Phi Thiên
Chương 1781: Ngũ thánh dạo Thiên Nhai (3)
Một trăm cái? Mười ức Hồng Tinh!
Đám người Mục Phàm Quân nghẹn họng không nói nên câu, các cặp mắt hấp háy tia sáng. Từ khi nào Vân gia giàu vậy?
Mấy vị rất nhanh tình nghi Vân Tri Thu. Thật tình là vì tài nguyên của tiểu thế giới có hạn, tài nguyên khoáng sản tinh tệ trong tiểu thế giới có hàm lượng đã khá cao, đa số tinh thể bên trong không có tinh tệ. Nhưng Vân gia nào là mua tinh đồ, mua tinh linh bỏ ra mấy chục vạn ức Kim Tinh, tiểu thế giới đào đâu ra nhiều tinh tệ vậy? Tổng sản lượng không theo kịp, hơn nữa thứ đó không thể nào chỉ tập trung vào tay một gia đình được.
Các tiểu nhị cười miệng ngoác tận mạng tai, nhiệt tình chiêu đãi thử nghiệm các tinh linh cho Vân gia.
Đám người Mục Phàm Quân đến gần quầy hàng, mắt cứ liếc hướng quầy giao dịch. Thấy chưởng quầy đổ ra tinh tệ trong trữ vật giới chỉ mà Vân gia đưa, rồi trong trữ vật giới chỉ khác có tinh tệ là Hồng Tinh thì bốn thánh nhìn nhau, quả nhiên đúng như dự đoán.
Bốn thánh khẳng định là Vân Tri Thu đưa tiền cho Vân gia, vì tiểu thế giới không có Hồng Tinh, Tử Tinh.
Cơ Hoan khinh thường truyền âm với mấy người:
- Hèn gì ta thấy sao gia đình lão ma đầu giàu như thế, Vân gia đã sinh được nữ nhi tốt!
Trong lời nói có chút ghen ghét, như đang châm chọc Vân Ngạo Thiên bòn rút tiền từ tôn nữ đã gả đi.
Tư Đồ Tiếu truyền âm hỏi ngược lại:
- Nữ nhi Cơ Mỹ Lệ của ngươi không hiếu kính chút gì cho phụ thân như ngươi sao?
Cơ Hoan lắc đầu nói:
- Đồ đệ Ngọc Nô Kiều có đưa cho ngươi không?
Tư Đồ Tiếu cũng lắc đầu:
- Vừa mới gả sang, ngươi cảm thấy có thể không?
Tàng Lôi nói:
- Nghe nói Miêu Nghị chưa hành phòng với bọn họ.
Tư Đồ Tiếu hỏi Mục Phàm Quân:
- Này nam nhân bà, đôi nữ nhi của An Như Ngọc đã sớm theo Miêu Nghị đến Thiên Nhai đúng không?
Mục Phàm Quân xoay người đi không thèm trả lời, kêu mấy đồ đệ cùng ra cửa hàng.
Bên ngoài cửa hàng, An Như Ngọc, Tông Trấn, Đường Quân, Nguyệt Dao nhìn Mục Phàm Quân.
Mục Phàm Quân truyền âm hỏi bốn người:
- Các ngươi mang theo bao nhiêu tiền?
Bốn người kiểm kê tiền tài trên người, rải rác cộng lại cỡ mấy trăm ức Kim Tinh, quan trọng là bình thường không ai dự trữ nhiều tinh tệ như vậy, biết sắp đến đại thế giới nên mới cố gắng chuẩn bị.
Mục Phàm Quân cũng vậy, khi biết đại thế giới là nơi tốn tiền thì khẩn cấp điều động một số tiền lớn từ thương hội Tiên quốc, cỡ hai vạn ức Kim Tinh. Tuy tiền trong thương hội Tiên quốc cũng là tiền của nàng, nhưng Mục Phàm Quân không thể rút cạn tiền xoay vốn của thương hội Tiên quốc.
Tiền trên người năm sư đồ cộng lại trừ số tiền đã bỏ ra mua tinh đồ thì chỉ còn gần hai ức Hồng Tinh.
Nhưng bao gồm Mục Phàm Quân, năm sư đồ muốn liên lạc với nhau, một người liên lạc với bốn người cần tám cái tinh linh. Năm người muốn liên lạc với mỗi cá nhân thì... năm sư đồ lấy hết tiền ra cũng không đủ mua, sau này làm sao sống? Tinh linh khác với tinh đồ, ngươi có thể lấy cớ tu vi chưa tới Kim Liên nên không cho Đường Quân, Nguyệt Dao tinh đồ. Nhưng hai người có thể dùng tinh linh.
Hầu bao ít ỏi!
Mục Phàm Quân câm nín, đường đường là một trong lục thánh tiểu thế giới mà ra nông nỗi này.
Thật ra tài phú cá nhân của Mục Phàm Quân trong đại thế giới không nghèo, lo cho bản thân thì dư sức. Nhưng quan trọng là Mục Phàm Quân muốn nuôi tay sai trong đại thế giới, muốn bồi dưỡng người trong đại thế giới không nằm ở thể chế của Thiên Đình, khó ai làm được khi chỉ tự dựa vào túi tiền riêng.
Thấy Vân Tri Thu cho Vân gia nhiều tiền như thế Mục Phàm Quân không kiềm được truyền âm hỏi Nguyệt Dao:
- Nguyệt Dao, đại ca của ngươi không cho ngươi chút tiền?
Nguyệt Dao lắc đầu nói:
- Không có!
Nguyệt Dao không ngốc, đoán sơ cũng biết sư phụ luôn tâm cao khí ngạo bị kẹt tiền.
Mục Phàm Quân cau mày, đơn độc truyền âm hỏi An Như Ngọc:
- Như Ngọc, mẫu thân như ngươi đi ra dạo phố chẳng lẽ hai nữ nhi không cho chút tiền?
An Như Ngọc trả lời:
- Không, có lẽ trong một chốc không nghĩ đến, dù bọn họ có đưa thì sao ta không biết ngượng nhận được.
Mục Phàm Quân ra lệnh:
- Ngươi nhanh chóng trở về một chuyến, đi tìm nữ nhi của ngươi mượn một ít.
Mặt An Như Ngọc đỏ rực, làm mẫu thân nên chăm sóc cho nữ nhi mới đúng, nhưng nàng chưa làm được gì, khiến hai nữ nhi thành tiểu thiếp của người ta. Bây giờ còn kêu An Như Ngọc tìm hai nữ nhi xin tiền, nàng làm sao mở miệng xin được? Người lâu nay cao cao tại thượng trong Thiên Ngoại Thiên sao không có chút tự tôn được?
Dù Miêu Nghị có nói nếu cần gì thì hãy tìm hai nữ nhi, nhưng An Như Ngọc không muốn gây rắc rối cho nữ nhi.
Nhưng sư phụ đã mở miệng, An Như Ngọc từ chối thì không được, không từ chối cũng không thể, hết sức xấu hổ.
Mục Phàm Quân nhìn ra An Như Ngọc khó xử:
- Có gì mà khó xử, kêu ngươi đi mượn tiền chứ không bắt ngươi xin tiền, sau này vi sư sẽ trả lại cho họ cả vốn lẫn lời.
An Như Ngọc thầm rít gào, trong khái niệm của nàng thì tiêu dùng lần này là khoản tiền lớn, phải mở miệng xin nữ nhi bao nhiêu đây?
Làm mẫu thân miễn không phải hạng người quá vô sỉ thì sẽ lo lắng lấy nhiều tiền từ nữ nhi dẫn tới cô gia không vui, khiến quan hệ phu thê không hòa hợp.
Sư phụ nuôi dưỡng mình từ nhỏ đến lớn đã mở miệng bắt, An Như Ngọc đành đồng ý rời đi:
- Rõ!
Thấy An Như Ngọc lê từng bước, Mục Phàm Quân nhíu mày thúc giục:
- Đừng lề mề nữa, mau lên, chúng ta ở đây chờ ngươi!
An Như Ngọc đành hai tay túm váy đi nhanh, làm gì có chuyện đồ đệ bắt sư phụ đợi lâu. Rối rắm trong lòng chỉ có An Như Ngọc biết rõ nhất.
Đám người Tông Trấn thầm liếc nhau, đại khái đoán được An Như Ngọc đi làm cái gì.
Mục Phàm Quân lên tiếng:
- Tông Trấn!
Tông Trấn chắp tay đáp:
- Có đệ tử!
Mục Phàm Quân nói:
- Chút hãy tìm khách điếm để trọ, cứ ở lại cửa hàng nhà người ta thì không ổn.
Tông Trấn lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Mấy đồ đệ ngoài miệng không nói nhưng trong lòng biết rõ, lấy tiền của người ta còn ăn dầm nằm dề trong cửa hàng thì sư phụ cũng thấy xấu hổ.
Tàng Lôi, Cơ Hoan, Tư Đồ Tiếu ở trong cửa hàng kêu đồ đệ sang bên, tình huống giống Mục Phàm Quân, đều đang gom góp tiền bạc trên người mình. Giống y như Mục Phàm Quân, bọn họ cũng hầu bao eo hẹp.
Mục Phàm Quân đỡ chút, không mang theo nhiều người, ba vị này thì chi tiêu càng lớn. Vân gia cũng tiêu nhiều, nhưng người ta có tiền.
Cơ Hoan truyền âm cười khổ với các nhi nữ:
- Trút hết tiền vào đây thì lát về chúng ta sẽ bị khách điếm đuổi ra ngoài, quan trọng là gom hết tiền lại cũng không đủ.
Cơ Đức Quân truyền âm:
- Phụ thân, nơi này có hiệu cầm đồ, tinh hoa tiên thảo trên người chúng ta đáng giá ít tiền.
Cơ Hoan vuốt râu cá trê, hỏi ngược lại:
- Đây là thứ giữ mạng vào phút then chốt, bây giờ ngươi đem đi cầm rồi về sau bỏ ra giá tiền càng cao mua về sao?
Cơ Đức Quân nói:
- Mấy thứ khác của chúng ta thì không đáng giá, có bán cũng không đủ.
Đám người Mục Phàm Quân nghẹn họng không nói nên câu, các cặp mắt hấp háy tia sáng. Từ khi nào Vân gia giàu vậy?
Mấy vị rất nhanh tình nghi Vân Tri Thu. Thật tình là vì tài nguyên của tiểu thế giới có hạn, tài nguyên khoáng sản tinh tệ trong tiểu thế giới có hàm lượng đã khá cao, đa số tinh thể bên trong không có tinh tệ. Nhưng Vân gia nào là mua tinh đồ, mua tinh linh bỏ ra mấy chục vạn ức Kim Tinh, tiểu thế giới đào đâu ra nhiều tinh tệ vậy? Tổng sản lượng không theo kịp, hơn nữa thứ đó không thể nào chỉ tập trung vào tay một gia đình được.
Các tiểu nhị cười miệng ngoác tận mạng tai, nhiệt tình chiêu đãi thử nghiệm các tinh linh cho Vân gia.
Đám người Mục Phàm Quân đến gần quầy hàng, mắt cứ liếc hướng quầy giao dịch. Thấy chưởng quầy đổ ra tinh tệ trong trữ vật giới chỉ mà Vân gia đưa, rồi trong trữ vật giới chỉ khác có tinh tệ là Hồng Tinh thì bốn thánh nhìn nhau, quả nhiên đúng như dự đoán.
Bốn thánh khẳng định là Vân Tri Thu đưa tiền cho Vân gia, vì tiểu thế giới không có Hồng Tinh, Tử Tinh.
Cơ Hoan khinh thường truyền âm với mấy người:
- Hèn gì ta thấy sao gia đình lão ma đầu giàu như thế, Vân gia đã sinh được nữ nhi tốt!
Trong lời nói có chút ghen ghét, như đang châm chọc Vân Ngạo Thiên bòn rút tiền từ tôn nữ đã gả đi.
Tư Đồ Tiếu truyền âm hỏi ngược lại:
- Nữ nhi Cơ Mỹ Lệ của ngươi không hiếu kính chút gì cho phụ thân như ngươi sao?
Cơ Hoan lắc đầu nói:
- Đồ đệ Ngọc Nô Kiều có đưa cho ngươi không?
Tư Đồ Tiếu cũng lắc đầu:
- Vừa mới gả sang, ngươi cảm thấy có thể không?
Tàng Lôi nói:
- Nghe nói Miêu Nghị chưa hành phòng với bọn họ.
Tư Đồ Tiếu hỏi Mục Phàm Quân:
- Này nam nhân bà, đôi nữ nhi của An Như Ngọc đã sớm theo Miêu Nghị đến Thiên Nhai đúng không?
Mục Phàm Quân xoay người đi không thèm trả lời, kêu mấy đồ đệ cùng ra cửa hàng.
Bên ngoài cửa hàng, An Như Ngọc, Tông Trấn, Đường Quân, Nguyệt Dao nhìn Mục Phàm Quân.
Mục Phàm Quân truyền âm hỏi bốn người:
- Các ngươi mang theo bao nhiêu tiền?
Bốn người kiểm kê tiền tài trên người, rải rác cộng lại cỡ mấy trăm ức Kim Tinh, quan trọng là bình thường không ai dự trữ nhiều tinh tệ như vậy, biết sắp đến đại thế giới nên mới cố gắng chuẩn bị.
Mục Phàm Quân cũng vậy, khi biết đại thế giới là nơi tốn tiền thì khẩn cấp điều động một số tiền lớn từ thương hội Tiên quốc, cỡ hai vạn ức Kim Tinh. Tuy tiền trong thương hội Tiên quốc cũng là tiền của nàng, nhưng Mục Phàm Quân không thể rút cạn tiền xoay vốn của thương hội Tiên quốc.
Tiền trên người năm sư đồ cộng lại trừ số tiền đã bỏ ra mua tinh đồ thì chỉ còn gần hai ức Hồng Tinh.
Nhưng bao gồm Mục Phàm Quân, năm sư đồ muốn liên lạc với nhau, một người liên lạc với bốn người cần tám cái tinh linh. Năm người muốn liên lạc với mỗi cá nhân thì... năm sư đồ lấy hết tiền ra cũng không đủ mua, sau này làm sao sống? Tinh linh khác với tinh đồ, ngươi có thể lấy cớ tu vi chưa tới Kim Liên nên không cho Đường Quân, Nguyệt Dao tinh đồ. Nhưng hai người có thể dùng tinh linh.
Hầu bao ít ỏi!
Mục Phàm Quân câm nín, đường đường là một trong lục thánh tiểu thế giới mà ra nông nỗi này.
Thật ra tài phú cá nhân của Mục Phàm Quân trong đại thế giới không nghèo, lo cho bản thân thì dư sức. Nhưng quan trọng là Mục Phàm Quân muốn nuôi tay sai trong đại thế giới, muốn bồi dưỡng người trong đại thế giới không nằm ở thể chế của Thiên Đình, khó ai làm được khi chỉ tự dựa vào túi tiền riêng.
Thấy Vân Tri Thu cho Vân gia nhiều tiền như thế Mục Phàm Quân không kiềm được truyền âm hỏi Nguyệt Dao:
- Nguyệt Dao, đại ca của ngươi không cho ngươi chút tiền?
Nguyệt Dao lắc đầu nói:
- Không có!
Nguyệt Dao không ngốc, đoán sơ cũng biết sư phụ luôn tâm cao khí ngạo bị kẹt tiền.
Mục Phàm Quân cau mày, đơn độc truyền âm hỏi An Như Ngọc:
- Như Ngọc, mẫu thân như ngươi đi ra dạo phố chẳng lẽ hai nữ nhi không cho chút tiền?
An Như Ngọc trả lời:
- Không, có lẽ trong một chốc không nghĩ đến, dù bọn họ có đưa thì sao ta không biết ngượng nhận được.
Mục Phàm Quân ra lệnh:
- Ngươi nhanh chóng trở về một chuyến, đi tìm nữ nhi của ngươi mượn một ít.
Mặt An Như Ngọc đỏ rực, làm mẫu thân nên chăm sóc cho nữ nhi mới đúng, nhưng nàng chưa làm được gì, khiến hai nữ nhi thành tiểu thiếp của người ta. Bây giờ còn kêu An Như Ngọc tìm hai nữ nhi xin tiền, nàng làm sao mở miệng xin được? Người lâu nay cao cao tại thượng trong Thiên Ngoại Thiên sao không có chút tự tôn được?
Dù Miêu Nghị có nói nếu cần gì thì hãy tìm hai nữ nhi, nhưng An Như Ngọc không muốn gây rắc rối cho nữ nhi.
Nhưng sư phụ đã mở miệng, An Như Ngọc từ chối thì không được, không từ chối cũng không thể, hết sức xấu hổ.
Mục Phàm Quân nhìn ra An Như Ngọc khó xử:
- Có gì mà khó xử, kêu ngươi đi mượn tiền chứ không bắt ngươi xin tiền, sau này vi sư sẽ trả lại cho họ cả vốn lẫn lời.
An Như Ngọc thầm rít gào, trong khái niệm của nàng thì tiêu dùng lần này là khoản tiền lớn, phải mở miệng xin nữ nhi bao nhiêu đây?
Làm mẫu thân miễn không phải hạng người quá vô sỉ thì sẽ lo lắng lấy nhiều tiền từ nữ nhi dẫn tới cô gia không vui, khiến quan hệ phu thê không hòa hợp.
Sư phụ nuôi dưỡng mình từ nhỏ đến lớn đã mở miệng bắt, An Như Ngọc đành đồng ý rời đi:
- Rõ!
Thấy An Như Ngọc lê từng bước, Mục Phàm Quân nhíu mày thúc giục:
- Đừng lề mề nữa, mau lên, chúng ta ở đây chờ ngươi!
An Như Ngọc đành hai tay túm váy đi nhanh, làm gì có chuyện đồ đệ bắt sư phụ đợi lâu. Rối rắm trong lòng chỉ có An Như Ngọc biết rõ nhất.
Đám người Tông Trấn thầm liếc nhau, đại khái đoán được An Như Ngọc đi làm cái gì.
Mục Phàm Quân lên tiếng:
- Tông Trấn!
Tông Trấn chắp tay đáp:
- Có đệ tử!
Mục Phàm Quân nói:
- Chút hãy tìm khách điếm để trọ, cứ ở lại cửa hàng nhà người ta thì không ổn.
Tông Trấn lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Mấy đồ đệ ngoài miệng không nói nhưng trong lòng biết rõ, lấy tiền của người ta còn ăn dầm nằm dề trong cửa hàng thì sư phụ cũng thấy xấu hổ.
Tàng Lôi, Cơ Hoan, Tư Đồ Tiếu ở trong cửa hàng kêu đồ đệ sang bên, tình huống giống Mục Phàm Quân, đều đang gom góp tiền bạc trên người mình. Giống y như Mục Phàm Quân, bọn họ cũng hầu bao eo hẹp.
Mục Phàm Quân đỡ chút, không mang theo nhiều người, ba vị này thì chi tiêu càng lớn. Vân gia cũng tiêu nhiều, nhưng người ta có tiền.
Cơ Hoan truyền âm cười khổ với các nhi nữ:
- Trút hết tiền vào đây thì lát về chúng ta sẽ bị khách điếm đuổi ra ngoài, quan trọng là gom hết tiền lại cũng không đủ.
Cơ Đức Quân truyền âm:
- Phụ thân, nơi này có hiệu cầm đồ, tinh hoa tiên thảo trên người chúng ta đáng giá ít tiền.
Cơ Hoan vuốt râu cá trê, hỏi ngược lại:
- Đây là thứ giữ mạng vào phút then chốt, bây giờ ngươi đem đi cầm rồi về sau bỏ ra giá tiền càng cao mua về sao?
Cơ Đức Quân nói:
- Mấy thứ khác của chúng ta thì không đáng giá, có bán cũng không đủ.