Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên
Chương 70: Kẻ thù cũ tới
Quân Hà Tây chiến thắng nhanh gọn trong cuộc chiến chinh phạt Thổ Dục Hồn, thu được nhiều chiến lợi phẩm, hân hoan trở về, dừng chân nghỉ ngơi tại Khương Lăng.
Khương Lăng là vùng đồi núi rộng lớn gồ ghề, doanh trại của quân Hà Tây trải dài từ sườn đồi xuống đến đồng bằng, nhìn như một con mãng xà khổng lồ đang ngủ say. Nửa đêm, mãng xà bị đánh thức bởi tiếng vó ngựa và tiếng kèn chói tai – địch bất ngờ tấn công.
Hàn Nhung Thu vội vã khoác áo đứng dậy, đột nhiên cơn đau dữ dội trên đầu ập đến, ông cố kìm nén bước ra khỏi trướng, thần thái không chút hoảng loạn, “Bắn nỏ lửa!”
Hàng trăm mũi tên lửa phóng vút lên trời, rơi xuống bốn phía, loáng thoáng soi sáng đội quân địch. Hàn Nhung Thu cầm ống nhòm nhìn ra xa, trong lòng nắm chắc tình hình.
Hàn Bình Sách chạy đến từ một doanh trướng khác, “Cha! Quân Phồn tập kích nửa đêm!”
Hàn Nhung Thu trầm giọng hạ lệnh, “Quân số tương đương chúng ta, đừng để tiếng kèn đánh lừa. Nhưng chỉ sợ Huyền Thủy quân không trụ nổi qua đợt tấn công này, con hãy dẫn Thanh Mộc quân giữ vững thế trận.”
Lục Cửu lang không kịp khoác giáp, cầm thương chạy tới, vừa đứng vững đã nghe Hàn Nhung Thu ra lệnh, “Lục Cửu lang, cậu hãy dẫn quân tìm vị trí chủ tướng địch, nếu có tin tức lập tức báo về.”
Lục Cửu lang vừa dẫn binh rời đi thì Bùi Hựu Tĩnh thúc ngựa tiến tới, ông đã thân chinh qua nhiều trận mạc, dù gặp tình cảnh hỗn loạn vẫn không hề hoang mang, “Ta sẽ chia quân, một nửa giúp Triệu Anh, nửa còn lại bảo vệ trung quân. Lần này quân Phồn đến để trả thù, không rõ kẻ nào chỉ huy.”
Hàn Nhung Thu nói, “Dám tấn công trong đêm thì cũng có chút năng lực. Trước hết cứ ổn định đã, chờ tìm hiểu rõ đội hình quân địch rồi hẵng tính.”
Tiên phong của quân Phồn đã xông vào doanh trại của Huyền Thủy quân, dù Triệu Anh đã khẩn trương bày binh bố trận nhưng địch quá mạnh, lệnh chưa kịp truyền xuống đã bị tấn công áp đảo, thương vong nghiêm trọng. May sao Thanh Mộc quân đã kịp thời đến chi viện, hợp cùng Huyền Thủy quân lao vào cuộc chiến kịch liệt.
Dưới ánh trăng mờ nhạt giữa bóng tối mịt mùng, Lục Cửu lang chia quân thành nhiều hướng, vượt qua chiến trường lẻn ra sau địch, nhận thấy quân địch được huấn luyện kỹ lưỡng, dũng mãnh thiện chiến, chứng tỏ bọn chúng là đội quân tinh nhuệ. Hắn nằm phục trong đám cỏ quan sát hậu quân địch, tìm được manh mối qua cách đội ngũ di chuyển, bám theo hướng đi của lính truyền lệnh, cuối cùng tìm đến nơi có nhiều tướng Phồn bảo vệ, đứng giữa là một kẻ rất nghiêm nghị, thân hình như sắt thép cùng gương mặt cực kỳ quen thuộc – chính là Ngu hậu Tiết Quý, kẻ từng ẩn mình trong Thiên Đức quân nhiều năm.
Lục Cửu lang chưa bao giờ quên khuôn mặt này, mạch máu thoắt chảy rần rật, hắn ra lệnh cho Thạch Đầu, “Báo với Hàn đại nhân là chủ tướng quân địch cách năm trăm trượng về phía Đông Bắc, do em trai vua Thổ Phồn dẫn quân, có thể tấn công!”
Bên ngoài đại trướng của quân Hà Tây, bầu không khí cực kỳ căng thẳng. Quân Phồn đột ngột tấn công quá khó lường, nếu là quân bình thường chắc chắn đã bị đánh tan, nhưng nhờ Hàn Nhung Thu đích thân trấn thủ, lâm nguy không hề hoảng loạn nên vẫn giữ vững thế trận, chặn đứng nhuệ khí của địch.
Xui xẻo thay, cơn đau đầu của Hàn Nhung Thu ngày càng trở nặng, tiếng la hét dữ dội càng kích thích cơn đau, ông cố nhẫn nhịn quan sát tình hình chiến sự, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị như thường. Khi Thạch Đầu trở về truyền tin, ông thở phào nhẹ nhõm, “Bảo Lục Cửu lang ẩn nấp chờ đợi, phối hợp với quân ta tập kích hậu viện, một đòn hạ gục đại tướng!”
Thạch Đầu nhận lệnh rời đi, Hàn Nhung Thu quay sang Bùi Hựu Tĩnh, nhưng vừa định mở miệng thì đột nhiên trời đất quay cuồng, thân thể ông ngã bật ra sau.
Bùi Hựu Tĩnh kinh hãi, nhanh tay đỡ lấy bạn già, qua ánh lửa thấy mặt bạn già đỏ chót, máu mũi chảy ròng ròng, ông hốt hoảng lấy tay áo che lại, gấp gáp nói, “Hàn đại nhân mệt rồi, mau đưa ông ấy vào trướng!”
Quân y được triệu tập khẩn cấp, Hàn Nhung Thu đã bất tỉnh, trên người cắm mấy cây kim to nhưng hơi thở càng lúc càng yếu. Vị Tiết độ sứ từng chinh chiến nửa đời người, tinh lực dồi dào như một người khổng lồ bất bại, chẳng ngờ đâu lại gục ngã đúng ngay lúc này.
Ngoài kia hai quân vẫn đang giao chiến, nếu tin tức này mà lộ ra, sĩ khí sẽ lập tức sụp đổ.
Bùi Hựu Tĩnh cố trấn tĩnh, cấm không cho người khác vào trướng, sai huynh trưởng Bùi Dẫn Hiền dẫn quân bổ sung nơi chiến tuyến, đồng thời gọi con trai đến, “Con dẫn ba nghìn quân hợp lực với Lục Cửu lang, nếu thấy hậu phương quân Phồn có sơ hở thì hãy tấn công vào đại tướng, nếu chúng phòng thủ kiên cố thì rút lui, không được mạo hiểm.”
Trông thấy tình trạng của Hàn Nhung Thu, Bùi Hành Ngạn hiểu ngay tình hình đang rất bất lợi, sợ hãi nhận lệnh.
Hàn Bình Sách đánh đến nỗi mồ hôi đầm đìa, không để quân Phồn tiến thêm bước nào, nhưng trong lòng chàng lấy làm nghi hoặc. Xưa nay chaxưa nay luôn lấy công làm thủ, dù trận đầu không suôn sẻ cũng sẽ tìm cách phá vỡ, sao lần này lại im lặng đến thế? Chàng càng thêm khó hiểu khi thấy Bùi Dẫn Hiền dẫn quân tới chi viện phòng thủ, nhưng giờ không phải lúc để hỏi, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu.
Bùi Hành Ngạn từng tham gia nhiều cuộc chiến song đó là nhờ có cha hoặc chú bác phán đoán tình hình, chưa từng một mình đứng đầu sóng ngọn gió. Lần này thấy chủ soái đột ngột gặp chuyện, lòng hắn vô cùng hoảng loạn, vừa trông thấy hậu quân phe địch đông như kiến, ngay lập tức có ý định thoái lui.
Từ khi rời thành Thiên Đức, Lục Cửu lang đã chứng kiến sự lợi hại của Hàn Nhung Thu khi chia quân tấn công, lần này binh lực đầy đủ, tấn công ban đêm càng dễ gây rối loạn, hắn quyết không bỏ qua cơ hội tốt này, lời lẽ cũng không khách khí, “Đấy mà gọi là phòng thủ kiên cố? Quân chủ lực của địch ở ngay phía trước, chỉ cần dụ địch rời khỏi hậu phương, tấn công chim mồi thì chắc chắn có thể giết được đại tướng. Nếu không có gan xông trận, ngươi còn mặt mũi nào để kiếm công trạng?”
Bùi Hành Ngạn giận dữ, “Cha ta đã lệnh không được mạo hiểm, tên chó chết nhà mi chỉ trỏ cái gì, muốn chết thì tự đi mà xông lên!”
Lục Cửu lang thấy trời sắp sáng, càng phẫn nộ, “Không được mạo hiểm cái chó gì, cho ngươi cái cớ giả hùm giả gấu thì có! Ta không sợ xông pha, chỉ sợ đồ hèn nhà ngươi không đủ sức hạ đại tướng!”
Bùi Hành Ngạn nổi cơn thịnh nộ, chỉ tay mắng, “Tên khốn nạn mắt chó, xông thì xông, xem ai có bản lĩnh hạ được đại tướng!”
Lục Cửu lang ném cho hắn nụ cười khinh miệt, đoạn quay người dẫn quân tiến công.
***
Tiết Quý giờ đây đã trở thành Vương đệ Ương Cách. Từ ngày thất bại trở về đất Phồn, gã phải chịu vô số lời chế giễu miệt thị, khó khăn lắm mới lên chức sau khi Ô Luân Hải qua đời. Ban đầu gã định dựa vào nội gián giúp Địch Ngân tập kích thành công, từ đó tăng thêm uy tín trong quân đội, nhưng không ngờ lại thất bại thảm hại ở Độc Sơn Hải, còn bị Hàn Minh Tranh tung tin đồn nhảm, bị nghi ngờ thông đồng với quân Sóc Phương và bị phe Địch Ngân tấn công, khiến địa vị bị đe dọa nghiêm trọng.
Gã chỉ còn cách đích thân ra trận, dùng một trận đại chiến để chứng minh bản thân trong sạch, dùng chiến tích để chặn đứng những lời dèm pha. Thế nhưng quân Hà Tây quá hùng mạnh, dù tấn công ban đêm cũng không thể khiến chúng rối loạn, chúng nhanh chóng ổn định phòng tuyến, quân Phồn tấn công mấy đợt song vẫn không có tiến triển.
Trận này chỉ có thể thắng, tuyệt đối không thể thất bại. Ương Cách đanh mặt, lòng dạ thấp thỏm, một khi trời sáng, quân Hà Tây chắc chắn sẽ phản công, đến lúc đó thế trận tấn công sẽ trở thành phòng thủ, càng khó đối phó hơn.
Đồng cỏ bạt ngàn đung đưa trong gió sớm, trời chưa sáng tỏ, là thời điểm mờ mịt nhất trước bình minh, bất thình lình có hàng vạn mũi tên từ trong bụi cỏ bay ra, bắn mạnh vào hậu phương quân Phồn.
Lục Cửu lang lao vụt về phía trước, trường thương như rồng cuộn, dẫn theo lưỡi đao sắc bén là Xích Hỏa quân đâm thọc đuôi con thú khổng lồ, hậu phương quân Phồn bị đánh bất ngờ, lập tức hoảng loạn.
Bùi Hựu Tĩnh quan sát từ trung quân, mắt giật nhẹ, tập trung quan sát.
Quân địch đã lấy lại phản ứng, dốc sức tấn công. Lục Cửu lang liên tục đâm chết tướng địch, đi đến đâu kẻ địch chết đến đó, cả thương lẫn ngựa như được tắm máu, hắn giết chóc nhiều đến nỗi toàn thân nóng bừng, thu hút lượng lớn binh lực của hậu quân.
Bùi Hành Ngạn quan sát trận chiến từ xa, lẽ ra cần phải phối hợp tấn công từ phía khác, nhưng lúc này hắn lại chẳng dám di chuyển. Tâm trí hắn bị giằng xé kịch liệt, một bên là thù mới chồng lên thù cũ, hận Lục Cửu lang thấu xương; một bên là nỗi sợ hãi bao trùm, lỡ xông vào thất bại thì khác nào rơi vào trận địch, đến lúc đó làm sao sống nổi? Bao suy nghĩ trăn qua trở lại, hắn rất muốn có ai đó quyết định thay mình, nhưng ngay tới Bùi Thịnh cũng đã rút lui hơn mười bước, ánh mắt không chạm nhau.
Cuối cùng Bùi Hành Ngạn cũng ra quyết định, liếc nhìn chiến trường, “Rút quân! Thằng chó đó thích xung phong thì để hắn tự tìm cái chết!”
Tia nắng ban mai chiếu xuống đồng cỏ, trời đất nhuộm một màu đỏ nhạt tựa máu loãng.
Bùi Hựu Tĩnh sầm mặt, buông ống nhòm xuống.
Sử Dũng dẫn Cận vệ doanh dốc sức chiến đấu nhưng mãi chẳng thấy viện binh đâu, càng lúc càng hoảng, “Mẹ nó, lũ Bùi gia hèn nhát, lừa chúng ta rồi!”
Lục Cửu lang cũng nhận ra tình thế bất lợi, không ngờ Bùi Hành Ngạn lại lùi bước ngay trên chiến trường, giờ đây ba ngàn quân mắc kẹt trong trận địch, một khi rút lui mọi nỗ lực ắt sẽ thành công cốc, làm sao có thể lấy chiến công để cưới Hàn Minh Tranh, không chừng còn bị họ Bùi quay lại cắn một phát.
Hắn tức giận, mắt hằn tia máu, “Xông lên! Đợi giết chết đại tướng, ông đây về cắn chết hắn!”
Xích Hỏa quân ngoan cường xông lên, nhưng bốn bề chung quanh bị bao vây chặt chẽ hệt như thùng sắt, đao địch liên tục tấn công khiến toàn quân khó thể tiến bước, Lục Cửu lang dốc toàn lực tiến tới nhưng vẫn cách Ương Cách cả trăm trượng.
Ương Cách không chút xao động, chỉ coi ba ngàn người ấy như con cừu tế, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn.
Tiếng động từ hậu quân truyền đến tiền quân, Hàn Bình Sách nhận ra điều bất thường, giơ cao tay hét thật to, Thanh Mộc quân tựa như sóng đánh dồn dập tiến lên, theo ánh bình minh tấn công tới trước, quân Phồn bắt đầu căng thẳng, một số bộ phận đã không thể giữ vững đội hình.
Đội quân của Lục Cửu lang bị tiêu diệt gần hết, số ít người sống sót cuối cùng cũng chìm ngập giữa quân địch đen kịt, bọn họ liên tục bị chém thịt nát xương tan, khi ngã xuống đã chẳng còn hình người.
Lục Cửu lang vẫn gắng gượng xông lên, lại bị kẻ thù như biển cả nuốt trọn.
Thạch Đầu tuyệt vọng hét lớn, “Cửu lang, không thể xông qua được nữa!”
Sử Dũng bị thương khắp người, gào lên, “Rút lui! Không thể chết vô ích!”
Một khi rút lui mọi chuyện ắt sẽ kết thúc, Lục Cửu lang vừa tức giận vừa không cam lòng, đến nỗi hắn chỉ muốn chết ngay tại đây, đến lúc bị Sử Dũng tát mạnh vào mặt thì mới tỉnh táo. Sử Dũng cũng chẳng màng địa vị cao thấp, kéo ngựa của hắn quay đầu xông ra ngoài, Xích Hỏa quân từ tấn công chuyển sang rút lui, vừa giết vừa chạy, vừa rút vừa tổn thất.
Lục Cửu lang liều mạng xông ra rìa trận địch, bị tướng địch tấn công từ hai phía. Hắn cúi mình né tránh, hông bị đâm một nhát máu chảy xối xả, hắn trở đầu thương đâm chết một người, ai dè lại có một lưỡi thương từ bên cạnh sượt qua má, máu chảy ròng ròng.
Lục Cửu lang nén đau cố gắng phản công, nhưng dù hắn dũng mãnh tới đâu cũng không thể ứng đối với hàng loạt lưỡi thương đâm tới, khi thấy không còn cản nổi, bản thân sắp sửa vong mạng thì Sử Dũng liều mình lao lên, dùng thân mình chặn lấy lưỡi thương.
Miệng Sử Dũng trào ra máu tươi, hắn nắm chặt đầu thương không để tướng địch rút ra, gào lên bằng chút sức lực cuối cùng, “Chạy điii–”
Lục Cửu lang phát điên, sát khí bùng lên bao trùm toàn thân, một lòng muốn cùng tướng địch đồng quy vu tận. Đúng lúc này, Thanh Mộc quân tạo ra áp lực lớn khiến quân Phồn bắt đầu rối loạn, hậu quân cũng bớt bao vây tiểu đội của họ, kết hợp với sức mạnh giết chóc, cuối cùng đã dẫn theo tàn quân thoát ra ngoài.
Ương Cách thấy quân Phồn bị quân Hà Tây áp chế, biết đã chẳng thể cứu vãn được tình hình, nếu tiếp tục chiến đấu chỉ tổn thất toàn bộ, lập tức ra lệnh rút quân.
Quân Hà Tây không truy kích mà thu quân tại chỗ chờ lệnh. Hàn Bình Sách càng khó hiểu, đến khi quay lại trung quân bước vào đại trướng, chàng mới hiểu rõ nội tình, đầu gối ngã khuỵu, gục trước giường của cha.
Khương Lăng là vùng đồi núi rộng lớn gồ ghề, doanh trại của quân Hà Tây trải dài từ sườn đồi xuống đến đồng bằng, nhìn như một con mãng xà khổng lồ đang ngủ say. Nửa đêm, mãng xà bị đánh thức bởi tiếng vó ngựa và tiếng kèn chói tai – địch bất ngờ tấn công.
Hàn Nhung Thu vội vã khoác áo đứng dậy, đột nhiên cơn đau dữ dội trên đầu ập đến, ông cố kìm nén bước ra khỏi trướng, thần thái không chút hoảng loạn, “Bắn nỏ lửa!”
Hàng trăm mũi tên lửa phóng vút lên trời, rơi xuống bốn phía, loáng thoáng soi sáng đội quân địch. Hàn Nhung Thu cầm ống nhòm nhìn ra xa, trong lòng nắm chắc tình hình.
Hàn Bình Sách chạy đến từ một doanh trướng khác, “Cha! Quân Phồn tập kích nửa đêm!”
Hàn Nhung Thu trầm giọng hạ lệnh, “Quân số tương đương chúng ta, đừng để tiếng kèn đánh lừa. Nhưng chỉ sợ Huyền Thủy quân không trụ nổi qua đợt tấn công này, con hãy dẫn Thanh Mộc quân giữ vững thế trận.”
Lục Cửu lang không kịp khoác giáp, cầm thương chạy tới, vừa đứng vững đã nghe Hàn Nhung Thu ra lệnh, “Lục Cửu lang, cậu hãy dẫn quân tìm vị trí chủ tướng địch, nếu có tin tức lập tức báo về.”
Lục Cửu lang vừa dẫn binh rời đi thì Bùi Hựu Tĩnh thúc ngựa tiến tới, ông đã thân chinh qua nhiều trận mạc, dù gặp tình cảnh hỗn loạn vẫn không hề hoang mang, “Ta sẽ chia quân, một nửa giúp Triệu Anh, nửa còn lại bảo vệ trung quân. Lần này quân Phồn đến để trả thù, không rõ kẻ nào chỉ huy.”
Hàn Nhung Thu nói, “Dám tấn công trong đêm thì cũng có chút năng lực. Trước hết cứ ổn định đã, chờ tìm hiểu rõ đội hình quân địch rồi hẵng tính.”
Tiên phong của quân Phồn đã xông vào doanh trại của Huyền Thủy quân, dù Triệu Anh đã khẩn trương bày binh bố trận nhưng địch quá mạnh, lệnh chưa kịp truyền xuống đã bị tấn công áp đảo, thương vong nghiêm trọng. May sao Thanh Mộc quân đã kịp thời đến chi viện, hợp cùng Huyền Thủy quân lao vào cuộc chiến kịch liệt.
Dưới ánh trăng mờ nhạt giữa bóng tối mịt mùng, Lục Cửu lang chia quân thành nhiều hướng, vượt qua chiến trường lẻn ra sau địch, nhận thấy quân địch được huấn luyện kỹ lưỡng, dũng mãnh thiện chiến, chứng tỏ bọn chúng là đội quân tinh nhuệ. Hắn nằm phục trong đám cỏ quan sát hậu quân địch, tìm được manh mối qua cách đội ngũ di chuyển, bám theo hướng đi của lính truyền lệnh, cuối cùng tìm đến nơi có nhiều tướng Phồn bảo vệ, đứng giữa là một kẻ rất nghiêm nghị, thân hình như sắt thép cùng gương mặt cực kỳ quen thuộc – chính là Ngu hậu Tiết Quý, kẻ từng ẩn mình trong Thiên Đức quân nhiều năm.
Lục Cửu lang chưa bao giờ quên khuôn mặt này, mạch máu thoắt chảy rần rật, hắn ra lệnh cho Thạch Đầu, “Báo với Hàn đại nhân là chủ tướng quân địch cách năm trăm trượng về phía Đông Bắc, do em trai vua Thổ Phồn dẫn quân, có thể tấn công!”
Bên ngoài đại trướng của quân Hà Tây, bầu không khí cực kỳ căng thẳng. Quân Phồn đột ngột tấn công quá khó lường, nếu là quân bình thường chắc chắn đã bị đánh tan, nhưng nhờ Hàn Nhung Thu đích thân trấn thủ, lâm nguy không hề hoảng loạn nên vẫn giữ vững thế trận, chặn đứng nhuệ khí của địch.
Xui xẻo thay, cơn đau đầu của Hàn Nhung Thu ngày càng trở nặng, tiếng la hét dữ dội càng kích thích cơn đau, ông cố nhẫn nhịn quan sát tình hình chiến sự, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị như thường. Khi Thạch Đầu trở về truyền tin, ông thở phào nhẹ nhõm, “Bảo Lục Cửu lang ẩn nấp chờ đợi, phối hợp với quân ta tập kích hậu viện, một đòn hạ gục đại tướng!”
Thạch Đầu nhận lệnh rời đi, Hàn Nhung Thu quay sang Bùi Hựu Tĩnh, nhưng vừa định mở miệng thì đột nhiên trời đất quay cuồng, thân thể ông ngã bật ra sau.
Bùi Hựu Tĩnh kinh hãi, nhanh tay đỡ lấy bạn già, qua ánh lửa thấy mặt bạn già đỏ chót, máu mũi chảy ròng ròng, ông hốt hoảng lấy tay áo che lại, gấp gáp nói, “Hàn đại nhân mệt rồi, mau đưa ông ấy vào trướng!”
Quân y được triệu tập khẩn cấp, Hàn Nhung Thu đã bất tỉnh, trên người cắm mấy cây kim to nhưng hơi thở càng lúc càng yếu. Vị Tiết độ sứ từng chinh chiến nửa đời người, tinh lực dồi dào như một người khổng lồ bất bại, chẳng ngờ đâu lại gục ngã đúng ngay lúc này.
Ngoài kia hai quân vẫn đang giao chiến, nếu tin tức này mà lộ ra, sĩ khí sẽ lập tức sụp đổ.
Bùi Hựu Tĩnh cố trấn tĩnh, cấm không cho người khác vào trướng, sai huynh trưởng Bùi Dẫn Hiền dẫn quân bổ sung nơi chiến tuyến, đồng thời gọi con trai đến, “Con dẫn ba nghìn quân hợp lực với Lục Cửu lang, nếu thấy hậu phương quân Phồn có sơ hở thì hãy tấn công vào đại tướng, nếu chúng phòng thủ kiên cố thì rút lui, không được mạo hiểm.”
Trông thấy tình trạng của Hàn Nhung Thu, Bùi Hành Ngạn hiểu ngay tình hình đang rất bất lợi, sợ hãi nhận lệnh.
Hàn Bình Sách đánh đến nỗi mồ hôi đầm đìa, không để quân Phồn tiến thêm bước nào, nhưng trong lòng chàng lấy làm nghi hoặc. Xưa nay chaxưa nay luôn lấy công làm thủ, dù trận đầu không suôn sẻ cũng sẽ tìm cách phá vỡ, sao lần này lại im lặng đến thế? Chàng càng thêm khó hiểu khi thấy Bùi Dẫn Hiền dẫn quân tới chi viện phòng thủ, nhưng giờ không phải lúc để hỏi, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu.
Bùi Hành Ngạn từng tham gia nhiều cuộc chiến song đó là nhờ có cha hoặc chú bác phán đoán tình hình, chưa từng một mình đứng đầu sóng ngọn gió. Lần này thấy chủ soái đột ngột gặp chuyện, lòng hắn vô cùng hoảng loạn, vừa trông thấy hậu quân phe địch đông như kiến, ngay lập tức có ý định thoái lui.
Từ khi rời thành Thiên Đức, Lục Cửu lang đã chứng kiến sự lợi hại của Hàn Nhung Thu khi chia quân tấn công, lần này binh lực đầy đủ, tấn công ban đêm càng dễ gây rối loạn, hắn quyết không bỏ qua cơ hội tốt này, lời lẽ cũng không khách khí, “Đấy mà gọi là phòng thủ kiên cố? Quân chủ lực của địch ở ngay phía trước, chỉ cần dụ địch rời khỏi hậu phương, tấn công chim mồi thì chắc chắn có thể giết được đại tướng. Nếu không có gan xông trận, ngươi còn mặt mũi nào để kiếm công trạng?”
Bùi Hành Ngạn giận dữ, “Cha ta đã lệnh không được mạo hiểm, tên chó chết nhà mi chỉ trỏ cái gì, muốn chết thì tự đi mà xông lên!”
Lục Cửu lang thấy trời sắp sáng, càng phẫn nộ, “Không được mạo hiểm cái chó gì, cho ngươi cái cớ giả hùm giả gấu thì có! Ta không sợ xông pha, chỉ sợ đồ hèn nhà ngươi không đủ sức hạ đại tướng!”
Bùi Hành Ngạn nổi cơn thịnh nộ, chỉ tay mắng, “Tên khốn nạn mắt chó, xông thì xông, xem ai có bản lĩnh hạ được đại tướng!”
Lục Cửu lang ném cho hắn nụ cười khinh miệt, đoạn quay người dẫn quân tiến công.
***
Tiết Quý giờ đây đã trở thành Vương đệ Ương Cách. Từ ngày thất bại trở về đất Phồn, gã phải chịu vô số lời chế giễu miệt thị, khó khăn lắm mới lên chức sau khi Ô Luân Hải qua đời. Ban đầu gã định dựa vào nội gián giúp Địch Ngân tập kích thành công, từ đó tăng thêm uy tín trong quân đội, nhưng không ngờ lại thất bại thảm hại ở Độc Sơn Hải, còn bị Hàn Minh Tranh tung tin đồn nhảm, bị nghi ngờ thông đồng với quân Sóc Phương và bị phe Địch Ngân tấn công, khiến địa vị bị đe dọa nghiêm trọng.
Gã chỉ còn cách đích thân ra trận, dùng một trận đại chiến để chứng minh bản thân trong sạch, dùng chiến tích để chặn đứng những lời dèm pha. Thế nhưng quân Hà Tây quá hùng mạnh, dù tấn công ban đêm cũng không thể khiến chúng rối loạn, chúng nhanh chóng ổn định phòng tuyến, quân Phồn tấn công mấy đợt song vẫn không có tiến triển.
Trận này chỉ có thể thắng, tuyệt đối không thể thất bại. Ương Cách đanh mặt, lòng dạ thấp thỏm, một khi trời sáng, quân Hà Tây chắc chắn sẽ phản công, đến lúc đó thế trận tấn công sẽ trở thành phòng thủ, càng khó đối phó hơn.
Đồng cỏ bạt ngàn đung đưa trong gió sớm, trời chưa sáng tỏ, là thời điểm mờ mịt nhất trước bình minh, bất thình lình có hàng vạn mũi tên từ trong bụi cỏ bay ra, bắn mạnh vào hậu phương quân Phồn.
Lục Cửu lang lao vụt về phía trước, trường thương như rồng cuộn, dẫn theo lưỡi đao sắc bén là Xích Hỏa quân đâm thọc đuôi con thú khổng lồ, hậu phương quân Phồn bị đánh bất ngờ, lập tức hoảng loạn.
Bùi Hựu Tĩnh quan sát từ trung quân, mắt giật nhẹ, tập trung quan sát.
Quân địch đã lấy lại phản ứng, dốc sức tấn công. Lục Cửu lang liên tục đâm chết tướng địch, đi đến đâu kẻ địch chết đến đó, cả thương lẫn ngựa như được tắm máu, hắn giết chóc nhiều đến nỗi toàn thân nóng bừng, thu hút lượng lớn binh lực của hậu quân.
Bùi Hành Ngạn quan sát trận chiến từ xa, lẽ ra cần phải phối hợp tấn công từ phía khác, nhưng lúc này hắn lại chẳng dám di chuyển. Tâm trí hắn bị giằng xé kịch liệt, một bên là thù mới chồng lên thù cũ, hận Lục Cửu lang thấu xương; một bên là nỗi sợ hãi bao trùm, lỡ xông vào thất bại thì khác nào rơi vào trận địch, đến lúc đó làm sao sống nổi? Bao suy nghĩ trăn qua trở lại, hắn rất muốn có ai đó quyết định thay mình, nhưng ngay tới Bùi Thịnh cũng đã rút lui hơn mười bước, ánh mắt không chạm nhau.
Cuối cùng Bùi Hành Ngạn cũng ra quyết định, liếc nhìn chiến trường, “Rút quân! Thằng chó đó thích xung phong thì để hắn tự tìm cái chết!”
Tia nắng ban mai chiếu xuống đồng cỏ, trời đất nhuộm một màu đỏ nhạt tựa máu loãng.
Bùi Hựu Tĩnh sầm mặt, buông ống nhòm xuống.
Sử Dũng dẫn Cận vệ doanh dốc sức chiến đấu nhưng mãi chẳng thấy viện binh đâu, càng lúc càng hoảng, “Mẹ nó, lũ Bùi gia hèn nhát, lừa chúng ta rồi!”
Lục Cửu lang cũng nhận ra tình thế bất lợi, không ngờ Bùi Hành Ngạn lại lùi bước ngay trên chiến trường, giờ đây ba ngàn quân mắc kẹt trong trận địch, một khi rút lui mọi nỗ lực ắt sẽ thành công cốc, làm sao có thể lấy chiến công để cưới Hàn Minh Tranh, không chừng còn bị họ Bùi quay lại cắn một phát.
Hắn tức giận, mắt hằn tia máu, “Xông lên! Đợi giết chết đại tướng, ông đây về cắn chết hắn!”
Xích Hỏa quân ngoan cường xông lên, nhưng bốn bề chung quanh bị bao vây chặt chẽ hệt như thùng sắt, đao địch liên tục tấn công khiến toàn quân khó thể tiến bước, Lục Cửu lang dốc toàn lực tiến tới nhưng vẫn cách Ương Cách cả trăm trượng.
Ương Cách không chút xao động, chỉ coi ba ngàn người ấy như con cừu tế, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn.
Tiếng động từ hậu quân truyền đến tiền quân, Hàn Bình Sách nhận ra điều bất thường, giơ cao tay hét thật to, Thanh Mộc quân tựa như sóng đánh dồn dập tiến lên, theo ánh bình minh tấn công tới trước, quân Phồn bắt đầu căng thẳng, một số bộ phận đã không thể giữ vững đội hình.
Đội quân của Lục Cửu lang bị tiêu diệt gần hết, số ít người sống sót cuối cùng cũng chìm ngập giữa quân địch đen kịt, bọn họ liên tục bị chém thịt nát xương tan, khi ngã xuống đã chẳng còn hình người.
Lục Cửu lang vẫn gắng gượng xông lên, lại bị kẻ thù như biển cả nuốt trọn.
Thạch Đầu tuyệt vọng hét lớn, “Cửu lang, không thể xông qua được nữa!”
Sử Dũng bị thương khắp người, gào lên, “Rút lui! Không thể chết vô ích!”
Một khi rút lui mọi chuyện ắt sẽ kết thúc, Lục Cửu lang vừa tức giận vừa không cam lòng, đến nỗi hắn chỉ muốn chết ngay tại đây, đến lúc bị Sử Dũng tát mạnh vào mặt thì mới tỉnh táo. Sử Dũng cũng chẳng màng địa vị cao thấp, kéo ngựa của hắn quay đầu xông ra ngoài, Xích Hỏa quân từ tấn công chuyển sang rút lui, vừa giết vừa chạy, vừa rút vừa tổn thất.
Lục Cửu lang liều mạng xông ra rìa trận địch, bị tướng địch tấn công từ hai phía. Hắn cúi mình né tránh, hông bị đâm một nhát máu chảy xối xả, hắn trở đầu thương đâm chết một người, ai dè lại có một lưỡi thương từ bên cạnh sượt qua má, máu chảy ròng ròng.
Lục Cửu lang nén đau cố gắng phản công, nhưng dù hắn dũng mãnh tới đâu cũng không thể ứng đối với hàng loạt lưỡi thương đâm tới, khi thấy không còn cản nổi, bản thân sắp sửa vong mạng thì Sử Dũng liều mình lao lên, dùng thân mình chặn lấy lưỡi thương.
Miệng Sử Dũng trào ra máu tươi, hắn nắm chặt đầu thương không để tướng địch rút ra, gào lên bằng chút sức lực cuối cùng, “Chạy điii–”
Lục Cửu lang phát điên, sát khí bùng lên bao trùm toàn thân, một lòng muốn cùng tướng địch đồng quy vu tận. Đúng lúc này, Thanh Mộc quân tạo ra áp lực lớn khiến quân Phồn bắt đầu rối loạn, hậu quân cũng bớt bao vây tiểu đội của họ, kết hợp với sức mạnh giết chóc, cuối cùng đã dẫn theo tàn quân thoát ra ngoài.
Ương Cách thấy quân Phồn bị quân Hà Tây áp chế, biết đã chẳng thể cứu vãn được tình hình, nếu tiếp tục chiến đấu chỉ tổn thất toàn bộ, lập tức ra lệnh rút quân.
Quân Hà Tây không truy kích mà thu quân tại chỗ chờ lệnh. Hàn Bình Sách càng khó hiểu, đến khi quay lại trung quân bước vào đại trướng, chàng mới hiểu rõ nội tình, đầu gối ngã khuỵu, gục trước giường của cha.