Phi Thiên
Chương 100: Gió tuyết Nam Tuyên (7)
Tiến vào vòng tranh đoạt ba người còn có một tên chính là thủ hạ của Hùng Khiếu, có thể thấy được Hùng Khiếu có thể tiếp chưởng Thiếu Thái sơn không phải là không có nguyên nhân, một người còn lại là đệ tử Lam Ngọc môn.
Ba người hỗn chiến chung một chỗ, mơ hồ có thể nhìn ra thủ hạ của Hùng Khiếu và thủ hạ của Tần Vi Vi đang liên thủ chèn ép tên đệ tử Lam Ngọc môn.
Dương Khánh khẽ cau mày, chuyện lộ liễu như vậy không phải là điều y muốn thấy, khẽ nghiêng đầu nhìn sang hai vị lão tiền bối của Lam Ngọc môn trú ở Nam Tuyên phủ, kết quả phát hiện đối phương căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, bình tĩnh dị thường.
Dương Khánh mơ hồ cảm thấy không đúng...
Thế cục hiện tại cực kỳ hấp dẫn khiến cho tất cả mọi người nhìn không chớp mắt, bây giờ đã không phải là vấn đề xem ai có thể tranh đoạt hạng nhất, mà là Dương Khánh sẽ thắng hay là Lam Ngọc môn sẽ thắng.
Mắt thấy tên đệ tử Lam Ngọc môn kia sẽ bị hai người khác đánh không còn sức hoàn thủ, không ngờ rằng tới thời khắc mấu chốt y đột ngột phát ra một tiếng rống giận:
- Xuống ngựa!
Trường kích trong tay y nháy mắt toát ra bảo quang màu xanh, chém tới cuốn lên một mảng đất rất lớn.
Ầm...
Đất tuyết bay tán loạn nổ tung, người kia và long câu cùng nhau bay lên không xông phá ngăn trở, lăng không vung kích quét tới.
Hai tên thủ hạ Nam Tuyên phủ liên thủ xuất thương chéo chống lại một đòn đối phương bổ tới, nhất thời cả hai phun ra một ngụm máu tươi, bị chấn bay ra khỏi long câu, rơi xuống đất lăn lông lốc.
Tên đệ tử Lam Ngọc môn kia dừng lại giữa tràng, giơ trường kích trong tay mình lên, tuyên bố mình là người thắng lợi sau cùng, cuối cùng lại chỉ hai người ngã xuống đất từ từ bò dậy, lớn tiếng nói:
- Đa tạ!
Hai người bò dậy mặt mày xanh mét, không có lời gì để nói. Không ai quy định không thể dùng pháp bảo, nhưng bằng vào tu vi của đối phương muốn lấy được pháp bảo cấp bậc này suy đoán là rất khó khăn, hiển nhiên là Lam Ngọc môn có chuẩn bị mà đến, đã động tay động chân.
- Pháp bảo nhị phẩm!
- Hèn hạ, ỷ vào pháp bảo nhị phẩm thủ thắng!
- Chẳng lẽ hai đánh một không hèn hạ sao?
- Là hai người bọn họ liên thủ trước, bị buộc phản kích cũng có lỗi sao?
Người xem cuộc chiến cũng lên tiếng tranh luận với nhau.
Ngược lại Dương Khánh không lộ vẻ gì, chỉ khẽ mỉm cười, dặn dò thủ hạ bên cạnh:
- Không cần so nữa, hai tên kia được đồng hạng nhì, chia đều mười viên Nguyện Lực Châu kia đi.
Nói xong bèn giục long câu quay đầu lại đi trước, y khoác áo choàng Miêu Nghị trên người trông cũng rất oai phong.
Mọi người cũng lục tục trở về, tranh đoạt lì xì vốn là chuyện cao hứng, hôm nay lại kết thúc ồn ào huyên náo.
Phạm Nhân Phương cùng Phương Tử Ngọc bị Hùng Khiếu gọi tới lộ vẻ xấu hổ, cùng nhau chắp tay nói lời xin lỗi:
- Đã phụ kỳ vọng của sơn chủ!
Cũng không phải là vì không đánh lại Miêu Nghị, Miêu Nghị đánh chết cũng không chịu tham dự, bọn họ cũng không làm gì được, tự nhiên cũng không trách được bọn họ. Mấu chốt là hai người bọn họ cũng không tiến vào được hai mươi người đứng đầu, đã thất bại từ sớm.
Hùng Khiếu cười ha hả trấn an thủ hạ:
- Không cần để trong lòng, tỷ thí loại này chỉ là tranh cướp lì xì, không phải thật, thứ hạng chỉ là tương đối. Đến khi liều mạng đánh nhau một mất một còn, làm sao thứ hạng tỷ thí có thể quyết định được.
Hai người vội vàng cảm tạ sơn chủ khoan hồng đại lượng.
Ai ngờ Hùng Khiếu lại tỏ vẻ thờ ơ nói:
- Các lộ sơn chủ phải dẫn theo hai tên thủ hạ đắc lực hộ tống phủ chủ áp tải Nguyện Lực Châu thu được của toàn bộ Nam Tuyên phủ tới Trấn Ất điện, hẳn là Tần Vi Vi sẽ không dẫn tiểu tử kia theo, các ngươi có thể lo chuẩn bị trước, hiểu ý của ta không?
Dĩ nhiên hiểu, đã nói rõ ràng như vậy, há có thể không hiểu.
Phạm Nhân Phương và Phương Tử Ngọc ngơ ngác nhìn nhau, không biết tại sao sơn chủ nhất định phải làm khó tên tiểu tử kia, chỉ có thể chắp tay đáp ứng:
- Dạ!
- Ta không muốn nhìn thấy tiểu tử kia còn sống trở lại Đông Lai động, làm cho sạch sẽ một chút, đừng để lại phiền phức gì!
Hùng Khiếu dặn dò một câu, xoay người bỏ đi.
Y cũng không tin hai tu sĩ Bạch Liên ngũ phẩm đồng loạt ra tay, tiểu tử kia còn có thể có bản lãnh chạy mất.
Nhân mã của Trấn Hải sơn ở Nam Tuyên cũng được Tần Vi Vi triệu tập đến, Công Tôn Vũ được hạng nhì trong cuộc tỷ thí là người cuối cùng tới, thay y phục sạch sẽ đi vào viện.
Người này thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, tướng mạo đường đường, nhìn qua anh tuấn như cây ngọc trước gió.
Công Tôn Vũ vừa tiến đến liền đứng chắp tay trước mặt Tần Vi Vi tạ tội, nói mình đã phụ kỳ vọng của sơn chủ vân vân, ánh mắt nhìn về phía Tần Vi Vi có vẻ khác thường.
Miêu Nghị lại truyền âm nói với thủ hạ bên cạnh:
- Vì sao ta cảm giác ánh mắt vị Công Tôn động chủ này đê tiện... Nhìn sơn chủ có vẻ khác thường, tưởng có gian tình gì chăng?
Trịnh Kim Long nén cười, xem ra vị động chủ này đúng là không có cảm tình gì với sơn chủ, lúc này truyền âm đáp:
- Động chủ có chỗ không biết, thuộc hạ nghe được chút tin tức từ tiền bối trong môn, lúc sơn chủ đi tới Trấn Hải sơn phó nhậm chức, vị Công Tôn Vũ này chủ động thỉnh anh với phủ chủ, muốn đi theo sơn chủ. Ngoài ra còn có tin đồn nói, đúng là Công Tôn Vũ đã sớm đeo đuổi sơn chủ chúng ta, về phần thành hay không thành cũng không biết.
- Ta đã nói rồi, chẳng trách nào... rõ ràng là mèo mả gà đồng, cấp trên sao thì cấp dưới vậy...
Miêu Nghị lộ vẻ khinh thường, lẩm bẩm nho nhỏ.
Trịnh Kim Long muốn nhắc nhở động chủ, dường như ngươi cũng đang mắng cả mình.
Bên kia Tần Vi Vi lại chủ động đưa tay đỡ cánh tay Công Tôn Vũ, lộ ra vẻ vui mừng hiếm thấy. Rõ ràng là hôm nay người ta đã mang lại vẻ vang cho Trấn Hải sơn, bèn cất lời an ủi:
- Thắng bại là chuyện thường, Công Tôn động chủ không nên tự trách, huống chi ngươi cũng không phải là thua vì tài nghệ không bằng người, mà là thua vì pháp bảo đối phương...
Ánh mắt nàng liếc nhìn sang Miêu Nghị, thấy tên kia lộ vẻ khinh thường, tâm trạng vui vẻ nhất thời biến mất, nụ cười trên mặt cũng nhất thời hoàn toàn biến mất, sắc mặt lạnh lùng bổ sung một câu:
- Ít nhất còn tốt hơn nhiều so với những kẻ lâm trận lùi bước, không dám tham gia tỷ thí!
Ặc...
Công Tôn Vũ sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại liếc mắt nhìn Miêu Nghị.
Các lộ động chủ cùng thủ hạ khác cũng nén cười đưa mắt nhìn Miêu Nghị, không phải là tiểu tử ngươi trâu bò lắm sao?
Nói ai vậy, vì sao lại lôi ta vào... sắc mặt Miêu Nghị đen như trôn chảo, cơ mặt giật giật nhìn Tần Vi Vi, phát hiện ra lúc nào tiện nhân kia cũng muốn làm khó mình. Nể tình Dương Khánh đối xử lão tử không tệ, lão tử nhịn vậy!
Trịnh Kim Long và Vương Tử Pháp cũng có hơi không chịu nổi, dù sao bọn họ cũng là một phần tử của Đông Lai động, bị người làm nhục như vậy trước mặt mọi người, tự nhiên tâm trạng cũng không tốt đẹp gì, nghĩ thầm không trách động chủ mắng nữ nhân này là tiện nhân, đúng là đê tiện!
Ba người hỗn chiến chung một chỗ, mơ hồ có thể nhìn ra thủ hạ của Hùng Khiếu và thủ hạ của Tần Vi Vi đang liên thủ chèn ép tên đệ tử Lam Ngọc môn.
Dương Khánh khẽ cau mày, chuyện lộ liễu như vậy không phải là điều y muốn thấy, khẽ nghiêng đầu nhìn sang hai vị lão tiền bối của Lam Ngọc môn trú ở Nam Tuyên phủ, kết quả phát hiện đối phương căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, bình tĩnh dị thường.
Dương Khánh mơ hồ cảm thấy không đúng...
Thế cục hiện tại cực kỳ hấp dẫn khiến cho tất cả mọi người nhìn không chớp mắt, bây giờ đã không phải là vấn đề xem ai có thể tranh đoạt hạng nhất, mà là Dương Khánh sẽ thắng hay là Lam Ngọc môn sẽ thắng.
Mắt thấy tên đệ tử Lam Ngọc môn kia sẽ bị hai người khác đánh không còn sức hoàn thủ, không ngờ rằng tới thời khắc mấu chốt y đột ngột phát ra một tiếng rống giận:
- Xuống ngựa!
Trường kích trong tay y nháy mắt toát ra bảo quang màu xanh, chém tới cuốn lên một mảng đất rất lớn.
Ầm...
Đất tuyết bay tán loạn nổ tung, người kia và long câu cùng nhau bay lên không xông phá ngăn trở, lăng không vung kích quét tới.
Hai tên thủ hạ Nam Tuyên phủ liên thủ xuất thương chéo chống lại một đòn đối phương bổ tới, nhất thời cả hai phun ra một ngụm máu tươi, bị chấn bay ra khỏi long câu, rơi xuống đất lăn lông lốc.
Tên đệ tử Lam Ngọc môn kia dừng lại giữa tràng, giơ trường kích trong tay mình lên, tuyên bố mình là người thắng lợi sau cùng, cuối cùng lại chỉ hai người ngã xuống đất từ từ bò dậy, lớn tiếng nói:
- Đa tạ!
Hai người bò dậy mặt mày xanh mét, không có lời gì để nói. Không ai quy định không thể dùng pháp bảo, nhưng bằng vào tu vi của đối phương muốn lấy được pháp bảo cấp bậc này suy đoán là rất khó khăn, hiển nhiên là Lam Ngọc môn có chuẩn bị mà đến, đã động tay động chân.
- Pháp bảo nhị phẩm!
- Hèn hạ, ỷ vào pháp bảo nhị phẩm thủ thắng!
- Chẳng lẽ hai đánh một không hèn hạ sao?
- Là hai người bọn họ liên thủ trước, bị buộc phản kích cũng có lỗi sao?
Người xem cuộc chiến cũng lên tiếng tranh luận với nhau.
Ngược lại Dương Khánh không lộ vẻ gì, chỉ khẽ mỉm cười, dặn dò thủ hạ bên cạnh:
- Không cần so nữa, hai tên kia được đồng hạng nhì, chia đều mười viên Nguyện Lực Châu kia đi.
Nói xong bèn giục long câu quay đầu lại đi trước, y khoác áo choàng Miêu Nghị trên người trông cũng rất oai phong.
Mọi người cũng lục tục trở về, tranh đoạt lì xì vốn là chuyện cao hứng, hôm nay lại kết thúc ồn ào huyên náo.
Phạm Nhân Phương cùng Phương Tử Ngọc bị Hùng Khiếu gọi tới lộ vẻ xấu hổ, cùng nhau chắp tay nói lời xin lỗi:
- Đã phụ kỳ vọng của sơn chủ!
Cũng không phải là vì không đánh lại Miêu Nghị, Miêu Nghị đánh chết cũng không chịu tham dự, bọn họ cũng không làm gì được, tự nhiên cũng không trách được bọn họ. Mấu chốt là hai người bọn họ cũng không tiến vào được hai mươi người đứng đầu, đã thất bại từ sớm.
Hùng Khiếu cười ha hả trấn an thủ hạ:
- Không cần để trong lòng, tỷ thí loại này chỉ là tranh cướp lì xì, không phải thật, thứ hạng chỉ là tương đối. Đến khi liều mạng đánh nhau một mất một còn, làm sao thứ hạng tỷ thí có thể quyết định được.
Hai người vội vàng cảm tạ sơn chủ khoan hồng đại lượng.
Ai ngờ Hùng Khiếu lại tỏ vẻ thờ ơ nói:
- Các lộ sơn chủ phải dẫn theo hai tên thủ hạ đắc lực hộ tống phủ chủ áp tải Nguyện Lực Châu thu được của toàn bộ Nam Tuyên phủ tới Trấn Ất điện, hẳn là Tần Vi Vi sẽ không dẫn tiểu tử kia theo, các ngươi có thể lo chuẩn bị trước, hiểu ý của ta không?
Dĩ nhiên hiểu, đã nói rõ ràng như vậy, há có thể không hiểu.
Phạm Nhân Phương và Phương Tử Ngọc ngơ ngác nhìn nhau, không biết tại sao sơn chủ nhất định phải làm khó tên tiểu tử kia, chỉ có thể chắp tay đáp ứng:
- Dạ!
- Ta không muốn nhìn thấy tiểu tử kia còn sống trở lại Đông Lai động, làm cho sạch sẽ một chút, đừng để lại phiền phức gì!
Hùng Khiếu dặn dò một câu, xoay người bỏ đi.
Y cũng không tin hai tu sĩ Bạch Liên ngũ phẩm đồng loạt ra tay, tiểu tử kia còn có thể có bản lãnh chạy mất.
Nhân mã của Trấn Hải sơn ở Nam Tuyên cũng được Tần Vi Vi triệu tập đến, Công Tôn Vũ được hạng nhì trong cuộc tỷ thí là người cuối cùng tới, thay y phục sạch sẽ đi vào viện.
Người này thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, tướng mạo đường đường, nhìn qua anh tuấn như cây ngọc trước gió.
Công Tôn Vũ vừa tiến đến liền đứng chắp tay trước mặt Tần Vi Vi tạ tội, nói mình đã phụ kỳ vọng của sơn chủ vân vân, ánh mắt nhìn về phía Tần Vi Vi có vẻ khác thường.
Miêu Nghị lại truyền âm nói với thủ hạ bên cạnh:
- Vì sao ta cảm giác ánh mắt vị Công Tôn động chủ này đê tiện... Nhìn sơn chủ có vẻ khác thường, tưởng có gian tình gì chăng?
Trịnh Kim Long nén cười, xem ra vị động chủ này đúng là không có cảm tình gì với sơn chủ, lúc này truyền âm đáp:
- Động chủ có chỗ không biết, thuộc hạ nghe được chút tin tức từ tiền bối trong môn, lúc sơn chủ đi tới Trấn Hải sơn phó nhậm chức, vị Công Tôn Vũ này chủ động thỉnh anh với phủ chủ, muốn đi theo sơn chủ. Ngoài ra còn có tin đồn nói, đúng là Công Tôn Vũ đã sớm đeo đuổi sơn chủ chúng ta, về phần thành hay không thành cũng không biết.
- Ta đã nói rồi, chẳng trách nào... rõ ràng là mèo mả gà đồng, cấp trên sao thì cấp dưới vậy...
Miêu Nghị lộ vẻ khinh thường, lẩm bẩm nho nhỏ.
Trịnh Kim Long muốn nhắc nhở động chủ, dường như ngươi cũng đang mắng cả mình.
Bên kia Tần Vi Vi lại chủ động đưa tay đỡ cánh tay Công Tôn Vũ, lộ ra vẻ vui mừng hiếm thấy. Rõ ràng là hôm nay người ta đã mang lại vẻ vang cho Trấn Hải sơn, bèn cất lời an ủi:
- Thắng bại là chuyện thường, Công Tôn động chủ không nên tự trách, huống chi ngươi cũng không phải là thua vì tài nghệ không bằng người, mà là thua vì pháp bảo đối phương...
Ánh mắt nàng liếc nhìn sang Miêu Nghị, thấy tên kia lộ vẻ khinh thường, tâm trạng vui vẻ nhất thời biến mất, nụ cười trên mặt cũng nhất thời hoàn toàn biến mất, sắc mặt lạnh lùng bổ sung một câu:
- Ít nhất còn tốt hơn nhiều so với những kẻ lâm trận lùi bước, không dám tham gia tỷ thí!
Ặc...
Công Tôn Vũ sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại liếc mắt nhìn Miêu Nghị.
Các lộ động chủ cùng thủ hạ khác cũng nén cười đưa mắt nhìn Miêu Nghị, không phải là tiểu tử ngươi trâu bò lắm sao?
Nói ai vậy, vì sao lại lôi ta vào... sắc mặt Miêu Nghị đen như trôn chảo, cơ mặt giật giật nhìn Tần Vi Vi, phát hiện ra lúc nào tiện nhân kia cũng muốn làm khó mình. Nể tình Dương Khánh đối xử lão tử không tệ, lão tử nhịn vậy!
Trịnh Kim Long và Vương Tử Pháp cũng có hơi không chịu nổi, dù sao bọn họ cũng là một phần tử của Đông Lai động, bị người làm nhục như vậy trước mặt mọi người, tự nhiên tâm trạng cũng không tốt đẹp gì, nghĩ thầm không trách động chủ mắng nữ nhân này là tiện nhân, đúng là đê tiện!