Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 1110: Ngày về xa xôi (2)



Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói
Miêu Nghị chợt cáo từ, nhanh chóng trở lại bên trong cung điện, đầu tiên triệu Dương Khánh tới, báo cho Dương Khánh mình phải đi xa một chuyến, ngày về chưa biết!
Dương Khánh dĩ nhiên không nhịn được hỏi:
- Không biết đại nhân đi đâu?
- Phụng lệnh phía trên hành sự, không tiện tiết lộ, Đại tổng quản đừng hỏi nữa.
Miêu Nghị tùy tiện cho qua chuyện, ngược lại nhắc nhở:
- Chuyện của hai điện còn có chuyện của Lưu Vân Sa hải, Dương tổng quản cần phải chuyên tâm xử lý, chuyện này ta cũng đã báo với Quân Sử, Quân Sử không muốn dính dáng quan hệ, nhưng cũng đã ngầm đồng ý. Bên phía Lưu Vân Sa hải nếu có tin tức gì thì chuyển giao cho Thiên Nhi, Tuyết Nhi, các nàng sẽ báo lên cho bên Quân Sử.
Để cho Dương Khánh biết chuyện này có liên quan đến Quân Sử, là để cho Dương Khánh yên tâm.
Dương Khánh vừa nghe, quả nhiên yên tâm không ít, chỉ cần bên này mình xử lý thích đáng, bên phía Quân Sử cho dù không công khai ủng hộ, khẳng định cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt ủng hộ, chắp tay trả lời:
- Thuộc hạ hiểu.
Sau khi Dương Khánh rời đi, Miêu Nghị quay đầu lại lập tức nói cho Thiên Nhi, Tuyết Nhi, chuyện gì có thể báo cho Quân Sử, chuyện gì không thể báo cho Quân Sử. Cuối cùng lấy ra hai con ‘tinh linh’ dạy cho hai người làm sao sử dụng, cho mỗi người một con để hai người cẩn thận bảo đảm.
Cuối cùng dặn dò nói:
- Nếu ta không quay về, các ngươi cũng đừng tiếp tục ở lại nơi này nữa, lập tức đi tìm nghĩa phụ của các ngươi, kêu hắn mang các ngươi và Diêm Tu đến khách sạn Phong Vân ở Lưu Vân Sa hải, tìm Lão Bản Nương, nàng sẽ thu lưu các ngươi. Các ngươi ở lại khách sạn làm hầu bàn, Lão Bản Nương nể mặt ta sẽ không cự tuyệt, sống ở khách sạn Phong Vân ít nhất có thể bảo vệ các ngươi an toàn, về phần tương lai, chính các ngươi nhìn tình huống mà định ra! Khối ngọc điệp này cất đi, nếu vạn nhất có một ngày các ngươi thật sự đến khách sạn Phong Vân, hãy giao khối ngọc điệp này cho Lão Bản Nương của khách sạn!
Hắn thuận tay đưa khối ngọc điệp cho hai người.
Bên trong sử dụng ám ngữ chỉ có hắn và Lão Bản Nương mới có thể hiểu.
Nhị nữ vừa nghe lời này, nhất thời nóng ruột, đây rõ ràng là phó thác hậu sự!
Thiên Nhi lúc này hỏi:
- Đại nhân muốn đi đâu? Nơi đó rất nguy hiểm sao?
Tuyết Nhi hỏi:
- Sẽ gặp phải cừu gia lợi hại gì sao?
Miêu Nghị trấn an nói:
- Chuyện không phải như các ngươi nghĩ đâu, chẳng qua lần này đi chưa biết tương lai thế nào nên chuẩn bị trước mà thôi, những thứ khác các ngươi cũng không cần hỏi nữa, biết quá nhiều khó tránh khỏi thời điểm tự lộ ra sơ hở, đối với các ngươi không có chỗ tốt. Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ lời ta nói..., Trước khi chưa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, những lời này tuyệt đối không thể nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm nghĩa phụ của các ngươi, nhớ chưa?
- Hầu gái ghi nhớ.
Nhị nữ đáp ứng, Thiên Nhi lại hỏi:
- Nếu đang có chuyện, có phải thông báo cho bọn người Yến đại nhân không?
Miêu Nghị nói:
- Bọn Yến đại ca đều đã có thân phận yên ổn, cũng có thể tự xử, về phần quá nhiều người nếu ta có chuyện cũng không quan tâm bọn họ, cho nên các ngươi cũng không cần quan tâm đến bọn họ, ngược lại chính là các ngươi, nếu ta có chuyện người đầu tiên gặp nguy hiểm chính là các ngươi, cho nên phải nhớ lấy lời ta.
- Vâng!
Hai mắt nhị nữ đỏ au đáp ứng.
Sau đó Miêu Nghị lại cẩn thận dặn dò những chuyện khác, tiếp theo trực tiếp bay đến Mộc Hành cung, chuẩn bị nhân tiện thí nghiệm hiệu quả ‘tinh linh’ như thế nào.
Bên trong hậu cung Mộc Hành cung, Trình Ngạo Phương vừa nhìn thấy Miêu Nghị, nhất thời vẻ mặt ly kỳ:
- Miêu Chấp sự, hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao?
Thật sự tên Miêu Nghị này bình thường không cho gọi, hắn căn bản sẽ không chạy tới đây, lúc này mới giao nộp thu hoạch không bao lâu đã chạy tới, thật sự là kỳ lạ. Bởi vì vị Hành tẩu Mộc Hành cung này thật sự rất lưu manh, chỉ chú tâm vào chuyện của mình, không nhúng tay vào những sự vụ khác của Mộc Hành cung, cử động này thật ra khiến ba vị Hành tẩu còn lại có chút hài lòng, không ai chia sẻ quyền lực dĩ nhiên là cao hứng.
Sau khi Miêu Nghị hành lễ, Trình Ngạo Phương hỏi:
- Nói đi, ngươi không có chuyện gì chắc hẳn không lên điện tam bảo, có chuyện gì tìm Bổn cung?
Miêu Nghị lúc trước thật sự không dám xác nhận Vu hành giả có thể thực hiện hứa hẹn hay không, cho nên bên phía Nhạc Thiên Ba mới mượn chuyện của Nhất Oa Phong lừa gạt một chút, chứ không đi nói ở chỗ khác, hiện tại Vu hành giả tới rồi, hắn phải bổ sung lý do ở chỗ Trình Ngạo Phương.
- Ty chức có thể phải đi xa một chuyến, không biết ngày nào có thể quay về, sợ lúc giao nộp thu hoạch cuối năm không thể kịp thời trở về, đến lúc đó sợ phải tìm người thay mặt ty chức tới, đặc biệt tới cáo lỗi trước với cung chủ một tiếng.
Miêu Nghị chắp tay nói.
Trình Ngạo Phương khẽ nhíu mày nói:
- Miêu Chấp sự, vừa mới giao nộp thu hoạch xong đã lo lắng lần giao nộp tiếp theo rồi, ngươi có phải lo xa quá hay không? Ngươi định đi xa ở đâu! Tu vi của ngươi lại thấp, trong vòng một năm cũng có thể đi hết một vòng Tiểu thế giới trở về sao?
Miêu Nghị chọc chọc ngón tay lên mặt, cười khổ nói:
- Không tiện nói! Thật ra ty chức cũng không muốn dính vào chuyện này, nhưng không có cách nào!
Trình Ngạo Phương vừa nhìn thế tay của hắn, liền hiểu là nhiệm vụ bí mật phía trên phân phó, ai kêu người ta là Chấp sự Kim điện, phía trên có quyền trực tiếp sai sử, nếu là ý tứ phía trên, nàng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ nhắc nhở:
- Chỗ bổn tọa vắng mặt một chút cũng không có gì, nhưng bên phía Quân Sử ngươi cần phải chào hỏi.
Miêu Nghị nói:
- Cung chủ yên tâm, bên phía Quân Sử đã biết rồi.
Hắn vừa nói như vậy, trong lòng Trình Ngạo Phương càng thêm hiểu rõ, hiển nhiên là Quân Sử sai khiến sự vụ bí mật gì rồi, gật đầu nói:
- Nếu Quân Sử không có ý kiến, chỗ ta cũng không có gì, đi sớm về sớm!
- Tạ ơn cung chủ thành toàn!
Sau đó hắn lại tiếp tục hàn huyên với Trình Ngạo Phương, đề tài bất giác lại chuyển đến chuyện Tô Lợi đến Đô thành tố cáo. Chuyện đó đã kinh động đến Quân Sử, Trình Ngạo Phương đã sớm muốn hỏi, nhưng lúc trước không lên tiếng, muốn nhìn xem Quân Sử xử trí như thế nào, kết quả không thấy bất kỳ động tĩnh gì.
Nhưng bây giờ không nhịn được hỏi:
- Hình như Vũ Phi rất được Miêu Chấp sự chiếu cố!
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Chuyện của Vũ Phi ty chức không tiện nói, trong lòng Quân Sử là rõ ràng nhất.
Nhạc Thiên Ba đã cảnh cáo hắn, nhưng hắn vẫn kéo chuyện này dính líu đến Nhạc Thiên Ba, nếu hắn làm như vậy chẳng phải rất oan uổng. Nhạc Thiên Ba vừa muốn chiếm tiện nghi, lại không muốn đếm xỉa đến, Miêu Nghị cũng hận không kéo được hắn xuống nước. Loại phương thức hù dọa này của Nhạc Thiên Ba đối với hắn vô dụng. Miêu đại điện chủ hắn hoặc là không làm, một khi quyết định bí quá hoá liều đi làm việc sẽ không sợ hù dọa.
Trình Ngạo Phương “A” lên một tiếng, không trách được không thấy Quân Sử có phản ứng. Thì ra sau lưng chuyện này vốn có liên quan đến Quân Sử, nàng thật sự không nên hỏi nhiều.
Chương trước Chương tiếp
Loading...