Phi Thiên
Chương 1215: Là người thượng ti (Hạ)
Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói
Vấn đề là nếu Miêu Nghị và Yến Bắc Hồng thật sự có gì thì hắn đã chạy theo gã, còn ở lại đây bị vạ lây làm gì. Ai đều nhìn ra Miêu Nghị bị Yến Bắc Hồng liên lụy, không thì đã chẳng nhâm mệnh hắn làm động chủ.
Chuyện tiếp theo càng chứng tỏ suy đoán của Miêu Nghị.
Sau khi ‘xác nhận’ Miêu Nghị không có vấn đề, trong một mật thất, An Như Ngọc ngồi đối diện với hắn đột nhiên truyền âm:
- Miêu Nghị, Thiên Ngoại Thiên có nhiệm vụ khác cho ngươi.
Miêu Nghị chán ngán. Ta chỉ là động chủ, Thiên Ngoại Thiên các ngươi cho ta nhiệm vụ không thấy kỳ sao? Mợ nó, nhiệm vụ lần trước làm ta mất nửa cái mạng. Lão tử còn công việc phải làm, không rảnh chơi với các ngươi.
Miêu Nghị từ chối khéo:
- Nhị gia có nhiệm vụ gì hãy tìm Nhạc Quân Sử đi, thân phận này của ta không thích hợp nhận công việc Thiên Ngoại Thiên.
An Như Ngọc nói:
- Thân phận của ngươi là để ngươi tiện làm việc! Bằng vào năng lực làm mọi việc đều thuận lợi của ngươi nên Thánh Tôn rất xem trọng, tự mình nêu tên ngươi đi làm. Việc này chỉ có ngươi làm là thích hợp, chờ ngươi làm xong việc này sẽ nhảy lên thành cung chủ.
Miêu Nghị vẫn giữ cảnh giác, vẻ mặt nghi hoặc hỏi:
- Là chuyện gì?
Miêu Nghị lo bọn họ kêu hắn đi Ma quốc ám sát Yến Bắt Hồn. Lúc ở Nam Tuyên phủ, Hùng Khiếu chạy trốn, Dương Khánh từng kêu Miêu Nghị làm việc này, nghĩ sao cũng cảm thấy khả năng này rất lớn.
An Như Ngọc nói:
- Ngươi và bên Tinh Túc Hải có quan hệ tốt vậy cứ tiếp tục giữ như thế, và phải thân thiết hơn nữa, tìm cách xúi giục Kí Chủ tứ phương Tinh Tú Hải đầu vào Tiên quốc. Dù mặt ngoài không đầu vào cũng được, chỉ cần Kí Chủ tứ phương đồng ý viết thư thần phục đầu vào là nhiệm vụ của ngươi hoàn thành.
Miêu Nghị câm nín:
- ...
Miêu Nghị phát hiện mặt ngoài lục thánh đàng hoàng nhưng sau lưng toàn làm mấy chuyện không thể gặp người.
Đạo Thánh Phong Bắc Trần tổ chức đại hội giám bảo, lén dùng cao thủ các nước thí nghiệm bảo tháp Linh Lung. Yến Bắc Hồng đầu phục Ma quốc, Ma quốc bắt gã ẩn núp trong Tiên quốc. Mục Phàm Quân kêu Miêu Nghị đi xúi giục Kí Chủ tứ phương Tinh Tú Hải. Mấy thánh này muốn làm cái gì? Chắc Quỷ Thánh, Phật Thánh, Yêu Thánh chắc cũng âm thầm làm chuyện xấu.
Miêu Nghị lấy lại tinh thần, hắn muốn sảng khoái đồng ý nhưng vẫn do dự:
- Việc này không dễ làm, bốn Kí Chủ dựa vào cái gì đầu phục Tiên quốc? Người ta ở Yêu quốc cũng bình yên như thường, vào Tiên quốc thì được gì? Cần gì khi không gây rắc rối, ta tuyệt đối không thuyết phục nổi.
An Như Ngọc nói:
- Ngươi cố gắng tìm cách đi, miễn ngươi thuyết phục được bọn họ thì bên này sẽ phái người đi bàn điều kiện, chuyện khác không cần ngươi lo.
Miêu Nghị dở khóc dở cười:
- Ta không nắm chắc việc này chút nào, không thể làm được trong thời gian ngắn một sớm một chiều. Ta cũng không thể trực tiếp chạy đến khiến bọn họ đầu vào đi? Bọn họ phát hiện ta đến gần vì có ý đồ xấu thì mạng nhỏ của ta cũng mất. Nhị gia, việc này không dễ làm, đổi người khác đi.
An Như Ngọc khuyên nhủ:
- Cũng vì khó khăn nên mới tìm ngươi. Ngươi bắt đầu từ Mã Thừa, cấp trên giao việc cho ngươi dù khó khăn đến mấy ngươi cũng chưa từng thất bại, ngay cả việc vào làm nội ứng Phong Vân khách điếm mà ngươi cũng thành công. Cấp trên tin tưởng năng lực của ngươi, về thời gian sẽ không ép ngươi quá gắt.
- Nhị gia quá khen, về Phong Vân khách điếm đã chấm dứt trong thất bại còn gì.
- Chuyện đó không thể trách ngươi, là nội bộ của thương hội xảy ra vấn đề liên lụy đến ngươi, không thì ngươi đã không bị lộ.
- Nhị gia, ta có thể từ chối không?
- Không thể!
- ...
Sau khi rời khỏi đô thành, Miêu Nghị đi Nguyệt hành cung bái phỏng Trương Thiên Tiếu, nhờ Trương đại cung chủ chăm sóc giùm.
Trương Thiên Tiếu thấy Miêu Nghị thì ôm bụng cười bò. Trước kia không thể giữ Miêu Nghị lại, bây giờ đi một vòng tên này trở về, còn bị biếm thành động chủ, làm Trương Thiên Tiếu cười đau cả bụng.
Nhưng nói đi phải nói lại, cùng là động chủ Đông Lai động, cùng là Miêu động chủ nhưng đã khác xưa. Miêu động chủ ngày trước làm gì có tư cách chạy đến gặp cung chủ như nàng?
Trương Thiên Tiếu tự mình kéo Miêu Nghị uống bữa rượu, dùng thân phận bằng hữu cũ an ủi tâm hồn bị tổn thương của Miêu động chủ rồi mới thả hắn đi.
Miêu Nghị rời khỏi Nguyệt hành cung lại đi Trấn Ất điện bái kiến đại ca kết bái Hoắc Lăng Tiêu, nhưng không thấy gã, thị nữ Thiên Vũ, Lưu Tinh cũng đã đi.
Miêu Nghị đành đến Đông Lai động, còn phủ chủ của Nam Tuyên phủ, sơn chủ Trấn Hải Sơn thì hắn lười giao tiếp. Muốn lão tử bái kiến các ngươi? Biến đi.
Miêu Nghị hết sức quen thuộc Đông Lai động, đi đường không cần hỏi cái gì, trực tiếp từ trên trời giáng xuống giá lâm.
Vẫn chỗ cũ, núi xanh còn đó, cây cối càng xanh um. Miêu Nghị chắp tay sau lưng nhìn quanh, thầm cảm khái. Miêu Nghị rời khỏi đây đã gần ngàn năm, cứ tưởng sẽ không quay về, nhưng tạo hoá trêu người.
Miêu Nghị từ trên trời giáng xuống kinh động người nơi này.
Hoắc Lăng Tiêu ra khỏi phủ đệ động chủ, cười to đến gần:
- Hiền đệ!
Hoắc Lăng Tiêu kéo tay Miêu Nghị nói:
- Huynh đệ chờ mãi.
Thiên Vũ, Lưu Tinh cùng đi tới. khom người hành lễ:
- Kính chào Miêu gia!
Thiên Nhi, Tuyết Nhi, Diêm Tu chào:
- Đại nhân!
Hai người khác đi ra chào:
- Kính chào động chủ!
Miêu Nghị xem ngây người. Là Công Tôn Vũ, Điền Thanh Phong, hai người đã già nhiều làm hắn suýt không nhận ra.
Điền Thanh Phong từng đi theo Miêu Nghị nên xuất hiện ở đây đón chủ cũ còn hợp lý, nhưng Công Tôn Vũ cũng đến là có ý gì?
Miêu Nghị nhướng mày nói:
- Ta còn tưởng là ai, Công Tôn Vũ đến cười nhạo bản động chủ sao?
Công Tôn Vũ sợ hãi run cầm cầm, hoàn toàn biến sắc mặt.
Diêm Tu kịp lúc giải thích rằng:
- Đại nhân, Công Tôn sơn chủ hiện giờ là sơn chủ của Trấn Hải Sơn, thượng ti của người!
Miêu Nghị không biết nên nói cái gì:
- ...
Miêu Nghị nhíu mày hỏi:
- Ngươi là thượng ti của ta thì chạy tới bái kiến ta làm chi?
Miêu Nghị vung hai tay áo, chắp tay hành lễ:
- Ty chức kính chào sơn chủ.
Công Tôn Vũ luống cuống tay chân trả lễ:
- Không dám không dám!
Công Tôn Vũ thầm kêu khổ, điện chủ đó giờ chưa biết mặt mũi thế nào còn đích thân đến nghênh tiếp ngươi, ta dám không tới bái kiến sao? Ngươi đi đâu làm không tốt, cố tình chạy tới đây làm gì? Rõ ràng là muốn làm khó ta!
Công Tôn Vũ hoàn toàn nghĩ nhiều, Miêu Nghị không rảnh làm khó gã. Nếu không gặp người thì Miêu Nghị thậm chí quên có người tên Công Tôn Vũ, bằng vào địa vị ngày nay của hắn, nhân mạch tới lui thì làm sao để một Công Tôn Vũ vào lòng? Trước kia sơn chủ cấp dưới không có cả tư cách thấy mặt Miêu Nghị.
Diêm Tu phất tay giới thiệu Điền Thanh Phong:
- Đại nhân, đây là Điền phủ chủ của Nam Tuyên phủ.
Miêu Nghị nhìn Điền Thanh Phong, vui vẻ nói:
- Ô, đã làm phủ chủ luôn rồi.
Lúc trước Lam Ngọc môn huỷ diệt, Điền Thanh Phong có xu hướng phát triển thành thân tín của Miêu Nghị, nhưng hắn đi hội chiến loạn Tinh Túc Hải thì Điền Thanh Phong tự giữ an toàn cho mình nên bị ở lại Nam Tuyên phủ. Không ngờ cuối cùng Điền Thanh Phong vẫn bò lên được.
Vấn đề là nếu Miêu Nghị và Yến Bắc Hồng thật sự có gì thì hắn đã chạy theo gã, còn ở lại đây bị vạ lây làm gì. Ai đều nhìn ra Miêu Nghị bị Yến Bắc Hồng liên lụy, không thì đã chẳng nhâm mệnh hắn làm động chủ.
Chuyện tiếp theo càng chứng tỏ suy đoán của Miêu Nghị.
Sau khi ‘xác nhận’ Miêu Nghị không có vấn đề, trong một mật thất, An Như Ngọc ngồi đối diện với hắn đột nhiên truyền âm:
- Miêu Nghị, Thiên Ngoại Thiên có nhiệm vụ khác cho ngươi.
Miêu Nghị chán ngán. Ta chỉ là động chủ, Thiên Ngoại Thiên các ngươi cho ta nhiệm vụ không thấy kỳ sao? Mợ nó, nhiệm vụ lần trước làm ta mất nửa cái mạng. Lão tử còn công việc phải làm, không rảnh chơi với các ngươi.
Miêu Nghị từ chối khéo:
- Nhị gia có nhiệm vụ gì hãy tìm Nhạc Quân Sử đi, thân phận này của ta không thích hợp nhận công việc Thiên Ngoại Thiên.
An Như Ngọc nói:
- Thân phận của ngươi là để ngươi tiện làm việc! Bằng vào năng lực làm mọi việc đều thuận lợi của ngươi nên Thánh Tôn rất xem trọng, tự mình nêu tên ngươi đi làm. Việc này chỉ có ngươi làm là thích hợp, chờ ngươi làm xong việc này sẽ nhảy lên thành cung chủ.
Miêu Nghị vẫn giữ cảnh giác, vẻ mặt nghi hoặc hỏi:
- Là chuyện gì?
Miêu Nghị lo bọn họ kêu hắn đi Ma quốc ám sát Yến Bắt Hồn. Lúc ở Nam Tuyên phủ, Hùng Khiếu chạy trốn, Dương Khánh từng kêu Miêu Nghị làm việc này, nghĩ sao cũng cảm thấy khả năng này rất lớn.
An Như Ngọc nói:
- Ngươi và bên Tinh Túc Hải có quan hệ tốt vậy cứ tiếp tục giữ như thế, và phải thân thiết hơn nữa, tìm cách xúi giục Kí Chủ tứ phương Tinh Tú Hải đầu vào Tiên quốc. Dù mặt ngoài không đầu vào cũng được, chỉ cần Kí Chủ tứ phương đồng ý viết thư thần phục đầu vào là nhiệm vụ của ngươi hoàn thành.
Miêu Nghị câm nín:
- ...
Miêu Nghị phát hiện mặt ngoài lục thánh đàng hoàng nhưng sau lưng toàn làm mấy chuyện không thể gặp người.
Đạo Thánh Phong Bắc Trần tổ chức đại hội giám bảo, lén dùng cao thủ các nước thí nghiệm bảo tháp Linh Lung. Yến Bắc Hồng đầu phục Ma quốc, Ma quốc bắt gã ẩn núp trong Tiên quốc. Mục Phàm Quân kêu Miêu Nghị đi xúi giục Kí Chủ tứ phương Tinh Tú Hải. Mấy thánh này muốn làm cái gì? Chắc Quỷ Thánh, Phật Thánh, Yêu Thánh chắc cũng âm thầm làm chuyện xấu.
Miêu Nghị lấy lại tinh thần, hắn muốn sảng khoái đồng ý nhưng vẫn do dự:
- Việc này không dễ làm, bốn Kí Chủ dựa vào cái gì đầu phục Tiên quốc? Người ta ở Yêu quốc cũng bình yên như thường, vào Tiên quốc thì được gì? Cần gì khi không gây rắc rối, ta tuyệt đối không thuyết phục nổi.
An Như Ngọc nói:
- Ngươi cố gắng tìm cách đi, miễn ngươi thuyết phục được bọn họ thì bên này sẽ phái người đi bàn điều kiện, chuyện khác không cần ngươi lo.
Miêu Nghị dở khóc dở cười:
- Ta không nắm chắc việc này chút nào, không thể làm được trong thời gian ngắn một sớm một chiều. Ta cũng không thể trực tiếp chạy đến khiến bọn họ đầu vào đi? Bọn họ phát hiện ta đến gần vì có ý đồ xấu thì mạng nhỏ của ta cũng mất. Nhị gia, việc này không dễ làm, đổi người khác đi.
An Như Ngọc khuyên nhủ:
- Cũng vì khó khăn nên mới tìm ngươi. Ngươi bắt đầu từ Mã Thừa, cấp trên giao việc cho ngươi dù khó khăn đến mấy ngươi cũng chưa từng thất bại, ngay cả việc vào làm nội ứng Phong Vân khách điếm mà ngươi cũng thành công. Cấp trên tin tưởng năng lực của ngươi, về thời gian sẽ không ép ngươi quá gắt.
- Nhị gia quá khen, về Phong Vân khách điếm đã chấm dứt trong thất bại còn gì.
- Chuyện đó không thể trách ngươi, là nội bộ của thương hội xảy ra vấn đề liên lụy đến ngươi, không thì ngươi đã không bị lộ.
- Nhị gia, ta có thể từ chối không?
- Không thể!
- ...
Sau khi rời khỏi đô thành, Miêu Nghị đi Nguyệt hành cung bái phỏng Trương Thiên Tiếu, nhờ Trương đại cung chủ chăm sóc giùm.
Trương Thiên Tiếu thấy Miêu Nghị thì ôm bụng cười bò. Trước kia không thể giữ Miêu Nghị lại, bây giờ đi một vòng tên này trở về, còn bị biếm thành động chủ, làm Trương Thiên Tiếu cười đau cả bụng.
Nhưng nói đi phải nói lại, cùng là động chủ Đông Lai động, cùng là Miêu động chủ nhưng đã khác xưa. Miêu động chủ ngày trước làm gì có tư cách chạy đến gặp cung chủ như nàng?
Trương Thiên Tiếu tự mình kéo Miêu Nghị uống bữa rượu, dùng thân phận bằng hữu cũ an ủi tâm hồn bị tổn thương của Miêu động chủ rồi mới thả hắn đi.
Miêu Nghị rời khỏi Nguyệt hành cung lại đi Trấn Ất điện bái kiến đại ca kết bái Hoắc Lăng Tiêu, nhưng không thấy gã, thị nữ Thiên Vũ, Lưu Tinh cũng đã đi.
Miêu Nghị đành đến Đông Lai động, còn phủ chủ của Nam Tuyên phủ, sơn chủ Trấn Hải Sơn thì hắn lười giao tiếp. Muốn lão tử bái kiến các ngươi? Biến đi.
Miêu Nghị hết sức quen thuộc Đông Lai động, đi đường không cần hỏi cái gì, trực tiếp từ trên trời giáng xuống giá lâm.
Vẫn chỗ cũ, núi xanh còn đó, cây cối càng xanh um. Miêu Nghị chắp tay sau lưng nhìn quanh, thầm cảm khái. Miêu Nghị rời khỏi đây đã gần ngàn năm, cứ tưởng sẽ không quay về, nhưng tạo hoá trêu người.
Miêu Nghị từ trên trời giáng xuống kinh động người nơi này.
Hoắc Lăng Tiêu ra khỏi phủ đệ động chủ, cười to đến gần:
- Hiền đệ!
Hoắc Lăng Tiêu kéo tay Miêu Nghị nói:
- Huynh đệ chờ mãi.
Thiên Vũ, Lưu Tinh cùng đi tới. khom người hành lễ:
- Kính chào Miêu gia!
Thiên Nhi, Tuyết Nhi, Diêm Tu chào:
- Đại nhân!
Hai người khác đi ra chào:
- Kính chào động chủ!
Miêu Nghị xem ngây người. Là Công Tôn Vũ, Điền Thanh Phong, hai người đã già nhiều làm hắn suýt không nhận ra.
Điền Thanh Phong từng đi theo Miêu Nghị nên xuất hiện ở đây đón chủ cũ còn hợp lý, nhưng Công Tôn Vũ cũng đến là có ý gì?
Miêu Nghị nhướng mày nói:
- Ta còn tưởng là ai, Công Tôn Vũ đến cười nhạo bản động chủ sao?
Công Tôn Vũ sợ hãi run cầm cầm, hoàn toàn biến sắc mặt.
Diêm Tu kịp lúc giải thích rằng:
- Đại nhân, Công Tôn sơn chủ hiện giờ là sơn chủ của Trấn Hải Sơn, thượng ti của người!
Miêu Nghị không biết nên nói cái gì:
- ...
Miêu Nghị nhíu mày hỏi:
- Ngươi là thượng ti của ta thì chạy tới bái kiến ta làm chi?
Miêu Nghị vung hai tay áo, chắp tay hành lễ:
- Ty chức kính chào sơn chủ.
Công Tôn Vũ luống cuống tay chân trả lễ:
- Không dám không dám!
Công Tôn Vũ thầm kêu khổ, điện chủ đó giờ chưa biết mặt mũi thế nào còn đích thân đến nghênh tiếp ngươi, ta dám không tới bái kiến sao? Ngươi đi đâu làm không tốt, cố tình chạy tới đây làm gì? Rõ ràng là muốn làm khó ta!
Công Tôn Vũ hoàn toàn nghĩ nhiều, Miêu Nghị không rảnh làm khó gã. Nếu không gặp người thì Miêu Nghị thậm chí quên có người tên Công Tôn Vũ, bằng vào địa vị ngày nay của hắn, nhân mạch tới lui thì làm sao để một Công Tôn Vũ vào lòng? Trước kia sơn chủ cấp dưới không có cả tư cách thấy mặt Miêu Nghị.
Diêm Tu phất tay giới thiệu Điền Thanh Phong:
- Đại nhân, đây là Điền phủ chủ của Nam Tuyên phủ.
Miêu Nghị nhìn Điền Thanh Phong, vui vẻ nói:
- Ô, đã làm phủ chủ luôn rồi.
Lúc trước Lam Ngọc môn huỷ diệt, Điền Thanh Phong có xu hướng phát triển thành thân tín của Miêu Nghị, nhưng hắn đi hội chiến loạn Tinh Túc Hải thì Điền Thanh Phong tự giữ an toàn cho mình nên bị ở lại Nam Tuyên phủ. Không ngờ cuối cùng Điền Thanh Phong vẫn bò lên được.