Phi Thiên
Chương 1400: Nói thẳng ra
Bên Vân Khiếu hiệu suất làm việc rất cao, thế lực Đại Ma Thiên thả chút tin tức ra ngoài tất nhiên không khó khăn. Trận đại tái Linh Lung tông tuyển người thừa kế chưởng môn năm xưa, tin Miêu Quân Di giở trò giữa chừng đã truyền khắp thiên hạ. Ngại đồ đệ bộ dạng xấu nên thầm gian lận, vì diệt khẩu còn phái người truy sát. Danh tiếng của Miêu Quân Di đã thối hoắc, ai gặp chuyện như vậy cũng không vui nổi.
Mạc Danh khẽ thở dài:
- Ta cũng đã sớm nói năm xưa nàng không nên làm như vậy, không nên trông mặt mà bắt hình dong. Về tư chất luyện bảo thì Tử Dương hơn xa Bách Đình, là ứng cử viên số một người thừa kế chưởng môn. Nói thật thì Bách Đình đồng ý nhận thắng lợi đó khiến ta thất vọng. Sao có thể giao Linh Lung tông vào tay loại người như vậy? Nếu không phải nàng làm khó trong chuyện đó thì ta tuyệt đối không để hắn trở thành người thừa kế chưởng môn!
Miêu Quân Di tức giận quát:
- Họ Mạc, ngươi phải hiểu rõ một điều, chẳng những chọn người thừa kế chưởng môn còn là nữ tế! Chúng ta chỉ có một nữ nhi, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm khiến nữ nhi giá cho tên xấu xí ghê tởm cả đời sao? Nữ nhi của ta thì ta muốn gả cho ai cũng được, môn hạ đệ tử ăn mặc dùng đều là chúng ta bỏ ra, bản lĩnh cũng là chúng ta dạy. Có tư cách môn đăng hộ đối, cò kè mặc cả với chúng ta sao? Ta gả nữ nhi còn phải xem sắc mặt của bọn họ?
Khuôn mặt Miêu Quân Di lộ rõ tức giận, nàng giận thật. Việc Miêu Quân Di làm ngay cả Phong Bắc Trần cũng không biết, lần này tin tức truyền đến, Phong Bắc Trần khẩn cấp triệu nàng đến hỏi chuyện này có thật không. Sau khi biết thật sự có thì Phong Bắc Trần tức điên, mắng Miêu Quân Di xối xả.
Với Phong Bắc Trần thì người thừa kế chưởng môn đẹp hay không chẳng ích gì, gã khống chế Linh Lung tông là để cho mình dùng, muốn có người theo lệnh của mình nên tài nghệ luyện bảo càng cao càng tốt. Đẹp hay xấu liên quan gì? Phong Bắc Trần không muốn nuôi mặt trắng nhỏ!
Kết quả Miêu Quân Di làm ra chuyện như vậy, chọc giận Phong Bắc Trần suýt tức chết, có thể tưởng tượng nàng bị răn dạy cỡ nào.
Mạc Danh bất đắc dĩ nói:
- Thế thì nàng cứ nói thẳng ra là được, chọn người thừa kế chưởng môn thì cứ chọn, chọn nữ tế thì chọn nữ tế, nàng trộn hai cái lại với nhau làm gì? Chúng ta thế này là tự làm tự chịu!
Miêu Quân Di lạnh lùng nói:
- Đùa gì vậy? Nữ tế của chúng ta không phải người thừa kế chưởng môn thì ta chọn hắn làm gì? Đến bây giờ ngươi còn nói giúp cho nghiệt đồ kia?
Mạc Danh thở dài thườn thượt:
- Ta rất hiểu Tử Dương, xem tin tức bây giờ thì hiển nhiên hắn đã sớm biết nội tình, nhưng vì lo cho danh tiếng của sư môn nên không nói ra. Nếu muốn nói thật thì Tử Dương đã nói ngay khi đó, cần gì chờ tới bây giờ? Có trách chỉ trách nàng làm quá tuyệt tình, tin tức bên ngoài có thật không? Có đúng là nàng phái người đi Lưu Vân Sa Hải làm xấu danh tiếng của hắn, luôn phái người truy sát?
Miêu Quân Di cười khẩy nói:
- Đúng rồi sao? Sớm biết nghiệt đồ này không có lòng tốt, đáng hận là để hắn trốn thoát.
Mạc Danh bất đắc dĩ lắc đầu:
- Đúng, là nàng dồn hắn vào đường cùng! Nàng đã buộc hắn ra Linh Lung tông thì tại sao còn nhiều lần buộc hắn đến đường chết? Nàng làm quá đáng, hỏi sao hắn không ghi hận trong lòng?
- Ngươi bớt giả bộ làm người tốt đi!
Miêu Quân Di chỉ vào mũi Mạc Danh tức giận nói:
- Đến hiện tại ngươi còn nói giúp cho hắn, ngươi dám nói người âm thầm làm khó dễ không có phần của ngươi? Ngươi dám nói nhiều lần có người thầm ra tay cứu hắn không phải là ngươi sắp xếp?
Mạc Danh nói:
- Ta không hiểu nàng đang nói gì.
- Bớt giả bộ đi!
Miêu Quân Di cười khẩy nói:
- Chỉ bằng vào tình huống lúc đó của hắn sao có thể mời cao thủ luôn theo sát bên bảo vệ lâu dài được? Người âm thầm giúp hắn trừ ngươi ra không có ai khác, ngươi nghĩ ta là đồ ngốc sao?
Nếu hai bên đều tự biết thì Mạc Danh không giấu diếm nữa, rũ mi mắt xuống nói:
- Ta chỉ tìm hai người bảo vệ hắn, nàng không phái người đụng vào hắn thì người bảo vệ cũng sẽ không ra tay.
Miêu Quân Di tức giận quát:
- Họ Mạc, ngươi luôn đề phòng ta sao?
Khuôn mặt Miêu Quân Di vặn vẹo dưới ánh lửa.
- Chỉ không muốn nàng làm việc quá tuyệt tình.
Mạc Danh ngước mắt lên nhìn Miêu Quân Di:
- Bên ngoài đồn hiện tại nàng phái người truy sát hắn, muốn ngăn cản hắn đến Linh Lung tông có phải thật không?
Miêu Quân Di tức điên:
- Vớ vẩn!
Miêu Quân Di cũng muốn làm như vậy nhưng đã bị Phong Bắc Trần cảnh cáo.
Phong Bắc Trần nói có thể đột nhiên truyền tin cho thiên hạ đều biết thì không phải một mình Tử Dương làm ra được, chắc chắn sau lưng có thế lực ngũ quốc nhúng tay vào, không thì tin tức đã không lan mau vậy. Không chừng đã mở túi chờ bọn họ chui đầu vô lưới, sẽ bị chụp mũ thật sự. Phong Bắc Trần dặn Miêu Quân Di đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Thứ hai, cứ để Tử Dương đến tỷ thí, nếu bên mình thắng, lời đồn Tử Dương thua trận tự sụp đổ. Nếu Tử Dương thắng thì dù sao danh tiếng đã thúi rồi, vậy hãy thực tế chút để Miêu Quân Di tự mình xin lỗi giữ Tử Dương lại, Mạc Danh thoái vị nhường vị trí chưởng môn cho Tử Dương. Mạc Danh không làm chưởng môn vẫn có thể hiệu lực cho Vô Lượng Thiên. Mạc Danh đã không thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay Vô Lượng Thiên, Hạng Bách Đình có thể đứng sang bên, Phong Bắc Trần sẽ đưa một nữ nhi của đệ tử của Thôi Vĩnh Trinh gả cho Tử Dương.
Nếu Tử Dương thắng vẫn thấy hứng thú với nữ nhi của Miêu Quân Di thì Hạng Bách Đình có thể rút lui, nhường nàng cho Tử Dương. Không cần biết Tử Dương thật sự thích hay muốn trả thù thì đây là vinh diệu nên có dành cho người thắng bằng thực lực. Đối với người hữu dụng thì có thể chấp nhận trả cái giá lớn nhất trong giới hạn để giữ người ta lại.
Phong Bắc Trần có hứa xong việc sẽ bồi thường Miêu Quân Di, sẽ truyền dạy Vô Lượng cao hơn một bậc cho nàng.
Tóm lại Tử Dương thắng hay thua đều đừng hòng đi. Thua chỉ có đường chết, thắng thì ai có tài sẽ được, nếu không muốn ở lại cũng không thể nhường cho người khác, tiêu diệt Tử Dương.
Quyết định của sư phụ làm Miêu Quân Di rét run. Năm xưa vì lung lạc Mạc Danh mà hy sinh nàng, bây giờ vì lung lạc người khác có thể hy sinh nữ nhi của nàng. Đó là nữ nhi của nàng, không phải người khác!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lúc này cửa đá dày nặng trong hỏa phòng mở ra, một thân hình thướt tha chậm rãi đi tới, vòng qua luyện bảo lô đến trước mắt hai người. Khuôn mặt người đến xinh đẹp, là nữ nhi của hai người, Mạc Quân Lan.
Mạc Quân Lan đẹp còn hơn mẫu thân Miêu Quân Di, càng không phải so sánh với Mạc Danh. Xinh đẹp yêu kiều, khí chất trang nhã, nhưng khuôn mặt nàng buồn bã.
Hai người quay đầu nhìn Mạc Quân Lan.
Miêu Quân Di cố nặn nụ cười đi tới ôm vai nữ nhi:
- Lan nhi sao chạy tới đây?
Mạc Quân Lan nhìn phụ thân lại ngó mẫu thân, cười gượng nói:
- Phụ thân, mẫu thân, bên ngoài truyền tin về nhị sư huynh là thật? Mẫu thân, lúc trước tỷ thí là mẫu thân đã động tay chân thật sự? Năm xưa nhị sư huynh hét to bất công là thật?
Mạc Danh khẽ thở dài:
- Ta cũng đã sớm nói năm xưa nàng không nên làm như vậy, không nên trông mặt mà bắt hình dong. Về tư chất luyện bảo thì Tử Dương hơn xa Bách Đình, là ứng cử viên số một người thừa kế chưởng môn. Nói thật thì Bách Đình đồng ý nhận thắng lợi đó khiến ta thất vọng. Sao có thể giao Linh Lung tông vào tay loại người như vậy? Nếu không phải nàng làm khó trong chuyện đó thì ta tuyệt đối không để hắn trở thành người thừa kế chưởng môn!
Miêu Quân Di tức giận quát:
- Họ Mạc, ngươi phải hiểu rõ một điều, chẳng những chọn người thừa kế chưởng môn còn là nữ tế! Chúng ta chỉ có một nữ nhi, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm khiến nữ nhi giá cho tên xấu xí ghê tởm cả đời sao? Nữ nhi của ta thì ta muốn gả cho ai cũng được, môn hạ đệ tử ăn mặc dùng đều là chúng ta bỏ ra, bản lĩnh cũng là chúng ta dạy. Có tư cách môn đăng hộ đối, cò kè mặc cả với chúng ta sao? Ta gả nữ nhi còn phải xem sắc mặt của bọn họ?
Khuôn mặt Miêu Quân Di lộ rõ tức giận, nàng giận thật. Việc Miêu Quân Di làm ngay cả Phong Bắc Trần cũng không biết, lần này tin tức truyền đến, Phong Bắc Trần khẩn cấp triệu nàng đến hỏi chuyện này có thật không. Sau khi biết thật sự có thì Phong Bắc Trần tức điên, mắng Miêu Quân Di xối xả.
Với Phong Bắc Trần thì người thừa kế chưởng môn đẹp hay không chẳng ích gì, gã khống chế Linh Lung tông là để cho mình dùng, muốn có người theo lệnh của mình nên tài nghệ luyện bảo càng cao càng tốt. Đẹp hay xấu liên quan gì? Phong Bắc Trần không muốn nuôi mặt trắng nhỏ!
Kết quả Miêu Quân Di làm ra chuyện như vậy, chọc giận Phong Bắc Trần suýt tức chết, có thể tưởng tượng nàng bị răn dạy cỡ nào.
Mạc Danh bất đắc dĩ nói:
- Thế thì nàng cứ nói thẳng ra là được, chọn người thừa kế chưởng môn thì cứ chọn, chọn nữ tế thì chọn nữ tế, nàng trộn hai cái lại với nhau làm gì? Chúng ta thế này là tự làm tự chịu!
Miêu Quân Di lạnh lùng nói:
- Đùa gì vậy? Nữ tế của chúng ta không phải người thừa kế chưởng môn thì ta chọn hắn làm gì? Đến bây giờ ngươi còn nói giúp cho nghiệt đồ kia?
Mạc Danh thở dài thườn thượt:
- Ta rất hiểu Tử Dương, xem tin tức bây giờ thì hiển nhiên hắn đã sớm biết nội tình, nhưng vì lo cho danh tiếng của sư môn nên không nói ra. Nếu muốn nói thật thì Tử Dương đã nói ngay khi đó, cần gì chờ tới bây giờ? Có trách chỉ trách nàng làm quá tuyệt tình, tin tức bên ngoài có thật không? Có đúng là nàng phái người đi Lưu Vân Sa Hải làm xấu danh tiếng của hắn, luôn phái người truy sát?
Miêu Quân Di cười khẩy nói:
- Đúng rồi sao? Sớm biết nghiệt đồ này không có lòng tốt, đáng hận là để hắn trốn thoát.
Mạc Danh bất đắc dĩ lắc đầu:
- Đúng, là nàng dồn hắn vào đường cùng! Nàng đã buộc hắn ra Linh Lung tông thì tại sao còn nhiều lần buộc hắn đến đường chết? Nàng làm quá đáng, hỏi sao hắn không ghi hận trong lòng?
- Ngươi bớt giả bộ làm người tốt đi!
Miêu Quân Di chỉ vào mũi Mạc Danh tức giận nói:
- Đến hiện tại ngươi còn nói giúp cho hắn, ngươi dám nói người âm thầm làm khó dễ không có phần của ngươi? Ngươi dám nói nhiều lần có người thầm ra tay cứu hắn không phải là ngươi sắp xếp?
Mạc Danh nói:
- Ta không hiểu nàng đang nói gì.
- Bớt giả bộ đi!
Miêu Quân Di cười khẩy nói:
- Chỉ bằng vào tình huống lúc đó của hắn sao có thể mời cao thủ luôn theo sát bên bảo vệ lâu dài được? Người âm thầm giúp hắn trừ ngươi ra không có ai khác, ngươi nghĩ ta là đồ ngốc sao?
Nếu hai bên đều tự biết thì Mạc Danh không giấu diếm nữa, rũ mi mắt xuống nói:
- Ta chỉ tìm hai người bảo vệ hắn, nàng không phái người đụng vào hắn thì người bảo vệ cũng sẽ không ra tay.
Miêu Quân Di tức giận quát:
- Họ Mạc, ngươi luôn đề phòng ta sao?
Khuôn mặt Miêu Quân Di vặn vẹo dưới ánh lửa.
- Chỉ không muốn nàng làm việc quá tuyệt tình.
Mạc Danh ngước mắt lên nhìn Miêu Quân Di:
- Bên ngoài đồn hiện tại nàng phái người truy sát hắn, muốn ngăn cản hắn đến Linh Lung tông có phải thật không?
Miêu Quân Di tức điên:
- Vớ vẩn!
Miêu Quân Di cũng muốn làm như vậy nhưng đã bị Phong Bắc Trần cảnh cáo.
Phong Bắc Trần nói có thể đột nhiên truyền tin cho thiên hạ đều biết thì không phải một mình Tử Dương làm ra được, chắc chắn sau lưng có thế lực ngũ quốc nhúng tay vào, không thì tin tức đã không lan mau vậy. Không chừng đã mở túi chờ bọn họ chui đầu vô lưới, sẽ bị chụp mũ thật sự. Phong Bắc Trần dặn Miêu Quân Di đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Thứ hai, cứ để Tử Dương đến tỷ thí, nếu bên mình thắng, lời đồn Tử Dương thua trận tự sụp đổ. Nếu Tử Dương thắng thì dù sao danh tiếng đã thúi rồi, vậy hãy thực tế chút để Miêu Quân Di tự mình xin lỗi giữ Tử Dương lại, Mạc Danh thoái vị nhường vị trí chưởng môn cho Tử Dương. Mạc Danh không làm chưởng môn vẫn có thể hiệu lực cho Vô Lượng Thiên. Mạc Danh đã không thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay Vô Lượng Thiên, Hạng Bách Đình có thể đứng sang bên, Phong Bắc Trần sẽ đưa một nữ nhi của đệ tử của Thôi Vĩnh Trinh gả cho Tử Dương.
Nếu Tử Dương thắng vẫn thấy hứng thú với nữ nhi của Miêu Quân Di thì Hạng Bách Đình có thể rút lui, nhường nàng cho Tử Dương. Không cần biết Tử Dương thật sự thích hay muốn trả thù thì đây là vinh diệu nên có dành cho người thắng bằng thực lực. Đối với người hữu dụng thì có thể chấp nhận trả cái giá lớn nhất trong giới hạn để giữ người ta lại.
Phong Bắc Trần có hứa xong việc sẽ bồi thường Miêu Quân Di, sẽ truyền dạy Vô Lượng cao hơn một bậc cho nàng.
Tóm lại Tử Dương thắng hay thua đều đừng hòng đi. Thua chỉ có đường chết, thắng thì ai có tài sẽ được, nếu không muốn ở lại cũng không thể nhường cho người khác, tiêu diệt Tử Dương.
Quyết định của sư phụ làm Miêu Quân Di rét run. Năm xưa vì lung lạc Mạc Danh mà hy sinh nàng, bây giờ vì lung lạc người khác có thể hy sinh nữ nhi của nàng. Đó là nữ nhi của nàng, không phải người khác!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lúc này cửa đá dày nặng trong hỏa phòng mở ra, một thân hình thướt tha chậm rãi đi tới, vòng qua luyện bảo lô đến trước mắt hai người. Khuôn mặt người đến xinh đẹp, là nữ nhi của hai người, Mạc Quân Lan.
Mạc Quân Lan đẹp còn hơn mẫu thân Miêu Quân Di, càng không phải so sánh với Mạc Danh. Xinh đẹp yêu kiều, khí chất trang nhã, nhưng khuôn mặt nàng buồn bã.
Hai người quay đầu nhìn Mạc Quân Lan.
Miêu Quân Di cố nặn nụ cười đi tới ôm vai nữ nhi:
- Lan nhi sao chạy tới đây?
Mạc Quân Lan nhìn phụ thân lại ngó mẫu thân, cười gượng nói:
- Phụ thân, mẫu thân, bên ngoài truyền tin về nhị sư huynh là thật? Mẫu thân, lúc trước tỷ thí là mẫu thân đã động tay chân thật sự? Năm xưa nhị sư huynh hét to bất công là thật?