Phi Thiên
Chương 1047: Tử Dương tiên sinh (1)
- Ta tên thật Tử Dương, chính là khí đồ của Linh Lung tông. Chưởng môn của Linh Lung tông - Mạc Danh - chính là thụ nghiệp ân sư của ta!
Thiên Nhi, Tuyết Nhi đưa mắt nhìn nhau, Miêu Nghị lại tỏ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, thất thanh nói:
- Tử Dương tiên sinh?
Hắn nhanh chóng lấy ra Kỳ Lân thương chỉ vào chỗ ở cán mà thợ rèn ẩn giấu danh tính ở đó, hỏi:
- Thiệt hay giả đó? Ta lần này đi Linh Lung tông mới vừa nghe nói đến sự việc của Tử Dương tiên sinh, nghĩ tới khi ông luyện chế pháp bảo cho ta đánh danh hiệu lên trên đó, còn tưởng rằng ông là muốn mượn danh của người khác... Ông xác nhận ông không phải là giả chứ?
- Giả?
Yêu Nhược Tiên buồn man mác như đầy vẻ mất mát nói:
- Ta mạo danh của người nào không mạo, tại sao cần phải mạo danh một vị khí đồ của Linh Lung tông? Lão phu đi không thay tên ngồi không đổi họ, chính là khí đồ Tử Dương của Linh Lung tông!
Đi không thay tên ngồi không đổi họ? Nói như đánh rắm ấy! Trước hết giải thích cho rõ ràng cái tên "Yêu Nhược Tiên" này đi rồi tính sau! Miêu Nghị lười đả kích lão, rồi tiếp tục dùng gương mặt cả kinh nói:
- Ông thật sự là cái vị Tử Dương kia của Linh Lung tông? Lão yêu quái, ta có nghe nói là Tử Dương ấy chính là người trong lúc Linh Lung tông tiến hành một trận luyện bảo tỷ thí để chọn người thừa kế chức chưởng môn của Linh Lung tông đã thua dưới tay của chính sư huynh mình, nhưng sau đó không chịu phục vì thua, đại náo Linh Lung tông, mới bị trục xuất ra khỏi sư môn.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi rất không nói nên lời, phát hiện đại nhân quả thật còn biết cách giả vờ, rõ ràng là biết rất rõ, còn có thể làm bộ như là cái gì cũng không biết hết vậy.
- Thúi lắm! Ai nói ta thua?
Yêu Nhược Tiên có thể nói là đột nhiên vỗ bàn đứng phắt dậy, mặt lộ vẻ dữ tợn, hận đến ngứa cả hai hàm răng nói:
- Cái này sau lưng nếu không phải là có người giở trò quỷ, ta mới chính là người thừa kế thuận vị của chức Linh Lung tông chưởng môn!
Miêu Nghị lập tức hỏi tới:
- Người nào giở trò quỷ? Giờ trò quỷ gì?
Yêu Nhược Tiên thiếu chút nữa phun ra tuốt luốt hết, nhưng cuối cùng thì vẫn cố nén lại được, song quyền nắm lại thật chắc, trên mặt lộ ra vẻ vừa đau buồn vừa phẫn nộ.
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Lão yêu quái thua thì thua rồi, trước mắt hai con gái của ông, nhận thua cũng không phải là chuyện mất mặt gì. Các nàng cũng sẽ không coi thường ông, chúng ta lại sẽ không đi ra ngoài nói lung tung giúp cho ông. Mọi người chung sống đã nhiều năm như vậy rồi, chúng ta có khi nào hại qua ông đâu chứ?
Lời này vừa nói ra, Yêu Nhược Tiên quả thực là có muốn nhịn cũng không thể nhịn được, thấy hai vị con gái đều đang nhìn mình chằm chằm, cái mặt già có thể nói là căng ra đến mức đỏ bừng, đau buồn phẫn nộ phun ra từng chữ:
- Ta không có thua! Ở trận chung kết cuối cùng, Linh Lung tông cấp cho ta và sư huynh của ta Hạnh Bách Đình vật liệu giống nhau, dùng những thứ ấy để quyết thắng bại. Ta luyện chế ra một món "Khổn Tiên tác", còn sư huynh Hạnh Bách Đình của ta luyện chế một món "Tứ Quý Như Xuân hồ"... Không sai, bàn về tài nghệ luyện chế hai món bảo vật, "Khổn Tiên tác" của ta đích xác không bằng "Tứ Quý Như Xuân hồ" của Hạnh Bách Đình, nhưng mấu chốt là món "Tứ Quý Như Xuân hồ" đó ta đã từng trong lúc vô ý nhìn thấy một lần trong thư phòng của sư nương, giống nhau như đúc, ngay cả hoa văn cũng có một số kết cấu nhỏ bé cũng đều giống nhau như đúc, sao có thể giấu được ánh mắt của chúng ta là những kẻ trong nghề như thế này chứ? Đấy căn bản không phải là Hạnh Bách Đình lâm thời luyện chế ra được ở trận chung kết, mà chính là thứ do sư phụ của ta luyện chế ra, làm lễ vật tặng cho sư nương ta! Ta không phải là thua ở dưới tay của Hạnh Bách Đình, mà là thua ở pháp bảo do chính tay sư phụ của ta luyện chế ra, bọn họ lại cho là ta không biết!
Miêu Nghị kinh hãi, sau khi trao đổi ánh mắt cùng hai nữ, cũng đứng lên, kinh ngạc nói:
- Ta nghe nói lúc bình xét là tiến hành trước mặt mọi người. Ông nếu như biết chân tướng, vì sao không vạch trần sự thật ngay tại lúc đó?
Nhớ lại đoạn chuyện cũ đó, Yêu Nhược Tiên vẫn còn tức giận đến mức cả người phát run, hai tay nắm chặt, đầu ngón tay bấm sâu vào trong thịt, chòm râu dơ dáy run rẩy, rên rĩ giống như khấp huyết vậy, khén giọng nói:
- Chính là bởi vì là trước mặt của mọi người, ta mới có oan mà không có chỗ nói ra. Sự phụ đợi ta ân trọng như núi, bảo ta làm sao có thể phá hủy thanh danh của người trước mặt chúng nhân? Nếu thật sự làm đến mức như vậy, phá hủy danh tiếng của Linh Lung tông, ta cho dù thắng, thì làm sao có thể đứng chân trong Linh Lung tông chứ?
Miêu Nghị hừ lạnh hai tiếng, mắt ẩn hàm sát khí, cả giận nói:
- Ông dù sao cũng không thể đặt chân tại Linh Lung tông, cần gì quản đến những thứ đó. Ta nghe nói ông lúc đó ngay cả mệnh cũng đều thiếu chút nữa đánh mất luôn, vì cái gì lại đi tiện nghi cho những những tên tặc tử đó, một đám bè lũ xu nịnh ruồi nhặng chó má, đáng phải giết đi!
Yêu Nhược Tiên lệ trào ra vạt áo, nước mắt già chạy ngang chạy dọc, lắc đầu nói:
- Thật ra ta biết, đó không phải là ý của sư phụ ta! Mà là sư nương ta coi thường ta, chê ta vóc dáng quá xấu xí, không bằng Hạnh Bách Đình trai đẹp dễ nhìn, cũng không giỏi lấy lòng làm cho người ta vui thích như Hạnh Bách Đình, cho nên một mực không nguyện cho ta và sư muội quá thân cận. Lần tỷ thí để chọn người thừa kế chưởng môn đó, ai cũng biết, người thắng sẽ trở thành rể hiền của sư phụ. Món "Tứ Quý Như Xuân hồ" đó là thứ ở trên tay của sư nương ta, tại sao ở trận chung kết lại xuất hiện trong tay Hạnh Bách Đình? Ta cho dù là tên ngốc cũng đoán ra là nguyên nhân gì a!
- Cha!
Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng thương tâm chảy nước mắt theo, cũng òa khóc theo, một tả một hữu kéo cánh tay Yêu Nhược Tiên, ba cha con khóc thành một đám.
Miêu Nghị mặt hiện sát khí nói:
- Hay là ông nguyện ý cứ như thế tiện nghi cho bọn họ?
- Ta thật hận quá mà!
Yêu Nhược Tiên đấm ngực bi hô:
- Bọn họ nếu không muốn ta thủ thắng cùng lắm là có thể nói thẳng với ta, ta sẽ biết khó mà lui, chứ bọn họ không nên vì giúp đỡ Hạnh Bách Đình thượng vị mà làm ra một trận tỷ thí "Công bình" như vậy, khiến cho ta bị bêu xấu trước mặt mọi người! Vì sao phải đem ta ratrước mặt mọi người để đá một đá rồi giẫm đạp vào trong lòng đất để cho Hạnh Bách Đình hắn chính danh? Vì sao lại chà đạp lên thanh danh của ta để cho Hạnh Bách Đình hắn rạng rỡ vinh dự chứng minh Hạnh Bách Đình mới là đệ tử ưu tú nhất của Linh Lung tông? Ngay cả sư muội cũng đều cho ta là tiểu nhân không chịu chấp nhận thua người khác! Ta thật hận quá mà! Ta dĩ nhiên không muốn tiện nghi bọn chúng, ta đương nhiên muốn báo thù, ta đã từng thề trước mặt mọi người rằng, có một ngày kia ta nhất định sẽ luyện chế được một tuyệt thế pháp bảo để lực áp Linh Lung tông, rửa sạch cái nhục ngày hôm nay!
- Nên như thế mới phải!
Miêu Nghị gật gật đầu, nhưng lại không khỏi nghi ngờ nói:
- Vậy ông vì cái gì mà lại luân lạc tới mức trốn trốn né né khắp mọi nơi vậy?
Thiên Nhi, Tuyết Nhi đưa mắt nhìn nhau, Miêu Nghị lại tỏ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, thất thanh nói:
- Tử Dương tiên sinh?
Hắn nhanh chóng lấy ra Kỳ Lân thương chỉ vào chỗ ở cán mà thợ rèn ẩn giấu danh tính ở đó, hỏi:
- Thiệt hay giả đó? Ta lần này đi Linh Lung tông mới vừa nghe nói đến sự việc của Tử Dương tiên sinh, nghĩ tới khi ông luyện chế pháp bảo cho ta đánh danh hiệu lên trên đó, còn tưởng rằng ông là muốn mượn danh của người khác... Ông xác nhận ông không phải là giả chứ?
- Giả?
Yêu Nhược Tiên buồn man mác như đầy vẻ mất mát nói:
- Ta mạo danh của người nào không mạo, tại sao cần phải mạo danh một vị khí đồ của Linh Lung tông? Lão phu đi không thay tên ngồi không đổi họ, chính là khí đồ Tử Dương của Linh Lung tông!
Đi không thay tên ngồi không đổi họ? Nói như đánh rắm ấy! Trước hết giải thích cho rõ ràng cái tên "Yêu Nhược Tiên" này đi rồi tính sau! Miêu Nghị lười đả kích lão, rồi tiếp tục dùng gương mặt cả kinh nói:
- Ông thật sự là cái vị Tử Dương kia của Linh Lung tông? Lão yêu quái, ta có nghe nói là Tử Dương ấy chính là người trong lúc Linh Lung tông tiến hành một trận luyện bảo tỷ thí để chọn người thừa kế chức chưởng môn của Linh Lung tông đã thua dưới tay của chính sư huynh mình, nhưng sau đó không chịu phục vì thua, đại náo Linh Lung tông, mới bị trục xuất ra khỏi sư môn.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi rất không nói nên lời, phát hiện đại nhân quả thật còn biết cách giả vờ, rõ ràng là biết rất rõ, còn có thể làm bộ như là cái gì cũng không biết hết vậy.
- Thúi lắm! Ai nói ta thua?
Yêu Nhược Tiên có thể nói là đột nhiên vỗ bàn đứng phắt dậy, mặt lộ vẻ dữ tợn, hận đến ngứa cả hai hàm răng nói:
- Cái này sau lưng nếu không phải là có người giở trò quỷ, ta mới chính là người thừa kế thuận vị của chức Linh Lung tông chưởng môn!
Miêu Nghị lập tức hỏi tới:
- Người nào giở trò quỷ? Giờ trò quỷ gì?
Yêu Nhược Tiên thiếu chút nữa phun ra tuốt luốt hết, nhưng cuối cùng thì vẫn cố nén lại được, song quyền nắm lại thật chắc, trên mặt lộ ra vẻ vừa đau buồn vừa phẫn nộ.
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Lão yêu quái thua thì thua rồi, trước mắt hai con gái của ông, nhận thua cũng không phải là chuyện mất mặt gì. Các nàng cũng sẽ không coi thường ông, chúng ta lại sẽ không đi ra ngoài nói lung tung giúp cho ông. Mọi người chung sống đã nhiều năm như vậy rồi, chúng ta có khi nào hại qua ông đâu chứ?
Lời này vừa nói ra, Yêu Nhược Tiên quả thực là có muốn nhịn cũng không thể nhịn được, thấy hai vị con gái đều đang nhìn mình chằm chằm, cái mặt già có thể nói là căng ra đến mức đỏ bừng, đau buồn phẫn nộ phun ra từng chữ:
- Ta không có thua! Ở trận chung kết cuối cùng, Linh Lung tông cấp cho ta và sư huynh của ta Hạnh Bách Đình vật liệu giống nhau, dùng những thứ ấy để quyết thắng bại. Ta luyện chế ra một món "Khổn Tiên tác", còn sư huynh Hạnh Bách Đình của ta luyện chế một món "Tứ Quý Như Xuân hồ"... Không sai, bàn về tài nghệ luyện chế hai món bảo vật, "Khổn Tiên tác" của ta đích xác không bằng "Tứ Quý Như Xuân hồ" của Hạnh Bách Đình, nhưng mấu chốt là món "Tứ Quý Như Xuân hồ" đó ta đã từng trong lúc vô ý nhìn thấy một lần trong thư phòng của sư nương, giống nhau như đúc, ngay cả hoa văn cũng có một số kết cấu nhỏ bé cũng đều giống nhau như đúc, sao có thể giấu được ánh mắt của chúng ta là những kẻ trong nghề như thế này chứ? Đấy căn bản không phải là Hạnh Bách Đình lâm thời luyện chế ra được ở trận chung kết, mà chính là thứ do sư phụ của ta luyện chế ra, làm lễ vật tặng cho sư nương ta! Ta không phải là thua ở dưới tay của Hạnh Bách Đình, mà là thua ở pháp bảo do chính tay sư phụ của ta luyện chế ra, bọn họ lại cho là ta không biết!
Miêu Nghị kinh hãi, sau khi trao đổi ánh mắt cùng hai nữ, cũng đứng lên, kinh ngạc nói:
- Ta nghe nói lúc bình xét là tiến hành trước mặt mọi người. Ông nếu như biết chân tướng, vì sao không vạch trần sự thật ngay tại lúc đó?
Nhớ lại đoạn chuyện cũ đó, Yêu Nhược Tiên vẫn còn tức giận đến mức cả người phát run, hai tay nắm chặt, đầu ngón tay bấm sâu vào trong thịt, chòm râu dơ dáy run rẩy, rên rĩ giống như khấp huyết vậy, khén giọng nói:
- Chính là bởi vì là trước mặt của mọi người, ta mới có oan mà không có chỗ nói ra. Sự phụ đợi ta ân trọng như núi, bảo ta làm sao có thể phá hủy thanh danh của người trước mặt chúng nhân? Nếu thật sự làm đến mức như vậy, phá hủy danh tiếng của Linh Lung tông, ta cho dù thắng, thì làm sao có thể đứng chân trong Linh Lung tông chứ?
Miêu Nghị hừ lạnh hai tiếng, mắt ẩn hàm sát khí, cả giận nói:
- Ông dù sao cũng không thể đặt chân tại Linh Lung tông, cần gì quản đến những thứ đó. Ta nghe nói ông lúc đó ngay cả mệnh cũng đều thiếu chút nữa đánh mất luôn, vì cái gì lại đi tiện nghi cho những những tên tặc tử đó, một đám bè lũ xu nịnh ruồi nhặng chó má, đáng phải giết đi!
Yêu Nhược Tiên lệ trào ra vạt áo, nước mắt già chạy ngang chạy dọc, lắc đầu nói:
- Thật ra ta biết, đó không phải là ý của sư phụ ta! Mà là sư nương ta coi thường ta, chê ta vóc dáng quá xấu xí, không bằng Hạnh Bách Đình trai đẹp dễ nhìn, cũng không giỏi lấy lòng làm cho người ta vui thích như Hạnh Bách Đình, cho nên một mực không nguyện cho ta và sư muội quá thân cận. Lần tỷ thí để chọn người thừa kế chưởng môn đó, ai cũng biết, người thắng sẽ trở thành rể hiền của sư phụ. Món "Tứ Quý Như Xuân hồ" đó là thứ ở trên tay của sư nương ta, tại sao ở trận chung kết lại xuất hiện trong tay Hạnh Bách Đình? Ta cho dù là tên ngốc cũng đoán ra là nguyên nhân gì a!
- Cha!
Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng thương tâm chảy nước mắt theo, cũng òa khóc theo, một tả một hữu kéo cánh tay Yêu Nhược Tiên, ba cha con khóc thành một đám.
Miêu Nghị mặt hiện sát khí nói:
- Hay là ông nguyện ý cứ như thế tiện nghi cho bọn họ?
- Ta thật hận quá mà!
Yêu Nhược Tiên đấm ngực bi hô:
- Bọn họ nếu không muốn ta thủ thắng cùng lắm là có thể nói thẳng với ta, ta sẽ biết khó mà lui, chứ bọn họ không nên vì giúp đỡ Hạnh Bách Đình thượng vị mà làm ra một trận tỷ thí "Công bình" như vậy, khiến cho ta bị bêu xấu trước mặt mọi người! Vì sao phải đem ta ratrước mặt mọi người để đá một đá rồi giẫm đạp vào trong lòng đất để cho Hạnh Bách Đình hắn chính danh? Vì sao lại chà đạp lên thanh danh của ta để cho Hạnh Bách Đình hắn rạng rỡ vinh dự chứng minh Hạnh Bách Đình mới là đệ tử ưu tú nhất của Linh Lung tông? Ngay cả sư muội cũng đều cho ta là tiểu nhân không chịu chấp nhận thua người khác! Ta thật hận quá mà! Ta dĩ nhiên không muốn tiện nghi bọn chúng, ta đương nhiên muốn báo thù, ta đã từng thề trước mặt mọi người rằng, có một ngày kia ta nhất định sẽ luyện chế được một tuyệt thế pháp bảo để lực áp Linh Lung tông, rửa sạch cái nhục ngày hôm nay!
- Nên như thế mới phải!
Miêu Nghị gật gật đầu, nhưng lại không khỏi nghi ngờ nói:
- Vậy ông vì cái gì mà lại luân lạc tới mức trốn trốn né né khắp mọi nơi vậy?