Phi Thiên
Chương 1175: Giả vờ như không nhìn thấy (1)
Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói
Ở Ngọc Đô Phong, Miêu Nghị được cho phép lên tầng trên của Kim điện, gặp mặt Nhạc Thiên Ba.
Chẳng qua là rất nhanh thôi, Miêu Nghị lại mang theo khuôn mặt nặng nề mà rời đi, Nhạc Thiên Ba không chỉ không chịu cho hắn mượn người, còn cảnh cáo hắn một trận, nhắc nhở hắn lần nữa rằng chuyện ở Nhất Oa Phong không liên quan gì đến y, y không biết và cũng sẽ không nhúng tay vào đó.
Đồng thời, y cũng ám chỉ Miêu Nghị về cái tên Vũ Phi kia, cũng chính là Điện chủ Trình Ưng Phi ở Thủy Hành Cung, nếu như không giải quyết chuyện ở Lưu Vân Sa Hải cho ổn thỏa, thì cách tốt nhất là khiến cho Trình Ưng Phi biến mất ở trên cái thế giới này, đừng có để lại "Của trộm cướp" ở Thần Lộ khiến cho người ta tóm được chứng cớ. Chỉ cần họ không có chứng cớ thì dù cho có lúc bị người chỉ trỏ vào, hết thảy những lời đó cũng vẫn chỉ là lời ngoài miệng mà không có bằng chứng.
Ở trong con mắt của Nhạc Thiên Ba, một người rất tốt đang sống sờ sờ như thế mà cũng trở thành một tên trộm cướp, muốn diệt liền sẽ bị diệt vong.
Tóm lại, muốn kéo Nhạc Thiên Ba vào cuộc không dễ dàng gì đâu, Miêu Nghị chỉ có thể vừa rời đi vừa chửi thầm “mẹ nó”, hắn cũng đâu có cách nào có thể ép được Nhạc Thiên Ba làm gì chứ.
Sau khi rời khỏi đô thành, Miêu Nghị vốn định đi thẳng tới Lưu Vân Sa Hải, chẳng muốn lại tìm thêm người nữa, Dương Khánh cũng đã mang theo sáu gã tu sĩ tu vi Hồng Liên để cùng đi rồi, mà bản thân hắn đã đạt đến cảnh giới Tử Liên, không gặp phải cao thủ Kim Liên thì thật sự là cũng không cần phải sợ gì, nhưng mà hắn nhớ lại lời của Dương Khánh, vẫn quyết định sẽ tìm tiếp hai người giúp đỡ, mặc kệ chuyện họ có thể dùng được hay không, hắn chuẩn bị tốt để đề phòng vạn nhất thôi.
Vì thế nên hắn lại đi một chuyến tới Tam Tổ Môn, tìm Bành Đại chưởng môn - Bành Ngư để hỏi mượn người. Lão đại Bành Ngư không vui lòng, mượn người bình thường thì coi như xong rồi đi, nhưng vừa mở miệng liền mượn tu sĩ tu vi Tử Liên là sao? Nhưng mà Miêu Nghị đã tự mình đến nhà rồi, y cũng ngại mất mặt mũi, cuối cùng đành mời hai gã trưởng lão có cảnh giới Tử Liên, một người có tên là Viên Phụng Đức, một người khác có tên là Sử Thu Vũ. Hai người này cùng nhau hộ tống Miêu Nghị rời núi.
Ba người cùng nhau chạy gấp tới Lưu Vân Sa Hải. Vừa bước vào khách sạn Phong Vân, Miêu Nghị liền vung thẳng tiền vào trên quầy. Hắn mời người ta đến hỗ trợ thì dĩ nhiên phải chi ra tiền ăn ở rồi.
Nho sinh nhìn thấy Miêu Nghị thì có phần sững sờ, Miêu Nghị Như vẫn ngụy trang như lần trước. Khi thấy hắn mang theo hai người thì Nho sinh cũng không tỏ vẻ gì cả, cứ đăng ký rồi bảo tiểu nhị của khách điếm dẫn đường cho ba người đi phòng trọ như những người khách khác.
Vào lúc rời đi quầy hàng, Miêu Nghị liếc nhìn về Dương Khánh đang uống rượu ở trong đại sảnh, có hai gã Hành tẩu của Trấn Nhâm điện ngồi cùng bàn với y.
Dương Khánh thấy Miêu Nghị đã đến đây rồi liền đứng dậy, mang theo người rời đi cùng Miêu Nghị.
Nho sinh ở sau quầy hàng đã nhìn thấy cảnh này, lộ ra thần sắc có vẻ đăm chiêu, nhận thấy được ra vẻ lần này Miêu Nghị đến đây cũng không phải là vì Lão Bản Nương mà là có việc khác đấy, bằng không sao lại mang theo một nhóm người lạ tới gặp Lão Bản Nương chứ.
Miêu Nghị có chuyện không tiện để cho hai vị trưởng lão Tam Tổ Môn biết rõ, nên sau khi bố trí ổn thoả nơi ăn ở cho hai vị này, hắn quay đầu đi tới gian phòng của Dương Khánh.
Trong căn phòng được xây dựng trên sân thượng, Lão Bản Nương đã nhận được tin từ đại sảnh, nàng đang đứng trước cửa sổ, hai bên nàng là Mộc Tượng và Thạch Tượng. Nàng xem đến Miêu Nghị vừa mới vào gian phòng Dương Khánh được một lát, thì lại nhìn thấy Vũ Quần Phương mang theo Trình Ưng Hà và Trình Ưng Tường vào gian phòng của Dương Khánh một cách lặng lẽ.
- Thế nào mà tên Ngưu Nhị kia lại tụ tập cùng với đám người của Nhất Oa Phong vậy rồi?
Lão Bản Nương xinh tươi đoan trang, khí chất cao nhã này lẩm bẩm một câu như vậy.
Mộc tượng cười hì hì, đáp:
- Tên này cũng thiệt là, đã đến đây rồi mà cũng không biết tới chào Lão Bản Nương trước, quả thực là bạc tình bạc nghĩa. Lão Bản Nương, với kẻ bạc tình như vậy thì đáng bị trừng phạt thật nặng, chốc nữa sẽ thu lấy tiền của hắn nhiều hơn gấp bội. Chắc hắn cũng chẳng dám khó chịu đâu.
Thạch tượng cười hô hố để hùa theo, gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
- Quá đúng quá đúng. Đáng bị trừng phạt thật nặng.
Trên làn da như tuyết, dưới mái tóc đen được búi lên để xõa hàng tóc mai, đôi mày liễu của Lão Bản Nương khẽ nhíu lại, nàng lườm cả hai người:
- Nói mát ít thôi, âm thầm chú ý hơn chút đi!
- Dạ!
Mộc tượng và Thạch tượng lĩnh mệnh rời đi.
Ở trong phòng của Dương Khánh, bọn Miêu Nghị tụ tập một lúc rồi lục tục rời đi, còn Dương Khánh thì mở ra cửa sổ nhưng tránh để cho những ai đúng lúc đang ở bên ngoài xem đến y được, nghiêng người đứng bên cửa sổ, dùng tay ra hiệu nhắm vào một nơi nào đó mà ở góc độ đó có thể xem đến y. Sau khi y dừng tay lại, có bóng người chợt lóe lên rồi biến mất trong cửa sổ của một tòa nhà bằng đất ở nơi xa.
Dương Khánh đứng đợi ở bên cửa sổ khoảng một canh giờ, lại có một người xuất hiện ở cửa sổ của gian nhà đất kia, dùng tay ra hiệu từ nơi xa với phía bên này.
Dương Khánh lại đi tới cửa ra vào, mở ra cửa phòng một cách khẽ khàng, cầm chén trà lên mà thong thả uống nước.
Chỉ sau chớp nhoáng, ở lầu dưới của một tòa lầu đối diện cách một cái sân với phòng của Dương Khánh, cửa ra vào của một gian phòng đang được mở ra, Trình Ưng Tường - Ngũ đương gia của Nhất Oa Phong bước ra, đi thong thả ra sân sau, đi qua tiền đường, đi tới một tòa nhà nằm ở bên ngoài khách sạn, ở trên đầu tường của tòa nhà này có hai chiếc đũa vắt chéo nhau.
Trình Ưng Tường xem xét xung quanh rồi xoay người quay về.
Ước chừng sau nửa canh giờ, một tên Hắc y nam tử có gương mặt vô cảm bước vào trong sân lớn của khách sạn, gã vừa vung tay lên thì có một cơn gió mạnh thổi bay mất hai cây chiếc đũa ở trên đầu tường.
Hắc y nam tử vào khách sạn, liền đưa tiền lên trên quầy, muốn một gian phòng.
Tiểu nhị của khách điếm vươn tay ra mời:
- Khách quan, xin mời vào trong!
- Không cần đâu, ta đã biết đường.
Hắc y nam tử xua tay từ chối, đi một mình ra phía sân sau, tới thẳng trước gian phòng của Trình Ưng Tường rồi gõ cửa.
Trình Ưng Tường vừa mới mở cửa, xem được mặt người đến liền tỏ ra khó chịu, xoay người sang một bên để cho đối phương tiến vào, rồi ngó nghiêng quan sát ở bên ngoài phòng mới chốt cửa lại.
Ở trong phòng, Vũ Quần Phương ngồi xếp bằng ở trên giường, ở bên cạnh bà là Trình Ưng Hà đang cắn chặt hàm răng, Trình Ưng Tường bước tới đứng ở một bên khác của Vũ Quần Phương.
Hắc y nam tử quan sát Vũ Quần Phương một phen rồi mới cười lạnh mà nói:
- Cuối cùng thì Nhị đương gia cũng chịu gặp ta rồi.
Gương mặt của Vũ Quần Phương lạnh lùng như băng giá, hỏi:
- Rốt cuộc thì các ngươi là ai? Vì sao muốn gây khó dễ cho Nhất Oa Phong của chúng tôi chứ?
Ở Ngọc Đô Phong, Miêu Nghị được cho phép lên tầng trên của Kim điện, gặp mặt Nhạc Thiên Ba.
Chẳng qua là rất nhanh thôi, Miêu Nghị lại mang theo khuôn mặt nặng nề mà rời đi, Nhạc Thiên Ba không chỉ không chịu cho hắn mượn người, còn cảnh cáo hắn một trận, nhắc nhở hắn lần nữa rằng chuyện ở Nhất Oa Phong không liên quan gì đến y, y không biết và cũng sẽ không nhúng tay vào đó.
Đồng thời, y cũng ám chỉ Miêu Nghị về cái tên Vũ Phi kia, cũng chính là Điện chủ Trình Ưng Phi ở Thủy Hành Cung, nếu như không giải quyết chuyện ở Lưu Vân Sa Hải cho ổn thỏa, thì cách tốt nhất là khiến cho Trình Ưng Phi biến mất ở trên cái thế giới này, đừng có để lại "Của trộm cướp" ở Thần Lộ khiến cho người ta tóm được chứng cớ. Chỉ cần họ không có chứng cớ thì dù cho có lúc bị người chỉ trỏ vào, hết thảy những lời đó cũng vẫn chỉ là lời ngoài miệng mà không có bằng chứng.
Ở trong con mắt của Nhạc Thiên Ba, một người rất tốt đang sống sờ sờ như thế mà cũng trở thành một tên trộm cướp, muốn diệt liền sẽ bị diệt vong.
Tóm lại, muốn kéo Nhạc Thiên Ba vào cuộc không dễ dàng gì đâu, Miêu Nghị chỉ có thể vừa rời đi vừa chửi thầm “mẹ nó”, hắn cũng đâu có cách nào có thể ép được Nhạc Thiên Ba làm gì chứ.
Sau khi rời khỏi đô thành, Miêu Nghị vốn định đi thẳng tới Lưu Vân Sa Hải, chẳng muốn lại tìm thêm người nữa, Dương Khánh cũng đã mang theo sáu gã tu sĩ tu vi Hồng Liên để cùng đi rồi, mà bản thân hắn đã đạt đến cảnh giới Tử Liên, không gặp phải cao thủ Kim Liên thì thật sự là cũng không cần phải sợ gì, nhưng mà hắn nhớ lại lời của Dương Khánh, vẫn quyết định sẽ tìm tiếp hai người giúp đỡ, mặc kệ chuyện họ có thể dùng được hay không, hắn chuẩn bị tốt để đề phòng vạn nhất thôi.
Vì thế nên hắn lại đi một chuyến tới Tam Tổ Môn, tìm Bành Đại chưởng môn - Bành Ngư để hỏi mượn người. Lão đại Bành Ngư không vui lòng, mượn người bình thường thì coi như xong rồi đi, nhưng vừa mở miệng liền mượn tu sĩ tu vi Tử Liên là sao? Nhưng mà Miêu Nghị đã tự mình đến nhà rồi, y cũng ngại mất mặt mũi, cuối cùng đành mời hai gã trưởng lão có cảnh giới Tử Liên, một người có tên là Viên Phụng Đức, một người khác có tên là Sử Thu Vũ. Hai người này cùng nhau hộ tống Miêu Nghị rời núi.
Ba người cùng nhau chạy gấp tới Lưu Vân Sa Hải. Vừa bước vào khách sạn Phong Vân, Miêu Nghị liền vung thẳng tiền vào trên quầy. Hắn mời người ta đến hỗ trợ thì dĩ nhiên phải chi ra tiền ăn ở rồi.
Nho sinh nhìn thấy Miêu Nghị thì có phần sững sờ, Miêu Nghị Như vẫn ngụy trang như lần trước. Khi thấy hắn mang theo hai người thì Nho sinh cũng không tỏ vẻ gì cả, cứ đăng ký rồi bảo tiểu nhị của khách điếm dẫn đường cho ba người đi phòng trọ như những người khách khác.
Vào lúc rời đi quầy hàng, Miêu Nghị liếc nhìn về Dương Khánh đang uống rượu ở trong đại sảnh, có hai gã Hành tẩu của Trấn Nhâm điện ngồi cùng bàn với y.
Dương Khánh thấy Miêu Nghị đã đến đây rồi liền đứng dậy, mang theo người rời đi cùng Miêu Nghị.
Nho sinh ở sau quầy hàng đã nhìn thấy cảnh này, lộ ra thần sắc có vẻ đăm chiêu, nhận thấy được ra vẻ lần này Miêu Nghị đến đây cũng không phải là vì Lão Bản Nương mà là có việc khác đấy, bằng không sao lại mang theo một nhóm người lạ tới gặp Lão Bản Nương chứ.
Miêu Nghị có chuyện không tiện để cho hai vị trưởng lão Tam Tổ Môn biết rõ, nên sau khi bố trí ổn thoả nơi ăn ở cho hai vị này, hắn quay đầu đi tới gian phòng của Dương Khánh.
Trong căn phòng được xây dựng trên sân thượng, Lão Bản Nương đã nhận được tin từ đại sảnh, nàng đang đứng trước cửa sổ, hai bên nàng là Mộc Tượng và Thạch Tượng. Nàng xem đến Miêu Nghị vừa mới vào gian phòng Dương Khánh được một lát, thì lại nhìn thấy Vũ Quần Phương mang theo Trình Ưng Hà và Trình Ưng Tường vào gian phòng của Dương Khánh một cách lặng lẽ.
- Thế nào mà tên Ngưu Nhị kia lại tụ tập cùng với đám người của Nhất Oa Phong vậy rồi?
Lão Bản Nương xinh tươi đoan trang, khí chất cao nhã này lẩm bẩm một câu như vậy.
Mộc tượng cười hì hì, đáp:
- Tên này cũng thiệt là, đã đến đây rồi mà cũng không biết tới chào Lão Bản Nương trước, quả thực là bạc tình bạc nghĩa. Lão Bản Nương, với kẻ bạc tình như vậy thì đáng bị trừng phạt thật nặng, chốc nữa sẽ thu lấy tiền của hắn nhiều hơn gấp bội. Chắc hắn cũng chẳng dám khó chịu đâu.
Thạch tượng cười hô hố để hùa theo, gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
- Quá đúng quá đúng. Đáng bị trừng phạt thật nặng.
Trên làn da như tuyết, dưới mái tóc đen được búi lên để xõa hàng tóc mai, đôi mày liễu của Lão Bản Nương khẽ nhíu lại, nàng lườm cả hai người:
- Nói mát ít thôi, âm thầm chú ý hơn chút đi!
- Dạ!
Mộc tượng và Thạch tượng lĩnh mệnh rời đi.
Ở trong phòng của Dương Khánh, bọn Miêu Nghị tụ tập một lúc rồi lục tục rời đi, còn Dương Khánh thì mở ra cửa sổ nhưng tránh để cho những ai đúng lúc đang ở bên ngoài xem đến y được, nghiêng người đứng bên cửa sổ, dùng tay ra hiệu nhắm vào một nơi nào đó mà ở góc độ đó có thể xem đến y. Sau khi y dừng tay lại, có bóng người chợt lóe lên rồi biến mất trong cửa sổ của một tòa nhà bằng đất ở nơi xa.
Dương Khánh đứng đợi ở bên cửa sổ khoảng một canh giờ, lại có một người xuất hiện ở cửa sổ của gian nhà đất kia, dùng tay ra hiệu từ nơi xa với phía bên này.
Dương Khánh lại đi tới cửa ra vào, mở ra cửa phòng một cách khẽ khàng, cầm chén trà lên mà thong thả uống nước.
Chỉ sau chớp nhoáng, ở lầu dưới của một tòa lầu đối diện cách một cái sân với phòng của Dương Khánh, cửa ra vào của một gian phòng đang được mở ra, Trình Ưng Tường - Ngũ đương gia của Nhất Oa Phong bước ra, đi thong thả ra sân sau, đi qua tiền đường, đi tới một tòa nhà nằm ở bên ngoài khách sạn, ở trên đầu tường của tòa nhà này có hai chiếc đũa vắt chéo nhau.
Trình Ưng Tường xem xét xung quanh rồi xoay người quay về.
Ước chừng sau nửa canh giờ, một tên Hắc y nam tử có gương mặt vô cảm bước vào trong sân lớn của khách sạn, gã vừa vung tay lên thì có một cơn gió mạnh thổi bay mất hai cây chiếc đũa ở trên đầu tường.
Hắc y nam tử vào khách sạn, liền đưa tiền lên trên quầy, muốn một gian phòng.
Tiểu nhị của khách điếm vươn tay ra mời:
- Khách quan, xin mời vào trong!
- Không cần đâu, ta đã biết đường.
Hắc y nam tử xua tay từ chối, đi một mình ra phía sân sau, tới thẳng trước gian phòng của Trình Ưng Tường rồi gõ cửa.
Trình Ưng Tường vừa mới mở cửa, xem được mặt người đến liền tỏ ra khó chịu, xoay người sang một bên để cho đối phương tiến vào, rồi ngó nghiêng quan sát ở bên ngoài phòng mới chốt cửa lại.
Ở trong phòng, Vũ Quần Phương ngồi xếp bằng ở trên giường, ở bên cạnh bà là Trình Ưng Hà đang cắn chặt hàm răng, Trình Ưng Tường bước tới đứng ở một bên khác của Vũ Quần Phương.
Hắc y nam tử quan sát Vũ Quần Phương một phen rồi mới cười lạnh mà nói:
- Cuối cùng thì Nhị đương gia cũng chịu gặp ta rồi.
Gương mặt của Vũ Quần Phương lạnh lùng như băng giá, hỏi:
- Rốt cuộc thì các ngươi là ai? Vì sao muốn gây khó dễ cho Nhất Oa Phong của chúng tôi chứ?