Phi Thiên
Chương 1161: Đột phá Tử liên (1)
Về vấn đề tuế chước, y theo lệ cũ, đầu tiên là Mộc Hành cung, sau đó là tới Đô thành.
Đến Đô thành vào đêm cùng ngày, tới Xuân Hoa lâu thì gặp được Tư Không Vô Uý nhưng không thấy Triệu Phi và Ổ Mộng Lan.
Miêu Nghị hỏi tới, Tư Không Vô Uý liền nhìn về phía Hoắc Lăng Tiêu cách đó không xa chép miệng, tiết lộ rằng Hoắc Lăng Tiêu dường như vẫn còn chút tình ý với Ổ Mộng Lan, mấy phen quấy rầy, vợ chồng Triệu Phi không muốn làm náo loạn gây lúng túng nên không đến, mà nghỉ lại ở Ngọc Đô Phong, bảo Miêu Nghị lát tới gặp mặt một chút.
Chuyện này Miêu Nghị cũng biết chút ít, hằng năm tuế chước đa phần là hắn đi, năm trước, khi thấy Ổ Mộng Lan và Triệu Phi công khai hẹn hò với nhau, Hoắc Lăng Tiêu đã tìm Miêu Nghị hỏi có phải hắn tác hợp cho Triệu Phi và Ổ Mộng Lan không.
Hai người ngồi trên thuyền ở ngay Ngọc Hồ, Hoắc Lăng Tiêu uống khá nhiều rượu, nói nhảm không ít, nói trong lòng hắn thực sự vẫn có Ổ Mộng Lan, nói hắn biết Ổ Mộng Lan coi thường hắn, nói nếu không phải hắn không biết xấu hổ các thứ, hắn và Ổ Mộng Lan cũng không thể có ngày hôm nay, vị trí điện chủ cũng không tới lượt hai người bọn họ, nói cái gì mà vị trí của Ổ Mộng Lan chính là do hắn hỗ trợ lấy được, chẳng qua là Ổ Mộng Lan không biết mà thôi.
Hoắc Lăng Tiêu còn nói, vốn định đợi cơ hội thích hợp, hắn sẽ đứng ở vị trí mới cao hơn, nói cho Ổ Mộng Lan biết chân tướng, lại một lần nữa hoà thuận ở chung với Ổ Mộng Lan, nhưng hiện tại thì không còn cơ hội rồi, vân vân.
Tóm lại lần đó Hoắc Lăng Tiêu nói rất nhiều, rượu cũng uống tới mơ mơ màng màng, Miêu Nghị cũng chỉ im lặng nghe, không biết được lời Hoắc Lăng Tiêu là thật hay giả, bất quá hắn vẫn là nghiêng về phía Triệu Phi, ít nhất chuyện này là do Triệu Phi và Ổ Mộng Lan có ý với nhau mới thành, chỉ mình Miêu Nghị hắn cũng không có tác dụng mấy.
Quay đầu lại cũng thấy Cổ Tam Chính, Đàm Lạc và Diệp Tâm.
Đàm Lạc và Diệp Tâm giấu diếm chuyện tình ở ngoại giới. Hai người trước mặt người ngoài vẫn như bằng hữu bình thường, Miêu Nghị cũng thấy mệt mỏi thay hai người, còn không bằng hắn với Lão bản nương.
Tính cả Tư Không Vô Uý, mấy người chào hỏi nhau rồi cùng tới Ngọc Đô Phong, kiếm Triệu Phi và Ổ Mộng Lan uống rượu.
Gặp được Triệu Phi và Ổ Mộng Lan, thấy tình cảm hai người vẫn như cũ, trải qua khảo nghiệm của thời gian, hai người giờ như hình với bóng, ánh mắt nhìn nhau khiến cho người khác hâm mộ. Mà hâm mộ nhất không nghi ngờ chính là Đàm Lạc và Diệp Tâm. Cổ Tam Chính thì vẫn lạnh lùng như khúc gỗ, không nhìn ra nội tâm hắn nghĩ gì.
Mọi người không khỏi hỏi Miêu Nghị năm ngoái đi đâu, sao không thấy đến Đô thành tuế chước? Miêu Nghị không nói chi tiết, chỉ bảo là có chuyện.
Tư Không Vô Uý miệng rộng thuận miệng đáp:
- Tên gia hoả ngươi có chuyện gì thì tám chín phần mười là đại sự, có khi vừa quay lại đã đột nhiên thăng làm cung chủ, khiến chúng ta không kịp trở tay.
Mọi người liên tiếp tán đồng, cảm thấy lời này có lý, chỉ có Triệu Phi ánh mắt thâm ý liếc nhìn Tư Không Vô Uý.
Vì thế giữa bữa tiệc, Triệu Phi tìm cơ hội kéo Miêu Nghị ra bên ngoài nói chuyện.
Hai người đứng trong đình nhìn về hướng ánh đèn vạn gia dưới chân núi, Triệu Phi nói:
- Miêu Nghị, có câu này ta không biết có nên nói hay không?
Miêu Nghị cười hỏi:
- Chuyện gì mà ấp úng vậy? Dũng khí ôm Ổ Mộng Lan trực tiếp lên giường đi đâu rồi?
Triệu Phi lắc đầu nói:
- Lúc trước khi còn ở Thuỷ Hành cung, Quân sứ phong người làm Kim điện chấp sự Ngọc Đô Phong, chúng ta vẫn mơ hồ lo lắng một chuyện. Chuyện này lúc đó ta còn ở Thuỷ Hành cung nên không tiện nói với ngươi, giờ ta đã rời Thuỷ Hành cung, nghĩ nghĩ vẫn là nên nói cho ngươi.
Miêu Nghị hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Triệu Phi:
- Ngươi sáng suốt đều biết ngươi đã lọt vào mắt Quân sứ, Quân sứ rõ ràng đang lót đường cho ngươi, nếu ngươi tăng tu vi rồi, thì việc lên làm cung chủ là chuyện gần như chắc chắn.
Miêu Nghị cười nói:
- Nói những điều này có phải là hơi quá sớm không?
Triệu Phi lắc đầu:
- Sớm hay không sớm là chuyện khác. Ngươi có nghĩ tới không nếu thực sự có một ngày Quân sứ cho ngươi chức vị cung chủ đảm nhiệm một cung?
Miêu Nghị nói:
- Cái này ai biết được.
Triệu Phi xoay người nhìn hắn.
- Ngươi không cảm thấy có khả năng lớn là ngươi sẽ tới Thuỷ Hành cung thay thế Đào Thanh Ly sao? Đào Thanh Ly làm cung chủ Thuỷ Hành cung, từ trên xuống dưới đều có ý kiến không phục, nếu không phải có chúng ta giúp đỡ, Đào Thanh Ly căn bản không đè ép được cấp dưới. Huống chi Trình Ngạo Phương một tay cầm Mộc Hành cung, một tay nắm Nhật Hành cung, sẽ đem một chân vào Thuỷ Hành cung. Thần Lộ thập cung một mình hắn nắm tam cung, Quân sứ sợ là sẽ không để tình trạng đó xảy ra, sớm muộn cũng sẽ khiến nàng phải thu tay chân lại. Hiện giờ Đào Thanh Ly đi Thiên Ngoại Thiên đã không thấy được Tiên Thánh nữa rồi, Đào bà bà dù sao cũng quá thế lâu rồi, thể diện của nàng không cách nào kéo dài nữa. Miêu Nghị, giả sử có một ngày Quân sứ cho ngươi đi trấn giữ Mộc Hành cung, ngươi làm thế nào?
Mấy cái bên trên chưa từng nghĩ đến, hiện tại Triệu Phi vừa nhắc tới, Miêu Nghị liền im lặng ngẫm lại, nếu đúng là muốn thăng cấp cho mình, thì việc Nhạc Thiên Ba an bày mình tới Thuỷ Hành cung thay Đào Thanh Ly là rất có khả năng.
Miêu Nghị ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Các ngươi nghĩ nhiều rồi.
Quay lại nói với Tư Không Vô Uý một tiếng
- Nếu như quả thật có ngày đó, thì Thuỷ Hành cung ta cũng sẽ không đi, lý do thì là vì ta coi thường mảnh đất kia. Không nói nữa, về uống rượu thôi!
Say rượu, Miêu Nghị quay trở lại đình viện, khoanh tay đứng suy nghĩ rất lâu, kết hợp với lời Triệu Phi nói trước đó, trong đầu lại luôn nghĩ tới câu kia của Tư Không Vô Uý... Rời đi vừa quay lại đã đột nhiên thăng làm cung chủ, khiến chúng ta không kịp trở tay!
Chẳng qua là hắn đang nghĩ xem Tư Không Vô Uý khi nói ra câu kia, rốt cuộc là vô tình hay cố ý.
Khi tới một địa vị nhất định sẽ đối mặt với càng nhiều thị phi, suy nghĩ muốn đơn giản như ban đầu thì hơi khó rồi.
Lâm Bình Bình ở bên hầu hạ không dám quấy rầy…
Ngày hôm sau trên kim điện, Miêu Nghị vẫn đứng theo vị trí bình thường, chỉ dùng mắt và tai. Nhạc Thiên Ba ánh mắt ngẫu nhiên có liếc qua hắn, nhưng cũng không nói gì.
Hiện giờ Nhạc Thiên Ba ở đây cũng thường xuyên nhận được một số tin tức từ Lưu Vân Sa Hải, các động tĩnh lớn nhỏ hầu như đều biết cả, so với việc hắn an bài một hai người thu thập tin tức thì chất lượng tốt hơn hẳn, nên đối với Miêu Nghị là nhắm mở một con mắt, để Miêu Nghị tuỳ tiện làm, hắn vẫn coi như không biết gì cả, có chuyện gì hắn cũng không chịu trách nhiệm.
Trình Ngạo Phương ở phía dưới thấy Nhạc Thiên Ba đối với Miêu Nghị muốn đến thì đến, muốn không đến thì không đến cũng không quản, nàng dĩ nhiên cũng không nói gì, chỉ có điều trong lòng có chút nghi hoặc lẩm bẩm, không biết rốt cuộc hai người này đang giở trò quỷ gì.
Sau khi quay trở lại Trấn Nhâm điện, Miêu Nghị lại bắt đầu bế quan.
Đến Đô thành vào đêm cùng ngày, tới Xuân Hoa lâu thì gặp được Tư Không Vô Uý nhưng không thấy Triệu Phi và Ổ Mộng Lan.
Miêu Nghị hỏi tới, Tư Không Vô Uý liền nhìn về phía Hoắc Lăng Tiêu cách đó không xa chép miệng, tiết lộ rằng Hoắc Lăng Tiêu dường như vẫn còn chút tình ý với Ổ Mộng Lan, mấy phen quấy rầy, vợ chồng Triệu Phi không muốn làm náo loạn gây lúng túng nên không đến, mà nghỉ lại ở Ngọc Đô Phong, bảo Miêu Nghị lát tới gặp mặt một chút.
Chuyện này Miêu Nghị cũng biết chút ít, hằng năm tuế chước đa phần là hắn đi, năm trước, khi thấy Ổ Mộng Lan và Triệu Phi công khai hẹn hò với nhau, Hoắc Lăng Tiêu đã tìm Miêu Nghị hỏi có phải hắn tác hợp cho Triệu Phi và Ổ Mộng Lan không.
Hai người ngồi trên thuyền ở ngay Ngọc Hồ, Hoắc Lăng Tiêu uống khá nhiều rượu, nói nhảm không ít, nói trong lòng hắn thực sự vẫn có Ổ Mộng Lan, nói hắn biết Ổ Mộng Lan coi thường hắn, nói nếu không phải hắn không biết xấu hổ các thứ, hắn và Ổ Mộng Lan cũng không thể có ngày hôm nay, vị trí điện chủ cũng không tới lượt hai người bọn họ, nói cái gì mà vị trí của Ổ Mộng Lan chính là do hắn hỗ trợ lấy được, chẳng qua là Ổ Mộng Lan không biết mà thôi.
Hoắc Lăng Tiêu còn nói, vốn định đợi cơ hội thích hợp, hắn sẽ đứng ở vị trí mới cao hơn, nói cho Ổ Mộng Lan biết chân tướng, lại một lần nữa hoà thuận ở chung với Ổ Mộng Lan, nhưng hiện tại thì không còn cơ hội rồi, vân vân.
Tóm lại lần đó Hoắc Lăng Tiêu nói rất nhiều, rượu cũng uống tới mơ mơ màng màng, Miêu Nghị cũng chỉ im lặng nghe, không biết được lời Hoắc Lăng Tiêu là thật hay giả, bất quá hắn vẫn là nghiêng về phía Triệu Phi, ít nhất chuyện này là do Triệu Phi và Ổ Mộng Lan có ý với nhau mới thành, chỉ mình Miêu Nghị hắn cũng không có tác dụng mấy.
Quay đầu lại cũng thấy Cổ Tam Chính, Đàm Lạc và Diệp Tâm.
Đàm Lạc và Diệp Tâm giấu diếm chuyện tình ở ngoại giới. Hai người trước mặt người ngoài vẫn như bằng hữu bình thường, Miêu Nghị cũng thấy mệt mỏi thay hai người, còn không bằng hắn với Lão bản nương.
Tính cả Tư Không Vô Uý, mấy người chào hỏi nhau rồi cùng tới Ngọc Đô Phong, kiếm Triệu Phi và Ổ Mộng Lan uống rượu.
Gặp được Triệu Phi và Ổ Mộng Lan, thấy tình cảm hai người vẫn như cũ, trải qua khảo nghiệm của thời gian, hai người giờ như hình với bóng, ánh mắt nhìn nhau khiến cho người khác hâm mộ. Mà hâm mộ nhất không nghi ngờ chính là Đàm Lạc và Diệp Tâm. Cổ Tam Chính thì vẫn lạnh lùng như khúc gỗ, không nhìn ra nội tâm hắn nghĩ gì.
Mọi người không khỏi hỏi Miêu Nghị năm ngoái đi đâu, sao không thấy đến Đô thành tuế chước? Miêu Nghị không nói chi tiết, chỉ bảo là có chuyện.
Tư Không Vô Uý miệng rộng thuận miệng đáp:
- Tên gia hoả ngươi có chuyện gì thì tám chín phần mười là đại sự, có khi vừa quay lại đã đột nhiên thăng làm cung chủ, khiến chúng ta không kịp trở tay.
Mọi người liên tiếp tán đồng, cảm thấy lời này có lý, chỉ có Triệu Phi ánh mắt thâm ý liếc nhìn Tư Không Vô Uý.
Vì thế giữa bữa tiệc, Triệu Phi tìm cơ hội kéo Miêu Nghị ra bên ngoài nói chuyện.
Hai người đứng trong đình nhìn về hướng ánh đèn vạn gia dưới chân núi, Triệu Phi nói:
- Miêu Nghị, có câu này ta không biết có nên nói hay không?
Miêu Nghị cười hỏi:
- Chuyện gì mà ấp úng vậy? Dũng khí ôm Ổ Mộng Lan trực tiếp lên giường đi đâu rồi?
Triệu Phi lắc đầu nói:
- Lúc trước khi còn ở Thuỷ Hành cung, Quân sứ phong người làm Kim điện chấp sự Ngọc Đô Phong, chúng ta vẫn mơ hồ lo lắng một chuyện. Chuyện này lúc đó ta còn ở Thuỷ Hành cung nên không tiện nói với ngươi, giờ ta đã rời Thuỷ Hành cung, nghĩ nghĩ vẫn là nên nói cho ngươi.
Miêu Nghị hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Triệu Phi:
- Ngươi sáng suốt đều biết ngươi đã lọt vào mắt Quân sứ, Quân sứ rõ ràng đang lót đường cho ngươi, nếu ngươi tăng tu vi rồi, thì việc lên làm cung chủ là chuyện gần như chắc chắn.
Miêu Nghị cười nói:
- Nói những điều này có phải là hơi quá sớm không?
Triệu Phi lắc đầu:
- Sớm hay không sớm là chuyện khác. Ngươi có nghĩ tới không nếu thực sự có một ngày Quân sứ cho ngươi chức vị cung chủ đảm nhiệm một cung?
Miêu Nghị nói:
- Cái này ai biết được.
Triệu Phi xoay người nhìn hắn.
- Ngươi không cảm thấy có khả năng lớn là ngươi sẽ tới Thuỷ Hành cung thay thế Đào Thanh Ly sao? Đào Thanh Ly làm cung chủ Thuỷ Hành cung, từ trên xuống dưới đều có ý kiến không phục, nếu không phải có chúng ta giúp đỡ, Đào Thanh Ly căn bản không đè ép được cấp dưới. Huống chi Trình Ngạo Phương một tay cầm Mộc Hành cung, một tay nắm Nhật Hành cung, sẽ đem một chân vào Thuỷ Hành cung. Thần Lộ thập cung một mình hắn nắm tam cung, Quân sứ sợ là sẽ không để tình trạng đó xảy ra, sớm muộn cũng sẽ khiến nàng phải thu tay chân lại. Hiện giờ Đào Thanh Ly đi Thiên Ngoại Thiên đã không thấy được Tiên Thánh nữa rồi, Đào bà bà dù sao cũng quá thế lâu rồi, thể diện của nàng không cách nào kéo dài nữa. Miêu Nghị, giả sử có một ngày Quân sứ cho ngươi đi trấn giữ Mộc Hành cung, ngươi làm thế nào?
Mấy cái bên trên chưa từng nghĩ đến, hiện tại Triệu Phi vừa nhắc tới, Miêu Nghị liền im lặng ngẫm lại, nếu đúng là muốn thăng cấp cho mình, thì việc Nhạc Thiên Ba an bày mình tới Thuỷ Hành cung thay Đào Thanh Ly là rất có khả năng.
Miêu Nghị ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Các ngươi nghĩ nhiều rồi.
Quay lại nói với Tư Không Vô Uý một tiếng
- Nếu như quả thật có ngày đó, thì Thuỷ Hành cung ta cũng sẽ không đi, lý do thì là vì ta coi thường mảnh đất kia. Không nói nữa, về uống rượu thôi!
Say rượu, Miêu Nghị quay trở lại đình viện, khoanh tay đứng suy nghĩ rất lâu, kết hợp với lời Triệu Phi nói trước đó, trong đầu lại luôn nghĩ tới câu kia của Tư Không Vô Uý... Rời đi vừa quay lại đã đột nhiên thăng làm cung chủ, khiến chúng ta không kịp trở tay!
Chẳng qua là hắn đang nghĩ xem Tư Không Vô Uý khi nói ra câu kia, rốt cuộc là vô tình hay cố ý.
Khi tới một địa vị nhất định sẽ đối mặt với càng nhiều thị phi, suy nghĩ muốn đơn giản như ban đầu thì hơi khó rồi.
Lâm Bình Bình ở bên hầu hạ không dám quấy rầy…
Ngày hôm sau trên kim điện, Miêu Nghị vẫn đứng theo vị trí bình thường, chỉ dùng mắt và tai. Nhạc Thiên Ba ánh mắt ngẫu nhiên có liếc qua hắn, nhưng cũng không nói gì.
Hiện giờ Nhạc Thiên Ba ở đây cũng thường xuyên nhận được một số tin tức từ Lưu Vân Sa Hải, các động tĩnh lớn nhỏ hầu như đều biết cả, so với việc hắn an bài một hai người thu thập tin tức thì chất lượng tốt hơn hẳn, nên đối với Miêu Nghị là nhắm mở một con mắt, để Miêu Nghị tuỳ tiện làm, hắn vẫn coi như không biết gì cả, có chuyện gì hắn cũng không chịu trách nhiệm.
Trình Ngạo Phương ở phía dưới thấy Nhạc Thiên Ba đối với Miêu Nghị muốn đến thì đến, muốn không đến thì không đến cũng không quản, nàng dĩ nhiên cũng không nói gì, chỉ có điều trong lòng có chút nghi hoặc lẩm bẩm, không biết rốt cuộc hai người này đang giở trò quỷ gì.
Sau khi quay trở lại Trấn Nhâm điện, Miêu Nghị lại bắt đầu bế quan.