Phi Thiên
Chương 1788: Mỗi người mỗi vẻ (Hạ)
Miêu Nghị buông tay nàng ra, kéo cổ áo lại, cẩn thận gài nút cho nàng:
- Sau này đừng chống đối ta, bây giờ nàng đã thành nữ nhân của ta, sẽ theo ta cả đời. Lần đó là ta cố ý nhục nàng, đừng giận ta nữa. Lúc trước coi như ta không đúng, ta xin lỗi nàng.
Câu này ấm còn còn hơn hơi ấm truyền từ bàn tay hắn.
Ngọc Nô Kiều bỗng giang hai tay lao vào ngực Miêu Nghị, nàng khóc, khóc sướt mướt, đánh đấm hắn.
- Ngươi khi dễ ta... Ngươi khi dễ ta...
Miêu Nghị mỉm cười ôm Ngọc Nô Kiều, mặc kệ nàng đánh đấm, mặc cho nàng trút bực tức.
Ngọc Nô Kiều khó khăn ổn định cảm xúc lại, rời khỏi vòng tay hắn, nàng trở nên ngại ngùng. Ngọc Nô Kiều quay người đưa lưng hướng hắn, lén lau nước mắt. Ngọc Nô Kiều cảm thấy thật khó tin, tại sao nàng như một tiểu nữ nhân lao vào ngực tên khốn này khóc rống?
Ngọc Nô Kiều bỗng cảm thấy không khí giữa hai người không nặng nề nữa, đè nén khó chịu trong lòng biến mất hết.
Miêu Nghị đến cạnh giường ngồi xuống, hắn vỗ mép giường nói:
- Khóc nhiều không đẹp, qua đây ngồi, đừng căng thẳng, nàng không đồng ý thì ta sẽ không mạnh bạo phi lễ nàng.
Ngọc Nô Kiều giơ tay áo lau nước mắt, kiên cường nói:
- Đừng tưởng rằng ta sợ ngươi!
Ngọc Nô Kiều bước nhanh đi đến, xoay người ngồi xuống cạnh Miêu Nghị.
Miêu Nghị nắm tay Ngọc Nô Kiều, đặt khối ngọc điệp vào bàn tay nàng:
- Tặng cho nàng.
Ngọc Nô Kiều cầm lấy xem, thấy là Âm Hồn Thông Dương quyết thì hỏi:
- Sư phụ của ta đưa ngươi?
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Không biết sư phụ của nàng có nói cho nàng biết không, Âm Hồn Thông Dương quyết trong tay sư phụ nàng thật ra cũng là tàn thiên. Âm Hồn Thông Dương quyết hoàn chỉnh chia ra ba bộ thiên, địa, nhân, trong tay sư phụ của nàng chỉ có trọn nhân tự bộ.
Ngọc Nô Kiều giật mình, lắc đầu nói:
- Chưa nghe nói.
Miêu Nghị nói:
- Âm Hồn Thông Dương quyết hoàn chỉnh ở trong đại thế giới, chờ ta tìm được sẽ tặng cho nàng, khi luyện thành công thì nàng còn lợi hại hơn cả sư phụ.
Ngọc Nô Kiều lặng im, nàng huơ ngọc điệp rồi cất đi:
- Đây là ngươi tự đưa ta chứ ta không xin ngươi.
Miêu Nghị lại cầm tay nàng:
- Coi như ta xin nàng nhận được chưa? Chờ ngày công pháp của nàng đại thành ta lại xin nàng bảo vệ ta được không? Đến lúc đó nàng đè ta cởi đồ thì ta sẽ ngoan ngoãn cởi sạch, tuyệt đối không do dự chút nào, càng sẽ không khóc nhè giống nàng. Chậc chậc, Ngọc Nô Kiều ngày xưa la hét Miêu tặc đòi giết ta thế mà lao vào lòng ta khóc sướt mướt, thật là chuyện đời khó đoán.
Ngọc Nô Kiều quê quá hóa giận, giơ nắm tay đấm vào người Miêu Nghị:
- A!
Miêu Nghị bắt hai tay Ngọc Nô Kiều đè nàng xuống giường, đè lên người nàng.
Ngọc Nô Kiều yên lặng, hai người ánh mắt giao nhau. Miêu Nghị cúi đầu hôn lên môi nàng, nhiệt tình như lửa, hòa tan người.
Ngọc Nô Kiều cảm giác tim mình đập nhanh, nàng nhắm mắt cảm nhận toàn thân tê dại, cảm giác móng vuốt ma càn rỡ chạy khắp người làm nàng run rẩy.
Sỗ sàng xong Miêu Nghị bỗng thả Ngọc Nô Kiều ra, hắn đứng cạnh giường hắng giọng:
- Cái kia, ta nói chuyện giữ lời, nàng không đồng ý thì ta nhất định sẽ không xằng bậy.
Ngọc Nô Kiều nghe vậy hé mắt nhìn, thấy mình nửa bộ ngực trắng nõn đã lộ ra ngoài, đối phương còn nói câu đó. Ngọc Nô Kiều chộp gối ném qua, Miêu Nghị phất tay đỡ, cười phá lên rời đi.
Mộng Khiết, Mộng Nhã nhanh chóng chạy vào. Ngọc Nô Kiều bò dậy luống cuống vội sửa lại ngực áo, mặt đỏ như đít khỉ.
Mộng Khiết, Mộng Nhã thè lưỡi chạy ra ngoài, thuận tiện khép cửa.
Ngọc Nô Kiều ngồi cạnh giường thẫn thờ che ngực, nàng bỗng cảm thấy hết ghét điều Miêu Nghị vừa làm, trong lòng còn mông lung ngọt ngào. Ngọc Nô Kiều chợt cảm thấy tình huống không đáng xấu hổ như nàng nghĩ, nàng hơi mong chờ. Hắn thê thiếp thành đàn không biết khi nào mới đến xem ta?
Giây sau Ngọc Nô Kiều lắc đầu lấy lại tinh thần, phát hiện mình điên rồi.
Chớp mắt đã là ba tháng sau. Trong rừng sâu núi thẳm ngoài thành Thiên Nhai, Miêu Nghị và Vân Tri Thu đứng song song. Hồng Trần, Cơ Mỹ Lệ, Ngọc Nô Kiều, Pháp Âm, tỷ muội Lang Huyên xếp thành một hàng sau lưng hai người. Mấy người đi tới một dòng suối trong veo róc rách uốn lượn.
Đối diện suối nhỏ, đám người Vân Ngạo Thiên dẫn theo môn hạ đệ tử cách suối giằng co.
Miêu Nghị một lần nữa ra tiếng giữ lại:
- Các vị hãy suy nghĩ kỹ đi, nếu đầu hiệu dưới trướng của Miêu mỗ thì Miêu Nghị nhất định sẽ không bạc đãi các vị!
Ở trong Thiên Nhai ba tháng không bằng đi ra ngoài tìm hiểu tin tức ba ngày. Ba tháng qua đám người Vân Ngạo Thiên hầu như tìm hiểu rõ quy tắc trong đại thế giới, phát hiện đại thế giới không đáng sợ như đã tưởng, có vài điểm bị Miêu Nghị lừa.
Nhưng chuyện đã rồi, bọn họ không cách nào chống lại quyền thế của Miêu Nghị hiện giờ. Miêu Nghị không làm gì quá đáng với họ, huống chi về sau có thể có chuyện cần nhờ hắn, tiếp tục hợp tác đều có lợi không hại với mọi người.
Vân Ngạo Thiên nói:
- Vân gia có nhiều người, ta đầu hiệu dưới trướng của ngươi thì chỉ làm thống lĩnh, dựa vào chút thu nhập không nuôi nổi nhiều người Vân gia.
Cơ Hoan nói:
- Năm chúng ta đã sớm không quen nghe theo ai sai khiến, may mắn thế giới này đủ lớn, không lo không tìm thấy chỗ đứng. Miêu Nghị, nhớ đừng bạc đãi nữ nhi của ta, nếu không Cừu mỗ sẽ không tha cho ngươi!
Tư Đồ Tiếu nhắc:
- Miêu Nghị, hãy nhớ chuyện đã hứa với chúng ta.
- Yên tâm, ta nói chuyện giữ lời.
Miêu Nghị cười nói:
- Miễn các ngươi tìm được tài nguyên thì ta sẽ đưa về tiểu thế giới nguyên vẹn giùm các ngươi.
Vân Ngạo Thiên bỏ lại một câu rồi bay lên cao trước:
- Đi!
Nhi tử, nữ nhi Vân gia vội vàng bay lên theo.
An Như Ngọc gật đầu với tỷ muội Lang Huyên, và Miêu Nghị, hy vọng hắn chăm sóc tốt cho nữ nhi của mình.
Bốn thánh khác dẫn người bay lên trời, đi dứt khoát không để lại một câu lưu luyến hay lo lắng.
Miêu Nghị ngửa đầu tiễn đưa, nhìn đám người bay vào trời sao xa xăm, nhìn đám người này thỏa thích vẫy vùng.
Miêu Nghị giữ lại mấy lần nhưng không thể níu kéo đám người này. Sau khi tìm hiểu rõ quy tắc của đại thế giới thì vị trí cấp dưới không hấp dẫn được họ nữa, lâu dài ngồi mâm trên giờ bắt bọn họ khom lưng uốn gối dưới trò chơi quy tắc của Thiên Đình thì không thích hợp bọn họ. Họ có khát vọng cao xa hơn, không muốn bị thượng ti từng tầng đè ép rồi cố gắng bò lên trên. Bọn họ muốn nhanh chóng cướp lấy nhiều tài nguyên tu hành, kéo đội người cho riêng mình. Nuôi nhiều người như thế vượt mức thu nhập của Miêu Nghị, huống chi chức vị cấp dưới của hắn thì như Vân Ngạo Thiên nói, chút thu nhập đó không nuôi nổi nhiều người Vân gia.
Hiện tại bọn họ nghèo nhưng sau khi tìm hiểu rõ tình huống thì không lọt mắt chút thu nhập của Miêu Nghị.
Bốn phía trống trơn, Miêu Nghị quay đầu cười nói với mọi người:
- Các vị, các phu nhân, chuẩn bị chia nhà đi.
Đám người Cơ Mỹ Lệ nhìn nhau, không hiểu ý hắn. Vân Tri Thu mỉm cười xoay người tuyên bố ‘chia nhà’.
- Sau này đừng chống đối ta, bây giờ nàng đã thành nữ nhân của ta, sẽ theo ta cả đời. Lần đó là ta cố ý nhục nàng, đừng giận ta nữa. Lúc trước coi như ta không đúng, ta xin lỗi nàng.
Câu này ấm còn còn hơn hơi ấm truyền từ bàn tay hắn.
Ngọc Nô Kiều bỗng giang hai tay lao vào ngực Miêu Nghị, nàng khóc, khóc sướt mướt, đánh đấm hắn.
- Ngươi khi dễ ta... Ngươi khi dễ ta...
Miêu Nghị mỉm cười ôm Ngọc Nô Kiều, mặc kệ nàng đánh đấm, mặc cho nàng trút bực tức.
Ngọc Nô Kiều khó khăn ổn định cảm xúc lại, rời khỏi vòng tay hắn, nàng trở nên ngại ngùng. Ngọc Nô Kiều quay người đưa lưng hướng hắn, lén lau nước mắt. Ngọc Nô Kiều cảm thấy thật khó tin, tại sao nàng như một tiểu nữ nhân lao vào ngực tên khốn này khóc rống?
Ngọc Nô Kiều bỗng cảm thấy không khí giữa hai người không nặng nề nữa, đè nén khó chịu trong lòng biến mất hết.
Miêu Nghị đến cạnh giường ngồi xuống, hắn vỗ mép giường nói:
- Khóc nhiều không đẹp, qua đây ngồi, đừng căng thẳng, nàng không đồng ý thì ta sẽ không mạnh bạo phi lễ nàng.
Ngọc Nô Kiều giơ tay áo lau nước mắt, kiên cường nói:
- Đừng tưởng rằng ta sợ ngươi!
Ngọc Nô Kiều bước nhanh đi đến, xoay người ngồi xuống cạnh Miêu Nghị.
Miêu Nghị nắm tay Ngọc Nô Kiều, đặt khối ngọc điệp vào bàn tay nàng:
- Tặng cho nàng.
Ngọc Nô Kiều cầm lấy xem, thấy là Âm Hồn Thông Dương quyết thì hỏi:
- Sư phụ của ta đưa ngươi?
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Không biết sư phụ của nàng có nói cho nàng biết không, Âm Hồn Thông Dương quyết trong tay sư phụ nàng thật ra cũng là tàn thiên. Âm Hồn Thông Dương quyết hoàn chỉnh chia ra ba bộ thiên, địa, nhân, trong tay sư phụ của nàng chỉ có trọn nhân tự bộ.
Ngọc Nô Kiều giật mình, lắc đầu nói:
- Chưa nghe nói.
Miêu Nghị nói:
- Âm Hồn Thông Dương quyết hoàn chỉnh ở trong đại thế giới, chờ ta tìm được sẽ tặng cho nàng, khi luyện thành công thì nàng còn lợi hại hơn cả sư phụ.
Ngọc Nô Kiều lặng im, nàng huơ ngọc điệp rồi cất đi:
- Đây là ngươi tự đưa ta chứ ta không xin ngươi.
Miêu Nghị lại cầm tay nàng:
- Coi như ta xin nàng nhận được chưa? Chờ ngày công pháp của nàng đại thành ta lại xin nàng bảo vệ ta được không? Đến lúc đó nàng đè ta cởi đồ thì ta sẽ ngoan ngoãn cởi sạch, tuyệt đối không do dự chút nào, càng sẽ không khóc nhè giống nàng. Chậc chậc, Ngọc Nô Kiều ngày xưa la hét Miêu tặc đòi giết ta thế mà lao vào lòng ta khóc sướt mướt, thật là chuyện đời khó đoán.
Ngọc Nô Kiều quê quá hóa giận, giơ nắm tay đấm vào người Miêu Nghị:
- A!
Miêu Nghị bắt hai tay Ngọc Nô Kiều đè nàng xuống giường, đè lên người nàng.
Ngọc Nô Kiều yên lặng, hai người ánh mắt giao nhau. Miêu Nghị cúi đầu hôn lên môi nàng, nhiệt tình như lửa, hòa tan người.
Ngọc Nô Kiều cảm giác tim mình đập nhanh, nàng nhắm mắt cảm nhận toàn thân tê dại, cảm giác móng vuốt ma càn rỡ chạy khắp người làm nàng run rẩy.
Sỗ sàng xong Miêu Nghị bỗng thả Ngọc Nô Kiều ra, hắn đứng cạnh giường hắng giọng:
- Cái kia, ta nói chuyện giữ lời, nàng không đồng ý thì ta nhất định sẽ không xằng bậy.
Ngọc Nô Kiều nghe vậy hé mắt nhìn, thấy mình nửa bộ ngực trắng nõn đã lộ ra ngoài, đối phương còn nói câu đó. Ngọc Nô Kiều chộp gối ném qua, Miêu Nghị phất tay đỡ, cười phá lên rời đi.
Mộng Khiết, Mộng Nhã nhanh chóng chạy vào. Ngọc Nô Kiều bò dậy luống cuống vội sửa lại ngực áo, mặt đỏ như đít khỉ.
Mộng Khiết, Mộng Nhã thè lưỡi chạy ra ngoài, thuận tiện khép cửa.
Ngọc Nô Kiều ngồi cạnh giường thẫn thờ che ngực, nàng bỗng cảm thấy hết ghét điều Miêu Nghị vừa làm, trong lòng còn mông lung ngọt ngào. Ngọc Nô Kiều chợt cảm thấy tình huống không đáng xấu hổ như nàng nghĩ, nàng hơi mong chờ. Hắn thê thiếp thành đàn không biết khi nào mới đến xem ta?
Giây sau Ngọc Nô Kiều lắc đầu lấy lại tinh thần, phát hiện mình điên rồi.
Chớp mắt đã là ba tháng sau. Trong rừng sâu núi thẳm ngoài thành Thiên Nhai, Miêu Nghị và Vân Tri Thu đứng song song. Hồng Trần, Cơ Mỹ Lệ, Ngọc Nô Kiều, Pháp Âm, tỷ muội Lang Huyên xếp thành một hàng sau lưng hai người. Mấy người đi tới một dòng suối trong veo róc rách uốn lượn.
Đối diện suối nhỏ, đám người Vân Ngạo Thiên dẫn theo môn hạ đệ tử cách suối giằng co.
Miêu Nghị một lần nữa ra tiếng giữ lại:
- Các vị hãy suy nghĩ kỹ đi, nếu đầu hiệu dưới trướng của Miêu mỗ thì Miêu Nghị nhất định sẽ không bạc đãi các vị!
Ở trong Thiên Nhai ba tháng không bằng đi ra ngoài tìm hiểu tin tức ba ngày. Ba tháng qua đám người Vân Ngạo Thiên hầu như tìm hiểu rõ quy tắc trong đại thế giới, phát hiện đại thế giới không đáng sợ như đã tưởng, có vài điểm bị Miêu Nghị lừa.
Nhưng chuyện đã rồi, bọn họ không cách nào chống lại quyền thế của Miêu Nghị hiện giờ. Miêu Nghị không làm gì quá đáng với họ, huống chi về sau có thể có chuyện cần nhờ hắn, tiếp tục hợp tác đều có lợi không hại với mọi người.
Vân Ngạo Thiên nói:
- Vân gia có nhiều người, ta đầu hiệu dưới trướng của ngươi thì chỉ làm thống lĩnh, dựa vào chút thu nhập không nuôi nổi nhiều người Vân gia.
Cơ Hoan nói:
- Năm chúng ta đã sớm không quen nghe theo ai sai khiến, may mắn thế giới này đủ lớn, không lo không tìm thấy chỗ đứng. Miêu Nghị, nhớ đừng bạc đãi nữ nhi của ta, nếu không Cừu mỗ sẽ không tha cho ngươi!
Tư Đồ Tiếu nhắc:
- Miêu Nghị, hãy nhớ chuyện đã hứa với chúng ta.
- Yên tâm, ta nói chuyện giữ lời.
Miêu Nghị cười nói:
- Miễn các ngươi tìm được tài nguyên thì ta sẽ đưa về tiểu thế giới nguyên vẹn giùm các ngươi.
Vân Ngạo Thiên bỏ lại một câu rồi bay lên cao trước:
- Đi!
Nhi tử, nữ nhi Vân gia vội vàng bay lên theo.
An Như Ngọc gật đầu với tỷ muội Lang Huyên, và Miêu Nghị, hy vọng hắn chăm sóc tốt cho nữ nhi của mình.
Bốn thánh khác dẫn người bay lên trời, đi dứt khoát không để lại một câu lưu luyến hay lo lắng.
Miêu Nghị ngửa đầu tiễn đưa, nhìn đám người bay vào trời sao xa xăm, nhìn đám người này thỏa thích vẫy vùng.
Miêu Nghị giữ lại mấy lần nhưng không thể níu kéo đám người này. Sau khi tìm hiểu rõ quy tắc của đại thế giới thì vị trí cấp dưới không hấp dẫn được họ nữa, lâu dài ngồi mâm trên giờ bắt bọn họ khom lưng uốn gối dưới trò chơi quy tắc của Thiên Đình thì không thích hợp bọn họ. Họ có khát vọng cao xa hơn, không muốn bị thượng ti từng tầng đè ép rồi cố gắng bò lên trên. Bọn họ muốn nhanh chóng cướp lấy nhiều tài nguyên tu hành, kéo đội người cho riêng mình. Nuôi nhiều người như thế vượt mức thu nhập của Miêu Nghị, huống chi chức vị cấp dưới của hắn thì như Vân Ngạo Thiên nói, chút thu nhập đó không nuôi nổi nhiều người Vân gia.
Hiện tại bọn họ nghèo nhưng sau khi tìm hiểu rõ tình huống thì không lọt mắt chút thu nhập của Miêu Nghị.
Bốn phía trống trơn, Miêu Nghị quay đầu cười nói với mọi người:
- Các vị, các phu nhân, chuẩn bị chia nhà đi.
Đám người Cơ Mỹ Lệ nhìn nhau, không hiểu ý hắn. Vân Tri Thu mỉm cười xoay người tuyên bố ‘chia nhà’.