Phi Thiên
Chương 1305: Đại hôn
Không biết có phải đang chờ mong mình cũng có một ngày như thế hay không, gương mặt Đàm Lạc bên cạnh đắng chát.
Ổ Mộng Lan, Lâm Bình Bình và Văn Phương dùng ánh mắt mê ly nhìn lên không trung, chẳng những các nàng, tất cả nữ nhân đều đắm chìm vào trong mộng ảo.
Nam nhân ban đầu chỉ có chút ngạc nhiên về sau chỉ ngắm cảnh sắc xinh đẹp mà thôi, dường như ánh sao cả thiên địa đang bao phủ bầu trời.
Chân trời xa xôi còn có tiên nhạc vọng lại nơi đây.
Mười tám tên kiệu phu mặc xiêm y màu vàng hoa lệ, đầu vai mang lụa đỏ mang theo kiệu hoa bay xuống, kiệu hoa được trang trí vàng son lộng lẫy, chung quanh được điêu khắc đồ án tịnh đế liên thanh tịnh, bốn phía có hồng sa phiêu phù trong gió.
Kiệu hoa vô cùng hoa lệ, ghế dựa hai chỗ ngồi bằng vàng.
Đầu đội Tử Kim quan, Miêu Nghị mặc đại hồng bào ngồi ngay ngắn, trang phục uy vũ phi phàm. Vân Tri Thu đội mũ phượng khăn choàng vai và mang sa che mặt, ánh mắt nàng dưới sa che mặt tỏa sáng, thỉnh thoảng dùng ánh mắt đầy tình cảm nhìn sang nam nhân bên cạnh.
Từ đầu đến cuối, sau các lễ nghi rườm rà trước khi lên kiệu, Miêu Nghị đều thành thành thật thật phối hợp rất tốt, không có biểu hiện không kiên nhẫn gì đó, Vân Tri Thu rất hài lòng.
Màn cửa bằng châu ngọc bảy màu không ngừng lắc lư trong gió, Thiên Nhi, Tuyết Nhi mặc váy hồng rất đẹp đứng hầu, trong tay mỗi người là chiếc đèn cung đình tinh mỹ.
Trước sau có ba mươi sáu nữ tử mặc váy hồng bay dẫn đường, trong tay mỗi người đều cầm đèn cung đình, váy dài phiêu phù trên không trung giống như thiên tiên. Trước sau còn có ba mươi sáu nam tử mang búa rìu thương kích lễ khí mở đường.
Phía trước còn có hai linh cầm tử loan không ngừng bay phía trước dẫn đường, chúng giống Phượng Hoàng trong truyền thuyết, thân dài năm trượng, trên lưng mang theo nhạc công thổi cổ nhạc nhạc, âm thanh như tiếng của tự nhiên bao phủ bầu trời.
Trên đường đi ánh huỳnh quang chiếu sáng không trung, mọi người như đạp lên ngân hà tiến lên phía trước.
Miêu Nghị ngồi trong kiệu hoa, thỉnh thoảng nhìn chung quanh. Trong nội tâm cười khổ, âm thầm truyền âm với Vân Tri Thu:
- Bà chủ, Mục Phàm Quân làm hôn lễ hoa lệ như thế, có phải quá khoa trương hay không? Chỉ sợ cả đời ta chưa từng làm lớn như thế này. Cả đời chưa gặp qua hôn lễ nào khoa trương như thế, đại hôn giữa Triệu Phi và Tư Không thư thái hơn nhiều, ta sắp không ngồi yên được nữa.
Vân Tri Thu âm thầm trả lời:
- Rất tốt, làm không tệ, ta thích, nếu hoàn thành thuận lợi, ta nhớ nhân tình của nàng. Ngưu Nhị, ngươi thành thật ngồi đó cho ta. Phiền toái thì phiền toái ngươi một lần, qua hôm nay lão nương phải dùng cả đời hầu hạ ngươi. Làm trâu làm ngựa cũng cam tâm tình nguyện, nếu ngươi dám xằng bậy, ta không để yên cho ngươi, có nghe hay không?
Miêu Nghị thở dài:
- Ta thành thành thật thật ngồi ở đây ngay cả động cũng không dám động, ngươi còn muốn ta thế nào?
Vân Tri Thu:
- Như vậy mới đúng, ngàn vạn đừng quên những lễ nghi sau đó.
Miêu Nghị im lặng, hắn lại nghĩ đến Mục Phàm Quân lão nương kia muốn làm gì.
Trong đám mây xa xa có hai gương mặt đang ẩn nấp.
Không phải người khác, chính là Ma Thánh Vân Ngạo Thiên và Kiều Công công, hai người nhìn sang đội ngũ đón dâu.
- Tiểu tử kia chính là Miêu Nghị?
Đột nhiên Vân Ngạo Thiên hỏi thăm.
Kiều Công công cười nói:
- Lão gia, chính là hắn, thời điểm này có thể ngồi chung với Thu tỷ nhi trừ hắn ra còn ai, nếu là người khác chẳng phải có sai lầm?
Vân Ngạo Thiên dùng pháp nhãn nhìn chằm chằm Miêu Nghị một lát, lại thấy dung nhan Vân Tri Thu sau bức rèm che, nội tâm cảm thán.
- Con gái lớn không dùng được! Thu tỷ nhi rất cao hứng.
Kiều Công công nói:
- Cao hứng mới tốt, ngày vui sao có thể mất hứng, cuối cùng vẫn khổ tận cam lai.
Vân Ngạo Thiên gật đầu, ánh mắt nhìn đội ngũ đón dâu đang đi về phía Nhật Hành Cung.
- Nữ nhân kia xử lý không tệ, không có ủy khuất Thu tỷ nhi.
Kiều Công Công cười khổ nói:
- Dù sao cũng là cháu gái của ngài, sao có thể quá ủy khuất.
Vân Ngạo Thiên nghe vậy lập tức hừ lạnh một tiếng.
- Đừng cao hứng quá sớm, nữ nhân này vào thời điểm nên lợi dụng cũng không khách khí đâu, đừng hy vọng chiếm chỗ tốt của nàng.
Kiều Công Công hỏi:
- Lão gia, có cơ hội có nên nói chân tướng cho Thu tỷ nhi biết không?
Vân Ngạo Thiên:
- Có một số việc không cần chân tướng, như vậy sẽ tốt với tất cả mọi người, Thu tỷ nhi cũng sẽ cẩn thận thêm vài phần.
Kiều Công công cười khổ lắc đầu.
Tiên nhạc du dương và đội ngũ đón dâu bước trên ngân hà tiến về phía cung điện, cảnh sắc như mộng như ảo, rất nhiều nữ nhân ao ước. Có người tiếc hận đại hôn của mình không được như thế, có người hi vọng mình có một ngày cũng như thế, dù bọn họ nhìn thấy hai linh cầm đang bay dẫn đường phía trước liền biết không có khả năng, chúng không phải người bình thường có thể lấy được, huống chi còn có nhiều kiệu phu tu vi Hồng Liên nâng kiệu mở đường.
Đột nhiên ngân hà dưới chân đội ngũ đón dâu mất đi, đám chim chóc ngậm đèn cũng rời đi.
Lúc này có hàng trăm hàng ngàn đống lửa nổ vang, hoặc trong dãy núi bốn phía, hoặc trên thuyền hoa hay cung điện trên đỉnh núi, từng ánh lửa chói mắt bay lên bầu trời, ánh sáng bao phủ non sông.
Trong khói lửa rực rỡ trên cao, đội ngũ đón dâu đáp xuống đầu cầu, ba mươi sáu đại hán cầm búa rìu thương kích lễ nghi mở đường, một đám nữ tử nâng đèn cung đình đi theo, mười tám tên kiệu phu mang đại kiệu hoa đi lên cầu lớn.
Đúng lúc này nhiều cánh hoa rực rỡ từ trên trời rơi xuống, cánh hoa rơi lả tả theo từng bước kiệu hoa, hoa rơi đẹp đến cực điểm.
Mọi người ngẩng đầu quan sát, trên không trung có mấy nữ tử mặc hoa phục đang rải hoa.
Những cung nữ trước và sau kiệu hoa cũng vừa đi vừa tung cánh hoa, các nàng lấy cánh hoa đủ màu sắc trong nhẫn trữ vật tung ra ngoài.
Ánh mắt Miêu Nghị nhìn hai hàng khách nhân đứng hai bên đường, lại nhìn hoa tươi rực rỡ trên đường kiệu hoa đi, trong nội tâm cảm thấy nói dở khóc dở cười, thật sự cảm thấy quá khoa trương, hắn đang hoài nghi đây có phải đại hôn của mình hay không?
Hắn nghiêng đầu nhìn sang Vân Tri Thu, phát hiện ánh mắt nữ nhân này đang tỏa sáng phía sau sa che mặt, xem ra rất ưa thích tràng diện bên ngoài.
Điền Thanh Phong và Công Tôn Vũ đứng hai bên cầu xem lễ, nhìn thấy kiệu hoa đi ngang qua người mình, cũng nhìn thấy Miêu Nghị ngồi ngay ngắn bên trong, đầu đội Tử Kim quan, mặc áo bào Kim Long uy vũ, khí khái hào hùng bừng bừng.
Trong lòng hai người cảm khái không nói nên lời, nhớ tình hình năm đó và nhìn hiện tại, hai người không ngừng cảm thán nhân sinh vô thường. Cuối cùng Điền Thanh Phong hối hận, lúc trước hắn có cơ hội trở thành tâm phúc của Miêu Nghị, không biết làm sao, nhìn Diêm Tu người ta hiện tại, không biết làm sao nha!
Về phần Vân Tri Thu, bởi vì dung nhan của nàng bị sa che mặt bao phủ, hai người có dùng pháp nhãn cũng không thể nhìn xuyên thứ này, chỉ có thể nhìn thấy đại khái, cũng không rõ dung mạo tân nương như thế nào.
Cứ như vậy, kiệu hoa đi ngang qua trước mặt hai người.
Ổ Mộng Lan, Lâm Bình Bình và Văn Phương dùng ánh mắt mê ly nhìn lên không trung, chẳng những các nàng, tất cả nữ nhân đều đắm chìm vào trong mộng ảo.
Nam nhân ban đầu chỉ có chút ngạc nhiên về sau chỉ ngắm cảnh sắc xinh đẹp mà thôi, dường như ánh sao cả thiên địa đang bao phủ bầu trời.
Chân trời xa xôi còn có tiên nhạc vọng lại nơi đây.
Mười tám tên kiệu phu mặc xiêm y màu vàng hoa lệ, đầu vai mang lụa đỏ mang theo kiệu hoa bay xuống, kiệu hoa được trang trí vàng son lộng lẫy, chung quanh được điêu khắc đồ án tịnh đế liên thanh tịnh, bốn phía có hồng sa phiêu phù trong gió.
Kiệu hoa vô cùng hoa lệ, ghế dựa hai chỗ ngồi bằng vàng.
Đầu đội Tử Kim quan, Miêu Nghị mặc đại hồng bào ngồi ngay ngắn, trang phục uy vũ phi phàm. Vân Tri Thu đội mũ phượng khăn choàng vai và mang sa che mặt, ánh mắt nàng dưới sa che mặt tỏa sáng, thỉnh thoảng dùng ánh mắt đầy tình cảm nhìn sang nam nhân bên cạnh.
Từ đầu đến cuối, sau các lễ nghi rườm rà trước khi lên kiệu, Miêu Nghị đều thành thành thật thật phối hợp rất tốt, không có biểu hiện không kiên nhẫn gì đó, Vân Tri Thu rất hài lòng.
Màn cửa bằng châu ngọc bảy màu không ngừng lắc lư trong gió, Thiên Nhi, Tuyết Nhi mặc váy hồng rất đẹp đứng hầu, trong tay mỗi người là chiếc đèn cung đình tinh mỹ.
Trước sau có ba mươi sáu nữ tử mặc váy hồng bay dẫn đường, trong tay mỗi người đều cầm đèn cung đình, váy dài phiêu phù trên không trung giống như thiên tiên. Trước sau còn có ba mươi sáu nam tử mang búa rìu thương kích lễ khí mở đường.
Phía trước còn có hai linh cầm tử loan không ngừng bay phía trước dẫn đường, chúng giống Phượng Hoàng trong truyền thuyết, thân dài năm trượng, trên lưng mang theo nhạc công thổi cổ nhạc nhạc, âm thanh như tiếng của tự nhiên bao phủ bầu trời.
Trên đường đi ánh huỳnh quang chiếu sáng không trung, mọi người như đạp lên ngân hà tiến lên phía trước.
Miêu Nghị ngồi trong kiệu hoa, thỉnh thoảng nhìn chung quanh. Trong nội tâm cười khổ, âm thầm truyền âm với Vân Tri Thu:
- Bà chủ, Mục Phàm Quân làm hôn lễ hoa lệ như thế, có phải quá khoa trương hay không? Chỉ sợ cả đời ta chưa từng làm lớn như thế này. Cả đời chưa gặp qua hôn lễ nào khoa trương như thế, đại hôn giữa Triệu Phi và Tư Không thư thái hơn nhiều, ta sắp không ngồi yên được nữa.
Vân Tri Thu âm thầm trả lời:
- Rất tốt, làm không tệ, ta thích, nếu hoàn thành thuận lợi, ta nhớ nhân tình của nàng. Ngưu Nhị, ngươi thành thật ngồi đó cho ta. Phiền toái thì phiền toái ngươi một lần, qua hôm nay lão nương phải dùng cả đời hầu hạ ngươi. Làm trâu làm ngựa cũng cam tâm tình nguyện, nếu ngươi dám xằng bậy, ta không để yên cho ngươi, có nghe hay không?
Miêu Nghị thở dài:
- Ta thành thành thật thật ngồi ở đây ngay cả động cũng không dám động, ngươi còn muốn ta thế nào?
Vân Tri Thu:
- Như vậy mới đúng, ngàn vạn đừng quên những lễ nghi sau đó.
Miêu Nghị im lặng, hắn lại nghĩ đến Mục Phàm Quân lão nương kia muốn làm gì.
Trong đám mây xa xa có hai gương mặt đang ẩn nấp.
Không phải người khác, chính là Ma Thánh Vân Ngạo Thiên và Kiều Công công, hai người nhìn sang đội ngũ đón dâu.
- Tiểu tử kia chính là Miêu Nghị?
Đột nhiên Vân Ngạo Thiên hỏi thăm.
Kiều Công công cười nói:
- Lão gia, chính là hắn, thời điểm này có thể ngồi chung với Thu tỷ nhi trừ hắn ra còn ai, nếu là người khác chẳng phải có sai lầm?
Vân Ngạo Thiên dùng pháp nhãn nhìn chằm chằm Miêu Nghị một lát, lại thấy dung nhan Vân Tri Thu sau bức rèm che, nội tâm cảm thán.
- Con gái lớn không dùng được! Thu tỷ nhi rất cao hứng.
Kiều Công công nói:
- Cao hứng mới tốt, ngày vui sao có thể mất hứng, cuối cùng vẫn khổ tận cam lai.
Vân Ngạo Thiên gật đầu, ánh mắt nhìn đội ngũ đón dâu đang đi về phía Nhật Hành Cung.
- Nữ nhân kia xử lý không tệ, không có ủy khuất Thu tỷ nhi.
Kiều Công Công cười khổ nói:
- Dù sao cũng là cháu gái của ngài, sao có thể quá ủy khuất.
Vân Ngạo Thiên nghe vậy lập tức hừ lạnh một tiếng.
- Đừng cao hứng quá sớm, nữ nhân này vào thời điểm nên lợi dụng cũng không khách khí đâu, đừng hy vọng chiếm chỗ tốt của nàng.
Kiều Công Công hỏi:
- Lão gia, có cơ hội có nên nói chân tướng cho Thu tỷ nhi biết không?
Vân Ngạo Thiên:
- Có một số việc không cần chân tướng, như vậy sẽ tốt với tất cả mọi người, Thu tỷ nhi cũng sẽ cẩn thận thêm vài phần.
Kiều Công công cười khổ lắc đầu.
Tiên nhạc du dương và đội ngũ đón dâu bước trên ngân hà tiến về phía cung điện, cảnh sắc như mộng như ảo, rất nhiều nữ nhân ao ước. Có người tiếc hận đại hôn của mình không được như thế, có người hi vọng mình có một ngày cũng như thế, dù bọn họ nhìn thấy hai linh cầm đang bay dẫn đường phía trước liền biết không có khả năng, chúng không phải người bình thường có thể lấy được, huống chi còn có nhiều kiệu phu tu vi Hồng Liên nâng kiệu mở đường.
Đột nhiên ngân hà dưới chân đội ngũ đón dâu mất đi, đám chim chóc ngậm đèn cũng rời đi.
Lúc này có hàng trăm hàng ngàn đống lửa nổ vang, hoặc trong dãy núi bốn phía, hoặc trên thuyền hoa hay cung điện trên đỉnh núi, từng ánh lửa chói mắt bay lên bầu trời, ánh sáng bao phủ non sông.
Trong khói lửa rực rỡ trên cao, đội ngũ đón dâu đáp xuống đầu cầu, ba mươi sáu đại hán cầm búa rìu thương kích lễ nghi mở đường, một đám nữ tử nâng đèn cung đình đi theo, mười tám tên kiệu phu mang đại kiệu hoa đi lên cầu lớn.
Đúng lúc này nhiều cánh hoa rực rỡ từ trên trời rơi xuống, cánh hoa rơi lả tả theo từng bước kiệu hoa, hoa rơi đẹp đến cực điểm.
Mọi người ngẩng đầu quan sát, trên không trung có mấy nữ tử mặc hoa phục đang rải hoa.
Những cung nữ trước và sau kiệu hoa cũng vừa đi vừa tung cánh hoa, các nàng lấy cánh hoa đủ màu sắc trong nhẫn trữ vật tung ra ngoài.
Ánh mắt Miêu Nghị nhìn hai hàng khách nhân đứng hai bên đường, lại nhìn hoa tươi rực rỡ trên đường kiệu hoa đi, trong nội tâm cảm thấy nói dở khóc dở cười, thật sự cảm thấy quá khoa trương, hắn đang hoài nghi đây có phải đại hôn của mình hay không?
Hắn nghiêng đầu nhìn sang Vân Tri Thu, phát hiện ánh mắt nữ nhân này đang tỏa sáng phía sau sa che mặt, xem ra rất ưa thích tràng diện bên ngoài.
Điền Thanh Phong và Công Tôn Vũ đứng hai bên cầu xem lễ, nhìn thấy kiệu hoa đi ngang qua người mình, cũng nhìn thấy Miêu Nghị ngồi ngay ngắn bên trong, đầu đội Tử Kim quan, mặc áo bào Kim Long uy vũ, khí khái hào hùng bừng bừng.
Trong lòng hai người cảm khái không nói nên lời, nhớ tình hình năm đó và nhìn hiện tại, hai người không ngừng cảm thán nhân sinh vô thường. Cuối cùng Điền Thanh Phong hối hận, lúc trước hắn có cơ hội trở thành tâm phúc của Miêu Nghị, không biết làm sao, nhìn Diêm Tu người ta hiện tại, không biết làm sao nha!
Về phần Vân Tri Thu, bởi vì dung nhan của nàng bị sa che mặt bao phủ, hai người có dùng pháp nhãn cũng không thể nhìn xuyên thứ này, chỉ có thể nhìn thấy đại khái, cũng không rõ dung mạo tân nương như thế nào.
Cứ như vậy, kiệu hoa đi ngang qua trước mặt hai người.