Phi Thiên
Chương 1368: Đại hà đê hội (Hạ)
Hoàng Phủ Quân Nhu vỗ tay ngọc khen:
- Ngưu Hữu Đức, coi như ngươi giỏi.
Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:
- Sao lại nói vậy?
Hoàng Phủ Quân Nhu tự mình rót trà đưa đến trước mặt Miêu Nghị, lạnh nhạt nói:
- Quyết định vậy đi, ta đồng ý điều kiện hợp tác ngươi đưa ra, ta nhận chịu lỗ một vạn ức Hồng Tinh!
Khuôn mặt Miêu Nghị mừng như điên lại vươn tay qua sờ:
- Thật không? Quân Nhu, sau này chúng ta có thể hợp tác sao?
Khiến Miêu Nghị nghẹn họng là bàn tay Hoàng Phủ Quân Nhu đặt trên bàn không rút về, tay hắn khựng lại khi cách bàn tay mềm một khoảng ngắn.
Nên hạ xuống sờ tay nàng hay không sợ? Miêu đại quan nhân xoe tròn mắt, đâm lao phải theo lao.
Ánh mắt hai người nhìn chằm chằm hai bàn tay sắp chạm vào nhau, đều khó chịu nhiệt độ đến từ bàn tay đối phương cách không gian.
Hoàng Phủ Quân Nhu liếc xéo Miêu Nghị, khóe môi cong lên châm chọc như đang nói: Đây là cái ngươi gọi là thích ta? Bị lộ đuôi rồi nhé.
Ngay sau đó thân thể mềm mại run rẩy, bàn tay Miêu Nghị nhẹ nhàng rơi xuống vuốt ve bàn tay mềm trắng mịn.
Hoàng Phủ Quân Nhu cắn răng hỏi:
- Ngươi có biết mình đang làm gì không?
- Đương nhiên biết.
Hoàng Phủ Quân Nhu khinh thường nói:
- Không cảm thấy quá miễn cưỡng chính mình sao? Không thích cần gì giả bộ thích? Mục đích của ngươi đã hoàn thành, giả bộ tiếp làm gì? Không thấy mệt sao?
Miêu Nghị kéo tay Hoàng Phủ Quân Nhu lại, hai bàn tay vuốt ve:
- Quân Nhu, ta giả bộ gì đâu, thật sự rất thích nàng.
Tim Hoàng Phủ Quân Nhu đập nhanh, ngoài mặt lạnh nhạt nói:
- Còn muốn diễn giả làm thật sao?
Cảm giác hơi sướng! Miêu Nghị không ngờ có ngày được nắm tay nữ nhân này sờ đã ghiền, mắt đảo qua khuôn mặt xinh đẹp động lòng người cho đến bộ ngực căng tròn hấp dẫn, bụng hắn hơi nóng.
Miêu Nghị nói dối:
- Rõ ràng là tấm lòng chân thành tại sao trong mắt Quân Nhu chỉ thấy vặn vẹo?
Hoàng Phủ Quân Nhu không rút tay về, thừa dịp nhắc điều kiện:
- Nếu thật sự thích ta vậy hãy đến chỗ của ta giúp cho ta đi.
Thấy Hoàng Phủ Quân Nhu ngoan ngoãn không chống cự chút nào làm Miêu Nghị khó kiềm nén, sờ tay không đủ thỏa mãn. Miêu Nghị chậm rãi đứng dậy ra sau lưng Hoàng Phủ Quân Nhu, hai tay đặt lên vai nàng, cảm nhận thân thể mềm mại run nhẹ càng khiến hắn động lòng hơn.
Miêu Nghị cúi đầu sát lỗ tai nàng, nhìn cần cổ trắng nõn, khẽ thì thầm:
- Thật sự muốn ta lại đây?
Hoàng Phủ Quân Nhu cảm giác bứt rứt, bả vai nhúc nhích, muốn đẩy tay hắn ra nhưng nàng không có sức lực:
- Tuyệt đối thật sự!
Miêu cung chủ không thả tay ra còn tới gần sau lưng Hoàng Phủ Quân Nhu, hai tay từ từ ôm thân thể mềm mại
- Có nói thật hay không thì trước tiên đưa ra thành ý đã.
Mùi nam nhân từ sau lưng chui thẳng lên não, thân thể nóng bỏng đó, hơi thở quanh quẩn bên vành tai và cổ khiến người Hoàng Phủ Quân Nhu mềm nhũn.
Hoàng Phủ Quân Nhu vịn cánh tay ôm mình muốn gỡ ra:
- Ngươi muốn thành ý gì thì ngồi xuống từ từ nói chuyện, đừng làm vậy!
Miêu Nghị đột nhiên khom người, gồng sức bế bổng Hoàng Phủ Quân Nhu lên, xoay người bước nhanh đến lầu các khuê phòng của nàng.
Thân thể Hoàng Phủ Quân Nhu lơ lửng, đầu óc ù đặc, suy nghĩ hỗn loạn. Nằm trong vòng tay nam nhân mạnh mẽ, cảm giác này rất khó tả, cảm nhận chưa từng có làm gò má nàng đỏ rực, người run rẩy nhưng không nói nổi một câu nào.
Vào lầu các, đóng cửa lại Miêu Nghị ôm Hoàng Phủ Quân Nhu lên lầu, vào khuê phòng của nàng. Miêu Nghị nhìn giường gấm trong phòng, bước nhanh tới trước, hầu như ôm nàng vứt lên, dán bờ môi anh đào hôn nồng nhiệt, đôi tay xoa nắn đồi núi.
Hoàng Phủ Quân Nhu tan vỡ, tu vi của nàng cao hơn Miêu Nghị nhiều nhưng không có chút sức chống cự. Khớp hàm bị tách mở, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau. Hoàng Phủ Quân Nhu chỉ có nước thở hổn hển, rên rỉ, đôi tay từ khi nào ôm Miêu Nghị.
Mãi khi váy sam bị kéo xuống, một nửa ngực trắng lộ ra trong không khí, da thịt mát lạnh Hoàng Phủ Quân Nhu rùng mình tỉnh táo lại, cố gắng nghiêng đầu sang một bên, hai tay chặn Miêu Nghị lại.
Hoàng Phủ Quân Nhu thở hổn hển run giọng hỏi:
- Ngưu Hữu Đức, có biết ngươi đang làm gì không?
Một tay Miêu Nghị luồn vào quần áo trong ngực Hoàng Phủ Quân Nhu xoa bóp, đôi mắt nóng rực nhìn nàng chằm chằm:
- Đương nhiên biết!
Hoàng Phủ Quân Nhu bị móng vuốt ma giày vò, biểu tình xấu hổ không chịu nổi.
Hoàng Phủ Quân Nhu quay đầu nhìn Miêu Nghị chằm chằm:
- Ngươi không sợ Hạ Hầu Long Thành và Khấu Văn Lam tìm ngươi tính sổ?
Miêu Nghị cười phá lên:
- Bên ngoài sớm đồn chuyện của hai ta nhưng không thấy hai người đó làm gì ta.
Hai tay Miêu Nghị cầm tay Hoàng Phủ Quân Nhu kéo mạnh đặt sang hai bên.
- Ngươi có nghĩ tới hậu quả khi cùng ta làm chuyện này, nhà của ta...
Thanh âm ngừng bặt, Hoàng Phủ Quân Nhu rên rỉ vì bị Miêu Nghị chặn miệng.
Vào lúc này thì nam nhân làm gì còn lý trí nữa, đâu chịu nghe Hoàng Phủ Quân Nhu lảm nhảm. Tu vi cao mấy cũng khó sửa bản năng động vật nguyên thủy nhất, Hoàng Phủ Quân Nhu cũng thế, không thì bằng vào tu vi của nàng hoàn toàn có thể tự chối. Nàng đã mất lý trí.
Hai người như đại hà đê hội, nước lũ tràn ra bờ đê.
Rất nhanh quần áo rơi rụng, gò núi, eo nhỏ lõa lồ, yểu điệu trắng nõn, thật là mỹ nhân như ngọc. Miêu đại nhân nhìn muốn xịt máu múi, thú tính nổi lên.
Không khí như đông lại, cổ họng Hoàng Phủ Quân Nhu phát ra tiếng rên cố nén đau đớn.
Mây mưa ngừng, một chiếc giường gấm, hai người trần truồng, mỗi người ngủ một bên, tứ chi không đụng nhau.
Miêu Nghị nằm giang tay giang chân nhìn nóc nhà, biểu tình mờ mịt.
Hoàng Phủ Quân Nhu mái tóc rối cuộn người đưa lưng hướng Miêu Nghị, tóc đen che lấp không thấy nét mặt.
Chính giữa giường gấm là các đốm đỏ chứng minh hai người không thích nhau đã làm chuyện gì.
Xong việc cả hai bình tĩnh lại, không nghĩ ra tại sao sẽ như vậy. Rõ ràng hận đối phương ngứa răng nhưng tại sao ra thế này?
Miêu Nghị không nghĩ ra, ngoài miệng hắn nói thích nữ nhân này nhưng thật ra không thích nàng chút nàng, hắn căm hận nàng nham hiểm. Nếu không phải sợ bối cảnh của nữ nhân này thì hắn làm thịt nàng lâu rồi, nhưng tại sao trả lời giả vờ giả vịt biến thành diễn giả làm thật? Miêu Nghị hoang mang.
Hoàng Phủ Quân Nhu cũng sững sờ, rõ ràng nàng ước gì làm thịt Ngưu Hữu Đức nhưng vì sao trao thân cho hắn? Hoàng Phủ Quân Nhu cảm giác rõ ràng nam nhân nằm sau lưng luôn giữ khoảng cách với nàng, không muốn chạm vào nàng. Hoàng Phủ Quân Nhu rõ ràng cảm giác hắn chỉ xúc động một chốc, dưới mái tóc đen hàm răng trắng cắn mạnh môi hồng.
Hai người từ nồng nàn quấn nhau đến bây giờ trợn tròn mắt.
Cuối cùng Miêu Nghị chủ động đến gần dán lưng Hoàng Phủ Quân Nhu, ôm nàng, cho nàng hơi ấm, cười khổ bên tai nàng:
- Quân Nhu...
Hoàng Phủ Quân Nhu cảm nhận nhiệt độ nam nhân mang đến an ủi, nàng khẽ ừ:
- Ừm!
Miêu Nghị hơi giật mình hỏi:
- Cái đó... nàng là lần đầu tiên sao?
- Ngưu Hữu Đức, coi như ngươi giỏi.
Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:
- Sao lại nói vậy?
Hoàng Phủ Quân Nhu tự mình rót trà đưa đến trước mặt Miêu Nghị, lạnh nhạt nói:
- Quyết định vậy đi, ta đồng ý điều kiện hợp tác ngươi đưa ra, ta nhận chịu lỗ một vạn ức Hồng Tinh!
Khuôn mặt Miêu Nghị mừng như điên lại vươn tay qua sờ:
- Thật không? Quân Nhu, sau này chúng ta có thể hợp tác sao?
Khiến Miêu Nghị nghẹn họng là bàn tay Hoàng Phủ Quân Nhu đặt trên bàn không rút về, tay hắn khựng lại khi cách bàn tay mềm một khoảng ngắn.
Nên hạ xuống sờ tay nàng hay không sợ? Miêu đại quan nhân xoe tròn mắt, đâm lao phải theo lao.
Ánh mắt hai người nhìn chằm chằm hai bàn tay sắp chạm vào nhau, đều khó chịu nhiệt độ đến từ bàn tay đối phương cách không gian.
Hoàng Phủ Quân Nhu liếc xéo Miêu Nghị, khóe môi cong lên châm chọc như đang nói: Đây là cái ngươi gọi là thích ta? Bị lộ đuôi rồi nhé.
Ngay sau đó thân thể mềm mại run rẩy, bàn tay Miêu Nghị nhẹ nhàng rơi xuống vuốt ve bàn tay mềm trắng mịn.
Hoàng Phủ Quân Nhu cắn răng hỏi:
- Ngươi có biết mình đang làm gì không?
- Đương nhiên biết.
Hoàng Phủ Quân Nhu khinh thường nói:
- Không cảm thấy quá miễn cưỡng chính mình sao? Không thích cần gì giả bộ thích? Mục đích của ngươi đã hoàn thành, giả bộ tiếp làm gì? Không thấy mệt sao?
Miêu Nghị kéo tay Hoàng Phủ Quân Nhu lại, hai bàn tay vuốt ve:
- Quân Nhu, ta giả bộ gì đâu, thật sự rất thích nàng.
Tim Hoàng Phủ Quân Nhu đập nhanh, ngoài mặt lạnh nhạt nói:
- Còn muốn diễn giả làm thật sao?
Cảm giác hơi sướng! Miêu Nghị không ngờ có ngày được nắm tay nữ nhân này sờ đã ghiền, mắt đảo qua khuôn mặt xinh đẹp động lòng người cho đến bộ ngực căng tròn hấp dẫn, bụng hắn hơi nóng.
Miêu Nghị nói dối:
- Rõ ràng là tấm lòng chân thành tại sao trong mắt Quân Nhu chỉ thấy vặn vẹo?
Hoàng Phủ Quân Nhu không rút tay về, thừa dịp nhắc điều kiện:
- Nếu thật sự thích ta vậy hãy đến chỗ của ta giúp cho ta đi.
Thấy Hoàng Phủ Quân Nhu ngoan ngoãn không chống cự chút nào làm Miêu Nghị khó kiềm nén, sờ tay không đủ thỏa mãn. Miêu Nghị chậm rãi đứng dậy ra sau lưng Hoàng Phủ Quân Nhu, hai tay đặt lên vai nàng, cảm nhận thân thể mềm mại run nhẹ càng khiến hắn động lòng hơn.
Miêu Nghị cúi đầu sát lỗ tai nàng, nhìn cần cổ trắng nõn, khẽ thì thầm:
- Thật sự muốn ta lại đây?
Hoàng Phủ Quân Nhu cảm giác bứt rứt, bả vai nhúc nhích, muốn đẩy tay hắn ra nhưng nàng không có sức lực:
- Tuyệt đối thật sự!
Miêu cung chủ không thả tay ra còn tới gần sau lưng Hoàng Phủ Quân Nhu, hai tay từ từ ôm thân thể mềm mại
- Có nói thật hay không thì trước tiên đưa ra thành ý đã.
Mùi nam nhân từ sau lưng chui thẳng lên não, thân thể nóng bỏng đó, hơi thở quanh quẩn bên vành tai và cổ khiến người Hoàng Phủ Quân Nhu mềm nhũn.
Hoàng Phủ Quân Nhu vịn cánh tay ôm mình muốn gỡ ra:
- Ngươi muốn thành ý gì thì ngồi xuống từ từ nói chuyện, đừng làm vậy!
Miêu Nghị đột nhiên khom người, gồng sức bế bổng Hoàng Phủ Quân Nhu lên, xoay người bước nhanh đến lầu các khuê phòng của nàng.
Thân thể Hoàng Phủ Quân Nhu lơ lửng, đầu óc ù đặc, suy nghĩ hỗn loạn. Nằm trong vòng tay nam nhân mạnh mẽ, cảm giác này rất khó tả, cảm nhận chưa từng có làm gò má nàng đỏ rực, người run rẩy nhưng không nói nổi một câu nào.
Vào lầu các, đóng cửa lại Miêu Nghị ôm Hoàng Phủ Quân Nhu lên lầu, vào khuê phòng của nàng. Miêu Nghị nhìn giường gấm trong phòng, bước nhanh tới trước, hầu như ôm nàng vứt lên, dán bờ môi anh đào hôn nồng nhiệt, đôi tay xoa nắn đồi núi.
Hoàng Phủ Quân Nhu tan vỡ, tu vi của nàng cao hơn Miêu Nghị nhiều nhưng không có chút sức chống cự. Khớp hàm bị tách mở, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau. Hoàng Phủ Quân Nhu chỉ có nước thở hổn hển, rên rỉ, đôi tay từ khi nào ôm Miêu Nghị.
Mãi khi váy sam bị kéo xuống, một nửa ngực trắng lộ ra trong không khí, da thịt mát lạnh Hoàng Phủ Quân Nhu rùng mình tỉnh táo lại, cố gắng nghiêng đầu sang một bên, hai tay chặn Miêu Nghị lại.
Hoàng Phủ Quân Nhu thở hổn hển run giọng hỏi:
- Ngưu Hữu Đức, có biết ngươi đang làm gì không?
Một tay Miêu Nghị luồn vào quần áo trong ngực Hoàng Phủ Quân Nhu xoa bóp, đôi mắt nóng rực nhìn nàng chằm chằm:
- Đương nhiên biết!
Hoàng Phủ Quân Nhu bị móng vuốt ma giày vò, biểu tình xấu hổ không chịu nổi.
Hoàng Phủ Quân Nhu quay đầu nhìn Miêu Nghị chằm chằm:
- Ngươi không sợ Hạ Hầu Long Thành và Khấu Văn Lam tìm ngươi tính sổ?
Miêu Nghị cười phá lên:
- Bên ngoài sớm đồn chuyện của hai ta nhưng không thấy hai người đó làm gì ta.
Hai tay Miêu Nghị cầm tay Hoàng Phủ Quân Nhu kéo mạnh đặt sang hai bên.
- Ngươi có nghĩ tới hậu quả khi cùng ta làm chuyện này, nhà của ta...
Thanh âm ngừng bặt, Hoàng Phủ Quân Nhu rên rỉ vì bị Miêu Nghị chặn miệng.
Vào lúc này thì nam nhân làm gì còn lý trí nữa, đâu chịu nghe Hoàng Phủ Quân Nhu lảm nhảm. Tu vi cao mấy cũng khó sửa bản năng động vật nguyên thủy nhất, Hoàng Phủ Quân Nhu cũng thế, không thì bằng vào tu vi của nàng hoàn toàn có thể tự chối. Nàng đã mất lý trí.
Hai người như đại hà đê hội, nước lũ tràn ra bờ đê.
Rất nhanh quần áo rơi rụng, gò núi, eo nhỏ lõa lồ, yểu điệu trắng nõn, thật là mỹ nhân như ngọc. Miêu đại nhân nhìn muốn xịt máu múi, thú tính nổi lên.
Không khí như đông lại, cổ họng Hoàng Phủ Quân Nhu phát ra tiếng rên cố nén đau đớn.
Mây mưa ngừng, một chiếc giường gấm, hai người trần truồng, mỗi người ngủ một bên, tứ chi không đụng nhau.
Miêu Nghị nằm giang tay giang chân nhìn nóc nhà, biểu tình mờ mịt.
Hoàng Phủ Quân Nhu mái tóc rối cuộn người đưa lưng hướng Miêu Nghị, tóc đen che lấp không thấy nét mặt.
Chính giữa giường gấm là các đốm đỏ chứng minh hai người không thích nhau đã làm chuyện gì.
Xong việc cả hai bình tĩnh lại, không nghĩ ra tại sao sẽ như vậy. Rõ ràng hận đối phương ngứa răng nhưng tại sao ra thế này?
Miêu Nghị không nghĩ ra, ngoài miệng hắn nói thích nữ nhân này nhưng thật ra không thích nàng chút nàng, hắn căm hận nàng nham hiểm. Nếu không phải sợ bối cảnh của nữ nhân này thì hắn làm thịt nàng lâu rồi, nhưng tại sao trả lời giả vờ giả vịt biến thành diễn giả làm thật? Miêu Nghị hoang mang.
Hoàng Phủ Quân Nhu cũng sững sờ, rõ ràng nàng ước gì làm thịt Ngưu Hữu Đức nhưng vì sao trao thân cho hắn? Hoàng Phủ Quân Nhu cảm giác rõ ràng nam nhân nằm sau lưng luôn giữ khoảng cách với nàng, không muốn chạm vào nàng. Hoàng Phủ Quân Nhu rõ ràng cảm giác hắn chỉ xúc động một chốc, dưới mái tóc đen hàm răng trắng cắn mạnh môi hồng.
Hai người từ nồng nàn quấn nhau đến bây giờ trợn tròn mắt.
Cuối cùng Miêu Nghị chủ động đến gần dán lưng Hoàng Phủ Quân Nhu, ôm nàng, cho nàng hơi ấm, cười khổ bên tai nàng:
- Quân Nhu...
Hoàng Phủ Quân Nhu cảm nhận nhiệt độ nam nhân mang đến an ủi, nàng khẽ ừ:
- Ừm!
Miêu Nghị hơi giật mình hỏi:
- Cái đó... nàng là lần đầu tiên sao?