Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên
Chương 83: Phượng hoàng trổ nghệ
Quý Xương vốn không ưa Lục Cửu lang, nhưng nói gì đi nữa cũng là người của Hữu quân đập tan nhuệ khí của Thổ Phồn, khiến Tả quân bị lép vế, ông nhất thời hân hoan, vừa ngâm nga khúc hát vừa nhìn các văn thần mướt mồ hôi chơi đá cầu.
Đúng lúc ấy, Vinh Lạc Công chúa đùng đùng nổi giận xông đến, lớn tiếng quát, “Quý đại nhân, bổn cung có một chuyện cần ông làm, ông có đồng ý không!”
Quý Xương nhức đầu, khéo léo lảng tránh, “Tính mạng của chúng hạ thần đều do Thiên gia ban cho, sao Công chúa lại nói thế?”
Vinh Lạc không quan tâm ông ta né tránh, giọng càng đanh sắt, “Bổn cung muốn Hữu quân đuổi Lục Cửu lang, áp giải hắn đến cung của ta chờ lệnh!”
Quý Xương nắm quyền Hữu quân nhiều năm, bình thường hay kiêu ngạo trước mặt quần thần, nên lúc này khi bị cô công chúa quát lui quát tới thì rất khó chịu, ông chỉ ậm ừ, “Công chúa làm khó lão thần quá, chức vụ của Lục Cửu lang là do Bệ hạ thân phong, lão thần nào dám tự ý thuyên chuyển.”
Vinh Lạc phẫn nộ, quát lớn, “Nói nhảm ít thôi! Hữu quân do ông thống lĩnh, lệnh của bổn cung ông có nghe không?!”
Các đại thần có mặt giật mình, tuy Đinh Lương thích xem Quý Xương bị bẽ mặt nhưng cũng biết tình hình không ổn, lén ra hiệu cho tiểu thái giám bên cạnh chạy đi báo tin.
Quý Xương cười nửa miệng đáp, “Một bên là Bệ hạ, một bên là Công chúa, đều là chủ nhân của thần, tất nhiên thần phải nghe theo cả hai.”
Vinh Lạc Công chúa càng hỏi càng gắt, mà Quý Xương chẳng chịu trả lời rõ ràng khiến nàng ta giận tím người, định mắng chửi.
Lý Phù vừa nghe tin vội vàng chạy đến, hiếm thấy y tỏ vẻ bực bội, “Thập Nhị muội đang làm gì đấy? Sao lại vô lễ với Quý đại nhân thế hả!”
Vinh Lạc bị quở trách, cảm thấy ấm ức, giận dỗi nói, “Hoàng huynh bảo muội đến đây đòi người, vậy mà lão ta cứ đùn đẩy không chịu, muội sai chỗ nào! Lục Cửu lang dám nhục mạ muội, gọi không đến nhưng lại đi tằng tịu với hạng đàn bà hèn hạ, muội muốn giết chết hắn!”
Lý Phù sửng sốt, suýt chút đã tát con bé ngu ngốc này, y cố gượng cười, “Huynh bảo muội hãy từ tốn thăm hỏi Quý đại nhân chứ đâu phải om sòm thế này? Trước hết vào nội đường hạ hỏa đã, sau đó quay lại xin lỗi.”
Y ra lệnh cho thái giám kéo Công chúa đi, đoạn quay sang nói với Quý Xương, “Thập Nhị muội thất lễ, mong Quý đại nhân bỏ qua cho.”
Quý Xương thầm cười lạnh nhưng ngoài miệng vẫn giữ vẻ hòa nhã, “Điện hạ không cần khách sáo, lão thần nào dám nhận. Chỉ xin người khuyên nhủ Vinh Lạc Công chúa, nếu có oan ức cứ nói với Bệ hạ, ngài ấy thương Công chúa nhất mà.”
Lý Phù kìm nén bực tức nhìn quanh một vòng, thấy không tiện nói thêm bèn theo Công chúa rời đi.
Dù Lý Duệ không có mặt nhưng vẫn có người âm thầm báo tin. Nghe chuyện ấy, y vừa cười giễu vừa hỏi Lục Cửu lang, “Ngươi đã làm gì mà khiến Thập Nhị muội tức đến mức nói nhăng cuội vậy hả, thật uổng công hoàng huynh dạy dỗ.”
Lục Cửu lang xoa mũi, “Chỉ trò chuyện vài câu với một nương tử ở Nam Khúc, đúng lúc bị Công chúa bắt gặp.”
Lý Duệ lơ đãng trách móc, “Chính là cô nương nhắc đến trước khi thi đấu ấy à? Nợ phong lưu của ngươi đã khiến Quý đại nhân gặp họa, nhất định ông ta bực lắm đây.”
Lục Cửu lang khôn khéo đáp, “Là thuộc hạ không phải, thuộc hạ sẽ đến Quý phủ tạ lỗi sau.”
Lý Duệ bật cười, “Ngươi đáng bị đánh, nhưng ta là chủ cũng không tránh khỏi liên lụy. Ngày mai Hạ tướng quân hãy thay ta mang chút lễ trọng đến Quý phủ.”
Hạ Húc tuân lệnh.
Lý Duệ rất hài lòng, khóe môi không giấu được nụ cười. Cú khích của Lục Cửu lang thật khéo, vừa tách khỏi Công chúa vừa đánh bay kế hoạch của Lý Phù. Một đại quyền thần có tầm ảnh hưởng lớn như Quý Xương, chỉ cần bất mãn với Đại Hoàng tử cũng là chuyện đáng để ăn mừng.
Nhưng Lý Phù cũng có năng lực, không biết y đã dỗ dành thế nào mà chỉ một canh giờ sau, Vinh Lạc công Chúa ra ngoài, đích thân xin lỗi Quý Xương trước mặt quần thần.
Quý Xương vớt vát thể diện, trong lòng cũng dễ chịu hơn. Lý Duệ đứng bên bàng quan cũng phải thán phục trước thủ đoạn của y.
Lý Phù tỏ vẻ vừa yêu chiều vừa bất lực trước hoàng muội, “Cũng may Quý đại nhân không chấp nhặt, muội đi chơi được rồi đấy. Lát nữa sẽ có cuộc thi bắn cung giữa các tiểu thư quý nữ, nếu muội thắng, ca ca sẽ để muội chọn bất cứ bảo vật nào trong phủ.”
Lý Duệ cũng không quên góp thêm phần thưởng, “Thập Nhị muội thích bắn cung, vậy Ngũ ca cũng sẽ thêm một phần thưởng cho muội.”
Lúc này Vinh Lạc Công chúa rất ngoan ngoãn, cảm tạ hai vị hoàng huynh rồi quay sang nói với Quý Xương và Đinh Lương, “Thi bắn cung như mọi khi chẳng có gì mới mẻ, bổn cung nghĩ ra một cách chơi khác, muốn mượn các dũng sĩ của hai quân vừa tham gia đấu vật để tăng phần thú vị, mong hai vị đại nhân đồng ý.”
Công chúa đích thân yêu cầu, lại chỉ là trò chơi vô hại nên hai người chẳng tiện từ chối.
Lý Duệ lấy làm nghi hoặc nhưng cũng không có lý do ngăn cản, đành bảo Lục Cửu lang tham gia cùng mọi người.
***
Trong giới quý tộc nam nữ Trường An thịnh hành trò săn bắn, ngay cả nữ giới cũng giỏi bắn cung. Trong số đó, Vinh Lạc Công chúa nổi danh là người bắn cung xuất sắc, thậm chí còn có giai thoại về việc một mũi tên của nàng ta hạ cùng lúc hai con nhạn.
Các tiểu thư trẻ trung mỹ miều mỉm cười tươi tắn, xắn tay áo cùng nhau cưỡi ngựa, khung cảnh vô cùng rạng rỡ, lại thêm sự hiện diện của các Hoàng tử khiến cuộc thi càng thu hút đông đảo khách đến xem.
Lý Duệ có dự cảm chẳng lành song không rõ đó là gì, thấy Hàn Chiêu Văn, y chợt nghĩ đến một chuyện, lập tức gọi đối phương tới, vờ tán gẫu mà hỏi, “Nhiều tiểu thư tham gia thế này, sao chẳng thấy lệnh muội đâu?”
Hàn Chiêu Văn không hiểu ý, đáp, “Hôm qua xá muội bị cảm, ban nãy còn uống thêm rượu nên không khỏe, đã ra hậu viện nghỉ ngơi rồi.”
Lý Duệ nghe vậy hơi ngạc nhiên, chợt nhớ ra, “Cũng tại tên Vương tử Thổ Phồn vô lễ, vậy giờ lệnh muội có sao không?”
Hàn Chiêu Văn tưởng đối phương đang quan tâm, khách sáo nói, “Cũng không có gì nghiêm trọng, nghỉ một lát đã khá hơn rồi.”
Lý Duệ thuận miệng tiếp lời, “Nếu vậy sao có thể bỏ lỡ cuộc thi tài lần này? Biết bao người mong chờ được thấy tài năng của Xích Hoàng tướng quân, ngươi nhanh gọi lệnh muội tới đi.”
Hàn Chiêu Văn ra sức khước từ nhưng Lý Duệ đã có toan tính, làm sao để y thoái thác, cười bảo, “Hàn công tử từ chối như vậy là do lệnh muội khinh thường các khuê tú Trường An hay phần thưởng không đủ hấp dẫn?”
Câu này chẳng khác nào giấu kim trong bông, Hàn Chiêu Văn đành sai người đi mời em gái.
Lý Duệ có lý do để nghi ngờ, bởi lẽ cách chơi mà Vinh Lạc Công chúa nghĩ ra quả thực độc đáo. Nàng ta cho một nhóm dũng sĩ cưỡi ngựa, tay cầm bia chạy khắp sân, còn các tiểu thư sẽ bắn tên, ai bắn tên trúng bia nhiều nhất sẽ chiến thắng, ngược lại dũng sĩ nào giữ được bia ít tên hơn sẽ thắng.
Cách thi tài tuy mới lạ song rất nguy hiểm, mũi tên không có mắt, các dũng sĩ chẳng khác nào con mồi sống, lại còn phải đối diện với những tiểu thư khuê tú chưa chắc đã giỏi bắn cung, nên dù hứa hẹn thưởng lớn thì bọn họ cũng không tình nguyện.
Các quý nữ cũng phân vân, bởi những dũng sĩ kia đều có chức vị đàng hoàng, chẳng may bắn trúng gây thương tích, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị chê cười.
Chỉ có Vinh Lạc Công chúa không mảy may để ý, nàng ta phóng ngựa vào sân rồi bắn phát đầu tiên. Dũng sĩ của Tả quân đứng gần nhất, không kịp phản ứng, bia đã trúng một mũi tên, vội vàng thúc ngựa chạy đi.
Có Công chúa mở đầu, các quý nữ bắt đầu giương cung, làm cho bãi bắn trở nên náo nhiệt.
Lý Duệ thấy thế liền biết không ổn, nhưng không thể ngăn lại đám đông, trong lòng hốt hoảng. Thấy Hàn Minh Tranh vừa tới, y không đếm xỉa đến gương mặt nhợt nhạt của nàng, lập tức nói thẳng, “Thập Nhị muội làm loạn, nhờ Hàn tướng quân trông chừng giúp, đừng để muội ấy bắn trúng ai kẻo phụ hoàng lại trách phạt.”
Nói đoạn, y sai người dắt ngựa đưa cung, đẩy nàng vào bãi bắn.
Hàn Minh Tranh chỉ mới khá hơn, vừa lên ngựa lại thấy khó chịu. Nàng vô cùng bối rối, không hiểu tình hình ra sao, khi nhìn thấy người cầm bia chính là Lục Cửu lang thì càng ngạc nhiên.
Trong sân lúc này tên bay như mưa, các dũng sĩ ra sức tránh né. Lục Cửu lang cưỡi ngựa lao nhanh, xoay trở khéo léo khiến bia trong tay như tấm khiên di động, không mũi tên nào bắn trúng.
Vinh Lạc Công chúa định giả vờ bắn trúng Lục Cửu lang để trút giận, nào ngờ kỹ năng cưỡi ngựa của hắn quá thành thạo, liên tiếp né được nhiều mũi tên, khiến các quý nữ nhìn theo đầy ngưỡng mộ, cả sân thán phục vỗ tay.
Điều ấy khiến nàng ta giận dữ, ác niệm trong lòng trỗi dậy, cười lạnh một tiếng, “Ai bắn trúng người này, thưởng lớn!”
Nàng ta dồn toàn lực bắn về phía Lục Cửu lang. Các cô gái nghe có thưởng cũng lập tức giương cung, biến hắn thành mục tiêu của hàng loạt mũi tên.
Lục Cửu lang dựa vào sức ngựa né tránh loạt tên dày đặc, chỉ tiếc vẫn bị bao vây tứ phía, cuối cùng hắn buộc phải xoay mình nép xuống, nhưng chú ngựa tội nghiệp của hắn bị trúng bảy, tám mũi tên, hí lên một tiếng rồi ngã ra đất.
Thấy Lục Cửu lang ngã ngựa, các quý nữ sợ hãi dừng tay, chỉ riêng Vinh Lạc Công chúa càng bắn càng hăng. Bia của Lục Cửu lang bị xác ngựa đè lên khiến hắn không kịp rút ra, buộc lòng tay không né tránh, bị nàng ta đuổi bắn liên tục, rõ ràng có ý muốn lấy mạng.
Quan khách xung quanh xôn xao bàn tán, Lý Duệ tái mặt, đứng phắt dậy quát lớn, “Thập Nhị muội! Dừng tay!”
Các đại thần đều kinh ngạc trước sự ngang tàng của nàng ta, có nhà nào chịu nổi tính khí ấy, hèn gì Thánh thượng đau đầu mãi vẫn chưa chọn được Phò mã cho nàng.
Lý Phù vẫn ngồi yên, thản nhiên cười nhẹ, “Thập Nhị muội đúng là trẻ con, sao lại làm loạn vậy chứ?”
Thân vệ của Lý Duệ chạy vào can ngăn, nhưng đám đông chắn lối khiến bọn họ không kịp vào sân.
Quý Xương nhướn mày ngạc nhiên, thầm nghĩ Công chúa hẳn hận tên tiểu tử này lắm, ngang nhiên làm loạn giữa đám đông, cũng không sợ Bệ hạ nổi giận.
Đinh Lương vuốt ve tay ghế đầy mong đợi, tựa như nói với chính mình, “Nếu Thương Lang chết dưới tay một đứa con gái thì đúng là thú vị.”
Vinh Lạc Công chúa chẳng đoái hoài tới ai, đôi mắt rực lên vẻ tàn nhẫn, liên tục bắn tên về phía Lục Cửu lang. Nếu hắn phản kháng sẽ bị quy là phạm thượng, chỉ có thể cố sức né tránh, tình thế cực kỳ hung hiểm khiến ai nấy đều run rẩy.
Các quý nữ và dũng sĩ trong sân sợ hãi, không ngờ một trò chơi lại biến thành cuộc săn giết, họ chẳng dám tiến lên ngăn cản.
Vinh Lạc càng bức ép, mũi tên bắn ra như mưa, Lục Cửu lang không còn chút khoảng trống để thở, dốc sức né tránh. Cuối cùng, một mũi tên cắm vào vạt áo của hắn, khiến hắn khựng lại.
Cả sân im lặng, ai nấy đều nín thở theo dõi. Vinh Lạc Công chúa lập tức kéo căng cung, toan bắn xuyên ngực hắn. Nhưng đúng lúc này, một mũi tên từ xa xé gió lao tới, như có thần linh trợ giúp bắn trúng mũi tên của nàng ta, chặn đứng đòn chí mạng.
Đám đông ồ lên kinh ngạc. Vinh Lạc Công chúa giận dữ, quắc mắt nhìn quanh.
Cách đó mười mấy trượng có một cô gái mặc nam trang tay cầm cung, chính là Xích Hoàng tướng quân của Hà Tây. Nàng vẫn vẻ điềm tĩnh, không hề tỏ ra kiêu ngạo hay nhún nhường, nói, “Nhận lời của Ngũ Hoàng tử, xin Công chúa tạm ngừng tay.”
Vinh Lạc Công chúa nghiến răng, giương cung bắn về phía nàng, đoán chắc đối phương không dám trả đũa, quả nhiên Hàn tiểu thư phải thúc ngựa lùi lại.
Vinh Lạc không để tâm nữa, lập tức quay sang bắn Lục Cửu lang. Chẳng ngờ lại có một mũi tên khác bay đến, lần thứ hai cản đường.
Công chúa tức sôi gan, bắn liên tục về phía Hàn Minh Tranh ép nàng phải lùi về sau.
Nhìn thấy đối phương đã rút lui trăm bước, không còn trong tầm bắn, Vinh Lạc Công chúa lại nhắm về phía Lục Cửu lang. Nhưng từ xa, một mũi tên lần nữa lao đến, lần thứ ba chặn đứng mũi tên của nàng ta.
Một phát có thể coi là may mắn, nhưng từ khoảng cách xa như vậy mà vẫn chuẩn xác đến khó tin, chẳng khác nào thần tiễn.
Cả bãi bắn ngưng đọng trong một khoảnh khắc, ngay sau đó bùng nổ tiếng hò reo, ai nấy đều thán phục tài bắn tên của nàng.
Đúng lúc ấy, Vinh Lạc Công chúa đùng đùng nổi giận xông đến, lớn tiếng quát, “Quý đại nhân, bổn cung có một chuyện cần ông làm, ông có đồng ý không!”
Quý Xương nhức đầu, khéo léo lảng tránh, “Tính mạng của chúng hạ thần đều do Thiên gia ban cho, sao Công chúa lại nói thế?”
Vinh Lạc không quan tâm ông ta né tránh, giọng càng đanh sắt, “Bổn cung muốn Hữu quân đuổi Lục Cửu lang, áp giải hắn đến cung của ta chờ lệnh!”
Quý Xương nắm quyền Hữu quân nhiều năm, bình thường hay kiêu ngạo trước mặt quần thần, nên lúc này khi bị cô công chúa quát lui quát tới thì rất khó chịu, ông chỉ ậm ừ, “Công chúa làm khó lão thần quá, chức vụ của Lục Cửu lang là do Bệ hạ thân phong, lão thần nào dám tự ý thuyên chuyển.”
Vinh Lạc phẫn nộ, quát lớn, “Nói nhảm ít thôi! Hữu quân do ông thống lĩnh, lệnh của bổn cung ông có nghe không?!”
Các đại thần có mặt giật mình, tuy Đinh Lương thích xem Quý Xương bị bẽ mặt nhưng cũng biết tình hình không ổn, lén ra hiệu cho tiểu thái giám bên cạnh chạy đi báo tin.
Quý Xương cười nửa miệng đáp, “Một bên là Bệ hạ, một bên là Công chúa, đều là chủ nhân của thần, tất nhiên thần phải nghe theo cả hai.”
Vinh Lạc Công chúa càng hỏi càng gắt, mà Quý Xương chẳng chịu trả lời rõ ràng khiến nàng ta giận tím người, định mắng chửi.
Lý Phù vừa nghe tin vội vàng chạy đến, hiếm thấy y tỏ vẻ bực bội, “Thập Nhị muội đang làm gì đấy? Sao lại vô lễ với Quý đại nhân thế hả!”
Vinh Lạc bị quở trách, cảm thấy ấm ức, giận dỗi nói, “Hoàng huynh bảo muội đến đây đòi người, vậy mà lão ta cứ đùn đẩy không chịu, muội sai chỗ nào! Lục Cửu lang dám nhục mạ muội, gọi không đến nhưng lại đi tằng tịu với hạng đàn bà hèn hạ, muội muốn giết chết hắn!”
Lý Phù sửng sốt, suýt chút đã tát con bé ngu ngốc này, y cố gượng cười, “Huynh bảo muội hãy từ tốn thăm hỏi Quý đại nhân chứ đâu phải om sòm thế này? Trước hết vào nội đường hạ hỏa đã, sau đó quay lại xin lỗi.”
Y ra lệnh cho thái giám kéo Công chúa đi, đoạn quay sang nói với Quý Xương, “Thập Nhị muội thất lễ, mong Quý đại nhân bỏ qua cho.”
Quý Xương thầm cười lạnh nhưng ngoài miệng vẫn giữ vẻ hòa nhã, “Điện hạ không cần khách sáo, lão thần nào dám nhận. Chỉ xin người khuyên nhủ Vinh Lạc Công chúa, nếu có oan ức cứ nói với Bệ hạ, ngài ấy thương Công chúa nhất mà.”
Lý Phù kìm nén bực tức nhìn quanh một vòng, thấy không tiện nói thêm bèn theo Công chúa rời đi.
Dù Lý Duệ không có mặt nhưng vẫn có người âm thầm báo tin. Nghe chuyện ấy, y vừa cười giễu vừa hỏi Lục Cửu lang, “Ngươi đã làm gì mà khiến Thập Nhị muội tức đến mức nói nhăng cuội vậy hả, thật uổng công hoàng huynh dạy dỗ.”
Lục Cửu lang xoa mũi, “Chỉ trò chuyện vài câu với một nương tử ở Nam Khúc, đúng lúc bị Công chúa bắt gặp.”
Lý Duệ lơ đãng trách móc, “Chính là cô nương nhắc đến trước khi thi đấu ấy à? Nợ phong lưu của ngươi đã khiến Quý đại nhân gặp họa, nhất định ông ta bực lắm đây.”
Lục Cửu lang khôn khéo đáp, “Là thuộc hạ không phải, thuộc hạ sẽ đến Quý phủ tạ lỗi sau.”
Lý Duệ bật cười, “Ngươi đáng bị đánh, nhưng ta là chủ cũng không tránh khỏi liên lụy. Ngày mai Hạ tướng quân hãy thay ta mang chút lễ trọng đến Quý phủ.”
Hạ Húc tuân lệnh.
Lý Duệ rất hài lòng, khóe môi không giấu được nụ cười. Cú khích của Lục Cửu lang thật khéo, vừa tách khỏi Công chúa vừa đánh bay kế hoạch của Lý Phù. Một đại quyền thần có tầm ảnh hưởng lớn như Quý Xương, chỉ cần bất mãn với Đại Hoàng tử cũng là chuyện đáng để ăn mừng.
Nhưng Lý Phù cũng có năng lực, không biết y đã dỗ dành thế nào mà chỉ một canh giờ sau, Vinh Lạc công Chúa ra ngoài, đích thân xin lỗi Quý Xương trước mặt quần thần.
Quý Xương vớt vát thể diện, trong lòng cũng dễ chịu hơn. Lý Duệ đứng bên bàng quan cũng phải thán phục trước thủ đoạn của y.
Lý Phù tỏ vẻ vừa yêu chiều vừa bất lực trước hoàng muội, “Cũng may Quý đại nhân không chấp nhặt, muội đi chơi được rồi đấy. Lát nữa sẽ có cuộc thi bắn cung giữa các tiểu thư quý nữ, nếu muội thắng, ca ca sẽ để muội chọn bất cứ bảo vật nào trong phủ.”
Lý Duệ cũng không quên góp thêm phần thưởng, “Thập Nhị muội thích bắn cung, vậy Ngũ ca cũng sẽ thêm một phần thưởng cho muội.”
Lúc này Vinh Lạc Công chúa rất ngoan ngoãn, cảm tạ hai vị hoàng huynh rồi quay sang nói với Quý Xương và Đinh Lương, “Thi bắn cung như mọi khi chẳng có gì mới mẻ, bổn cung nghĩ ra một cách chơi khác, muốn mượn các dũng sĩ của hai quân vừa tham gia đấu vật để tăng phần thú vị, mong hai vị đại nhân đồng ý.”
Công chúa đích thân yêu cầu, lại chỉ là trò chơi vô hại nên hai người chẳng tiện từ chối.
Lý Duệ lấy làm nghi hoặc nhưng cũng không có lý do ngăn cản, đành bảo Lục Cửu lang tham gia cùng mọi người.
***
Trong giới quý tộc nam nữ Trường An thịnh hành trò săn bắn, ngay cả nữ giới cũng giỏi bắn cung. Trong số đó, Vinh Lạc Công chúa nổi danh là người bắn cung xuất sắc, thậm chí còn có giai thoại về việc một mũi tên của nàng ta hạ cùng lúc hai con nhạn.
Các tiểu thư trẻ trung mỹ miều mỉm cười tươi tắn, xắn tay áo cùng nhau cưỡi ngựa, khung cảnh vô cùng rạng rỡ, lại thêm sự hiện diện của các Hoàng tử khiến cuộc thi càng thu hút đông đảo khách đến xem.
Lý Duệ có dự cảm chẳng lành song không rõ đó là gì, thấy Hàn Chiêu Văn, y chợt nghĩ đến một chuyện, lập tức gọi đối phương tới, vờ tán gẫu mà hỏi, “Nhiều tiểu thư tham gia thế này, sao chẳng thấy lệnh muội đâu?”
Hàn Chiêu Văn không hiểu ý, đáp, “Hôm qua xá muội bị cảm, ban nãy còn uống thêm rượu nên không khỏe, đã ra hậu viện nghỉ ngơi rồi.”
Lý Duệ nghe vậy hơi ngạc nhiên, chợt nhớ ra, “Cũng tại tên Vương tử Thổ Phồn vô lễ, vậy giờ lệnh muội có sao không?”
Hàn Chiêu Văn tưởng đối phương đang quan tâm, khách sáo nói, “Cũng không có gì nghiêm trọng, nghỉ một lát đã khá hơn rồi.”
Lý Duệ thuận miệng tiếp lời, “Nếu vậy sao có thể bỏ lỡ cuộc thi tài lần này? Biết bao người mong chờ được thấy tài năng của Xích Hoàng tướng quân, ngươi nhanh gọi lệnh muội tới đi.”
Hàn Chiêu Văn ra sức khước từ nhưng Lý Duệ đã có toan tính, làm sao để y thoái thác, cười bảo, “Hàn công tử từ chối như vậy là do lệnh muội khinh thường các khuê tú Trường An hay phần thưởng không đủ hấp dẫn?”
Câu này chẳng khác nào giấu kim trong bông, Hàn Chiêu Văn đành sai người đi mời em gái.
Lý Duệ có lý do để nghi ngờ, bởi lẽ cách chơi mà Vinh Lạc Công chúa nghĩ ra quả thực độc đáo. Nàng ta cho một nhóm dũng sĩ cưỡi ngựa, tay cầm bia chạy khắp sân, còn các tiểu thư sẽ bắn tên, ai bắn tên trúng bia nhiều nhất sẽ chiến thắng, ngược lại dũng sĩ nào giữ được bia ít tên hơn sẽ thắng.
Cách thi tài tuy mới lạ song rất nguy hiểm, mũi tên không có mắt, các dũng sĩ chẳng khác nào con mồi sống, lại còn phải đối diện với những tiểu thư khuê tú chưa chắc đã giỏi bắn cung, nên dù hứa hẹn thưởng lớn thì bọn họ cũng không tình nguyện.
Các quý nữ cũng phân vân, bởi những dũng sĩ kia đều có chức vị đàng hoàng, chẳng may bắn trúng gây thương tích, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị chê cười.
Chỉ có Vinh Lạc Công chúa không mảy may để ý, nàng ta phóng ngựa vào sân rồi bắn phát đầu tiên. Dũng sĩ của Tả quân đứng gần nhất, không kịp phản ứng, bia đã trúng một mũi tên, vội vàng thúc ngựa chạy đi.
Có Công chúa mở đầu, các quý nữ bắt đầu giương cung, làm cho bãi bắn trở nên náo nhiệt.
Lý Duệ thấy thế liền biết không ổn, nhưng không thể ngăn lại đám đông, trong lòng hốt hoảng. Thấy Hàn Minh Tranh vừa tới, y không đếm xỉa đến gương mặt nhợt nhạt của nàng, lập tức nói thẳng, “Thập Nhị muội làm loạn, nhờ Hàn tướng quân trông chừng giúp, đừng để muội ấy bắn trúng ai kẻo phụ hoàng lại trách phạt.”
Nói đoạn, y sai người dắt ngựa đưa cung, đẩy nàng vào bãi bắn.
Hàn Minh Tranh chỉ mới khá hơn, vừa lên ngựa lại thấy khó chịu. Nàng vô cùng bối rối, không hiểu tình hình ra sao, khi nhìn thấy người cầm bia chính là Lục Cửu lang thì càng ngạc nhiên.
Trong sân lúc này tên bay như mưa, các dũng sĩ ra sức tránh né. Lục Cửu lang cưỡi ngựa lao nhanh, xoay trở khéo léo khiến bia trong tay như tấm khiên di động, không mũi tên nào bắn trúng.
Vinh Lạc Công chúa định giả vờ bắn trúng Lục Cửu lang để trút giận, nào ngờ kỹ năng cưỡi ngựa của hắn quá thành thạo, liên tiếp né được nhiều mũi tên, khiến các quý nữ nhìn theo đầy ngưỡng mộ, cả sân thán phục vỗ tay.
Điều ấy khiến nàng ta giận dữ, ác niệm trong lòng trỗi dậy, cười lạnh một tiếng, “Ai bắn trúng người này, thưởng lớn!”
Nàng ta dồn toàn lực bắn về phía Lục Cửu lang. Các cô gái nghe có thưởng cũng lập tức giương cung, biến hắn thành mục tiêu của hàng loạt mũi tên.
Lục Cửu lang dựa vào sức ngựa né tránh loạt tên dày đặc, chỉ tiếc vẫn bị bao vây tứ phía, cuối cùng hắn buộc phải xoay mình nép xuống, nhưng chú ngựa tội nghiệp của hắn bị trúng bảy, tám mũi tên, hí lên một tiếng rồi ngã ra đất.
Thấy Lục Cửu lang ngã ngựa, các quý nữ sợ hãi dừng tay, chỉ riêng Vinh Lạc Công chúa càng bắn càng hăng. Bia của Lục Cửu lang bị xác ngựa đè lên khiến hắn không kịp rút ra, buộc lòng tay không né tránh, bị nàng ta đuổi bắn liên tục, rõ ràng có ý muốn lấy mạng.
Quan khách xung quanh xôn xao bàn tán, Lý Duệ tái mặt, đứng phắt dậy quát lớn, “Thập Nhị muội! Dừng tay!”
Các đại thần đều kinh ngạc trước sự ngang tàng của nàng ta, có nhà nào chịu nổi tính khí ấy, hèn gì Thánh thượng đau đầu mãi vẫn chưa chọn được Phò mã cho nàng.
Lý Phù vẫn ngồi yên, thản nhiên cười nhẹ, “Thập Nhị muội đúng là trẻ con, sao lại làm loạn vậy chứ?”
Thân vệ của Lý Duệ chạy vào can ngăn, nhưng đám đông chắn lối khiến bọn họ không kịp vào sân.
Quý Xương nhướn mày ngạc nhiên, thầm nghĩ Công chúa hẳn hận tên tiểu tử này lắm, ngang nhiên làm loạn giữa đám đông, cũng không sợ Bệ hạ nổi giận.
Đinh Lương vuốt ve tay ghế đầy mong đợi, tựa như nói với chính mình, “Nếu Thương Lang chết dưới tay một đứa con gái thì đúng là thú vị.”
Vinh Lạc Công chúa chẳng đoái hoài tới ai, đôi mắt rực lên vẻ tàn nhẫn, liên tục bắn tên về phía Lục Cửu lang. Nếu hắn phản kháng sẽ bị quy là phạm thượng, chỉ có thể cố sức né tránh, tình thế cực kỳ hung hiểm khiến ai nấy đều run rẩy.
Các quý nữ và dũng sĩ trong sân sợ hãi, không ngờ một trò chơi lại biến thành cuộc săn giết, họ chẳng dám tiến lên ngăn cản.
Vinh Lạc càng bức ép, mũi tên bắn ra như mưa, Lục Cửu lang không còn chút khoảng trống để thở, dốc sức né tránh. Cuối cùng, một mũi tên cắm vào vạt áo của hắn, khiến hắn khựng lại.
Cả sân im lặng, ai nấy đều nín thở theo dõi. Vinh Lạc Công chúa lập tức kéo căng cung, toan bắn xuyên ngực hắn. Nhưng đúng lúc này, một mũi tên từ xa xé gió lao tới, như có thần linh trợ giúp bắn trúng mũi tên của nàng ta, chặn đứng đòn chí mạng.
Đám đông ồ lên kinh ngạc. Vinh Lạc Công chúa giận dữ, quắc mắt nhìn quanh.
Cách đó mười mấy trượng có một cô gái mặc nam trang tay cầm cung, chính là Xích Hoàng tướng quân của Hà Tây. Nàng vẫn vẻ điềm tĩnh, không hề tỏ ra kiêu ngạo hay nhún nhường, nói, “Nhận lời của Ngũ Hoàng tử, xin Công chúa tạm ngừng tay.”
Vinh Lạc Công chúa nghiến răng, giương cung bắn về phía nàng, đoán chắc đối phương không dám trả đũa, quả nhiên Hàn tiểu thư phải thúc ngựa lùi lại.
Vinh Lạc không để tâm nữa, lập tức quay sang bắn Lục Cửu lang. Chẳng ngờ lại có một mũi tên khác bay đến, lần thứ hai cản đường.
Công chúa tức sôi gan, bắn liên tục về phía Hàn Minh Tranh ép nàng phải lùi về sau.
Nhìn thấy đối phương đã rút lui trăm bước, không còn trong tầm bắn, Vinh Lạc Công chúa lại nhắm về phía Lục Cửu lang. Nhưng từ xa, một mũi tên lần nữa lao đến, lần thứ ba chặn đứng mũi tên của nàng ta.
Một phát có thể coi là may mắn, nhưng từ khoảng cách xa như vậy mà vẫn chuẩn xác đến khó tin, chẳng khác nào thần tiễn.
Cả bãi bắn ngưng đọng trong một khoảnh khắc, ngay sau đó bùng nổ tiếng hò reo, ai nấy đều thán phục tài bắn tên của nàng.