Phi Thiên
Chương 1213: Biếm làm động chủ
Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói
An Như Ngọc lườm Miêu Nghị:
- Lần này ngươi gây ra chuyện lớn như vậy, nếu không phải ta cầu tình trước mặt Thánh Tôn thì ngươi nghĩ ngươi còn đứng ở đây được sao? Nói đi, ngươi và bên Tinh Túc Hải là sao? Tại sao đám lão yêu quái đi Lưu Vân Sa Hải ra mặt giúp ngươi? Ngươi phải kể rõ chuyện này, nếu không kể rõ ràng thì có thể qua một lúc nhưng không trốn được cả đời, cực kỳ bất lợi cho tương lai của ngươi. Trong mắt Thánh Tôn không chứa được một hạt cát, ngươi hiểu ý của ta không?
An Như Ngọc ngữ điệu nhẹ nhàng như trưởng bối tâm sự với vãn bối nhưng làm Miêu Nghị nổi da gà.
Miêu Nghị hiểu ý của An Như Ngọc. Nếu không làm rõ được việc này thì dù Mục Phàm Quân không động hắn cũng sẽ mắt lạnh bàng quan, sớm muộn gì cũng sẽ tính sổ với hắn, việc này không dễ cho qua.
Miêu Nghị cũng biết sớm muộn sẽ có người hỏi việc này nên đã chuẩn bị lời kịch.
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Thật ra việc này phải nói từ lúc ta làm nội ứng trong Phong Vân khách điếm Lưu Vân Sa Hải, có lần cùng lão bản nương của khách điếm đi Nam Cực Băng Cung chúc thọ, trong thọ yến lần đó quen Kí Chủ tứ phương của Tinh Túc Hải.
An Như Ngọc có nghe về đại thọ hai mươi vạn năm của Nam Cực lão tổ, biết Kí Chủ tứ phương cũng đi dự. An Như Ngọc không rõ tại sao Miêu Nghị và Kí Chủ tứ phương quen nhau, thì ra do lần đó, vậy cũng hợp lý.
An Như Ngọc nhẹ gật đầu nói:
- Nói tiếp đi.
Miêu Nghị nói:
- Trước mặt nhị gia ty chức không dám nói dối. Thật lòng thì ta rất thưởng thức Kí Chủ tứ phương, ta muốn quen kết bạn với họ, hai bên trò chuyện rất vui vẻ, sau đó bọn họ một mỗi người tặng cho ta một tấm lệnh bài, nói có lệnh bài của họ là có thể thông suốt trong Tinh Túc Hải, mời ta khi nào rảnh thì hay ghé chơi.
Đổi lại người khác nói câu đó An Như Ngọc sẽ nghi ngờ. Kí Chủ tứ phương là nhân vật gì? Tại sao kết bạn với ngươi? Nhưng vì quan niệm vào trước là chủ, An Như Ngọc cho rằng điều này càng chứng minh thanh niên này ưu tú, được Kí Chủ tứ phương thưởng thức cũng rất bình thường, vì bản thân nàng cũng vậy.
An Như Ngọc gật đầu nói:
- Sau đó thế nào?
Miêu Nghị nói:
- Sau đó ta rảnh rỗi là đi Tinh Túc Hải chơi, không có chuyện gì xảy ra. Mãi đến vụ Lưu Vân Sa Hải, đầu tiên ta tìm Quân Sử xin hỗ trợ nhưng Quân Sử không chịu. Ta không thể xem thuộc hạ của mình chịu chết trong Lưu Vân Sa Hải được, đành chạy đi Lưu Vân Sa Hải đích thân xử lý, tình huống khẩn cấp nên đánh nhau trong Phong Vân khách điếm. Kết quả gây rắc rối suýt chết trong tay Song Hùng, may mắn được An chưởng quầy bên thương hội cứu mới thoát một kiếp. Ty chức thật sự không nuốt trôi cơn tức này, nhưng không tìm thấy người hỗ trợ, thế là tìm hết tất cả người có thể tìm được, bao gồm bên Tinh Túc Hải, rốt cuộc báo thù xong.
An Như Ngọc trầm ngâm nói:
- Nhạc Thiên Ba có biết ngươi đi Lưu Vân Sa Hải không?
Nếu ở trước mặt người khác thì Miêu Nghị sẽ không nói, nhưng gặp Thiên Ngoại Thiên, Miêu đại điện chủ cho rằng nên khai thật.
Miêu Nghị nhìn quanh, cười khổ nói:
- Quân Sử làm sao không biết được, ty chức và Nhất Oa phong vốn là Quân Sử muốn vậy, nếu không có Quân Sử ngầm chấp nhận thì ty chức nào dám thành lập liên kết giữa Lưu Vân Sa Hải và Nhất Oa phong? Nhưng Quân Sử chỉ cần tin tức bên Lưu Vân Sa Hải, không chịu cuốn vào loại chuyện này, xảy ra chuyện cũng là việc của riêng ty chức.
An Như Ngọc gật đầu, nàng hiểu được loại chuyện này. Quân Sử các nơi ai không âm thầm thành lập đường tin tức cho mình? Chẳng qua vì tị hiềm nên không công khai.
An Như Ngọc đứng lên đi tới bên cạnh Miêu Nghị, dặn dò:
- Loại chuyện này nói trước mặt ta là được, đừng nói với người ngoài. Như ngươi thưởng thức Kí Chủ tứ phương gì đó sau này đừng nói cho ai nghe, truyền ra ngoài không tốt với ngươi. Mấy chuyện khác thì không sao, ta sẽ tìm cách nói tốt bên Thánh Tôn cho ngươi, đừng quá lo.
An Như Ngọc nói vậy nhưng lấy một bộ trường bào màu trắng ra đưa cho Miêu Nghị:
- Đây là bộ đồ Lang Lang, Huyên Huyên tự tay may, trước khi đi nhờ ta mang cho ngươi, xem như tấm lòng của họ, có rảnh ngươi mặc thử xem hợp không?
Miêu Nghị ôm đồ, thắc mắc hỏi:
- Lang Lang, Huyên Huyên nào?
An Như Ngọc nét mặt sa sầm nói:
- Đôi nữ nhi song sinh của ta, ngươi nói xem là ai?
Chuyện gì đây?
Biểu tình của Miêu Nghị rất hài. Âu Dương Lang và Âu Dương Huyên là đôi nữ nhi song sinh của Âu Dương Quang, sau này Miêu Nghị có hỏi thăm về họ.
Có vẻ An Như Ngọc cảm thấy sắc mặt của mình hù sợ nhi tế tương lai nên giãn mặt mày, dịu dàng nói:
- Đôi nữ nhi của ta chưa từng may vá cho ai, đây là lần đầu tiên bọn họ may đồ tặng người khác.
Gì mà lần đầu tiên may đồ, bộ đồ này không liên quan gì đến nữ nhi của nàng, là nàng sai người may gấp tặng thay cho nữ nhi. Hết cách, kêu hai nữ nhi chủ động tiếp xúc với Miêu Nghị thì đánh chết họ cũng không chịu mất mặt như thế, nói trắng ra là không mặt mũi đến gặp Miêu Nghị, không thì đã sớm qua lại với hắn chứ cần gì chờ tới hôm nay mới tặng đồ.
Mợ, nữ nhân này còn dây dưa chuyện đó không bỏ! Miêu Nghị rất muốn hỏi An Như Ngọc có nói đạo lý không vậy? Hắn mới là khổ chủ!
Miêu Nghị cười gượng:
- Thế này không tốt lắm, ty chức chưa định thành thân.
Miêu Nghị đưa trả hai bộ đồ.
An Như Ngọc đẩy lại, mỉm cười nói:
- Ngươi yên tâm, ta không ép buộc. Có một số việc trước khác nay khác, có định làm thế hay không là chuyện khác. Hai bên kết bằng hữu, qua lại nhiều với nhau, cảm thấy thích hợp thì ở chung, không thích hợp thì thôi. Đây là chuyện ngươi tình ta nguyện, không ai có thể miễn cưỡng, ta không phải loại người ngang ngược không nói lý. Xem như tặng món quà cho bằng hữu mà ngươi cũng không chịu nhận sao?
Bằng hữu? Lão tử đã như thế với nữ nhi của ngươi rồi còn có thể làm bằng hữu?
Miêu Nghị cười cứng ngắc cứng da đầu nhận đồ. Người ta quyền thế ngập trời, nói hết sức mềm mỏng rồi, còn không nhận thì không được.
Thấy Miêu Nghị nhận quà, An Như Ngọc mỉm cười nói:
- Mới rồi ta đã nói với Nhạc Thiên Ba, hắn cũng đồng ý cho ngươi đi Thủy Hành cung làm cung chủ, ý ngươi thế nào?
Xem bộ dáng giống như đang nói: Nghe lời ta là đúng rồi, bảo đảm ngươi có tương lai tươi sáng.
Miêu Nghị xoe tròn mắt nhìn An Như Ngọc:
- ...
Miêu Nghị không biết là ý của Mục Phàm Quân, hắn bị An Như Ngọc hù sợ. Ghê gớm thật, hắn gây ra lớn chuyện như thế mà được thăng quan đi làm cung chủ?
Miêu Nghị lấy lại tinh thần hỏi dò:
- Thật hay giả?
An Như Ngọc nhướng mày nói:
- Ngươi nghi ngờ ta nói dối?
- Không, không có.
Miêu Nghị rối rít xua tay:
- Ý của ty chức là lúc Đào bà bà còn sống có ơn với ty chức, xin miễn nhận cung chủ Thủy Hành cung, ty chức tiếp tục ở lại hai điện là tốt rồi.
- Vậy sao.
An Như Ngọc trầm ngâm giây lát:
- Quân Sử Tử Lộ Âu Dương Quang là phu quân của ta, đi Tử Lộ đi, ta kêu Âu Dương Quang đổi vị trí cung chủ cho ngươi. Bên Nhạc Thiên Ba thì ta sẽ nghĩ cách thuyết phục giúp ngươi.
An Như Ngọc lườm Miêu Nghị:
- Lần này ngươi gây ra chuyện lớn như vậy, nếu không phải ta cầu tình trước mặt Thánh Tôn thì ngươi nghĩ ngươi còn đứng ở đây được sao? Nói đi, ngươi và bên Tinh Túc Hải là sao? Tại sao đám lão yêu quái đi Lưu Vân Sa Hải ra mặt giúp ngươi? Ngươi phải kể rõ chuyện này, nếu không kể rõ ràng thì có thể qua một lúc nhưng không trốn được cả đời, cực kỳ bất lợi cho tương lai của ngươi. Trong mắt Thánh Tôn không chứa được một hạt cát, ngươi hiểu ý của ta không?
An Như Ngọc ngữ điệu nhẹ nhàng như trưởng bối tâm sự với vãn bối nhưng làm Miêu Nghị nổi da gà.
Miêu Nghị hiểu ý của An Như Ngọc. Nếu không làm rõ được việc này thì dù Mục Phàm Quân không động hắn cũng sẽ mắt lạnh bàng quan, sớm muộn gì cũng sẽ tính sổ với hắn, việc này không dễ cho qua.
Miêu Nghị cũng biết sớm muộn sẽ có người hỏi việc này nên đã chuẩn bị lời kịch.
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Thật ra việc này phải nói từ lúc ta làm nội ứng trong Phong Vân khách điếm Lưu Vân Sa Hải, có lần cùng lão bản nương của khách điếm đi Nam Cực Băng Cung chúc thọ, trong thọ yến lần đó quen Kí Chủ tứ phương của Tinh Túc Hải.
An Như Ngọc có nghe về đại thọ hai mươi vạn năm của Nam Cực lão tổ, biết Kí Chủ tứ phương cũng đi dự. An Như Ngọc không rõ tại sao Miêu Nghị và Kí Chủ tứ phương quen nhau, thì ra do lần đó, vậy cũng hợp lý.
An Như Ngọc nhẹ gật đầu nói:
- Nói tiếp đi.
Miêu Nghị nói:
- Trước mặt nhị gia ty chức không dám nói dối. Thật lòng thì ta rất thưởng thức Kí Chủ tứ phương, ta muốn quen kết bạn với họ, hai bên trò chuyện rất vui vẻ, sau đó bọn họ một mỗi người tặng cho ta một tấm lệnh bài, nói có lệnh bài của họ là có thể thông suốt trong Tinh Túc Hải, mời ta khi nào rảnh thì hay ghé chơi.
Đổi lại người khác nói câu đó An Như Ngọc sẽ nghi ngờ. Kí Chủ tứ phương là nhân vật gì? Tại sao kết bạn với ngươi? Nhưng vì quan niệm vào trước là chủ, An Như Ngọc cho rằng điều này càng chứng minh thanh niên này ưu tú, được Kí Chủ tứ phương thưởng thức cũng rất bình thường, vì bản thân nàng cũng vậy.
An Như Ngọc gật đầu nói:
- Sau đó thế nào?
Miêu Nghị nói:
- Sau đó ta rảnh rỗi là đi Tinh Túc Hải chơi, không có chuyện gì xảy ra. Mãi đến vụ Lưu Vân Sa Hải, đầu tiên ta tìm Quân Sử xin hỗ trợ nhưng Quân Sử không chịu. Ta không thể xem thuộc hạ của mình chịu chết trong Lưu Vân Sa Hải được, đành chạy đi Lưu Vân Sa Hải đích thân xử lý, tình huống khẩn cấp nên đánh nhau trong Phong Vân khách điếm. Kết quả gây rắc rối suýt chết trong tay Song Hùng, may mắn được An chưởng quầy bên thương hội cứu mới thoát một kiếp. Ty chức thật sự không nuốt trôi cơn tức này, nhưng không tìm thấy người hỗ trợ, thế là tìm hết tất cả người có thể tìm được, bao gồm bên Tinh Túc Hải, rốt cuộc báo thù xong.
An Như Ngọc trầm ngâm nói:
- Nhạc Thiên Ba có biết ngươi đi Lưu Vân Sa Hải không?
Nếu ở trước mặt người khác thì Miêu Nghị sẽ không nói, nhưng gặp Thiên Ngoại Thiên, Miêu đại điện chủ cho rằng nên khai thật.
Miêu Nghị nhìn quanh, cười khổ nói:
- Quân Sử làm sao không biết được, ty chức và Nhất Oa phong vốn là Quân Sử muốn vậy, nếu không có Quân Sử ngầm chấp nhận thì ty chức nào dám thành lập liên kết giữa Lưu Vân Sa Hải và Nhất Oa phong? Nhưng Quân Sử chỉ cần tin tức bên Lưu Vân Sa Hải, không chịu cuốn vào loại chuyện này, xảy ra chuyện cũng là việc của riêng ty chức.
An Như Ngọc gật đầu, nàng hiểu được loại chuyện này. Quân Sử các nơi ai không âm thầm thành lập đường tin tức cho mình? Chẳng qua vì tị hiềm nên không công khai.
An Như Ngọc đứng lên đi tới bên cạnh Miêu Nghị, dặn dò:
- Loại chuyện này nói trước mặt ta là được, đừng nói với người ngoài. Như ngươi thưởng thức Kí Chủ tứ phương gì đó sau này đừng nói cho ai nghe, truyền ra ngoài không tốt với ngươi. Mấy chuyện khác thì không sao, ta sẽ tìm cách nói tốt bên Thánh Tôn cho ngươi, đừng quá lo.
An Như Ngọc nói vậy nhưng lấy một bộ trường bào màu trắng ra đưa cho Miêu Nghị:
- Đây là bộ đồ Lang Lang, Huyên Huyên tự tay may, trước khi đi nhờ ta mang cho ngươi, xem như tấm lòng của họ, có rảnh ngươi mặc thử xem hợp không?
Miêu Nghị ôm đồ, thắc mắc hỏi:
- Lang Lang, Huyên Huyên nào?
An Như Ngọc nét mặt sa sầm nói:
- Đôi nữ nhi song sinh của ta, ngươi nói xem là ai?
Chuyện gì đây?
Biểu tình của Miêu Nghị rất hài. Âu Dương Lang và Âu Dương Huyên là đôi nữ nhi song sinh của Âu Dương Quang, sau này Miêu Nghị có hỏi thăm về họ.
Có vẻ An Như Ngọc cảm thấy sắc mặt của mình hù sợ nhi tế tương lai nên giãn mặt mày, dịu dàng nói:
- Đôi nữ nhi của ta chưa từng may vá cho ai, đây là lần đầu tiên bọn họ may đồ tặng người khác.
Gì mà lần đầu tiên may đồ, bộ đồ này không liên quan gì đến nữ nhi của nàng, là nàng sai người may gấp tặng thay cho nữ nhi. Hết cách, kêu hai nữ nhi chủ động tiếp xúc với Miêu Nghị thì đánh chết họ cũng không chịu mất mặt như thế, nói trắng ra là không mặt mũi đến gặp Miêu Nghị, không thì đã sớm qua lại với hắn chứ cần gì chờ tới hôm nay mới tặng đồ.
Mợ, nữ nhân này còn dây dưa chuyện đó không bỏ! Miêu Nghị rất muốn hỏi An Như Ngọc có nói đạo lý không vậy? Hắn mới là khổ chủ!
Miêu Nghị cười gượng:
- Thế này không tốt lắm, ty chức chưa định thành thân.
Miêu Nghị đưa trả hai bộ đồ.
An Như Ngọc đẩy lại, mỉm cười nói:
- Ngươi yên tâm, ta không ép buộc. Có một số việc trước khác nay khác, có định làm thế hay không là chuyện khác. Hai bên kết bằng hữu, qua lại nhiều với nhau, cảm thấy thích hợp thì ở chung, không thích hợp thì thôi. Đây là chuyện ngươi tình ta nguyện, không ai có thể miễn cưỡng, ta không phải loại người ngang ngược không nói lý. Xem như tặng món quà cho bằng hữu mà ngươi cũng không chịu nhận sao?
Bằng hữu? Lão tử đã như thế với nữ nhi của ngươi rồi còn có thể làm bằng hữu?
Miêu Nghị cười cứng ngắc cứng da đầu nhận đồ. Người ta quyền thế ngập trời, nói hết sức mềm mỏng rồi, còn không nhận thì không được.
Thấy Miêu Nghị nhận quà, An Như Ngọc mỉm cười nói:
- Mới rồi ta đã nói với Nhạc Thiên Ba, hắn cũng đồng ý cho ngươi đi Thủy Hành cung làm cung chủ, ý ngươi thế nào?
Xem bộ dáng giống như đang nói: Nghe lời ta là đúng rồi, bảo đảm ngươi có tương lai tươi sáng.
Miêu Nghị xoe tròn mắt nhìn An Như Ngọc:
- ...
Miêu Nghị không biết là ý của Mục Phàm Quân, hắn bị An Như Ngọc hù sợ. Ghê gớm thật, hắn gây ra lớn chuyện như thế mà được thăng quan đi làm cung chủ?
Miêu Nghị lấy lại tinh thần hỏi dò:
- Thật hay giả?
An Như Ngọc nhướng mày nói:
- Ngươi nghi ngờ ta nói dối?
- Không, không có.
Miêu Nghị rối rít xua tay:
- Ý của ty chức là lúc Đào bà bà còn sống có ơn với ty chức, xin miễn nhận cung chủ Thủy Hành cung, ty chức tiếp tục ở lại hai điện là tốt rồi.
- Vậy sao.
An Như Ngọc trầm ngâm giây lát:
- Quân Sử Tử Lộ Âu Dương Quang là phu quân của ta, đi Tử Lộ đi, ta kêu Âu Dương Quang đổi vị trí cung chủ cho ngươi. Bên Nhạc Thiên Ba thì ta sẽ nghĩ cách thuyết phục giúp ngươi.