Phi Thiên
Chương 167-1: Tuyết rơi lần đầu (1)
Dương Khánh ở một đầu khác đang chạy tới cấp tốc, có thể nói nóng lòng như lửa đốt, nhưng Tần Vi Vi vẫn đang tràn đầy lửa giận nhanh chóng đuổi theo nhân mã Viên Chính Côn, đã xông vào cảnh nội Thanh Lâm động.
- Cẩu tặc chớ chạy!
Tần Vi Vi dần dần đuổi kịp địch nhân phía trước rống to một tiếng, trường cung nơi tay, ba mũi tên bạc lắp lên giương ra.
Tên bạc được rót pháp lực vào bắn ra vèo vèo, một tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm phía trước nhanh chóng uốn người vung thương gạt đi một mũi. Nhưng vì tên này là của tu sĩ Bạch Liên lục phẩm bắn ra, nên dù y gạt được mũi tên, thương trong tay lại chấn động thiếu chút nữa rời tay.
Mà Tần Vi Vi lại là một tay bắn tên liên hoàn tinh diệu, đối phương gạt đỡ được một mũi tên nhưng không ngăn được hai mũi còn lại. Hai mũi tên sau đó một mũi trúng vào eo lưng, mũi kia trúng đầu, khiến cho đối phương hét thảm một tiếng tại chỗ, rơi xuống vật cỡi mất mạng.
Tựa hồ Tần Vi Vi cũng nhìn thấu Viên Chính Côn là thủ lĩnh đám người kia, bên trong nhẫn trữ vật lại nhanh chóng lóe ra năm mũi tên nơi tay, nhắm ngay Viên Chính Côn, năm tên liên châu bắn ra cấp tốc.
Giữa tiếng rít gió, Viên Chính Côn vội vàng uốn người vung trường kích điên cuồng quét ngang. Trong tiếng leng keng y gạt được ba mũi, vẫn bị một mũi tên bắn trúng đầu vai, thật may là Lý Tín bên cạnh kịp thời xuất thủ cản lại mũi tên cuối cùng, nếu không mũi tên này đã trúng vào ngực y.
Viên Chính Côn không nghĩ tới tài bắn cung Tần Vi Vi lợi hại như thế, thiếu chút nữa bị dọa sợ đến hồn phi phách tán.
Nhưng vào lúc này, hai bên núi rừng đột nhiên xuất hiện một đám long câu đồng thời bay lên giữa không trung, hơn hai trăm tên tu sĩ nhanh chóng hợp vây nhân mã Tần Vi Vi.
Đám người Tần Vi Vi nhanh chóng dừng lại, vội vàng lưng tựa lưng nhau quay ra bên ngoài lập thành vòng tròn, bày ra trận hình phòng ngự, bất quá lộ ra vẻ bối rối.
Viên Chính Côn xông vào giữa viện binh của mình thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên rút mũi tên cắm trên đầu vai ném đi, nhanh chóng xoay người lại, phương thiên họa kích trong tay chỉ về phía Tần Vi Vi, gằn giọng cười nói:
- Tiện nhân! Hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi!
Liên tưởng đến đủ loại chuyện xảy ra, kết hợp với tình hình trước mắt, sắc mặt Tần Vi Vi trong nháy mắt kịch biến. Nếu như còn không biết mình trúng kế, trừ phi nàng là kẻ ngu đần.
Lúc này nàng mới phát hiện ra mình ngu xuẩn tới mức nào.
Đoạn Cát Thụy cùng Lạc Vô Tình sóng vai điều khiển long câu ở một bên sườn núi đồng thời phất tay hạ lệnh, không nói nhiều lời thừa, chỉ có một chữ:
- Giết!
Hơn hai trăm tên tu sĩ lập tức điều khiển long câu hợp vây đánh tới, Tần Vi Vi cắn chặt môi lấy xà mâu thương ra, cất tiếng hô to:
- Tụ tập với nhau, giữ vững đội hình không được để loạn, theo ta xông ra trùng vây!
Mọi người nhanh chóng quay trở lại theo đường cũ, Tần Vi Vi chạy trước một mình, dẫn dắt mọi người liều mạng xông tới, ý đồ phá vòng vây bỏ chạy.
Trong nháy mắt tiếng ầm ầm vang lên, tiếng long câu rên rỉ, tiếng người kêu lên thảm thiết pha trộn vào nhau hỗn loạn.
Có người bị chém chết tại chỗ rơi khỏi long câu, có long câu bị chém đứt ngang lưng, chiến cục đang sôi trào nóng bỏng, máu tươi bắn loạn, tay gãy chân cụt bay loạn.
Nhân mã hai sơn liên thủ, trong đó lại có mười tên động chủ liên thủ, bọn họ bất kể những người khác chỉ nhìn chằm chằm vào Tần Vi Vi không thả, cứng rắn ép Tần Vi Vi nửa bước khó thoát, muốn phá vòng vây thật sự là vọng tưởng.
Mặc dù Tần Vi Vi là sơn chủ, nhưng tu vi cũng không đạt đến cấp bậc sơn chủ, mới Bạch Liên lục phẩm mà thôi, cũng chính là tu vi một động chủ, có thể ngồi lên vị trí sơn chủ thuần túy là nhờ có quan hệ con nuôi Dương Khánh, mà mười vị động chủ vây khốn nàng không thả đã có một nửa tu vi cao hơn nàng.
Trận này làm sao đánh… Tần Vi Vi nghiến răng nghiến lợi…
-----------
Hai đạo hư ảnh lướt qua biển cả mênh mông, đáp xuống bên ngoài dãy núi Đông Lai động, hai thanh bảo giản bị Yêu Nhược Tiên phất tay thu vào bên trong nhẫn trữ vật.
Hắc Thán vui mừng cử động tứ chi, đuôi rắn lay động liên hồi, xem ra nó cũng biết sắp đến nhà.
Miêu Nghị xoay tay mấy vòng, vui vẻ nhìn quanh một lượt:
- Rốt cục trở lại địa bàn của mình rồi.
Yêu Nhược Tiên xì một tiếng:
- Một động chủ tự mình mang theo một đám thủ hạ chạy đến Tinh Tú Hải mạo hiểm, đi một hơi chừng một năm, còn làm cho toàn quân chết hết, ta cũng không tin cấp trên ngươi có thể cho phép ngươi giương oai như vậy. Nói không chừng vị trí động chủ gì đó đã đổi người khác, ta khuyên ngươi nên đi theo ta đi.
Miêu Nghị nhất thời cười khổ nói:
- Yêu tiền bối, ngài không thể nói lời rồi lại ăn lời, đã nói trước, nếu như vị trí động chủ thật sự đã đổi người khác, ta tìm phủ chủ gạch tên, thối lui ra khỏi hệ thống này đi theo ngài. Nếu vị trí động chủ vẫn còn là của ta, vậy ngài cũng phải tuân thủ cam kết!
Hắn tốn một thời gian, hao hết miệng lưỡi mới thuyết phục được Yêu Nhược Tiên tới đây, cả hai bên đều thích đánh cuộc.
Nếu đúng như vậy, hắn phải đi với Yêu Nhược Tiên, nếu không đúng, Yêu Nhược Tiên sẽ gia nhập Đông Lai động mười năm, ở Đông Lai động từ từ bồi dưỡng tình cảm với đám tiểu Đường Lang.
Sở dĩ Yêu Nhược Tiên đáp ứng là bởi vì Miêu Nghị còn có một lý do khác.
Miêu Nghị nói lão Bạch biết hắn là động chủ Đông Lai động, có thể sẽ đến Đông Lai động tìm hắn, nếu như lão Bạch tới đây tự nhiên có thể làm rõ ràng chuyện tại sao không thể dẫn dụ Minh Đường Lang từ bên trong Vạn Trượng Hồng Trần ra ngoài. Đến lúc đó nói không chừng cũng không cần chờ thêm mười năm, điều này làm cho Yêu Nhược Tiên có vẻ do dự.
Dưới tình huống Miêu Nghị nhiều lần không thể thực hiện cam kết, Yêu Nhược Tiên lại không giết hắn, mặc dù nguyên nhân chủ yếu là bởi vì tiểu Đường Lang, nhưng sợ rằng chỉ có Yêu Nhược Tiên mới biết trong đó có những yếu tố khác hay không.
Thế nhưng trong lòng Miêu Nghị lại cho là tài ăn nói của mình rất giỏi, chỉ dựa vào ba tấc lưỡi cũng có thể bảo vệ được tính mạng.
Nguyên nhân hai người không bay thẳng đến Đông Lai động cũng rất đơn giản, Yêu Nhược Tiên không muốn thân phận của mình bại lộ.
- Đi thôi!
Miêu Nghị nhảy lên trên lưng Hắc Thán, nhìn Yêu Nhược Tiên vẫy vẫy tay.
Yêu Nhược Tiên vỗ một cái vào mông tên giặc mập, cũng nhảy tới ngồi lên sau lưng Miêu Nghị.
Hắc Thán tung bay bốn vó, nó quá quen thuộc đường lối nơi này, chạy một mạch nhanh chóng trở về.
Hắc Thán phi nhanh trên sơn đạo ngoằn ngoèo, vừa mới chạy qua một khúc quanh đột nhiên giảm tốc độ không ít, mắt cũng trợn to đầy kinh ngạc. Mặc dù nó chỉ là súc sinh, nhưng vẫn nhận biết được hình dáng Đông Lai động thế nào.
Có thể nhìn thấy từ xa Đông Lai động tựa hồ thay hình đổi dạng.
Miêu Nghị ngồi trên lưng nó trong nháy mắt thân thể cứng đờ, con ngươi chợt co rút lại, nheo mắt nhìn chằm chằm Đông Lai động tựa hồ đã thành phế tích, thân hình không nhúc nhích.
Yêu Nhược Tiên ngồi phía sau hắn vuốt râu hết nhìn Đông tới nhìn Tây cũng phát giác có vẻ khác thường, chú ý tới phế tích nơi xa nằm giữa vùng núi, có vẻ kỳ quái hỏi:
- Cẩu tặc chớ chạy!
Tần Vi Vi dần dần đuổi kịp địch nhân phía trước rống to một tiếng, trường cung nơi tay, ba mũi tên bạc lắp lên giương ra.
Tên bạc được rót pháp lực vào bắn ra vèo vèo, một tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm phía trước nhanh chóng uốn người vung thương gạt đi một mũi. Nhưng vì tên này là của tu sĩ Bạch Liên lục phẩm bắn ra, nên dù y gạt được mũi tên, thương trong tay lại chấn động thiếu chút nữa rời tay.
Mà Tần Vi Vi lại là một tay bắn tên liên hoàn tinh diệu, đối phương gạt đỡ được một mũi tên nhưng không ngăn được hai mũi còn lại. Hai mũi tên sau đó một mũi trúng vào eo lưng, mũi kia trúng đầu, khiến cho đối phương hét thảm một tiếng tại chỗ, rơi xuống vật cỡi mất mạng.
Tựa hồ Tần Vi Vi cũng nhìn thấu Viên Chính Côn là thủ lĩnh đám người kia, bên trong nhẫn trữ vật lại nhanh chóng lóe ra năm mũi tên nơi tay, nhắm ngay Viên Chính Côn, năm tên liên châu bắn ra cấp tốc.
Giữa tiếng rít gió, Viên Chính Côn vội vàng uốn người vung trường kích điên cuồng quét ngang. Trong tiếng leng keng y gạt được ba mũi, vẫn bị một mũi tên bắn trúng đầu vai, thật may là Lý Tín bên cạnh kịp thời xuất thủ cản lại mũi tên cuối cùng, nếu không mũi tên này đã trúng vào ngực y.
Viên Chính Côn không nghĩ tới tài bắn cung Tần Vi Vi lợi hại như thế, thiếu chút nữa bị dọa sợ đến hồn phi phách tán.
Nhưng vào lúc này, hai bên núi rừng đột nhiên xuất hiện một đám long câu đồng thời bay lên giữa không trung, hơn hai trăm tên tu sĩ nhanh chóng hợp vây nhân mã Tần Vi Vi.
Đám người Tần Vi Vi nhanh chóng dừng lại, vội vàng lưng tựa lưng nhau quay ra bên ngoài lập thành vòng tròn, bày ra trận hình phòng ngự, bất quá lộ ra vẻ bối rối.
Viên Chính Côn xông vào giữa viện binh của mình thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên rút mũi tên cắm trên đầu vai ném đi, nhanh chóng xoay người lại, phương thiên họa kích trong tay chỉ về phía Tần Vi Vi, gằn giọng cười nói:
- Tiện nhân! Hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi!
Liên tưởng đến đủ loại chuyện xảy ra, kết hợp với tình hình trước mắt, sắc mặt Tần Vi Vi trong nháy mắt kịch biến. Nếu như còn không biết mình trúng kế, trừ phi nàng là kẻ ngu đần.
Lúc này nàng mới phát hiện ra mình ngu xuẩn tới mức nào.
Đoạn Cát Thụy cùng Lạc Vô Tình sóng vai điều khiển long câu ở một bên sườn núi đồng thời phất tay hạ lệnh, không nói nhiều lời thừa, chỉ có một chữ:
- Giết!
Hơn hai trăm tên tu sĩ lập tức điều khiển long câu hợp vây đánh tới, Tần Vi Vi cắn chặt môi lấy xà mâu thương ra, cất tiếng hô to:
- Tụ tập với nhau, giữ vững đội hình không được để loạn, theo ta xông ra trùng vây!
Mọi người nhanh chóng quay trở lại theo đường cũ, Tần Vi Vi chạy trước một mình, dẫn dắt mọi người liều mạng xông tới, ý đồ phá vòng vây bỏ chạy.
Trong nháy mắt tiếng ầm ầm vang lên, tiếng long câu rên rỉ, tiếng người kêu lên thảm thiết pha trộn vào nhau hỗn loạn.
Có người bị chém chết tại chỗ rơi khỏi long câu, có long câu bị chém đứt ngang lưng, chiến cục đang sôi trào nóng bỏng, máu tươi bắn loạn, tay gãy chân cụt bay loạn.
Nhân mã hai sơn liên thủ, trong đó lại có mười tên động chủ liên thủ, bọn họ bất kể những người khác chỉ nhìn chằm chằm vào Tần Vi Vi không thả, cứng rắn ép Tần Vi Vi nửa bước khó thoát, muốn phá vòng vây thật sự là vọng tưởng.
Mặc dù Tần Vi Vi là sơn chủ, nhưng tu vi cũng không đạt đến cấp bậc sơn chủ, mới Bạch Liên lục phẩm mà thôi, cũng chính là tu vi một động chủ, có thể ngồi lên vị trí sơn chủ thuần túy là nhờ có quan hệ con nuôi Dương Khánh, mà mười vị động chủ vây khốn nàng không thả đã có một nửa tu vi cao hơn nàng.
Trận này làm sao đánh… Tần Vi Vi nghiến răng nghiến lợi…
-----------
Hai đạo hư ảnh lướt qua biển cả mênh mông, đáp xuống bên ngoài dãy núi Đông Lai động, hai thanh bảo giản bị Yêu Nhược Tiên phất tay thu vào bên trong nhẫn trữ vật.
Hắc Thán vui mừng cử động tứ chi, đuôi rắn lay động liên hồi, xem ra nó cũng biết sắp đến nhà.
Miêu Nghị xoay tay mấy vòng, vui vẻ nhìn quanh một lượt:
- Rốt cục trở lại địa bàn của mình rồi.
Yêu Nhược Tiên xì một tiếng:
- Một động chủ tự mình mang theo một đám thủ hạ chạy đến Tinh Tú Hải mạo hiểm, đi một hơi chừng một năm, còn làm cho toàn quân chết hết, ta cũng không tin cấp trên ngươi có thể cho phép ngươi giương oai như vậy. Nói không chừng vị trí động chủ gì đó đã đổi người khác, ta khuyên ngươi nên đi theo ta đi.
Miêu Nghị nhất thời cười khổ nói:
- Yêu tiền bối, ngài không thể nói lời rồi lại ăn lời, đã nói trước, nếu như vị trí động chủ thật sự đã đổi người khác, ta tìm phủ chủ gạch tên, thối lui ra khỏi hệ thống này đi theo ngài. Nếu vị trí động chủ vẫn còn là của ta, vậy ngài cũng phải tuân thủ cam kết!
Hắn tốn một thời gian, hao hết miệng lưỡi mới thuyết phục được Yêu Nhược Tiên tới đây, cả hai bên đều thích đánh cuộc.
Nếu đúng như vậy, hắn phải đi với Yêu Nhược Tiên, nếu không đúng, Yêu Nhược Tiên sẽ gia nhập Đông Lai động mười năm, ở Đông Lai động từ từ bồi dưỡng tình cảm với đám tiểu Đường Lang.
Sở dĩ Yêu Nhược Tiên đáp ứng là bởi vì Miêu Nghị còn có một lý do khác.
Miêu Nghị nói lão Bạch biết hắn là động chủ Đông Lai động, có thể sẽ đến Đông Lai động tìm hắn, nếu như lão Bạch tới đây tự nhiên có thể làm rõ ràng chuyện tại sao không thể dẫn dụ Minh Đường Lang từ bên trong Vạn Trượng Hồng Trần ra ngoài. Đến lúc đó nói không chừng cũng không cần chờ thêm mười năm, điều này làm cho Yêu Nhược Tiên có vẻ do dự.
Dưới tình huống Miêu Nghị nhiều lần không thể thực hiện cam kết, Yêu Nhược Tiên lại không giết hắn, mặc dù nguyên nhân chủ yếu là bởi vì tiểu Đường Lang, nhưng sợ rằng chỉ có Yêu Nhược Tiên mới biết trong đó có những yếu tố khác hay không.
Thế nhưng trong lòng Miêu Nghị lại cho là tài ăn nói của mình rất giỏi, chỉ dựa vào ba tấc lưỡi cũng có thể bảo vệ được tính mạng.
Nguyên nhân hai người không bay thẳng đến Đông Lai động cũng rất đơn giản, Yêu Nhược Tiên không muốn thân phận của mình bại lộ.
- Đi thôi!
Miêu Nghị nhảy lên trên lưng Hắc Thán, nhìn Yêu Nhược Tiên vẫy vẫy tay.
Yêu Nhược Tiên vỗ một cái vào mông tên giặc mập, cũng nhảy tới ngồi lên sau lưng Miêu Nghị.
Hắc Thán tung bay bốn vó, nó quá quen thuộc đường lối nơi này, chạy một mạch nhanh chóng trở về.
Hắc Thán phi nhanh trên sơn đạo ngoằn ngoèo, vừa mới chạy qua một khúc quanh đột nhiên giảm tốc độ không ít, mắt cũng trợn to đầy kinh ngạc. Mặc dù nó chỉ là súc sinh, nhưng vẫn nhận biết được hình dáng Đông Lai động thế nào.
Có thể nhìn thấy từ xa Đông Lai động tựa hồ thay hình đổi dạng.
Miêu Nghị ngồi trên lưng nó trong nháy mắt thân thể cứng đờ, con ngươi chợt co rút lại, nheo mắt nhìn chằm chằm Đông Lai động tựa hồ đã thành phế tích, thân hình không nhúc nhích.
Yêu Nhược Tiên ngồi phía sau hắn vuốt râu hết nhìn Đông tới nhìn Tây cũng phát giác có vẻ khác thường, chú ý tới phế tích nơi xa nằm giữa vùng núi, có vẻ kỳ quái hỏi: