Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 20: Kẽ hở sống chết



Trần Bán Phường đã phải rời giường khi trời còn chưa sáng, lại thêm một đống việc chờ gã giải quyết. Trước khi ra cửa, gã không quên dặn dò Tú Hương, “Không cần ngươi canh chừng ngục giam, con Kiều cũng không ra khỏi viện được, có điều gần đây nó om sòm quá, mẹ ta chắc chắn không vui, ngươi phải hầu hạ cẩn thận, nếu lơ là coi chừng cái mạng ngươi.”
Tú Hương ngoan ngoãn đáp lời, tiễn chủ nhân đi rồi khép cửa lại. Trời còn mờ mịt, người trong nhà vẫn chưa dậy. Nàng ngáp một cái, đặt thùng phân vào góc sân chờ bà ở đến thu dọn, bất thình lình bị một bàn tay bóp chặt cổ.
“Lục Cửu lang đang ở đâu?”
Tú Hương tưởng kẻ trộm vào nhà, xém chút nữa đã tè ra quần, nghe thấy câu hỏi mới hoàn hồn, cố gắng mở mắt nhìn kỹ. Ngày trước ở lầu xanh nàng ta gặp nhiều biết nhiều, nhìn ra người trước mặt tuy ăn vận như thiếu niên nhưng rõ ràng là một cô gái, gương mặt trẻ trung, lông mi cong dài, tuy đã che mặt song có thể nhận thấy không phải người thường.
Ngón tay của đối phương vừa siết lại, đầu óc Tú Hương trở nên mụ mẫm, tiếng kêu cứu tắc nghẹn ở cổ, nàng ta vội chỉ về phía địa lao, thiếu nữ kéo nàng đi tới.
Qua một khoảng sân, ngón tay của thiếu nữ nới lỏng, Tú Hương không nhịn được lên tiếng, “Hắn không phải người tốt.”
Thiếu nữ liếc nàng ta, không nói gì.
Tú Hương lấy hết can đảm, “Lục Cửu lang là mối họa, chủ nhân của Trần phủ rất hung ác, cô cứu hắn là tự hại mình.”
Thiếu nữ vẫn không trả lời, Tú Hương chỉ hy vọng đám lính gác biết được sự việc, miệng lẩm bẩm, “Hắn vừa phóng túng vừa vô lương tâm, dựa vào vẻ bề ngoài giả bộ ngoan hiền để lấy lòng, không biết đã lừa tình lừa tiền bao nhiêu phụ nữ, đẩy bọn họ vào cảnh khốn khổ.”
Thiếu nữ mở miệng, “Cô cũng bị hắn lừa?”
Tú Hương nghe vậy, sống mũi cay cay, “Ta và chủ cũ đều bị hắn hại thê thảm, ngay cả tiểu thư Trần gia tới giờ vẫn còn mơ tưởng, coi hắn là tình lang tốt nhất thế giới.”
Ánh mắt thiếu nữ thoáng hiện lên chút thương hại, “Không cần lo lắng, ta tìm hắn không liên quan đến chuyện nam nữ.”
Tú Hương không quan tâm đối phương đến vì chuyện gì, chỉ biết tim đập thình thịch khi gần tới cửa địa lao. Vừa nhìn thấy lính gác gật gù ngoài cửa, thiếu nữ bỗng vung tay, một viên đá bay ra đập vào đầu lính gác khiến hắn ngất xỉu.
Thiếu nữ tìm được chìa khóa từ lính gác, rút lấy một cây đuốc gần đó, ép Tú Hương vào ngục giam.
Lục Cửu lang thực sự ở bên trong, nhưng cực kỳ thê thảm, khó lòng nhận ra khuôn mặt ban đầu. Hắn bị treo trên giá gỗ, mặt mũi bị đánh bầm dập, thân thể bị roi quất chi chít vết thương, hai chân sưng tấy, máu chảy đầy đất, lũ chuột bu lại liếm láp ngon lành, thấy người đến mới chạy đi.
Dù Tú Hương rất hận Lục Cửu lang, nhưng khi thấy bộ dạng hắn như vậy thì hai chân mềm nhũn, răng va lập cập.
Lục Cửu lang đau đến tê dại, biết rõ khi trời sáng người Hà Tây sẽ rời thành, và hắn sẽ chết. Địa lao ẩm ướt lạnh lẽo, hắn chìm trong bóng tối mờ mịt không biết bao lâu, đột nhiên có ánh sáng chiếu vào.
Hắn dùng chút sức lực cuối cùng mở mắt, thấy một bóng dáng nhỏ nhắn cầm đuốc đứng phía trước, địa lao u tối bỗng tràn ngập sự sống.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, phát ra tiếng thều thào, “… Hàn… Thất…”
Tiểu Thất cắt dây thừng, đỡ hắn xuống. Lục Cửu lang ngã xuống đất, đôi chân đau đớn dữ dội, toàn thân co giật, mồ hôi lạnh túa ra.
Tiểu Thất kiểm tra, phát hiện xương chân không gãy nhưng da thịt đã sưng tấy, không thể đi lại, nàng nhìn sang Tú Hương bên cạnh, “Nếu ta là ngươi, ta sẽ quay về phòng như chưa biết gì.”
Tú Hương toát mồ hôi lạnh, cố gắng lê bước dựa tường mà đi.
Tiểu Thất nhét vào miệng Lục Cửu lang một viên thuốc trị thương, cõng hắn rời khỏi địa lao. Coi như Tú Hương còn biết nặng nhẹ, không hô hoán, trong nhà vẫn yên tĩnh. Lục Cửu lang run lên vì đau đớn, cái đầu vô lực tựa vào vai nàng, cũng cố nhịn đau không kêu một tiếng.
Tiểu Thất đánh ngất tên canh gác, lấy áo chùng bọc Lục Cửu lang lại, lặng lẽ rời khỏi Trần phủ. Người sau lưng tỏa mùi máu tanh nồng nặc, thân thể lạnh ngắt cứng đờ, tuy đã cho uống thuốc nhưng dẫu sao cũng là người chưa từng chịu khổ, không biết có chịu nổi không.
Bấy giờ trời đã sáng tỏ, anh hùng Hà Tây sắp rời đi, toàn thành vô cùng nhộn nhịp, phố xá càng lúc càng tấp nập, những hàng quán lớn tiếng chào mời. Tiểu Thất chỉ có thể cõng Lục Cửu lang đi vào hẻm nhỏ, khổ sở loay hoay, hắn bị thương quá nặng không thể rời thành, mà ở lại thì không ai chăm sóc, quả thật khó khăn.
Một người đánh xe ngựa đang chờ chủ nhân ở đầu hẻm, trông thấy nàng bịt mặt cõng một thiếu niên thì ngạc nhiên không chớp mắt.
Lục Cửu lang chợt mở miệng, “Nếu… cô đã cứu ta… ta cũng… nói cho cô một chuyện…”
Tiểu Thất đang phiền lòng, nghe hắn nói ngắt quãng mà chỉ muốn hắn im lặng. Bỗng một câu lọt vào tai, nàng dừng bước, hai mắt lạnh lùng nhìn hắn, rồi đột ngột lao về phía người đánh xe ngựa, cướp ngựa đỡ Lục Cửu lang lên trước sau đó nhảy lên sau, thúc ngựa chạy ra đường lớn.
Người đánh xe ngựa ngớ ra, một lúc sau mới kêu lên, “Ngựa của ta! Mẹ kiếp! Có kẻ cướp ngựa giữa ban ngày ban mặt!”
***
Đường lớn trong thành lại một lần nữa chật cứng người, bên ngoài phủ Phòng ngự sứ dựng lên một đài tiễn khách, trải thảm đỏ, quét dọn sạch sẽ trong vòng ba mươi trượng, chờ thành chủ và khách uống rượu tiễn biệt xong sẽ tiễn khách rời thành, theo đó, lệnh đóng cổng thành kéo dài nhiều ngày cũng sẽ được dỡ bỏ.
Sách không thể lại gần bèn tìm một mái nhà đối diện mà ngồi chồm hỗm, trông thấy nhiều quan lớn đến dự, kể cả Đồng Thiệu mặt mày u ám.
Sách vừa nhìn cảnh tiễn biệt trên đài vừa tìm kiếm em gái trong đám đông, nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy đâu mà mặt trời càng lúc càng cao, không khỏi lo lắng.
Sau khi chủ khách nói lời chia tay, đài tiễn khách trống huơ, mọi người bước lên thảm đỏ đi về phía cổng thành.
Đám đông bắt đầu phấn khích, ai cũng muốn kiễng chân để nhìn thoáng qua các nhân vật vĩ đại lần cuối. Khi dòng người ùn ùn đổ xô tới trước, Sách chợt cảm nhận được nguy hiểm.
Người dân ùa ra từ phố lớn ngõ hẻm tạo thành một dòng xoáy khổng lồ. Những người yếu ớt đã tỏ ra kinh hoàng, họ bị dòng người cuốn đi, mà đám đông như một bức tường sắt, ép chặt lồng ngực đến mức muốn vỡ tung, tiếng kêu cứu bị lấn át bởi tiếng ồn ào. Vệ binh gào rát họng cũng không ngăn nổi đám đông, thậm chí còn bị cuốn theo, chân tay luống cuống.
Các quan viên cảm nhận được điều bất thường, lùi về đài tiễn khách, mặt mày biến sắc.
Sách nhảy lên mái nhà chạy lại gần, càng nhìn càng kinh hãi.
Đám đông dày đặc tựa như cơn lốc xoáy, có người phụ nữ bị ép đến rách áo, khóc thét lên; có bà lão lớn tiếng gọi con, lại bị vô số chân tay giẫm đạp; dù có người cố gắng đỡ lấy thì phía sau vẫn liên tục đẩy tới, mọi giãy giụa kêu cứu đều vô ích, ngay cả đàn ông khỏe mạnh cũng chẳng làm được gì.
Tiết Quý ra lệnh cho Chấp pháp vệ cưỡng chế tách rời đám đông, tạm ngăn chặn dòng người.
Sách thấy đài tiễn khách tạm thời an toàn, thoáng thở phào, bỗng từ xa trông thấy có người chạy trên mái nhà, chàng giật mình kinh hãi.
Người đến chính là tiểu Thất, khăn bịt mặt rơi ra, mặt đỏ bừng, quần áo tóc tai đều ướt đẫm, trên lưng còn cõng một người.
Hai anh em nhìn nhau từ xa, tiểu Thất giơ một tay lên, nhanh chóng làm vài động tác.
Sách lập tức quay đầu, lia mắt tìm kiếm, đột nhiên phát hiện tửu lầu bên cạnh có điểm bất thường – ánh sáng sắc nhọn lóe lên từ khe cửa sổ, chàng nhanh chóng rút đoản đao bên hông ra rồi ném đi.
Rất nhiều quan lớn trên đài tiễn khách đang hãi hùng vì đám đông, bất thình lình một mũi tên sắc nhọn sượt qua Hàn Nhung Thu, găm sâu vào thảm đỏ.
Cùng lúc ấy, trong tửu lầu đối diện có người ngã xuống từ cửa sổ, một thanh đoản đao cắm ngay cổ họng, rơi vào đám đông.
Ngụy Hoằng hét lớn, “Có thích khách, bảo vệ đại nhân!”
Chu Nguyên Đình được các quan võ bao vây, ba người Phương Cảnh, Triệu Anh và Hoằng Hải bảo vệ Hàn Nhung Thu, ánh mắt cảnh giác.
Theo tiếng báo động, một nhóm hung đồ nhảy xuống từ lầu hai của các hàng quán gần đài tiễn khách, lăm lăm đao tấn công.
Vì Chấp pháp vệ đang đẩy lùi đám đông nên số lính bảo vệ ở đài tiễn khách bị giảm đi, nay đột ngột có đám hung đồ xuất hiện, các quan văn ai cũng hoảng sợ, có người run rẩy, có người la hét, có người lén lút lùi về sau; các quan võ hoặc xông lên chiến đấu như Ngụy Hoằng, hoặc bảo vệ bên cạnh Chu Nguyên Đình.
Hàn Nhung Thu có ít hộ vệ nhất nhưng lại là mục tiêu của đám hung đồ.
Bùi Hựu Tĩnh đứng xa Hàn Nhung Thu để tránh bị nghi ngờ, hai người nhìn nhau, Hàn Nhung Thu khẽ lắc đầu, không chút biến sắc.
Trên đài đao quang tàn nhẫn, dưới đài đám đông hỗn loạn, dân chúng kêu khóc chen lấn, âm thanh la hét triền miên không ngớt, chẳng hay đã có bao nhiêu người vô tội chết thảm.
Lão Hình rất hối hận vì hôm nay đã đến. Y dậy sớm chen lên đầu bằng được, kết quả bị kẹt trong đám đông, may nhờ có sức khỏe dày dặn trong quân nên vẫn đứng vững, còn cứu được thím Hồ. Thím Hồ ra ngoài tìm Sách, nhận ra lão Hình là người trong Các bèn đuổi theo, ai ngờ càng chen lấn càng ác liệt, suýt nữa bị giẫm chết, đến lúc nguy cấp được lão Hình kéo lên, sợ tới nỗi nước mắt nước mũi chảy đầm đìa, bám chặt lấy y không chịu buông.
Lão Hình đành dìu bà tiến lên, cứ tưởng đám đông chen chúc chỉ là chuyện bất trắc, nhưng y phát hiện một người đàn ông râu quai nón nhân lúc không ai để ý đâm chết vệ binh, sau đó cao giọng kích động, đẩy đám đông tiến lên từng bước.
Lão Hình lập tức nhận ra sự việc không ổn, nhưng xung quanh chật ních không một lối thoát, hai người đổ mồ hôi, ngược lại càng tiến đến gần đài tiễn khách, trơ mắt nhìn hung đồ bộc phát, đao vung tứ phía.
Vào lúc y lo lắng, có một thanh niên giẫm trên vai người chạy qua, tay cầm một cây gậy dài lao lên đài, chỉ nghe tiếng gió vù vù, trong chốc lát đã đánh gục ba tên hung đồ.
Chàng thanh niên ấy mày rậm mắt hổ, khí thế lạnh lùng, đầu gậy còn treo biển hiệu của tửu lầu, thế mà vào tay chàng liền trở thành cây thương dài bá đạo, mạnh mẽ sắc bén, vừa quét vừa chọc, không tên hung đồ nào bị đánh trúng mà không gãy xương đứt gân, không thể bò dậy.
Lão Hình há hốc mồm, kinh ngạc đến mức cứng đờ.
Thím Hồ cũng nhìn thấy, sợ hãi kêu lên, “… Sách… đó là Sách!”
Cuối cùng lão Hình cũng chắc mẩm mình không hoa mắt, song vẫn không tin nổi, người đang lấy một chọi nhiều, quét sạch bốn phương trên đài thực sự là Sách – người lúc nào cũng tươi cười, chân tay nhanh nhẹn, dáng vẻ trung thực đấy sao?
Thím Hồ cũng ngơ ngác, kẻ mê luyến Phồn cơ, tính tình ngây ngô mềm mỏng sao có thể có năng lực như thế?
Có thân thủ bậc này thì còn đi bán em gái làm gì!
Chương trước Chương tiếp
Loading...