Phi Thiên
Chương 1432: Thiên Ngoại Thiên bị đánh lén (Hạ)
Hồng Trần Tiên Tử au mày, nàng cảm nhận nam nhân này toát ra sự bất đắc dĩ.
Nguyệt Dao luống cuống nửa quỳ dưới đất, vuốt lưng hắn sốt ruột hỏi:
- Sao vậy đại ca? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Đừng làm ta sợ.
Miêu Nghị thở dài thườn thượt, hai tay mạnh lau mặt, cười tươi đứng dậy vuốt khuôn mặt Nguyệt Dao cũng đứng lên theo mình.
Miêu Nghị mỉm cười nói:
- Không có gì, ta thuận miệng nói vậy thôi. Đại ca không miễn cưỡng ngươi, chỉ cần ngươi ở đây sống vui vẻ là được rồi.
Được Miêu Nghị vuốt mặt làm Nguyệt Dao hơi đỏ mặt, chu môi nói:
- Đại ca hứa cưới ta và sư tỷ, nếu đại ca cưới hai chúng ta thì chẳng phải là chúng ta có thể danh chính ngôn thuận đi theo đại ca sao?
Hồng Trần Tiên Tử câm nín, giơ tay xoa trán tràn đầy bất đắc dĩ.
Miêu Nghị nghẹn lời, sao anh đầu còn nhớ chuyện này.
Miêu Nghị cười gượng:
- Đừng nói bậy bạ, đại ca đã cưới một tẩu tử cho ngươi. Phải rồi, sao nghe tẩu tử của ngươi nói ngươi không quá thân mật với nàng, có chuyện gì?
Mặt Nguyệt Dao lạnh lùng nói:
- Nàng không phải tẩu tử của ta, ta không thừa nhận!
Miêu Nghị cười nói:
- Đây là sư phụ của ngươi tự mình ban hôn, nếu ngươi không vừa lòng thì đi tìm sư phụ của ngươi lý luận đi.
- Đại ca chơi xấu với ta đúng không?
- Không nói nữa.
Miêu Nghị giơ tay đẩy Nguyệt Dao ra, xoay người nói với Hồng Trần Tiên Tử:
- Hãy tìm căn phòng yên lặng, chúng ta tâm sự riêng.
Hồng Trần Tiên Tử giật mình sau đó gật đầu, kéo váy dài đi đằng trước dẫn đường. Miêu Nghị theo sau.
Nguyệt Dao theo đuôi hỏi:
- Đại ca làm gì vậy?
Miêu Nghị trêu chọc nói:
- Sư tỷ của ngươi lớn lên xinh đẹp nên dĩ nhiên là đi tâm tình với nàng rồi.
Hồng Trần nghiêng đầu hờ hững liếc qua Miêu Nghị, dẫn hắn vào căn phòng yên tĩnh bình thường dùng để tu luyện. Cửa đá khép kín, Nguyệt Dao bị bài xích bên ngoài tức giận giậm chân.
Trong phòng chỉ còn hai người mặt đối mặt.
Hồng Trần mỉm cười nói:
- Có chuyện gì cần nói riêng?
Miêu Nghị truyền âm:
- Ta gặp rắc rối, nàng giúp đỡ ta được không?
Cửa đá mở ra, lúc hai người đi ra trong mắt Hồng Trần tràn đầy trầm trọng.
Nguyệt Dao ôm cánh tay Hồng Trần tò mò hỏi:
- Sư tỷ, các người bàn về chuyện gì?
Hồng Trần cười nói:
- Đại ca của ngươi nhìn trúng ta!
Nguyệt Dao không tin, hỏi Miêu Nghị:
- Thật không?
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Sư tỷ của ngươi từ chối ta.
Nguyệt Dao khinh thường nói:
- Nói xạo!
Giây sau Nguyệt Dao hỏi:
- Thật không vậy?
Nửa canh giờ sau, Hồng Trần Tiên Tử xuất hiện trong khu rừng đúng dịp gặ Vân Báo và bầy yêu Vân Báo chờ Miêu Nghị.
Tuy cùng là chờ Miêu Nghị nhưng ngăn cách hai bên rõ ràng, quan hệ giữa hai phe không thể tốt đẹp được.
Hồng Trần trách:
- Các ngươi làm gì ở đây?
Vân Báo cười cười đánh trống lảng:
- Công nhận Mục Phàm Quân thu nữ đồ đệ thật là tuyệt sắc giai nhân, nhìn đã khiến người chảy nước miếng.
Đám Quân Sử Ma quốc cười phá lên. Bên Tinh Túc Hải cũng có người cười tà, mắt càn rỡ nhìn Hồng Trần từ trên xuống dưới.
Hồng Trần cau mày bước tới giữa hai nhóm, cảnh cáo:
- Đây không phải nơi các ngươi ở lại, mau đi đi, nếu chọc giận gia sư thì các ngươi chịu không nổi!
Dường như Hồng Trần không muốn ở lâu với đám người tà ác này, cảnh cáo xong nàng quay đi. Đám nam nhân cười khả ố.
Đợi một chốc Phục Thanh bên Tinh Túc Hải nương thân cây to che giấu lặng lẽ đi xuống sườn núi, rất nhanh độn tới một sơn cốc khác, nhìn dáo dác.
Hồng Trần Tiên Tử vòng ra từ một tảng đá, không nói một tiếng phất tay ném khối ngọc điệp.
Phục Thanh nhận lấy, biểu tình nghi ngờ, sau khi xem nội dung bên trong thì trầm ngâm.
Miêu Nghị mới đến Thiên Ngoại Thiên, hắn đề nghị Nguyệt Dao ra đi dạo. Nguyệt Dao vì thân phận nên không tiện đi cùng hắn, nhưng không có ai đi với Miêu Nghị thì lại sợ hắn vào nơi không nên vào. Nguyệt Dao sắp xếp cho thị nữ Lan Nhược đi cùng.
Phong cảnh Thiên Ngoại Thiên đúng là tiên cảnh trần gian, một ngọn núi có bốn mùa. Thác đổ suối trong, núi cao tuyết trắng, hoa nở rực rỡ trong sơn cốc. Linh cầm chơi đùa, bốn phía là đình đài lầu các mơ hồ ẩn hiện.
Miêu Nghị tắm tắc khen suốt:
- Thật là chỗ tốt!
Miêu Nghị đi tới một vách vực sơn cốc, dừng chân nhìn xuống, biểu tình vui vẻ thoải mái.
Gốc thương tùng bên cạnh Miêu Nghị đón gió hứng sương, dưới vực có dòng nước xiết lao nhanh, đều là nước tuyết từ núi cao hòa tan, sương khói bốc lên.
Lan Nhược đang giới thiệu, Miêu Nghị mới thò đầu xuống vách núi thì một bóng đen chui ra vỗ chưởng vào hắn.
Lan Nhược và Miêu Nghị giật nảy mình, nhanh chóng lùi lại. Người tới tốc độ quá nhanh và chỉ nhằm vào Miêu Nghị, hắn không kịp né, hốt hoảng phất tay đánh trả,
Ầm!
Vang tiếng nổ, vách núi sụp đổ. Miêu Nghị phun ngụm máu bị đánh rớt xuống vách núi, người áo đen che mặt đuổi theo.
Tùng thạch rớt xuống ầm ầm cùng người rơi xuống dòng nước xiết.
Bùm!
Bọt nước bắn lên cao chứng minh đợt ác chiến.
Dưới cột nước trắng xóa có ánh sáng xanh lượn lờ, không biết là vật gì, rất là kinh người. Động tĩnh kịch liệt rất nhanh lặng đi.
Lan Nhược bay lên trời kinh hoàng, không thấy rõ tình hình bên dưới, nàng thi pháp la hét:
- Địch tập, người đâu!
Thật ra không cần Lan Nhược kêu cứu, động tĩnh lớn như thế người Thiên Ngoại Thiên không điếc, các bóng người bay tới, người có thể đến đều chạy lại. Tiên Thánh Mục Phàm Quân bị kinh động pháp giá đích thân đến.
Hô Diên Thái Bảo nhìn Lan Nhược kinh hoàng, quát:
- Chuyện gì xảy ra?
Nguyệt Dao đến chậm chút chỉ thấy Lan Nhược chứ không có Miêu Nghị, giật mình hỏi nhanh:
- Lan Nhược, có chuyện gì?
Lan Nhược chỉ vào một góc vách núi sụp đổ:
- Có người bịt mặt tập kích Miêu cung chủ!
Không cần Lan Nhược nói nữa, Hô Diên Thái Bảo, An Như Ngọc, Tông Trấn, các Quân Sử lập tức hành động, một đám tu sĩ Kim Liên nhanh chóng điều tra.
Mục Phàm Quân bay trên cao nháy mắt với Hồng Trần, nàng hiểu ý kéo lại Nguyệt Dao sốt ruột nhắc nhở nàng đừng quá lo, không thì ai đều nhận ra nàng có quan hệ đặc biệt với hắn.
Mục Phàm Quân hỏi Lan Nhược:
- Miêu Nghị đâu?
Lan Nhược chỉ dưới vách núi:
- Bị người bịt mặt đánh rớt xuống núi, không rõ sống chết!
Nguyệt Dao suýt khóc nhưng bị Hồng Trần thi pháp kiềm chế.
Ánh mắt Mục Phàm Quân lạnh lùng nghiêng đầu hướng Đường Quân. Đường Quân hiểu ý bay xuống vách núi tìm, ai ngờ một bóng người chật vật nhảy ra từ hơi nước mông lung dưới vách núi, toàn thân ướt nhẹp huơ cánh tay cụt, tay kia cầm trường đao màu tím ổn định thân thể sắp té. Người đó mặt dữ tợn nhìn đám người bay lơ lửng, trừ Miêu Nghị ra còn ai nữa.
Mục Phàm Quân hỏi thẳng:
- Có chuyện gì?
Môi Miêu Nghị mấp máy muốn nói nhưng không thốt nên lời.
- Ọc!
Miêu Nghị phun ra ngụm máu, người không giữ vững té ngồi dưới đất, ngã ra sau, nằm thở hổn hển.
Mọi người đáp xuống đất, Đường Quân tiến lên quỳ một gối thi pháp điều tra vết thương của Miêu Nghị.
Đường Quân ngước lên bẩm báo:
- Sư tôn, đứt một cánh tay, xương ngực đứt đoạn, bị thương rất nặng.
Hồng Trần mà không kiềm chặt Nguyệt Dao thì nàng đã nhào qua từ lâu.
Nguyệt Dao luống cuống nửa quỳ dưới đất, vuốt lưng hắn sốt ruột hỏi:
- Sao vậy đại ca? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Đừng làm ta sợ.
Miêu Nghị thở dài thườn thượt, hai tay mạnh lau mặt, cười tươi đứng dậy vuốt khuôn mặt Nguyệt Dao cũng đứng lên theo mình.
Miêu Nghị mỉm cười nói:
- Không có gì, ta thuận miệng nói vậy thôi. Đại ca không miễn cưỡng ngươi, chỉ cần ngươi ở đây sống vui vẻ là được rồi.
Được Miêu Nghị vuốt mặt làm Nguyệt Dao hơi đỏ mặt, chu môi nói:
- Đại ca hứa cưới ta và sư tỷ, nếu đại ca cưới hai chúng ta thì chẳng phải là chúng ta có thể danh chính ngôn thuận đi theo đại ca sao?
Hồng Trần Tiên Tử câm nín, giơ tay xoa trán tràn đầy bất đắc dĩ.
Miêu Nghị nghẹn lời, sao anh đầu còn nhớ chuyện này.
Miêu Nghị cười gượng:
- Đừng nói bậy bạ, đại ca đã cưới một tẩu tử cho ngươi. Phải rồi, sao nghe tẩu tử của ngươi nói ngươi không quá thân mật với nàng, có chuyện gì?
Mặt Nguyệt Dao lạnh lùng nói:
- Nàng không phải tẩu tử của ta, ta không thừa nhận!
Miêu Nghị cười nói:
- Đây là sư phụ của ngươi tự mình ban hôn, nếu ngươi không vừa lòng thì đi tìm sư phụ của ngươi lý luận đi.
- Đại ca chơi xấu với ta đúng không?
- Không nói nữa.
Miêu Nghị giơ tay đẩy Nguyệt Dao ra, xoay người nói với Hồng Trần Tiên Tử:
- Hãy tìm căn phòng yên lặng, chúng ta tâm sự riêng.
Hồng Trần Tiên Tử giật mình sau đó gật đầu, kéo váy dài đi đằng trước dẫn đường. Miêu Nghị theo sau.
Nguyệt Dao theo đuôi hỏi:
- Đại ca làm gì vậy?
Miêu Nghị trêu chọc nói:
- Sư tỷ của ngươi lớn lên xinh đẹp nên dĩ nhiên là đi tâm tình với nàng rồi.
Hồng Trần nghiêng đầu hờ hững liếc qua Miêu Nghị, dẫn hắn vào căn phòng yên tĩnh bình thường dùng để tu luyện. Cửa đá khép kín, Nguyệt Dao bị bài xích bên ngoài tức giận giậm chân.
Trong phòng chỉ còn hai người mặt đối mặt.
Hồng Trần mỉm cười nói:
- Có chuyện gì cần nói riêng?
Miêu Nghị truyền âm:
- Ta gặp rắc rối, nàng giúp đỡ ta được không?
Cửa đá mở ra, lúc hai người đi ra trong mắt Hồng Trần tràn đầy trầm trọng.
Nguyệt Dao ôm cánh tay Hồng Trần tò mò hỏi:
- Sư tỷ, các người bàn về chuyện gì?
Hồng Trần cười nói:
- Đại ca của ngươi nhìn trúng ta!
Nguyệt Dao không tin, hỏi Miêu Nghị:
- Thật không?
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Sư tỷ của ngươi từ chối ta.
Nguyệt Dao khinh thường nói:
- Nói xạo!
Giây sau Nguyệt Dao hỏi:
- Thật không vậy?
Nửa canh giờ sau, Hồng Trần Tiên Tử xuất hiện trong khu rừng đúng dịp gặ Vân Báo và bầy yêu Vân Báo chờ Miêu Nghị.
Tuy cùng là chờ Miêu Nghị nhưng ngăn cách hai bên rõ ràng, quan hệ giữa hai phe không thể tốt đẹp được.
Hồng Trần trách:
- Các ngươi làm gì ở đây?
Vân Báo cười cười đánh trống lảng:
- Công nhận Mục Phàm Quân thu nữ đồ đệ thật là tuyệt sắc giai nhân, nhìn đã khiến người chảy nước miếng.
Đám Quân Sử Ma quốc cười phá lên. Bên Tinh Túc Hải cũng có người cười tà, mắt càn rỡ nhìn Hồng Trần từ trên xuống dưới.
Hồng Trần cau mày bước tới giữa hai nhóm, cảnh cáo:
- Đây không phải nơi các ngươi ở lại, mau đi đi, nếu chọc giận gia sư thì các ngươi chịu không nổi!
Dường như Hồng Trần không muốn ở lâu với đám người tà ác này, cảnh cáo xong nàng quay đi. Đám nam nhân cười khả ố.
Đợi một chốc Phục Thanh bên Tinh Túc Hải nương thân cây to che giấu lặng lẽ đi xuống sườn núi, rất nhanh độn tới một sơn cốc khác, nhìn dáo dác.
Hồng Trần Tiên Tử vòng ra từ một tảng đá, không nói một tiếng phất tay ném khối ngọc điệp.
Phục Thanh nhận lấy, biểu tình nghi ngờ, sau khi xem nội dung bên trong thì trầm ngâm.
Miêu Nghị mới đến Thiên Ngoại Thiên, hắn đề nghị Nguyệt Dao ra đi dạo. Nguyệt Dao vì thân phận nên không tiện đi cùng hắn, nhưng không có ai đi với Miêu Nghị thì lại sợ hắn vào nơi không nên vào. Nguyệt Dao sắp xếp cho thị nữ Lan Nhược đi cùng.
Phong cảnh Thiên Ngoại Thiên đúng là tiên cảnh trần gian, một ngọn núi có bốn mùa. Thác đổ suối trong, núi cao tuyết trắng, hoa nở rực rỡ trong sơn cốc. Linh cầm chơi đùa, bốn phía là đình đài lầu các mơ hồ ẩn hiện.
Miêu Nghị tắm tắc khen suốt:
- Thật là chỗ tốt!
Miêu Nghị đi tới một vách vực sơn cốc, dừng chân nhìn xuống, biểu tình vui vẻ thoải mái.
Gốc thương tùng bên cạnh Miêu Nghị đón gió hứng sương, dưới vực có dòng nước xiết lao nhanh, đều là nước tuyết từ núi cao hòa tan, sương khói bốc lên.
Lan Nhược đang giới thiệu, Miêu Nghị mới thò đầu xuống vách núi thì một bóng đen chui ra vỗ chưởng vào hắn.
Lan Nhược và Miêu Nghị giật nảy mình, nhanh chóng lùi lại. Người tới tốc độ quá nhanh và chỉ nhằm vào Miêu Nghị, hắn không kịp né, hốt hoảng phất tay đánh trả,
Ầm!
Vang tiếng nổ, vách núi sụp đổ. Miêu Nghị phun ngụm máu bị đánh rớt xuống vách núi, người áo đen che mặt đuổi theo.
Tùng thạch rớt xuống ầm ầm cùng người rơi xuống dòng nước xiết.
Bùm!
Bọt nước bắn lên cao chứng minh đợt ác chiến.
Dưới cột nước trắng xóa có ánh sáng xanh lượn lờ, không biết là vật gì, rất là kinh người. Động tĩnh kịch liệt rất nhanh lặng đi.
Lan Nhược bay lên trời kinh hoàng, không thấy rõ tình hình bên dưới, nàng thi pháp la hét:
- Địch tập, người đâu!
Thật ra không cần Lan Nhược kêu cứu, động tĩnh lớn như thế người Thiên Ngoại Thiên không điếc, các bóng người bay tới, người có thể đến đều chạy lại. Tiên Thánh Mục Phàm Quân bị kinh động pháp giá đích thân đến.
Hô Diên Thái Bảo nhìn Lan Nhược kinh hoàng, quát:
- Chuyện gì xảy ra?
Nguyệt Dao đến chậm chút chỉ thấy Lan Nhược chứ không có Miêu Nghị, giật mình hỏi nhanh:
- Lan Nhược, có chuyện gì?
Lan Nhược chỉ vào một góc vách núi sụp đổ:
- Có người bịt mặt tập kích Miêu cung chủ!
Không cần Lan Nhược nói nữa, Hô Diên Thái Bảo, An Như Ngọc, Tông Trấn, các Quân Sử lập tức hành động, một đám tu sĩ Kim Liên nhanh chóng điều tra.
Mục Phàm Quân bay trên cao nháy mắt với Hồng Trần, nàng hiểu ý kéo lại Nguyệt Dao sốt ruột nhắc nhở nàng đừng quá lo, không thì ai đều nhận ra nàng có quan hệ đặc biệt với hắn.
Mục Phàm Quân hỏi Lan Nhược:
- Miêu Nghị đâu?
Lan Nhược chỉ dưới vách núi:
- Bị người bịt mặt đánh rớt xuống núi, không rõ sống chết!
Nguyệt Dao suýt khóc nhưng bị Hồng Trần thi pháp kiềm chế.
Ánh mắt Mục Phàm Quân lạnh lùng nghiêng đầu hướng Đường Quân. Đường Quân hiểu ý bay xuống vách núi tìm, ai ngờ một bóng người chật vật nhảy ra từ hơi nước mông lung dưới vách núi, toàn thân ướt nhẹp huơ cánh tay cụt, tay kia cầm trường đao màu tím ổn định thân thể sắp té. Người đó mặt dữ tợn nhìn đám người bay lơ lửng, trừ Miêu Nghị ra còn ai nữa.
Mục Phàm Quân hỏi thẳng:
- Có chuyện gì?
Môi Miêu Nghị mấp máy muốn nói nhưng không thốt nên lời.
- Ọc!
Miêu Nghị phun ra ngụm máu, người không giữ vững té ngồi dưới đất, ngã ra sau, nằm thở hổn hển.
Mọi người đáp xuống đất, Đường Quân tiến lên quỳ một gối thi pháp điều tra vết thương của Miêu Nghị.
Đường Quân ngước lên bẩm báo:
- Sư tôn, đứt một cánh tay, xương ngực đứt đoạn, bị thương rất nặng.
Hồng Trần mà không kiềm chặt Nguyệt Dao thì nàng đã nhào qua từ lâu.