Phi Thiên
Chương 1194: Hôm khác sẽ đến cảm tạ (Thượng)
Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói
Miêu tặc? Lão Bản Nương phản xạ siết chặt mười ngón tay.
Đừng nghi ngờ, nghe là biết đối phương thật sự bắt Miêu Nghị về, nếu không tại sao biết thân phận của hắn? Lão Bản Nương chửi thầm trong bụng: Ngưu Nhị ơi là Ngưu Nhị, ngươi khi dễ ta vô dụng mà sao qua một đêm đã bị người ta bắt? Ngươi làm ăn cái kiểu gì!
Mộc Tượng, Thạch Tượng bản năng liếc nhau, cùng nhìn hướng có người đã đá lia lịa.
Lão Bản Nương liếc mắt người vừa rồi giơ chân đạp, lòng lạnh lẽo. Lão Bản Nương biết mặt Nhâm Huyền Minh, biết gã có thù với Miêu Nghị. Lúc trước Miêu Nghị rời khỏi khách điếm lấy cái cớ là Nhâm Huyền Minh, hắn rơi vào tay người này thì làm gì còn mạng?
- Miêu tặc?
Hoàng Kình Thiên nhíu mày nói:
- Tại sao là hắn?
Thiên hạ đều biết tiếng Miêu tặc, tin tức Hoàng Kình Thiên nhanh nhạy sao có thể chưa từng nghe qua? Chấp sự Kim điện Thần Lộ Ngọc đô phong, Hành Tẩu Mộc Hành Cung kiêm điện chủ hai điện của Tiên quốc.
Nếu là điện chủ bình thường thì thôi, gây sự trong địa bàn của Hoàng Kình Thiên thì cứ giết như thường. Nhưng người này rất nổi tiếng, sáu nước, thiên hạ đều biết. Nếu giết hắn thì thiên hạ đều biết, chẳng khác nào làm bẽ mặt Tiên Thánh Mục Phàm Quân, hơi rắc rối chút.
Song Hùng Lưu Vân Sa Hải sinh tồn trong kẽ hở sáu nước, đi ngoài lề quy tắc sáu nước. Không phải lục thánh không diệt Song Hùng được mà vì lục thánh cần một khu vực màu xám. Song Hùng tuân theo quy tắc trò chơi, thứ nhất là không đắc tội lục thánh thứ hai là không nghiêng về phe nào. Tọa trấn chỗ này cần giữ sự cân bằng, nếu làm quá mức thì lục thánh không ai dễ chọc.
Hoàng Kình Thiên cau mày liếc Lão Bản Nương đi cùng mình, rất nhanh giãn chân mày. Hoàng Kình Thiên không giết nhưng có thể giao cho Lão Bản Nương làm, bối cảnh của nàng có thể không cần nể mặt Tiên Thánh Mục Phàm Quân, đưa người rời tay là gã hết liên quan.
Mấy người đi tới gần nhóm Nhất Oa phong nhìn xem, vừa lúc Miêu Nghị lật người lại, Dương Triệu Thanh ngã sang bên.
Miệng Dương Triệu Thanh ọc máu cố gắng nói:
- Ty chức hộ giá không tốt, đại nhân có sao không?
Mặt Miêu Nghị đầy máu dữ tợn nhe răng nói:
- Không chết được, ngươi yên tâm, lát nữa ta sẽ tính món nợ này cho ngươi.
Lão Bản Nương thấy bộ dạng thê thảm của Miêu Nghị thì trái tim run rẩy, mắt đẹp trợn to, run run suýt lao qua.
May mà Mộc Tượng vội kéo tay áo Lão Bản Nương, cùng Thạch Tượng ngoái đầu nhìn hướng Nhâm Huyền Minh khoanh tay đứng gần đó. trong mắt họ thì Nhâm Huyền Minh rất nhanh sẽ là người chết.
Cảm xúc của Lão Bản Nương mất kiểm soát, phản ứng quá rõ ràng, muốn che giấu cũng khó.
Hoàng Kình Thiên phát hiện ra ngay, nghiêng đầu nhìn Lão Bản Nương, hỏi:
- Đệ muội, sao vậy?
Miêu Nghị lảo đảo đứng dậy, mắt đầy sát khí trừng Lão Bản Nương.
Lão Bản Nương bị ánh mắt trừng làm trái tim run rẩy, nàng hít sâu cố gắng bình ổn cảm xúc. Miêu Nghị không chết thì tốt rồi, nàng còn có thể cứu hắn.
Lão Bản Nương xóa tan cảm xúc kích động, chỉ vào Miêu Nghị, lạnh lùng hỏi:
- Ngưu Nhị, thì ra là ngươi?
- Ngưu Nhị?
Hoàng Kình Thiên kinh ngạc hỏi:
- Đệ muội, chuyện này là sao? Ngưu Nhị không phải là Yến Bắc Hồng sao?
Hoàng Kình Thiên quay sang hỏi:
- Cừu Lập, đây chẳng phải là Miêu tặc kia sao?
Cừu tổng quản cũng hoang mang, lắc đầu tỏ vẻ không biết rồi nhìn Lão Bản Nương.
Tim Lão Bản Nương như bị dao cắt nhưng cố gắng chỉ vào Miêu Nghị, lạnh lùng nói:
- Hoàng nhị ca, người này đúng là Ngưu Nhị lúc trước ẩn nấp trong khách điếm của ta. trong đại hội giám bảo của Vô Lượng quốc hắn tự xưng là Yến Bắc Hồng, ta cũng không biết tại sao nhị ca gọi hắn là Miêu tặc. Tên giặc này rất gian xảo, dùng tên giả khắp nơi cũng không lạ.
Lão Bản Nương chắp tay hướng Hoàng Kình Thiên:
- Hoàng nhị ca, tên giặc này lúc trước lừa gạt niềm tin của ta, đánh cắp cơ mật của khách điếm, lừa ta rất thảm. Giờ còn dám chạy tới phá biển của khách điếm, khinh người quá đáng, ta hận không thể bằm thây hắn ra vạn mảnh! Xin Hoàng nhị ca giao người này cho ta xử lý, ta phải cho hắn muốn sống không được muốn chết không xong!
Hoàng Kình Thiên không nghi ngờ Lão Bản Nương mất kiểm soát, mọi người đều biết chuyện Ngưu Nhị làm nội ứng trong Phong Vân khách điếm. Lão Bản Nương tức giận người run bần bật, biến sắc mặt cũng hợp lý.
Bây giờ Hoàng Kình Thiên không muốn tìm hiểu là Ngưu Nhị hay Yến Bắc Hồng hoặc Miêu Nghị gì hết, giả bộ ngu giao người cho Lão Bản Nương là hay nhất.
Hoàng Kình Thiên đang định gật đầu đồng ý bỗng nhìn phía chân trời, một bóng người lao nhanh đến không trung, là An Chính Phong.
An Chính Phong nhìn xuống dưới, vèo một tiếng đáp xuống đất. An Chính Phong quét mắt qua mọi người, nhìn chằm chằm Miêu Nghị thảm thương, con ngươi co rút.
An Chính Phong vụt ngoái đầu nhìn hướng Hoàng Kình Thiên, chắp tay cười nói:
- Hoàng bảo chủ.
Hoàng Kình Thiên nhíu mày chào:
- Thì ra là An chưởng quầy đại giá quang lâm.
- Ha ha! Người sáng mắt trước mắt không nói tiếng lóng.
An Chính Phong phất tay chỉ vào Miêu Nghị:
- Đây là chấp sự Kim điện Thần Lộ Ngọc đô phong, thuộc hạ của Nhạc Thiên Ba, tên Miêu Nghị. An mỗ đến vì hắn, Hoàng bảo chủ nể mặt giao người này cho ta giải quyết được không?
Hoàng Kình Thiên nghiêng đầu liếc Cừu tổng quản, khó chịu truyền âm hỏi:
- Sao An Chính Phong biết ngươi bắt người? Giờ ngươi bảo ta nên giao người cho Vân Tri Thu hay An Chính Phong đây?
Cừu tổng quản thầm lấy làm lạ, vội truyền âm đáp:
- Nhị gia, đã bắt hết những người có mặt ở đó về, không có lọt lưới, ta cũng không hiểu sao An Chính Phong biết chuyện.
Hoàng Kình Thiên nhíu mày, gã tin Cừu tổng quản không cần nói dối chuyện này.
Hoàng Kình Thiên quay đầu lại, hừ lạnh một tiếng:
- An chưởng quầy có lẽ chưa biết Miêu Nghị này làm chuyện tốt gì.
An Chính Phong ậm ừ, giả ngu nói:
- Xin lắng tai nghe.
Hoàng Kình Thiên nói:
- Chúng ta không cần quanh co làm gì, An chưởng quầy đến đây thì chắc cũng biết chuyện xảy ra trong Phong Vân khách điếm hôm qua. Sự việc này là Miêu tặc và người của Nhất Oa phong cấu kết gây ra. An chưởng quầy cũng biết quy định của Phong Vân khách điếm, Lão Bản Nương hiện có mặt ở đây, ta đã hứa đưa Miêu tặc cho nàng.
- Ha ha ha, bàn về quy định thì tốt hơn là không có, An mỗ thích nhất là người giữ quy định.
An Chính Phong chắp hai tay sau lưng nhìn hướng Lão Bản Nương, cười nói:
- Lão Bản Nương muốn mang người đi thì ta cũng không có ý kiến gì, chúng ta cứ làm theo quy định đi. Nhưng một cây làm chẳng nên non, xin hỏi Lão Bản Nương một câu, hôm qua có hai phe gây sự, trừ Miêu Nghị ra không biết nhóm người còn lại là ai?
Sự việc đến mức này đối với Lão Bản Nương thì nàng mang Miêu Nghị đi hay An Chính Phong mang hắn đi đều không sao cả, quan trọng là trợ giúp hắn thoát hiểm. Về lý trí thì Miêu Nghị đi theo An Chính Phong càng thích hợp, hắn vào tay nàng thì nàng khó thể thật sự giết chết, tìm lý do thả hắn chạy sẽ bị người nghi ngờ.
Lão Bản Nương lạnh lùng cười:
- Là người của sát thủ Mẫu Đơn.
An Chính Phong gật gù:
- Thì ra là cái đám thậm thụt không dám gặp người đó.
Miêu tặc? Lão Bản Nương phản xạ siết chặt mười ngón tay.
Đừng nghi ngờ, nghe là biết đối phương thật sự bắt Miêu Nghị về, nếu không tại sao biết thân phận của hắn? Lão Bản Nương chửi thầm trong bụng: Ngưu Nhị ơi là Ngưu Nhị, ngươi khi dễ ta vô dụng mà sao qua một đêm đã bị người ta bắt? Ngươi làm ăn cái kiểu gì!
Mộc Tượng, Thạch Tượng bản năng liếc nhau, cùng nhìn hướng có người đã đá lia lịa.
Lão Bản Nương liếc mắt người vừa rồi giơ chân đạp, lòng lạnh lẽo. Lão Bản Nương biết mặt Nhâm Huyền Minh, biết gã có thù với Miêu Nghị. Lúc trước Miêu Nghị rời khỏi khách điếm lấy cái cớ là Nhâm Huyền Minh, hắn rơi vào tay người này thì làm gì còn mạng?
- Miêu tặc?
Hoàng Kình Thiên nhíu mày nói:
- Tại sao là hắn?
Thiên hạ đều biết tiếng Miêu tặc, tin tức Hoàng Kình Thiên nhanh nhạy sao có thể chưa từng nghe qua? Chấp sự Kim điện Thần Lộ Ngọc đô phong, Hành Tẩu Mộc Hành Cung kiêm điện chủ hai điện của Tiên quốc.
Nếu là điện chủ bình thường thì thôi, gây sự trong địa bàn của Hoàng Kình Thiên thì cứ giết như thường. Nhưng người này rất nổi tiếng, sáu nước, thiên hạ đều biết. Nếu giết hắn thì thiên hạ đều biết, chẳng khác nào làm bẽ mặt Tiên Thánh Mục Phàm Quân, hơi rắc rối chút.
Song Hùng Lưu Vân Sa Hải sinh tồn trong kẽ hở sáu nước, đi ngoài lề quy tắc sáu nước. Không phải lục thánh không diệt Song Hùng được mà vì lục thánh cần một khu vực màu xám. Song Hùng tuân theo quy tắc trò chơi, thứ nhất là không đắc tội lục thánh thứ hai là không nghiêng về phe nào. Tọa trấn chỗ này cần giữ sự cân bằng, nếu làm quá mức thì lục thánh không ai dễ chọc.
Hoàng Kình Thiên cau mày liếc Lão Bản Nương đi cùng mình, rất nhanh giãn chân mày. Hoàng Kình Thiên không giết nhưng có thể giao cho Lão Bản Nương làm, bối cảnh của nàng có thể không cần nể mặt Tiên Thánh Mục Phàm Quân, đưa người rời tay là gã hết liên quan.
Mấy người đi tới gần nhóm Nhất Oa phong nhìn xem, vừa lúc Miêu Nghị lật người lại, Dương Triệu Thanh ngã sang bên.
Miệng Dương Triệu Thanh ọc máu cố gắng nói:
- Ty chức hộ giá không tốt, đại nhân có sao không?
Mặt Miêu Nghị đầy máu dữ tợn nhe răng nói:
- Không chết được, ngươi yên tâm, lát nữa ta sẽ tính món nợ này cho ngươi.
Lão Bản Nương thấy bộ dạng thê thảm của Miêu Nghị thì trái tim run rẩy, mắt đẹp trợn to, run run suýt lao qua.
May mà Mộc Tượng vội kéo tay áo Lão Bản Nương, cùng Thạch Tượng ngoái đầu nhìn hướng Nhâm Huyền Minh khoanh tay đứng gần đó. trong mắt họ thì Nhâm Huyền Minh rất nhanh sẽ là người chết.
Cảm xúc của Lão Bản Nương mất kiểm soát, phản ứng quá rõ ràng, muốn che giấu cũng khó.
Hoàng Kình Thiên phát hiện ra ngay, nghiêng đầu nhìn Lão Bản Nương, hỏi:
- Đệ muội, sao vậy?
Miêu Nghị lảo đảo đứng dậy, mắt đầy sát khí trừng Lão Bản Nương.
Lão Bản Nương bị ánh mắt trừng làm trái tim run rẩy, nàng hít sâu cố gắng bình ổn cảm xúc. Miêu Nghị không chết thì tốt rồi, nàng còn có thể cứu hắn.
Lão Bản Nương xóa tan cảm xúc kích động, chỉ vào Miêu Nghị, lạnh lùng hỏi:
- Ngưu Nhị, thì ra là ngươi?
- Ngưu Nhị?
Hoàng Kình Thiên kinh ngạc hỏi:
- Đệ muội, chuyện này là sao? Ngưu Nhị không phải là Yến Bắc Hồng sao?
Hoàng Kình Thiên quay sang hỏi:
- Cừu Lập, đây chẳng phải là Miêu tặc kia sao?
Cừu tổng quản cũng hoang mang, lắc đầu tỏ vẻ không biết rồi nhìn Lão Bản Nương.
Tim Lão Bản Nương như bị dao cắt nhưng cố gắng chỉ vào Miêu Nghị, lạnh lùng nói:
- Hoàng nhị ca, người này đúng là Ngưu Nhị lúc trước ẩn nấp trong khách điếm của ta. trong đại hội giám bảo của Vô Lượng quốc hắn tự xưng là Yến Bắc Hồng, ta cũng không biết tại sao nhị ca gọi hắn là Miêu tặc. Tên giặc này rất gian xảo, dùng tên giả khắp nơi cũng không lạ.
Lão Bản Nương chắp tay hướng Hoàng Kình Thiên:
- Hoàng nhị ca, tên giặc này lúc trước lừa gạt niềm tin của ta, đánh cắp cơ mật của khách điếm, lừa ta rất thảm. Giờ còn dám chạy tới phá biển của khách điếm, khinh người quá đáng, ta hận không thể bằm thây hắn ra vạn mảnh! Xin Hoàng nhị ca giao người này cho ta xử lý, ta phải cho hắn muốn sống không được muốn chết không xong!
Hoàng Kình Thiên không nghi ngờ Lão Bản Nương mất kiểm soát, mọi người đều biết chuyện Ngưu Nhị làm nội ứng trong Phong Vân khách điếm. Lão Bản Nương tức giận người run bần bật, biến sắc mặt cũng hợp lý.
Bây giờ Hoàng Kình Thiên không muốn tìm hiểu là Ngưu Nhị hay Yến Bắc Hồng hoặc Miêu Nghị gì hết, giả bộ ngu giao người cho Lão Bản Nương là hay nhất.
Hoàng Kình Thiên đang định gật đầu đồng ý bỗng nhìn phía chân trời, một bóng người lao nhanh đến không trung, là An Chính Phong.
An Chính Phong nhìn xuống dưới, vèo một tiếng đáp xuống đất. An Chính Phong quét mắt qua mọi người, nhìn chằm chằm Miêu Nghị thảm thương, con ngươi co rút.
An Chính Phong vụt ngoái đầu nhìn hướng Hoàng Kình Thiên, chắp tay cười nói:
- Hoàng bảo chủ.
Hoàng Kình Thiên nhíu mày chào:
- Thì ra là An chưởng quầy đại giá quang lâm.
- Ha ha! Người sáng mắt trước mắt không nói tiếng lóng.
An Chính Phong phất tay chỉ vào Miêu Nghị:
- Đây là chấp sự Kim điện Thần Lộ Ngọc đô phong, thuộc hạ của Nhạc Thiên Ba, tên Miêu Nghị. An mỗ đến vì hắn, Hoàng bảo chủ nể mặt giao người này cho ta giải quyết được không?
Hoàng Kình Thiên nghiêng đầu liếc Cừu tổng quản, khó chịu truyền âm hỏi:
- Sao An Chính Phong biết ngươi bắt người? Giờ ngươi bảo ta nên giao người cho Vân Tri Thu hay An Chính Phong đây?
Cừu tổng quản thầm lấy làm lạ, vội truyền âm đáp:
- Nhị gia, đã bắt hết những người có mặt ở đó về, không có lọt lưới, ta cũng không hiểu sao An Chính Phong biết chuyện.
Hoàng Kình Thiên nhíu mày, gã tin Cừu tổng quản không cần nói dối chuyện này.
Hoàng Kình Thiên quay đầu lại, hừ lạnh một tiếng:
- An chưởng quầy có lẽ chưa biết Miêu Nghị này làm chuyện tốt gì.
An Chính Phong ậm ừ, giả ngu nói:
- Xin lắng tai nghe.
Hoàng Kình Thiên nói:
- Chúng ta không cần quanh co làm gì, An chưởng quầy đến đây thì chắc cũng biết chuyện xảy ra trong Phong Vân khách điếm hôm qua. Sự việc này là Miêu tặc và người của Nhất Oa phong cấu kết gây ra. An chưởng quầy cũng biết quy định của Phong Vân khách điếm, Lão Bản Nương hiện có mặt ở đây, ta đã hứa đưa Miêu tặc cho nàng.
- Ha ha ha, bàn về quy định thì tốt hơn là không có, An mỗ thích nhất là người giữ quy định.
An Chính Phong chắp hai tay sau lưng nhìn hướng Lão Bản Nương, cười nói:
- Lão Bản Nương muốn mang người đi thì ta cũng không có ý kiến gì, chúng ta cứ làm theo quy định đi. Nhưng một cây làm chẳng nên non, xin hỏi Lão Bản Nương một câu, hôm qua có hai phe gây sự, trừ Miêu Nghị ra không biết nhóm người còn lại là ai?
Sự việc đến mức này đối với Lão Bản Nương thì nàng mang Miêu Nghị đi hay An Chính Phong mang hắn đi đều không sao cả, quan trọng là trợ giúp hắn thoát hiểm. Về lý trí thì Miêu Nghị đi theo An Chính Phong càng thích hợp, hắn vào tay nàng thì nàng khó thể thật sự giết chết, tìm lý do thả hắn chạy sẽ bị người nghi ngờ.
Lão Bản Nương lạnh lùng cười:
- Là người của sát thủ Mẫu Đơn.
An Chính Phong gật gù:
- Thì ra là cái đám thậm thụt không dám gặp người đó.