Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên
Chương 90: Bị sỉ nhục
Nếu Hàn Bình Sách đã kế nhiệm chức Tiết độ sứ thì mục đích của chuyến đi này đã hoàn thành, Hàn Minh Tranh không cần phải ở lại Trường An, bèn dâng biểu xin về.
Các cung phi đã được Hàn Minh Tranh dạy cưỡi ngựa bắn cung một thời gian, nghe nói nàng sắp trở về bèn tặng quà biếu lễ, Hàn Minh Tranh cảm ơn tiếp nhận, vừa ra khỏi cửa cung liền gặp được Thẩm Minh.
Dù bị từ chối nhưng Thẩm Minh vẫn rất phong độ, chàng đã thấy biểu sớ của nàng nên cố tình chờ ở đây, “Khoảng chừng nào sẽ xuất phát?”
Hàn Minh Tranh xem chàng như một người bạn, ôn tồn đáp, “Bao giờ được chuẩn tấu tôi sẽ lên đường.”
Thẩm Minh không kìm lòng muốn giữ nàng lại, “Tại sao không đợi đến sau Trung Thu? Tới tiết Thọ Xương trong cung sẽ tổ chức yến tiệc long trọng, sau đó còn có buổi săn bắn ở Li Sơn, rất nhiều dịp đặc sắc, bỏ lỡ thật đáng tiếc.”
Hàn Minh Tranh cười mỉm chi, “Trường An phồn hoa bất tận, xem nhiều rồi cũng phải trở về.”
Đúng lúc này một toán Cấm quân cưỡi ngựa đi đến, người dẫn đầu chính là Lục Cửu lang. Các quan viên đứng ở cửa cung đều tránh sang một bên, đồng thời cũng hạ giọng nói chuyện.
Đinh Lương thất thế, đảng phái của Đại Hoàng tử bị tổn thất nặng nề, Ngũ Hoàng tử nhân đó trở mình, bá quan tự nhiên nhìn ra chiều hướng, vị Lục tướng quân này gần đây tiếng tăm lẫy lừng, chỉ trong bảy ngày đã lục soát mười tám nhà, khiến người ta vừa sợ vừa phải nịnh bợ, trở thành nhân vật nổi bật trong bữa tiệc của các công khanh.
Nhưng dù Lục Cửu lang có quyền thế tới đâu cũng không liên quan đến Hàn Minh Tranh, nàng quay đầu bước đi.
Lục Cửu lang dẫn theo thuộc hạ lướt qua, gương mặt lạnh tanh không biểu cảm, làm như chẳng nhìn thấy nhau.
Sau khi nhóm người kia đã rời đi, lần thứ hai Thẩm Minh đề cập, “Con trai của Hạ đại nhân làm Tuyên Huy sứ ở Nam Viện mới thành thân, cùng ngày là đại thọ của tổ mẫu Nhiếp Thượng thư ở bộ Binh, Hàn gia định thu xếp thế nào?”
Hai nhà trọng thần đều tổ chức tiệc vào cùng một ngày, bắt buộc phải tham gia, Hàn Minh Tranh đáp, “Nhị ca đến Hạ gia, còn tôi sẽ tới Nhiếp gia.”
Thẩm Minh mỉm cười, “Gia phụ và tôi cũng như vậy. Nghe nói Nhiếp gia có cảnh sắc rất đẹp, có gốc quế trăm năm tuổi, đáng để chiêm ngưỡng lắm.”
Như Thẩm Minh nói, nhà họ Nhiếp là thế gia vọng tộc ở Trường An, hồ nước và rừng cây được tu sửa cực kỳ tinh xảo, núi đá chất cao lên tới bệ cửa sổ, tay nghề đỉnh cao đạt đến tối đa của sức tưởng tượng. Cây quế trăm năm tuổi đang vào mùa nở hoa, nơi tổ chức yến tiệc chính là dưới gốc cây ấy, gió thổi qua hoa quế rơi lả tả, hương thơm lan tỏa khắp sân làm say lòng người mà chẳng cần mỹ tửu.
Hàn Minh Tranh chúc thọ chủ nhân buổi tiệc rồi đi gặp Thẩm Minh, hai người được dẫn vào yến tiệc, ngồi cạnh nhau.
Cảnh sắc thanh nhã nhưng chủ nhà lại là người nghiêm khắc, ngay cả việc tổ chức tiệc cũng phải theo quy tắc, âm nhạc nhẹ nhàng thanh thoát, ca múa đơn giản lại đoan trang, chẳng hề có chút vui vẻ.
Vì Nhiếp Thượng thư đứng ra chủ trì hòa đàm nên Vương tử Đạt Già cũng đến tham dự, vừa thấy Hàn Minh Tranh, gã lại muốn tìm cớ gây sự, nhưng tiệc chưa bắt đầu, không tiện chuốc rượu, chỉ có thể chán nản xem ca múa.
Hàn Minh Tranh đang nghe Thẩm Minh kể những chuyện thú vị thì thấy Lục Cửu lang cũng bước vào.
Thiên tử hạ chiếu, tướng lĩnh Cấm quân Vương Thực sẽ tiếp nhận chức vụ thống lĩnh Tả quân, Lục Cửu lang được điều tới Tả quân làm tướng quân, thăng lên tòng tam phẩm. Dù Vương Thực là hoạn quan nhưng rất nghiêm túc kỷ luật, còn Lục Cửu lang lại có thủ đoạn mạnh mẽ, ai cũng thấy rõ giờ đây Tả quân đã hoàn toàn nằm trong tay của Ngũ Hoàng tử.
Lục Cửu lang vừa xuất hiện, ngay lập tức các quan viên đã ton hót chào hỏi. Chàng mặc áo tím, đeo đai ngọc đội mão vàng, mày sắc như dao, trong lúc nói cười toát lên vẻ phong lưu kiêu ngạo, làm lu mờ nhiều công tử thế gia, khí thế của kẻ mới nổi thật khiến người khác phải kinh ngạc.
Dù Thẩm Minh không mấy xem trọng vẫn phải thừa nhận người này thực sự có tài, chàng quay mặt đi, phát hiện Hàn Minh Tranh vẫn không rời mắt khỏi những bông hoa quế rơi trên bàn, bất giác hỏi, “Nghe nói Lục tướng quân từng là phó tướng của Hàn tiểu thư, được cô đích thân dạy dỗ?”
Hàn Minh Tranh im lặng một lúc, đáp chiếu lệ, “Chỉ làm phó tướng nửa năm, lúc ở trong quân cần phải chỉ điểm vài chiêu, cũng không có gì đặc biệt.”
Tuy biết có phần vượt giới hạn nhưng Thẩm Minh vẫn hỏi, “Nếu hắn đã ở trong Xích Hoả quân mấy năm thì vì sao lúc Hàn đại nhân qua đời lại bỏ đi?”
Hàn Minh Tranh vẫn không ngẩng đầu lên, giọng thờ ơ, “Khi ấy chiến sự bất lợi, có lẽ hắn đã phải chịu oan ức nào đó, chuyện cũ không đáng nhắc lại, Lục tướng quân tự có lựa chọn của mình.”
Song Thẩm Minh đã nảy sinh nghi ngờ, suy tư một lúc rồi chợt nói, “Trên tóc cô có con côn trùng kìa.”
Hàn Minh Tranh thấy chàng đưa tay phủi giúp cũng không tránh né, chỉ khẽ cúi đầu.
Thẩm Minh vờ như thân thiết nhẹ nhàng chạm vào tóc nàng, quả nhiên trông thấy Lục Cửu lang nhìn qua, ánh mắt sắc lẻm thoáng địch ý rồi nhanh chóng biến mất.
Thẩm Minh cũng là đàn ông, có gì mà không hiểu, trong chốc lát tâm tư xoay vần, chàng đột nhiên sáng tỏ nhiều điều.
Đúng lúc này lễ quan hô to Vinh Lạc Công chúa đến, tất cả khách khứa trong vườn đều bất ngờ.
Vinh Lạc Công chúa bị cấm túc một thời gian, nay lệnh cấm được gỡ bỏ cũng không quá kỳ lạ, nhưng lạ là vị Công chúa này vốn tính hợm hĩnh, thế mà lại hạ mình đến dự thọ yến nhàm chán của Nhiếp phủ.
Nhiếp Thượng thư cũng chẳng lường trước, ông cùng phu nhân kính cẩn ra đón, mời Công chúa ngồi ở vị trí ghế chủ.
Vinh Lạc Công chúa mặc lễ phục lộng lẫy, đính đầy những hạt châu vàng lên lông vũ đỏ rực, cầu kỳ đẹp mắt như y phục của thần nữ, không biết đã tiêu tốn bao nhiêu công sức của thợ thủ công, nhưng vẻ mặt kiêu ngạo của nàng khiến các nữ quyến trong tiệc đều khiếp sợ, không ai dám mở lời.
Nhiếp phu nhân đành tâng bốc, “Điện hạ hôm nay đẹp tựa tiên nga, y phục lộng lẫy không ai sánh bằng.”
Vinh Lạc Công chúa cười khẩy nói, “Bà có biết đây là lông gì không?”
Nhiếp phu nhân cười giả lả, “Thần cũng muốn thỉnh giáo Công chúa, chẳng hay lông này thuộc loài chim quý nào?”
Vinh Lạc Công chúa nhìn khắp khách khứa trong vườn, giọng mỉa mai rõ ràng, “Đây là lông của loài gà rừng ở đất vùng Tây, lông giống phượng hoàng, tiếng kêu cũng giống phượng hoàng, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là loài hèn kém, ưa khoe khoang, chỉ đáng để vặt lông may váy, làm thứ trang trí nhàm chán mà thôi.”
Khách khứa trong tiệc đều nghe ra ẩn ý trong câu nói đó, không khí lập tức trở nên gượng gạo, mọi người không khỏi hướng mắt về phía Hàn Minh Tranh.
Hàn Minh Tranh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, coi như chưa nghe thấy gì.
Lòng Thẩm Minh chùng xuống, rõ ràng Công chúa đang ghi hận chuyện ba mũi tên ở Lạc Du Nguyên, cố tình đến đây trả thù.
Con cưng của Thiên gia nhìn Lục Cửu lang chòng chọc, thấy hắn cũng cụp mắt không biểu cảm, lập tức cười lạnh, “Quý phủ đang có đại hỷ mà sao không có biểu diễn chúc mừng? Ta đã cho người chuẩn bị một điệu múa, mời các vị thưởng thức.”
Dàn nhạc của công chúa bắt đầu tấu lên, âm thanh êm dịu vang vọng, một vũ nữ gỡ áo choàng, bước ra giữa sân bắt đầu nhảy múa.
Vũ nữ mặc nam trang tối màu, mái tóc dài được buộc cao, y phục giống hệt Hàn Minh Tranh, nàng ta uyển chuyển cầm kiếm múa, thoạt nhìn rất thích mắt, nhưng sau đó có thêm vài người đàn ông mặc trang phục binh sĩ tham gia, trông thì cứ tưởng đang chiến đấu dưới sự chỉ huy của vũ nữ nhưng tư thế lại vô cùng hạ đẳng; những động tác vặn vẹo của vũ nữ càng lúc càng tục tĩu, đùa cợt với binh lính như đang tán tỉnh, cuối cùng bị đám đàn ông chòng ghẹo, cuộn mình xoắn xuýt không khác nào một nữ nô lệ cầu xin tình yêu.
Khúc nhạc hoang dâm ngả ngớn, điệu múa càng lúc càng không ra thể thống, khách khứa im lặng lúng túng, đâu ai ngờ đường đường là công chúa một nước lại dùng cách phóng túng như vậy để bôi nhọ Xích Hoàng tướng quân của Hà Tây trước mặt mọi người.
Đạt Già vốn đang gật gù buồn ngủ, đột nhiên thấy trò vui thì cười lớn khoái chí, vỗ tay hoan hô, “Hay! Hay lắm! Rất hay!”
Hàn Minh Tranh chưa bao giờ phẫn nộ đến thế, tai nàng ù đi, thái dương giật giật, sát ý thoáng qua khiến nàng choáng váng.
Thẩm Minh giận dữ ra mặt, song vẫn hạ giọng khuyên nhủ, “Ngàn vạn lần đừng phản ứng, nàng ta đang muốn kích cô nổi giận, nếu động thủ sẽ bị kết tội phạm thượng, đừng để nàng ta đạt được mục đích!”
Nhiếp Thượng thư tức đến run rẩy, nhưng trong tiệc không người nào có địa vị cao hơn Công chúa nên chẳng ai dám đứng ra khuyên bảo.
Cuối cùng điệu múa cũng kết thúc, Vinh Lạc Công chúa cười đầy ác ý, “Vũ nữ này là Thương nương tử của Nam Khúc, nổi tiếng tài nghệ song toàn, còn là người tình của Lục tướng quân, luyện tập nhiều ngày cũng chỉ đến thế, các vị có thấy vậy không?”
Vũ nữ ấy chính là Thương Thanh Thanh, mặt nàng tái ta nhợt, mồ hôi nhễ nhại, chậm rãi bò dậy.
Vinh Lạc Công chúa vẫn chưa chịu thôi, cung nữ bên cạnh tiến lên quát lớn, “Tiện tì! Ngươi có quên gì không?”
Thương Thanh Thanh xám mặt, quỳ gối lê đến trước bàn của Hàn Minh Tranh, “Xin… quý nhân ban thưởng, điệu múa hay, xin được thưởng…”
Quả là một sự nhục nhã ác độc, dù Xích Hoàng tướng quân đứng lên chém chết nàng ta tại chỗ cũng không ai ngạc nhiên.
Trong vườn chỉ có tràng cười lớn của Đạt Già, hắn vừa cười điên cuồng vừa vỗ tay thích thú.
Hàn Minh Tranh không động đậy, gương mặt trắng bệch, sát khí hiện rõ giữa đôi mày.
Thẩm Minh đứng bật dậy, không chút khiêm nhường, “Đây là thọ yến của Nhiếp thái phu nhân, Công chúa chớ hành xử như vậy.”
Dù Thẩm Minh xuất thân cao quý nhưng chỉ là Trung thư xá nhân, Vinh Lạc Công chúa chẳng buồn để ý, kiêu ngạo quát, “Không chịu thưởng? Vậy là múa quá tệ, đánh chết con tiện tỳ ấy đi!”
Cung nhân lập tức tiến lên, toan kéo Thương Thanh Thanh ra đánh chết, mỹ nhân tuyệt vọng khóc nức nở như một con cừu non vô tội bị dẫn đến lò mổ.
Lục Cửu lang đanh mặt, hai mắt đục ngầu, dường như chẳng nhìn thấy gì, ánh mắt đờ đẫn rơi vào khoảng không.
Đúng lúc cung nhân sắp tóm lấy Thương Thanh Thanh, Hàn Minh Tranh đột ngột đứng lên, nhưng nàng không mang theo thứ quý giá, suy nghĩ một hồi bèn rút ra con dao nhỏ trong ống giày, đặt vào lòng bàn tay mỹ nhân, “Thưởng.”
Không ai ngờ nàng lại có thể nhẫn nhịn đến mức đó, còn ban thưởng để cứu vũ nữ.
Khách khứa xôn xao bàn tán, Vinh Lạc Công chúa vô cùng đắc ý, cười ngạo nghễ đầy khinh miệt.
Các cung phi đã được Hàn Minh Tranh dạy cưỡi ngựa bắn cung một thời gian, nghe nói nàng sắp trở về bèn tặng quà biếu lễ, Hàn Minh Tranh cảm ơn tiếp nhận, vừa ra khỏi cửa cung liền gặp được Thẩm Minh.
Dù bị từ chối nhưng Thẩm Minh vẫn rất phong độ, chàng đã thấy biểu sớ của nàng nên cố tình chờ ở đây, “Khoảng chừng nào sẽ xuất phát?”
Hàn Minh Tranh xem chàng như một người bạn, ôn tồn đáp, “Bao giờ được chuẩn tấu tôi sẽ lên đường.”
Thẩm Minh không kìm lòng muốn giữ nàng lại, “Tại sao không đợi đến sau Trung Thu? Tới tiết Thọ Xương trong cung sẽ tổ chức yến tiệc long trọng, sau đó còn có buổi săn bắn ở Li Sơn, rất nhiều dịp đặc sắc, bỏ lỡ thật đáng tiếc.”
Hàn Minh Tranh cười mỉm chi, “Trường An phồn hoa bất tận, xem nhiều rồi cũng phải trở về.”
Đúng lúc này một toán Cấm quân cưỡi ngựa đi đến, người dẫn đầu chính là Lục Cửu lang. Các quan viên đứng ở cửa cung đều tránh sang một bên, đồng thời cũng hạ giọng nói chuyện.
Đinh Lương thất thế, đảng phái của Đại Hoàng tử bị tổn thất nặng nề, Ngũ Hoàng tử nhân đó trở mình, bá quan tự nhiên nhìn ra chiều hướng, vị Lục tướng quân này gần đây tiếng tăm lẫy lừng, chỉ trong bảy ngày đã lục soát mười tám nhà, khiến người ta vừa sợ vừa phải nịnh bợ, trở thành nhân vật nổi bật trong bữa tiệc của các công khanh.
Nhưng dù Lục Cửu lang có quyền thế tới đâu cũng không liên quan đến Hàn Minh Tranh, nàng quay đầu bước đi.
Lục Cửu lang dẫn theo thuộc hạ lướt qua, gương mặt lạnh tanh không biểu cảm, làm như chẳng nhìn thấy nhau.
Sau khi nhóm người kia đã rời đi, lần thứ hai Thẩm Minh đề cập, “Con trai của Hạ đại nhân làm Tuyên Huy sứ ở Nam Viện mới thành thân, cùng ngày là đại thọ của tổ mẫu Nhiếp Thượng thư ở bộ Binh, Hàn gia định thu xếp thế nào?”
Hai nhà trọng thần đều tổ chức tiệc vào cùng một ngày, bắt buộc phải tham gia, Hàn Minh Tranh đáp, “Nhị ca đến Hạ gia, còn tôi sẽ tới Nhiếp gia.”
Thẩm Minh mỉm cười, “Gia phụ và tôi cũng như vậy. Nghe nói Nhiếp gia có cảnh sắc rất đẹp, có gốc quế trăm năm tuổi, đáng để chiêm ngưỡng lắm.”
Như Thẩm Minh nói, nhà họ Nhiếp là thế gia vọng tộc ở Trường An, hồ nước và rừng cây được tu sửa cực kỳ tinh xảo, núi đá chất cao lên tới bệ cửa sổ, tay nghề đỉnh cao đạt đến tối đa của sức tưởng tượng. Cây quế trăm năm tuổi đang vào mùa nở hoa, nơi tổ chức yến tiệc chính là dưới gốc cây ấy, gió thổi qua hoa quế rơi lả tả, hương thơm lan tỏa khắp sân làm say lòng người mà chẳng cần mỹ tửu.
Hàn Minh Tranh chúc thọ chủ nhân buổi tiệc rồi đi gặp Thẩm Minh, hai người được dẫn vào yến tiệc, ngồi cạnh nhau.
Cảnh sắc thanh nhã nhưng chủ nhà lại là người nghiêm khắc, ngay cả việc tổ chức tiệc cũng phải theo quy tắc, âm nhạc nhẹ nhàng thanh thoát, ca múa đơn giản lại đoan trang, chẳng hề có chút vui vẻ.
Vì Nhiếp Thượng thư đứng ra chủ trì hòa đàm nên Vương tử Đạt Già cũng đến tham dự, vừa thấy Hàn Minh Tranh, gã lại muốn tìm cớ gây sự, nhưng tiệc chưa bắt đầu, không tiện chuốc rượu, chỉ có thể chán nản xem ca múa.
Hàn Minh Tranh đang nghe Thẩm Minh kể những chuyện thú vị thì thấy Lục Cửu lang cũng bước vào.
Thiên tử hạ chiếu, tướng lĩnh Cấm quân Vương Thực sẽ tiếp nhận chức vụ thống lĩnh Tả quân, Lục Cửu lang được điều tới Tả quân làm tướng quân, thăng lên tòng tam phẩm. Dù Vương Thực là hoạn quan nhưng rất nghiêm túc kỷ luật, còn Lục Cửu lang lại có thủ đoạn mạnh mẽ, ai cũng thấy rõ giờ đây Tả quân đã hoàn toàn nằm trong tay của Ngũ Hoàng tử.
Lục Cửu lang vừa xuất hiện, ngay lập tức các quan viên đã ton hót chào hỏi. Chàng mặc áo tím, đeo đai ngọc đội mão vàng, mày sắc như dao, trong lúc nói cười toát lên vẻ phong lưu kiêu ngạo, làm lu mờ nhiều công tử thế gia, khí thế của kẻ mới nổi thật khiến người khác phải kinh ngạc.
Dù Thẩm Minh không mấy xem trọng vẫn phải thừa nhận người này thực sự có tài, chàng quay mặt đi, phát hiện Hàn Minh Tranh vẫn không rời mắt khỏi những bông hoa quế rơi trên bàn, bất giác hỏi, “Nghe nói Lục tướng quân từng là phó tướng của Hàn tiểu thư, được cô đích thân dạy dỗ?”
Hàn Minh Tranh im lặng một lúc, đáp chiếu lệ, “Chỉ làm phó tướng nửa năm, lúc ở trong quân cần phải chỉ điểm vài chiêu, cũng không có gì đặc biệt.”
Tuy biết có phần vượt giới hạn nhưng Thẩm Minh vẫn hỏi, “Nếu hắn đã ở trong Xích Hoả quân mấy năm thì vì sao lúc Hàn đại nhân qua đời lại bỏ đi?”
Hàn Minh Tranh vẫn không ngẩng đầu lên, giọng thờ ơ, “Khi ấy chiến sự bất lợi, có lẽ hắn đã phải chịu oan ức nào đó, chuyện cũ không đáng nhắc lại, Lục tướng quân tự có lựa chọn của mình.”
Song Thẩm Minh đã nảy sinh nghi ngờ, suy tư một lúc rồi chợt nói, “Trên tóc cô có con côn trùng kìa.”
Hàn Minh Tranh thấy chàng đưa tay phủi giúp cũng không tránh né, chỉ khẽ cúi đầu.
Thẩm Minh vờ như thân thiết nhẹ nhàng chạm vào tóc nàng, quả nhiên trông thấy Lục Cửu lang nhìn qua, ánh mắt sắc lẻm thoáng địch ý rồi nhanh chóng biến mất.
Thẩm Minh cũng là đàn ông, có gì mà không hiểu, trong chốc lát tâm tư xoay vần, chàng đột nhiên sáng tỏ nhiều điều.
Đúng lúc này lễ quan hô to Vinh Lạc Công chúa đến, tất cả khách khứa trong vườn đều bất ngờ.
Vinh Lạc Công chúa bị cấm túc một thời gian, nay lệnh cấm được gỡ bỏ cũng không quá kỳ lạ, nhưng lạ là vị Công chúa này vốn tính hợm hĩnh, thế mà lại hạ mình đến dự thọ yến nhàm chán của Nhiếp phủ.
Nhiếp Thượng thư cũng chẳng lường trước, ông cùng phu nhân kính cẩn ra đón, mời Công chúa ngồi ở vị trí ghế chủ.
Vinh Lạc Công chúa mặc lễ phục lộng lẫy, đính đầy những hạt châu vàng lên lông vũ đỏ rực, cầu kỳ đẹp mắt như y phục của thần nữ, không biết đã tiêu tốn bao nhiêu công sức của thợ thủ công, nhưng vẻ mặt kiêu ngạo của nàng khiến các nữ quyến trong tiệc đều khiếp sợ, không ai dám mở lời.
Nhiếp phu nhân đành tâng bốc, “Điện hạ hôm nay đẹp tựa tiên nga, y phục lộng lẫy không ai sánh bằng.”
Vinh Lạc Công chúa cười khẩy nói, “Bà có biết đây là lông gì không?”
Nhiếp phu nhân cười giả lả, “Thần cũng muốn thỉnh giáo Công chúa, chẳng hay lông này thuộc loài chim quý nào?”
Vinh Lạc Công chúa nhìn khắp khách khứa trong vườn, giọng mỉa mai rõ ràng, “Đây là lông của loài gà rừng ở đất vùng Tây, lông giống phượng hoàng, tiếng kêu cũng giống phượng hoàng, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là loài hèn kém, ưa khoe khoang, chỉ đáng để vặt lông may váy, làm thứ trang trí nhàm chán mà thôi.”
Khách khứa trong tiệc đều nghe ra ẩn ý trong câu nói đó, không khí lập tức trở nên gượng gạo, mọi người không khỏi hướng mắt về phía Hàn Minh Tranh.
Hàn Minh Tranh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, coi như chưa nghe thấy gì.
Lòng Thẩm Minh chùng xuống, rõ ràng Công chúa đang ghi hận chuyện ba mũi tên ở Lạc Du Nguyên, cố tình đến đây trả thù.
Con cưng của Thiên gia nhìn Lục Cửu lang chòng chọc, thấy hắn cũng cụp mắt không biểu cảm, lập tức cười lạnh, “Quý phủ đang có đại hỷ mà sao không có biểu diễn chúc mừng? Ta đã cho người chuẩn bị một điệu múa, mời các vị thưởng thức.”
Dàn nhạc của công chúa bắt đầu tấu lên, âm thanh êm dịu vang vọng, một vũ nữ gỡ áo choàng, bước ra giữa sân bắt đầu nhảy múa.
Vũ nữ mặc nam trang tối màu, mái tóc dài được buộc cao, y phục giống hệt Hàn Minh Tranh, nàng ta uyển chuyển cầm kiếm múa, thoạt nhìn rất thích mắt, nhưng sau đó có thêm vài người đàn ông mặc trang phục binh sĩ tham gia, trông thì cứ tưởng đang chiến đấu dưới sự chỉ huy của vũ nữ nhưng tư thế lại vô cùng hạ đẳng; những động tác vặn vẹo của vũ nữ càng lúc càng tục tĩu, đùa cợt với binh lính như đang tán tỉnh, cuối cùng bị đám đàn ông chòng ghẹo, cuộn mình xoắn xuýt không khác nào một nữ nô lệ cầu xin tình yêu.
Khúc nhạc hoang dâm ngả ngớn, điệu múa càng lúc càng không ra thể thống, khách khứa im lặng lúng túng, đâu ai ngờ đường đường là công chúa một nước lại dùng cách phóng túng như vậy để bôi nhọ Xích Hoàng tướng quân của Hà Tây trước mặt mọi người.
Đạt Già vốn đang gật gù buồn ngủ, đột nhiên thấy trò vui thì cười lớn khoái chí, vỗ tay hoan hô, “Hay! Hay lắm! Rất hay!”
Hàn Minh Tranh chưa bao giờ phẫn nộ đến thế, tai nàng ù đi, thái dương giật giật, sát ý thoáng qua khiến nàng choáng váng.
Thẩm Minh giận dữ ra mặt, song vẫn hạ giọng khuyên nhủ, “Ngàn vạn lần đừng phản ứng, nàng ta đang muốn kích cô nổi giận, nếu động thủ sẽ bị kết tội phạm thượng, đừng để nàng ta đạt được mục đích!”
Nhiếp Thượng thư tức đến run rẩy, nhưng trong tiệc không người nào có địa vị cao hơn Công chúa nên chẳng ai dám đứng ra khuyên bảo.
Cuối cùng điệu múa cũng kết thúc, Vinh Lạc Công chúa cười đầy ác ý, “Vũ nữ này là Thương nương tử của Nam Khúc, nổi tiếng tài nghệ song toàn, còn là người tình của Lục tướng quân, luyện tập nhiều ngày cũng chỉ đến thế, các vị có thấy vậy không?”
Vũ nữ ấy chính là Thương Thanh Thanh, mặt nàng tái ta nhợt, mồ hôi nhễ nhại, chậm rãi bò dậy.
Vinh Lạc Công chúa vẫn chưa chịu thôi, cung nữ bên cạnh tiến lên quát lớn, “Tiện tì! Ngươi có quên gì không?”
Thương Thanh Thanh xám mặt, quỳ gối lê đến trước bàn của Hàn Minh Tranh, “Xin… quý nhân ban thưởng, điệu múa hay, xin được thưởng…”
Quả là một sự nhục nhã ác độc, dù Xích Hoàng tướng quân đứng lên chém chết nàng ta tại chỗ cũng không ai ngạc nhiên.
Trong vườn chỉ có tràng cười lớn của Đạt Già, hắn vừa cười điên cuồng vừa vỗ tay thích thú.
Hàn Minh Tranh không động đậy, gương mặt trắng bệch, sát khí hiện rõ giữa đôi mày.
Thẩm Minh đứng bật dậy, không chút khiêm nhường, “Đây là thọ yến của Nhiếp thái phu nhân, Công chúa chớ hành xử như vậy.”
Dù Thẩm Minh xuất thân cao quý nhưng chỉ là Trung thư xá nhân, Vinh Lạc Công chúa chẳng buồn để ý, kiêu ngạo quát, “Không chịu thưởng? Vậy là múa quá tệ, đánh chết con tiện tỳ ấy đi!”
Cung nhân lập tức tiến lên, toan kéo Thương Thanh Thanh ra đánh chết, mỹ nhân tuyệt vọng khóc nức nở như một con cừu non vô tội bị dẫn đến lò mổ.
Lục Cửu lang đanh mặt, hai mắt đục ngầu, dường như chẳng nhìn thấy gì, ánh mắt đờ đẫn rơi vào khoảng không.
Đúng lúc cung nhân sắp tóm lấy Thương Thanh Thanh, Hàn Minh Tranh đột ngột đứng lên, nhưng nàng không mang theo thứ quý giá, suy nghĩ một hồi bèn rút ra con dao nhỏ trong ống giày, đặt vào lòng bàn tay mỹ nhân, “Thưởng.”
Không ai ngờ nàng lại có thể nhẫn nhịn đến mức đó, còn ban thưởng để cứu vũ nữ.
Khách khứa xôn xao bàn tán, Vinh Lạc Công chúa vô cùng đắc ý, cười ngạo nghễ đầy khinh miệt.