Phi Điển Hình Cứu Rỗi
Chương 86
Edit: Ry
Ô Diên nhận ra Bùi Đạc. Đây là lần đầu hai người chính thức gặp mặt, nhưng gã đã xem tranh chân dung của Bùi Đạc rất nhiều lần.
Mặc dù biết quân đội Đại Việt tới, Ô Diên lại không quá lo lắng, trăm năm qua chuyện này không chỉ xảy ra một lần. Nhưng gã không ngờ Bùi Đạc lại có liên quan tới Trấn Yêu Tư, thậm chí còn liên kết được nhiều thiên sư như vậy cùng tiến đánh Ô Thành.
Khi phiến lá giữa ngón tay Bùi Đạc cắm vào một con yêu, Ô Diên đã biết chuyện không ổn.
Gã biết đại thái giám Bùi Đạc lộng quyền khuynh đảo triều chính, cũng biết Chủ Tư mới của Trấn Yêu Tư Đại Việt có tuyệt kĩ Diệp Lục, thiên phú xuất sắc, tu vi cao, là khắc tinh của yêu quỷ.
Nhưng gã chưa từng nghĩ tới hai người này lại là một. Nghe được Bùi Đạc nói, có thứ gì chợt lóe lên trong đầu, khiến gã hiểu ra mọi chuyện.
"Là con cáo lông tím đó!"
Ô Diên vừa giận vừa sợ, cái giận này không phải nhằm vào Bùi Đạc, mà là nhằm vào đám thuộc hạ đã lừa mình.
Rõ ràng Vân Lục nói con hồ ly kia là cáo lông đỏ, gã cũng phái người tới hoàng cung Đại Việt điều tra con cáo tím kia, người điều tra khẳng định nó chỉ là một con cáo bình thường.
Vớ vẩn, con hồ ly kia không những không chết mà còn chạy vào tay Trấn Yêu Sư, mê hoặc Chủ Tư, dẫn lửa về phía gã.
Ô Diên cảm thấy hoang đường vô cùng, vô thức ôm ngực. Trong này là nửa trái tim hồ yêu mà gã dùng bí pháp ghép vào để kéo dài tính mạng, chỉ chờ lấy nốt nửa trái tim còn lại. Nhưng giờ không còn cơ hội nữa, gã sẽ phải chết.
Lòng nóng như lửa đốt, đầu óc hỗn loạn, Ô Diên chạy về phía lối ra.
Tốc độ của gã cực nhanh, không hề muốn dây dưa với Bùi Đạc. Ô Thành bị đánh phá là sự thật, gã không có gì để lưu luyến.
Một thanh kiếm như sao xẹt bay về phía chân Ô Diên, gã nhận ra nguy hiểm, đạp lên vách tường mượn lực tránh đòn, còn tung khói mù đánh lạc hướng.
Trước mắt là ba lối rẽ, Ô Diên nhanh chóng chạy về một phía.
Trong mật đạo có gió, chạy nhanh còn nghe được tiếng gió rít qua tai.
Trên mặt gã hiện ý mừng, chỉ cần chạy được tới lối ra là gã có thể lẩn trốn vào núi, không sợ bị tìm được.
Khi mà gã tưởng sắp bước tới ánh sáng, lại có cảm giác bị trói buộc, không nhúc nhích được nữa.
Đây là một trong những thuật pháp của Trấn Yêu Sư dùng để trấn áp yêu vật. Ô Diên cúi đầu, giờ mới phát hiện trên người mình có vài mảnh lá xanh đang sáng lấp lánh.
Bất cứ loại phù chú nào cũng cần linh lực thúc đẩy mới phát huy được tác dụng.
Gã cứng đờ, không cần quay đầu cũng biết đằng sau có người đi đến.
Tiếng bước chân không nhẹ không nặng, lại khiến sống lưng lạnh buốt.
Phù hiện trên ngón tay Bùi Đạc, đi về phía Ô Diên.
"Có phải ngươi đang thắc mắc tại sao ta có thể đuổi theo nhanh như vậy?"
Bùi Đạc nói ra ý nghĩ của Ô Diên, còn tốt bụng giải đáp.
"Ta đã nói ta tới để lấy lại trái tim của thê tử. Ta và y sớm chiều chung sống, sao có thể quên được mùi hương của y, huống hồ là trái tim."
Lời của Bùi Đạc có hàm ý, là một câu hai nghĩa.
Ô Diên cảm thấy hắn như Diêm Vương đòi mạng, bất chấp gào lên: "Ta sẵn lòng trả lại trái tim cho y, nhưng để dung hợp lại nửa trái tim thì cần cơ thể sống, ngươi không thể giết ta!"
Ô Diên không ngu đến mức uy hiếp Bùi Đạc. Gã là bán yêu, công lực của Bùi Đạc lại ở trên gã, gã phải sống bằng mọi giá, sau đó mới có thể tìm cách.
"Ngươi cũng rất thức thời."
Bùi Đạc vốn không định giết gã, lỡ móc ra làm trái tim ngừng hoạt động, không dung hợp được thì hỏng, tất nhiên hắn phải giữ cho người sống.
À nhưng chỉ là giữ mạng thôi, những cái khác không cần.
Ô Diên hét lên, gân tay gân chân bị cắt đứt, đến cả yêu đan trong bụng cũng bị moi ra.
Bùi Đạc đổ thuốc cầm máu cho Ô Diên, còn nhét phù vào miệng gã, không phải phòng ngừa gã chạy trốn, mà là để tránh gã tự sát.
Bùi Đạc chậc một tiếng, từ trên cao nhìn xuống, không hề che giấu lạnh lùng giễu cợt.
Bùi đại nhân ở trước mặt người khác luôn là lòng Diêm Vương mặt Bồ Tát, trước mặt Ô Diên thì không buồn giả vờ nữa, chán ghét rõ rệt.
Ô Diên hận vô cùng, trừng lại, cũng hận con hồ yêu kia.
Gã không rảnh để ý chuyện tình cấm kị giữa người và yêu, chỉ mắng Bùi Đạc là Trấn Yêu Sư mà dám tằng tịu với yêu quái, còn gọi nó là thê tử.
Chớp mắt sau cơn đau kịch liệt từ mắt trái truyền tới, khiến gã không cả hét nổi. Nhìn con ngươi lăn xuống đất, Ô Diên sợ vô cùng, không dám nhìn Bùi Đạc nữa, trong lòng lại ác độc nguyền rủa con yêu hồ đã thoát khỏi tay gã, tức giận mắng tất cả thuộc hạ không cản được nó chạy trốn.
Lâm Chức không cảm nhận được mong nhớ của Ô Diên, móng vuốt của y đè lại một con chim bói cá. Con chim nọ loang lổ vết máu, lông vũ rụng mất quá nửa, đã thoi thóp.
Đây chính là Vân Lục, thủ phạm lừa nguyên chủ, Lâm Chức để mắt tới nó lâu rồi.
Tu vi của y sau khi được Bùi Đạc kiên trì bồi bổ đã tăng tiến rất nhiều, dù gì y cũng là hồ ly tinh dùng tinh khí làm thức ăn. Tu vi của Vân Lục chỉ ngang ngửa nguyên chủ, Lâm Chức lại đã vượt xa nguyên chủ, chưa kể y còn sử dụng huyễn thuật và mị thuật nhuần nhuyễn hơn hẳn, có thể thoải mái giẫm lên Vân Lục.
Vân Lục không cam lòng cứ thế mà chết, nỗ lực cầu xin Lâm Chức tha thứ.
"Chúng ta đã từng là bằng hữu. Khi đó không phải ta cố ý hại ngươi, nhưng hắn là người trong lòng ta, ta bị hắn mê hoặc. Ta biết ta sai, ta vẫn luôn thấy có lỗi với ngươi..."
Chim bói cá than thở khóc lóc, mong có được sự thương hại của Lâm Chức.
Lâm Chức thì làm gì có lòng thương hại, nhưng y vẫn nghe nó nói cho hết.
"Hóa ra là vậy sao."
Y kéo dài âm cuối, như thể đã hiểu.
"Nể tình bằng hữu, ta tất nhiên... Tất nhiên không thể cứ như vậy buông tha cho ngươi."
Trong cái nhìn mong mỏi của Vân Lục, Lâm Chức thong thả nói hết câu.
Sắc mặt nó lập tức trở nên hết sức khó coi, Lâm Chức lại vẫn khoan thai như cũ.
Y tủm tỉm bảo: "Nếu ngươi có thể vì người mình thích mà xuống tay với ta, tất nhiên cũng có thể tiếp nhận người thích ta báo thù cho ta nhỉ, cùng một đạo lý mà."
Đến nước này thì cái chết lại là giải thoát, Lâm Chức thậm chí không móc yêu đan của Vân Lục, hóa thành hình người xách nó về.
Lâm Chức không phải người nặng lòng trả thù, chẳng qua là trước đó nguyên chủ bị thương nặng như thế, không những phải chịu nỗi đau khi bị móc mất trái tim, mà còn là tổn thương vì bị bạn bè mình tin tưởng phản bội. Dựa theo phong cách xử sự của Lâm Chức, tất nhiên phải trả lại cho đủ.
Lính Ô Thành đang cố chống cự thấy đầu lĩnh của Đại Việt lôi thành chủ ra ngoài, quân tâm hoàn toàn tan tác.
Yêu vật trong Ô Thành thì lúc đại quân tràn vào đã bỏ chạy tứ tán, tránh cho rơi vào tay thiên sư. Nhóm thiên sư đi trước đại quân một bước cũng đuổi theo, nên chỉ có một số binh lính Đại Việt thấy được yêu vật, về sau cũng bị nhiếp hồn thuật làm mờ kí ức.
Mấy tiểu yêu thực thi chuyện này có tu vi không cao, chỉ đủ để mê hoặc người thường. Bùi Đạc không chỉ dẫn theo Trấn Yêu Sư, để tránh việc người phàm gặp phải yêu vật bị dọa cho mất mật thì đây là thủ đoạn cần thiết.
Lâm Chức ném con chim bói cá thoi thóp cho một yêu quái trông giữ, y đã để đánh dấu Vân Lục, không sợ nó bỏ trốn.
Ném Vân Lục đi, y biến về dạng cáo nhỏ, giũ lông, được Bùi Đạc bế lên.
Quân Đại Việt đang chìm đắm trong hân hoan vì công phá Ô Thành, chẳng ai để ý việc Bùi Đạc ôm một con cáo, nhảy cẫng lên ăn mừng.
Vân Lục không thể tin nổi thì thào: "Tại sao lại như vậy."
Tại sao con hồ ly chỉ có nửa trái tim kia không những không bị Trấn Yêu Sư giết chết, mà còn được hắn nâng niu tới như vậy.
Tiểu yêu đang trông giữ nó mở miệng: "Không nghĩ ra đúng không, chẳng ai nghĩ ra hết, chỉ biết bái phục thôi."
Lần này yêu quái đi theo chiến đấu cũng có rất nhiều con khiếp sợ, yêu hồ này là yêu mà lại có thể tự nhiên ở chung với Trấn Yêu Sư như vậy.
Có vài yêu quái muốn bắt chước, nhưng còn chưa mon men tới trước mặt Chủ Tư đại nhân đã bị ánh mắt của hắn dọa cho không dám nhúc nhích. Những con còn lại đổi mục tiêu sang các Trấn Yêu Sư khác, có con còn tăm tia hòa thượng, thái giám còn được thì sao hòa thượng lại không.
Nhưng mới tới gần đã bị hỏi cho ba câu, yêu vật nơi nào, đăng kí đâu, có từng làm hại ai chưa... Tóm lại không có khởi đầu của một tình yêu da diết, chỉ có canh chừng cảnh giác sẵn sàng trói lại bất cứ lúc nào, càng miễn bàn có vài Trấn Yêu Sư còn không che giấu sự căm hận và bài xích của mình với yêu vật.
Có yêu muốn thỉnh kinh với Lâm Chức, nhưng Bùi Chủ Tư không cho cơ hội, lúc nào cũng ôm khư khư. Có yêu quái hâm mộ thì cũng có con thương hại y. Chúng cho rằng Lâm Chức bị trông giữ gắt gao nên mất hết tính phóng khoáng của yêu hồ, có tình nhân như thế muốn ăn vụng cũng khó, có khi chết rồi còn không được thả. Tiểu yêu cực kì tán đồng ý kiến này, có điều theo góc độ quan sát của nó thì nghe chừng con hồ yêu kia còn thích ấy chứ.
Đại quân chiến thắng, khải hoàn về triều.
Tốc độ nhanh đến mức ai cũng bất ngờ, nhiều người tấm tắc lấy làm lạ.
Con sông bên ngoài Ô Thành thỉnh thoảng lại có sóng to gió lớn, nên dù là thủy quân được huấn luyện nghiêm khắc nhất cũng sẽ chịu đủ thiệt hại. Nhưng trận chiến này, sông kia lại gió êm sóng lặng, người không biết chuyện chỉ có thể nói đây là ý trời.
Tất nhiên việc Bùi Đạc dẫn theo một toán quân tấn công bất ngờ không phải bí mật, nhưng hắn cũng không ôm hết công lao.
Ô Thành một lần nữa trở lại với Đại Việt, thành chủ mới theo sắp xếp của Bùi Đạc cưỡi ngựa tới nhậm chức.
Sau chuyện này, Bùi Đạc nhận được rất nhiều sự ủng hộ.
Không chỉ là trên triều đình, mà còn là trong dân chúng.
Mặc dù rất nhiều bách tính biết Bùi Đạc là thái giám lộng quyền, nhưng hắn không cho sưu cao thuế nặng, thậm chí còn loại bỏ rất nhiều sưu thuế, ban hành nhiều điều lệ có lợi cho đời sống của dân chúng. Giờ còn lấy lại được Ô Thành đã tách khỏi Đại Việt cả trăm năm, có vài văn nhân thư sinh còn viết thi từ ca ngợi hắn.
Bùi Đạc trước giờ không thèm để ý thanh danh, áp giải Ô Diên về kinh xong, hắn cùng với Lâm Chức và đại sư Vô Trần bàn xem nên làm thế nào để lấy lại nửa trái tim.
Thế là Ô Diên tạm thời chưa chết được, Lâm Chức còn ném Vân Lục vào cùng một nhà lao với gã. Mặc dù Vân Lục vẫn còn yêu đan, nhưng yêu lực đã bị phong ấn.
Ô Diên biết mình chắc chắn phải chết, thế nên trút hết oán giận lên đầu Vân Lục, trách nó tìm con cáo lông tím đó.
Ban đầu Vân Lục còn nhường nhịn chủ nhân, nhường nhịn tình nhân, về sau thì khỏi, cả hai ở trong nhà lao như kẻ thù truyền kiếp.
Lâm Chức không có hứng xem mấy tiết mục này, được Bùi Đạc và đại sư Vô Trần chăm sóc, đang chuẩn bị cho việc dung hợp tim.
Đến khi trái tim của y hoàn toàn dung hợp thì đã là đầu hạ.
Bùi Đạc dẫn Lâm Chức đi tế bái cha mẹ mình, rồi dẫn y tới căn nhà năm xưa bị lửa thiêu trụi.
Bên dưới cái cây đã cháy trơ trọi, không còn chút linh lực nào, Lâm Chức phát hiện có chôn một vật.
Y đào lên, lau bụi đất.
Đó là một con mèo vải lấm lem, phần vải trắng đã dính đầy vết bẩn của thời gian.