Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 1334: Huyết đan đâu? (Thượng)



Miêu Nghị vừa nói xong, Chung Ly Khoái thi pháp quát lớn:
- Đại sư huynh, ta ở đây, mau đến cứu ta!
Huyết Yêu đuổi theo, nàng cười lạnh nói:
- Còn muốn lừa ta...
Tiếng nói im bặt, nàng quay đầu nhìn ra sau, chỉ thấy chân trời trên không có mười đạo hào quang đang bay nhanh tới nơi này, chính là mười thanh phi kiếm tạo thành kiếm trận, trong đó có một đạo hào quang vượt qua tất cả, chỉ trong nháy mắt dùng xu thế sấm sét chém vào người Huyết Yêu.
Huyết Yêu hoảng sợ, nàng quay người bỏ chạy, rốt cuộc chẳng quan tâm đuổi giết Chung Ly Khoái và Miêu Nghị, chạy trốn khỏi chết quan trọng hơn.
Phi kiếm chém xuống sinh ra một cơn cuồng phong, cuồng phong bao phủ trước mặt Chung Ly Khoái và Miêu Nghị, sau đó lại truy đuổi Huyết Yêu.
Chín thanh phi kiếm khác cũng đổi hướng đuổi theo Huyết Yêu.
Miêu Nghị mở pháp nhãn nhìn về phía trên không, mười nam nữ từ trên trời giáng xuống, một nam tử thi pháp vận dụng phi kiếm đuổi theo nhanh nhất và bỏ xa chín người phía sau.
- Yêu nghiệt, còn không bó tay đền tội!
Tiếng quát giận dữ bao trùm thiên địa, chính là nam tử kia quát lớn.
Tốc độ phi kiếm của hắn còn nhanh hơn tốc độ bỏ chạy của Huyết Yêu, khó trách Huyết Yêu hoảng sợ như thế, nàng giơ song đao ngăn cản phi kiếm.
Oanh!
Huyết Yêu chấn động lui ra sau, phi kiếm lại bay về phía trước, chín thanh phi kiếm khác cũng đã tới gần.
Đột nhiên Huyết Yêu quay ngược trở lại, nàng hóa thành mười đạo huyết quang bắn ra xa.
Mười thanh phi kiếm phân tán ra các nơi, đều đồng loạt đuổi theo một đạo huyết quang.
Ai ngờ mười đạo huyết quang kia lại hóa thành mười đạo huyết quang nhỏ bỏ chạy, tương đương một trăm đạo huyết quang trốn đi.
Mười nam nữ dừng lại trên không trung, bọn họ nhìn nhau, không cách nào phán đoán Huyết Yêu chạy đi nơi nào.
- Yêu nghiệt dùng huyết độn lợi hại chạy đi, năm đó nàng cũng dùng huyết độn chạy thoát một mạng, lần này lại để cho nàng chạy thoát!
Nam tử cầm đầu cảm thán, trong lời nói còn mang theo tiếc hận vô tận.
- Đại sư huynh không cần tiếc hận, yêu nghiệt sẽ gặp ác báo!
Một nữ tử ôn nhu khuyên.
Nam tử cầm đầu lắc đầu nói:
- Tuy ác hữu ác báo, nhưng ngươi chưa gặp nàng ta tu hành, ta tận mắt nhìn thấy, đó là cầm vô số mạng người chồng chất ra, nàng sống lâu một ngày sẽ chết không biết bao nhiêu người, đáng tiếc chúng ta không thể làm gì được nàng ta.
Bá bá! Mười thanh phi kiếm quay về, mười người đều thu hồi phi kiếm.
- Chư vị sư huynh, sư tỷ, sư đệ, sư muội!
Chung Ly Khoái cười nói, hắn bay cùng Miêu Nghị tới đây.
Mười quay lại, bọn họ giống kim đồng ngọc nữ, nam tuấn tú, nữ tư thế hiên ngang, đều mặc áo dài màu lam thống nhất, trên người còn mặc áo giáp tử tinh luyện thành, cả trai lẫn gái đều khí vũ hiên ngang, vừa nhìn đã thấy bất phàm.
Đại sư huynh cầm đầu dáng người thon gầy, mái tóc cột đuôi ngựa buông thỏng sau lưng, gương mặt tuấn nhã, thần thái ôn hòa thong dong, hắn sinh ra khí chất hòa ái dễ gần, mọi người đều muốn thân cận, có tu vi Kim Liên cửu phẩm.
Miêu Nghị nhìn hắn vài lần, xem ra vị này chính là Sài Quận sư huynh. Ánh mắt hắn quan sát những người khác, đều có tu vi ngoài Kim Liên ngũ phẩm trở lên. Nữ tử cột tóc đuôi ngựa thanh lệ động lòng người, ánh mắt thanh tịnh sáng ngời, trên người sinh ra lực lượng nhu hòa giống đại sư huynh, mi tâm cũng biểu hiện tu vi Kim Liên cửu phẩm.
Ánh mắt mười người dò xét Miêu Nghị, Miêu Nghị còn mặc bộ chiến giáp Thiên đình, chiến giáp của Chung Ly Khoái đã bị đánh tan không còn.
Ánh mắt mọi người hiếu kỳ, kỳ quái vì sao Chung Ly Khoái lại lăn lộn chung với người của Thiên đình.
Miêu Nghị nhìn ra những người này, lại cao thấp dò xét lão đầu, nói:
- Lão đầu, các ngươi thật là sư huynh đệ đồng môn?
Đám người trước mắt là tuấn nam mỹ nữ, chỉ có lão đầu quá mức khác người.
Chung Ly Khoái biết rõ ý trong lời hắn, trợn mắt trả lời:
- Nói nhảm! Ta chỉ nhập môn lúc tuổi già, thời điểm nhập môn tuổi hơi lớn, ngươi cho rằng ta trời sinh như thế sao?
Lời này làm đồng môn cười cười.
Miêu Nghị xem thường, nhập môn muộn liên quan gì đến tuổi già, ngươi xấu thì liên quan gì đến nhập môn?
Lời này hắn đặt trong lòng, cũng không chọc ra trước mặt nhiều người. Nếu hai người ở một mình hắn chắc chắn sẽ nói ra.
Nghe hai người nói chuyện với nhau, dường như quan hệ không tầm thường, mười người càng hiếu kỳ. Người Thiên Hành Cung cũng có nhiều người lui tới với Thiên đình. Quan hệ giữa Chung Ly Khoái và người này rất thân cận, nhưng tu vi của người này chỉ là Tử Liên cửu phẩm mà thôi.
Đại sư huynh cười hỏi:
- Thất sư đệ, vị tiểu tướng Thiên đình này là bằng hữu của ngươi?
Chung Ly Khoái trả lời:
- Đại sư huynh, hắn không phải người Thiên đình, hắn tên là Ngưu Hữu Đức, là người Vô Tương Tinh Chính Khí Môn, chiến giáp Thiên đình trên người hắn là người Thiên đình ép hắn cầm tại cửa hàng, lần này gặp nạn không có biện pháp mới lấy ra phòng ngự.
Nói xong lời này hắn hô to:
- Xong, ngươi cho ta ba bộ chiến giáp đều hủy trong tay Huyết Yêu, ngươi làm sao báo cáo công tác?
- Việc nhỏ, ta sẽ ứng phó.
Miêu Nghị qua loa một câu, hắn chắp tay cười nói với đại sư huynh:
- Chắc hẳn vị này chính là Sài Quận tiền bối mà lão đầu thường nhắc đến.
- Đúng vậy!
Sài Quận khẽ gật đầu, cười nói:
- Nếu là bằng hữu của thất đệ, không nên gọi là tiền bối. Vừa nghe sư đệ nói Ngưu huynh đệ là người Vô Tương Tinh, không biết có biết Linh đảo của Thiên đình bị người ta cướp trong Vô Tương Tinh?
Miêu Nghị hồi hộp, không nghĩ tới nơi xa thế này còn có người nghe thấy, hắn biết chiến giáp trên người mình không giải thích rõ ràng, lại biểu hiện ra vẻ ngạc nhiên:
- Linh đảo bị cướp?
Hắn nhìn sang Chung Ly Khoái hỏi:
- Linh đảo gì bị cướp?
Chung Ly Khoái nói:
- Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?
Sài Quận cười nói:
- Sau này chúng ta có nghe nói qua, ba trăm năm trước có một đám người ăn cướp Linh đảo Thiên đình chuyên môn gieo trồng linh thảo, nghe nói chính là Vô Tương Tinh.
Miêu Nghị hồ nghi nói:
- Chính Khí Môn chúng ta nằm ở Vô Tương Tinh, nơi đó thật sự có Linh đảo Thiên đình gieo trồng linh thảo, nếu là chuyện ba trăm năm trước, ta thật không biết, ta đã hơn ba trăm năm không trở về.
Nói xong cười khổ nhìn sang Chung Ly Khoái.
Chung Ly Khoái cũng cười khổ nói:
- Đại sư huynh, ta và hắn bị giam trong Huyết Hồ Lô của Huyết Yêu hơn ba trăm năm, không biết chuyện bên ngoài, người có hỏi hắn cũng bằng không.
Thật sự do Vô Tương Tinh cách nơi này quá xa, tin tức được truyền đến cũng là nhiều năm sau, khi đó Chung Ly Khoái và Miêu Nghị đã sớm bị giam trong Huyết Ma Trận, Chung Ly Khoái làm sao có thể biết rõ chuyện mấy trăm năm trước, đám người Sài Quận cũng không nhớ năm cụ thể, có sai số vài năm cũng bình thường.
Miêu Nghị cũng gật đầu nói:
- Chờ ta trở về hỏi là biết.
Mọi người nghe vậy kinh ngạc, Sài Quận càng kinh ngạc:
- Các ngươi bị giam trong Huyết Ma Trận hơn trăm năm?
Hắn là người trải qua Huyết Ma Trận, tương đương giật mình khi hai người có thể thừa nhận lâu như thế.
Chương trước Chương tiếp
Loading...