Phi Thiên
Chương 1454: Tu thành chính quả (Thượng)
Nhưng mà ánh mắt quét qua hắn lại cảm thấy nhức răng. Hồng Miên, Tri Cầm, Tri Thư, mỗi người đứng cửa một căn phòng. Đều dùng đôi mắt sáng tràn ngập vẻ mong chờ nhìn về phía Miêu Nghị. Nhìn tư thế kia, nếu như không phải sợ thất lễ, chỉ sợ bọn họ hận không thể túm Miêu Nghị ném vào căn phòng sau lưng mình.
Miêu Nghị quay đầu lại nhìn, phát hiện ra Diêm Tu sau lưng mình đã chạy trốn. Hiển nhiên hắn không muốn xen vào việc này. Loại chuyện này người chủ trì như Diêm Tu cũng không có cách nào sắp xếp từ trước.
Sau khi im lặng suy nghĩ một hồi, Miêu Nghị vẫn quay người đi về phía Tri Thư. Vẻ mặt Tri Thư tràn ngập kinh hỉ, tranh thủ thời gian vén cửa, hô với người bên trong:
- Cô gia tới.
Nhìn Miêu Nghị tiến vào phòng Âu Dương Huyên, Hồng Miên có chút thất vọng. Tri Cầm đứng trước cửa một phòng khác tuy rằng cũng có chút thất vọng, nhưng mà lại có chút khiêu khích nhìn về phía Hồng Miên. Dù sao nàng và bên kia cũng là người một nhà, phải cùng nhau đối ngoại nha.
Nến đỏ chiếu sáng phòng tân hôn, gấm đỏ làm nổi bật bên trong. Âu Dương Huyên vẫn ngồi im lặng trên giường. Hai tay Miêu Nghị vén khăn hồng trên đầu nàng lên. Nữ nhân trước mắt, lại thêm rượu vào, khiến cho hai mắt Miêu Nghị tỏa sáng, vô thức nhớ tới xuân quang lúc ở Lưu Vân sa hải.
Ánh mắt Âu Dương Huyên rất không tự nhiên, rõ ràng là khẩn trương, tâm thần bất định, còn có nhượng ngùng. Tri Họa nâng nàng, Tri Thư mang rượu tới, hầu hạ hai người uống rượu giao bôi. Sau đó Âu Dương Huyên mở miệng kêu một tiếng phu quân.
- Vậy, nàng....
Kỳ thực Miêu Nghị cũng không biết tiến vào phòng ai. Hai tỷ muội giống nhau như đúc, hắn thực sự không phân rõ là ai.
Tri Thư ở bên cạnh hiểu ý, tranh thủ thời gian nhắc nhở:
- Là Huyên phu nhân.
Nhị nữ lại mời hai người ngồi xuống, ai ngờ Miêu Nghị lại nói với Âu Dương Huyên một câu:
- Ta tới chỗ tỷ tỷ nàng.
Âu Dương Huyên vâng một tiếng trầm thấp.
Mắt nhìn Miêu Nghị từ trong phòng Âu Dương Huyên đi ra rồi bước vào phòng Âu Dương Lang. Hồng Miên cắn chặt môi, quay đầu nhìn về phía căn phòng sau lưng. Nàng đã cảm thấy ủy khuất thay cho chủ nhân nàng, hốc mắt đỏ ửng lên.
May mắn mà Miêu Nghị không làm cho nàng thất vọng quá lâu. Rất nhanh hắn lại từ phòng Âu Dương Lang đi ra. Mãi khi đi tới gần, Hồng Miên mới trấn tĩnh lại, nhanh chóng mở cửa chào đón hắn.
Đứng trên cửa sổ Kim tháp là có thể nhìn rõ tình huống chung quanh. Vân Tri Thu đang chú ý tới tình huống bên tiểu viện dùng để động phòng kia khẽ bật cười, lắc đầu cảm thán một tiếng. Quay đầu, nàng nói với Thiên nhi, Tuyết nhi sau lưng, chế nhạo một câu:
- Động phòng cũng chạy ngược chạy xuôi. Thật sự đúng là bận rộn.
Thiên nhi Tuyết nhi nghe vậy nhìn nhau. Thiên nhi chợt trả lời:
- Đúng vậy, các nàng sao có thể có phúc khí như phu nhân được chứ?
Vân Tri Thu nhàn nhạt nhìn hai người, biết rõ tâm tư của hai người. Nhị nữ sợ mình ghen, nàng mỉm cười, ánh mắt nhìn đô thành phồn hoa dưới bóng đêm, thở dài nói:
- Đêm nay phong cảnh đô thành thật đẹp.
Có phải thực sự hào phóng hay không chỉ có trong lòng nàng là rõ ràng nhất. Tâm tình lúc này của nàng không thể nói với người bên ngoài. Nói gì cũng là dư thừa. Nàng cũng không muốn dùng ngôn từ biểu đạt cái gì. Chỉ cần là chuyện có lợi với nam nhân kia, nàng đều nguyện ý đi làm.
Hỉ yến vẫn đang tiếp tục. Trong đó có hai nhóm người đặc biệt chú ý tới tình huống bên động phòng.
Phu thê An Như Ngọc và Âu Dương Quang đang dắt tay nhau chào khỏi khách khứa, vẻ mặt tươi cười đón khách. Rất nhanh đã có người tới báo, lặng lẽ truyền âm cho hai người:
- Cô gia tới phòng nhị tiểu thư.
Nghe vậy hai phu thê thở dài một hơi, nụ cười trên mặt càng đậm.
Rất nhanh lại có báo lại:
- Cô gia lại đi phòng đại tiểu thư.
Phu thê hai người vui vẻ ra mặt, nhiệt tình chào khỏi khách khứa, uống thêm mấy chén.
Người cũng nhận được tin tức là Dương Khánh. Dương Khánh nắm chén rượu trong tay có chút run rẩy. Tâm tình bi phẫn trong lòng không thể nào hình dung được. Làm thiếp cũng đã ủy khuất nữ nhi của hắn. Hiện tại còn... Hắn chỉ hận quyền thế của mình không đủ, làm cho nữ nhi mình chịu nhục nhã vô cùng, là người phụ thân như hắn thật đáng trách.
Trong mắt hắn, đạo lý quá rõ ràng, không phải vì thứ gì khác mà là bởi vì quyền thế của hắn không đủ. Cho nên Miêu Nghị mới có thể bỏ qua nữ nhi của hắn.
- Đến đây. Uống.
Thanh âm của Dương Khánh đột nhiên to hơn, thống khoái giơ chén rượu lên. Thậm chí trực tiếp đoạt bầu rượu từ trong tay tùy tùng tới, nhanh chóng rót vào trong miệng.
Người ngoài không biết tâm tư của hắn, lại còn ủng hộ, trầm trồ khen ngợi một phen.
Đợi sau khi nghe thấy tin tức Miêu Nghị cũng không ngây ngốc ở trong phòng hai người kia lâu, cuối cùng vẫn đi phòng Tần Vi Vi mới làm cho Dương Khánh tỉnh táo hơn vài phần, không tới mức thất thố mà uống nhiều.
Khăn hồng nhẹ nhàng vén lên, Tần Vi Vi ngồi bên mép giường, hai hàng lông mi khẽ run rẩy. Muốn nói trong lòng không có một chút suy nghĩ gì nhất định là giả dối. Nhưng mà lúc này tất cả mọi thứ đều bị nàng ném ra sau đầu. Ngay cả những thứ bình thường Thanh Cúc dạy cũng bị nàng quên mất. Chỉ còn lại thẹn thùng và ngọt ngào như ăn mật. Nàng chỉ biết, sau ngày hôm nay nàng sẽ trở thành nữ nhân của nam tử trước mắt này.
Rất nhanh nàng được Lục Liễu vịn, mặt đối mặt với Miêu Nghị. Hồng Miên cầm chén rượu, hai người uống rượu giao bôi, bốn mắt nhìn nhau, không nói rõ là cảm giác gì.
Một tiếng phu quân vang lên. Miêu Nghị không nói gì, trong lòng Tần Vi Vi càng thêm ngọt ngào không thôi. Có cảm giác như trải qua thiên tân vạn khổ rốt cuộc cũng tu thành chính quả.
Hồng Miên, Lục Liễu lại khẩn trương không thôi. Lúc trước Miêu Nghị đi vào phòng hai người kia chỉ một lát, không biết lúc này có rời đi tiếp hay không? Bước mấu chốt kia không hoàn thành, không thể coi như là động phòng hoàn mỹ được.
Miêu Nghị cười nói:
- Tháo trang sức cho Như phu nhân đi.
Cái gọi là Như phu nhân là chỉ thiếp thất, cũng có ý như phu nhân. Cũng có thể hiểu bằng không bằng phu nhân chính thất. Đây là chỗ khác biệt.
Nhị nữ liên tục gật đầu, tranh thủ thời gian tháo nữ trang cho Tần Vi Vi.
Từng sợi tóc rũ xuống vai Tần Vi Vi, nhị nữ tranh thủ chải tóc cho nàng.
Dưới ánh nến chập chờn, nhìn qua vẻ mặt tràn ngập xấu hổ của Tần Vi Vi. Đây là lần đầu tiên Miêu Nghị nhìn thấy nàng xõa tóc. Cảnh tượng xảy ra trong Phù Quang động lúc trước hắn vẫn còn nhớ rõ. Đả thương hắn, sau lại nhiều lần đối nghịch với hắn. Khi đó có thể nói hắn hận không thể giết chết nữ nhân này. Thời gian trôi qua, vật đổi sao dời, ai ngờ nàng lại có một ngày động phòng hoa chúc với hắn cơ chứ? Có nhiều thứ quả thực rất kỳ diệu, có lẽ đây gọi là duyên phận.
- Đêm nay ta không đi, ngủ ở đây. Các ngươi lui ra đi.
Miêu Nghị quay đầu lại nói một tiếng.
Hồng Miên, Lục Liễu lập tức kinh hỉ, cùng nhau cáo lui, đi ra ngoài, đóng cửa thật kỹ.
Đêm nay không đi có ý gì không cần phải giải thích thêm. Tần Vi Vi cũng không phải là người không biết gì hết, nàng cúi đầu.
Miêu Nghị quay đầu lại nhìn, phát hiện ra Diêm Tu sau lưng mình đã chạy trốn. Hiển nhiên hắn không muốn xen vào việc này. Loại chuyện này người chủ trì như Diêm Tu cũng không có cách nào sắp xếp từ trước.
Sau khi im lặng suy nghĩ một hồi, Miêu Nghị vẫn quay người đi về phía Tri Thư. Vẻ mặt Tri Thư tràn ngập kinh hỉ, tranh thủ thời gian vén cửa, hô với người bên trong:
- Cô gia tới.
Nhìn Miêu Nghị tiến vào phòng Âu Dương Huyên, Hồng Miên có chút thất vọng. Tri Cầm đứng trước cửa một phòng khác tuy rằng cũng có chút thất vọng, nhưng mà lại có chút khiêu khích nhìn về phía Hồng Miên. Dù sao nàng và bên kia cũng là người một nhà, phải cùng nhau đối ngoại nha.
Nến đỏ chiếu sáng phòng tân hôn, gấm đỏ làm nổi bật bên trong. Âu Dương Huyên vẫn ngồi im lặng trên giường. Hai tay Miêu Nghị vén khăn hồng trên đầu nàng lên. Nữ nhân trước mắt, lại thêm rượu vào, khiến cho hai mắt Miêu Nghị tỏa sáng, vô thức nhớ tới xuân quang lúc ở Lưu Vân sa hải.
Ánh mắt Âu Dương Huyên rất không tự nhiên, rõ ràng là khẩn trương, tâm thần bất định, còn có nhượng ngùng. Tri Họa nâng nàng, Tri Thư mang rượu tới, hầu hạ hai người uống rượu giao bôi. Sau đó Âu Dương Huyên mở miệng kêu một tiếng phu quân.
- Vậy, nàng....
Kỳ thực Miêu Nghị cũng không biết tiến vào phòng ai. Hai tỷ muội giống nhau như đúc, hắn thực sự không phân rõ là ai.
Tri Thư ở bên cạnh hiểu ý, tranh thủ thời gian nhắc nhở:
- Là Huyên phu nhân.
Nhị nữ lại mời hai người ngồi xuống, ai ngờ Miêu Nghị lại nói với Âu Dương Huyên một câu:
- Ta tới chỗ tỷ tỷ nàng.
Âu Dương Huyên vâng một tiếng trầm thấp.
Mắt nhìn Miêu Nghị từ trong phòng Âu Dương Huyên đi ra rồi bước vào phòng Âu Dương Lang. Hồng Miên cắn chặt môi, quay đầu nhìn về phía căn phòng sau lưng. Nàng đã cảm thấy ủy khuất thay cho chủ nhân nàng, hốc mắt đỏ ửng lên.
May mắn mà Miêu Nghị không làm cho nàng thất vọng quá lâu. Rất nhanh hắn lại từ phòng Âu Dương Lang đi ra. Mãi khi đi tới gần, Hồng Miên mới trấn tĩnh lại, nhanh chóng mở cửa chào đón hắn.
Đứng trên cửa sổ Kim tháp là có thể nhìn rõ tình huống chung quanh. Vân Tri Thu đang chú ý tới tình huống bên tiểu viện dùng để động phòng kia khẽ bật cười, lắc đầu cảm thán một tiếng. Quay đầu, nàng nói với Thiên nhi, Tuyết nhi sau lưng, chế nhạo một câu:
- Động phòng cũng chạy ngược chạy xuôi. Thật sự đúng là bận rộn.
Thiên nhi Tuyết nhi nghe vậy nhìn nhau. Thiên nhi chợt trả lời:
- Đúng vậy, các nàng sao có thể có phúc khí như phu nhân được chứ?
Vân Tri Thu nhàn nhạt nhìn hai người, biết rõ tâm tư của hai người. Nhị nữ sợ mình ghen, nàng mỉm cười, ánh mắt nhìn đô thành phồn hoa dưới bóng đêm, thở dài nói:
- Đêm nay phong cảnh đô thành thật đẹp.
Có phải thực sự hào phóng hay không chỉ có trong lòng nàng là rõ ràng nhất. Tâm tình lúc này của nàng không thể nói với người bên ngoài. Nói gì cũng là dư thừa. Nàng cũng không muốn dùng ngôn từ biểu đạt cái gì. Chỉ cần là chuyện có lợi với nam nhân kia, nàng đều nguyện ý đi làm.
Hỉ yến vẫn đang tiếp tục. Trong đó có hai nhóm người đặc biệt chú ý tới tình huống bên động phòng.
Phu thê An Như Ngọc và Âu Dương Quang đang dắt tay nhau chào khỏi khách khứa, vẻ mặt tươi cười đón khách. Rất nhanh đã có người tới báo, lặng lẽ truyền âm cho hai người:
- Cô gia tới phòng nhị tiểu thư.
Nghe vậy hai phu thê thở dài một hơi, nụ cười trên mặt càng đậm.
Rất nhanh lại có báo lại:
- Cô gia lại đi phòng đại tiểu thư.
Phu thê hai người vui vẻ ra mặt, nhiệt tình chào khỏi khách khứa, uống thêm mấy chén.
Người cũng nhận được tin tức là Dương Khánh. Dương Khánh nắm chén rượu trong tay có chút run rẩy. Tâm tình bi phẫn trong lòng không thể nào hình dung được. Làm thiếp cũng đã ủy khuất nữ nhi của hắn. Hiện tại còn... Hắn chỉ hận quyền thế của mình không đủ, làm cho nữ nhi mình chịu nhục nhã vô cùng, là người phụ thân như hắn thật đáng trách.
Trong mắt hắn, đạo lý quá rõ ràng, không phải vì thứ gì khác mà là bởi vì quyền thế của hắn không đủ. Cho nên Miêu Nghị mới có thể bỏ qua nữ nhi của hắn.
- Đến đây. Uống.
Thanh âm của Dương Khánh đột nhiên to hơn, thống khoái giơ chén rượu lên. Thậm chí trực tiếp đoạt bầu rượu từ trong tay tùy tùng tới, nhanh chóng rót vào trong miệng.
Người ngoài không biết tâm tư của hắn, lại còn ủng hộ, trầm trồ khen ngợi một phen.
Đợi sau khi nghe thấy tin tức Miêu Nghị cũng không ngây ngốc ở trong phòng hai người kia lâu, cuối cùng vẫn đi phòng Tần Vi Vi mới làm cho Dương Khánh tỉnh táo hơn vài phần, không tới mức thất thố mà uống nhiều.
Khăn hồng nhẹ nhàng vén lên, Tần Vi Vi ngồi bên mép giường, hai hàng lông mi khẽ run rẩy. Muốn nói trong lòng không có một chút suy nghĩ gì nhất định là giả dối. Nhưng mà lúc này tất cả mọi thứ đều bị nàng ném ra sau đầu. Ngay cả những thứ bình thường Thanh Cúc dạy cũng bị nàng quên mất. Chỉ còn lại thẹn thùng và ngọt ngào như ăn mật. Nàng chỉ biết, sau ngày hôm nay nàng sẽ trở thành nữ nhân của nam tử trước mắt này.
Rất nhanh nàng được Lục Liễu vịn, mặt đối mặt với Miêu Nghị. Hồng Miên cầm chén rượu, hai người uống rượu giao bôi, bốn mắt nhìn nhau, không nói rõ là cảm giác gì.
Một tiếng phu quân vang lên. Miêu Nghị không nói gì, trong lòng Tần Vi Vi càng thêm ngọt ngào không thôi. Có cảm giác như trải qua thiên tân vạn khổ rốt cuộc cũng tu thành chính quả.
Hồng Miên, Lục Liễu lại khẩn trương không thôi. Lúc trước Miêu Nghị đi vào phòng hai người kia chỉ một lát, không biết lúc này có rời đi tiếp hay không? Bước mấu chốt kia không hoàn thành, không thể coi như là động phòng hoàn mỹ được.
Miêu Nghị cười nói:
- Tháo trang sức cho Như phu nhân đi.
Cái gọi là Như phu nhân là chỉ thiếp thất, cũng có ý như phu nhân. Cũng có thể hiểu bằng không bằng phu nhân chính thất. Đây là chỗ khác biệt.
Nhị nữ liên tục gật đầu, tranh thủ thời gian tháo nữ trang cho Tần Vi Vi.
Từng sợi tóc rũ xuống vai Tần Vi Vi, nhị nữ tranh thủ chải tóc cho nàng.
Dưới ánh nến chập chờn, nhìn qua vẻ mặt tràn ngập xấu hổ của Tần Vi Vi. Đây là lần đầu tiên Miêu Nghị nhìn thấy nàng xõa tóc. Cảnh tượng xảy ra trong Phù Quang động lúc trước hắn vẫn còn nhớ rõ. Đả thương hắn, sau lại nhiều lần đối nghịch với hắn. Khi đó có thể nói hắn hận không thể giết chết nữ nhân này. Thời gian trôi qua, vật đổi sao dời, ai ngờ nàng lại có một ngày động phòng hoa chúc với hắn cơ chứ? Có nhiều thứ quả thực rất kỳ diệu, có lẽ đây gọi là duyên phận.
- Đêm nay ta không đi, ngủ ở đây. Các ngươi lui ra đi.
Miêu Nghị quay đầu lại nói một tiếng.
Hồng Miên, Lục Liễu lập tức kinh hỉ, cùng nhau cáo lui, đi ra ngoài, đóng cửa thật kỹ.
Đêm nay không đi có ý gì không cần phải giải thích thêm. Tần Vi Vi cũng không phải là người không biết gì hết, nàng cúi đầu.