Phi Thiên
Chương 1442: Quân cờ (Thượng)
Vân Tri Thu lập tức cảm thấy kỳ quái nói.
- Không phải ta để lại Tần điện chủ đánh cờ với đại nhân sao?
Thiên nhi đáp:
- Sau khi cung chủ đi không lâu, Dương tổng quản đã phái người tới mời Tần điện chủ qua. Đại nhân lập tức đi tu luyện.
- Ngươi đi xem Tần điện chủ còn ở phủ tổng quản hay không? Nếu như còn, mời nàng tới đây một chuyến, nói ta có việc tìm nàng.
Vân Tri Thu nói xong trực tiếp rời đi.
Thiên Nhi Tuyết Nhi nhìn nhau, phát hiện ra phản ứng hôm nay của cung chủ có chút dị thường.
Cửa đá ngoài tĩnh thất tu luyện bị Vân Tri Thu trực tiếp đẩy ra. Không nói lấy một tiếng. chỉ thấy Miêu Nghị đang ngồi trên giường, trên tay có hai đạo quang mang màu đỏ đột nhiên mở mắt ra.
Thấy là nàng xông vào, Miêu Nghị từ từ thu công, nhíu mày hỏi.
- Sao vậy? Bị bắt nạt sao?
Hắn cũng nhìn ra sắc mặt Vân Tri Thu khó coi vô cùng.
Sắc mặt có thể tốt được mới là lạ. Nàng nâng váy lên, ngồi bên cạnh Miêu Nghị đang khoanh chân ngồi, hỏi:
- Chàng có biện pháp nào có thể cứu được muội muội chàng ở bên cạnh Mục Phàm Quân kia không?
....
Miêu Nghị hơi giật mình, có chút khó khăn nói:
- Lần này đi Thiên Ngoại Thiên... Lão tam lại đắc tội với nàng sao?
Vân Tri Thu trực tiếp nghiêng người, đầu ngả lên vai hắn, than thở nói:
- Luôn bị Mục Phàm Quân kia chèn ép, thiếp có chút không chịu nổi.
Một đống loạn thất bát tao trên đầu nàng đâm vào mặt và cổ Miêu Nghị khiến cho hắn khó chịu không thôi. Hắn nghiêng đầu thở dài:
- Ta làm sao lại không muốn cơ chứ? Thế nhưng Mục Phàm Quân kia dường như biết rõ ta không thể nào mang muội ấy đi. Phàm là có một chút khả năng, Mục Phàm Quân không có khả năng thả lỏng lão tam. Lần trước ở Thiên Ngoại Thiên, ta thậm chí còn trực tiếp bỏ đi ý niệm mang lão Tam đi trong đầu. Mục Phàm Quân kia không đơn giản. Nàng đừng coi nàng ta là một nữ nhân đơn thuần. Ta thực sự không biết Mục Phàm Quân kia chuẩn bị gì ở phía sau. Ta sợ liên lụy tới lão Tam, cho nên ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sao vậy? Mục Phàm Quân làm khó nàng sao?
Vân Tri Thu ngồi thẳng, nhìn qua hắn rồi dùng sức gật đầu:
- Há lại chỉ là làm khó xử? Làm thiếp tức giận tới mức khó chịu, nàng ta để thiếp làm quân sử Thần Lộ quân.
....
Miêu Nghị trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu mới hỏi:
- Cung chủ đại nhân, nàng không nói đùa đó chứ? Thật sao?
- Thật. Đoán chừng pháp chỉ bổ nhiệm cũng sắp tới.
- Ha ha, lão bản nương. Tuy rằng chúng ta không quan tâm tới vị trí này. Nhưng mà dường như cũng không phải là chuyện gì xấu. Có gì mà tức giận như vậy chứ?
Vân Tri Thu lấy tay nắm vai Miêu Nghị, miệng thì dán chặt vào tai hắn, vô cùng khiêu khích, chậc chậc rồi nói:
- Chàng hưởng dụng qua tư vị cung chủ không đủ nghiền, còn muốn thử hương vị Quân sử sao?
Nói tới chuyện này... khẩu vị của vị phu quân này làm cho nàng có chút xấu hổ. Vị Phu quân này của nàng dường như thích chuyện này, ưa thích chứng minh thân phận bằng cách chinh phục cấp trên như nàng. Nghĩ lại cảnh kia nàng cũng cảm thấy sợ hãi.
Nàng còn chưa dứt lời, vừa nói vậy, Miêu Nghị quả thực không nhịn được mà dùng ánh mắt tà dị quét qua toàn thân nàng một lần, từ trên xuống dưới.
- Hừ. Chàng nhìn gì vậy?
Vân Tri Thu nói một tiếng, đẩy mặt hắn ra. Thoáng cái lại than thở ghé đầu vào vai Miêu Nghị.
Miêu Nghị vươn tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng:
- Sao vậy? Không phải chỉ làm Quân sử thôi sao? Làm tốt đi, ta không khó chịu đâu. Nàng có thể cầm được vị trí Quân sử này ta cao hứng còn không kịp.
Thời gian dài như vậy, loại cảm giác mất đi quyền lực này hắn cũng không còn cảm thấy mất mát nữa.
- Không phải việc này.
- Vậy thì là việc gì?
- Thiếp muốn đánh chàng một trận. Chàng để yên cho thiếp đánh chàng một trận được không?
Khuôn mặt Miêu Nghị trầm xuống. Hắn biết rõ nữ nhân này thực sự có thể làm như vậy được, cho nên hắn cảnh cáo:
- Vân Tri Thu, nàng có bị bệnh không vậy? Dường như ta không có chọc giận nàng nha.
Vân Tri Thu dùng một ngón tay dí vào trán Miêu Nghị, nói:
- Không có lương tâm, lúc này lại bảo ta có bệnh. Sao khi nhấc váy, cởi quần người ta không chê người ta có bệnh vậy?
Có một ít chuyện làm thì được, nhưng mà nói ra thì có chút xấu hổ. Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:
- Nàng là phu nhân ta, ta không nhấc váy, cởi quần nàng ra thì tìm ai đây?
- Ít nói nhảm đi. Có người có thể tìm tới Thiên nhi, Tuyết nhi, còn có đôi song bào thai kia nữa. Có quỷ mới biết rõ chàng còn có bao nhiêu nữ nhân khác gạt ta.
Mặt Miêu Nghị đen lên:
- Nếu như lại nói song bào thai với ta, ta sẽ trở mặt với nàng đó.
- Được, được, được. Không nói tới các nàng nữa. Nhớ kỹ, là chàng không cho thiếp nói đó.
Vân Tri Thu ngẩng đầu lườm Miêu Nghị một cái. Lại tiếp tục ngả đầu vào vai Miêu Nghị rồi ai oán nói:
- Ngưu Nhị, thiếp biết rõ chàng thương thiếp. Cho nên khi thiếp hồ đồ chàng mới không so đo với thiếp. Chàng biết không, mỗi khi thiếp hồ đồ, về sau nhìn thấy chàng nhường thiếp. Trong lòng thiếp cảm thấy rất ngọt ngào, cho dù nằm mơ cũng cảm thấy vui vẻ. Chỉ là trong lòng thiếp rất sợ hãi. Ngưu Nhị, liệu sẽ có một ngày nào đó chàng không thích thiếp nữa hay không?
- Sẽ không.
Tay Miêu Nghị từ eo nàng trượt lên mông nàng.
- Thật sao?
- Thật tới mức không thể nào thật hơn được.
- Vậy thiếp thử xem.
Vân Tri Thu lên tiếng, tay Miêu Nghị đang không thành thật, còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì nữ nhân này đã vượt qua tay Miêu Nghị, nắm lấy búi tóc của hắn, trực tiếp kéo ngã hắn xuống đất. Không nói hai lời, trực tiếp vung quyền cước, đánh cho hắn một chầu.
Miêu Nghị bị đánh té ngã xuống mặt đất, hắn điên cuồng hét lên:
- Đồ nữ nhân chanh chua, nàng điên rồi...
Tiếng phanh phanh vang lên không dứt.
Vân Tri Thu thực sự giống như nổi điên, quyền cước tăng lên, vừa đánh vừa mắng:
- Ta cho chàng hái hoa ngắt cỏ này. Ta cho chàng hái hoa ngắt cỏ...
- Phu nhân.
Cửa tĩnh thất mở ra, Thiên Nhi xông vào, nghẹn ngào kinh hô.
Vân Tri Thu ngẩng đầu nhìn qua, lại đá chân một cái lên người Miêu Nghị rồi mới dừng tay.
Miêu Nghị nhảy dựng lên, đánh ra một quyền về mặt Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu không trốn tránh, ngay lập tức dùng khuôn mặt kia nghênh đón, chủ động đưa mặt cho Miêu Nghị đánh.
- Nàng...
Khi nắm đấm sắp chạm vào khuôn mặt nàng, hắn lại mạnh mẽ dừng lại. Miêu đại quan nhân đang nhe răng nhếch miệng, vô cùng hung hăng. Nắm tay đột nhiên biến thành ngón tay, chỉ về phía mũi nàng:
- Thời gian này không có dạy nàng nên nàng phản hả? Lão tử sẽ cho nàng biết tay.
Vân Tri Thu vũ mị cười cười, đột nhiên hung hăng ôm lấy người Miêu Nghị. Miêu Nghị bị đánh lén kiên quyết đẩy nàng ra, đưa tay đẩy nàng ra bên ngoài, giống như chán ghét không thôi vậy.
Vân Tri Thu lảo đảo lùi về phía sau cũng không để ý. Ngược lại ánh mắt tràn ngập nhu tình quét qua Miêu Nghị một cái, trong mắt tràn ngập vẻ ngọt ngào như ăn mật. Tinh thần trở nên phấn chấn vô cùng, quay người đi về phía Thiên nhi hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Không phải ta để lại Tần điện chủ đánh cờ với đại nhân sao?
Thiên nhi đáp:
- Sau khi cung chủ đi không lâu, Dương tổng quản đã phái người tới mời Tần điện chủ qua. Đại nhân lập tức đi tu luyện.
- Ngươi đi xem Tần điện chủ còn ở phủ tổng quản hay không? Nếu như còn, mời nàng tới đây một chuyến, nói ta có việc tìm nàng.
Vân Tri Thu nói xong trực tiếp rời đi.
Thiên Nhi Tuyết Nhi nhìn nhau, phát hiện ra phản ứng hôm nay của cung chủ có chút dị thường.
Cửa đá ngoài tĩnh thất tu luyện bị Vân Tri Thu trực tiếp đẩy ra. Không nói lấy một tiếng. chỉ thấy Miêu Nghị đang ngồi trên giường, trên tay có hai đạo quang mang màu đỏ đột nhiên mở mắt ra.
Thấy là nàng xông vào, Miêu Nghị từ từ thu công, nhíu mày hỏi.
- Sao vậy? Bị bắt nạt sao?
Hắn cũng nhìn ra sắc mặt Vân Tri Thu khó coi vô cùng.
Sắc mặt có thể tốt được mới là lạ. Nàng nâng váy lên, ngồi bên cạnh Miêu Nghị đang khoanh chân ngồi, hỏi:
- Chàng có biện pháp nào có thể cứu được muội muội chàng ở bên cạnh Mục Phàm Quân kia không?
....
Miêu Nghị hơi giật mình, có chút khó khăn nói:
- Lần này đi Thiên Ngoại Thiên... Lão tam lại đắc tội với nàng sao?
Vân Tri Thu trực tiếp nghiêng người, đầu ngả lên vai hắn, than thở nói:
- Luôn bị Mục Phàm Quân kia chèn ép, thiếp có chút không chịu nổi.
Một đống loạn thất bát tao trên đầu nàng đâm vào mặt và cổ Miêu Nghị khiến cho hắn khó chịu không thôi. Hắn nghiêng đầu thở dài:
- Ta làm sao lại không muốn cơ chứ? Thế nhưng Mục Phàm Quân kia dường như biết rõ ta không thể nào mang muội ấy đi. Phàm là có một chút khả năng, Mục Phàm Quân không có khả năng thả lỏng lão tam. Lần trước ở Thiên Ngoại Thiên, ta thậm chí còn trực tiếp bỏ đi ý niệm mang lão Tam đi trong đầu. Mục Phàm Quân kia không đơn giản. Nàng đừng coi nàng ta là một nữ nhân đơn thuần. Ta thực sự không biết Mục Phàm Quân kia chuẩn bị gì ở phía sau. Ta sợ liên lụy tới lão Tam, cho nên ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sao vậy? Mục Phàm Quân làm khó nàng sao?
Vân Tri Thu ngồi thẳng, nhìn qua hắn rồi dùng sức gật đầu:
- Há lại chỉ là làm khó xử? Làm thiếp tức giận tới mức khó chịu, nàng ta để thiếp làm quân sử Thần Lộ quân.
....
Miêu Nghị trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu mới hỏi:
- Cung chủ đại nhân, nàng không nói đùa đó chứ? Thật sao?
- Thật. Đoán chừng pháp chỉ bổ nhiệm cũng sắp tới.
- Ha ha, lão bản nương. Tuy rằng chúng ta không quan tâm tới vị trí này. Nhưng mà dường như cũng không phải là chuyện gì xấu. Có gì mà tức giận như vậy chứ?
Vân Tri Thu lấy tay nắm vai Miêu Nghị, miệng thì dán chặt vào tai hắn, vô cùng khiêu khích, chậc chậc rồi nói:
- Chàng hưởng dụng qua tư vị cung chủ không đủ nghiền, còn muốn thử hương vị Quân sử sao?
Nói tới chuyện này... khẩu vị của vị phu quân này làm cho nàng có chút xấu hổ. Vị Phu quân này của nàng dường như thích chuyện này, ưa thích chứng minh thân phận bằng cách chinh phục cấp trên như nàng. Nghĩ lại cảnh kia nàng cũng cảm thấy sợ hãi.
Nàng còn chưa dứt lời, vừa nói vậy, Miêu Nghị quả thực không nhịn được mà dùng ánh mắt tà dị quét qua toàn thân nàng một lần, từ trên xuống dưới.
- Hừ. Chàng nhìn gì vậy?
Vân Tri Thu nói một tiếng, đẩy mặt hắn ra. Thoáng cái lại than thở ghé đầu vào vai Miêu Nghị.
Miêu Nghị vươn tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng:
- Sao vậy? Không phải chỉ làm Quân sử thôi sao? Làm tốt đi, ta không khó chịu đâu. Nàng có thể cầm được vị trí Quân sử này ta cao hứng còn không kịp.
Thời gian dài như vậy, loại cảm giác mất đi quyền lực này hắn cũng không còn cảm thấy mất mát nữa.
- Không phải việc này.
- Vậy thì là việc gì?
- Thiếp muốn đánh chàng một trận. Chàng để yên cho thiếp đánh chàng một trận được không?
Khuôn mặt Miêu Nghị trầm xuống. Hắn biết rõ nữ nhân này thực sự có thể làm như vậy được, cho nên hắn cảnh cáo:
- Vân Tri Thu, nàng có bị bệnh không vậy? Dường như ta không có chọc giận nàng nha.
Vân Tri Thu dùng một ngón tay dí vào trán Miêu Nghị, nói:
- Không có lương tâm, lúc này lại bảo ta có bệnh. Sao khi nhấc váy, cởi quần người ta không chê người ta có bệnh vậy?
Có một ít chuyện làm thì được, nhưng mà nói ra thì có chút xấu hổ. Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:
- Nàng là phu nhân ta, ta không nhấc váy, cởi quần nàng ra thì tìm ai đây?
- Ít nói nhảm đi. Có người có thể tìm tới Thiên nhi, Tuyết nhi, còn có đôi song bào thai kia nữa. Có quỷ mới biết rõ chàng còn có bao nhiêu nữ nhân khác gạt ta.
Mặt Miêu Nghị đen lên:
- Nếu như lại nói song bào thai với ta, ta sẽ trở mặt với nàng đó.
- Được, được, được. Không nói tới các nàng nữa. Nhớ kỹ, là chàng không cho thiếp nói đó.
Vân Tri Thu ngẩng đầu lườm Miêu Nghị một cái. Lại tiếp tục ngả đầu vào vai Miêu Nghị rồi ai oán nói:
- Ngưu Nhị, thiếp biết rõ chàng thương thiếp. Cho nên khi thiếp hồ đồ chàng mới không so đo với thiếp. Chàng biết không, mỗi khi thiếp hồ đồ, về sau nhìn thấy chàng nhường thiếp. Trong lòng thiếp cảm thấy rất ngọt ngào, cho dù nằm mơ cũng cảm thấy vui vẻ. Chỉ là trong lòng thiếp rất sợ hãi. Ngưu Nhị, liệu sẽ có một ngày nào đó chàng không thích thiếp nữa hay không?
- Sẽ không.
Tay Miêu Nghị từ eo nàng trượt lên mông nàng.
- Thật sao?
- Thật tới mức không thể nào thật hơn được.
- Vậy thiếp thử xem.
Vân Tri Thu lên tiếng, tay Miêu Nghị đang không thành thật, còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì nữ nhân này đã vượt qua tay Miêu Nghị, nắm lấy búi tóc của hắn, trực tiếp kéo ngã hắn xuống đất. Không nói hai lời, trực tiếp vung quyền cước, đánh cho hắn một chầu.
Miêu Nghị bị đánh té ngã xuống mặt đất, hắn điên cuồng hét lên:
- Đồ nữ nhân chanh chua, nàng điên rồi...
Tiếng phanh phanh vang lên không dứt.
Vân Tri Thu thực sự giống như nổi điên, quyền cước tăng lên, vừa đánh vừa mắng:
- Ta cho chàng hái hoa ngắt cỏ này. Ta cho chàng hái hoa ngắt cỏ...
- Phu nhân.
Cửa tĩnh thất mở ra, Thiên Nhi xông vào, nghẹn ngào kinh hô.
Vân Tri Thu ngẩng đầu nhìn qua, lại đá chân một cái lên người Miêu Nghị rồi mới dừng tay.
Miêu Nghị nhảy dựng lên, đánh ra một quyền về mặt Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu không trốn tránh, ngay lập tức dùng khuôn mặt kia nghênh đón, chủ động đưa mặt cho Miêu Nghị đánh.
- Nàng...
Khi nắm đấm sắp chạm vào khuôn mặt nàng, hắn lại mạnh mẽ dừng lại. Miêu đại quan nhân đang nhe răng nhếch miệng, vô cùng hung hăng. Nắm tay đột nhiên biến thành ngón tay, chỉ về phía mũi nàng:
- Thời gian này không có dạy nàng nên nàng phản hả? Lão tử sẽ cho nàng biết tay.
Vân Tri Thu vũ mị cười cười, đột nhiên hung hăng ôm lấy người Miêu Nghị. Miêu Nghị bị đánh lén kiên quyết đẩy nàng ra, đưa tay đẩy nàng ra bên ngoài, giống như chán ghét không thôi vậy.
Vân Tri Thu lảo đảo lùi về phía sau cũng không để ý. Ngược lại ánh mắt tràn ngập nhu tình quét qua Miêu Nghị một cái, trong mắt tràn ngập vẻ ngọt ngào như ăn mật. Tinh thần trở nên phấn chấn vô cùng, quay người đi về phía Thiên nhi hỏi:
- Có chuyện gì vậy?