Phi Thiên
Chương 1251: Đóng cửa (Thượng)
Miêu Nghị vừa tới cửa phủ thống lĩnh liền thấy nơi này tụ tập nhiều người xem náo nhiệt, phủ thống lĩnh cũng phát thẻ bán trang sức giống y như Chính Khí tiệm tạp hóa, và bán hàng cướp mua từ Chính Khí tiệm tạp hóa. Nếu không phải vì Hạ Hầu Long Thành bán giá quá cao bóp chết không gian kiếm lợi của nhiều người thì chỗ này càng đông hơn nữa.
Miêu Nghị hận ngứa răng, hắn rất muốn cắt nguồn tiêu thụ trang sức hoặc nâng giá tiền lên, hắn thà hủy kéo khách cho Chính Khí tiệm tạp hóa chứ không để Hạ Hầu Long Thành phát tài. Nhưng cách làm lưỡng bại câu thương này không có chút lợi nào cho Miêu Nghị.
Miêu Nghị được thông báo, bái kiến, hắn thấy Hạ Hầu Long Thành ngồi trong phủ thống lĩnh sướng rơn vì phát tài.
Miêu Nghị hỏi thẳng:
- Hạ Hầu thống lĩnh làm vậy có thấy là kỳ cục không?
Hạ Hầu Long Thành hiểu ý của Miêu Nghị, gã ngồi xiêu vẹo trên ghế, một chân gác lên tay vịn.
Hạ Hầu Long Thành liếc Miêu Nghị:
- Có gì không được? Ta mua đồ lấy ra bán, tiệm tạp hóa của ngươi không có lý nào cấm không cho người ta bán đồ đi?
Miêu Nghị nói:
- Ý ta không phải vậy, ta chỉ cảm thấy đại nhân bán đồ ở phủ thống lĩnh thì ảnh hưởng không quá tốt, sớm muộn gì sẽ có người bởi vậy công kích đại nhân. Cho nên ta có một ý hay, đại nhân không ngại bán trước cửa Chính Khí tiệm tạp hóa, chúng ta sẽ chừa vị trí tốt cho đại nhân?
Hạ Hầu Long Thành cười phá lên:
- Tại sao nhất định phải bán trước cửa hàng của các ngươi? Chẳng lẽ bản thống lĩnh không tìm thấy vị trí tốt trước cửa tiệm khác sao?
Miêu Nghị lặng im giây lát:
- Đương nhiên có chỗ tốt cửa hàng khác không đưa được, thống lĩnh đại nhân chỉ cần bán trước cửa Chính Khí tiệm tạp hóa thì mỗi ngày ta bán thêm một món trang sức cho đại nhân.
Hạ Hầu Long Thành cười tà:
- Ngươi giữ lại cho mình từ từ bán đi.
Tên này không vì tiền! Óc Miêu Nghị nổi lên suy nghĩ đó, con ngươi co rút, hắn đã nhận ra điều gì. Rốt cuộc xác nhận có người cố ý giở trò, Hạ Hầu Long Thành không thể nghĩ ra cách này được, không phải người làm ăn thì không làm rõ tình hình được, không xuống tay trúng ngay điểm yếu được.
Ai ghét hắn như thế? Hắn không có kẻ thù trong Thiên Nhai, loại trừ ra là biết ngay kẻ xuống tay sau lưng.
Miêu Nghị không hỏi nhiều nữa, hắn cũng không muốn nói gì thêm.
Miêu Nghị từ biệt:
- Nếu vậy thì tại hạ xin cáo từ trước.
- Khoan đi đã!
Hạ Hầu Long Thành đặt chân xuống, đứng dậy, vui vẻ nói:
- Ngưu huynh đệ nên trả đồ lại cho ta đi?
Miêu Nghị không hiểu, nghi hoặc hỏi:
- Cái gì?
Hạ Hầu Long Thành cười tà:
- Đương nhiên là bản thống lĩnh viết tờ giấy nợ! Dạo này kiếm được chút ít, có thể trả được rồi.
Miêu Nghị im lặng, nhìn Hạ Hầu Long Thành chằm chằm một lúc rồi từ từ lấy một khối ngọc điệp đưa ra.
Hạ Hầu Long Thành nhận lấy lật xem, nhẹ gật đầu, đúng là giấy nợ gã đã viết. Hạ Hầu Long Thành bóp nát ngọc điệp, thổi phù phù, phủi bụi dính trên tay.
Hạ Hầu Long Thành ra vẻ như không có việc gì xảy ra, phất tay nói:
- Ngươi đi được rồi.
Cái này rõ ràng là không chịu trả tiền, lúc nãy Hạ Hầu Long Thành nói trả tiền chẳng qua lừa để lấy giấy nợ.
Miêu Nghị sớm hiểu rõ con người của thống lĩnh cường đại nên hắn không nói một câu, không tức không giận, hắn bình tĩnh chắp tay rồi xoay người rời đi.
Ngược lại là Hạ Hầu Long Thành kinh ngạc, gã vốn chuẩn bị lời nói với Miêu Nghị. Bà nội nó, ta bỏ ra một ngàn vạn Hồng Tinh mua trang sức từ chỗ ngươi, lát sau ngươi bán năm món cho Khấu Văn Lam còn bán tới một ức, khiến lão tử biết đút mặt vào đâu?
Ai ngờ Miêu Nghị không nói một câu, khiến Hạ Hầu Long Thành khó chịu nghẹn lại lời nói trong bụng.
Miêu Nghị trở lại con đường có Chính Khí tiệm tạp hóa, hắn đứng ở ven đường nhìn chăm chú chiêu bài tiệm tạp hóa một lúc lâu.
Miêu Nghị thở dài thì thào:
- Nếu có Dương Khánh ở thì tốt rồi, có lẽ tên kia sẽ có cách.
Cứng rắn với đối phương là hành động không sáng suốt, hắn khó khăn lắm mới có điểm dừng chân tại đây, nếu làm quá căng thì dù trốn đến Chính Khí môn Vô Tướng tinh cũng vô dụng. Thế lực của người ta có thể dễ dàng tới bên kia xử Miêu Nghị. Hắn không trêu vào người bày mưu tính kế sau lưng Hạ Hầu Long Thành được, bối cảnh của Hạ Hầu Long Thành có lẽ còn khủng bố hơn người đó, Miêu Nghị không có tư cách trở mặt cứng đấu cứng.
Người ta còn không dùng mạnh bạo thì hắn càng không có tư cách xé rách da mặt. Nếu thật sự dùng cứng, bằng vào quyền thế của người ta thì hắn không đấu lại. Gây ra hậu quả như bây giờ nói cho cùng cũng tại Miêu Nghị làm việc mà không đắn đo suy nghĩ hậu quả về sau.
Hắn đã đến bên này trước thì phải đứng vững gót chân tại đây, mặt sau có người đến cũng tiện tiếp ứng.
Miêu Nghị lặng im thật lâu sau hắn hít sâu, ngẩng đầu lên, dường như có quyết định gì, hắn bước nhanh trở lại tiệm tạp hóa.
Ban đầu Ngọc Linh Chân Nhân và Miêu Nghị định giải quyết xong việc khai trương liền về, không ngờ buôn bán tốt lạ thường, nhưng liên tiếp xảy ra chuyện khiến hai người dời lại đường về, tạm thời ở đây một thời gian vì sợ nơi này không ứng đối được.
Khi Miêu Nghị lên lầu tìm Ngọc Linh Chân Nhân thì thấy một người không muốn gặp, là Khấu Văn Lam làm người buồn nôn chết không đền mạng. Khấu Văn Lam đang ngồi đối diện Ngọc Linh Chân Nhân cùng uống trà.
Khấu Văn Lam đưa khăn tay lên chậm môi:
- Ngưu huynh đệ đến đúng lúc lắm, mới bàn chuyện với Ngọc Linh Chân Nhân về quý cửa hàng, Ngọc Linh Chân Nhân nói chờ huynh đệ rồi mới quyết định.
Khấu Văn Lam phất khăn tay mời Miêu Nghị ngồi.
Miêu Nghị nổi hết da gà da vịt, liếc sang Ngọc Linh Chân Nhân, lão nhẹ gật đầu.
Miêu Nghị ngồi xuống, hỏi:
- Không biết Khấu thống lĩnh có gì chỉ giáo?
Khấu Văn Lam cười nói:
- Miễn nói dài dòng đi, nói thẳng là nghe bảo gần đây Hạ Hầu Long Thành hay tới kiếm chuyện với các ngươi, tôn tử đó đúng là đồ khốn. Ta biết Chính Khí tiệm tạp hóa gặp rắc rối này chắc chắn liên quan đến việc giao dịch giữa Ngưu huynh đệ và ta. Tôn tử đó lấy việc công báo thù riêng, Ngưu huynh đệ yên tâm, Khấu mỗ sẽ không ngồi yên xem, đặc biệt đến giúp các ngươi một tay.
- À.
Miêu Nghị đầy hứng thú hỏi:
- Không biết Khấu thống lĩnh định giúp chúng ta như thế nào?
Khấu Văn Lam che miệng cười nói:
- Đơn giản thôi, chuyển tiệm, dời đến khu đông thành của ta. Trong địa bàn ta cai quản nếu Hạ Hầu Long Thành dám tới quấy rối thì ta sẽ cho biết tay. Chuyện cửa hàng thì các người đừng lo, ta sẽ tìm cách kiếm một nhà giúp các ngươi chịu không?
Ngọc Linh Chân Nhân không có ý kiến gì, cảm thấy khá tốt. Thống lĩnh khu tây thành thật không đáng tin, tránh đi cũng tốt.
Miêu Nghị trầm ngâm một lúc. Người ngoài không biết tình hình bên trong, sau lưng Hạ Hầu Long Thành có người xui khiến. Khấu thống lĩnh này chỉ e cũng sẽ răm rắp nghe theo kẻ xúi giục đó, chạy qua khu đông thành vẫn sẽ gặp rắc rối.
Miêu Nghị hận ngứa răng, hắn rất muốn cắt nguồn tiêu thụ trang sức hoặc nâng giá tiền lên, hắn thà hủy kéo khách cho Chính Khí tiệm tạp hóa chứ không để Hạ Hầu Long Thành phát tài. Nhưng cách làm lưỡng bại câu thương này không có chút lợi nào cho Miêu Nghị.
Miêu Nghị được thông báo, bái kiến, hắn thấy Hạ Hầu Long Thành ngồi trong phủ thống lĩnh sướng rơn vì phát tài.
Miêu Nghị hỏi thẳng:
- Hạ Hầu thống lĩnh làm vậy có thấy là kỳ cục không?
Hạ Hầu Long Thành hiểu ý của Miêu Nghị, gã ngồi xiêu vẹo trên ghế, một chân gác lên tay vịn.
Hạ Hầu Long Thành liếc Miêu Nghị:
- Có gì không được? Ta mua đồ lấy ra bán, tiệm tạp hóa của ngươi không có lý nào cấm không cho người ta bán đồ đi?
Miêu Nghị nói:
- Ý ta không phải vậy, ta chỉ cảm thấy đại nhân bán đồ ở phủ thống lĩnh thì ảnh hưởng không quá tốt, sớm muộn gì sẽ có người bởi vậy công kích đại nhân. Cho nên ta có một ý hay, đại nhân không ngại bán trước cửa Chính Khí tiệm tạp hóa, chúng ta sẽ chừa vị trí tốt cho đại nhân?
Hạ Hầu Long Thành cười phá lên:
- Tại sao nhất định phải bán trước cửa hàng của các ngươi? Chẳng lẽ bản thống lĩnh không tìm thấy vị trí tốt trước cửa tiệm khác sao?
Miêu Nghị lặng im giây lát:
- Đương nhiên có chỗ tốt cửa hàng khác không đưa được, thống lĩnh đại nhân chỉ cần bán trước cửa Chính Khí tiệm tạp hóa thì mỗi ngày ta bán thêm một món trang sức cho đại nhân.
Hạ Hầu Long Thành cười tà:
- Ngươi giữ lại cho mình từ từ bán đi.
Tên này không vì tiền! Óc Miêu Nghị nổi lên suy nghĩ đó, con ngươi co rút, hắn đã nhận ra điều gì. Rốt cuộc xác nhận có người cố ý giở trò, Hạ Hầu Long Thành không thể nghĩ ra cách này được, không phải người làm ăn thì không làm rõ tình hình được, không xuống tay trúng ngay điểm yếu được.
Ai ghét hắn như thế? Hắn không có kẻ thù trong Thiên Nhai, loại trừ ra là biết ngay kẻ xuống tay sau lưng.
Miêu Nghị không hỏi nhiều nữa, hắn cũng không muốn nói gì thêm.
Miêu Nghị từ biệt:
- Nếu vậy thì tại hạ xin cáo từ trước.
- Khoan đi đã!
Hạ Hầu Long Thành đặt chân xuống, đứng dậy, vui vẻ nói:
- Ngưu huynh đệ nên trả đồ lại cho ta đi?
Miêu Nghị không hiểu, nghi hoặc hỏi:
- Cái gì?
Hạ Hầu Long Thành cười tà:
- Đương nhiên là bản thống lĩnh viết tờ giấy nợ! Dạo này kiếm được chút ít, có thể trả được rồi.
Miêu Nghị im lặng, nhìn Hạ Hầu Long Thành chằm chằm một lúc rồi từ từ lấy một khối ngọc điệp đưa ra.
Hạ Hầu Long Thành nhận lấy lật xem, nhẹ gật đầu, đúng là giấy nợ gã đã viết. Hạ Hầu Long Thành bóp nát ngọc điệp, thổi phù phù, phủi bụi dính trên tay.
Hạ Hầu Long Thành ra vẻ như không có việc gì xảy ra, phất tay nói:
- Ngươi đi được rồi.
Cái này rõ ràng là không chịu trả tiền, lúc nãy Hạ Hầu Long Thành nói trả tiền chẳng qua lừa để lấy giấy nợ.
Miêu Nghị sớm hiểu rõ con người của thống lĩnh cường đại nên hắn không nói một câu, không tức không giận, hắn bình tĩnh chắp tay rồi xoay người rời đi.
Ngược lại là Hạ Hầu Long Thành kinh ngạc, gã vốn chuẩn bị lời nói với Miêu Nghị. Bà nội nó, ta bỏ ra một ngàn vạn Hồng Tinh mua trang sức từ chỗ ngươi, lát sau ngươi bán năm món cho Khấu Văn Lam còn bán tới một ức, khiến lão tử biết đút mặt vào đâu?
Ai ngờ Miêu Nghị không nói một câu, khiến Hạ Hầu Long Thành khó chịu nghẹn lại lời nói trong bụng.
Miêu Nghị trở lại con đường có Chính Khí tiệm tạp hóa, hắn đứng ở ven đường nhìn chăm chú chiêu bài tiệm tạp hóa một lúc lâu.
Miêu Nghị thở dài thì thào:
- Nếu có Dương Khánh ở thì tốt rồi, có lẽ tên kia sẽ có cách.
Cứng rắn với đối phương là hành động không sáng suốt, hắn khó khăn lắm mới có điểm dừng chân tại đây, nếu làm quá căng thì dù trốn đến Chính Khí môn Vô Tướng tinh cũng vô dụng. Thế lực của người ta có thể dễ dàng tới bên kia xử Miêu Nghị. Hắn không trêu vào người bày mưu tính kế sau lưng Hạ Hầu Long Thành được, bối cảnh của Hạ Hầu Long Thành có lẽ còn khủng bố hơn người đó, Miêu Nghị không có tư cách trở mặt cứng đấu cứng.
Người ta còn không dùng mạnh bạo thì hắn càng không có tư cách xé rách da mặt. Nếu thật sự dùng cứng, bằng vào quyền thế của người ta thì hắn không đấu lại. Gây ra hậu quả như bây giờ nói cho cùng cũng tại Miêu Nghị làm việc mà không đắn đo suy nghĩ hậu quả về sau.
Hắn đã đến bên này trước thì phải đứng vững gót chân tại đây, mặt sau có người đến cũng tiện tiếp ứng.
Miêu Nghị lặng im thật lâu sau hắn hít sâu, ngẩng đầu lên, dường như có quyết định gì, hắn bước nhanh trở lại tiệm tạp hóa.
Ban đầu Ngọc Linh Chân Nhân và Miêu Nghị định giải quyết xong việc khai trương liền về, không ngờ buôn bán tốt lạ thường, nhưng liên tiếp xảy ra chuyện khiến hai người dời lại đường về, tạm thời ở đây một thời gian vì sợ nơi này không ứng đối được.
Khi Miêu Nghị lên lầu tìm Ngọc Linh Chân Nhân thì thấy một người không muốn gặp, là Khấu Văn Lam làm người buồn nôn chết không đền mạng. Khấu Văn Lam đang ngồi đối diện Ngọc Linh Chân Nhân cùng uống trà.
Khấu Văn Lam đưa khăn tay lên chậm môi:
- Ngưu huynh đệ đến đúng lúc lắm, mới bàn chuyện với Ngọc Linh Chân Nhân về quý cửa hàng, Ngọc Linh Chân Nhân nói chờ huynh đệ rồi mới quyết định.
Khấu Văn Lam phất khăn tay mời Miêu Nghị ngồi.
Miêu Nghị nổi hết da gà da vịt, liếc sang Ngọc Linh Chân Nhân, lão nhẹ gật đầu.
Miêu Nghị ngồi xuống, hỏi:
- Không biết Khấu thống lĩnh có gì chỉ giáo?
Khấu Văn Lam cười nói:
- Miễn nói dài dòng đi, nói thẳng là nghe bảo gần đây Hạ Hầu Long Thành hay tới kiếm chuyện với các ngươi, tôn tử đó đúng là đồ khốn. Ta biết Chính Khí tiệm tạp hóa gặp rắc rối này chắc chắn liên quan đến việc giao dịch giữa Ngưu huynh đệ và ta. Tôn tử đó lấy việc công báo thù riêng, Ngưu huynh đệ yên tâm, Khấu mỗ sẽ không ngồi yên xem, đặc biệt đến giúp các ngươi một tay.
- À.
Miêu Nghị đầy hứng thú hỏi:
- Không biết Khấu thống lĩnh định giúp chúng ta như thế nào?
Khấu Văn Lam che miệng cười nói:
- Đơn giản thôi, chuyển tiệm, dời đến khu đông thành của ta. Trong địa bàn ta cai quản nếu Hạ Hầu Long Thành dám tới quấy rối thì ta sẽ cho biết tay. Chuyện cửa hàng thì các người đừng lo, ta sẽ tìm cách kiếm một nhà giúp các ngươi chịu không?
Ngọc Linh Chân Nhân không có ý kiến gì, cảm thấy khá tốt. Thống lĩnh khu tây thành thật không đáng tin, tránh đi cũng tốt.
Miêu Nghị trầm ngâm một lúc. Người ngoài không biết tình hình bên trong, sau lưng Hạ Hầu Long Thành có người xui khiến. Khấu thống lĩnh này chỉ e cũng sẽ răm rắp nghe theo kẻ xúi giục đó, chạy qua khu đông thành vẫn sẽ gặp rắc rối.