Phi Thiên
Chương 1723: Báo động (Hạ)
Phương Tố Tố hỏi lại:
- Ngươi xử lý chuyện lớn như thế, một người ngoài đi theo, vạn nhất xảy ra sơ suất gì sẽ có người nói ra nói vào.
Cam Trạch Quang im lặng, ngẫm lại, cảm thấy có lý, vạn nhất có việc làm không tốt sẽ liên lụy Phương Tố Tố, quay đầu nhìn hướng lâu thuyền, nói:
- Cũng tốt! Vậy ngươi về trước đi, ta sẽ tìm ngươi.
- Cam đại ca bảo trọng!
Phương Tố Tố chắp tay.
Hiện tại không phải thời điểm khách khí, Cam Trạch Quang chắp chắp tay tiếp tục theo dõi.
Đợi cho người đi xa, Phương Tố Tố nhìn chung quanh, đột nhiên lách mình đến bờ sông, nàng chui vào trong nước sông, lại thi pháp đuổi theo lâu thuyền.
Tới khi thuyền đến cửa biển nàng mới đuổi theo, không xuất hiện từ đuôi thuyền, sợ bị Cam Trạch Quang từ xa phát hiện ra nàng.
Nàng chuẩn bị phá nước bay lên thuyền, đột nhiên cảm giác được lực lượng cưỡng chế thân thể, nàng thất kinh và bị kéo lên khỏi mặt nước rơi xuống đầu thuyền, còn không kịp phản ứng đã có người bóp cổ.
Người bóp cổ nàng chính là Miêu Nghị, hai tay hắn đã dài ra hai ngày rồi, vẫn trong quá trình thích ứng, bằng tu vi hắn không có khả năng không phát hiện có người dưới thuyền, lúc này ra tay chế trụ Phương Tố Tố.
Tần Vi Vi chậm rãi đi tới sau lưng Miêu Nghị, hỏi:
- Ngươi là người nào, vì sao lén lén lút lút dưới thuyền?
Phương Tố Tố sắp tắt thở, vỗ cánh tay Miêu Nghị và chỉ mặt mình, bề ngoài giống như đang hỏi, chẳng lẽ ngươi không biết ta?
Miêu Nghị lạnh lùng nhìn nàng, đang tự hỏi nàng hơi quen mặt, thấy động tác của nàng liền có ấn tượng, lại phát hiện tu vi đối phương không cao, khó có thể uy hiếp được mình, hắn buông tay ra và nói:
- Dường như chúng ta đã gặp nhau, ngươi là?
- Khục khục!
Phương Tố Tố xoa cổ ho khan một tiếng, tức giận lườm hắn, nội tâm vô cùng phức tạp, tự mình cảm nhận thực lực đối phương mạnh bao nhiêu, chính mình và hắn một trên trời, một dưới đất.
Sau khi thở ổn định liền nói:
- Thành Đông Lai, ta và ngươi kết bạn đi chung thuyền, Phương Tố Tố, không biết có ấn tượng không?
Miêu Nghị sững sờ, chợt hiểu ra, đúng thế, hắn nói:
- Thất kính, thất kính, thì ra là Phương cô nương, không biết vì sao cô nương lén lút tiếp cận lâu thuyền?
- Nơi này không phải nơi nói chuyện, vào trong khoang thuyền nói đi.
Nàng sợ Cam Trạch Quang phát hiện, trực tiếp bảo hai người vào khoang thuyền..
Miêu Nghị và Tần Vi Vi hai mặt nhìn nhau, chợt quay người đi vào trong.
Vào trong khoang thuyền, Phương Tố Tố dừng bước quay người, hỏi:
- Ta nên gọi ngươi là Cổ Nhàn hay là Miêu Nghị?
Nghe câu này Miêu Nghị khẽ giật mình nhớ mình mạo danh năm xưa, sờ sờ cái mũi cười nói:
- Cô nương chớ trách, lúc trước cô nương không thân chẳng quen tiếp cận, ta có phần giữ lại, thì ra cô nương sớm biết thân phận của tại hạ, là Miêu mỗ đường đột.
Phương Tố Tố cũng không quan tâm việc này, lắc lắc đầu nói:
- Chuyện đã qua không nói nữa, ngươi đi nhanh đi, có khả năng người Vô Lượng Thiên sắp đuổi tới.
Nói thật, nàng xoắn xuýt mấy ngày có nên oán hận Miêu Nghị hay không, nói không oán hận Miêu Nghị là không có khả năng, cùng ngày biết được chân tướng nàng còn muốn giết Miêu Nghị. Nhưng cuối cùng quyết định báo với hắn một câu, chuyện này có quan hệ với tính cách háo thắng của nàng, mặc dù biết mình chênh lệch với Miêu Nghị rất lớn, dựa vào cái gì người khác làm được, chính mình lại không được, nàng tin tưởng có một ngày mình sẽ vượt qua Miêu Nghị, mà không phải lén lút nhìn Miêu Nghị bị người ta giết, nếu không nàng phấn đấu nhiều năm như vậy vì cái gì? Nàng cũng cảm thấy không đáng.
Đi tới hôm nay, nàng không muốn buông tha mục tiêu phấn đấu của mình, nàng quyết định lập mục tiêu đuổi theo Miêu Nghị.
Miêu Nghị và Tần Vi Vi nhìn nhau, Miêu Nghị hỏi:
- Cô nương có lai lịch gì, sao biết người Vô Lượng Thiên sắp tới tìm ta? Tại sao Vô Lượng Thiên biết ta ở nơi này?
Phương Tố Tố nói:
- Ngươi quên mình bị thương ở nơi nào sao? Ta đi thành Đông Lai tảo mộ cách thành Trường Phong...
Nàng cũng nói chuyện xảy ra một lần.
Tần Vi Vi nghe xong cắn cắn môi, phát hiện là mình quá sơ suất, bị người ta theo dõi nửa tháng mà không hay biết.
Miêu Nghị cũng cau mày, nói:
- Nếu Phương cô nương là tu sĩ Vô Lượng quốc, vì sao phải chạy đi mật báo?
Phương Tố Tố trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng nhìn chằm chằm vào hai mắt Miêu Nghị, nói:
- Năm đó ta còn ở thành Đông Lai từng ném tú cầu chọn rễ, vừa lúc gặp động chủ động Đông Lai đi ngang qua tiếp tú cầu lại tiện tay ném bỏ.
Miêu Nghị dần dần há hốc mồm, không nói không biết, vừa nhắc đã nhớ, dù sao chuyện tiếp tú cầu không dễ dàng quên được, có mấy người cả đời đụng phải việc này chứ, hắn có ấn tượng khó quên.
Tần Vi Vi nhìn Miêu Nghị.
- Đừng nhìn ta như vậy!
Miêu đại quan nhân khoát khoát tay, cười khổ nói:
- Trong ấn tượng thật có việc này, thì ra là Phương cô nương, năm đó chỉ đi xem náo nhiệt, tuyệt không có ý khinh nhờn.
Phương Tố Tố lại nói:
- Có một lần tại Vô Lượng quốc, ta và mấy sư tỷ đang tắm, có một con Long câu béo trộm quần áo của chúng ta, về sau Long câu mang theo một người trẻ tuổi và lão đầu lôi thôi nhìn trộm chúng ta, nhìn sạch khi chúng ta không mặc quần áo, không biết ngươi có nhận ra hai người kia không?
Long câu béo, Tần Vi Vi rất khẳng định mình biết một con, chỉ sợ trên đời này không có con thứ hai, nàng không biết con Long câu trộm quần áo để hai người nhìn trộm kia là ai, nàng biết con Long câu âm hiểm xảo trá hay đánh lén người là thật, ngay cả tọa kỵ của nàng cũng bị âm chết một con.
Cho nên Tần Vi Vi lại dùng ánh mắt dò xét Miêu Nghị, tuy rằng nam nhân của mình có không ít thê thiếp, nàng thật không biết hắn có đi nhìn lén nữ nhân khác tắm rửa hay không.
“...”
Miêu Nghị có vẻ mặt vô cùng đặc sắc, như là tiếp tú cầu, béo tặc trộm quần áo của nữ nhân đang tắm rửa, không biết nên xấu hổ nói cái gì bây giờ. Hắn chỉ nhớ rõ có việc như vậy, hắn không nhớ rõ tình huống lúc đó, bởi vì căn bản không đặt trong lòng.
Yếu ớt hỏi:
- Ngươi là người trong đám nữ nhân đó sao? Vì sao ta không ấn tượng?
Lời này không khác gì thừa nhận, Tần Vi Vi ngạc nhiên. Thế đạo này thân thể nữ nhân bị nam nhân khách nhìn sạch, đặt ở thế tục sẽ hủy cả đời của người ta, ví dụ như chân nàng không dám cho nam nhân khác nhìn thấy, như Vân Tri Thu năm đó làm bà chủ khách sạn Phong Vân nhưng đánh chết nàng cũng không dám ăn mặc bạo lộ như vậy.
Phương Tố Tố nói:
- Ngài quý nhân hay quên, làm sao nhớ tiểu nhân vật như ta.
Lại tiếp tú cầu, càng nhìn người ta tắm rửa, việc này không có biện pháp nói gì, Miêu Nghị thử hỏi:
- Ngươi chạy tới mật báo, chẳng lẽ là muốn... Chẳng lẽ là ta phụ trách với ngươi?
Phương Tố Tố nói:
- Ta thật muốn bảo ngươi phụ trách nhưng ta không muốn làm tiểu thiếp, ngươi có thể làm được không?
“...”
Miêu Nghị im lặng. Tần Vi Vi cũng im lặng.
Phương Tố Tố lại nói:
- Ngươi yên tâm, ta không có ý khác, ta chỉ không muốn ngươi chết sớm như vậy, ta chỉ muốn chờ có một ngày ta mạnh hơn ngươi, ta sẽ đứng trước mặt ngươi nói một câu, ngươi cũng là một vô danh tiểu tốt bò lên, dựa vào cái gì ngươi xem thường ta?
- Ngươi xử lý chuyện lớn như thế, một người ngoài đi theo, vạn nhất xảy ra sơ suất gì sẽ có người nói ra nói vào.
Cam Trạch Quang im lặng, ngẫm lại, cảm thấy có lý, vạn nhất có việc làm không tốt sẽ liên lụy Phương Tố Tố, quay đầu nhìn hướng lâu thuyền, nói:
- Cũng tốt! Vậy ngươi về trước đi, ta sẽ tìm ngươi.
- Cam đại ca bảo trọng!
Phương Tố Tố chắp tay.
Hiện tại không phải thời điểm khách khí, Cam Trạch Quang chắp chắp tay tiếp tục theo dõi.
Đợi cho người đi xa, Phương Tố Tố nhìn chung quanh, đột nhiên lách mình đến bờ sông, nàng chui vào trong nước sông, lại thi pháp đuổi theo lâu thuyền.
Tới khi thuyền đến cửa biển nàng mới đuổi theo, không xuất hiện từ đuôi thuyền, sợ bị Cam Trạch Quang từ xa phát hiện ra nàng.
Nàng chuẩn bị phá nước bay lên thuyền, đột nhiên cảm giác được lực lượng cưỡng chế thân thể, nàng thất kinh và bị kéo lên khỏi mặt nước rơi xuống đầu thuyền, còn không kịp phản ứng đã có người bóp cổ.
Người bóp cổ nàng chính là Miêu Nghị, hai tay hắn đã dài ra hai ngày rồi, vẫn trong quá trình thích ứng, bằng tu vi hắn không có khả năng không phát hiện có người dưới thuyền, lúc này ra tay chế trụ Phương Tố Tố.
Tần Vi Vi chậm rãi đi tới sau lưng Miêu Nghị, hỏi:
- Ngươi là người nào, vì sao lén lén lút lút dưới thuyền?
Phương Tố Tố sắp tắt thở, vỗ cánh tay Miêu Nghị và chỉ mặt mình, bề ngoài giống như đang hỏi, chẳng lẽ ngươi không biết ta?
Miêu Nghị lạnh lùng nhìn nàng, đang tự hỏi nàng hơi quen mặt, thấy động tác của nàng liền có ấn tượng, lại phát hiện tu vi đối phương không cao, khó có thể uy hiếp được mình, hắn buông tay ra và nói:
- Dường như chúng ta đã gặp nhau, ngươi là?
- Khục khục!
Phương Tố Tố xoa cổ ho khan một tiếng, tức giận lườm hắn, nội tâm vô cùng phức tạp, tự mình cảm nhận thực lực đối phương mạnh bao nhiêu, chính mình và hắn một trên trời, một dưới đất.
Sau khi thở ổn định liền nói:
- Thành Đông Lai, ta và ngươi kết bạn đi chung thuyền, Phương Tố Tố, không biết có ấn tượng không?
Miêu Nghị sững sờ, chợt hiểu ra, đúng thế, hắn nói:
- Thất kính, thất kính, thì ra là Phương cô nương, không biết vì sao cô nương lén lút tiếp cận lâu thuyền?
- Nơi này không phải nơi nói chuyện, vào trong khoang thuyền nói đi.
Nàng sợ Cam Trạch Quang phát hiện, trực tiếp bảo hai người vào khoang thuyền..
Miêu Nghị và Tần Vi Vi hai mặt nhìn nhau, chợt quay người đi vào trong.
Vào trong khoang thuyền, Phương Tố Tố dừng bước quay người, hỏi:
- Ta nên gọi ngươi là Cổ Nhàn hay là Miêu Nghị?
Nghe câu này Miêu Nghị khẽ giật mình nhớ mình mạo danh năm xưa, sờ sờ cái mũi cười nói:
- Cô nương chớ trách, lúc trước cô nương không thân chẳng quen tiếp cận, ta có phần giữ lại, thì ra cô nương sớm biết thân phận của tại hạ, là Miêu mỗ đường đột.
Phương Tố Tố cũng không quan tâm việc này, lắc lắc đầu nói:
- Chuyện đã qua không nói nữa, ngươi đi nhanh đi, có khả năng người Vô Lượng Thiên sắp đuổi tới.
Nói thật, nàng xoắn xuýt mấy ngày có nên oán hận Miêu Nghị hay không, nói không oán hận Miêu Nghị là không có khả năng, cùng ngày biết được chân tướng nàng còn muốn giết Miêu Nghị. Nhưng cuối cùng quyết định báo với hắn một câu, chuyện này có quan hệ với tính cách háo thắng của nàng, mặc dù biết mình chênh lệch với Miêu Nghị rất lớn, dựa vào cái gì người khác làm được, chính mình lại không được, nàng tin tưởng có một ngày mình sẽ vượt qua Miêu Nghị, mà không phải lén lút nhìn Miêu Nghị bị người ta giết, nếu không nàng phấn đấu nhiều năm như vậy vì cái gì? Nàng cũng cảm thấy không đáng.
Đi tới hôm nay, nàng không muốn buông tha mục tiêu phấn đấu của mình, nàng quyết định lập mục tiêu đuổi theo Miêu Nghị.
Miêu Nghị và Tần Vi Vi nhìn nhau, Miêu Nghị hỏi:
- Cô nương có lai lịch gì, sao biết người Vô Lượng Thiên sắp tới tìm ta? Tại sao Vô Lượng Thiên biết ta ở nơi này?
Phương Tố Tố nói:
- Ngươi quên mình bị thương ở nơi nào sao? Ta đi thành Đông Lai tảo mộ cách thành Trường Phong...
Nàng cũng nói chuyện xảy ra một lần.
Tần Vi Vi nghe xong cắn cắn môi, phát hiện là mình quá sơ suất, bị người ta theo dõi nửa tháng mà không hay biết.
Miêu Nghị cũng cau mày, nói:
- Nếu Phương cô nương là tu sĩ Vô Lượng quốc, vì sao phải chạy đi mật báo?
Phương Tố Tố trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng nhìn chằm chằm vào hai mắt Miêu Nghị, nói:
- Năm đó ta còn ở thành Đông Lai từng ném tú cầu chọn rễ, vừa lúc gặp động chủ động Đông Lai đi ngang qua tiếp tú cầu lại tiện tay ném bỏ.
Miêu Nghị dần dần há hốc mồm, không nói không biết, vừa nhắc đã nhớ, dù sao chuyện tiếp tú cầu không dễ dàng quên được, có mấy người cả đời đụng phải việc này chứ, hắn có ấn tượng khó quên.
Tần Vi Vi nhìn Miêu Nghị.
- Đừng nhìn ta như vậy!
Miêu đại quan nhân khoát khoát tay, cười khổ nói:
- Trong ấn tượng thật có việc này, thì ra là Phương cô nương, năm đó chỉ đi xem náo nhiệt, tuyệt không có ý khinh nhờn.
Phương Tố Tố lại nói:
- Có một lần tại Vô Lượng quốc, ta và mấy sư tỷ đang tắm, có một con Long câu béo trộm quần áo của chúng ta, về sau Long câu mang theo một người trẻ tuổi và lão đầu lôi thôi nhìn trộm chúng ta, nhìn sạch khi chúng ta không mặc quần áo, không biết ngươi có nhận ra hai người kia không?
Long câu béo, Tần Vi Vi rất khẳng định mình biết một con, chỉ sợ trên đời này không có con thứ hai, nàng không biết con Long câu trộm quần áo để hai người nhìn trộm kia là ai, nàng biết con Long câu âm hiểm xảo trá hay đánh lén người là thật, ngay cả tọa kỵ của nàng cũng bị âm chết một con.
Cho nên Tần Vi Vi lại dùng ánh mắt dò xét Miêu Nghị, tuy rằng nam nhân của mình có không ít thê thiếp, nàng thật không biết hắn có đi nhìn lén nữ nhân khác tắm rửa hay không.
“...”
Miêu Nghị có vẻ mặt vô cùng đặc sắc, như là tiếp tú cầu, béo tặc trộm quần áo của nữ nhân đang tắm rửa, không biết nên xấu hổ nói cái gì bây giờ. Hắn chỉ nhớ rõ có việc như vậy, hắn không nhớ rõ tình huống lúc đó, bởi vì căn bản không đặt trong lòng.
Yếu ớt hỏi:
- Ngươi là người trong đám nữ nhân đó sao? Vì sao ta không ấn tượng?
Lời này không khác gì thừa nhận, Tần Vi Vi ngạc nhiên. Thế đạo này thân thể nữ nhân bị nam nhân khách nhìn sạch, đặt ở thế tục sẽ hủy cả đời của người ta, ví dụ như chân nàng không dám cho nam nhân khác nhìn thấy, như Vân Tri Thu năm đó làm bà chủ khách sạn Phong Vân nhưng đánh chết nàng cũng không dám ăn mặc bạo lộ như vậy.
Phương Tố Tố nói:
- Ngài quý nhân hay quên, làm sao nhớ tiểu nhân vật như ta.
Lại tiếp tú cầu, càng nhìn người ta tắm rửa, việc này không có biện pháp nói gì, Miêu Nghị thử hỏi:
- Ngươi chạy tới mật báo, chẳng lẽ là muốn... Chẳng lẽ là ta phụ trách với ngươi?
Phương Tố Tố nói:
- Ta thật muốn bảo ngươi phụ trách nhưng ta không muốn làm tiểu thiếp, ngươi có thể làm được không?
“...”
Miêu Nghị im lặng. Tần Vi Vi cũng im lặng.
Phương Tố Tố lại nói:
- Ngươi yên tâm, ta không có ý khác, ta chỉ không muốn ngươi chết sớm như vậy, ta chỉ muốn chờ có một ngày ta mạnh hơn ngươi, ta sẽ đứng trước mặt ngươi nói một câu, ngươi cũng là một vô danh tiểu tốt bò lên, dựa vào cái gì ngươi xem thường ta?