Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 1758: Phiên Vân Phúc Vũ thú (Thượng)



Nghe xong, Miêu Nghị hiểu rõ, biết rõ nàng đã nghe được tiếng gió. hắn cúi đầu tự mình ngâng nàng dậy:
- Đương nhiên ta biết rõ giữa nàng và Phong Bắc Trần không có chuyện gì. Đó là do Phong Bắc Trần cố ý chọc giận ta nên nói lung tung. Kỳ thực bên ta đang âm thầm nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Phong Bắc Trần. Ngay cả phu nhân Phong Bắc Trần cũng là người của chúng ta, hắn làm gì hay không ta là người hiểu rõ nhất. Tự nhiên tin tưởng nàng trong sạch. Nếu không tin nàng, ta đã từ nàng rồi.
Kỳ thực đây là lời nói trấn an. Phong Bắc Trần bắt lấy Tần Vi Vi đào tẩu, sao hắn lại không nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Phong Bắc Trần chứ? Nói khó nghe một chút, Tần Tịch tự nhiên đứng bên nữ nhi mình. Miệng đương nhiên nói ra lời bảo hộ cho nữ nhi mình. Nói chưa hẳn hắn có thể tin, nhưng mà nói cho cùng Miêu Nghị còn tín nhiệm Tần Vi Vi, thực sự nếu có điều gì không đúng thì Tần Vi Vi đã sớm có phản ứng dị thường rồi.
Nghe xong Miêu Nghị một mực giám thị Phong Bắc Trần, được biết Miêu Nghị hiểu mình như vậy nàng còn cầu gì nữa? Người khác nghĩ thế nào nàng không quan tâm, nhưng mà Miêu Nghị làm như vậy khiến cho nàng rất là vui vẻ. Tảng đá lớn đè nặng trong lòng nàng biến mất. Nếu không thực sự cho dù nàng có nhảy xuống biển cũng không thể rửa sạch hết thanh danh. Trong lúc nhất thời từ bi ai tới vui vẻ, nàng trực tiếp ghé vào vai Miêu Nghị khóc như mưa. Trước khi tới nàng còn thậm chí đã chuẩn bị chết để chứng minh mình trong sạch.
Nói cho cùng phản ứng của Miêu Nghị nhanh, phương thức trấn an lại gọn gàng và linh hoạt, hữu dụng. Nếu không, chỉ cần Miêu Nghị hơi toát ra chút ý nghi hoặc, Tần Vi Vi nhất định sẽ không muốn sống nữa. Đây là bi ai sau khi thành gia lập thất, nàng đã sớm không còn là nàng nữa. Không phải ai cũng giống như Vân Tri Thu, có thể trước sau như một, kiên trì làm chính bản thân mình.
Thế đạo này chính là như vậy, đối với nữ nhân rất là tàn khốc. Sự trong sạch của nữ nhân thậm chí so với mạng của nữ nhân còn đáng giá hơn. Từ đó có thể biết được Dương Khánh tại sao lạ nổi giận lôi đình như vậy.
Vì triệt để làm cho Tần Vi Vi yên tâm, Miêu đại quan nhân trực tiếp ôm Tần Vi Vi vào trong tẩm cung, dùng hành động thực tế chứng minh cho nàng thấy hắn tin tưởng nàng. Sau một phen nhiệt huyết, quả thực khiến cho tâm hồn thiếu nữ của Tần Vi Vi như ăn mật ngọt, ngọt ngào, chính thức yên lòng.
Quả thực rất chán.
Đây là ý nghĩ mà sau khi Tần Vi Vi rời đi, một mình Miêu Nghị ngồi trên ghế phát hiện ra. Hắn phát hiện ra có nhiều nữ nhân cũng không phải là chuyện gì tốt. Lấy về nhà ngươi không thể cho rằng nàng là kẻ đầu đất, không quan tâm tới cảm thụ của nàng. Không chỉ có dùng để thị tâm không thôi. Chuyện này khiến cho Miêu Nghị có chút mệt mỏi.
Hắn bây giờ đang nghĩ, nếu như lúc trước chỉ lấy Vân Tri Thu thì tốt. Lúc trước quả thực hắn muốn một mình cùng với Vân Tri Thu đi tới đầu bạc giăng long. Ban đầu hắn cũng không có suy nghĩ một vợ ba bốn nàng hầu. Tuy rằng Vân Tri Thu có chỗ làm cho hắn không hài lòng, thế nhưng mà quan hệ ngang hàng với Vân Tri Thu làm cho trong lòng hắn rất nhẹ nhàng. Cùng đánh chửi với Vân Tri Thu có thể khiến cho hắn nhẹ nhõm. Hắn có thể mắng Vân Tri Thu là tiện nhân, điêu ngoa, nhưng mà lại khó có thể nói loại lời nặng như vậy với Tần Vi Vi. Chỉ cần không cẩn thận cũng sẽ khiến cho đối phương thương tâm, giữa phu thê cũng phải cẩn thận từng ly từng tí, làm cho trong lòng hắn quá mệt mỏi.
Nằm trên mặt ghế, trong đầu tràn ngập thân ảnh của Vân Tri Thu, từ lúc mới gặp gỡ - kinh diễm. Tới lúc gặp lại ở Phong Vân khách điếm, uống rượu trong khách điếm. Lần đầu tiên chiếm hữu, ôn hương nhuyễn ngọc, lén lút kích tình. Lâu không gặp tưởng niệm, lúc giận dữ đánh nhau.
Không biết nữ nhân kia đã tới Đại thế giới hay chưa, tính ra có lẽ cũng đã tới. Ly khai không được bao lâu, Miêu Nghị chợt phát hiện ra mình đã nhớ Vân Tri Thu.
Hắn cũng quyết định, đủ rồi, về sau đánh chết hắn cũng không nạp thiếp thêm.
Tiểu nhân vật đương nhiên cũng có chỗ không tệ. Làm người tới địa vị nhất định, có một chút chuyện không phải do mình, cân nhắc tới lợi ích lớn hơn. Hoặc là nhiều lợi ích hơn nữa, năng lực càng lớn trách nhiệm cũng càng lớn.
Quả thực Vân Tri Thu đã tới Đại thế giới. Trở về Vân Dung quán, sau khi loại bỏ dịch dung, tới đình nghỉ mát sau hòn non bộ, nàng đem năm người Vân Khiếu thả từ trong thú nang ra.
Năm người vô thức nhìn hoàn cảnh bốn phía, nhìn thấy Thiên nhi, Tuyết nhi đứng sau lưng Vân Tri Thu. Vân Khiếu khẽ giật mình, nhìn hai bên rồi hỏi:
- Thu nhi, đây là đại thế giới sao?
Vân Tri Thu gật gật đầu, cười nói:
- Lục thúc, đây là cửa hàng của con ở Đại thế giới. Bên ngoài là Thiên nhai, Thiên nhai phân bố khắp nơi trong Đại thế giới. Chính là nơi phồn hoa nhất trong Đại thế giới. Tu sĩ tụ tập vô số.
Đã tới Đại thế giới rồi sao? Mắt năm người sáng ngời, có thể nói là cảm xúc bành trướng.
Hơi ổn định tâm thần một chút, Tông Trấn hỏi:
- Nghe nói Miêu Nghị là Đại thống lĩnh Thiên nhai, có phải là chỉ nơi này hay không?
- Đúng vậy. Nhưng mà Miêu Nghị chàng ở đây không dùng tên kia, mà dùng tên Ngưu Hữu Đức.
Nâng trà uống một ngụm cho nhuận giọng, Vân Tri Thu thong dong nói:
- Chư vị có thể đi ra ngoài xem xét, đồng thời cũng có thể hỏi một chút. Hom nay khách bát phương từ Đại thế giới tụ tập trong Thiên nhai, coi như là nơi tin tức tương đối linh thông, cho dù muốn biết gì cũng có thể nghe ngóng. Ba ngày, ta chỉ cho chư vị ba ngày. Ba ngày sau các ngươi tập hợp ở nơi này, ta sẽ mang các ngươi về phục mệnh. Nhớ rõ, đừng có chạy lung tung, gặp chuyện ta sẽ không chịu trách nhiệm. Cũng không nên gây chuyện ở đây, tốt nhất là không nên trêu vào thiên binh thiên tướng nơi này. Nơi này cao thủ nhiều nhưu mây, một chút tu vi của các ngươi ở Đại thế giới coi như đã đặt trên mặt bàn. Nhưng mà ở đây lại không đủ nhìn, nơi này có tu sĩ Thải Liên tọa trấn. Một khi gây chuyện các ngươi sẽ không chạy thoát đâu. Cũng không nên tiết lộ bản thân mình, lúc này ngay cả ta cũng chỉ giả vờ là bằng hữu bình thường của Miêu Nghị. Các ngươi chưa quen nơi này thì càng không cần phải nói.
Dứt lời, nàng đứng dậy, cố ý hành lễ với Vân Khiếu rồi nói:
- Lục thúc, Đại thế giới không phải là nơi an nhàn. Ba ngày này xin người cứ tự tiện, ta không tiện giữ khách ở đây, sợ rằng sẽ khiến cho mọi người hoài nghi. Thiên phố này có khách điếm, tinh tệ cũng thông dụng ở đây. Trên người Lục thúc mang tiền không? Nếu như không, tiểu Thu tự nhiên sẽ trợ giúp Lục thúc một chút.
Vân Khiếu cười ha hả, vung tay lên:
- Lục thúc con còn chưa tới mức ngay cả khách điếm cũng không trả nổi. Nói như vậy, ta cũng không chờ được muốn đi ra ngoài nhìn xem.
Bốn người khác cũng có tâm tình như vậy, đều có chút không thể chờ đợi được.
Chương trước Chương tiếp
Loading...