Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên
Chương 106: Giương oai
Chủ tướng Tang Kết từng trải qua trận chiến ở Lan Châu, nghe hắn nói vậy thì cả kinh, “Vương tử cẩn thận, người Trung Nguyên rất xảo quyệt, vẫn nên lấy thủ làm trọng.”
Địch Ngân ỷ bản thân chinh chiến trăm trận, tất có thể nhìn ra Thiên Đức quân đã thật sự tan rã, không thể nào là giả, cần tranh thủ tiêu diệt cánh quân này trước khi quân đội Hà Tây kịp ứng phó, như vậy sĩ khí của đại quân đối phương ắt sẽ sụp đổ. Hắn hừng hực ý chí chiến đấu, không thèm để ý đến lời của Tang Kết, nhảy lên ngựa phát lệnh tấn công.
Quân Phồn trong thành đã chuẩn bị sẵn sàng, lực sĩ xoay guồng quay kéo xích mở cánh cổng bọc sắt, thiết kỵ binh hùng dũng xông ra, như đám hổ sói hung tợn lao vào bầy cừu hoảng loạn, Thiên Đức quân lập tức tan rã, binh sĩ bỏ chạy tứ tán.
Địch Ngân cầm đầu quân Phồn tàn sát bừa bãi, tinh thần dâng cao, dù trống trận ở nơi xa vang lên, khói bụi cuồn cuộn kéo đến thì hắn cũng mặc xác quan tâm. Với tình hình hiện tại, khi quân đội Hà Tây đến nơi cũng là lúc mọi chuyện đã kết thúc, hắn sẽ nhân cơ hội thừa thắng nghênh đánh, chỉ mất một trận để hủy diệt đối phương.
Tuyết rơi lả tả, cờ chiến của quân đội Hà Tây phấp phới tung bay, đại quân như cơn sóng đen cuộn trào ập đến. Địch Ngân dẫn thiết kỵ quân Phồn lao lên, hai bên va chạm tựa núi đè biển đổ, tiếng giết chóc và hò hét rạch ngang bầu trời.
Thiên Đức quân tan tác, vỡ trận ngay rìa chiến trường, không còn ai chú ý đến bọn họ. Bất thình lình có tiếng kèn vang lên, một đội quân ba nghìn người đột ngột quay lại dưới chân thành, lợi dụng lúc quân Phồn đang dốc sức giao chiến với quân đội Hà Tây mà chiếm cứ cổng thành Lương Châu.
Lục Cửu lang như con sói dữ dẫn đầu đội kỵ binh giáp đen, nhân lúc cổng thành chưa đóng, hắn vung Mạch đao xông vào. Lưỡi đao chém đến đâu thân xác quân địch đứt lìa đến đó, máu bắn tung tóe lên mái vòm thô ráp của cổng thành.
Quân Phồn kinh hoàng, vừa cố gắng triệu tập phản kháng vừa quay xích để đóng cổng thành.
Nhưng thế tấn công của Lục Cửu lang quá dữ dội, mượn áo giáp chống lại mưa tên, với sát khí cuồng bạo mở ra một con đường máu, chém chết lực sĩ đang kéo guồng quay, ba nghìn tinh binh từ phía sau tràn lên, cùng hắn vượt qua ung thành, kiểm soát được cổng ra vào.
Biến cố dưới chân thành diễn ra quá nhanh, Tang Kết trợn mắt há mồm, vừa định ra lệnh cho thuộc hạ chiếm lại thì kỵ binh của đối phương đã lao lên đầu tường, người đàn ông cưỡi ngựa cầm thanh đao đẫm máu như ma thần từ trên trời giáng xuống, khí thế oai nghiêm bao trùm lên ông ta.
Tang Kết bị ép phải cầm thương đón địch, song chỉ một khắc sau, đầu của ông ta đã rơi từ trên cao xuống, đập mạnh bên cạnh guồng quay dưới chân thành.
Thạch Đầu dẫn thân binh dỡ bỏ bẫy ngựa, chống lại đợt phản công của quân thủ thành. Lục Cửu lang bừng bừng khí thế chém đứt cột cờ trên thành, lá đại kỳ của quân Phồn lập tức rơi xuống.
Các tướng lĩnh Hà Tây thấy thế thì hiểu ngay, phe ta đã thành công chiếm được thành, cả đại quân bùng lên tiếng reo hò như thác đổ. Chẳng ai ngờ rằng Thiên Đức quân vô dụng ấy lại có thể một chiêu xoay chuyển cục diện, quả là phép nhiệm mầu.
Đôi mắt Hàn Minh Tranh sáng bừng lấp lánh, nàng kìm nén con tim đang đập rộn ràng, lau mồ hôi trong lòng bàn tay, dẫn theo Xích Hỏa quân xông thẳng lên trước.
Địch Ngân vẫn đang giao chiến ác liệt với tiền quân, hoàn toàn không ngờ thành đã thất thủ, hắn vừa kinh hãi vừa phẫn nộ đến khó tin, vội vã ra lệnh cho hậu quân đoạt lại cổng thành.
Hậu quân nhận lệnh xông lên, toan dùng lực lượng gấp bội hòng tiêu diệt ba nghìn Thiên Đức quân, cứu vãn tình hình.
Nhưng Hàn Minh Tranh cùng khinh kỵ binh đã lao đến, chặn đứng hậu quân ngay dưới chân thành, như một lá chắn sắt quyết không để đối phương tiến lên. Hai quân lập tức lao vào chém giết, Tư Trạm và Ngũ Thôi cũng ở đôi bên trợ chiến. Càng bị đối phương tấn công mạnh mẽ, Hàn Minh Tranh càng chiến đấu hăng say, máu trong người nàng sục sôi bùng cháy, hưng phấn cuồng nhiệt, trận chiến dưới thành còn khốc liệt hơn cả ngoài tiền tuyến.
Chủ lực quân Hà Tây mạnh mẽ tiến tới, từng bước hô vang sát phạt, khí thế ngút trời.
Quân Phồn thấy cờ phướn trên thành rơi xuống thì lâm vào hoảng loạn, chẳng hiểu đối phương dùng tà thuật gì, lại thấy hậu quân tấn công mấy đợt mà vẫn không đoạt lại được cổng thành, lòng quân dao động, sĩ khí dần tan rã.
Địch Ngân nghiến răng ken két, hiểu rằng đại thế đã mất, nếu cứ tiếp tục, chắc chắn hắn ta bị quân đội Hà Tây tiêu diệt, đành nén giận ra lệnh rút lui. Hàn Bình Sách tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội, lập tức dẫn quân truy kích, quân Phồn tử vong la liệt, tổn thất nhiều không đếm xuể.
Dù Xích Hỏa quân đã ngăn cản quân Phồn chi viện nhưng ba nghìn Thiên Đức quân trong thành vẫn vô cùng nguy hiểm.
Đấy là toán quân do chính tay Lục Cửu lang rèn luyện, gồm những tinh binh được tuyển từ toàn quân, trăm thân vệ trở thành đội trưởng, răm rắp nghe theo hiệu lệnh của chỉ huy, dẫu phải vượt núi đao biển lửa cũng chẳng hề nao núng, nhờ thế mới có thể một mạch chiếm được thành.
Lão Hình được chọn vào đội nhờ tài dùng thương, khi nhìn thấy lá cờ của quân giặc bị chém rơi, ông mừng rỡ phát điên, nhưng niềm vui còn chưa kịp lắng xuống thì quân Phồn thủ thành đã điên cuồng phản công, đầu thành trở thành cối xay thịt nghiền nát từng lớp binh sĩ, máu chảy xối xả như suối trên dốc cao.
Lục Cửu lang đứng chặn tại nơi hẹp nhất, thanh Mạch đao bá đạo vùng lên, chém giết không ngừng nghỉ; Ngụy Hoằng bị trúng tên ở cánh tay nhưng vẫn nghiến răng chiến đấu.
Lão Hình đánh đến nỗi trời đất quay cuồng, toàn thân đau nhức, song nếu dừng lại tất sẽ chết, ông buộc lòng liều mạng cầm cự, trước mắt chi chít quân địch, ba nghìn người nay chỉ còn lại vỏn vẹn vài trăm, ông gần như tuyệt vọng, dùng chút sức lực cuối cùng đâm chết một tên địch, lại giẫm trúng vũng máu trượt chân, suýt ngã xuống tường thành, đúng lúc này nghe thấy bên dưới có tiếng xôn xao.
Từng đội binh mã tinh nhuệ ào ào tiến vào ung thành, dẫn đầu là một tướng quân mặc giáp đen tua đỏ, tay cầm thương bạc, chính là Xích Hoàng của Hà Tây.
Lão Hình vỡ oà cảm xúc, sĩ khí lần nữa dâng cao, ông mừng đến phát khóc.
Hàn Minh Tranh chém giết nhiều tới nỗi toàn thân đẫm máu, giữ vững cổng thành như tường đồng vách sắt. Sau khi hậu quân Thổ Phồn tháo chạy, nàng lập tức quay vào thành chi viện, nàng múa thương như điên, hất bay một gã đội trưởng của quân Phồn, Ngũ Thôi dẫn theo Cận vệ doanh xông lên khiến quân thủ thành của địch tan rã.
Lục Cửu lang phi ngựa xuống thành, hội ngộ cùng Hàn Minh Tranh, hai người kề vai chiến đấu, khí thế giết địch bùng nổ như dòng nước xiết cuốn phăng tất thảy.
Xích Hỏa quân tấn công dồn dập, nhanh chóng đập tan ý chí chiến đấu của quân Phồn trong thành, khiến chúng hoảng hốt bỏ chạy đến các cổng thành khác.
Hàn Minh Tranh đã ra lệnh cho binh sĩ chia nhau canh giữ các cổng thành và trục đường chính, quét sạch tàn quân, phong tỏa kho lương và bắt giữ quan viên Thổ Phồn trong thành. Xích Hỏa quân được huấn luyện bài bản, hành động nhanh gọn dứt khoát, hỗn loạn trên phố nhanh chóng được dẹp yên.
Dân chúng trong thành chứng kiến từng toán quân Thổ Phồn bỏ chạy, ngay cả vàng bạc của cải cũng chẳng kịp mang theo, bọn họ bắt đầu tin rằng đại quân đã khống chế được thành trì, thậm chí có bô lão đội mâm bạc, mang nước canh run rẩy tiến ra nghênh đón.
Ngụy Hoằng nhìn khung cảnh trước mắt, cảm thấy thú vị đến mức quên cả vết thương ở cánh tay, bật cười sang sảng.
Lục Cửu lang đổ mồ hôi ròng ròng, tới tận khắc này mới thả lỏng, nhìn Hàn Minh Tranh nói, “Phủ của Địch Ngân ở phía Đông thành.”
Ngụy Hoằng nghe vậy lập tức tắt cười, quắc mắt nhìn Lục Cửu lang.
Hàn Minh Tranh hiểu ý, đáp lại, “Trận này công đầu thuộc về Thiên Đức quân, nhường ngươi đi trước.”
Lục Cửu lang rất muốn vuốt ve má nàng, đáng tiếc cả người dính bê bết máu, hắn ngạo nghễ mỉm cười, “Nghe ta, nàng đi trước đi.”
Hàn Minh Tranh không tranh cãi thêm, kéo dây cương, “Vậy ta đi trước, ngươi theo sau.”
Ngụy Hoằng biết trong phủ Địch Ngân có bảo khố, ông ta đã nhắm thứ đó từ lâu, ngay lập tức thay đổi sắc mặt, phẫn nộ nói, “Lục đại nhân có ý gì? Bọn ta liều mạng chiếm thành, ngươi lại chắp tay nhường bảo khố cho kẻ khác?”
Lục Cửu lang chẳng chút bận tâm, cười nhạt, “Ngụy đại nhân, không có mười mấy vạn quân đội Hà Tây thì ngài có chiếm nổi thành không?”
Ngụy Hoằng á khẩu, giận dữ đáp, “Thì sao hả? Thiên Đức quân chết chóc vô số, quân đội Hà Tây chỉ đợi thời cơ nhặt quả ngọt, dựa vào đâu mà bọn họ giành phần lớn! Hay ngươi chỉ muốn làm vui lòng phụ nữ?”
Lục Cửu lang lập tức nghiêm mặt, giọng đanh thép, “Dựa vào việc quân lương do ta xin, tinh binh do ta huấn luyện, kế sách do ta nghĩ ra, công đầu do ta chiếm, triều đình do ta ứng phó, đương nhiên không đến lượt Ngụy đại nhân quyết định!”
Ngụy Hoằng giận tím mặt.
Lục Cửu lang lại thả lỏng, nửa đùa nửa thật, “Vả lại ngài cũng thiệt thòi gì, một cái bảo khố đáng là bao? Chẳng phải Ngụy đại nhân đã cho người đi khám xét nhà cửa của quan viên và hào tộc Thổ Phồn rồi à? Vàng bạc châu báu chảy vào túi còn chê ít?”
Ngụy Hoằng bị hắn vạch trần, chỉ có thể hậm hực khép miệng.
Chủ lực quân đội Hà Tây đã quay trở lại sau khi truy đuổi tàn binh, Hàn Bình Sách dẫn đại quân vào thành, thấy tình hình đã được kiểm soát, lập tức thảo luận với Thiên Đức quân về phân chia khu vực quản lý. Lục Cửu lang chỉ bàn sơ sơ, vừa nghe nói phủ Địch Ngân đã bị chiếm thì giao hết mọi việc cho Ngụy Hoằng rồi nhanh chóng tiến về phía Đông thành.
Đội cận vệ trấn giữ phủ của Địch Ngân vô cùng trung thành, phải sau một trận chiến khốc liệt mới kết thúc, tử thi la liệt khắp nơi, Ngũ Thôi sai người dọn dẹp, Tư Trạm lo việc lục soát kho tàng. Phủ đệ nguy nga, xa hoa không thua kém hành cung, rõ ràng chính Địch Ngân cũng không ngờ sẽ thua trận nên chẳng hề đem theo một cốc vàng chén bạc nào, thế là bảo vật trong kho nghiễm nhiên rơi vào tay người khác.
Lục Cửu lang tìm Hàn Minh Tranh mãi không thấy, băng qua hết sân này đến sân khác, cuối cùng đến trước một căn nhà lộng lẫy có nữ thân vệ canh gác bên ngoài.
Hắn đẩy cửa bước vào, tấm rèm lụa mỏng nhẹ bay theo gió tựa tầng tầng mây khói bồng bềnh.
Con tim Lục Cửu lang đập thình thịch, hắn bước tới, đi qua từng lớp rèm, đẩy cánh cửa chạm trổ ở trong cùng ra, bất thình lình có luồng sáng từ trên cao chiếu xuống, làn hơi ấm áp phả vào mặt, trước mắt hiện ra một hồ nước tắm.
Mái nhà lợp ngói trong suốt, giữa gian có một đài đá năm bậc khắc hình cá chép chen lá sen, trên đỉnh đài là ngọc đạo hình giao long phun nước, suối nước nóng từ đó đổ xuống giữa đài. Tắm trong hồ nước nóng càng khiến dung nhan của Hàn Minh Tranh thêm phần diễm lệ, mái tóc đen ướt sũng, làn da trắng ngần như thấm đượm ánh trăng dịu dàng, nàng nhẹ nhàng tẩy gội giữa làn sương mờ ảo, thấy hắn bước vào cũng chẳng chút ngượng ngùng, chỉ khẽ nâng tay vẫy mời.
Lục Cửu lang không hề ngờ tới khung cảnh trước mắt, trong thoáng chốc đầu óc hắn trở nên trống rỗng, toàn thân căng cứng đau nhức, hắn gỡ bỏ giáp trụ nặng nề, giật phăng chiến bào đẫm máu và mồ hôi, cơ thể trần trụi giẫm lên bậc đá, mạnh mẽ tiến vào hồ nước nóng.
Nước suối ấm áp trào ra, cuốn trôi đi máu đỏ cùng bụi bẩn.
***
Hơi nước bốc lên qua cửa áp mái trên cao, hòa vào bầu trời mênh mông của thành Lương Châu.
Trong thành hỗn tạp bao âm thanh ồn ào, tiếng gọi tỳ nữ, tiếng van xin thê lương xen lẫn tiếng quát mắng chửi rủa. Quan lại Thổ Phồn hoảng hốt, bá tánh người Hán vui mừng, có kẻ trốn chui trốn lủi, có kẻ ôm vàng bỏ chạy, cũng không thiếu những kẻ lợi dụng cơ hội cướp bóc, lục soát nhà cửa, gây náo loạn khắp nơi.
Thành trì Trung Nguyên cuối cùng bị người Phồn xâm chiếm, nay đã chính thức trở về quốc thổ.
Địch Ngân ỷ bản thân chinh chiến trăm trận, tất có thể nhìn ra Thiên Đức quân đã thật sự tan rã, không thể nào là giả, cần tranh thủ tiêu diệt cánh quân này trước khi quân đội Hà Tây kịp ứng phó, như vậy sĩ khí của đại quân đối phương ắt sẽ sụp đổ. Hắn hừng hực ý chí chiến đấu, không thèm để ý đến lời của Tang Kết, nhảy lên ngựa phát lệnh tấn công.
Quân Phồn trong thành đã chuẩn bị sẵn sàng, lực sĩ xoay guồng quay kéo xích mở cánh cổng bọc sắt, thiết kỵ binh hùng dũng xông ra, như đám hổ sói hung tợn lao vào bầy cừu hoảng loạn, Thiên Đức quân lập tức tan rã, binh sĩ bỏ chạy tứ tán.
Địch Ngân cầm đầu quân Phồn tàn sát bừa bãi, tinh thần dâng cao, dù trống trận ở nơi xa vang lên, khói bụi cuồn cuộn kéo đến thì hắn cũng mặc xác quan tâm. Với tình hình hiện tại, khi quân đội Hà Tây đến nơi cũng là lúc mọi chuyện đã kết thúc, hắn sẽ nhân cơ hội thừa thắng nghênh đánh, chỉ mất một trận để hủy diệt đối phương.
Tuyết rơi lả tả, cờ chiến của quân đội Hà Tây phấp phới tung bay, đại quân như cơn sóng đen cuộn trào ập đến. Địch Ngân dẫn thiết kỵ quân Phồn lao lên, hai bên va chạm tựa núi đè biển đổ, tiếng giết chóc và hò hét rạch ngang bầu trời.
Thiên Đức quân tan tác, vỡ trận ngay rìa chiến trường, không còn ai chú ý đến bọn họ. Bất thình lình có tiếng kèn vang lên, một đội quân ba nghìn người đột ngột quay lại dưới chân thành, lợi dụng lúc quân Phồn đang dốc sức giao chiến với quân đội Hà Tây mà chiếm cứ cổng thành Lương Châu.
Lục Cửu lang như con sói dữ dẫn đầu đội kỵ binh giáp đen, nhân lúc cổng thành chưa đóng, hắn vung Mạch đao xông vào. Lưỡi đao chém đến đâu thân xác quân địch đứt lìa đến đó, máu bắn tung tóe lên mái vòm thô ráp của cổng thành.
Quân Phồn kinh hoàng, vừa cố gắng triệu tập phản kháng vừa quay xích để đóng cổng thành.
Nhưng thế tấn công của Lục Cửu lang quá dữ dội, mượn áo giáp chống lại mưa tên, với sát khí cuồng bạo mở ra một con đường máu, chém chết lực sĩ đang kéo guồng quay, ba nghìn tinh binh từ phía sau tràn lên, cùng hắn vượt qua ung thành, kiểm soát được cổng ra vào.
Biến cố dưới chân thành diễn ra quá nhanh, Tang Kết trợn mắt há mồm, vừa định ra lệnh cho thuộc hạ chiếm lại thì kỵ binh của đối phương đã lao lên đầu tường, người đàn ông cưỡi ngựa cầm thanh đao đẫm máu như ma thần từ trên trời giáng xuống, khí thế oai nghiêm bao trùm lên ông ta.
Tang Kết bị ép phải cầm thương đón địch, song chỉ một khắc sau, đầu của ông ta đã rơi từ trên cao xuống, đập mạnh bên cạnh guồng quay dưới chân thành.
Thạch Đầu dẫn thân binh dỡ bỏ bẫy ngựa, chống lại đợt phản công của quân thủ thành. Lục Cửu lang bừng bừng khí thế chém đứt cột cờ trên thành, lá đại kỳ của quân Phồn lập tức rơi xuống.
Các tướng lĩnh Hà Tây thấy thế thì hiểu ngay, phe ta đã thành công chiếm được thành, cả đại quân bùng lên tiếng reo hò như thác đổ. Chẳng ai ngờ rằng Thiên Đức quân vô dụng ấy lại có thể một chiêu xoay chuyển cục diện, quả là phép nhiệm mầu.
Đôi mắt Hàn Minh Tranh sáng bừng lấp lánh, nàng kìm nén con tim đang đập rộn ràng, lau mồ hôi trong lòng bàn tay, dẫn theo Xích Hỏa quân xông thẳng lên trước.
Địch Ngân vẫn đang giao chiến ác liệt với tiền quân, hoàn toàn không ngờ thành đã thất thủ, hắn vừa kinh hãi vừa phẫn nộ đến khó tin, vội vã ra lệnh cho hậu quân đoạt lại cổng thành.
Hậu quân nhận lệnh xông lên, toan dùng lực lượng gấp bội hòng tiêu diệt ba nghìn Thiên Đức quân, cứu vãn tình hình.
Nhưng Hàn Minh Tranh cùng khinh kỵ binh đã lao đến, chặn đứng hậu quân ngay dưới chân thành, như một lá chắn sắt quyết không để đối phương tiến lên. Hai quân lập tức lao vào chém giết, Tư Trạm và Ngũ Thôi cũng ở đôi bên trợ chiến. Càng bị đối phương tấn công mạnh mẽ, Hàn Minh Tranh càng chiến đấu hăng say, máu trong người nàng sục sôi bùng cháy, hưng phấn cuồng nhiệt, trận chiến dưới thành còn khốc liệt hơn cả ngoài tiền tuyến.
Chủ lực quân Hà Tây mạnh mẽ tiến tới, từng bước hô vang sát phạt, khí thế ngút trời.
Quân Phồn thấy cờ phướn trên thành rơi xuống thì lâm vào hoảng loạn, chẳng hiểu đối phương dùng tà thuật gì, lại thấy hậu quân tấn công mấy đợt mà vẫn không đoạt lại được cổng thành, lòng quân dao động, sĩ khí dần tan rã.
Địch Ngân nghiến răng ken két, hiểu rằng đại thế đã mất, nếu cứ tiếp tục, chắc chắn hắn ta bị quân đội Hà Tây tiêu diệt, đành nén giận ra lệnh rút lui. Hàn Bình Sách tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội, lập tức dẫn quân truy kích, quân Phồn tử vong la liệt, tổn thất nhiều không đếm xuể.
Dù Xích Hỏa quân đã ngăn cản quân Phồn chi viện nhưng ba nghìn Thiên Đức quân trong thành vẫn vô cùng nguy hiểm.
Đấy là toán quân do chính tay Lục Cửu lang rèn luyện, gồm những tinh binh được tuyển từ toàn quân, trăm thân vệ trở thành đội trưởng, răm rắp nghe theo hiệu lệnh của chỉ huy, dẫu phải vượt núi đao biển lửa cũng chẳng hề nao núng, nhờ thế mới có thể một mạch chiếm được thành.
Lão Hình được chọn vào đội nhờ tài dùng thương, khi nhìn thấy lá cờ của quân giặc bị chém rơi, ông mừng rỡ phát điên, nhưng niềm vui còn chưa kịp lắng xuống thì quân Phồn thủ thành đã điên cuồng phản công, đầu thành trở thành cối xay thịt nghiền nát từng lớp binh sĩ, máu chảy xối xả như suối trên dốc cao.
Lục Cửu lang đứng chặn tại nơi hẹp nhất, thanh Mạch đao bá đạo vùng lên, chém giết không ngừng nghỉ; Ngụy Hoằng bị trúng tên ở cánh tay nhưng vẫn nghiến răng chiến đấu.
Lão Hình đánh đến nỗi trời đất quay cuồng, toàn thân đau nhức, song nếu dừng lại tất sẽ chết, ông buộc lòng liều mạng cầm cự, trước mắt chi chít quân địch, ba nghìn người nay chỉ còn lại vỏn vẹn vài trăm, ông gần như tuyệt vọng, dùng chút sức lực cuối cùng đâm chết một tên địch, lại giẫm trúng vũng máu trượt chân, suýt ngã xuống tường thành, đúng lúc này nghe thấy bên dưới có tiếng xôn xao.
Từng đội binh mã tinh nhuệ ào ào tiến vào ung thành, dẫn đầu là một tướng quân mặc giáp đen tua đỏ, tay cầm thương bạc, chính là Xích Hoàng của Hà Tây.
Lão Hình vỡ oà cảm xúc, sĩ khí lần nữa dâng cao, ông mừng đến phát khóc.
Hàn Minh Tranh chém giết nhiều tới nỗi toàn thân đẫm máu, giữ vững cổng thành như tường đồng vách sắt. Sau khi hậu quân Thổ Phồn tháo chạy, nàng lập tức quay vào thành chi viện, nàng múa thương như điên, hất bay một gã đội trưởng của quân Phồn, Ngũ Thôi dẫn theo Cận vệ doanh xông lên khiến quân thủ thành của địch tan rã.
Lục Cửu lang phi ngựa xuống thành, hội ngộ cùng Hàn Minh Tranh, hai người kề vai chiến đấu, khí thế giết địch bùng nổ như dòng nước xiết cuốn phăng tất thảy.
Xích Hỏa quân tấn công dồn dập, nhanh chóng đập tan ý chí chiến đấu của quân Phồn trong thành, khiến chúng hoảng hốt bỏ chạy đến các cổng thành khác.
Hàn Minh Tranh đã ra lệnh cho binh sĩ chia nhau canh giữ các cổng thành và trục đường chính, quét sạch tàn quân, phong tỏa kho lương và bắt giữ quan viên Thổ Phồn trong thành. Xích Hỏa quân được huấn luyện bài bản, hành động nhanh gọn dứt khoát, hỗn loạn trên phố nhanh chóng được dẹp yên.
Dân chúng trong thành chứng kiến từng toán quân Thổ Phồn bỏ chạy, ngay cả vàng bạc của cải cũng chẳng kịp mang theo, bọn họ bắt đầu tin rằng đại quân đã khống chế được thành trì, thậm chí có bô lão đội mâm bạc, mang nước canh run rẩy tiến ra nghênh đón.
Ngụy Hoằng nhìn khung cảnh trước mắt, cảm thấy thú vị đến mức quên cả vết thương ở cánh tay, bật cười sang sảng.
Lục Cửu lang đổ mồ hôi ròng ròng, tới tận khắc này mới thả lỏng, nhìn Hàn Minh Tranh nói, “Phủ của Địch Ngân ở phía Đông thành.”
Ngụy Hoằng nghe vậy lập tức tắt cười, quắc mắt nhìn Lục Cửu lang.
Hàn Minh Tranh hiểu ý, đáp lại, “Trận này công đầu thuộc về Thiên Đức quân, nhường ngươi đi trước.”
Lục Cửu lang rất muốn vuốt ve má nàng, đáng tiếc cả người dính bê bết máu, hắn ngạo nghễ mỉm cười, “Nghe ta, nàng đi trước đi.”
Hàn Minh Tranh không tranh cãi thêm, kéo dây cương, “Vậy ta đi trước, ngươi theo sau.”
Ngụy Hoằng biết trong phủ Địch Ngân có bảo khố, ông ta đã nhắm thứ đó từ lâu, ngay lập tức thay đổi sắc mặt, phẫn nộ nói, “Lục đại nhân có ý gì? Bọn ta liều mạng chiếm thành, ngươi lại chắp tay nhường bảo khố cho kẻ khác?”
Lục Cửu lang chẳng chút bận tâm, cười nhạt, “Ngụy đại nhân, không có mười mấy vạn quân đội Hà Tây thì ngài có chiếm nổi thành không?”
Ngụy Hoằng á khẩu, giận dữ đáp, “Thì sao hả? Thiên Đức quân chết chóc vô số, quân đội Hà Tây chỉ đợi thời cơ nhặt quả ngọt, dựa vào đâu mà bọn họ giành phần lớn! Hay ngươi chỉ muốn làm vui lòng phụ nữ?”
Lục Cửu lang lập tức nghiêm mặt, giọng đanh thép, “Dựa vào việc quân lương do ta xin, tinh binh do ta huấn luyện, kế sách do ta nghĩ ra, công đầu do ta chiếm, triều đình do ta ứng phó, đương nhiên không đến lượt Ngụy đại nhân quyết định!”
Ngụy Hoằng giận tím mặt.
Lục Cửu lang lại thả lỏng, nửa đùa nửa thật, “Vả lại ngài cũng thiệt thòi gì, một cái bảo khố đáng là bao? Chẳng phải Ngụy đại nhân đã cho người đi khám xét nhà cửa của quan viên và hào tộc Thổ Phồn rồi à? Vàng bạc châu báu chảy vào túi còn chê ít?”
Ngụy Hoằng bị hắn vạch trần, chỉ có thể hậm hực khép miệng.
Chủ lực quân đội Hà Tây đã quay trở lại sau khi truy đuổi tàn binh, Hàn Bình Sách dẫn đại quân vào thành, thấy tình hình đã được kiểm soát, lập tức thảo luận với Thiên Đức quân về phân chia khu vực quản lý. Lục Cửu lang chỉ bàn sơ sơ, vừa nghe nói phủ Địch Ngân đã bị chiếm thì giao hết mọi việc cho Ngụy Hoằng rồi nhanh chóng tiến về phía Đông thành.
Đội cận vệ trấn giữ phủ của Địch Ngân vô cùng trung thành, phải sau một trận chiến khốc liệt mới kết thúc, tử thi la liệt khắp nơi, Ngũ Thôi sai người dọn dẹp, Tư Trạm lo việc lục soát kho tàng. Phủ đệ nguy nga, xa hoa không thua kém hành cung, rõ ràng chính Địch Ngân cũng không ngờ sẽ thua trận nên chẳng hề đem theo một cốc vàng chén bạc nào, thế là bảo vật trong kho nghiễm nhiên rơi vào tay người khác.
Lục Cửu lang tìm Hàn Minh Tranh mãi không thấy, băng qua hết sân này đến sân khác, cuối cùng đến trước một căn nhà lộng lẫy có nữ thân vệ canh gác bên ngoài.
Hắn đẩy cửa bước vào, tấm rèm lụa mỏng nhẹ bay theo gió tựa tầng tầng mây khói bồng bềnh.
Con tim Lục Cửu lang đập thình thịch, hắn bước tới, đi qua từng lớp rèm, đẩy cánh cửa chạm trổ ở trong cùng ra, bất thình lình có luồng sáng từ trên cao chiếu xuống, làn hơi ấm áp phả vào mặt, trước mắt hiện ra một hồ nước tắm.
Mái nhà lợp ngói trong suốt, giữa gian có một đài đá năm bậc khắc hình cá chép chen lá sen, trên đỉnh đài là ngọc đạo hình giao long phun nước, suối nước nóng từ đó đổ xuống giữa đài. Tắm trong hồ nước nóng càng khiến dung nhan của Hàn Minh Tranh thêm phần diễm lệ, mái tóc đen ướt sũng, làn da trắng ngần như thấm đượm ánh trăng dịu dàng, nàng nhẹ nhàng tẩy gội giữa làn sương mờ ảo, thấy hắn bước vào cũng chẳng chút ngượng ngùng, chỉ khẽ nâng tay vẫy mời.
Lục Cửu lang không hề ngờ tới khung cảnh trước mắt, trong thoáng chốc đầu óc hắn trở nên trống rỗng, toàn thân căng cứng đau nhức, hắn gỡ bỏ giáp trụ nặng nề, giật phăng chiến bào đẫm máu và mồ hôi, cơ thể trần trụi giẫm lên bậc đá, mạnh mẽ tiến vào hồ nước nóng.
Nước suối ấm áp trào ra, cuốn trôi đi máu đỏ cùng bụi bẩn.
***
Hơi nước bốc lên qua cửa áp mái trên cao, hòa vào bầu trời mênh mông của thành Lương Châu.
Trong thành hỗn tạp bao âm thanh ồn ào, tiếng gọi tỳ nữ, tiếng van xin thê lương xen lẫn tiếng quát mắng chửi rủa. Quan lại Thổ Phồn hoảng hốt, bá tánh người Hán vui mừng, có kẻ trốn chui trốn lủi, có kẻ ôm vàng bỏ chạy, cũng không thiếu những kẻ lợi dụng cơ hội cướp bóc, lục soát nhà cửa, gây náo loạn khắp nơi.
Thành trì Trung Nguyên cuối cùng bị người Phồn xâm chiếm, nay đã chính thức trở về quốc thổ.