Phi Thiên
Chương 1273: Phong Huyền gặp rủi ro
Trường Thiên mừng rỡ không nhỏ, hắn vội vàng dùng hai tay nâng đối phương lên.
- Nghe thông báo ta còn tưởng mình nghe lầm, không ngờ là hiền đệ ngươi, hiền đệ chịu khổ nhiều năm...
- Ăn chút đau khổ, bị nhốt trong Đại Ma Thiên nhiều năm, có thể nói nhận hết tra tấn nhưng tâm ta thản nhiên, khổ thì như thế nào, hỉ nộ ái ố thì như thế nào?
Thần thái Phong Huyền nho nhã siêu nhiên, hắn phất tay nhìn cánh đồng tuyết bên ngoài, nói:
- Hoa mai hương chuốc khổ hàn đến!
Đã nghe nói qua lời này, thuận tiện diễn tả cảnh khổ hàn chi địa, cũng nâng cao phong cách Bắc Cực lão tổ cao hơn, Bắc Cực lão tổ mừng rỡ nói:
- Cửa ra vào không phải nơi nói chuyện, mời hiền đệ vào trong!
Hai người dắt tay nhau vào trong, Bắc Cực lão tổ vừa đi vừa thét to:
- Bày rượu thiết yến, dùng băng lộ tốt nhất.
Qua một lúc, trong tầng cao nhất của lâu đài băng, hai người ngồi chung với nhau, cùng cạn chén lớn chén nhỏ ngắm tuyết bên ngoài.
Uống một ly rượu ngon vào bụng, Phong Huyền thở dài:
- Đã lâu không uống băng lộ với lão ca!
- Lát nữa hiền đệ cứ cầm một ít.
Bắc Cực lão tổ nghe vậy cũng thổn thức một tiếng, hắn không nhịn được hỏi thăm:
- Hiền đệ... Đại Ma Thiên bên kia như thế nào?
Phong Huyền lạnh nhạt nói:
- Lão ca muốn hỏi vì sao Đại Ma Thiên thả ta ra sao?
Bắc Cực lão tổ gật đầu, nói:
- Đúng là ý này, sợ hiền đệ xấu hổ, không tiện mở miệng.
Phong Huyền khoát tay, nói:
- Không có gì không tiện, ta bị giam nhiều năm cũng không thèm để ý, lão ca chú ý làm gì. Về phần tại sao Đại Ma Thiên thả ta, ta cũng không biết, giam ta lâu hơn nữa thì thế nào, nhiều lắm là chết thôi, ta sớm không quan tâm sinh tử, nếu thả ta ra ngoài, ta xem như ông trời còn thương mình.
Bắc Cực lão tổ tán thán, nói:
- Hiền đệ vẫn tiêu sái như thế, loại người khí khái như hiền đệ hiếm thấy trên đời, cũng khó trách đệ muội nhiều năm bất ly bất khí với ngươi như thế, nếu bỏ qua nam tử như đệ, sợ rằng thiên hạ to lớn khó tìm được người thứ hai.
Phong Huyền mỉm cười, hỏi:
- Lão ca thường gặp Tiểu Thu sao?
Bắc Cực lão tổ nói:
- Hàng năm nàng đều đến chỗ ta chào hỏi, nội tâm ta cũng có phần bất an.
Phong Huyền cười nói:
- Đây là việc nên làm, lão ca không cần bất an. Nói đến Tiểu Thu, hại nàng khổ nhiều năm, ta mới là người xin lỗi nàng.
- Ah!
Bắc Cực lão tổ hiếu kỳ, nói:
- Tại sao lại nói vậy?
Phong Huyền trả lời:
- Năm đó hôn lễ chưa xong, tự nhiên phải bồi thường tổn thất cho nàng gấp trăm lần, ta đã thuyết phục gia gia, cũng muốn tuyên dương khắp Vô Lượng Thiên. Hôm nay đến mời đại ca đi khách sạn Phong Vân làm khách, năm đó thua thiệt nàng, ta muốn đền bù, ta muốn nở mày nở mặt đón nàng về Vô Lượng Thiên, đến lúc đó kính xin lão ca cùng đi theo, đi Vô Lượng Thiên uống rượu mừng của chúng ta.
- Ah...
Bắc Cực lão tổ nghẹn lại, do dự và nói:
- Hiền đệ không sợ động tĩnh huyên náo quá lớn, Đại Ma Thiên bên kia...
Phong Huyền tiêu sái cười nói:
- Vân Ngạo Thiên đã thả ta ra, chắc hẳn không ngại việc này. Cho dù khó xử thì như thế nào, cùng lắm là chết mà thôi, cho dù chết ta cũng phải thực hiện hứa hẹn với Tiểu Thu.
Nghe hắn nói thế, Bắc Cực lão tổ ngẫm lại cũng phải. Chắc hẳn Vân Ngạo Thiên cũng ngầm đồng ý, bằng không sẽ không thả người. Cho dù Vân Ngạo Thiên làm khó dễ, ta lui tránh không tham gia là được.
Nghĩ vậy Bắc Cực lão tổ gật đầu nói:
- Tốt! Hiền đệ chuẩn bị đi đón dâu khi nào?
- Ta muốn mời bằng hữu trong thiên hạ tụ tập lại Lưu Vân Sa Hải, vào mười lăm ngày sau nghênh đón Tiểu Thu đi Vô Lượng Thiên, cũng đền bù thua thiệt cho nàng!
Phong Huyền đáp.
- Tốt! Lúc đó ta sẽ đến cổ động!
Bắc Cực lão tổ vỗ án hưởng ứng.
- Thời gian cấp bách, ta sợ một người thăm viếng không đến, bên phía Nam Cực Biên, lão ca có thể hỗ trợ đi mời một chuyến?
- Ngươi yên tâm, Bạch Băng Dương gia cho ta, hắn không đi ta cũng sẽ kéo hắn đi!
Bắc Cực lão tổ Trường Thiên đáp ứng.
Phong Huyền không ở lại lâu, hắn nói muốn đi khắp nơi thăm viếng bằng hữu, Bắc Cực lão tổ không giữ lại, tránh ảnh hưởng chuyện của hắn.
Sau khi rời khỏi lâu đài băng không xa, trên cánh đồng tuyết có hai người bay theo Phong Huyền, chính là hai đệ tử Phó Nguyên Khang và Thôi Vĩnh Trinh đệ tử Phong Bắc Trần phái tới bảo hộ Phong Huyền.
Hai người muốn cùng theo Phong Huyền đi gặp mặt nhưng bị Phong Huyền cự tuyệt. Một là người quen có vài lời cần nói. Hai là đi thăm người quen dẫn cao thủ làm người ta hiểu lầm mình sợ cái gì. Phong Huyền nhã nhặn từ chối là sợ Bắc Cực lão tổ nhìn thấy hai người bọn họ đích thân tới sẽ câu nệ.
- Phong Huyền, đã liên hệ tốt với Trường Thiên chưa?
Phó Nguyên Khang hỏi rõ.
- Phó sư thúc, đã hẹn rồi, đi thôi!.
Phong Huyền hữu lễ trả lời.
Phó Nguyên Khang gật đầu, hắn thi pháp lên người Phong Huyền, tốc độ phi hành tăng lên.
Trong đại điện nghị sự Mộc Hành Cung Trấn Nhâm Điện, Miêu Nghị lại ngồi trên bảo tọa điện chủ, hắn mỉm cười nhìn thủ hạ bên dưới, vẫn là những người kia.
Sau khi mọi người đứng lên chào hỏi và nói một ít lời chúc mừng. Mọi người thỉnh thoảng nhìn sang Diêm Tu bên người Dương Triệu Thanh.
Chuyện Lưu Vân Sa Hải truyền khắp nơi như ong vỡ tổ, Dương Triệu Thanh vào thời khắc mấu chốt trung tâm hộ chủ không phải bí mật gì, hôm nay Miêu Nghị quan phục nguyên chức, tăng thêm bối cảnh túc chủ Tinh Túc Hải, không ít người âm thầm cảm thán, Dương Triệu Thanh mạo hiểm thành công, nếu Miêu Nghị không ngã, ngày sau chắc chắn một bước lên trời, đáng tiếc lúc ấy không có ta.
Tuy mọi người đều có ý niệm như vậy nhưng lúc trước đối mặt Đại Mạc Song Hùng, bọn họ sẽ liều mạng tương cứu sao?
Dương Khánh biết mình sẽ không, lúc trước hắn còn hoài nghi Miêu Nghị về không được, ai ngờ sự thật chứng minh hắn sai, hắn hiện tại đã hoài nghi mình, không biết là vấn đề của mình hay vấn đề Miêu Nghị, tóm lại hắn liên tục tính toán sai lầm sau khi gặp Miêu Nghị.
Hắn không nghĩ ra cấp trên đang làm trò quỷ gì, một trong năm đại túc chủ Tinh Túc Hải chạy tới lưỡng điện làm điện chủ, nói đùa gì vậy? Đầu óc ta có vấn đề hay là đầu óc cấp trên có vấn đề?
Sau khi mọi người rời đi, Thiên Nhi, Tuyết Nhi đã đi chỉnh đốn hậu cung. Hai nữ rất cao hứng khi quay về nơi đây, dù sao hoàn cảnh nơi đây không phải động Đông Lai có thể so sánh, các nàng vẫn tin tưởng vững chắc với năng lực của đại nhân sẽ đông sơn tái khởi, quả nhiên không sai!
Diêm Tu cũng bắt đầu đi tiếp nhận công việc của mình.
Dương Khánh đi theo bên cạnh Miêu Nghị, hắn chạy đến bên ngoài đại điện, thỉnh thoảng lườm Dương Triệu Thanh, cũng là họ Dương.
Nghe tiếng bá bá, đột nhiên Miêu Nghị ngừng chân, Kính Anh và Kính Lạc đang quét rác. Miêu Nghị lườm Dương Khánh, hắn không về, Dương Khánh thật không lộn xộn gì...
Thời gian ngày từng ngày qua đi, từ khi Lưu Vân Sa Hải bị Miêu Nghị huyết tẩy một lần, sinh ý khách sạn Phong Vân ảm đạm không ít, mấy ngày gần đây khách nhân cũng tăng dần, bà chủ không thể không tự ra mặt mời khách, đều là những khách nhân bà chủ tự ra đón theo thông lệ.
- Nghe thông báo ta còn tưởng mình nghe lầm, không ngờ là hiền đệ ngươi, hiền đệ chịu khổ nhiều năm...
- Ăn chút đau khổ, bị nhốt trong Đại Ma Thiên nhiều năm, có thể nói nhận hết tra tấn nhưng tâm ta thản nhiên, khổ thì như thế nào, hỉ nộ ái ố thì như thế nào?
Thần thái Phong Huyền nho nhã siêu nhiên, hắn phất tay nhìn cánh đồng tuyết bên ngoài, nói:
- Hoa mai hương chuốc khổ hàn đến!
Đã nghe nói qua lời này, thuận tiện diễn tả cảnh khổ hàn chi địa, cũng nâng cao phong cách Bắc Cực lão tổ cao hơn, Bắc Cực lão tổ mừng rỡ nói:
- Cửa ra vào không phải nơi nói chuyện, mời hiền đệ vào trong!
Hai người dắt tay nhau vào trong, Bắc Cực lão tổ vừa đi vừa thét to:
- Bày rượu thiết yến, dùng băng lộ tốt nhất.
Qua một lúc, trong tầng cao nhất của lâu đài băng, hai người ngồi chung với nhau, cùng cạn chén lớn chén nhỏ ngắm tuyết bên ngoài.
Uống một ly rượu ngon vào bụng, Phong Huyền thở dài:
- Đã lâu không uống băng lộ với lão ca!
- Lát nữa hiền đệ cứ cầm một ít.
Bắc Cực lão tổ nghe vậy cũng thổn thức một tiếng, hắn không nhịn được hỏi thăm:
- Hiền đệ... Đại Ma Thiên bên kia như thế nào?
Phong Huyền lạnh nhạt nói:
- Lão ca muốn hỏi vì sao Đại Ma Thiên thả ta ra sao?
Bắc Cực lão tổ gật đầu, nói:
- Đúng là ý này, sợ hiền đệ xấu hổ, không tiện mở miệng.
Phong Huyền khoát tay, nói:
- Không có gì không tiện, ta bị giam nhiều năm cũng không thèm để ý, lão ca chú ý làm gì. Về phần tại sao Đại Ma Thiên thả ta, ta cũng không biết, giam ta lâu hơn nữa thì thế nào, nhiều lắm là chết thôi, ta sớm không quan tâm sinh tử, nếu thả ta ra ngoài, ta xem như ông trời còn thương mình.
Bắc Cực lão tổ tán thán, nói:
- Hiền đệ vẫn tiêu sái như thế, loại người khí khái như hiền đệ hiếm thấy trên đời, cũng khó trách đệ muội nhiều năm bất ly bất khí với ngươi như thế, nếu bỏ qua nam tử như đệ, sợ rằng thiên hạ to lớn khó tìm được người thứ hai.
Phong Huyền mỉm cười, hỏi:
- Lão ca thường gặp Tiểu Thu sao?
Bắc Cực lão tổ nói:
- Hàng năm nàng đều đến chỗ ta chào hỏi, nội tâm ta cũng có phần bất an.
Phong Huyền cười nói:
- Đây là việc nên làm, lão ca không cần bất an. Nói đến Tiểu Thu, hại nàng khổ nhiều năm, ta mới là người xin lỗi nàng.
- Ah!
Bắc Cực lão tổ hiếu kỳ, nói:
- Tại sao lại nói vậy?
Phong Huyền trả lời:
- Năm đó hôn lễ chưa xong, tự nhiên phải bồi thường tổn thất cho nàng gấp trăm lần, ta đã thuyết phục gia gia, cũng muốn tuyên dương khắp Vô Lượng Thiên. Hôm nay đến mời đại ca đi khách sạn Phong Vân làm khách, năm đó thua thiệt nàng, ta muốn đền bù, ta muốn nở mày nở mặt đón nàng về Vô Lượng Thiên, đến lúc đó kính xin lão ca cùng đi theo, đi Vô Lượng Thiên uống rượu mừng của chúng ta.
- Ah...
Bắc Cực lão tổ nghẹn lại, do dự và nói:
- Hiền đệ không sợ động tĩnh huyên náo quá lớn, Đại Ma Thiên bên kia...
Phong Huyền tiêu sái cười nói:
- Vân Ngạo Thiên đã thả ta ra, chắc hẳn không ngại việc này. Cho dù khó xử thì như thế nào, cùng lắm là chết mà thôi, cho dù chết ta cũng phải thực hiện hứa hẹn với Tiểu Thu.
Nghe hắn nói thế, Bắc Cực lão tổ ngẫm lại cũng phải. Chắc hẳn Vân Ngạo Thiên cũng ngầm đồng ý, bằng không sẽ không thả người. Cho dù Vân Ngạo Thiên làm khó dễ, ta lui tránh không tham gia là được.
Nghĩ vậy Bắc Cực lão tổ gật đầu nói:
- Tốt! Hiền đệ chuẩn bị đi đón dâu khi nào?
- Ta muốn mời bằng hữu trong thiên hạ tụ tập lại Lưu Vân Sa Hải, vào mười lăm ngày sau nghênh đón Tiểu Thu đi Vô Lượng Thiên, cũng đền bù thua thiệt cho nàng!
Phong Huyền đáp.
- Tốt! Lúc đó ta sẽ đến cổ động!
Bắc Cực lão tổ vỗ án hưởng ứng.
- Thời gian cấp bách, ta sợ một người thăm viếng không đến, bên phía Nam Cực Biên, lão ca có thể hỗ trợ đi mời một chuyến?
- Ngươi yên tâm, Bạch Băng Dương gia cho ta, hắn không đi ta cũng sẽ kéo hắn đi!
Bắc Cực lão tổ Trường Thiên đáp ứng.
Phong Huyền không ở lại lâu, hắn nói muốn đi khắp nơi thăm viếng bằng hữu, Bắc Cực lão tổ không giữ lại, tránh ảnh hưởng chuyện của hắn.
Sau khi rời khỏi lâu đài băng không xa, trên cánh đồng tuyết có hai người bay theo Phong Huyền, chính là hai đệ tử Phó Nguyên Khang và Thôi Vĩnh Trinh đệ tử Phong Bắc Trần phái tới bảo hộ Phong Huyền.
Hai người muốn cùng theo Phong Huyền đi gặp mặt nhưng bị Phong Huyền cự tuyệt. Một là người quen có vài lời cần nói. Hai là đi thăm người quen dẫn cao thủ làm người ta hiểu lầm mình sợ cái gì. Phong Huyền nhã nhặn từ chối là sợ Bắc Cực lão tổ nhìn thấy hai người bọn họ đích thân tới sẽ câu nệ.
- Phong Huyền, đã liên hệ tốt với Trường Thiên chưa?
Phó Nguyên Khang hỏi rõ.
- Phó sư thúc, đã hẹn rồi, đi thôi!.
Phong Huyền hữu lễ trả lời.
Phó Nguyên Khang gật đầu, hắn thi pháp lên người Phong Huyền, tốc độ phi hành tăng lên.
Trong đại điện nghị sự Mộc Hành Cung Trấn Nhâm Điện, Miêu Nghị lại ngồi trên bảo tọa điện chủ, hắn mỉm cười nhìn thủ hạ bên dưới, vẫn là những người kia.
Sau khi mọi người đứng lên chào hỏi và nói một ít lời chúc mừng. Mọi người thỉnh thoảng nhìn sang Diêm Tu bên người Dương Triệu Thanh.
Chuyện Lưu Vân Sa Hải truyền khắp nơi như ong vỡ tổ, Dương Triệu Thanh vào thời khắc mấu chốt trung tâm hộ chủ không phải bí mật gì, hôm nay Miêu Nghị quan phục nguyên chức, tăng thêm bối cảnh túc chủ Tinh Túc Hải, không ít người âm thầm cảm thán, Dương Triệu Thanh mạo hiểm thành công, nếu Miêu Nghị không ngã, ngày sau chắc chắn một bước lên trời, đáng tiếc lúc ấy không có ta.
Tuy mọi người đều có ý niệm như vậy nhưng lúc trước đối mặt Đại Mạc Song Hùng, bọn họ sẽ liều mạng tương cứu sao?
Dương Khánh biết mình sẽ không, lúc trước hắn còn hoài nghi Miêu Nghị về không được, ai ngờ sự thật chứng minh hắn sai, hắn hiện tại đã hoài nghi mình, không biết là vấn đề của mình hay vấn đề Miêu Nghị, tóm lại hắn liên tục tính toán sai lầm sau khi gặp Miêu Nghị.
Hắn không nghĩ ra cấp trên đang làm trò quỷ gì, một trong năm đại túc chủ Tinh Túc Hải chạy tới lưỡng điện làm điện chủ, nói đùa gì vậy? Đầu óc ta có vấn đề hay là đầu óc cấp trên có vấn đề?
Sau khi mọi người rời đi, Thiên Nhi, Tuyết Nhi đã đi chỉnh đốn hậu cung. Hai nữ rất cao hứng khi quay về nơi đây, dù sao hoàn cảnh nơi đây không phải động Đông Lai có thể so sánh, các nàng vẫn tin tưởng vững chắc với năng lực của đại nhân sẽ đông sơn tái khởi, quả nhiên không sai!
Diêm Tu cũng bắt đầu đi tiếp nhận công việc của mình.
Dương Khánh đi theo bên cạnh Miêu Nghị, hắn chạy đến bên ngoài đại điện, thỉnh thoảng lườm Dương Triệu Thanh, cũng là họ Dương.
Nghe tiếng bá bá, đột nhiên Miêu Nghị ngừng chân, Kính Anh và Kính Lạc đang quét rác. Miêu Nghị lườm Dương Khánh, hắn không về, Dương Khánh thật không lộn xộn gì...
Thời gian ngày từng ngày qua đi, từ khi Lưu Vân Sa Hải bị Miêu Nghị huyết tẩy một lần, sinh ý khách sạn Phong Vân ảm đạm không ít, mấy ngày gần đây khách nhân cũng tăng dần, bà chủ không thể không tự ra mặt mời khách, đều là những khách nhân bà chủ tự ra đón theo thông lệ.