Phi Thiên
Chương 1552: Đào hoa kiếp (Hạ)
Miêu Nghị khoát tay:
- Chưởng môn khách khí, đều là người một nhà, có thể chiếu cố, ta không nói hai lời.
Sau mấy câu khách sáo, ông cháu hai người cáo từ rời đi.
Trở lại tiệm tạp hóa Chính Khí, Ngọc Linh chân nhân bảo Bảo Liên đi làm việc của mình, hắn lại đi vào phòng sư đệ Ngọc Hư chân nhân.
Vừa thấy mặt, Ngọc Hư chân nhân liền hỏi:
- Sư huynh, Ngưu Hữu Đức đáp ứng?
Ngọc Linh chân nhân cười nói:
- Không có từ chối, đã đáp ứng, qua một ít thời gian, có lẽ Bảo Liên sẽ đi thành đông.
- Ai!
Ngọc Hư chân nhân lắc đầu cảm thán:
- Nha đầu này thế nào, đang yên lành lại đi Thiên đình. Sư huynh, thứ cho ta nói lời không nên nói, Bảo Liên một nữ nhân chạy đi trà trộn vào một đám nam nhân, sao ngươi lại đồng ý, cứ từ chối là được.
- Sư đệ nha! Trước mặt ngươi ta không giấu diếm làm gì.
Ngọc Linh chân nhân vỗ nhẹ cổ tay, nói:
- Nha đầu Bảo Liên vừa ý Ngưu Hữu Đức, đã động xuân tâm, ngăn không được!
“...”
Ngọc Hư chân nhân trợn mắt há hốc mồm, nói:
- Sư huynh nói thật?
Ngọc Linh chân nhân cười khổ:
- Cần gì nói dối! Cháu gái ta, ta không rõ ràng hay sao, ta nhìn nàng từ nhỏ lớn lên, mặc dù nàng nói giấu diếm nhưng mắt ta chưa mờ, có một số việc ta biết rõ nhưng không vạch trần mà thôi.
- Ah...
Ngọc Hư chân nhân sững sờ nửa ngày, nghi vấn:
- Chẳng lẽ sư huynh cố ý thành toàn bọn họ?
Ngọc Linh chân nhân vuốt vuốt chòm râu, gật đầu mỉm cười.
- Đổi lại người khác ta còn lo lắng, ta và ngươi hiểu cách làm người của Ngưu Hữu Đức, làm việc không cố kỵ, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp nhưng nội tâm chính trực, nhân phẩm không thể chê, người như vậy là nhân tuyển che mưa chắn gió cho Bảo Liên tốt nhất. Lúc đầu ta còn đáng tiếc vì không thể thu hắn làm đệ tử, hôm nay nghĩ lại làm cháu rể cũng không tệ.
Ngọc Hư chân nhân lại lo lắng, nói:
- Sợ là sợ Bảo Liên nóng đầu. Vạn nhất Ngưu Hữu Đức không có ý với Bảo Liên. Đến lúc đó làm sao Bảo Liên chịu nổi?
Ngọc Linh chân nhân khoát tay:
- Vô sự! Dù sao Ngưu Hữu Đức chưa lập gia đình, nam chưa cưới, nữ chưa gả, đây là lương phối, cứ để hai người tiếp xúc nhau một thời gian. Nha đầu kia động xuân tâm, không ngăn được. Vạn nhất không thành để nàng va chạm với đời cũng không tệ, cũng làm nàng hết hy vọng. Chính Khí Môn cho tới hôm nay, tìm quan hệ không khó, nếu Bảo Liên không như ý, cùng lắm bảo nàng rời khỏi Thiên đình là được rồi.
- Thì ra nội tâm sư huynh đã có chủ ý.
Ngọc Hư chân nhân gật gật đầu, không nói gì nữa.
Việc này Miêu Nghị không biết, nếu biết hắn cũng không rõ sẽ có cảm nghĩ gì, sợ rằng hắn cảm thấy dở khóc dở cười, nhân phẩm của hắn thế nào do hắn biết, năm đó ở Chính Khí Môn hắn cố gắng biểu hiện làm người tốt, chỉ sợ nằm mơ cũng không nghĩ tới trong mắt Ngọc Linh chưởng môn lại biến thành nhân tuyển có một không hai.
Hôm nay hắn có đào hoa kiếp quấn thân, lại thêm một đóa hoa tìm tới, đồ tể mổ heo trên đầu đường năm xưa không người hỏi thăm hôm nay biến thành người đào hoa, khí thế mạnh mẽ không thể đỡ.
Mấy ngày sau, Vân Tri Thu đã đưa danh mục kiểm kê lễ vật cho hắn, tất cả cửa hàng lớn nhỏ đưa tới không ít lễ vật. Sau khi Miêu Nghị xem danh sách, Miêu Nghị bảo Vân Tri Thu phân tốt lễ vật đi Thủ Thành Cung.
Vân Tri Thu cũng lấy cớ đi dạo Thiên phố, nàng dịch dung đi một mình rời khỏi Thiên phố sau đó bay vào tinh không mênh mông, quay về Tiểu Thế Giới.
Mộc Hành Tinh, trong núi rừng Tinh Linh tộc, dưới một thác nước, Bát Giới mặc áo tơ trắng ngồi xếp bằng trên tảng đá, trong hàn đàm có một thân thể mê người đang bơi lội trần truồng, hắn vẫn không động tâm.
Khỏa thân không kiêng nể gì? Huyết Yêu đang lặn trong hàn đàm vô ý quay đầu lại, đột nhiên ngây người, Bát Giới chân trần ngồi trên tảng đá, nàng si ngốc nhìn hắn.
Thác nước đổ xuống ầm ầm, quần áo Bát Giới đã sớm dính sát vào người, giọt nước chảy từ đầu trọc của hắn thành dòng, thần thái an tường như kẻ đắc đạo. Thần kỳ nhất là, dưới tà dương nhưng trên người Bát Giới tỏa sáng rực rỡ, thậm chí có cầu vồng nhỏ xuất hiện trên đầu trọc của Bát Giới.
Kết hợp với bảo tướng thành khiết của Bát Giới, ánh mắt Huyết Yêu xuất hiện một tia kinh diễm, tu hành nhiều năm, nàng lần đầu tiên nhìn thấy và cảm nhận được cái gì gọi là bảo tướng trang nghiêm, không thể ngờ điềm lành lại xuất hiện trên người Bát Giới. Nàng có thể khẳng không phải do Bát Giới cố ý làm, bởi vì trên người Bát Giới không có pháp lực chấn động.
Núi xanh muôn đời, Phật tại bích đầm!
Phật! Đây là từ duy nhất Huyết Yêu nghĩ ra, nàng cảm giác mình đã gặp được Phật chính thức, không phải những gia hỏa đạo mạo tự xưng là Phật, mà là Phật có Phật tâm chân chính, không bị ngoại vật cảm nhiễm, hoàn toàn không động tâm trước sắc đẹp, đây đều là nàng nhận thức.
Càng như vậy, nàng càng khát vọng đạt được hắn, bởi vì hắn bất phàm. Cũng chính vì hắn bất phàm nên nàng càng buồn rầu, bởi vì khó đạt được hắn, hắn thánh khiết làm cho nàng tự ti mặc cảm.
Nội tâm dày vò không hiểu, nàng chìm sâu vào trong nước, đàm nước mát lạnh khó có thể gột rửa buồn rầu, nàng lặn tới bên cạnh tảng đá kia, mở hai tay ôm Bát Giới, thân thể mềm mại áp lên người, nàng hôn hít đầu trọc, đôi mà, vành tai, nàng giống như ác ma dùng tất cả mọi thứ dụ dỗ hắn.
Nếu như có thể dụ dỗ thành công, cho dù nàng biến thành ác ma tà ác nhất thế gian cũng cam tâm.
Bát Giới bất vi sở động, hắn vẫn cười vui vẻ, trong đầu lại có suy nghĩ khác.
Sở dĩ hắn tới đây là vì Huyết Yêu lúc trước muốn hại đại ca, kết quả hắn đi tìm đại ca lại lạc vào rừng rậm, dưới ánh trăng nhìn thấy một nữ nhân tắm rửa an vị trên tảng đá hắn ngồi. Đó là nữ tử giống như áo sao, thì ra nàng là tinh linh, thế gian này thực sự có tinh linh tồn tại, nữ nhân thuần khiết như tờ giấy trắng, hắn chỉ nhìn nàng một lần nhưng cảm giác thân thể và tâm linh được gột rửa.
Hắn đi tới cạnh hàn đàm, nữ tử kinh hoảng dấu ngực trốn vào trong nước, nấp mình sau tảng đá, hắn ở dưới ánh trăng hỏi:
- Nữ thí chủ có biết cái gì gọi là đào hoa kiếp không?
Cảnh tượng đẹp quá! Hắn nhớ lại vẫm mỉm cười, cũng không quan tâm Huyết Yêu dây dưa.
Giọt nước lạnh như băng nhưng không thể áp chế nội tâm nóng rực của Huyết Yêu, thân thể mềm mại quấn vào ngực hắn, bưng mặt hắn và hôn nhiệt tình, nàng rất kích tình, cho dù không được Bát Giới đáp lại nhưng đối với Huyết Yêu mà nói đây cũng là phương thức đoạt được, cũng là một loại chiếm hữu.
Trong lúc mê luyến, nàng trượt tay vào quần áo của hắn, vuốt ve từ ngực xuống dưới háng, sau khi nàng bắt được thứ khát vọng, đồ vật nàng khát vọng vẫn lạnh nhạt làm nàng thanh tỉnh vài phần, ánh mắt mê ly mở to nhìn hắn.
Nhìn thấy Bát Giới mỉm cười, nụ cười vẫn thánh khiết, hình tượng đối lập với nàng rất nhiều, Huyết Yêu phẫn nộ, cảm giác nhục nhã vô cùng, đột nhiên nàng bóp cổ Bát Giới, hận không thể bẻ gãy ngay lập tức, nàng phẫn nộ không có đường phát tiết, nói:
- Mở mắt ra, nhìn ta!
- Chưởng môn khách khí, đều là người một nhà, có thể chiếu cố, ta không nói hai lời.
Sau mấy câu khách sáo, ông cháu hai người cáo từ rời đi.
Trở lại tiệm tạp hóa Chính Khí, Ngọc Linh chân nhân bảo Bảo Liên đi làm việc của mình, hắn lại đi vào phòng sư đệ Ngọc Hư chân nhân.
Vừa thấy mặt, Ngọc Hư chân nhân liền hỏi:
- Sư huynh, Ngưu Hữu Đức đáp ứng?
Ngọc Linh chân nhân cười nói:
- Không có từ chối, đã đáp ứng, qua một ít thời gian, có lẽ Bảo Liên sẽ đi thành đông.
- Ai!
Ngọc Hư chân nhân lắc đầu cảm thán:
- Nha đầu này thế nào, đang yên lành lại đi Thiên đình. Sư huynh, thứ cho ta nói lời không nên nói, Bảo Liên một nữ nhân chạy đi trà trộn vào một đám nam nhân, sao ngươi lại đồng ý, cứ từ chối là được.
- Sư đệ nha! Trước mặt ngươi ta không giấu diếm làm gì.
Ngọc Linh chân nhân vỗ nhẹ cổ tay, nói:
- Nha đầu Bảo Liên vừa ý Ngưu Hữu Đức, đã động xuân tâm, ngăn không được!
“...”
Ngọc Hư chân nhân trợn mắt há hốc mồm, nói:
- Sư huynh nói thật?
Ngọc Linh chân nhân cười khổ:
- Cần gì nói dối! Cháu gái ta, ta không rõ ràng hay sao, ta nhìn nàng từ nhỏ lớn lên, mặc dù nàng nói giấu diếm nhưng mắt ta chưa mờ, có một số việc ta biết rõ nhưng không vạch trần mà thôi.
- Ah...
Ngọc Hư chân nhân sững sờ nửa ngày, nghi vấn:
- Chẳng lẽ sư huynh cố ý thành toàn bọn họ?
Ngọc Linh chân nhân vuốt vuốt chòm râu, gật đầu mỉm cười.
- Đổi lại người khác ta còn lo lắng, ta và ngươi hiểu cách làm người của Ngưu Hữu Đức, làm việc không cố kỵ, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp nhưng nội tâm chính trực, nhân phẩm không thể chê, người như vậy là nhân tuyển che mưa chắn gió cho Bảo Liên tốt nhất. Lúc đầu ta còn đáng tiếc vì không thể thu hắn làm đệ tử, hôm nay nghĩ lại làm cháu rể cũng không tệ.
Ngọc Hư chân nhân lại lo lắng, nói:
- Sợ là sợ Bảo Liên nóng đầu. Vạn nhất Ngưu Hữu Đức không có ý với Bảo Liên. Đến lúc đó làm sao Bảo Liên chịu nổi?
Ngọc Linh chân nhân khoát tay:
- Vô sự! Dù sao Ngưu Hữu Đức chưa lập gia đình, nam chưa cưới, nữ chưa gả, đây là lương phối, cứ để hai người tiếp xúc nhau một thời gian. Nha đầu kia động xuân tâm, không ngăn được. Vạn nhất không thành để nàng va chạm với đời cũng không tệ, cũng làm nàng hết hy vọng. Chính Khí Môn cho tới hôm nay, tìm quan hệ không khó, nếu Bảo Liên không như ý, cùng lắm bảo nàng rời khỏi Thiên đình là được rồi.
- Thì ra nội tâm sư huynh đã có chủ ý.
Ngọc Hư chân nhân gật gật đầu, không nói gì nữa.
Việc này Miêu Nghị không biết, nếu biết hắn cũng không rõ sẽ có cảm nghĩ gì, sợ rằng hắn cảm thấy dở khóc dở cười, nhân phẩm của hắn thế nào do hắn biết, năm đó ở Chính Khí Môn hắn cố gắng biểu hiện làm người tốt, chỉ sợ nằm mơ cũng không nghĩ tới trong mắt Ngọc Linh chưởng môn lại biến thành nhân tuyển có một không hai.
Hôm nay hắn có đào hoa kiếp quấn thân, lại thêm một đóa hoa tìm tới, đồ tể mổ heo trên đầu đường năm xưa không người hỏi thăm hôm nay biến thành người đào hoa, khí thế mạnh mẽ không thể đỡ.
Mấy ngày sau, Vân Tri Thu đã đưa danh mục kiểm kê lễ vật cho hắn, tất cả cửa hàng lớn nhỏ đưa tới không ít lễ vật. Sau khi Miêu Nghị xem danh sách, Miêu Nghị bảo Vân Tri Thu phân tốt lễ vật đi Thủ Thành Cung.
Vân Tri Thu cũng lấy cớ đi dạo Thiên phố, nàng dịch dung đi một mình rời khỏi Thiên phố sau đó bay vào tinh không mênh mông, quay về Tiểu Thế Giới.
Mộc Hành Tinh, trong núi rừng Tinh Linh tộc, dưới một thác nước, Bát Giới mặc áo tơ trắng ngồi xếp bằng trên tảng đá, trong hàn đàm có một thân thể mê người đang bơi lội trần truồng, hắn vẫn không động tâm.
Khỏa thân không kiêng nể gì? Huyết Yêu đang lặn trong hàn đàm vô ý quay đầu lại, đột nhiên ngây người, Bát Giới chân trần ngồi trên tảng đá, nàng si ngốc nhìn hắn.
Thác nước đổ xuống ầm ầm, quần áo Bát Giới đã sớm dính sát vào người, giọt nước chảy từ đầu trọc của hắn thành dòng, thần thái an tường như kẻ đắc đạo. Thần kỳ nhất là, dưới tà dương nhưng trên người Bát Giới tỏa sáng rực rỡ, thậm chí có cầu vồng nhỏ xuất hiện trên đầu trọc của Bát Giới.
Kết hợp với bảo tướng thành khiết của Bát Giới, ánh mắt Huyết Yêu xuất hiện một tia kinh diễm, tu hành nhiều năm, nàng lần đầu tiên nhìn thấy và cảm nhận được cái gì gọi là bảo tướng trang nghiêm, không thể ngờ điềm lành lại xuất hiện trên người Bát Giới. Nàng có thể khẳng không phải do Bát Giới cố ý làm, bởi vì trên người Bát Giới không có pháp lực chấn động.
Núi xanh muôn đời, Phật tại bích đầm!
Phật! Đây là từ duy nhất Huyết Yêu nghĩ ra, nàng cảm giác mình đã gặp được Phật chính thức, không phải những gia hỏa đạo mạo tự xưng là Phật, mà là Phật có Phật tâm chân chính, không bị ngoại vật cảm nhiễm, hoàn toàn không động tâm trước sắc đẹp, đây đều là nàng nhận thức.
Càng như vậy, nàng càng khát vọng đạt được hắn, bởi vì hắn bất phàm. Cũng chính vì hắn bất phàm nên nàng càng buồn rầu, bởi vì khó đạt được hắn, hắn thánh khiết làm cho nàng tự ti mặc cảm.
Nội tâm dày vò không hiểu, nàng chìm sâu vào trong nước, đàm nước mát lạnh khó có thể gột rửa buồn rầu, nàng lặn tới bên cạnh tảng đá kia, mở hai tay ôm Bát Giới, thân thể mềm mại áp lên người, nàng hôn hít đầu trọc, đôi mà, vành tai, nàng giống như ác ma dùng tất cả mọi thứ dụ dỗ hắn.
Nếu như có thể dụ dỗ thành công, cho dù nàng biến thành ác ma tà ác nhất thế gian cũng cam tâm.
Bát Giới bất vi sở động, hắn vẫn cười vui vẻ, trong đầu lại có suy nghĩ khác.
Sở dĩ hắn tới đây là vì Huyết Yêu lúc trước muốn hại đại ca, kết quả hắn đi tìm đại ca lại lạc vào rừng rậm, dưới ánh trăng nhìn thấy một nữ nhân tắm rửa an vị trên tảng đá hắn ngồi. Đó là nữ tử giống như áo sao, thì ra nàng là tinh linh, thế gian này thực sự có tinh linh tồn tại, nữ nhân thuần khiết như tờ giấy trắng, hắn chỉ nhìn nàng một lần nhưng cảm giác thân thể và tâm linh được gột rửa.
Hắn đi tới cạnh hàn đàm, nữ tử kinh hoảng dấu ngực trốn vào trong nước, nấp mình sau tảng đá, hắn ở dưới ánh trăng hỏi:
- Nữ thí chủ có biết cái gì gọi là đào hoa kiếp không?
Cảnh tượng đẹp quá! Hắn nhớ lại vẫm mỉm cười, cũng không quan tâm Huyết Yêu dây dưa.
Giọt nước lạnh như băng nhưng không thể áp chế nội tâm nóng rực của Huyết Yêu, thân thể mềm mại quấn vào ngực hắn, bưng mặt hắn và hôn nhiệt tình, nàng rất kích tình, cho dù không được Bát Giới đáp lại nhưng đối với Huyết Yêu mà nói đây cũng là phương thức đoạt được, cũng là một loại chiếm hữu.
Trong lúc mê luyến, nàng trượt tay vào quần áo của hắn, vuốt ve từ ngực xuống dưới háng, sau khi nàng bắt được thứ khát vọng, đồ vật nàng khát vọng vẫn lạnh nhạt làm nàng thanh tỉnh vài phần, ánh mắt mê ly mở to nhìn hắn.
Nhìn thấy Bát Giới mỉm cười, nụ cười vẫn thánh khiết, hình tượng đối lập với nàng rất nhiều, Huyết Yêu phẫn nộ, cảm giác nhục nhã vô cùng, đột nhiên nàng bóp cổ Bát Giới, hận không thể bẻ gãy ngay lập tức, nàng phẫn nộ không có đường phát tiết, nói:
- Mở mắt ra, nhìn ta!