Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên
Chương 42: Vạn quân tranh tài
Tiếng tù và ngân dài vang khắp đại doanh Xích Hỏa, cờ năm quân bay phấp phới trong gió, ngày tỉ thí võ nghệ mà hàng vạn binh sĩ háo hức mong chờ cuối cùng đã đến.
Bốn năm trước, Hà Tây đã khôi phục được mười một châu, hoàng đế vô cùng phấn khởi, huynh trưởng Hàn gia vào Trường An được phong làm Kim ngô vệ Đại tướng quân, lưu lại kinh đô. Hàn Nhung Thu được phong làm Hà Tây Tiết độ sứ, kiêm chức Quản nội Quan sát Xử trí sứ, Kiểm hiệu Lễ bộ Thượng thư và Kim ngô Đại tướng quân, thực ấp hai ngàn hộ, phong thực ba trăm hộ, trở thành một trong mười Tiết độ sứ của thiên hạ.
Giờ đây, nếu Hàn Nhung Thu đến thành Thiên Đức, ngay cả Phòng ngự sứ Chu Nguyên Đình cũng phải kính lễ bậc dưới.
Quả thật Hàn Nhung Thu không phụ lòng mong đợi của mọi người. Ông khuyến khích canh tác, bảo vệ thương nhân, để dân chúng an cư lạc nghiệp, hàng hóa lưu thông thuận lợi, năm sau càng thịnh vượng hơn năm trước, tạo nên cảnh phồn vinh chưa từng có ở vùng biên cương, dân chúng không ngớt lời khen ngợi, nhiều bộ lạc cũng vì đó mà tự nguyện quy hàng.
Cuộc tranh tài lần này lấy danh nghĩa là tỉ thí võ nghệ, nhưng thực chất là đại hội, không chỉ có các tướng lĩnh năm quân tham gia mà còn có nhiều quan lớn và hào tộc từ mười một châu đến xem. Rất nhiều người lần đầu tiên bước vào đại doanh Xích Hỏa lừng danh.
Gia chủ nhà họ Triệu, Triệu Xa, xuất thân là võ tướng, nay sống trong nhung lụa nên bụng đã phát phệ, song ông vẫn giữ được vẻ phong độ thời trẻ. Ông đã thôi nắm binh quyền từ sau trận chiến Lan Châu, giao lại công việc quân sự cho các con trai. Bấy giờ ông quét mắt nhìn một lượt, bảo, “Thường ngày bảo với con mà con cứ không phục, thử nhìn xem đại doanh Hàn gia này so với nhà ta thế nào?”
Triệu Anh thấy hàng vạn binh sĩ của Xích Hỏa doanh xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, khí thế uy nghiêm như một khu rừng sắt, thao trường rộng lớn nhưng không hề nghe thấy một tiếng động, quân kỷ nghiêm minh bực này quả thực khó đạt được, khiến hắn không khỏi im lặng.
Triệu Xa lẩm bẩm, “Nghe nói người nắm quyền Xích Hỏa quân không phải là đàn ông Hàn gia mà là con gái nhà họ, thật là lợi hại.”
Triệu Anh còn chưa kịp đáp lại thì đã thấy gia chủ Bùi thị bước tới, không thể không chào hỏi.
Bùi Hựu Tĩnh và nhà họ Triệu có quan hệ khá thân thiết, vừa nhìn thấy Triệu Xa liền trêu, “Lần trước ông còn nói chưa chắc sẽ đến, sao giờ lại rảnh rỗi thế này? Rốt cuộc là nể tình Hàn đại nhân hay là vì lời mời của vị phu nhân nào đó?”
Triệu Xa dở khóc dở cười, giả vờ không thấy người phụ nữ mặc váy dài ở phía xa, “Mồm miệng ông chưa bao giờ tha cho ai, ta đến hay không cũng đều sai.”
Gia chủ nhà họ Triệu và An phu nhân từng có quan hệ, điều này không phải bí mật trong giới hào tộc Hà Tây.
Triệu Xa có nhiều thê thiếp, An phu nhân cũng không hề cô đơn. Dù tình cảm ngày xưa đã phai nhạt từ lâu nhưng đối với việc làm ăn của nhà họ An, nhà họ Triệu vẫn ngầm bảo vệ, An phu nhân cũng hào phóng đáp lại, sự ăn ý xây dựng từ quyền lực và tiền bạc bền vững hơn nhiều so với thứ tình cảm thoáng qua.
An phu nhân vấn tóc cao, cài đầy trâm ngọc lấp lánh rực rỡ mà không kém phần nặng nề. Bà dặn dò con gái yêu, “Bên cạnh Triệu đại nhân là Bùi đại nhân, người trẻ tuổi phía sau chính là thiếu chủ Bùi gia.”
An Anh giờ đây đã trở thành một thiếu nữ yêu kiều, cũng đến độ tuổi kết hôn. An phu nhân đã chọn đi chọn lại trong các hào môn ở Sa Châu nhưng khó có người mẹ con vừa ý, thế là lần này bà dẫn con gái đi cùng để xem xét thêm.
An Anh nghe lời mẹ nhìn sang, trông thấy một lang quân trẻ tuổi tuấn tú, thần thái kiêu ngạo tựa như một viên ngọc, cao quý mà khó tiếp cận.
Thanh niên đó nhận ra ánh mắt của An Anh, dường như nhìn thấu tâm tư của hai mẹ con, lộ ra nụ cười mỉa mai.
An Anh không ngờ đối phương lại kiêu căng như vậy, má cô bỗng nóng bừng, hổ thẹn quay mặt đi chỗ khác, còn An phu nhân không để ý, lúc này khán đài đang trở nên náo nhiệt, Hàn đại nhân đã đến.
Hàn Nhung Thu tuy có thân phận cao quý nhưng rất dễ gần, vui vẻ trò chuyện cùng mọi người, bên cạnh ông còn có một người con trai đi cùng.
An Anh từng gặp người này trong yến tiệc, nhận ra đó là Hàn tiểu tướng quân lừng danh, cô càng tò mò về Hàn Thất tiểu thư trong truyền thuyết, nhưng đối phương chưa bao giờ tham dự các yến tiệc xã giao. Nàng nhìn quanh một hồi mà chẳng thấy bóng dáng người ấy đâu, không khỏi có phần thất vọng.
Các ông lớn lần lượt vào chỗ ngồi, trống quân vừa điểm, hàng vạn binh sĩ lập tức thay đổi đội hình, tựa như từng đợt sóng phân thành bốn phương, lấy sân thi đấu làm trung tâm, bọn họ di chuyển một cách trật tự, tiến lùi không rối loạn.
An Anh nhìn chăm chú không rời mắt, đang thán phục thì một tướng lĩnh mặc đồ đen bước lên khán đài, cúi chào Hàn đại nhân.
Tuy người đó hành động như đàn ông nhưng lại là một nữ tướng trẻ tuổi xinh đẹp, lông mày đen nhánh, cánh môi đỏ thắm, dung mạo rực rỡ lạnh lùng, phong thái anh dũng tuyệt vời.
An Anh là tiểu thư nhà hào tộc, cũng đã gặp không ít mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một người có khí chất độc đáo đến vậy, nhìn mà không khỏi ngẩn ngơ, cho tới khi tiếng trống trận rộn rã vang lên, cô nàng mới bừng tỉnh.
Khán đài rộ lên tiếng bàn tán, An phu nhân cũng không nhịn được đánh giá, “Xích Hoàng của Hàn gia đấy ư?”
Hàn Thất tiểu thư đứng bên rìa khán đài, nhìn xuống hàng vạn binh sĩ, vẻ mặt điềm tĩnh không vui không giận, nhưng trên người lại tập trung vô số ánh mắt.
Khó khăn lắm An Anh mới dời mắt khỏi Hàn Thất, phát hiện vị Bùi thiếu chủ kiêu ngạo kia cũng đang nhìn Hàn Thất tiểu thư, ánh mắt hắn ta sắc bén như có mối thù hận nào đó.
***
Nội dung tỉ thí lần này bao gồm cưỡi ngựa bắn cung, thương thuật và đấu vật. Những người tham gia đều là tinh anh được sàng lọc kỹ lưỡng, cuộc đấu diễn ra cực kỳ gay cấn, mỗi trận đấu đều thu hút sự bàn luận cổ vũ, từ các quan lại đến binh lính đều hào hứng.
Sử Dũng không tinh thông cung thuật, thương thuật cũng chỉ ở mức tầm thường, nhưng bù lại hắn sở hữu sức mạnh phi thường, đặc biệt xuất sắc trong môn đấu vật, và quả thật hắn ta rất có năng lực. Sau khi thắng liền nhiều trận đấu, hắn đã tiến vào vòng chung kết. Đối thủ của hắn đến từ Hậu Thổ quân, là một nhà sư cũng lực lưỡng không kém. Hai người quấn lấy nhau trên võ đài, giằng co đến mức trời đất quay cuồng, dùng chân kẹp cổ nhau, không ai chịu buông ai, cả hai đều bị siết đến mức mặt mày tím tái. Cuối cùng, nhà sư nhỉnh hơn một chút, khóa chặt Sử Dũng làm hắn ngất xỉu, thua trận một cách đáng tiếc.
Cận vệ doanh thở dài, hy vọng còn lại đổ dồn vào Lục Cửu lang.
Hạng mục đấu vật đã có kết quả, tiếp theo là phần thi thương thuật mà Lục Cửu lang đã chọn.
Khác với đấu vật, những người giỏi thương thuật thường cao ráo và nhanh nhẹn, khi cưỡi ngựa lại càng thêm oai dũng. Đặc biệt là Lục Cửu lang với vóc dáng cao ráo, vai rộng eo thon, lại có gương mặt tuấn tú, ngay khi vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của đông đảo người xem.
An Anh trên khán đài nhận ra hắn, suýt nữa buột miệng gọi tên, may mà kịp thời kìm nén.
An phu nhân phe phẩy quạt lụa, đôi mắt xoáy sâu đầy hứng thú, chợt cảm thấy gương mặt này sao mà quen thuộc thế. Bà ngạc nhiên nhìn sang con gái.
An Anh đỏ bừng mặt, vừa uất ức vừa hờn dỗi, “Mẹ này, con đã nói là anh ta không phải kẻ lừa đảo, nhưng mẹ cứ không tin!”
An phu nhân bật cười đầy bực tức, khó tin nhìn thêm vài lần nữa, nhớ lại nhà họ Triệu từng báo rằng có con gái nhà họ Hàn ngăn cản, lẩm bẩm, “Hàn Thất tiểu thư quả là biết cách dạy dỗ, thằng nhóc này đã hoàn toàn lột xác.”
Tim An Anh đập loạn, mấy năm không gặp, chàng thiếu niên thanh tú ngày nào giờ đã trở thành một nam nhi dũng mãnh.
Bên kia khán đài, Bùi Hành Ngạn cũng nhận ra kẻ thù, “Lục Cửu lang!”
Tuy Bùi Hựu Tĩnh ghét cay ghét đắng người này, nhưng đã nhận lễ trọng từ Hàn gia nên đương nhiên sẽ không tính toán thêm. Ông ta làm như vô tình trò chuyện với Hàn Nhung Thu, “Hắn cũng lên đấu à? Coi bộ sẽ khó đây nhỉ?”
Hàn Nhung Thu vui vẻ mỉm cười, liếc nhìn, “Thanh niên có chí tiến thủ, đương nhiên phải cho cơ hội.”
Hàn Bình Sách nghe vậy bĩu môi, em gái tự tay dạy dỗ mấy năm, dù có là khúc gỗ cũng phải thành tài. Chàng bước đến cạnh em gái, nói, “Tốt nhất hắn ta chớ để thua quá nhanh, Bùi gia đang chờ xem trò cười đấy.”
Hàn Thất cúi mắt nhìn xuống, thản nhiên nói, “Không đến mức đó đâu.”
***
So tài thương thuật không chỉ là thử thách về kỹ năng dùng thương mà còn đòi hỏi khả năng cưỡi ngựa điêu luyện.
Lục Cửu lang với thương pháp uyển chuyển nhanh chóng cộng thêm khả năng cưỡi ngựa thành thạo, đã chiến thắng ba trận liên tiếp. Và với một trận may mắn được miễn thi, hắn thuận lợi tiến vào vòng chung kết, thu hút sự chú ý của mọi người, tên của hắn cũng lọt vào tai quý nhân trên khán đài.
Triệu Anh cảm thấy cái tên này rất quen nhưng lại không nhớ nổi gương mặt. Mãi đến khi nhìn thấy Hàn Thất tiểu thư, y mới chợt nhớ ra, không khỏi kinh ngạc, ghé sát tai xì xào với cha mình, Triệu Xa cũng bất ngờ không kém.
An Anh nghiêng người tới trước, chăm chú quan sát từng động tác của Lục Cửu lang, trong lòng không ngừng dậy sóng.
An phu nhân chống cằm, lòng tiếc rẻ. Suýt nữa bà ta đã đưa được chàng trai mạnh mẽ và tuấn tú đó lên giường rồi, nhưng lại bị Hàn Thất tiểu thư chiếm mất.
Lục Cửu lang không hề biết đến những biến động trên khán đài, chỉ chăm chú vào đối thủ trong trận quyết đấu. Trùng hợp thay, đối thủ lần này lại là một người quen đến từ Thanh Mộc quân – Trường Canh, thân tín của Hàn Bình Sách và cũng là thủ lĩnh của cận vệ doanh.
Từ nhỏ Trường Canh đã theo chủ nhân tập luyện, thương pháp và kỹ năng cưỡi ngựa đều rất xuất sắc. Lần này anh ta quyết tâm giành ngôi vô địch, không ngờ đối thủ lại là Lục Cửu lang. Tuy đã nghe về danh tiếng của Lục Cửu lang trong Xích Hỏa quân, Trường Canh cũng không để tâm, cho đến khi chứng kiến tài năng của hắn trong trận đấu thì anh ta mới thực sự cảm thấy bất ngờ.
Trận đấu diễn ra khá đặc sắc, bởi lẽ thương thuật của Lục Cửu lang được học từ Hàn Thất, nhưng Hàn Thất và Trường Canh đều được Hàn Bình Sách đích thân truyền dạy. Kết quả là cả hai người rất quen thuộc với chiêu thức của đối phương, dẫn đến một cuộc đấu ngang tài ngang sức, lâm vào thế cầm cự.
Trường Canh tấn công mạnh mẽ, Lục Cửu lang lại sử dụng chiến thuật phòng thủ né tránh, quá mực cẩn trọng. Sau nhiều lần không thể hạ gục đối thủ, Trường Canh bắt đầu mất kiên nhẫn, cố tình khiêu khích, “Tiểu tử, ngươi chỉ biết trốn tránh thôi sao?”
Lục Cửu lang vẫn không đáp, tiếp tục vận dụng thương pháp một cách khéo léo.
Trường Canh tiếp tục chế giễu, “Có phải ngươi vốn là kẻ hèn nhát, sợ phải đối đầu với kẻ địch mạnh không?”
Lục Cửu lang thoắt nổi giận, hắn chuyển sang tấn công trực diện với hàng loạt những cú đâm thọc nhanh như gió, bóng thương dày đặc. Trường Canh đắc ý, một mặt chống đỡ, một mặt chờ đợi khoảnh khắc Lục Cửu lang mất sức và thay đổi chiêu thức, rồi thừa cơ tấn công. Đúng như dự đoán, khi Lục Cửu lang cưỡi ngựa lùi về sau, Trường Canh chớp lấy thời cơ, lao tới toan hạ gục đối thủ. Nhưng Lục Cửu lang bất ngờ nghiêng người, trong nháy mắt dùng một tay trở ngược thương quét ngang, đầu thương gỗ đánh trúng Trường Canh, khiến anh ta ngã ngựa ngay tại chỗ.
Hàn Bình Sách ở trên khán đài nhìn rõ quá trình, nói, “Trường Canh quá vội, đã mắc bẫy của hắn. Chiêu này thực quỷ quyệt, không giống những gì muội dạy.”
Suy đoán này hoàn toàn chính xác, đó chính là chiêu thức do Lục Cửu lang tự mình nghĩ ra. Hắn không thể đối đầu trực diện với Hàn Thất nên đã nghĩ nhiều mưu mẹo để bù đắp. Dù không hiệu quả với Hàn Thất nhưng lại rất hữu dụng với Trường Canh.
Trường Canh không thể ngờ rằng mình lại thua trước tên tiểu tử gian xảo này. Nhìn Lục Cửu lang ung dung cưỡi ngựa, anh ta không thốt nổi một lời, chỉ nở một nụ cười khinh bỉ đầy chua chát. Trường Canh cố gắng đứng dậy nhưng cơn đau dữ dội từ lồng ngực khiến anh ta không chịu nổi, miệng thổ huyết, trong khi xung quanh dậy tiếng hò reo như sấm vang.
Việc Xích Hỏa quân thắng Thanh Mộc quân và giành được ngôi đầu về thương thuật khiến mấy vạn binh sĩ vui mừng hò hét. Chiến hữu của Lục Cửu lang trong cận vệ doanh càng la hét cười to như điên.
Trên khán đài, các ông lớn cũng không tiếc lời khen ngợi. Hàn Nhung Thu rất hài lòng, nói với Bùi Hựu Tĩnh, “Kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác, ông thấy sao?”
Bùi Hựu Tĩnh vốn thông thạo thương mã, là người sành sỏi, nhìn thấy một kẻ trước đây như bùn nhão nay đã hoàn toàn lột xác, kinh ngạc thốt lên, “Thật thần kỳ, tương lai nhất định là một viên tướng tài, rèn giũa thế nào mà hay vậy?”
Hàn Nhung Thu cười, “Có lẽ là mấy năm gần đây đã chín chắn hơn, học được cách tiến bộ.”
Quả thật Lục Cửu lang đã trở nên chững chạc hơn rất nhiều, sau khi thắng trận cũng không còn quên mình như trước. Hắn kìm nén niềm vui sướng, cưỡi ngựa đi một vòng để đáp lại sự hoan nghênh. Bùi Hành Ngạn nhìn hắn với ánh mắt căm hận, sắc mặt càng thêm âm u.
Hàn Thất ra dấu tay, tiếng kèn lệnh vang lên, sự náo nhiệt của chúng binh sĩ nhanh chóng lắng xuống, mang theo niềm vui chờ đợi phần thưởng dành cho người chiến thắng.
Kỷ luật nghiêm minh, vạn người như một, Bùi Hựu Tĩnh không khỏi tán thưởng, “Thật là một cô con gái tài giỏi.”
Bùi Hành Ngạn hằm hằm nãy giờ đột nhiên đứng bật dậy, lớn tiếng nói với Hàn Nhung Thu, “Cuộc thi đấu thật đặc sắc, cháu cũng cảm thấy ngứa ngáy, muốn thỉnh Hàn Thất tướng quân xuống đài giao đấu một trận, mong Hàn đại nhân cho phép!”
Bốn năm trước, Hà Tây đã khôi phục được mười một châu, hoàng đế vô cùng phấn khởi, huynh trưởng Hàn gia vào Trường An được phong làm Kim ngô vệ Đại tướng quân, lưu lại kinh đô. Hàn Nhung Thu được phong làm Hà Tây Tiết độ sứ, kiêm chức Quản nội Quan sát Xử trí sứ, Kiểm hiệu Lễ bộ Thượng thư và Kim ngô Đại tướng quân, thực ấp hai ngàn hộ, phong thực ba trăm hộ, trở thành một trong mười Tiết độ sứ của thiên hạ.
Giờ đây, nếu Hàn Nhung Thu đến thành Thiên Đức, ngay cả Phòng ngự sứ Chu Nguyên Đình cũng phải kính lễ bậc dưới.
Quả thật Hàn Nhung Thu không phụ lòng mong đợi của mọi người. Ông khuyến khích canh tác, bảo vệ thương nhân, để dân chúng an cư lạc nghiệp, hàng hóa lưu thông thuận lợi, năm sau càng thịnh vượng hơn năm trước, tạo nên cảnh phồn vinh chưa từng có ở vùng biên cương, dân chúng không ngớt lời khen ngợi, nhiều bộ lạc cũng vì đó mà tự nguyện quy hàng.
Cuộc tranh tài lần này lấy danh nghĩa là tỉ thí võ nghệ, nhưng thực chất là đại hội, không chỉ có các tướng lĩnh năm quân tham gia mà còn có nhiều quan lớn và hào tộc từ mười một châu đến xem. Rất nhiều người lần đầu tiên bước vào đại doanh Xích Hỏa lừng danh.
Gia chủ nhà họ Triệu, Triệu Xa, xuất thân là võ tướng, nay sống trong nhung lụa nên bụng đã phát phệ, song ông vẫn giữ được vẻ phong độ thời trẻ. Ông đã thôi nắm binh quyền từ sau trận chiến Lan Châu, giao lại công việc quân sự cho các con trai. Bấy giờ ông quét mắt nhìn một lượt, bảo, “Thường ngày bảo với con mà con cứ không phục, thử nhìn xem đại doanh Hàn gia này so với nhà ta thế nào?”
Triệu Anh thấy hàng vạn binh sĩ của Xích Hỏa doanh xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, khí thế uy nghiêm như một khu rừng sắt, thao trường rộng lớn nhưng không hề nghe thấy một tiếng động, quân kỷ nghiêm minh bực này quả thực khó đạt được, khiến hắn không khỏi im lặng.
Triệu Xa lẩm bẩm, “Nghe nói người nắm quyền Xích Hỏa quân không phải là đàn ông Hàn gia mà là con gái nhà họ, thật là lợi hại.”
Triệu Anh còn chưa kịp đáp lại thì đã thấy gia chủ Bùi thị bước tới, không thể không chào hỏi.
Bùi Hựu Tĩnh và nhà họ Triệu có quan hệ khá thân thiết, vừa nhìn thấy Triệu Xa liền trêu, “Lần trước ông còn nói chưa chắc sẽ đến, sao giờ lại rảnh rỗi thế này? Rốt cuộc là nể tình Hàn đại nhân hay là vì lời mời của vị phu nhân nào đó?”
Triệu Xa dở khóc dở cười, giả vờ không thấy người phụ nữ mặc váy dài ở phía xa, “Mồm miệng ông chưa bao giờ tha cho ai, ta đến hay không cũng đều sai.”
Gia chủ nhà họ Triệu và An phu nhân từng có quan hệ, điều này không phải bí mật trong giới hào tộc Hà Tây.
Triệu Xa có nhiều thê thiếp, An phu nhân cũng không hề cô đơn. Dù tình cảm ngày xưa đã phai nhạt từ lâu nhưng đối với việc làm ăn của nhà họ An, nhà họ Triệu vẫn ngầm bảo vệ, An phu nhân cũng hào phóng đáp lại, sự ăn ý xây dựng từ quyền lực và tiền bạc bền vững hơn nhiều so với thứ tình cảm thoáng qua.
An phu nhân vấn tóc cao, cài đầy trâm ngọc lấp lánh rực rỡ mà không kém phần nặng nề. Bà dặn dò con gái yêu, “Bên cạnh Triệu đại nhân là Bùi đại nhân, người trẻ tuổi phía sau chính là thiếu chủ Bùi gia.”
An Anh giờ đây đã trở thành một thiếu nữ yêu kiều, cũng đến độ tuổi kết hôn. An phu nhân đã chọn đi chọn lại trong các hào môn ở Sa Châu nhưng khó có người mẹ con vừa ý, thế là lần này bà dẫn con gái đi cùng để xem xét thêm.
An Anh nghe lời mẹ nhìn sang, trông thấy một lang quân trẻ tuổi tuấn tú, thần thái kiêu ngạo tựa như một viên ngọc, cao quý mà khó tiếp cận.
Thanh niên đó nhận ra ánh mắt của An Anh, dường như nhìn thấu tâm tư của hai mẹ con, lộ ra nụ cười mỉa mai.
An Anh không ngờ đối phương lại kiêu căng như vậy, má cô bỗng nóng bừng, hổ thẹn quay mặt đi chỗ khác, còn An phu nhân không để ý, lúc này khán đài đang trở nên náo nhiệt, Hàn đại nhân đã đến.
Hàn Nhung Thu tuy có thân phận cao quý nhưng rất dễ gần, vui vẻ trò chuyện cùng mọi người, bên cạnh ông còn có một người con trai đi cùng.
An Anh từng gặp người này trong yến tiệc, nhận ra đó là Hàn tiểu tướng quân lừng danh, cô càng tò mò về Hàn Thất tiểu thư trong truyền thuyết, nhưng đối phương chưa bao giờ tham dự các yến tiệc xã giao. Nàng nhìn quanh một hồi mà chẳng thấy bóng dáng người ấy đâu, không khỏi có phần thất vọng.
Các ông lớn lần lượt vào chỗ ngồi, trống quân vừa điểm, hàng vạn binh sĩ lập tức thay đổi đội hình, tựa như từng đợt sóng phân thành bốn phương, lấy sân thi đấu làm trung tâm, bọn họ di chuyển một cách trật tự, tiến lùi không rối loạn.
An Anh nhìn chăm chú không rời mắt, đang thán phục thì một tướng lĩnh mặc đồ đen bước lên khán đài, cúi chào Hàn đại nhân.
Tuy người đó hành động như đàn ông nhưng lại là một nữ tướng trẻ tuổi xinh đẹp, lông mày đen nhánh, cánh môi đỏ thắm, dung mạo rực rỡ lạnh lùng, phong thái anh dũng tuyệt vời.
An Anh là tiểu thư nhà hào tộc, cũng đã gặp không ít mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một người có khí chất độc đáo đến vậy, nhìn mà không khỏi ngẩn ngơ, cho tới khi tiếng trống trận rộn rã vang lên, cô nàng mới bừng tỉnh.
Khán đài rộ lên tiếng bàn tán, An phu nhân cũng không nhịn được đánh giá, “Xích Hoàng của Hàn gia đấy ư?”
Hàn Thất tiểu thư đứng bên rìa khán đài, nhìn xuống hàng vạn binh sĩ, vẻ mặt điềm tĩnh không vui không giận, nhưng trên người lại tập trung vô số ánh mắt.
Khó khăn lắm An Anh mới dời mắt khỏi Hàn Thất, phát hiện vị Bùi thiếu chủ kiêu ngạo kia cũng đang nhìn Hàn Thất tiểu thư, ánh mắt hắn ta sắc bén như có mối thù hận nào đó.
***
Nội dung tỉ thí lần này bao gồm cưỡi ngựa bắn cung, thương thuật và đấu vật. Những người tham gia đều là tinh anh được sàng lọc kỹ lưỡng, cuộc đấu diễn ra cực kỳ gay cấn, mỗi trận đấu đều thu hút sự bàn luận cổ vũ, từ các quan lại đến binh lính đều hào hứng.
Sử Dũng không tinh thông cung thuật, thương thuật cũng chỉ ở mức tầm thường, nhưng bù lại hắn sở hữu sức mạnh phi thường, đặc biệt xuất sắc trong môn đấu vật, và quả thật hắn ta rất có năng lực. Sau khi thắng liền nhiều trận đấu, hắn đã tiến vào vòng chung kết. Đối thủ của hắn đến từ Hậu Thổ quân, là một nhà sư cũng lực lưỡng không kém. Hai người quấn lấy nhau trên võ đài, giằng co đến mức trời đất quay cuồng, dùng chân kẹp cổ nhau, không ai chịu buông ai, cả hai đều bị siết đến mức mặt mày tím tái. Cuối cùng, nhà sư nhỉnh hơn một chút, khóa chặt Sử Dũng làm hắn ngất xỉu, thua trận một cách đáng tiếc.
Cận vệ doanh thở dài, hy vọng còn lại đổ dồn vào Lục Cửu lang.
Hạng mục đấu vật đã có kết quả, tiếp theo là phần thi thương thuật mà Lục Cửu lang đã chọn.
Khác với đấu vật, những người giỏi thương thuật thường cao ráo và nhanh nhẹn, khi cưỡi ngựa lại càng thêm oai dũng. Đặc biệt là Lục Cửu lang với vóc dáng cao ráo, vai rộng eo thon, lại có gương mặt tuấn tú, ngay khi vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của đông đảo người xem.
An Anh trên khán đài nhận ra hắn, suýt nữa buột miệng gọi tên, may mà kịp thời kìm nén.
An phu nhân phe phẩy quạt lụa, đôi mắt xoáy sâu đầy hứng thú, chợt cảm thấy gương mặt này sao mà quen thuộc thế. Bà ngạc nhiên nhìn sang con gái.
An Anh đỏ bừng mặt, vừa uất ức vừa hờn dỗi, “Mẹ này, con đã nói là anh ta không phải kẻ lừa đảo, nhưng mẹ cứ không tin!”
An phu nhân bật cười đầy bực tức, khó tin nhìn thêm vài lần nữa, nhớ lại nhà họ Triệu từng báo rằng có con gái nhà họ Hàn ngăn cản, lẩm bẩm, “Hàn Thất tiểu thư quả là biết cách dạy dỗ, thằng nhóc này đã hoàn toàn lột xác.”
Tim An Anh đập loạn, mấy năm không gặp, chàng thiếu niên thanh tú ngày nào giờ đã trở thành một nam nhi dũng mãnh.
Bên kia khán đài, Bùi Hành Ngạn cũng nhận ra kẻ thù, “Lục Cửu lang!”
Tuy Bùi Hựu Tĩnh ghét cay ghét đắng người này, nhưng đã nhận lễ trọng từ Hàn gia nên đương nhiên sẽ không tính toán thêm. Ông ta làm như vô tình trò chuyện với Hàn Nhung Thu, “Hắn cũng lên đấu à? Coi bộ sẽ khó đây nhỉ?”
Hàn Nhung Thu vui vẻ mỉm cười, liếc nhìn, “Thanh niên có chí tiến thủ, đương nhiên phải cho cơ hội.”
Hàn Bình Sách nghe vậy bĩu môi, em gái tự tay dạy dỗ mấy năm, dù có là khúc gỗ cũng phải thành tài. Chàng bước đến cạnh em gái, nói, “Tốt nhất hắn ta chớ để thua quá nhanh, Bùi gia đang chờ xem trò cười đấy.”
Hàn Thất cúi mắt nhìn xuống, thản nhiên nói, “Không đến mức đó đâu.”
***
So tài thương thuật không chỉ là thử thách về kỹ năng dùng thương mà còn đòi hỏi khả năng cưỡi ngựa điêu luyện.
Lục Cửu lang với thương pháp uyển chuyển nhanh chóng cộng thêm khả năng cưỡi ngựa thành thạo, đã chiến thắng ba trận liên tiếp. Và với một trận may mắn được miễn thi, hắn thuận lợi tiến vào vòng chung kết, thu hút sự chú ý của mọi người, tên của hắn cũng lọt vào tai quý nhân trên khán đài.
Triệu Anh cảm thấy cái tên này rất quen nhưng lại không nhớ nổi gương mặt. Mãi đến khi nhìn thấy Hàn Thất tiểu thư, y mới chợt nhớ ra, không khỏi kinh ngạc, ghé sát tai xì xào với cha mình, Triệu Xa cũng bất ngờ không kém.
An Anh nghiêng người tới trước, chăm chú quan sát từng động tác của Lục Cửu lang, trong lòng không ngừng dậy sóng.
An phu nhân chống cằm, lòng tiếc rẻ. Suýt nữa bà ta đã đưa được chàng trai mạnh mẽ và tuấn tú đó lên giường rồi, nhưng lại bị Hàn Thất tiểu thư chiếm mất.
Lục Cửu lang không hề biết đến những biến động trên khán đài, chỉ chăm chú vào đối thủ trong trận quyết đấu. Trùng hợp thay, đối thủ lần này lại là một người quen đến từ Thanh Mộc quân – Trường Canh, thân tín của Hàn Bình Sách và cũng là thủ lĩnh của cận vệ doanh.
Từ nhỏ Trường Canh đã theo chủ nhân tập luyện, thương pháp và kỹ năng cưỡi ngựa đều rất xuất sắc. Lần này anh ta quyết tâm giành ngôi vô địch, không ngờ đối thủ lại là Lục Cửu lang. Tuy đã nghe về danh tiếng của Lục Cửu lang trong Xích Hỏa quân, Trường Canh cũng không để tâm, cho đến khi chứng kiến tài năng của hắn trong trận đấu thì anh ta mới thực sự cảm thấy bất ngờ.
Trận đấu diễn ra khá đặc sắc, bởi lẽ thương thuật của Lục Cửu lang được học từ Hàn Thất, nhưng Hàn Thất và Trường Canh đều được Hàn Bình Sách đích thân truyền dạy. Kết quả là cả hai người rất quen thuộc với chiêu thức của đối phương, dẫn đến một cuộc đấu ngang tài ngang sức, lâm vào thế cầm cự.
Trường Canh tấn công mạnh mẽ, Lục Cửu lang lại sử dụng chiến thuật phòng thủ né tránh, quá mực cẩn trọng. Sau nhiều lần không thể hạ gục đối thủ, Trường Canh bắt đầu mất kiên nhẫn, cố tình khiêu khích, “Tiểu tử, ngươi chỉ biết trốn tránh thôi sao?”
Lục Cửu lang vẫn không đáp, tiếp tục vận dụng thương pháp một cách khéo léo.
Trường Canh tiếp tục chế giễu, “Có phải ngươi vốn là kẻ hèn nhát, sợ phải đối đầu với kẻ địch mạnh không?”
Lục Cửu lang thoắt nổi giận, hắn chuyển sang tấn công trực diện với hàng loạt những cú đâm thọc nhanh như gió, bóng thương dày đặc. Trường Canh đắc ý, một mặt chống đỡ, một mặt chờ đợi khoảnh khắc Lục Cửu lang mất sức và thay đổi chiêu thức, rồi thừa cơ tấn công. Đúng như dự đoán, khi Lục Cửu lang cưỡi ngựa lùi về sau, Trường Canh chớp lấy thời cơ, lao tới toan hạ gục đối thủ. Nhưng Lục Cửu lang bất ngờ nghiêng người, trong nháy mắt dùng một tay trở ngược thương quét ngang, đầu thương gỗ đánh trúng Trường Canh, khiến anh ta ngã ngựa ngay tại chỗ.
Hàn Bình Sách ở trên khán đài nhìn rõ quá trình, nói, “Trường Canh quá vội, đã mắc bẫy của hắn. Chiêu này thực quỷ quyệt, không giống những gì muội dạy.”
Suy đoán này hoàn toàn chính xác, đó chính là chiêu thức do Lục Cửu lang tự mình nghĩ ra. Hắn không thể đối đầu trực diện với Hàn Thất nên đã nghĩ nhiều mưu mẹo để bù đắp. Dù không hiệu quả với Hàn Thất nhưng lại rất hữu dụng với Trường Canh.
Trường Canh không thể ngờ rằng mình lại thua trước tên tiểu tử gian xảo này. Nhìn Lục Cửu lang ung dung cưỡi ngựa, anh ta không thốt nổi một lời, chỉ nở một nụ cười khinh bỉ đầy chua chát. Trường Canh cố gắng đứng dậy nhưng cơn đau dữ dội từ lồng ngực khiến anh ta không chịu nổi, miệng thổ huyết, trong khi xung quanh dậy tiếng hò reo như sấm vang.
Việc Xích Hỏa quân thắng Thanh Mộc quân và giành được ngôi đầu về thương thuật khiến mấy vạn binh sĩ vui mừng hò hét. Chiến hữu của Lục Cửu lang trong cận vệ doanh càng la hét cười to như điên.
Trên khán đài, các ông lớn cũng không tiếc lời khen ngợi. Hàn Nhung Thu rất hài lòng, nói với Bùi Hựu Tĩnh, “Kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác, ông thấy sao?”
Bùi Hựu Tĩnh vốn thông thạo thương mã, là người sành sỏi, nhìn thấy một kẻ trước đây như bùn nhão nay đã hoàn toàn lột xác, kinh ngạc thốt lên, “Thật thần kỳ, tương lai nhất định là một viên tướng tài, rèn giũa thế nào mà hay vậy?”
Hàn Nhung Thu cười, “Có lẽ là mấy năm gần đây đã chín chắn hơn, học được cách tiến bộ.”
Quả thật Lục Cửu lang đã trở nên chững chạc hơn rất nhiều, sau khi thắng trận cũng không còn quên mình như trước. Hắn kìm nén niềm vui sướng, cưỡi ngựa đi một vòng để đáp lại sự hoan nghênh. Bùi Hành Ngạn nhìn hắn với ánh mắt căm hận, sắc mặt càng thêm âm u.
Hàn Thất ra dấu tay, tiếng kèn lệnh vang lên, sự náo nhiệt của chúng binh sĩ nhanh chóng lắng xuống, mang theo niềm vui chờ đợi phần thưởng dành cho người chiến thắng.
Kỷ luật nghiêm minh, vạn người như một, Bùi Hựu Tĩnh không khỏi tán thưởng, “Thật là một cô con gái tài giỏi.”
Bùi Hành Ngạn hằm hằm nãy giờ đột nhiên đứng bật dậy, lớn tiếng nói với Hàn Nhung Thu, “Cuộc thi đấu thật đặc sắc, cháu cũng cảm thấy ngứa ngáy, muốn thỉnh Hàn Thất tướng quân xuống đài giao đấu một trận, mong Hàn đại nhân cho phép!”