Phi Thiên
Chương 1642: Không ổn (Thượng)
Phải biết phần lớn chiến giáp là chiến giáp hồng tinh, hơn mười bộ tới tay không phát tài mới là lạ.
- Các ngươi yên tâm đi, chỗ tốt ta sẽ không một mình độc chiếm.
Thanh Ngọc Lang quay đầu lại cười, về phần sẽ phân bao nhiêu cho mọi người, đó là chuyện sau đó. Hắn nắm lấy một cái thú nang trước mắt, sau khi điều tra, lông mày nhíu lại. Hắn lại kéo một đào phạm ra thẩm tra, đối chiếu. Sau đó hắn nắm đào phạm khoe khoang với mọi người.
- Kẻ thứ sáu rồi.
Mấy vị đồng liêu tinh thần chấn động, đã có tên đào phạm thứ sáu tới tay. Hơn nữa lại thêm đào phạm vốn đã có từ trước. Thành tích lần này của bọn họ nhất định sẽ không kém. Huống chi một khi tình huống không đúng, mọi người muốn trở lại điểm tập kết vô cùng nhẹ nhõm. Bảo sao mấy người này không cao hứng được chứ?
Thanh Ngọc Lang thu hồi tên đào phạm mới thu vừa rồi, lông mày đột nhiên nhíu lại, phất một ngón tay. Đám cành lá rậm rạp trước mắt đột nhiên nhường đường, tạo thành một lối đi:
- Có tên lợi hại đang phản kháng, các ngươi nhanh đi tiêu diệt. Đây là thế giới của ta, có ta tọa trấn nơi này, các ngươi không cần sợ.
Mấy người lập tức nghe lệnh tiến tới vây quét.
Bên ngoài, Miêu Nghị nhìn tình huống của đám ngươi Cừu Đãng Hải, chờ đợi như vậy cũng không phải biện pháp. Đợi tới khi bọn chúng rảnh tay khó đảm bảo bọn chúng không ra tay với ba người bọn họ. Hắn lại thấy trong đám cành lá kia chỉ có khói độc là lợi hại, không có công hiệu lợi hại khác. Hắn nói với Mộ Dung Tinh Hoa và Từ Đường Nhiên:
- Các ngươi chờ ở đây một lát. Ta tới thử xem nông sâu, nếu như không có vấn đề, ta lập tức trở về mang bọn ngươi vào trong thú nang rồi trở về phục mệnh.
- Được.
Mộ Dung Tinh Hoa gật đầu đồng ý.
Hành động lần này lại làm cho Miêu Nghị hơi giật mình, vậy mà nàng không lo lắng việc hắn thu hai người vào trong thú nang rồi gây bất lợi cho nàng. Hắn lần nữa phát hiện ra nữ nhân này thay đổi không phải lớn bình thường.
Từ Đường Nhiên lại cực kỳ lo lắng nói:
- Ngưu huynh, đi nhanh về nhanh đi.
Xa Miêu Nghị, quả thực hắn có chút sợ hãi.
- Bên trong khống chế tọa kỵ không tiện, còn có khả năng trở thành vướng bận.
Miêu Nghị vừa mới dứt lời đã lách mình tiến lên, trả tọa kỵ lại cho Từ Đường Nhiên. Hắn vọt tới trước đám cành lá, giận dữ vung một thương chém ra, tạo thành một lỗ thủng xông vào. Không chút do dự, nói là làm, bên trong truyền đến tiếng sưu sưu.
Nhìn qua lỗ thủng nhanh chóng phủ kín, Mộ Dung Tinh Hoa khẽ lắc đầu thở dài nói:
- Lửa thử vàng gian nan thử sức. Trước mắt nguy nan mới có thể biết được cái gì gọi là không biết sợ hãi. So với đám người chỉ biết xu nịnh kia, Ngưu huynh quả thực là nam nhân vĩ đại. Đây mới thực sự là nam nhân.
Từ Đường Nhiên lại cảnh giác nhìn bốn phía, ra vẻ thoải mái, thuận miệng nói một câu:
- Mộ Dung Tinh Hoa, ngươi chẳng lẽ vừa ý Ngưu huynh rồi sao? Mỹ nữ yêu anh hùng, như vậy ta cũng có thể hiểu được.
Mộ Dung Tinh Hoa mỉm cười nói:
- Ta là tình nhân của Tào Vạn Tường, Ngưu huynh sao có thể vừa ý loại tàn hoa bại liễu như ta chứ?
Thấy nàng nói như vậy, Từ Đường Nhiên quay đầu lại nhìn nàng một cái, hắc hắc gượng cường hai tiếng. Biết rõ bản thân nói sai cho nên không có nói thêm lời nào.
Nhảy vào trong thế giới của đám cành lá, Miêu Nghị lập tức giống như lọt vào trong vũng bùn. Bốn phía khắp nơi đều là cành lá như xúc tu kéo tới. Hắn điên cuồng vung thương cũng vô dụng, rất nhanh đã bị cành lá cuốn lấy chân. Nhưng mà may mắn, bởi vì đề phòng độc khí ở nơi này cho nên quanh thân Miêu Nghị đã được tâm diễm bao phủ. Đám dây leo kia một khi muốn cuốn lấy Miêu Nghị lập tức giống như bị rắn cắn. Xúc tu mang theo dấu vết bị cháy đen rụt lại. Vô số cành lá như xúc tu kéo tới cũng nhanh chóng rụt trở lại.
Thấy tâm diễm có hiệu quả khắc chế tốt như vậy, Miêu Nghị lập tức yên lòng. Tay vung thương một đường điên cuồng, mãnh liệt tấn công. Bay thẳng về phía điểm tập kết.
Thanh Ngọc Lang trốn ở chỗ sâu trong biển cành lá vốn đang đắc ý, quanh thân không ngừng có các loại chiến giáp, binh khí... kéo tới trước mặt làm cho hắn thiếu chút nữa cười tới mức méo miệng. Đây quả thực là phát tài tới nghiện. Cả cuộc đời hắn đây là lần đầu tiên phát tài nhẹ nhõm tới như vậy. Hy vọng lần phát tài này kéo dài một chút.
Thử nghĩ mà xem, thu nạp đồ vật do tài lực của các đại gia tộc ủng hộ có cảm giác gì chứ? Thanh Ngọc Lang nắm vài cọng tinh hoa tiên thảo cười rộ lên, lắc đầu chậc chậc hai tiếng. Vừa nhét vào trong nhẫn trữ vật, đột nhiên hắn ồ lên một tiếng, ngoảnh đầu nhìn về phía một chỗ. Dường như hắn phát hiện ra có chỗ không bình thường. Hắn phất tay thi pháp, dây leo quanh thân rất nhanh nhúc nhích.
Miêu Nghị ở trong đám dây leo cũng rất nhanh phát hiện tình huống có chút không đúng. Như thế nào hắn một đường vọt thẳng về phía trước lại không có chướng ngại lao ra? Theo lý thuyết có lẽ đã tới điểm tập kết cuối cùng mới đúng. Đám dây leo này cũng không có khả năng tạo thành một bức tường dày như vậy chứ?
Hắn thân kinh bách chiến, đối với chuyện này xem như rất có kinh nghiệm, không phải là người mà thống lĩnh thiên đình bình thường có thể so sánh. Tình cảnh cùng loại hắn đã gặp quá nhiều lần, chỉ cần hơi suy nghĩ đã biết rõ mình bị vây trong trận pháp.
Kể từ đó hắn dừng lại, không tiếp tục vọt tới trước. Trong lòng thầm nghĩ không ổn, thứ quỷ quái chung quanh chém không hết, hủy đoạn trước thì sau lại dài ra. Thân hãm ở trong chỗ này chỉ sợ trong lúc nhất thời khó có thể thoát khốn. Một khi dây dưa lâu, đám người Mộ Dung Tinh Hoa và Từ Đường Nhiên bên ngoài sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Đúng lúc này, đám dây leo quấn quanh, rập rạp chằng chịt quanh thân hắn đột nhiên co lại. Không ngờ lại cho hắn một phiến không gian, đồng thời đám dây leo kia lại tự động nhường một con đường trước mặt hắn. Bảy bóng người trong nháy mắt nhảy vào, bao vây Miêu Nghị. Thông đạo sau lưng bảy người cũng nhanh chóng khép kín theo.
Miêu Nghị cầm thương trong tay, từ từ quay người, lạnh lùng dò xét bảy người này. Đây chính là bảy đồng liêu của Thanh Ngọc Lang.
Mà bảy người nhìn thấy Miêu Nghị ít nhiều cũng cả kinh, lại là tiểu tử này.
Người này bưu hãn thế nào trước đó mọi người đã từng được chứng kiến. Nơi này lại không tiện khống chế tọa kỵ phi hành. Dưới tình huống không có tọa kỵ giao thủ với họ Ngưu này, mấy người không khỏi có chút chột dạ. Hơn nữa người này xâm nhập vào trong không gian tràn ngập dây leo này không có chật vật như những người khác, mà giống như không có việc gì vậy. Càng chứng minh năng lực của người này không nhỏ, ngàn vạn lần không thể khinh thường.
- Trước đó mọi người đều nhìn thấy rồi đó. Trên tay hắn rất có thể có không ít đào phạm. Một khi bắt được hắn nhất định sẽ có công lớn. Mà chiến giáp trên người hắn quả thực không tệ. Hắn đã vào đây, bảy người chúng ta cùng liên thủ, lại có trận pháp của thống lĩnh âm thầm tương trợ, chưa hẳn đã thua hắn.
Có người âm thầm truyền âm với sáu đồng liêu còn lại.
- Các ngươi yên tâm đi, chỗ tốt ta sẽ không một mình độc chiếm.
Thanh Ngọc Lang quay đầu lại cười, về phần sẽ phân bao nhiêu cho mọi người, đó là chuyện sau đó. Hắn nắm lấy một cái thú nang trước mắt, sau khi điều tra, lông mày nhíu lại. Hắn lại kéo một đào phạm ra thẩm tra, đối chiếu. Sau đó hắn nắm đào phạm khoe khoang với mọi người.
- Kẻ thứ sáu rồi.
Mấy vị đồng liêu tinh thần chấn động, đã có tên đào phạm thứ sáu tới tay. Hơn nữa lại thêm đào phạm vốn đã có từ trước. Thành tích lần này của bọn họ nhất định sẽ không kém. Huống chi một khi tình huống không đúng, mọi người muốn trở lại điểm tập kết vô cùng nhẹ nhõm. Bảo sao mấy người này không cao hứng được chứ?
Thanh Ngọc Lang thu hồi tên đào phạm mới thu vừa rồi, lông mày đột nhiên nhíu lại, phất một ngón tay. Đám cành lá rậm rạp trước mắt đột nhiên nhường đường, tạo thành một lối đi:
- Có tên lợi hại đang phản kháng, các ngươi nhanh đi tiêu diệt. Đây là thế giới của ta, có ta tọa trấn nơi này, các ngươi không cần sợ.
Mấy người lập tức nghe lệnh tiến tới vây quét.
Bên ngoài, Miêu Nghị nhìn tình huống của đám ngươi Cừu Đãng Hải, chờ đợi như vậy cũng không phải biện pháp. Đợi tới khi bọn chúng rảnh tay khó đảm bảo bọn chúng không ra tay với ba người bọn họ. Hắn lại thấy trong đám cành lá kia chỉ có khói độc là lợi hại, không có công hiệu lợi hại khác. Hắn nói với Mộ Dung Tinh Hoa và Từ Đường Nhiên:
- Các ngươi chờ ở đây một lát. Ta tới thử xem nông sâu, nếu như không có vấn đề, ta lập tức trở về mang bọn ngươi vào trong thú nang rồi trở về phục mệnh.
- Được.
Mộ Dung Tinh Hoa gật đầu đồng ý.
Hành động lần này lại làm cho Miêu Nghị hơi giật mình, vậy mà nàng không lo lắng việc hắn thu hai người vào trong thú nang rồi gây bất lợi cho nàng. Hắn lần nữa phát hiện ra nữ nhân này thay đổi không phải lớn bình thường.
Từ Đường Nhiên lại cực kỳ lo lắng nói:
- Ngưu huynh, đi nhanh về nhanh đi.
Xa Miêu Nghị, quả thực hắn có chút sợ hãi.
- Bên trong khống chế tọa kỵ không tiện, còn có khả năng trở thành vướng bận.
Miêu Nghị vừa mới dứt lời đã lách mình tiến lên, trả tọa kỵ lại cho Từ Đường Nhiên. Hắn vọt tới trước đám cành lá, giận dữ vung một thương chém ra, tạo thành một lỗ thủng xông vào. Không chút do dự, nói là làm, bên trong truyền đến tiếng sưu sưu.
Nhìn qua lỗ thủng nhanh chóng phủ kín, Mộ Dung Tinh Hoa khẽ lắc đầu thở dài nói:
- Lửa thử vàng gian nan thử sức. Trước mắt nguy nan mới có thể biết được cái gì gọi là không biết sợ hãi. So với đám người chỉ biết xu nịnh kia, Ngưu huynh quả thực là nam nhân vĩ đại. Đây mới thực sự là nam nhân.
Từ Đường Nhiên lại cảnh giác nhìn bốn phía, ra vẻ thoải mái, thuận miệng nói một câu:
- Mộ Dung Tinh Hoa, ngươi chẳng lẽ vừa ý Ngưu huynh rồi sao? Mỹ nữ yêu anh hùng, như vậy ta cũng có thể hiểu được.
Mộ Dung Tinh Hoa mỉm cười nói:
- Ta là tình nhân của Tào Vạn Tường, Ngưu huynh sao có thể vừa ý loại tàn hoa bại liễu như ta chứ?
Thấy nàng nói như vậy, Từ Đường Nhiên quay đầu lại nhìn nàng một cái, hắc hắc gượng cường hai tiếng. Biết rõ bản thân nói sai cho nên không có nói thêm lời nào.
Nhảy vào trong thế giới của đám cành lá, Miêu Nghị lập tức giống như lọt vào trong vũng bùn. Bốn phía khắp nơi đều là cành lá như xúc tu kéo tới. Hắn điên cuồng vung thương cũng vô dụng, rất nhanh đã bị cành lá cuốn lấy chân. Nhưng mà may mắn, bởi vì đề phòng độc khí ở nơi này cho nên quanh thân Miêu Nghị đã được tâm diễm bao phủ. Đám dây leo kia một khi muốn cuốn lấy Miêu Nghị lập tức giống như bị rắn cắn. Xúc tu mang theo dấu vết bị cháy đen rụt lại. Vô số cành lá như xúc tu kéo tới cũng nhanh chóng rụt trở lại.
Thấy tâm diễm có hiệu quả khắc chế tốt như vậy, Miêu Nghị lập tức yên lòng. Tay vung thương một đường điên cuồng, mãnh liệt tấn công. Bay thẳng về phía điểm tập kết.
Thanh Ngọc Lang trốn ở chỗ sâu trong biển cành lá vốn đang đắc ý, quanh thân không ngừng có các loại chiến giáp, binh khí... kéo tới trước mặt làm cho hắn thiếu chút nữa cười tới mức méo miệng. Đây quả thực là phát tài tới nghiện. Cả cuộc đời hắn đây là lần đầu tiên phát tài nhẹ nhõm tới như vậy. Hy vọng lần phát tài này kéo dài một chút.
Thử nghĩ mà xem, thu nạp đồ vật do tài lực của các đại gia tộc ủng hộ có cảm giác gì chứ? Thanh Ngọc Lang nắm vài cọng tinh hoa tiên thảo cười rộ lên, lắc đầu chậc chậc hai tiếng. Vừa nhét vào trong nhẫn trữ vật, đột nhiên hắn ồ lên một tiếng, ngoảnh đầu nhìn về phía một chỗ. Dường như hắn phát hiện ra có chỗ không bình thường. Hắn phất tay thi pháp, dây leo quanh thân rất nhanh nhúc nhích.
Miêu Nghị ở trong đám dây leo cũng rất nhanh phát hiện tình huống có chút không đúng. Như thế nào hắn một đường vọt thẳng về phía trước lại không có chướng ngại lao ra? Theo lý thuyết có lẽ đã tới điểm tập kết cuối cùng mới đúng. Đám dây leo này cũng không có khả năng tạo thành một bức tường dày như vậy chứ?
Hắn thân kinh bách chiến, đối với chuyện này xem như rất có kinh nghiệm, không phải là người mà thống lĩnh thiên đình bình thường có thể so sánh. Tình cảnh cùng loại hắn đã gặp quá nhiều lần, chỉ cần hơi suy nghĩ đã biết rõ mình bị vây trong trận pháp.
Kể từ đó hắn dừng lại, không tiếp tục vọt tới trước. Trong lòng thầm nghĩ không ổn, thứ quỷ quái chung quanh chém không hết, hủy đoạn trước thì sau lại dài ra. Thân hãm ở trong chỗ này chỉ sợ trong lúc nhất thời khó có thể thoát khốn. Một khi dây dưa lâu, đám người Mộ Dung Tinh Hoa và Từ Đường Nhiên bên ngoài sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Đúng lúc này, đám dây leo quấn quanh, rập rạp chằng chịt quanh thân hắn đột nhiên co lại. Không ngờ lại cho hắn một phiến không gian, đồng thời đám dây leo kia lại tự động nhường một con đường trước mặt hắn. Bảy bóng người trong nháy mắt nhảy vào, bao vây Miêu Nghị. Thông đạo sau lưng bảy người cũng nhanh chóng khép kín theo.
Miêu Nghị cầm thương trong tay, từ từ quay người, lạnh lùng dò xét bảy người này. Đây chính là bảy đồng liêu của Thanh Ngọc Lang.
Mà bảy người nhìn thấy Miêu Nghị ít nhiều cũng cả kinh, lại là tiểu tử này.
Người này bưu hãn thế nào trước đó mọi người đã từng được chứng kiến. Nơi này lại không tiện khống chế tọa kỵ phi hành. Dưới tình huống không có tọa kỵ giao thủ với họ Ngưu này, mấy người không khỏi có chút chột dạ. Hơn nữa người này xâm nhập vào trong không gian tràn ngập dây leo này không có chật vật như những người khác, mà giống như không có việc gì vậy. Càng chứng minh năng lực của người này không nhỏ, ngàn vạn lần không thể khinh thường.
- Trước đó mọi người đều nhìn thấy rồi đó. Trên tay hắn rất có thể có không ít đào phạm. Một khi bắt được hắn nhất định sẽ có công lớn. Mà chiến giáp trên người hắn quả thực không tệ. Hắn đã vào đây, bảy người chúng ta cùng liên thủ, lại có trận pháp của thống lĩnh âm thầm tương trợ, chưa hẳn đã thua hắn.
Có người âm thầm truyền âm với sáu đồng liêu còn lại.