tắc trò chơi cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Huống chi Yêu Nhược Tiên cũng đã nói trước rất rõ ràng, nếu như hắn dám trốn sẽ lập tức công bố bí mật của hắn và tiểu Đường Lang. Nói không chừng đến lúc đó số người muốn bắt Miêu Nghị nhiều không đếm xuể, làm cho cả giới tu hành bận rộn đi tìm, để xem Miêu Nghị hắn có thể trốn đi đâu. Nếu Yêu Nhược Tiên không chiếm được tiểu Đường Lang, lão cũng không để cho Miêu Nghị yên ổn được.
Yêu Nhược Tiên cũng không tiếp tục dây dưa đề tài này, nhìn một mảnh phế tích Đông Lai động chép miệng:
- Lúc này trời đóng băng giá rét, ngươi thật sự tính toán ngủ ngoài trời hay sao?
- Để ta giải quyết.
Miêu Nghị quay đầu lại đi tới chỗ bọn Nguyên Phương, hạ lệnh chặt cây dựng lều, tránh gió tuyết trước đã.
Về phần xây dựng lại Đông Lai động, đã có lời thề lúc trước, mười mấy cỗ thi thể treo trong gió rét làm toàn thân người ta không được tự nhiên đang không ngừng nhắc nhở hắn.
Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm cũng không thoái thác, có vẻ như có lệnh phải làm, tương đối phối hợp, lập tức tổ chức đồng môn động thủ...
Miêu đại động chủ vung tay lên, dẫn đầu chạy trước.
Cả đám đệ tử Lam Ngọc môn chắp tay hành lễ với Hồng Trường Hải, lập tức giục long câu chạy rầm rập theo sau.
Dọc trên đường đi, tuyết trắng dưới đường bị vó long câu hất tung bay. Chạy tới nửa đường, ánh mặt trời biến mất, bông tuyết như lông ngỗng lại rơi lả tả trên trời xuống.
Hơn hai mươi kỵ sĩ chạy một mạch không ngừng, đi thẳng tới bờ biển cảnh nội Đông Lai động, dừng lại trên dãy đá ngầm bên bờ biển.
Dưới bầu trời mênh mông xám xịt, bông tuyết bay lả tả, sóng biển xô bờ không ngừng.
Miêu Nghị Ngồi ngay ngắn trên người Hắc Thán ánh mắt quét nhìn xung quanh một lượt, lên tiếng gọi:
- Thiên nhi, Tuyết nhi, còn không ra gặp ta!
Chỉ chốc lát sau, phía sau một khối đá ngầm có một cái đầu lén lút thò ra nhìn trộm. Sau đó quay lại kêu một tiếng, kế đó có hai cái đầu cùng nhô lên cao.
Không phải là Thiên nhi và Tuyết nhi còn có thể là ai.
Mà nam nhân ngồi trên long câu dẫn đầu không phải là động chủ của các nàng còn ai nữa.
Dường như động chủ uy phong hơn lúc ra đi, có thật nhiều lão đầu tử theo sau động chủ, nhìn qua cũng biết là lấy động chủ cầm đầu.
Hai nha đầu lập tức cảm thấy lần này là thật rồi, trước đó còn một mực lo lắng sau này còn có thể gặp lại động chủ hay không.
Có thể nói là hết sức mừng rỡ, hai nha đầu song song xách quần chạy như bay ra, dừng ở trước mặt Hắc Thán chỉnh đốn y phục lại, nhất tề hành lễ:
- Tham kiến động chủ!
Miêu Nghị giơ tay ra hiệu cho các nàng không cần đa lễ:
- Để cho hai người các nàng chịu khổ rồi!
Lời này vừa nói ra, hai nha đầu nhớ tới chuyện thảm lúc trước, nhất thời rơi lệ, lau nước mắt nghẹn ngào:
- Động chủ, ngươi trở lại rồi, nhà bị người ta đập, bọn tỷ muội...
- Đã đuổi địch nhân chạy rồi, không sao!
Miêu Nghị an ủi một câu.
Hai nha đầu lau nước mắt nhìn hắn gật đầu, không có bất kỳ nghi ngờ gì lời của hắn. Trong mắt các nàng động chủ của mình là vô cùng ghê gớm, những kẻ xấu kia chọc cho động chủ trở lại, nhất định phải chịu xui xẻo, tự nhiên đã bị động chủ đuổi chạy rồi.
Diêm Tu kinh ngạc đôi mắt đỏ ngầu, còn tưởng rằng hai nha đầu này đã gặp nạn, không nghĩ tới các nàng còn sống, lại trốn ở nơi này. Nhưng các nàng có thể trốn đi đâu được, đương nhiên là tìm chỗ quen thuộc ẩn náu, tại sao mình không nghĩ tới chuyện chạy tới chỗ này tìm?! Vì sao động chủ biết các nàng trốn ở chỗ này? Nhìn phản ứng hai nha đầu, rất hiển nhiên trước đó cũng chưa hề báo cho động chủ các nàng trốn ở chỗ này, nhưng động chủ vừa trở về đã lập tức chạy thẳng tới nơi này tìm được các nàng.
Diêm Tu không thể không phục, không trách người ta tuổi còn trẻ có thể làm tới động chủ, đi Tinh Tú Hải còn có thể sống trở về, quả nhiên là ngay cả đầu óc cũng hữu dụng hơn mình.
Miêu Nghị chủ động cúi người đưa tay ra đón hai người, sau khi kéo hai nàng lên lưng Hắc Thán ngồi phía sau mình, giục ngựa quay đầu lại quát một tiếng:
- Trở về Đông Lai động!
Hơn hai mươi kỵ sau lưng lập tức ầm ầm chạy theo hắn.
Lúc đi Đông Lai động coi như hoàn chỉnh, trở về thấy Đông Lai động đã trở thành một mảnh phế tích. Lại nhìn thấy thi thể bọn tỷ muội treo giữa không trung đầy bông tuyết bay lượn không chịu nổi đập vào mắt, hai nha đầu khóc rống thất thanh lần nữa, chạy đi muốn hạ thi thể treo trên xà đại điện xuống, lại bị Diêm Tu cho ngăn lại, chỉ chỉ Miêu Nghị đang đi về phía Yêu Nhược Tiên, nói rõ là ý của động chủ.
Đám người Nguyên Phương thấy Đông Lai động bị hủy, lại nhìn sang các thi thể bị treo chịu nhục, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau.
Yêu Nhược Tiên ngồi trên một cây cột đá ngã nằm dưới đất, hai chân đung đưa cười híp mắt nhìn Miêu Nghị đi tới,
- Tiền bối vẫn thủ ở chỗ này ư?
Miêu Nghị chắp tay khách sáo một tiếng, trong lòng lại đang nguyền rủa người ta.
Ai ngờ Yêu Nhược Tiên cười híp mắt không đáp mà hỏi lại:
- Nữ nhân kia là nhân tình của ngươi ư?
Miêu Nghị ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn Thiên nhi và Tuyết nhi:
- Các nàng là thị nữ của ta.
Yêu Nhược Tiên đứng lên, vỗ vai hắn lắc đầu nói:
- Không phải là các nàng, ta nói nữ nhân được ngươi một người một long câu xông vào trùng vây giải cứu ra.
Ặc... Miêu Nghị hồ nghi nói:
- Lão nói là sơn chủ Tần Vi Vi của ta ư, làm sao ta có chuyện qua lại gì với ả được?
Yêu Nhược Tiên ha ha cười nói:
- Đó chính là ngươi thích người ta, nếu không làm sao ngươi chịu liều cái mạng già đi cứu người ta.
- Ta thích ả ư?!
Miêu Nghị phì cười một tiếng:
- Ta thích tiện nhân kia sao!? Cho dù là ả quỳ ở trước mặt ta cầu xin ta thích, đại gia cũng lập tức quay đầu bước đi, cho dù là ta thích một con heo nái cũng không thể nào thích tiện nhân kia. Yêu tiền bối, ngài nhìn thế nào vậy, ta chỉ chịu ân của phụ thân ả, nên muốn báo ân… Ủa, không đúng, làm sao lão biết ta cứu nàng?
Hắn lộ vẻ hết sức nghi ngờ quét nhìn Yêu Nhược Tiên từ trên xuống dưới:
- Lão đang theo dõi ta ư?
Nếu Tần Vi Vi nghe được những lời này của hắn, có lẽ sẽ sinh lòng giết hắn.
Yêu Nhược Tiên cười hăng hắc hai tiếng, từ chối cho ý kiến, bất quá ngược lại có vài phần kính trọng Miêu Nghị. Có thể mắng nữ nhân kia là tiện nhân, xem ra đúng là không thể nào thích người ta, vì báo ân đi liều mạng, vì một con long câu có thể bỏ qua hết thảy, tiểu tử này thật sự là người có tình nghĩa, cũng có vẻ thú vị…
Miêu Nghị lau mồ hôi trán, cảm thấy lão nhân này đang theo dõi mình, nếu như mình nửa đường trốn chạy, nói không chừng sẽ bị lão đập cho một giản vỡ đầu.
Không phải là hắn không nảy sinh ý niệm chạy trốn, nhưng chạy được hòa thượng không chạy được miếu, hắn đã là một thành viên trong quy chế, cũng không thể nào muốn đi thì đi, muốn tới thì tới. Nếu hắn bỏ trốn thật, đến lúc đó cũng không chỉ có Yêu Nhược Tiên muốn tìm hắn tính sổ, quy tắc trò chơi cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Huống chi Yêu Nhược Tiên cũng đã nói trước rất rõ ràng, nếu như hắn dám trốn sẽ lập tức công bố bí mật của hắn và tiểu Đường Lang. Nói không chừng đến lúc đó số người muốn bắt Miêu Nghị nhiều không đếm xuể, làm cho cả giới tu hành bận rộn đi tìm, để xem Miêu Nghị hắn có thể trốn đi đâu. Nếu Yêu Nhược Tiên không chiếm được tiểu Đường Lang, lão cũng không để cho Miêu Nghị yên ổn được.
Yêu Nhược Tiên cũng không tiếp tục dây dưa đề tài này, nhìn một mảnh phế tích Đông Lai động chép miệng:
- Lúc này trời đóng băng giá rét, ngươi thật sự tính toán ngủ ngoài trời hay sao?
- Để ta giải quyết.
Miêu Nghị quay đầu lại đi tới chỗ bọn Nguyên Phương, hạ lệnh chặt cây dựng lều, tránh gió tuyết trước đã.
Về phần xây dựng lại Đông Lai động, đã có lời thề lúc trước, mười mấy cỗ thi thể treo trong gió rét làm toàn thân người ta không được tự nhiên đang không ngừng nhắc nhở hắn.
Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm cũng không thoái thác, có vẻ như có lệnh phải làm, tương đối phối hợp, lập tức tổ chức đồng môn động thủ...