Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên
Chương 9: Tự làm tự chịu
Đỗ Hòe bịt mũi nhìn quanh, bước ra khỏi căn phòng nơi Phàn Chí đang dưỡng thương, thở dài với Phùng công, “Phàn huynh thích uống rượu, lần này say túy lúy, ngã đến mức đó, gia quyến lại không ở đây, đã khiến Phùng công vất vả rồi.”
Phùng công khách sáo, “Ngại quá, là do ta chăm sóc không chu đáo, hạ nhân thiếu sót mới gây nên cơ sự này.”
Phàn Chí là kẻ thô lỗ dữ dằn, tuyệt đối không phải người dễ dây, Đỗ Hòe từng xung đột với hắn nhưng vì là đồng liêu nên mới phải miễn cưỡng xã giao, tất nhiên lúc này không hề buồn phiền chút nào, còn an ủi Phùng công, “Đâu ra chuyện tự mình ngã lại trách ngược chủ nhà, ai cũng biết cái nết sâu rượu của Phàn huynh, trong tiệc hôm qua Đồng đại nhân biết chuyện còn cười hắn tự làm tự chịu.”
Phùng công gật đầu, người hầu mang lên một hộp ngân phiếu, “Nhờ ngài chuyển lời xin Đồng đại nhân yên tâm, dù Phàn đại nhân phải điều dưỡng bao lâu, tệ phủ của ta nhất định sẽ chăm sóc chu đáo.”
Đỗ Hòe cất chiếc hộp vào tay áo, nụ cười càng thêm hiền hoà, bước ra ngoài, “Kỳ thực cũng không cần bận tâm đâu, có câu sinh tử có số, nếu chẳng may Phàn huynh không tỉnh lại thì đó cũng là ý trời, không liên quan đến người khác.”
Phùng công mỉm cười tiễn, “Đỗ đại nhân nói phải, chỉ tiếc là sự cố làm yến tiệc không được trọn vẹn, hôm khác ta lại mời.”
Đỗ Hòe nghĩ ngợi trong lòng, “Tiểu mỹ nhân tiếp khách thật không tồi, là kỹ nữ trong nhà Phùng công? Vừa hiểu chuyện lại thú vị, vô cùng hiếm có.”
Phùng công xưa nay vốn rộng rãi, bình thường gặp ám chỉ rõ ràng như vậy thì sẽ thuận tay tặng luôn mỹ nhân, lần này lại tỏ ra không hiểu ý, tùy tiện đổi đề tài.
Đỗ Hòe càng thêm ngứa ngáy, sau vài lời lại đề cập, “Tôi nhớ tiểu mỹ nhân đó còn có một cô chị, hình như Phàn huynh đùa giỡn với nàng ấy nên mới bị trượt ngã, chẳng hay sau đó có bị liên lụy không?”
Phùng công nhẹ nhàng nói, “Cám ơn Đỗ đại đã nhân quan tâm, chúng nó hầu hạ khách không tốt, giữ lại làm gì, ta đã sai quản gia tự xử lý, chắc là đã bán đi rồi.”
Đỗ Hòe tiếc đứt ruột, giậm chân than, “Phàn Chí say rượu té ngã liên quan gì đến các nàng, sao lại dễ dàng vứt bỏ mỹ nhân như thế, quá đáng tiếc!”
Phùng công không để tâm, “Tôi tớ hèn mọn đâu đáng để đại nhân bận lòng.”
Đã đến trước phủ, Đỗ Hòe không tiện nói thêm, đành cáo từ, trong lòng cực kỳ tiếc nuối, hối hận vì đã không đòi mỹ nhân ngay khi rời tiệc.
Cửa lớn vừa đóng, Phùng công quay lại, nét mặt hiền hòa biến mất, lộ ra vẻ lạnh lùng oai nghiêm, “Cặp huynh muội kia đang làm gì?”
Quản gia tức khắc trả lời, “Một người đến Tây Đường Các, người kia xin một bộ quần áo, hình như định ra ngoài tìm người.”
Phùng công sẽ không để một a đầu tự tung tự tác, ông mất kiên nhẫn, đang định ra lệnh thì tiểu Thất bước vào.
Nàng mặc áo tay bó của nam giới, đầu đội nón rơm, dáng người thon thả, trông như một thiếu niên anh tuấn, dõng dạc nói, “Lục Cửu lang trốn thoát từ tay vãn bối, kẻ này rất quan trọng, vãn bối nhất định phải bắt lại.”
Ánh mắt Phùng công thay đổi, đanh mặt nói, “Tên vô lại đó sống chung với các ngươi nhiều ngày, sống ngày nào là mầm họa ngày ấy, nhẽ ra nên giết từ sớm. Nhà ngươi đã lộ mặt tại yến tiệc, đừng tưởng thay đổi nam trang là xong, cứ ở lại trong phủ mà chờ, mọi việc tự ta sắp xếp.”
Tiểu Thất không lùi bước, ung dung nói, “Đã là mầm họa, càng không thể để hắn trốn thoát. Hắn đang bị truy nã gắt gao, tất không có nhiều nơi để trốn. Xin ngài yên tâm, vãn bối nhất định sẽ không hành động bất cẩn.”
Phùng công nhíu mày, đanh giọng quát, “Tuổi nhỏ được chiều nên đâm ra không biết điều, không hiểu nặng nhẹ? Không nghe lệnh thì cút ra ngoài, không cần Bùi gia che chở nữa!”
Không khí bỗng trở nên ngột ngạt, tiểu Thất im lặng một lúc rồi bình tĩnh đáp lại, “Phủ này do Bùi gia xây dựng nhưng không phải là tư gia mà là căn cứ của năm quân. Ngài phát biểu nông nổi, dù là trưởng bối, xin thứ cho vãn bối không thể nghe theo.”
Nói đoạn, nàng cúi mình vái chào rồi rảo bước rời đi, khiến cả quản gia cũng ngơ ngác.
Một lát sau, Phùng công khẽ hừ một tiếng, không rõ là ý gì, “A đầu này, gan dạ đấy.”
***
Khi Tú Hương vừa xông ra khỏi tiểu lâu, Lục Cửu lang liền biết chuyện đã hỏng.
Hắn lập tức nhét hộp tiền của Trần Kiều vào ngực, trèo tường ra khỏi hậu viện, nhân lúc buổi trưa vắng người, hắn xé rách áo quần, lăn lộn trên đất bẩn, đào tro ở lò bán bánh bôi lên mặt, vò cho đầu tóc rối tung, tức khắc biến thành một kẻ ăn mày không ai muốn nhìn thêm lần nào.
Hắn lại nhặt một cây gậy gãy, giả bộ què quặt rời khỏi Trần phủ, tay sờ chiếc hộp trong ngực, bình tĩnh suy nghĩ. Tội danh chứa chấp đào phạm không nhỏ, Trần gia chắc chắn không dám công khai, thoát ra ngoài rồi không cần phải nhìn mặt Trần Kiều nữa, chỉ cần giả làm ăn mày, đợi lệnh cấm thành kết thúc, ắt sẽ tìm được cơ hội thoát ra ngoài.
Thế là hắn trốn ở góc phố ăn xin, đổi tiền mua bánh mì cầm cự qua ngày. Không ngờ mới được mấy hôm đã rơi vào tay một đám sai dịch hung dữ. Ban đầu hắn tưởng mình đã lộ, nhưng sau đó thấy những tên ăn mày khác cũng chịu chung số phận. Tất cả đều bị áp giải qua phố, cuối cùng bị đẩy vào một cái chuồng hẻo lánh.
Trong chuồng nhốt hơn trăm tên ăn mày, xung quanh vương vãi lắm chất thải, hôi thối xộc lên không chịu nổi. Bấy giờ Lục Cửu lang mới bình tĩnh lại, rúc vào góc không nói không năng, lắng nghe đám ăn mày chí chóe ỏm tỏi.
Một tên sai dịch hung dữ bước tới quát lớn, “Ồn cái gì mà ồn! Trong thành có quý nhân đến nên mới nhốt các ngươi vào đây, mỗi ngày hai bát cháo, đến khi xong việc sẽ thả ra, ai làm loạn sẽ bị đánh chết không tha!”
Đám ăn mày thấy sai dịch dữ dằn, lập tức co rúm lại, xì xào đoán xem quý nhân nào mà trận thế lớn nhường này.
Đến giờ phát cháo, sai dịch đem thùng lớn tới, đám ăn mày lại chen lấn tranh giành.
Cháo vừa loãng vừa nhạt, nước cháo màu vàng xanh lẫn nấm mốc, ngay cả ăn mày cũng khó nuốt nổi, phải bịt mũi nuốt lốn. Lục Cửu lang học theo mọi người, đến nửa đêm khi tất cả ăn mày đã ngủ, hắn lặng lẽ xé bánh mì trong ngực ra, nhai mềm từng chút rồi nuốt.
Những người khác không giấu thức ăn, chẳng mấy chốc đã đói lả, phải tranh giành cháo loãng. Những kẻ khỏe mạnh cướp được vài chén, miễn cưỡng no bụng, người già yếu thì chịu đói, buộc phải uống nước bẩn trong máng đá, có người vừa nôn vừa tiêu chảy khiến chuồng càng thêm ô uế, sai dịch đứng trông coi cách trăm bước, không có ý lại gần.
Lục Cửu lang lẩn trong đám ăn mày, gặp ai giành cháo cũng không phản kháng, tạm thời an toàn. Vài ngày trôi qua, ăn mày trong thành bị bắt hết, ngoài hàng rào xuất hiện vài tên đàn ông lực lưỡng, Lục Cửu lang nhận ra ngay chúng là tay chân của sòng bạc, lòng bàn chân lạnh ngắt.
Trần Bán Phường không phải kẻ dễ chọc, một tên vô lại dám lừa em gái hắn, cuỗm tiền riêng của nàng rồi bỏ trốn, không bắt về lóc thịt mới lạ. Thông qua vài dấu vết, gã đoán được cách thức lẩn trốn của Lục Cửu lang, không tiện tìm kiếm công khai nên hiến kế cho quan viên, lấy danh nghĩa dọn sạch phố phường để bắt hết ăn mày trong thành.
Sai dịch đã được hối lộ nên không ngăn cản, bọn tay chân lực lưỡng tiến vào chuồng lục soát từng người, đá lung tung, đám ăn mày đói đến kiệt sức, bị đá cũng chỉ biết cựa quậy yếu ớt.
Lục Cửu lang lặng lẽ lùi về sau, tính lăn vào chỗ bẩn, không ngờ một lão ăn mày bị tên lực lưỡng đẩy mạnh, đâm sầm vào hắn. Lục Cửu lang lập tức đẩy lão ra, nhưng lão già lại nắm chặt không buông, cúi đầu hít hít.
Lục Cửu lang biết không ổn, cố sức đẩy lão ta ra, nhưng đối phương đã hô hoán, “Bánh! Có bánh! Cho ta bánh!!”
Đám ăn mày đói đến mức da bụng dính da lưng, vừa nghe có bánh mì, nước miếng lập tức nhễu ròng ròng, điên cuồng bò về phía Lục Cửu lang, khiến hắn hoảng sợ.
Một tên lực lưỡng bước tới, túm lấy cổ áo Lục Cửu lang xé mạnh, quả nhiên rơi ra hai ổ bánh mì và một hộp gỗ sơn tinh xảo.
Đám ăn mày tranh nhau xé bánh mì, tên lực lưỡng nhặt chiếc hộp lên, cười nham hiểm, “Tóm được rồi, chính là thằng quỷ này.”
Lục Cửu lang bật dậy toan bỏ chạy, lại lãnh ngay một cú đá vào đầu gối. Tên lực lưỡng đạp lên đầu hắn, ụp mặt hắn vào bùn bẩn, Lục Cửu lang nghẹt thở, trên người bị đấm đá túi bụi.
Khi trời đất quay cuồng, ngoài hàng rào vang lên giọng nói trong trẻo đầy giận dữ, “Ăn mày thì có thể bị ngược đãi như vậy sao? Sai gia không quản ư?”
Đám tay chân cười đểu, Lục Cửu lang chịu đựng những cú đấm đá, cổ họng có mùi tanh ngọt, tim đập thình thịch.
Sai dịch tiến đến quát qua loa, “Tên này phạm tội đáng bị trừng phạt, cút mau! Hay nhà ngươi là đồng phạm!”
Những kẻ này ra tay nặng đến mức trước mặt Lục Cửu lang tối sầm, máu mũi máu miệng túa ra. Hắn gắng lau đi bùn đất che khuất tầm nhìn, thoáng trông thấy bóng dáng mảnh khảnh quay người bước đi, đôi môi vừa mấp máy đã bị dúi xuống bùn.
Đám ăn mày tranh nát ổ bánh, những kẻ không giành được ngồi bệt một bên, thờ ơ nhìn cảnh đánh đập.
Thiếu niên bị đánh trong bùn cố gắng bò dậy nhưng lần nào cũng bị đạp xuống, vài tên tay chân mất kiên nhẫn, kéo hắn lên, một kẻ rút đao túm tóc hắn định chặt đầu, thiếu niên đột nhiên bùng phát sức mạnh kinh người, thoát khỏi kìm kẹp lao vào rào gỗ, hét lớn về phía bóng dáng xa dần.
“Hàn Thấtttt! Cứu ta!”
Phùng công khách sáo, “Ngại quá, là do ta chăm sóc không chu đáo, hạ nhân thiếu sót mới gây nên cơ sự này.”
Phàn Chí là kẻ thô lỗ dữ dằn, tuyệt đối không phải người dễ dây, Đỗ Hòe từng xung đột với hắn nhưng vì là đồng liêu nên mới phải miễn cưỡng xã giao, tất nhiên lúc này không hề buồn phiền chút nào, còn an ủi Phùng công, “Đâu ra chuyện tự mình ngã lại trách ngược chủ nhà, ai cũng biết cái nết sâu rượu của Phàn huynh, trong tiệc hôm qua Đồng đại nhân biết chuyện còn cười hắn tự làm tự chịu.”
Phùng công gật đầu, người hầu mang lên một hộp ngân phiếu, “Nhờ ngài chuyển lời xin Đồng đại nhân yên tâm, dù Phàn đại nhân phải điều dưỡng bao lâu, tệ phủ của ta nhất định sẽ chăm sóc chu đáo.”
Đỗ Hòe cất chiếc hộp vào tay áo, nụ cười càng thêm hiền hoà, bước ra ngoài, “Kỳ thực cũng không cần bận tâm đâu, có câu sinh tử có số, nếu chẳng may Phàn huynh không tỉnh lại thì đó cũng là ý trời, không liên quan đến người khác.”
Phùng công mỉm cười tiễn, “Đỗ đại nhân nói phải, chỉ tiếc là sự cố làm yến tiệc không được trọn vẹn, hôm khác ta lại mời.”
Đỗ Hòe nghĩ ngợi trong lòng, “Tiểu mỹ nhân tiếp khách thật không tồi, là kỹ nữ trong nhà Phùng công? Vừa hiểu chuyện lại thú vị, vô cùng hiếm có.”
Phùng công xưa nay vốn rộng rãi, bình thường gặp ám chỉ rõ ràng như vậy thì sẽ thuận tay tặng luôn mỹ nhân, lần này lại tỏ ra không hiểu ý, tùy tiện đổi đề tài.
Đỗ Hòe càng thêm ngứa ngáy, sau vài lời lại đề cập, “Tôi nhớ tiểu mỹ nhân đó còn có một cô chị, hình như Phàn huynh đùa giỡn với nàng ấy nên mới bị trượt ngã, chẳng hay sau đó có bị liên lụy không?”
Phùng công nhẹ nhàng nói, “Cám ơn Đỗ đại đã nhân quan tâm, chúng nó hầu hạ khách không tốt, giữ lại làm gì, ta đã sai quản gia tự xử lý, chắc là đã bán đi rồi.”
Đỗ Hòe tiếc đứt ruột, giậm chân than, “Phàn Chí say rượu té ngã liên quan gì đến các nàng, sao lại dễ dàng vứt bỏ mỹ nhân như thế, quá đáng tiếc!”
Phùng công không để tâm, “Tôi tớ hèn mọn đâu đáng để đại nhân bận lòng.”
Đã đến trước phủ, Đỗ Hòe không tiện nói thêm, đành cáo từ, trong lòng cực kỳ tiếc nuối, hối hận vì đã không đòi mỹ nhân ngay khi rời tiệc.
Cửa lớn vừa đóng, Phùng công quay lại, nét mặt hiền hòa biến mất, lộ ra vẻ lạnh lùng oai nghiêm, “Cặp huynh muội kia đang làm gì?”
Quản gia tức khắc trả lời, “Một người đến Tây Đường Các, người kia xin một bộ quần áo, hình như định ra ngoài tìm người.”
Phùng công sẽ không để một a đầu tự tung tự tác, ông mất kiên nhẫn, đang định ra lệnh thì tiểu Thất bước vào.
Nàng mặc áo tay bó của nam giới, đầu đội nón rơm, dáng người thon thả, trông như một thiếu niên anh tuấn, dõng dạc nói, “Lục Cửu lang trốn thoát từ tay vãn bối, kẻ này rất quan trọng, vãn bối nhất định phải bắt lại.”
Ánh mắt Phùng công thay đổi, đanh mặt nói, “Tên vô lại đó sống chung với các ngươi nhiều ngày, sống ngày nào là mầm họa ngày ấy, nhẽ ra nên giết từ sớm. Nhà ngươi đã lộ mặt tại yến tiệc, đừng tưởng thay đổi nam trang là xong, cứ ở lại trong phủ mà chờ, mọi việc tự ta sắp xếp.”
Tiểu Thất không lùi bước, ung dung nói, “Đã là mầm họa, càng không thể để hắn trốn thoát. Hắn đang bị truy nã gắt gao, tất không có nhiều nơi để trốn. Xin ngài yên tâm, vãn bối nhất định sẽ không hành động bất cẩn.”
Phùng công nhíu mày, đanh giọng quát, “Tuổi nhỏ được chiều nên đâm ra không biết điều, không hiểu nặng nhẹ? Không nghe lệnh thì cút ra ngoài, không cần Bùi gia che chở nữa!”
Không khí bỗng trở nên ngột ngạt, tiểu Thất im lặng một lúc rồi bình tĩnh đáp lại, “Phủ này do Bùi gia xây dựng nhưng không phải là tư gia mà là căn cứ của năm quân. Ngài phát biểu nông nổi, dù là trưởng bối, xin thứ cho vãn bối không thể nghe theo.”
Nói đoạn, nàng cúi mình vái chào rồi rảo bước rời đi, khiến cả quản gia cũng ngơ ngác.
Một lát sau, Phùng công khẽ hừ một tiếng, không rõ là ý gì, “A đầu này, gan dạ đấy.”
***
Khi Tú Hương vừa xông ra khỏi tiểu lâu, Lục Cửu lang liền biết chuyện đã hỏng.
Hắn lập tức nhét hộp tiền của Trần Kiều vào ngực, trèo tường ra khỏi hậu viện, nhân lúc buổi trưa vắng người, hắn xé rách áo quần, lăn lộn trên đất bẩn, đào tro ở lò bán bánh bôi lên mặt, vò cho đầu tóc rối tung, tức khắc biến thành một kẻ ăn mày không ai muốn nhìn thêm lần nào.
Hắn lại nhặt một cây gậy gãy, giả bộ què quặt rời khỏi Trần phủ, tay sờ chiếc hộp trong ngực, bình tĩnh suy nghĩ. Tội danh chứa chấp đào phạm không nhỏ, Trần gia chắc chắn không dám công khai, thoát ra ngoài rồi không cần phải nhìn mặt Trần Kiều nữa, chỉ cần giả làm ăn mày, đợi lệnh cấm thành kết thúc, ắt sẽ tìm được cơ hội thoát ra ngoài.
Thế là hắn trốn ở góc phố ăn xin, đổi tiền mua bánh mì cầm cự qua ngày. Không ngờ mới được mấy hôm đã rơi vào tay một đám sai dịch hung dữ. Ban đầu hắn tưởng mình đã lộ, nhưng sau đó thấy những tên ăn mày khác cũng chịu chung số phận. Tất cả đều bị áp giải qua phố, cuối cùng bị đẩy vào một cái chuồng hẻo lánh.
Trong chuồng nhốt hơn trăm tên ăn mày, xung quanh vương vãi lắm chất thải, hôi thối xộc lên không chịu nổi. Bấy giờ Lục Cửu lang mới bình tĩnh lại, rúc vào góc không nói không năng, lắng nghe đám ăn mày chí chóe ỏm tỏi.
Một tên sai dịch hung dữ bước tới quát lớn, “Ồn cái gì mà ồn! Trong thành có quý nhân đến nên mới nhốt các ngươi vào đây, mỗi ngày hai bát cháo, đến khi xong việc sẽ thả ra, ai làm loạn sẽ bị đánh chết không tha!”
Đám ăn mày thấy sai dịch dữ dằn, lập tức co rúm lại, xì xào đoán xem quý nhân nào mà trận thế lớn nhường này.
Đến giờ phát cháo, sai dịch đem thùng lớn tới, đám ăn mày lại chen lấn tranh giành.
Cháo vừa loãng vừa nhạt, nước cháo màu vàng xanh lẫn nấm mốc, ngay cả ăn mày cũng khó nuốt nổi, phải bịt mũi nuốt lốn. Lục Cửu lang học theo mọi người, đến nửa đêm khi tất cả ăn mày đã ngủ, hắn lặng lẽ xé bánh mì trong ngực ra, nhai mềm từng chút rồi nuốt.
Những người khác không giấu thức ăn, chẳng mấy chốc đã đói lả, phải tranh giành cháo loãng. Những kẻ khỏe mạnh cướp được vài chén, miễn cưỡng no bụng, người già yếu thì chịu đói, buộc phải uống nước bẩn trong máng đá, có người vừa nôn vừa tiêu chảy khiến chuồng càng thêm ô uế, sai dịch đứng trông coi cách trăm bước, không có ý lại gần.
Lục Cửu lang lẩn trong đám ăn mày, gặp ai giành cháo cũng không phản kháng, tạm thời an toàn. Vài ngày trôi qua, ăn mày trong thành bị bắt hết, ngoài hàng rào xuất hiện vài tên đàn ông lực lưỡng, Lục Cửu lang nhận ra ngay chúng là tay chân của sòng bạc, lòng bàn chân lạnh ngắt.
Trần Bán Phường không phải kẻ dễ chọc, một tên vô lại dám lừa em gái hắn, cuỗm tiền riêng của nàng rồi bỏ trốn, không bắt về lóc thịt mới lạ. Thông qua vài dấu vết, gã đoán được cách thức lẩn trốn của Lục Cửu lang, không tiện tìm kiếm công khai nên hiến kế cho quan viên, lấy danh nghĩa dọn sạch phố phường để bắt hết ăn mày trong thành.
Sai dịch đã được hối lộ nên không ngăn cản, bọn tay chân lực lưỡng tiến vào chuồng lục soát từng người, đá lung tung, đám ăn mày đói đến kiệt sức, bị đá cũng chỉ biết cựa quậy yếu ớt.
Lục Cửu lang lặng lẽ lùi về sau, tính lăn vào chỗ bẩn, không ngờ một lão ăn mày bị tên lực lưỡng đẩy mạnh, đâm sầm vào hắn. Lục Cửu lang lập tức đẩy lão ra, nhưng lão già lại nắm chặt không buông, cúi đầu hít hít.
Lục Cửu lang biết không ổn, cố sức đẩy lão ta ra, nhưng đối phương đã hô hoán, “Bánh! Có bánh! Cho ta bánh!!”
Đám ăn mày đói đến mức da bụng dính da lưng, vừa nghe có bánh mì, nước miếng lập tức nhễu ròng ròng, điên cuồng bò về phía Lục Cửu lang, khiến hắn hoảng sợ.
Một tên lực lưỡng bước tới, túm lấy cổ áo Lục Cửu lang xé mạnh, quả nhiên rơi ra hai ổ bánh mì và một hộp gỗ sơn tinh xảo.
Đám ăn mày tranh nhau xé bánh mì, tên lực lưỡng nhặt chiếc hộp lên, cười nham hiểm, “Tóm được rồi, chính là thằng quỷ này.”
Lục Cửu lang bật dậy toan bỏ chạy, lại lãnh ngay một cú đá vào đầu gối. Tên lực lưỡng đạp lên đầu hắn, ụp mặt hắn vào bùn bẩn, Lục Cửu lang nghẹt thở, trên người bị đấm đá túi bụi.
Khi trời đất quay cuồng, ngoài hàng rào vang lên giọng nói trong trẻo đầy giận dữ, “Ăn mày thì có thể bị ngược đãi như vậy sao? Sai gia không quản ư?”
Đám tay chân cười đểu, Lục Cửu lang chịu đựng những cú đấm đá, cổ họng có mùi tanh ngọt, tim đập thình thịch.
Sai dịch tiến đến quát qua loa, “Tên này phạm tội đáng bị trừng phạt, cút mau! Hay nhà ngươi là đồng phạm!”
Những kẻ này ra tay nặng đến mức trước mặt Lục Cửu lang tối sầm, máu mũi máu miệng túa ra. Hắn gắng lau đi bùn đất che khuất tầm nhìn, thoáng trông thấy bóng dáng mảnh khảnh quay người bước đi, đôi môi vừa mấp máy đã bị dúi xuống bùn.
Đám ăn mày tranh nát ổ bánh, những kẻ không giành được ngồi bệt một bên, thờ ơ nhìn cảnh đánh đập.
Thiếu niên bị đánh trong bùn cố gắng bò dậy nhưng lần nào cũng bị đạp xuống, vài tên tay chân mất kiên nhẫn, kéo hắn lên, một kẻ rút đao túm tóc hắn định chặt đầu, thiếu niên đột nhiên bùng phát sức mạnh kinh người, thoát khỏi kìm kẹp lao vào rào gỗ, hét lớn về phía bóng dáng xa dần.
“Hàn Thấtttt! Cứu ta!”