Phi Thiên
Chương 1199: Lệnh bài gây họa
Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói
Trước sau gì cũng phải lộ ra quan hệ với Kí Chủ tứ phương Tinh Tú Hải thì không còn lời nào để nói, họ đang ép hắn gây lớn chuyện. Vậy được rồi, cho đối phương tạm giữ trữ vật giới chỉ, Miêu Nghị không vội, lát nữa hắn sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời, mượn cơ hội tính sổ rồi lấy về những gì đã mất.
Thủ vệ chạy đi thông báo nay quay lại mời:
- Phục Thanh đại nhân cho mời.
Thủ vệ nói với Yến Bắc Hồng:
- Vị kia thì xin chờ ở bên ngoài, Phục Thanh đại nhân không hoan nghênh người không liên quan đi vào.
Yến Bắc Hồng hừ mũi:
- Hửm?
Yến Bắc Hồng nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén.
Miêu Nghị vội lên tiếng dịu đi:
- Yến đại ca, làm phiền chờ ở bên ngoài một chút.
Miêu Nghị không muốn vì chút chuyện nhỏ mâu thuẫn với Phục Thanh.
Miêu Nghị đã nói đến thế thì Yến Bắc Hồng gật đầu, chắp tay sau lưng đi tới vách núi ngắm phong cảnh.
Miêu Nghị bước nhanh vào cung, đến quảng trường bên trong thì người dẫn đường vươn tay mời, bản thân đứng lại. Tận cùng quảng trường, Thanh Phong Thanh Hữu Sứ mặc áo xanh mặt không biểu tình đứng trên bậc thang cung điện cổ xưa.
Miêu Nghị bay vút qua quảng trường, đáp xuống bậc thang, chắp tay chào:
- Thanh Hữu Sứ, lại gặp mặt!
Thanh Phong ngạc nhiên nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới, mắt tràn đầy kinh ngạc. Chắc Thanh Phong thắc mắc tại sao Miêu đại điện chủ trở nên thê thảm như vậy, nhưng không hỏi nhiều, xoay người dẫn Miêu Nghị đi qua khe cửa tiến vào đại điện.
Phục Thanh khoanh chân nhắm mắt ngồi dưới đất, Thanh Phong theo lẽ thường đứng nghiêm một bên sau lưng.
Miêu Nghị khách sáo hành lễ:
- Miêu Nghị kính chào tiền bối!
- Lần này lại định...
Phục Thanh ngừng bặt, nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới, bật cười hỏi:
- Ô, tiểu tử nhà ngươi giỏi lắm mà sao bị ai đánh ra nông nỗi này?
- Ài.
Miêu Nghị buông tiếng thở dài:
- Đúng là bị người đánh, vết thương khá nặng.
Miêu Nghị xòe hai cổ tay rách da ra:
- Hai cánh tay bị người đánh gãy, nếu không dựa vào pháp lực chống đỡ thì không nâng tay lên nổi. Xương sờn cũng gãy, nội thương đọng lại, còn sống quay về gặp tiền bối xem như mạng lớn.
Phục Thanh đứng dậy vòng quanh Miêu Nghị, tay ấn lên vai hắn thi pháp dò xét, phát hiện vết thương đúng thật như hắn nói.
Phục Thanh tò mò hỏi:
- Để bộ dạng thảm vậy đến gặp ta, không chữa thương, muốn giả tội nghiệp để nắm xương già ta đây đòi lại công bằng cho ngươi sao?
Miêu Nghị cười gượng:
- Giả đáng thương?
Miêu Nghị giũ tay áo, xòe mười ngón tay cho Phục Thanh nhìn, trữ vật giới chỉ đeo trên ngón tay đã biến mất.
- Ta không ăn no rửng mỡ, tội gì khiến mình chịu khổ như vậy? Chỉ tại đồ vật bị người cướp sạch, muốn chữa thương cũng cần linh đan diệu dược đúng không? Ta lấy cái gì chữa thương? Chỉ có thể giày vò chờ từ từ phục hồi.
Phục Thanh vui vẻ ngoái đầu nhìn Thanh Phong, hơi vui sướng khi người gặp họa:
- Thảm vậy sao?
- Tiền bối làm ơn đừng cười trên nỗi đau của người ta, nếu không tại Kí Chủ tứ phương Tinh Tú Hải các người thì gia không đến nỗi chịu khổ lớn như vậy.
- Hả?
Phục Thanh chắp tay sau lưng cười hỏi:
- Mấy huynh đệ chúng ta co rút trong Tinh Tú Hải làm rùa thì sao liên lụy lão nhân gia người được? Muốn ta đứng ra bênh ngươi thì cứ nói thẳng, đánh đường vòng làm gì?
- Tiền bối đừng trêu chọc ta, các ngươi phải giúp ta ra tay mới được! Nếu không tại lệnh bài của bốn vị Kí Chủ thì ta đã không thảm thế này. Nếu không tại lệnh bài khỉ gió gì đó của các người, ta tìm người ra tay lấy đồ bị cướp về là được. Giờ thì hay rồi, vì thứ bên trong có lệnh bài của các người, nên người ta chẳng những không trả đồ còn đánh ta tới mức này, một ít dược liệu phụ để luyện chế Tiên Nguyên đan mà ta cực khổ chuẩn bị cũng bị cướp sạch.
- Tiền bối đã tự nhận là co rút trong Tinh Tú Hải làm rùa, vậy lệnh bài của các người bị cướp cũng chẳng sao. Lần này xem như ta được lĩnh giáo, lệnh bài mắc dịch đó chỉ có ích trong Tinh Tú Hải, cầm ra ngoài khoe là tự tìm chết, suýt hại ta mất mạng. Có tìm về được hay không cũng chẳng sao, dù gì chỉ là mấy khúc xương điêu khắc hoa hòe, không hù được ai.
- Quan trọng là dược liệu phụ luyện chế Tiên Nguyên đan mà ta vất vả mới gom góp được. Tiền bối nghĩ kỹ đi, luyện chế Tiên Nguyên đan ra ta chỉ lấy ba phần nhỏ, các người lấy bảy phần lớn, các người chịu tổn thất lớn hơn ta. Giờ mà các người không ra sức thì không nói được.
Miêu Nghị tố khổ một tràng.
Mấy khúc xương điêu khắc hoa hòe?
Mặt già đen như đít nồi, Phục Thanh tự giễu mình là co rút trong Tinh Tú Hải làm rùa thì không sao, nhưng không chấp nhận có người nói như thế!
Mặt Thanh Phong không biểu tình nhưng cơ mặt cứng nhắc, chỉ hỏi:
- Ai cướp?
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Trong Tu Hành giới người thực lực đứng sau lục thánh, ngang ngửa các ngươi, Song Hùng Lưu Vân Sa Hải!
Đôi mắt Thanh Phong lóe tia tàn nhẫn. Phục Thanh hít sâu, hai hàng chân mày run rẩy.
Phục Thanh từ từ nhắm mắt lại:
- Là Hoàng Kình Thiên và Ngô Đa làm?
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Không thể nói lung tung được, ta bị Cừu Lập tổng quản của Sa bảo bắt vào Sa bảo, chỉ có Hoàng Kình Thiên ra mặt xử lý ta, không thấy Ngô Đa.
Phục Thanh vẫn nhắm mắt hỏi chuyện, không nhìn ra tâm trạng thật:
- Sao ngươi chạy đến Lưu Vân Sa Hải đối đầu với nhóm Hoàng Kình Thiên?
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Đến nước này thì không giấu gì tiền bối. Bên Lưu Vân Sa Hải có một vị thuốc rất cần để luyện chế Tiên Nguyên đan, nhưng không tiện gióng trống khua chiêng hái nó, sợ kinh động lục thánh. Vì thế ta ngầm khống chế ăn cướp sa mạc Nhất Oa phong trong Lưu Vân Sa Hải, luôn kêu bọn họ sưu tầm vị linh dược đó cho ta trong Lưu Vân Sa Hải. Ai ngờ xui xẻo là tổ chức sát thủ Mẫu Đơn gần đây nhìn trúng Nhất Oa phong, muốn âm thầm khống chế nó. Đại đương gia của Nhất Oa phong là Trình Diệu Uy bị bắt cóc uy hiếp, ta không thể bỏ mặc, kết quả hai phe đánh nhau trong Phong Vân khách điếm...
Phục Thanh mở to mắt ngắt lời:
- Chờ chút, ngươi đánh nhau trong Phong Vân khách điếm?
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Thì đó, tất cả liều mạng chỉ vì Tiên Nguyên đan, bị Mẫu Đơn buộc hết cách rồi. Kết quả chọc giận Song Hùng mời người Sa bảo ra bắt chúng ta đi Sa bảo. Tổ cha nó, ai ngờ Hoàng Kình Thiên che chở bên Mẫu Đơn đòi xử chúng ta, may mắn ta cũng không vừa, nhờ An Chính Phong chưởng quầy bên thương hội Tiên quốc ra mặt. Về mặt mũi An chưởng quầy cùng lắm tặng quà hậu hĩnh xin lỗi Phong Vân khách điếm, để Phong Vân khách điếm lấy lại mặt mũi thì được rồi. Nhưng tính tới tính lui ta bỏ sót trong trữ vật giới chỉ còn có lệnh bài của bốn vị, vì thế ta ra nông nỗi này, trữ vật giới chỉ bị bọn chúng tịch thu, người Nhất Oa phong của ta cũng bị Hoàng Kình Thiên giữ lại. May mắn có An Chính Phong nên ta nhặt về cái mạng đây.
Thanh Phong nghiêm túc ít cười bỗng cười khẩy nói:
- Hoàng Kình Thiên và Ngô Đa uy phong thật.
Phục Thanh rũ mi mắt tĩnh như khúc gỗ mục, hỏi:
- Ngươi không nói cho Hoàng Kình Thiên biết bốn tấm lệnh bài đó là của chúng ta?
Trước sau gì cũng phải lộ ra quan hệ với Kí Chủ tứ phương Tinh Tú Hải thì không còn lời nào để nói, họ đang ép hắn gây lớn chuyện. Vậy được rồi, cho đối phương tạm giữ trữ vật giới chỉ, Miêu Nghị không vội, lát nữa hắn sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời, mượn cơ hội tính sổ rồi lấy về những gì đã mất.
Thủ vệ chạy đi thông báo nay quay lại mời:
- Phục Thanh đại nhân cho mời.
Thủ vệ nói với Yến Bắc Hồng:
- Vị kia thì xin chờ ở bên ngoài, Phục Thanh đại nhân không hoan nghênh người không liên quan đi vào.
Yến Bắc Hồng hừ mũi:
- Hửm?
Yến Bắc Hồng nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén.
Miêu Nghị vội lên tiếng dịu đi:
- Yến đại ca, làm phiền chờ ở bên ngoài một chút.
Miêu Nghị không muốn vì chút chuyện nhỏ mâu thuẫn với Phục Thanh.
Miêu Nghị đã nói đến thế thì Yến Bắc Hồng gật đầu, chắp tay sau lưng đi tới vách núi ngắm phong cảnh.
Miêu Nghị bước nhanh vào cung, đến quảng trường bên trong thì người dẫn đường vươn tay mời, bản thân đứng lại. Tận cùng quảng trường, Thanh Phong Thanh Hữu Sứ mặc áo xanh mặt không biểu tình đứng trên bậc thang cung điện cổ xưa.
Miêu Nghị bay vút qua quảng trường, đáp xuống bậc thang, chắp tay chào:
- Thanh Hữu Sứ, lại gặp mặt!
Thanh Phong ngạc nhiên nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới, mắt tràn đầy kinh ngạc. Chắc Thanh Phong thắc mắc tại sao Miêu đại điện chủ trở nên thê thảm như vậy, nhưng không hỏi nhiều, xoay người dẫn Miêu Nghị đi qua khe cửa tiến vào đại điện.
Phục Thanh khoanh chân nhắm mắt ngồi dưới đất, Thanh Phong theo lẽ thường đứng nghiêm một bên sau lưng.
Miêu Nghị khách sáo hành lễ:
- Miêu Nghị kính chào tiền bối!
- Lần này lại định...
Phục Thanh ngừng bặt, nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới, bật cười hỏi:
- Ô, tiểu tử nhà ngươi giỏi lắm mà sao bị ai đánh ra nông nỗi này?
- Ài.
Miêu Nghị buông tiếng thở dài:
- Đúng là bị người đánh, vết thương khá nặng.
Miêu Nghị xòe hai cổ tay rách da ra:
- Hai cánh tay bị người đánh gãy, nếu không dựa vào pháp lực chống đỡ thì không nâng tay lên nổi. Xương sờn cũng gãy, nội thương đọng lại, còn sống quay về gặp tiền bối xem như mạng lớn.
Phục Thanh đứng dậy vòng quanh Miêu Nghị, tay ấn lên vai hắn thi pháp dò xét, phát hiện vết thương đúng thật như hắn nói.
Phục Thanh tò mò hỏi:
- Để bộ dạng thảm vậy đến gặp ta, không chữa thương, muốn giả tội nghiệp để nắm xương già ta đây đòi lại công bằng cho ngươi sao?
Miêu Nghị cười gượng:
- Giả đáng thương?
Miêu Nghị giũ tay áo, xòe mười ngón tay cho Phục Thanh nhìn, trữ vật giới chỉ đeo trên ngón tay đã biến mất.
- Ta không ăn no rửng mỡ, tội gì khiến mình chịu khổ như vậy? Chỉ tại đồ vật bị người cướp sạch, muốn chữa thương cũng cần linh đan diệu dược đúng không? Ta lấy cái gì chữa thương? Chỉ có thể giày vò chờ từ từ phục hồi.
Phục Thanh vui vẻ ngoái đầu nhìn Thanh Phong, hơi vui sướng khi người gặp họa:
- Thảm vậy sao?
- Tiền bối làm ơn đừng cười trên nỗi đau của người ta, nếu không tại Kí Chủ tứ phương Tinh Tú Hải các người thì gia không đến nỗi chịu khổ lớn như vậy.
- Hả?
Phục Thanh chắp tay sau lưng cười hỏi:
- Mấy huynh đệ chúng ta co rút trong Tinh Tú Hải làm rùa thì sao liên lụy lão nhân gia người được? Muốn ta đứng ra bênh ngươi thì cứ nói thẳng, đánh đường vòng làm gì?
- Tiền bối đừng trêu chọc ta, các ngươi phải giúp ta ra tay mới được! Nếu không tại lệnh bài của bốn vị Kí Chủ thì ta đã không thảm thế này. Nếu không tại lệnh bài khỉ gió gì đó của các người, ta tìm người ra tay lấy đồ bị cướp về là được. Giờ thì hay rồi, vì thứ bên trong có lệnh bài của các người, nên người ta chẳng những không trả đồ còn đánh ta tới mức này, một ít dược liệu phụ để luyện chế Tiên Nguyên đan mà ta cực khổ chuẩn bị cũng bị cướp sạch.
- Tiền bối đã tự nhận là co rút trong Tinh Tú Hải làm rùa, vậy lệnh bài của các người bị cướp cũng chẳng sao. Lần này xem như ta được lĩnh giáo, lệnh bài mắc dịch đó chỉ có ích trong Tinh Tú Hải, cầm ra ngoài khoe là tự tìm chết, suýt hại ta mất mạng. Có tìm về được hay không cũng chẳng sao, dù gì chỉ là mấy khúc xương điêu khắc hoa hòe, không hù được ai.
- Quan trọng là dược liệu phụ luyện chế Tiên Nguyên đan mà ta vất vả mới gom góp được. Tiền bối nghĩ kỹ đi, luyện chế Tiên Nguyên đan ra ta chỉ lấy ba phần nhỏ, các người lấy bảy phần lớn, các người chịu tổn thất lớn hơn ta. Giờ mà các người không ra sức thì không nói được.
Miêu Nghị tố khổ một tràng.
Mấy khúc xương điêu khắc hoa hòe?
Mặt già đen như đít nồi, Phục Thanh tự giễu mình là co rút trong Tinh Tú Hải làm rùa thì không sao, nhưng không chấp nhận có người nói như thế!
Mặt Thanh Phong không biểu tình nhưng cơ mặt cứng nhắc, chỉ hỏi:
- Ai cướp?
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Trong Tu Hành giới người thực lực đứng sau lục thánh, ngang ngửa các ngươi, Song Hùng Lưu Vân Sa Hải!
Đôi mắt Thanh Phong lóe tia tàn nhẫn. Phục Thanh hít sâu, hai hàng chân mày run rẩy.
Phục Thanh từ từ nhắm mắt lại:
- Là Hoàng Kình Thiên và Ngô Đa làm?
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Không thể nói lung tung được, ta bị Cừu Lập tổng quản của Sa bảo bắt vào Sa bảo, chỉ có Hoàng Kình Thiên ra mặt xử lý ta, không thấy Ngô Đa.
Phục Thanh vẫn nhắm mắt hỏi chuyện, không nhìn ra tâm trạng thật:
- Sao ngươi chạy đến Lưu Vân Sa Hải đối đầu với nhóm Hoàng Kình Thiên?
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Đến nước này thì không giấu gì tiền bối. Bên Lưu Vân Sa Hải có một vị thuốc rất cần để luyện chế Tiên Nguyên đan, nhưng không tiện gióng trống khua chiêng hái nó, sợ kinh động lục thánh. Vì thế ta ngầm khống chế ăn cướp sa mạc Nhất Oa phong trong Lưu Vân Sa Hải, luôn kêu bọn họ sưu tầm vị linh dược đó cho ta trong Lưu Vân Sa Hải. Ai ngờ xui xẻo là tổ chức sát thủ Mẫu Đơn gần đây nhìn trúng Nhất Oa phong, muốn âm thầm khống chế nó. Đại đương gia của Nhất Oa phong là Trình Diệu Uy bị bắt cóc uy hiếp, ta không thể bỏ mặc, kết quả hai phe đánh nhau trong Phong Vân khách điếm...
Phục Thanh mở to mắt ngắt lời:
- Chờ chút, ngươi đánh nhau trong Phong Vân khách điếm?
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Thì đó, tất cả liều mạng chỉ vì Tiên Nguyên đan, bị Mẫu Đơn buộc hết cách rồi. Kết quả chọc giận Song Hùng mời người Sa bảo ra bắt chúng ta đi Sa bảo. Tổ cha nó, ai ngờ Hoàng Kình Thiên che chở bên Mẫu Đơn đòi xử chúng ta, may mắn ta cũng không vừa, nhờ An Chính Phong chưởng quầy bên thương hội Tiên quốc ra mặt. Về mặt mũi An chưởng quầy cùng lắm tặng quà hậu hĩnh xin lỗi Phong Vân khách điếm, để Phong Vân khách điếm lấy lại mặt mũi thì được rồi. Nhưng tính tới tính lui ta bỏ sót trong trữ vật giới chỉ còn có lệnh bài của bốn vị, vì thế ta ra nông nỗi này, trữ vật giới chỉ bị bọn chúng tịch thu, người Nhất Oa phong của ta cũng bị Hoàng Kình Thiên giữ lại. May mắn có An Chính Phong nên ta nhặt về cái mạng đây.
Thanh Phong nghiêm túc ít cười bỗng cười khẩy nói:
- Hoàng Kình Thiên và Ngô Đa uy phong thật.
Phục Thanh rũ mi mắt tĩnh như khúc gỗ mục, hỏi:
- Ngươi không nói cho Hoàng Kình Thiên biết bốn tấm lệnh bài đó là của chúng ta?