Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên
Chương 95: Trận đấu sinh tử
Cung yến ở lầu Hoa Ngạc vừa kết thúc, đoàn voi lớn phủ lụa đỏ rực rỡ cùng hàng trăm thiếu niên tuấn tú xuất hiện ca múa, thỉnh Thiên tử cùng bá quan dời bước đến Dị Thú Uyển.
Dị Thú Uyển trăm hoa đua sắc, lấy màn lụa dẫn đường, tám con chim cát tường trắng phau nhẹ nhàng bay đến, ngậm theo những dải lụa ngũ sắc dâng lên Thiên tử; kế đến là hươu đỏ chở một con khỉ đuôi ngắn lông vàng óng, nó nhảy xuống lưng hươu tiến lên dâng quả bàn đào; gấu đen đứng thẳng chắp tay, linh dương quỳ gối cúi đầu, tựa muôn thú thông linh lạy chầu khiến bá quan ngạc nhiên, rộ lời thán phục.
Hàn Minh Tranh cũng không khỏi ngỡ ngàng, “Người ta thuần phục được chúng ư?”
Thẩm Minh đã nghe qua vài lời đồn, “Nghe bảo Đại hoàng tử đã bỏ không ít vàng bạc mời các thuần thú sư từ Đại Uyển, Đại Tần, Thổ Dục Hồn đến, quả nhiên rất ấn tượng.”
Nhưng thâm tâm chàng lấy làm khinh thường, cho rằng phung phí tiền bạc vào những trò này chỉ để mua vui cho Thiên tử thì không phải là điều mà bậc hiền nhân nên làm.
Hàn Minh Tranh im lặng, trên đường tới đây nàng đi ngang qua không ít thành trì, thấu hiểu nỗi khó khăn cùng cực của dân chúng, cũng nghe về những cuộc khởi loạn liên miên, phiên trấn liên tục tạo phản, vậy mà Trường An vẫn xa hoa phồn thịnh, vui vẻ ca múa như chốn tiên cảnh không vương khói bụi, cảnh thái bình ấy có thể kéo dài bao lâu?
Ngay lúc này khúc nhạc vang lên, thuần nô điều khiển muông thú trình diễn đủ trò, vũ công xòe tay áo trên lưng tê giác, đu dây nhảy múa cùng chim két, còn có đàn ngựa buộc dây vàng, lắc đầu vẫy đuôi theo nhịp điệu, vui vẻ nhảy múa trên ván gỗ được các lực sĩ nâng cao, tới cuối khúc nhạc, chúng quỳ gối, ngậm ly rượu dâng lên Thiên tử.
Thiên tử mỉm cười, hiếm khi tán thưởng, “Màn biểu diễn này do Phù nhi chủ soạn sao? Không tệ.”
Lý Phù khiêm tốn đáp lời, chúng quan cũng không ngừng ca ngợi Đại Hoàng tử hiếu thuận, bầu không khí cha con vui vẻ hòa thuận.
Lý Duệ càng tức giận, quyết định sau khi bá quan lui ra sẽ báo cáo với phụ hoàng là Đại Hoàng tử và Công chúa hãm hại trọng thần trong cung, tuyệt đối không thể cho qua chuyện này một cách dễ dàng.
Khi đám muông thú và thuần nô lui ra, Lý Phù lại nói, “Vẫn còn một trò hay nữa, ở hồ đá phía trước, thỉnh phụ hoàng cùng các quan đến xem.”
Thiên tử đã hơi thấm mệt, nhưng nghe vậy cũng nể mặt trưởng tử, dời bước tới hồ đá.
Con sư tử trong hồ hôm nay trông vô cùng hưng phấn, nó đi lại quanh chiếc lồng gỗ phủ vải đen, mũi liên tục hít hà, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng gầm gừ.
Lý Phù cất cao giọng, “Con sư tử này là cống phẩm của nước Phất Lâm, có thể xé xác gấu báo, uy hiếp hổ sói, là chúa tể của muôn loài. Nhưng con người mới đứng đầu vạn vật, liệu ai mới là kẻ mạnh hơn? Lúc này có một dũng sĩ sẵn sàng khiêu chiến!”
Bá quan văn võ bất ngờ, đồng loạt xúm tới lan can quanh hồ bàn tán sôi nổi.
Sợi dây thừng từ từ nâng cửa lồng lên, tấm vải đen cũng được kéo ra, sư tử nhảy lùi vài bước, duỗi căng tứ chi chờ đợi.
Bên trong chiếc lồng cao hơn một trượng là một người đàn ông, mũ sắt trùm kín đầu, chỉ để hở hai mắt và mũi, hắn mặc áo đen, da đen nhẻm, trông chẳng khác nào cục than di động, rõ ràng là một nô lệ Côn Lôn.
Cửa lồng vừa mở ra, con sư tử lập tức vọt tới, nó há cái miệng to đùng định cắn kẻ bên trong, nhưng người kia đã nhanh chóng nhảy lên, bám lấy đỉnh lồng tránh được cú đớp, đạp lên đầu sư tử nhảy ra ngoài lồng, đưa mắt nhìn quanh rồi bỏ chạy thật nhanh.
Sư tử vồ hụt, giận dữ gầm lên lao ra khỏi lồng, hung dữ đuổi theo hắn. Tứ chi nó to khỏe, vuốt sắc tựa dao, một cú chồm từ khoảng cách xa vẫn suýt soát ngoạm trúng chân sau của người đàn ông, các quan lại không khỏi hãi hùng hô lên, quả là đầy kịch tính.
Nhiều vị quan văn bắt đầu xôn xao, dẫu là nô lệ nhưng bắt người ta phải đấu với dã thú thì thật tàn nhẫn, không thích hợp để biểu diễn trong tiết Thọ Xương.
Dù Hàn Minh Tranh chưa từng thấy sư tử, nhưng nhìn cách nó di chuyển cũng biết đây là loài thú lợi hại, không phải đối thủ mà một nô lệ Côn Lôn tay không có thể đối phó, sắp đặt như thế chẳng khác nào đem người cho thú ăn, khiến nàng không khỏi cau mày.
Thẩm Minh cũng lấy làm nghi hoặc, Đại Hoàng tử có tiếng nhân từ mà sao lần này lại hành động kỳ cục, biểu diễn một màn dễ gây tranh cãi đến vậy?
Sư tử khi săn mồi thường lặng lẽ tấn công bất ngờ hoặc dùng tiếng gầm khiến muông thú kinh hãi giật mình, rồi nhân cơ hội tập kích. Nhưng lần này nó đối mặt với nô lệ Côn Lôn không hề thuận lợi, nhiều lần vồ hụt khiến nó trợn mắt phẫn nộ, hàm răng lớn lộ rõ, liên tục gầm gừ làm những người chứng kiến đều lạnh sống lưng.
Nô lệ Côn Lôn có thân thủ vô cùng mạnh mẽ, tránh được nhiều đợt vồ bắt, nhưng dù sao mãnh thú vẫn nhanh hơn con người, cuối cùng sư tử đã áp sát phía sau. Đám đông kinh hãi thét lên, khi thấy vuốt sắc chực chờ ấn xuống, tưởng chừng máu sẽ phun ra thì người nọ lập tức lăn mình tránh né, vọt vào một khe đá.
Cú thoát chết trong gang tấc này khiến tất cả những người đứng cạnh hồ đều đổ mồ hôi lạnh.
Khe đá hẹp bên ngoài nhưng sâu bên trong, cái đầu lông lá to lớn của con sư tử bị mắc kẹt không thể vào được, nó gầm lên một tiếng chấn động bốn bề.
Người đàn ông bị tiếng gầm làm cho ù tai, mồ hôi thấm đẫm y phục nặng trĩu, lồng ngực phập phồng dữ dội, hắn căng mắt nhìn chằm chằm con sư tử, đưa tay sờ lên chiếc mũ sắt đang đội, khóa mũ bằng sắt, hắn cố gỡ vài lần nhưng không thành. Đột nhiên cảm giác nguy hiểm trỗi dậy sau lưng, hắn quay phắt lại, đối diện với đôi mắt thú vàng rực.
Ai mà ngờ trong khe đá sâu lại có bầy báo ẩn nấp. Một con đã tiến đến rất gần, nước dãi từ miệng thú giễu xuống, nó bị hắn đá một phát lùi về sau, không cam lòng nhe răng nanh uy hiếp. Trong ngoài đều bị mãnh thú vây ép, người đàn ông túa mồ hôi khắp mình mẩy, lòng ngập tràn tuyệt vọng.
Hắn không phải là nô lệ Côn Lôn mà chính là Lục Cửu lang bị rơi xuống hồ Cảnh Long.
Lúc hắn rơi xuống nước thì bị lưới giăng trong hồ vây lấy, lập tức nhận ra bản thân đã mắc bẫy. Dưới nước không chỉ có lưới mà còn có vài tên thợ lặn mai phục, hắn ra sức giết chết hai tên nhưng vẫn không thoát được, cuối cùng bị kéo vào đường ngầm dưới hồ, ngạt nước đến nửa mê nửa tỉnh.
Ít ai biết rằng dưới đáy hồ Cảnh Long có một mật đạo, khi cung Hưng Khánh được tu sửa vào những năm Khai Nguyên, hồ Cảnh Long được mở rộng thành thắng cảnh, cũng để lại một lối thoát dẫn ra bên ngoài vách tường, nên dù cấm vệ có lùng sục thế nào cũng không thể tìm được người trong hồ.
Trong cơn mê, Lục Cửu lang cảm thấy có người lấy mất thanh loan đao, khóa vào đầu hắn một chiếc mũ sắt, đổ lên người hắn thứ chất lỏng nhớp nháp hôi thối. Khi tỉnh lại, hắn phát hiện bản thân đang nằm trong một chiếc lồng gỗ, tay chân bị nhuộm đen bởi thứ chất lỏng quái lạ, bên cạnh vang lên tiếng thở mạnh mẽ của thú dữ.
Tiếng nhạc vui vẻ từ nơi xa vọng đến, âm thanh nói cười cũng rất lớn, tựa hồ có vô số người đang tụ tập gần đây, nhưng hàm dưới của hắn bị kẹt trong mũ sắt, không cách nào hô cứu.
Lý Phù chẳng những muốn hắn chết mà còn muốn hắn chết trước mặt Thiên tử và Lý Duệ, bị mãnh thú ăn sống, để văn võ bá quan tận mắt chứng kiến, biến thành một trò đùa ác độc. Dù hắn dốc sức trèo lên vị trí cao thì giờ đây cũng chỉ là một tên nô lệ hèn mọn, sống chết không có chút trọng lượng.
Ba con báo trong khe đá vì sợ hãi sư tử nên đã đói từ lâu, giờ đây người tới mang theo mùi vị kích thích bản năng săn mồi trong chúng, dù bị hắn đá lùi, bầy báo vẫn lộ vẻ hung tợn, sẵn sàng nhảy xổ tới.
Dưới đáy hồ không thấy động tĩnh, quần thần đứng bên bờ dần cảm thấy chán, sư tử không vào tấn công thì còn gì đáng xem? Thiên tử cũng tỏ vẻ cụt hứng, vừa định mở lời trách cứ, đột nhiên bá quan thất kinh hô lên.
Thì ra nô lệ Côn Lôn đã từ khe đá lao ra, khiến con sư tử giật mình, nhảy lùi vài trượng, cảnh giác đứng đối diện.
Dưới hồ có một cây nhỏ bằng cánh tay, hắn lao tới tung một cước đá gãy thân cây, đồng thời con sư tử cũng nhảy chồm tới từ phía sau, quần thần đều nín thở. Nhưng hắn ta đã xoay cành cây như cầm ngang cây thương, cành lá vù vù quất vào mặt sư tử làm nó đau đớn, nhảy chệch hướng, hắn thành công thoát nạn.
Bên bờ hồ vang lên tiếng hò reo như sấm dậy, bá quan không ngớt lời tán dương.
Lý Duệ nhíu mày, đột nhiên nhận ra có điềm chẳng lành, y cố kìm nén hơi thở, quan sát kỹ, thấy nô lệ Côn Lôn vai rộng tay dài, dáng dấp thân hình càng nhìn càng thấy giống Lục Cửu lang, dù quần áo bị bôi đen vẫn có thể lờ mờ nhận ra nó tương đồng với y phục của các tướng Cấm quân. Y chợt thấy lạnh gáy, gần như không dám tin vào mắt mình, định hô to ra lệnh cứu người nhưng lại tự hỏi liệu có phải đây là cái bẫy của Lý Phù?
Sư tử bị trúng đòn thì lập tức xù lông, móng vuốt của nó to bằng móc sắt, lượn vòng tìm cơ hội tấn công. Nô lệ Côn Lôn múa cành cây như thương sắt, liên tục đánh bật những cú tấn công của sư tử, khiến bá quan vừa kinh ngạc vừa thán phục, không ai không lo lắng cho hắn.
Thẩm Minh chưa bao giờ chứng kiến cảnh nguy hiểm đến vậy, tim đập thình thịch, chàng vội dời mắt thôi nhìn, bỗng phát hiện Hàn Minh Tranh đứng bên cạnh có biểu cảm khác thường.
Người nàng cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt dán chặt vào người và con thú dưới hồ, gân xanh nổi trên trán, mất đi vẻ thong thả thường ngày.
Thẩm Minh ngạc nhiên gọi mấy tiếng, nhưng nàng như mất ba hồn bảy vía, mãi đến khi nghe gọi dồn dập mới đưa mắt nhìn sang.
Từ trước đến nay nàng luôn giữ vẻ điềm tĩnh, ngay cả khi bị Vinh Lạc Công chúa làm nhục nàng cũng chẳng thất thố, thế mà giờ đây, gương trăng thanh tú lộ vẻ chấn động sợ hãi, lo âu phẫn nộ, trong đôi mắt sáng ngời ẩn chứa cảm xúc không sao diễn tả được, chỉ trong khoảnh khắc đã khiến Thẩm Minh không thốt nên lời.
Thẩm Minh vừa ngỡ ngàng vừa nghi hoặc, theo sau tiếng gầm của thú dữ dưới hồ, ánh mắt Hàn Minh Tranh lại chuyển về phía nô lệ Côn Lôn.
Dị Thú Uyển trăm hoa đua sắc, lấy màn lụa dẫn đường, tám con chim cát tường trắng phau nhẹ nhàng bay đến, ngậm theo những dải lụa ngũ sắc dâng lên Thiên tử; kế đến là hươu đỏ chở một con khỉ đuôi ngắn lông vàng óng, nó nhảy xuống lưng hươu tiến lên dâng quả bàn đào; gấu đen đứng thẳng chắp tay, linh dương quỳ gối cúi đầu, tựa muôn thú thông linh lạy chầu khiến bá quan ngạc nhiên, rộ lời thán phục.
Hàn Minh Tranh cũng không khỏi ngỡ ngàng, “Người ta thuần phục được chúng ư?”
Thẩm Minh đã nghe qua vài lời đồn, “Nghe bảo Đại hoàng tử đã bỏ không ít vàng bạc mời các thuần thú sư từ Đại Uyển, Đại Tần, Thổ Dục Hồn đến, quả nhiên rất ấn tượng.”
Nhưng thâm tâm chàng lấy làm khinh thường, cho rằng phung phí tiền bạc vào những trò này chỉ để mua vui cho Thiên tử thì không phải là điều mà bậc hiền nhân nên làm.
Hàn Minh Tranh im lặng, trên đường tới đây nàng đi ngang qua không ít thành trì, thấu hiểu nỗi khó khăn cùng cực của dân chúng, cũng nghe về những cuộc khởi loạn liên miên, phiên trấn liên tục tạo phản, vậy mà Trường An vẫn xa hoa phồn thịnh, vui vẻ ca múa như chốn tiên cảnh không vương khói bụi, cảnh thái bình ấy có thể kéo dài bao lâu?
Ngay lúc này khúc nhạc vang lên, thuần nô điều khiển muông thú trình diễn đủ trò, vũ công xòe tay áo trên lưng tê giác, đu dây nhảy múa cùng chim két, còn có đàn ngựa buộc dây vàng, lắc đầu vẫy đuôi theo nhịp điệu, vui vẻ nhảy múa trên ván gỗ được các lực sĩ nâng cao, tới cuối khúc nhạc, chúng quỳ gối, ngậm ly rượu dâng lên Thiên tử.
Thiên tử mỉm cười, hiếm khi tán thưởng, “Màn biểu diễn này do Phù nhi chủ soạn sao? Không tệ.”
Lý Phù khiêm tốn đáp lời, chúng quan cũng không ngừng ca ngợi Đại Hoàng tử hiếu thuận, bầu không khí cha con vui vẻ hòa thuận.
Lý Duệ càng tức giận, quyết định sau khi bá quan lui ra sẽ báo cáo với phụ hoàng là Đại Hoàng tử và Công chúa hãm hại trọng thần trong cung, tuyệt đối không thể cho qua chuyện này một cách dễ dàng.
Khi đám muông thú và thuần nô lui ra, Lý Phù lại nói, “Vẫn còn một trò hay nữa, ở hồ đá phía trước, thỉnh phụ hoàng cùng các quan đến xem.”
Thiên tử đã hơi thấm mệt, nhưng nghe vậy cũng nể mặt trưởng tử, dời bước tới hồ đá.
Con sư tử trong hồ hôm nay trông vô cùng hưng phấn, nó đi lại quanh chiếc lồng gỗ phủ vải đen, mũi liên tục hít hà, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng gầm gừ.
Lý Phù cất cao giọng, “Con sư tử này là cống phẩm của nước Phất Lâm, có thể xé xác gấu báo, uy hiếp hổ sói, là chúa tể của muôn loài. Nhưng con người mới đứng đầu vạn vật, liệu ai mới là kẻ mạnh hơn? Lúc này có một dũng sĩ sẵn sàng khiêu chiến!”
Bá quan văn võ bất ngờ, đồng loạt xúm tới lan can quanh hồ bàn tán sôi nổi.
Sợi dây thừng từ từ nâng cửa lồng lên, tấm vải đen cũng được kéo ra, sư tử nhảy lùi vài bước, duỗi căng tứ chi chờ đợi.
Bên trong chiếc lồng cao hơn một trượng là một người đàn ông, mũ sắt trùm kín đầu, chỉ để hở hai mắt và mũi, hắn mặc áo đen, da đen nhẻm, trông chẳng khác nào cục than di động, rõ ràng là một nô lệ Côn Lôn.
Cửa lồng vừa mở ra, con sư tử lập tức vọt tới, nó há cái miệng to đùng định cắn kẻ bên trong, nhưng người kia đã nhanh chóng nhảy lên, bám lấy đỉnh lồng tránh được cú đớp, đạp lên đầu sư tử nhảy ra ngoài lồng, đưa mắt nhìn quanh rồi bỏ chạy thật nhanh.
Sư tử vồ hụt, giận dữ gầm lên lao ra khỏi lồng, hung dữ đuổi theo hắn. Tứ chi nó to khỏe, vuốt sắc tựa dao, một cú chồm từ khoảng cách xa vẫn suýt soát ngoạm trúng chân sau của người đàn ông, các quan lại không khỏi hãi hùng hô lên, quả là đầy kịch tính.
Nhiều vị quan văn bắt đầu xôn xao, dẫu là nô lệ nhưng bắt người ta phải đấu với dã thú thì thật tàn nhẫn, không thích hợp để biểu diễn trong tiết Thọ Xương.
Dù Hàn Minh Tranh chưa từng thấy sư tử, nhưng nhìn cách nó di chuyển cũng biết đây là loài thú lợi hại, không phải đối thủ mà một nô lệ Côn Lôn tay không có thể đối phó, sắp đặt như thế chẳng khác nào đem người cho thú ăn, khiến nàng không khỏi cau mày.
Thẩm Minh cũng lấy làm nghi hoặc, Đại Hoàng tử có tiếng nhân từ mà sao lần này lại hành động kỳ cục, biểu diễn một màn dễ gây tranh cãi đến vậy?
Sư tử khi săn mồi thường lặng lẽ tấn công bất ngờ hoặc dùng tiếng gầm khiến muông thú kinh hãi giật mình, rồi nhân cơ hội tập kích. Nhưng lần này nó đối mặt với nô lệ Côn Lôn không hề thuận lợi, nhiều lần vồ hụt khiến nó trợn mắt phẫn nộ, hàm răng lớn lộ rõ, liên tục gầm gừ làm những người chứng kiến đều lạnh sống lưng.
Nô lệ Côn Lôn có thân thủ vô cùng mạnh mẽ, tránh được nhiều đợt vồ bắt, nhưng dù sao mãnh thú vẫn nhanh hơn con người, cuối cùng sư tử đã áp sát phía sau. Đám đông kinh hãi thét lên, khi thấy vuốt sắc chực chờ ấn xuống, tưởng chừng máu sẽ phun ra thì người nọ lập tức lăn mình tránh né, vọt vào một khe đá.
Cú thoát chết trong gang tấc này khiến tất cả những người đứng cạnh hồ đều đổ mồ hôi lạnh.
Khe đá hẹp bên ngoài nhưng sâu bên trong, cái đầu lông lá to lớn của con sư tử bị mắc kẹt không thể vào được, nó gầm lên một tiếng chấn động bốn bề.
Người đàn ông bị tiếng gầm làm cho ù tai, mồ hôi thấm đẫm y phục nặng trĩu, lồng ngực phập phồng dữ dội, hắn căng mắt nhìn chằm chằm con sư tử, đưa tay sờ lên chiếc mũ sắt đang đội, khóa mũ bằng sắt, hắn cố gỡ vài lần nhưng không thành. Đột nhiên cảm giác nguy hiểm trỗi dậy sau lưng, hắn quay phắt lại, đối diện với đôi mắt thú vàng rực.
Ai mà ngờ trong khe đá sâu lại có bầy báo ẩn nấp. Một con đã tiến đến rất gần, nước dãi từ miệng thú giễu xuống, nó bị hắn đá một phát lùi về sau, không cam lòng nhe răng nanh uy hiếp. Trong ngoài đều bị mãnh thú vây ép, người đàn ông túa mồ hôi khắp mình mẩy, lòng ngập tràn tuyệt vọng.
Hắn không phải là nô lệ Côn Lôn mà chính là Lục Cửu lang bị rơi xuống hồ Cảnh Long.
Lúc hắn rơi xuống nước thì bị lưới giăng trong hồ vây lấy, lập tức nhận ra bản thân đã mắc bẫy. Dưới nước không chỉ có lưới mà còn có vài tên thợ lặn mai phục, hắn ra sức giết chết hai tên nhưng vẫn không thoát được, cuối cùng bị kéo vào đường ngầm dưới hồ, ngạt nước đến nửa mê nửa tỉnh.
Ít ai biết rằng dưới đáy hồ Cảnh Long có một mật đạo, khi cung Hưng Khánh được tu sửa vào những năm Khai Nguyên, hồ Cảnh Long được mở rộng thành thắng cảnh, cũng để lại một lối thoát dẫn ra bên ngoài vách tường, nên dù cấm vệ có lùng sục thế nào cũng không thể tìm được người trong hồ.
Trong cơn mê, Lục Cửu lang cảm thấy có người lấy mất thanh loan đao, khóa vào đầu hắn một chiếc mũ sắt, đổ lên người hắn thứ chất lỏng nhớp nháp hôi thối. Khi tỉnh lại, hắn phát hiện bản thân đang nằm trong một chiếc lồng gỗ, tay chân bị nhuộm đen bởi thứ chất lỏng quái lạ, bên cạnh vang lên tiếng thở mạnh mẽ của thú dữ.
Tiếng nhạc vui vẻ từ nơi xa vọng đến, âm thanh nói cười cũng rất lớn, tựa hồ có vô số người đang tụ tập gần đây, nhưng hàm dưới của hắn bị kẹt trong mũ sắt, không cách nào hô cứu.
Lý Phù chẳng những muốn hắn chết mà còn muốn hắn chết trước mặt Thiên tử và Lý Duệ, bị mãnh thú ăn sống, để văn võ bá quan tận mắt chứng kiến, biến thành một trò đùa ác độc. Dù hắn dốc sức trèo lên vị trí cao thì giờ đây cũng chỉ là một tên nô lệ hèn mọn, sống chết không có chút trọng lượng.
Ba con báo trong khe đá vì sợ hãi sư tử nên đã đói từ lâu, giờ đây người tới mang theo mùi vị kích thích bản năng săn mồi trong chúng, dù bị hắn đá lùi, bầy báo vẫn lộ vẻ hung tợn, sẵn sàng nhảy xổ tới.
Dưới đáy hồ không thấy động tĩnh, quần thần đứng bên bờ dần cảm thấy chán, sư tử không vào tấn công thì còn gì đáng xem? Thiên tử cũng tỏ vẻ cụt hứng, vừa định mở lời trách cứ, đột nhiên bá quan thất kinh hô lên.
Thì ra nô lệ Côn Lôn đã từ khe đá lao ra, khiến con sư tử giật mình, nhảy lùi vài trượng, cảnh giác đứng đối diện.
Dưới hồ có một cây nhỏ bằng cánh tay, hắn lao tới tung một cước đá gãy thân cây, đồng thời con sư tử cũng nhảy chồm tới từ phía sau, quần thần đều nín thở. Nhưng hắn ta đã xoay cành cây như cầm ngang cây thương, cành lá vù vù quất vào mặt sư tử làm nó đau đớn, nhảy chệch hướng, hắn thành công thoát nạn.
Bên bờ hồ vang lên tiếng hò reo như sấm dậy, bá quan không ngớt lời tán dương.
Lý Duệ nhíu mày, đột nhiên nhận ra có điềm chẳng lành, y cố kìm nén hơi thở, quan sát kỹ, thấy nô lệ Côn Lôn vai rộng tay dài, dáng dấp thân hình càng nhìn càng thấy giống Lục Cửu lang, dù quần áo bị bôi đen vẫn có thể lờ mờ nhận ra nó tương đồng với y phục của các tướng Cấm quân. Y chợt thấy lạnh gáy, gần như không dám tin vào mắt mình, định hô to ra lệnh cứu người nhưng lại tự hỏi liệu có phải đây là cái bẫy của Lý Phù?
Sư tử bị trúng đòn thì lập tức xù lông, móng vuốt của nó to bằng móc sắt, lượn vòng tìm cơ hội tấn công. Nô lệ Côn Lôn múa cành cây như thương sắt, liên tục đánh bật những cú tấn công của sư tử, khiến bá quan vừa kinh ngạc vừa thán phục, không ai không lo lắng cho hắn.
Thẩm Minh chưa bao giờ chứng kiến cảnh nguy hiểm đến vậy, tim đập thình thịch, chàng vội dời mắt thôi nhìn, bỗng phát hiện Hàn Minh Tranh đứng bên cạnh có biểu cảm khác thường.
Người nàng cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt dán chặt vào người và con thú dưới hồ, gân xanh nổi trên trán, mất đi vẻ thong thả thường ngày.
Thẩm Minh ngạc nhiên gọi mấy tiếng, nhưng nàng như mất ba hồn bảy vía, mãi đến khi nghe gọi dồn dập mới đưa mắt nhìn sang.
Từ trước đến nay nàng luôn giữ vẻ điềm tĩnh, ngay cả khi bị Vinh Lạc Công chúa làm nhục nàng cũng chẳng thất thố, thế mà giờ đây, gương trăng thanh tú lộ vẻ chấn động sợ hãi, lo âu phẫn nộ, trong đôi mắt sáng ngời ẩn chứa cảm xúc không sao diễn tả được, chỉ trong khoảnh khắc đã khiến Thẩm Minh không thốt nên lời.
Thẩm Minh vừa ngỡ ngàng vừa nghi hoặc, theo sau tiếng gầm của thú dữ dưới hồ, ánh mắt Hàn Minh Tranh lại chuyển về phía nô lệ Côn Lôn.