Phi Thiên
Chương 1456: Gia đình yên ổn mọi sự tốt lành (Thượng)
Không nói ai nhẹ ai nặng, không nói mưa móc đều dính. Tối thiểu ngươi cũng nên làm bộ một chút, không ngờ...
- Tiểu tặc khinh người quá đáng.
Âu Dương Quang nghiến răng nghiến lợi một tiếng, bỗng nhiên quay đầu về phía An Như Ngoc:
- Về sau làm sao có thể trông cậy vào việc hắn có thể đối xử tử tế với Lang Lang và Huyên Huyên chứ? Đều là chuyện tốt nàng làm đó.
Đổi lại là trước kia hắn chắc chắn sẽ không trông mong nam nhân khác đối đãi với nữ nhi mình thế nào. Nhưng mà trải qua tối hôm qua hiện tại hắn đã nghĩ khác.
Động phòng hoa chúc, biến thành nữ nhân chính thức. Quá trình trở thành thê tử người khác ngọt ngào vô cùng.
Không có khả năng ở trên giường cả đời. Nhưng mà biến hóa trong vòng một đêm. Hôm nay Tần Vi Vi đã không còn khẩn trương như hôm qua. Nàng tự tay sửa sang lại xiêm y cho Miêu Nghị, tay cũng không có khẩn trương và run rẩy như khi lần đầu đụng vào nam nhân như hôm qua nữa. Ngược lại còn vài phần nhu tình, trên mặt tràn ngập vẻ ngọt ngào như ăn mật, đã trở thành gái có chồng.
Trước bàn trang điểm, bản thân nàng còn tóc dài xõa tới vai mà đang cẩn thận sửa sang lại mái tóc của Miêu Nghị. Hồng Miêu ở bên cạnh gài trâm, cố định búi tóc cho Miêu Nghị.
Trước kia tự nhiên nàng chưa từng chải đầu cho nam nhân. Đây cũng là kết quả của quá trình huấn luyện của Thanh Cúc.
Hồng Miên đứng bên cạnh nâng một cái khay ngọc, trên mặt Lục Liễu cũng hiện lên sự vui vẻ. Nàng có thể tưởng tượng ra tối qua tiểu thư rất là hạnh phúc, ngọt ngào. Lúc này vẻ ngọt ngào còn hiện rõ lên trên mặt tiểu thư. Ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị cũng nhu hòa, hai người cũng cảm thấy cao hứng thay cho Tần Vi Vi.
Sau đó lại đổi thành Tần Vi Vi, Hồng Miên, Lục Liễu động thủ, hỗ trợ nàng sửa sang lại. Miêu Nghị đứng ở một bên cười tủm tỉm nhìn qua.
Trong gương, thi thoảng Tần Vi Vi sẽ liếc nhìn Miêu Nghị, đôi mắt tràn ngập lưu ba, tràn ngập nhu tình. Có vài phần trốn tránh, vài phần ngượng ngùng, vài phần ngọt ngào như ăn mật, hai má hồng lên.
Đợi sau khi sửa sang xong xiêm y, vừa đi ra khỏi cửa. Lục Liễu nhanh chóng thu lại chăn đệm trên giường. Chỗ đó có di tích tối hôm qua, cũng là thứ chứng minh sự trong sạch của Tần Vi Vi. Tự nhiên thứ này không tiện để cho người ngoài nhìn thấy. Sau khi rời khỏi căn phòng này cũng không có trở lại nơi này.
Nguyên nhân rất đơn giản, nơi này chỉ là động phòng tạm thời, không có biện pháp. Cũng là vì để thuận tiện cho động phòng mà thôi. Để ba tân nương ở cùng một chỗ. Qua hôm nay, ba người đều có tiểu viện của mình, sẽ không ở cùng một chỗ như vậy.
Bên này mấy người đi ra, Tri Cầm và Tri Thư thủ hộ bên ngoài một đêm nhanh chóng quay đầu vào phòng nói một tiếng. Âu Dương Lang và Âu Dương Huyên cũng từ bên trong đi ra chào Miêu Nghị. Tam nữ lại chào hỏi lẫn nhau.
Miêu Nghị nhìn chằm chằm vào Âu Dương Lang và Âu Dương Huyên im lặng một hồi. Không ngờ hai nàng lại có chút sợ mình, căn bản không dám nhìn thẳng vào mặt hắn. Vẻ mặt tâm thần bất định, khó coi vô cùng. Thị nữ bên canh hai nàng cũng không có sắc mặt tốt hơn là bao.
Ngược lại, ba người bên Tần Vi Vi vẻ mặt không tệ. Nhất là Hồng Miên, Lục Liễu, vẻ mặt kia rõ ràng là ra vẻ ta đây, bày ra cho mấy người kia xem xét.
- Tối hôm qua ủy khuất cho tỷ muội hai nàng rồi. Thời gian sau này còn rất dài.
Miêu Nghị vốn không biết nói gì cuối cùng vẫn nói một tiếng với đôi tỷ muội này. Trên thực tế vừa nghĩ tới việc mình thiếu chút nữa chết trên tay An Như Ngọc khiến cho trong lòng hắn đã cảm thấy chán ngấy.
Hai tỷ muội cũng không biết nên nói gì. Sau khi Miêu Nghị quay người rời đi, hai người lại cùng Tần Vi Vi đi theo sau lưng Miêu Nghị.
Ở cửa ra vào, Diêm Tu đang chờ, hắn lên tiếng nói với Miêu Nghị:
- Phu nhân đang ở ngự hoa viên chờ.
Mọi người lại cùng nhau đi tới ngự hoa viên. Vân Tri Thu vẫn mặc long trang như cũ, đang ngồi trong đám kỳ hoa dị thảo hưởng thụ ánh nắng mặt trời, trang sức trên người nàng được ánh sáng mặt trời chiếu rọi, nhìn qua rất là rực rỡ. Tuyết nhi, Thiên nhi đứng một bên, hai bên còn có một đám cung nữ đứng đó.
Nhìn thấy Miêu Nghị mặc áo bào màu hồng dẫn đầu đám người đi tới. Vân Tri Thu nở nụ cười tràn ngập thâm ý. Dường như muốn hỏi tư vị tối qua thế nào. Miêu Nghị vuốt vuốt mũi, có chút xấu hổ. Động phòng với người khác trước mắt phu nhân, không xấu hổ mới là lạ.
Bên cạnh Vân Tri Thu còn bày một cái ghế, Miêu Nghị đi tới, ngồi song song với nàng, đồng thời còn tiếp nhận chén trà súc miệng từ tay Thiên nhi.
- Phu nhân.
Ba tân nương đều mặc y phục màu đỏ, đứng thành một hàng ngang hành lễ với Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu quay sang hỏi Miêu Nghị:
- Phu quân, có cần phân lớn nhỏ cho ba người các nàng hay không?
Miêu Nghị biết rõ kế tiếp nên làm gì cho nên hắn im lặng một lát rồi nói:
- Không cần phân lớn nhỏ, về sau có thể gọi nhau như tỷ muội.
Dứt lời, hắn nhìn về phía Âu Dương Lang khẽ gật đầu một cái.
Đôi tỷ muội song bào thai lập tức thở dài một hơi, nếu như phân lớn nhỏ, hai nàng bị sắp xếp ở phía sau cùng thì bọn họ sao có thể chịu nổi.
Cung nữ bên cạnh mang một cái khay ngọc tới, đưa tới trước mặt Âu Dương Lang. Âu Dương Lang lúc này mới nâng một chén trà nhỏ, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Vân Tri Thu, hai tay dâng lên, cung kính nói:
- Phu nhân, mời dùng trà.
Ý tứ khi dâng chén trà này lên mọi người đều biết rõ. Vân Tri Thu thu nhận chén trà uống một ngụm, lại đặt chén trà sang một bên, gật đầu cười nói:
- Lang Lang muội tử vất vả rồi.
Âu Dương Lang nói khách sáo một câu, lui về chỗ. Lại đổi cho Âu Dương Huyên lên dâng trà. Cuối cùng là Tần Vi Vi tiến lên.
Lúc tới phiên Tần Vi Vi, trong mắt Vân Tri Thu nhiều thêm vài phần trêu chọc, khiến cho Tần Vi Vi không chịu nổi.
Một khi dâng trà như vậy chẳng khác nào, Âu Dương Lang, Âu Dương Huyên và Tần Vi Vi tỏ rõ thái độ trước mặt mọi người, đều lấy Vân Tri Thu làm chủ, mà các nàng là thiếp. Vân Tri Thu là chính thất. Sau khi các nàng vào trong Miêu gia sẽ phải nghe Vân Tri Thu.
Kính trà đã xong, ánh mắt Vân Tri Thu quét qua ba người, bắt đầu lên tiếng:
- Đã vào cửa Miêu gia, vậy sau này đều là người Miêu gia. Về sau các tỷ muội đều là người một nhà. Ngàn vạn lần đừng có coi như người xa lạ. Nhưng mà quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Có một ít lời khó nghe ta vẫn nên nói trước. Gả vào Miêu gia, lợi ích của Miêu gia phải đặt lên hàng đầu. Về sau nếu như để cho ta phát hiện ra ai ăn cây táo rào cây sung, bắt cá hai tay, vậy thì đừng trách ta không khách khí. Dưới mắt ta không cho phép loại người như vậy tồn tại. Mọi người nghe rõ chưa?
Vân Tri Thu bày ra bộ dáng như vậy khiến cho trong lòng ba người rùng mình, đều khẩn trương lên tiếng:
- Vâng.
Vân Tri Thu gật gật đầu, cung nữ bên cạnh hiểu ý nàng, lại mang ba cái ghế dựa tới, mời ba người nhập tòa. Có người dâng trà nước cho ba người.
- Tiểu tặc khinh người quá đáng.
Âu Dương Quang nghiến răng nghiến lợi một tiếng, bỗng nhiên quay đầu về phía An Như Ngoc:
- Về sau làm sao có thể trông cậy vào việc hắn có thể đối xử tử tế với Lang Lang và Huyên Huyên chứ? Đều là chuyện tốt nàng làm đó.
Đổi lại là trước kia hắn chắc chắn sẽ không trông mong nam nhân khác đối đãi với nữ nhi mình thế nào. Nhưng mà trải qua tối hôm qua hiện tại hắn đã nghĩ khác.
Động phòng hoa chúc, biến thành nữ nhân chính thức. Quá trình trở thành thê tử người khác ngọt ngào vô cùng.
Không có khả năng ở trên giường cả đời. Nhưng mà biến hóa trong vòng một đêm. Hôm nay Tần Vi Vi đã không còn khẩn trương như hôm qua. Nàng tự tay sửa sang lại xiêm y cho Miêu Nghị, tay cũng không có khẩn trương và run rẩy như khi lần đầu đụng vào nam nhân như hôm qua nữa. Ngược lại còn vài phần nhu tình, trên mặt tràn ngập vẻ ngọt ngào như ăn mật, đã trở thành gái có chồng.
Trước bàn trang điểm, bản thân nàng còn tóc dài xõa tới vai mà đang cẩn thận sửa sang lại mái tóc của Miêu Nghị. Hồng Miêu ở bên cạnh gài trâm, cố định búi tóc cho Miêu Nghị.
Trước kia tự nhiên nàng chưa từng chải đầu cho nam nhân. Đây cũng là kết quả của quá trình huấn luyện của Thanh Cúc.
Hồng Miên đứng bên cạnh nâng một cái khay ngọc, trên mặt Lục Liễu cũng hiện lên sự vui vẻ. Nàng có thể tưởng tượng ra tối qua tiểu thư rất là hạnh phúc, ngọt ngào. Lúc này vẻ ngọt ngào còn hiện rõ lên trên mặt tiểu thư. Ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị cũng nhu hòa, hai người cũng cảm thấy cao hứng thay cho Tần Vi Vi.
Sau đó lại đổi thành Tần Vi Vi, Hồng Miên, Lục Liễu động thủ, hỗ trợ nàng sửa sang lại. Miêu Nghị đứng ở một bên cười tủm tỉm nhìn qua.
Trong gương, thi thoảng Tần Vi Vi sẽ liếc nhìn Miêu Nghị, đôi mắt tràn ngập lưu ba, tràn ngập nhu tình. Có vài phần trốn tránh, vài phần ngượng ngùng, vài phần ngọt ngào như ăn mật, hai má hồng lên.
Đợi sau khi sửa sang xong xiêm y, vừa đi ra khỏi cửa. Lục Liễu nhanh chóng thu lại chăn đệm trên giường. Chỗ đó có di tích tối hôm qua, cũng là thứ chứng minh sự trong sạch của Tần Vi Vi. Tự nhiên thứ này không tiện để cho người ngoài nhìn thấy. Sau khi rời khỏi căn phòng này cũng không có trở lại nơi này.
Nguyên nhân rất đơn giản, nơi này chỉ là động phòng tạm thời, không có biện pháp. Cũng là vì để thuận tiện cho động phòng mà thôi. Để ba tân nương ở cùng một chỗ. Qua hôm nay, ba người đều có tiểu viện của mình, sẽ không ở cùng một chỗ như vậy.
Bên này mấy người đi ra, Tri Cầm và Tri Thư thủ hộ bên ngoài một đêm nhanh chóng quay đầu vào phòng nói một tiếng. Âu Dương Lang và Âu Dương Huyên cũng từ bên trong đi ra chào Miêu Nghị. Tam nữ lại chào hỏi lẫn nhau.
Miêu Nghị nhìn chằm chằm vào Âu Dương Lang và Âu Dương Huyên im lặng một hồi. Không ngờ hai nàng lại có chút sợ mình, căn bản không dám nhìn thẳng vào mặt hắn. Vẻ mặt tâm thần bất định, khó coi vô cùng. Thị nữ bên canh hai nàng cũng không có sắc mặt tốt hơn là bao.
Ngược lại, ba người bên Tần Vi Vi vẻ mặt không tệ. Nhất là Hồng Miên, Lục Liễu, vẻ mặt kia rõ ràng là ra vẻ ta đây, bày ra cho mấy người kia xem xét.
- Tối hôm qua ủy khuất cho tỷ muội hai nàng rồi. Thời gian sau này còn rất dài.
Miêu Nghị vốn không biết nói gì cuối cùng vẫn nói một tiếng với đôi tỷ muội này. Trên thực tế vừa nghĩ tới việc mình thiếu chút nữa chết trên tay An Như Ngọc khiến cho trong lòng hắn đã cảm thấy chán ngấy.
Hai tỷ muội cũng không biết nên nói gì. Sau khi Miêu Nghị quay người rời đi, hai người lại cùng Tần Vi Vi đi theo sau lưng Miêu Nghị.
Ở cửa ra vào, Diêm Tu đang chờ, hắn lên tiếng nói với Miêu Nghị:
- Phu nhân đang ở ngự hoa viên chờ.
Mọi người lại cùng nhau đi tới ngự hoa viên. Vân Tri Thu vẫn mặc long trang như cũ, đang ngồi trong đám kỳ hoa dị thảo hưởng thụ ánh nắng mặt trời, trang sức trên người nàng được ánh sáng mặt trời chiếu rọi, nhìn qua rất là rực rỡ. Tuyết nhi, Thiên nhi đứng một bên, hai bên còn có một đám cung nữ đứng đó.
Nhìn thấy Miêu Nghị mặc áo bào màu hồng dẫn đầu đám người đi tới. Vân Tri Thu nở nụ cười tràn ngập thâm ý. Dường như muốn hỏi tư vị tối qua thế nào. Miêu Nghị vuốt vuốt mũi, có chút xấu hổ. Động phòng với người khác trước mắt phu nhân, không xấu hổ mới là lạ.
Bên cạnh Vân Tri Thu còn bày một cái ghế, Miêu Nghị đi tới, ngồi song song với nàng, đồng thời còn tiếp nhận chén trà súc miệng từ tay Thiên nhi.
- Phu nhân.
Ba tân nương đều mặc y phục màu đỏ, đứng thành một hàng ngang hành lễ với Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu quay sang hỏi Miêu Nghị:
- Phu quân, có cần phân lớn nhỏ cho ba người các nàng hay không?
Miêu Nghị biết rõ kế tiếp nên làm gì cho nên hắn im lặng một lát rồi nói:
- Không cần phân lớn nhỏ, về sau có thể gọi nhau như tỷ muội.
Dứt lời, hắn nhìn về phía Âu Dương Lang khẽ gật đầu một cái.
Đôi tỷ muội song bào thai lập tức thở dài một hơi, nếu như phân lớn nhỏ, hai nàng bị sắp xếp ở phía sau cùng thì bọn họ sao có thể chịu nổi.
Cung nữ bên cạnh mang một cái khay ngọc tới, đưa tới trước mặt Âu Dương Lang. Âu Dương Lang lúc này mới nâng một chén trà nhỏ, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Vân Tri Thu, hai tay dâng lên, cung kính nói:
- Phu nhân, mời dùng trà.
Ý tứ khi dâng chén trà này lên mọi người đều biết rõ. Vân Tri Thu thu nhận chén trà uống một ngụm, lại đặt chén trà sang một bên, gật đầu cười nói:
- Lang Lang muội tử vất vả rồi.
Âu Dương Lang nói khách sáo một câu, lui về chỗ. Lại đổi cho Âu Dương Huyên lên dâng trà. Cuối cùng là Tần Vi Vi tiến lên.
Lúc tới phiên Tần Vi Vi, trong mắt Vân Tri Thu nhiều thêm vài phần trêu chọc, khiến cho Tần Vi Vi không chịu nổi.
Một khi dâng trà như vậy chẳng khác nào, Âu Dương Lang, Âu Dương Huyên và Tần Vi Vi tỏ rõ thái độ trước mặt mọi người, đều lấy Vân Tri Thu làm chủ, mà các nàng là thiếp. Vân Tri Thu là chính thất. Sau khi các nàng vào trong Miêu gia sẽ phải nghe Vân Tri Thu.
Kính trà đã xong, ánh mắt Vân Tri Thu quét qua ba người, bắt đầu lên tiếng:
- Đã vào cửa Miêu gia, vậy sau này đều là người Miêu gia. Về sau các tỷ muội đều là người một nhà. Ngàn vạn lần đừng có coi như người xa lạ. Nhưng mà quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Có một ít lời khó nghe ta vẫn nên nói trước. Gả vào Miêu gia, lợi ích của Miêu gia phải đặt lên hàng đầu. Về sau nếu như để cho ta phát hiện ra ai ăn cây táo rào cây sung, bắt cá hai tay, vậy thì đừng trách ta không khách khí. Dưới mắt ta không cho phép loại người như vậy tồn tại. Mọi người nghe rõ chưa?
Vân Tri Thu bày ra bộ dáng như vậy khiến cho trong lòng ba người rùng mình, đều khẩn trương lên tiếng:
- Vâng.
Vân Tri Thu gật gật đầu, cung nữ bên cạnh hiểu ý nàng, lại mang ba cái ghế dựa tới, mời ba người nhập tòa. Có người dâng trà nước cho ba người.