Phi Thiên
Chương 1112: Đại Thế Giới, ta đến rồi! (2)
Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói
Miêu Nghị khẽ gật đầu, hỏi:
- Những người này khi còn sống lợi hại như thế, tại sao lại toàn bộ biến thành cương thi đến tiểu thế giới hiện tại này?
Vu hành giả hỏi ngược lại:
- Thí chủ ở Vạn Trượng Hồng Trần đạt được cơ duyên, chẳng lẽ chưa nghe nói qua Vạn Trượng Hồng Trần từ đâu mà tới sao?
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Tự nhiên nghe nói qua, tục truyền có mười vạn thiên binh thiên tướng từ tinh không mênh mông đến nơi này, đuổi giết một đại ma đầu từ Đại Thế Giới mà đến, sau đó lại cùng đại ma đầu kia cùng vẫn lạc trong Vạn Trượng Hồng Trần.
- Đại ma đầu...
Vu hành giả bật cười một tiếng, chậm rãi quay đầu lại liếc nhìn trên mái thuyền.
Lão Bạch một thân trường sam tuyết trắng, vai mang áo choàng lụa xanh, không biết chắp tay đứng ở trên lâu thuyền từ lúc nào. Thân thủ cùng khí độ phong hoa tuyệt đại vẫn làm người ta chiêu ngưỡng cảm thấy đẹp đẽ đến mức đáng kinh ngạc, hai tóc mai sương trắng bỏ thòng không gió mà bay, ánh mắt yên tĩnh nhìn chỗ sâu trong tinh không mênh mông.
Nghe được lời nói của Miêu Nghị, y nhàn nhạt liếc mắt xuống, trong lúc lơ đãng toát ra khí thế bễ nghễ thiên hạ, coi rẻ chúng sanh!
Miêu Nghị theo bản năng theo ánh mắt của Vu hành giả quay đầu lại liếc nhìn phía trên, lão Bạch rõ ràng đứng ở đó, nhưng hắn không thấy được cái gì cả.
Vu hành giả vừa chỉ về hướng những cương thi kéo thuyền, nói:
- Lão nạp suy nghĩ dò xét kỹ chiếc thuyền này rồi, phát hiện những người này chính là cái gọi là mười vạn thiên binh thiên tướng trong miệng ngươi.
- A!
Miêu Nghị lại là cả kinh:
- Không phải là cùng đại ma đầu kia ngọc đá cùng vỡ sao?
Vu hành giả vừa quay đầu lại liếc nhìn, xong chậm rãi nói:
- Đại ma đầu kia không biết nguyên nhân gì, vốn là thân chịu trọng thương, thực lực bị hao tổn lớn, thấy thật sự không cách nào thoát khỏi những thiên binh thiên tướng kia đuổi giết, thà liều mạng chính mình vẫn lạc, cũng thi triển thuật tru diệt hết những thiên binh thiên tướng kia! Mà những thiên binh thiên tướng kia, có một số thì tan thành mây khói, có số lại bị đại ma đầu luyện chế thành cương thi, biến thành hộ pháp cho chiếc thuyền rồng U Minh này, chính là tình hình mà ngươi bây giờ nhìn thấy.
Mười vạn tu sĩ so sánh với Lục Thánh còn lợi hại hơn, đại ma đầu đó thực lực phải mạnh bao nhiêu? Miêu Nghị gương mặt đầy vẻ mong mỏi ước mơ có được thực lực này, ngay sau đó liên tiếp đặt câu hỏi:
- U Minh Long Thuyền là của đại ma đầu sao? Đại ma đầu tại sao cần phải luyện chế nhiều cương thi như vậy làm hộ pháp cho U Minh Long Thuyền?
Vu Hành Giả chậm rãi lắc đầu:
- Không biết.
Miêu Nghị lập tức chìm vào im lặng, xem ra Đại thế giới cũng không bình tĩnh, lời Vu Hành Giả ít nhiều có lòng khiến cho hắn có chút chuẩn bị. Tiếp đó hắn lại hỏi:
- Đại sư nếu như đã đi Đại thế giới một chuyến, có biết tình hình của Đại thế giới đó ra sao không?
Vu Hành Giả nói:
- Do vô số Tiểu thế giới tương tự tồn tại hợp lại mà thành, lão nạp đã từng nói với thí chủ, thật ra không có việc phân chia đại tiểu thế giới, mà đều là một cái thế giới thôi.
Vô số Tiểu thế giới hợp thành! Miêu Nghị trầm tư gật đầu:
- Vãn bối nhớ rồi, chẳng qua là một mực không có trao đổi và liên hệ lẫn nhau, không có phát hiện sự tồn tại của nhau, nếu có lui tới, như vậy tiểu thế giới cũng chính vì là một phần Đại thế giới, có phải là ý tứ này hay không?
- Không sai.
- Vậy đi lại qua lại giữa Đại thế giới cũng giống như Tiểu thế giới đi tới Đại thế giới như vậy sao?
- Đúng!
- Đều sử dụng U Minh Long Thuyền?
- Lão nạp hiểu biết cũng không nhiều đối với Đại thế giới, thí chủ nếu muốn hiểu biết, còn cần tự bản thân mình đi rồi từ từ dò xét.
Miêu Nghị yên lặng gật đầu, bỗng nhiên đi tới một bên hành lang trên thuyền lâu, quay đầu nhìn lại, tinh không mênh mông vô biên, đâu còn xem được bóng dáng của Tiểu thế giới, cho dù có thể thấy được cũng phân biệt không rõ vì sao nào là Tiểu thế giới rồi. Những cương thi kéo U Minh Long Thuyền thực lực cao cường, tốc độ phi hành thật không phải là nhanh một cách bình thường.
Than thở cảm khái một tiếng, lại xuyên thấu qua cửa sổ rình coi vào trong thuyền lâu. Chỉ thấy bên trong các loại ghế tựa giường chiếu thứ gì cũng có đầy đủ, quay trở lại bên cạnh Vu Hành Giả lại hỏi:
- Đại sư, nghe nói U Minh Long Thuyền chứa đầy nhiều loại pháp bảo đến từ Đại thế giới. Không biết là thật hay là giả?
Vu Hành Giả lắc đầu nói:
- Lão nạp không có nhìn thấy, đều là tung tin vịt mà thôi.
Miêu Nghị à một tiếng, trong lòng suy nghĩ hoặc là thật sự không có, hoặc là đã bị lão già này nuốt trọn một mình rồi, nếu thật là bị độc thôn rồi, bản thân mình cũng không có biện pháp nào chia một chén súp từ trong tay đối phương, hay là cứ giả bộ hồ đồ là được rồi, không cần thiết phải chọc cho người ta thẹn quá thành giận.
- Đại sư, vãn bối có thể vào bên trong bảo thuyền của ngươi thăm một chút hay không?
Miêu Nghị rất khách khí, chủ động thanh minh đây là bảo thuyền của người ta, không có quan hệ gì với mình.
- Thí chủ cứ tự tiện!
Vu Hành Giả điềm đạm cười nhạt.
Miêu Nghị xoay người đẩy một cánh cửa lớn trắng nõn ra, đi vào trong phòng của tầng này, không gian bên trong rất lớn, khắp mọi nơi đều là hoa văn trang sức tinh mỹ tuyệt luân. Vừa thấy liền biết không phải là công tượng bình thường có thể làm ra. Các loại trần thiết cũng đều là do nguyện lực tạo thành, dính liền một khối cùng cả chiếc thuyền, thật không biết là làm sao làm ra được như vậy, muốn thuận tiện “nhón” đi một món cũng làm không được.
Bên trong không nhiễm một hạt bụi trần, Miêu Nghị đông chuyển tây chuyển, theo thang lầu bên trong xuống lầu hai phía dưới, dạo qua một vòng cũng không phát hiện bảo vật gì.
Đến phía dưới cùng tầng trệt hắn không nhịn được toát mồ hôi cả một người, chỉ thấy tám cây cột to lớn ở đại sảnh đều gắn xích sắt, mỗi cái xích sắt tận cùng đều cột xuyên một người. Tám người phân ra làm hai hàng, yên tĩnh ngồi ở tại đó, không nhúc nhích tí nào.
Cương thi có thể bbị cố ý xích ở chỗ này, dùng cái mông cũng có thể nghĩ ra được, khẳng định là lợi hại hơn so với cương thi kéo thuyền phía ngoài.
Miêu Nghị không dám đến gần. Vừa nhanh chóng quay trở lên lầu, sau khi trở về chỗ cũ rồi, liền hỏi Vu Hành Giả:
- Đại sư, những cương thi kia sẽ không đả thương người chứ?
- Ngươi không chọc bọn họ, bọn họ tự nhiên sẽ không.
Vu Hành Giả thuận miệng đáp lại một câu.
Và thế là Miêu Nghị lại trực tiếp nhảy xuống boong thuyền ở phía dưới, chậm rãi bước đi, vẫn là sờ đông sờ tây nhìn nhìn một chút, thậm chí còn đứng ở mép thuyền hướng ra phía ngoài nhìn xem cương thi kéo thuyền, từ trên xuống dưới phải phải trái trái đều là tinh không vô tận sâu thẫm. Thật ra nếu không có thuyền rồng làm tọa độ, căn bản phân không ra trên dưới trái phải gì cả.
Miêu Nghị khẽ gật đầu, hỏi:
- Những người này khi còn sống lợi hại như thế, tại sao lại toàn bộ biến thành cương thi đến tiểu thế giới hiện tại này?
Vu hành giả hỏi ngược lại:
- Thí chủ ở Vạn Trượng Hồng Trần đạt được cơ duyên, chẳng lẽ chưa nghe nói qua Vạn Trượng Hồng Trần từ đâu mà tới sao?
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Tự nhiên nghe nói qua, tục truyền có mười vạn thiên binh thiên tướng từ tinh không mênh mông đến nơi này, đuổi giết một đại ma đầu từ Đại Thế Giới mà đến, sau đó lại cùng đại ma đầu kia cùng vẫn lạc trong Vạn Trượng Hồng Trần.
- Đại ma đầu...
Vu hành giả bật cười một tiếng, chậm rãi quay đầu lại liếc nhìn trên mái thuyền.
Lão Bạch một thân trường sam tuyết trắng, vai mang áo choàng lụa xanh, không biết chắp tay đứng ở trên lâu thuyền từ lúc nào. Thân thủ cùng khí độ phong hoa tuyệt đại vẫn làm người ta chiêu ngưỡng cảm thấy đẹp đẽ đến mức đáng kinh ngạc, hai tóc mai sương trắng bỏ thòng không gió mà bay, ánh mắt yên tĩnh nhìn chỗ sâu trong tinh không mênh mông.
Nghe được lời nói của Miêu Nghị, y nhàn nhạt liếc mắt xuống, trong lúc lơ đãng toát ra khí thế bễ nghễ thiên hạ, coi rẻ chúng sanh!
Miêu Nghị theo bản năng theo ánh mắt của Vu hành giả quay đầu lại liếc nhìn phía trên, lão Bạch rõ ràng đứng ở đó, nhưng hắn không thấy được cái gì cả.
Vu hành giả vừa chỉ về hướng những cương thi kéo thuyền, nói:
- Lão nạp suy nghĩ dò xét kỹ chiếc thuyền này rồi, phát hiện những người này chính là cái gọi là mười vạn thiên binh thiên tướng trong miệng ngươi.
- A!
Miêu Nghị lại là cả kinh:
- Không phải là cùng đại ma đầu kia ngọc đá cùng vỡ sao?
Vu hành giả vừa quay đầu lại liếc nhìn, xong chậm rãi nói:
- Đại ma đầu kia không biết nguyên nhân gì, vốn là thân chịu trọng thương, thực lực bị hao tổn lớn, thấy thật sự không cách nào thoát khỏi những thiên binh thiên tướng kia đuổi giết, thà liều mạng chính mình vẫn lạc, cũng thi triển thuật tru diệt hết những thiên binh thiên tướng kia! Mà những thiên binh thiên tướng kia, có một số thì tan thành mây khói, có số lại bị đại ma đầu luyện chế thành cương thi, biến thành hộ pháp cho chiếc thuyền rồng U Minh này, chính là tình hình mà ngươi bây giờ nhìn thấy.
Mười vạn tu sĩ so sánh với Lục Thánh còn lợi hại hơn, đại ma đầu đó thực lực phải mạnh bao nhiêu? Miêu Nghị gương mặt đầy vẻ mong mỏi ước mơ có được thực lực này, ngay sau đó liên tiếp đặt câu hỏi:
- U Minh Long Thuyền là của đại ma đầu sao? Đại ma đầu tại sao cần phải luyện chế nhiều cương thi như vậy làm hộ pháp cho U Minh Long Thuyền?
Vu Hành Giả chậm rãi lắc đầu:
- Không biết.
Miêu Nghị lập tức chìm vào im lặng, xem ra Đại thế giới cũng không bình tĩnh, lời Vu Hành Giả ít nhiều có lòng khiến cho hắn có chút chuẩn bị. Tiếp đó hắn lại hỏi:
- Đại sư nếu như đã đi Đại thế giới một chuyến, có biết tình hình của Đại thế giới đó ra sao không?
Vu Hành Giả nói:
- Do vô số Tiểu thế giới tương tự tồn tại hợp lại mà thành, lão nạp đã từng nói với thí chủ, thật ra không có việc phân chia đại tiểu thế giới, mà đều là một cái thế giới thôi.
Vô số Tiểu thế giới hợp thành! Miêu Nghị trầm tư gật đầu:
- Vãn bối nhớ rồi, chẳng qua là một mực không có trao đổi và liên hệ lẫn nhau, không có phát hiện sự tồn tại của nhau, nếu có lui tới, như vậy tiểu thế giới cũng chính vì là một phần Đại thế giới, có phải là ý tứ này hay không?
- Không sai.
- Vậy đi lại qua lại giữa Đại thế giới cũng giống như Tiểu thế giới đi tới Đại thế giới như vậy sao?
- Đúng!
- Đều sử dụng U Minh Long Thuyền?
- Lão nạp hiểu biết cũng không nhiều đối với Đại thế giới, thí chủ nếu muốn hiểu biết, còn cần tự bản thân mình đi rồi từ từ dò xét.
Miêu Nghị yên lặng gật đầu, bỗng nhiên đi tới một bên hành lang trên thuyền lâu, quay đầu nhìn lại, tinh không mênh mông vô biên, đâu còn xem được bóng dáng của Tiểu thế giới, cho dù có thể thấy được cũng phân biệt không rõ vì sao nào là Tiểu thế giới rồi. Những cương thi kéo U Minh Long Thuyền thực lực cao cường, tốc độ phi hành thật không phải là nhanh một cách bình thường.
Than thở cảm khái một tiếng, lại xuyên thấu qua cửa sổ rình coi vào trong thuyền lâu. Chỉ thấy bên trong các loại ghế tựa giường chiếu thứ gì cũng có đầy đủ, quay trở lại bên cạnh Vu Hành Giả lại hỏi:
- Đại sư, nghe nói U Minh Long Thuyền chứa đầy nhiều loại pháp bảo đến từ Đại thế giới. Không biết là thật hay là giả?
Vu Hành Giả lắc đầu nói:
- Lão nạp không có nhìn thấy, đều là tung tin vịt mà thôi.
Miêu Nghị à một tiếng, trong lòng suy nghĩ hoặc là thật sự không có, hoặc là đã bị lão già này nuốt trọn một mình rồi, nếu thật là bị độc thôn rồi, bản thân mình cũng không có biện pháp nào chia một chén súp từ trong tay đối phương, hay là cứ giả bộ hồ đồ là được rồi, không cần thiết phải chọc cho người ta thẹn quá thành giận.
- Đại sư, vãn bối có thể vào bên trong bảo thuyền của ngươi thăm một chút hay không?
Miêu Nghị rất khách khí, chủ động thanh minh đây là bảo thuyền của người ta, không có quan hệ gì với mình.
- Thí chủ cứ tự tiện!
Vu Hành Giả điềm đạm cười nhạt.
Miêu Nghị xoay người đẩy một cánh cửa lớn trắng nõn ra, đi vào trong phòng của tầng này, không gian bên trong rất lớn, khắp mọi nơi đều là hoa văn trang sức tinh mỹ tuyệt luân. Vừa thấy liền biết không phải là công tượng bình thường có thể làm ra. Các loại trần thiết cũng đều là do nguyện lực tạo thành, dính liền một khối cùng cả chiếc thuyền, thật không biết là làm sao làm ra được như vậy, muốn thuận tiện “nhón” đi một món cũng làm không được.
Bên trong không nhiễm một hạt bụi trần, Miêu Nghị đông chuyển tây chuyển, theo thang lầu bên trong xuống lầu hai phía dưới, dạo qua một vòng cũng không phát hiện bảo vật gì.
Đến phía dưới cùng tầng trệt hắn không nhịn được toát mồ hôi cả một người, chỉ thấy tám cây cột to lớn ở đại sảnh đều gắn xích sắt, mỗi cái xích sắt tận cùng đều cột xuyên một người. Tám người phân ra làm hai hàng, yên tĩnh ngồi ở tại đó, không nhúc nhích tí nào.
Cương thi có thể bbị cố ý xích ở chỗ này, dùng cái mông cũng có thể nghĩ ra được, khẳng định là lợi hại hơn so với cương thi kéo thuyền phía ngoài.
Miêu Nghị không dám đến gần. Vừa nhanh chóng quay trở lên lầu, sau khi trở về chỗ cũ rồi, liền hỏi Vu Hành Giả:
- Đại sư, những cương thi kia sẽ không đả thương người chứ?
- Ngươi không chọc bọn họ, bọn họ tự nhiên sẽ không.
Vu Hành Giả thuận miệng đáp lại một câu.
Và thế là Miêu Nghị lại trực tiếp nhảy xuống boong thuyền ở phía dưới, chậm rãi bước đi, vẫn là sờ đông sờ tây nhìn nhìn một chút, thậm chí còn đứng ở mép thuyền hướng ra phía ngoài nhìn xem cương thi kéo thuyền, từ trên xuống dưới phải phải trái trái đều là tinh không vô tận sâu thẫm. Thật ra nếu không có thuyền rồng làm tọa độ, căn bản phân không ra trên dưới trái phải gì cả.