Phi Điển Hình Cứu Rỗi
Chương 67
Edit: Ry
Bùi Đạc làm như không có việc gì tiếp tục giúp hồ ly rửa ráy, sau đó vớt chú cáo nhỏ ướt sũng ra, dùng linh lực hong khô cho nó.
Theo nhịp thở của hồ ly nhỏ, sương mù màu hồng nhạt không ngừng tràn ra từ người y.
Bùi Đạc biết cái này là di chứng của việc y nuốt yêu đan hoa đào yêu nhưng chưa kịp luyện hóa, bèn đặt Lâm Chức lên giường.
Trong cung còn việc cần hắn đi xử lý, Bùi Đạc không định mang Lâm Chức theo.
Không chỉ là vì hồ ly nhỏ đang mê man, mà là vì sương mù trên người y sẽ làm ảnh hưởng tới con người.
Để tránh cho có người yêu đương với một con hồ ly, Bùi Đạc cảm thấy đặt y ở nhà là tốt nhất.
Hắn vào trong lối đi bí mật, một lát sau lại trở về.
Thôi, không ở cạnh theo dõi, lỡ không ổn định có chuyện thì sao.
Trong điện Ngọc Huyễn, Bùi Thịnh nhận được lời nhắn rằng Bùi Đạc muốn mang những tấu chương quan trọng nhất tới phủ để xử lý.
Bùi Thịnh lập tức giao tấu chương mình đã sàng lọc một lần, nhìn người ta mang đi.
Lúc tấu chương được vận chuyển tới phủ, Bùi Đạc đang ngồi bên giường ngắm dáng vẻ khi ngủ của hồ ly nhỏ, còn nắn bóp đuôi y.
Trước khi Lâm Chức trở lại, Bùi Đạc còn nghĩ phải để y ghi nhớ thật lâu. Nhưng thấy hồ ly nhỏ mệt mỏi chạy về, nhìn là biết rất vất vả, sự buồn bực và thứ cảm xúc không biết miêu tả ra sao cũng ứ lại trong lòng, cuối cùng biến thành động tác bóp đuôi này.
Thưởng cũng không đúng mà phạt cũng không xong, đã thế nhóc con không tim không phổi này còn nằm ngáy o o được.
Bùi Đạc luôn đầy mưu mô, hiếm khi có lúc bó tay chịu chết như vậy, còn là kiểu vừa bực vừa thoải mái.
"Đúng là kì lạ." Bùi Đạc lẩm bẩm, đăm chiêu nhìn Lâm Chức.
Từ khi nào lòng cảnh giác của hắn đã thấp như vậy, Lâm Chức trở về mà hắn cũng không phát hiện, chứng nhức đầu đã ảnh hưởng mạnh tới vậy rồi ư?
Bùi Đạc chải lông cho Lâm Chức, trong con mắt là một vùng tăm tối.
Với xu thế ngày một nghiêm trọng này thì hắn còn bao lâu nữa.
Sư phụ tinh thông bói toán, lại không tính ra được mệnh cách của hắn. Bùi Đạc nghĩ có lẽ ông ấy tính ra, chỉ là không nói mà thôi.
Trên đời này, anh tài thường đoản mệnh, đây là lời sư phụ vô tình thốt ra sau khi say. Khi chứng đau đầu ngày càng nghiêm trọng không có thuốc chữa, Bùi Đạc cũng đã giác ngộ.
Cái vuốt ve càng lúc càng nhẹ nhàng, hắn thử sờ vào tai hồ ly. Có vẻ như dù đang trong giấc ngủ nhóc con cũng nhận ra sự quấy rầy này, cái tai vẫy vẫy, khiến Bùi Đạc không khỏi cong môi.
Làm yêu tốt biết mấy, hà cớ gì phải làm người, sống quãng đời ngắn ngủi này.
Tấu chương được chuyển vào phủ, Bùi Đạc không có thư phòng nên toàn bộ được mang tới phòng ngủ.
Trong căn phòng tràn ngập sương mù hồng nhạt, ánh nắng bên ngoài không rọi được vào, khiến không gian càng thêm mờ ảo.
Bùi Đạc chống đầu, vô thức thiếp đi.
Trước mắt hắn là rừng đào nở rộ, hoa bay rực rỡ.
Bùi Đạc thuận theo con đường rải đá đi về phía trước, vào sâu trong rừng, đôi mắt hắn vẫn hết sức tỉnh táo.
Hắn quan sát khu vực kì lạ trông như ảo ảnh, hoặc là mộng cảnh này, trong đầu đã có suy đoán, tiếp tục dạo bước về phía trước.
Con hoa đào yêu đó không hề yếu, theo lí mà nói thì sẽ không bị hồ yêu còn chưa hoàn toàn khôi phục cắn nuốt.
Hồ ly nhỏ nuốt yêu đan của nó, trước khi hoàn toàn luyện hóa thì sẽ bị yêu khí của hoa đào yêu ảnh hưởng, rừng đào này chính là minh chứng rõ rệt nhất.
Hoa đào yêu thiện huyễn thuật, ban đầu hắn không cho rằng màn sương màu hồng đó có tác dụng gì, giờ nghĩ lại đúng là hơi chủ quan, bị kéo vào trong ảo cảnh rồi.
Nếu đây là mộng cảnh của hồ ly nhỏ thì biện pháp phá giải cũng đơn giản thôi, tìm lối ra là được.
Bùi Đạc tiếp tục tiến lên, trước mắt hắn là một ao nước tự nhiên đang bốc lên màn sương trắng nhạt.
Sao Lâm Chức lại mơ thấy cái này nhỉ, chẳng lẽ là vì hắn tắm cho y lúc ngủ khiến giấc mơ của y xuất hiện cảnh tượng này?
Nhưng trong ao không có dấu vết của hồ yêu, đằng xa chỉ thấy sương mù đậm đặc, ngay cả đường cũng không có.
Giữa ngón tay Bùi Đạc xuất hiện một mảnh lá. Nó bay ra khỏi tay hắn, chầm chậm rơi xuống mặt ao mờ sương, nổi trên mặt nước.
Bùi Đạc cúi xuống, nghe được tiếng nước lõm bõm.
Thiếu niên từ đáy nước chui ra, tóc dài ướt át dán sau gáy, tò mò nhìn hắn.
Thiếu niên có một khuôn mặt hết sức xinh đẹp tinh xảo, mắt hồ ly hẹp dài khiến ngoại hình y thiên về kiểu diễm lệ. Nhưng trong đôi mắt trong veo ấy lại là sự đơn thuần, khiến vẻ quyến rũ này lại pha thêm nét ngây thơ.
Đây là lần đầu tiên Bùi Đạc thấy khuôn mặt này, hoàn mỹ dung hợp với bóng lưng hắn trong trí nhớ. Hắn đã vô thức nhận định rằng thiếu niên tai cáo kia mà quay đầu lại nhìn mình thì sẽ có đôi mắt xinh đẹp giống vậy.
"Ngươi là ai, tại sao lại tới vùng núi thẳm này?"
Hắn còn chưa kịp đáp, thiếu niên đã lẩm bẩm: "Ta biết rồi, chắc chắn là ngươi lạc đường."
"Ta biết một con đường an toàn để xuống núi, chờ chút ta tắm xong rồi sẽ dẫn ngươi đi."
Mái tóc dài đẫm nước dán vào vai thiếu niên, y dường như không ngại có người nhìn, tiếp tục giội nước lên người.
Lúc này Bùi Đạc mới phát hiện tóc của y là màu tím. Hôm đó có lẽ là do trời tối, hoặc do ánh nến nên màu tím thẫm ấy trông gần như là đen. Nhưng dù là đen hay tím thì đều cực kì tôn da.
Bùi Đạc không tránh khỏi dán mắt vào trước người Lâm Chức, muốn xem hồ yêu hóa hình có gì khác không, dù sao hồ ly có tới 6 cục thịt mềm.
Tuy có hơi nước, nhưng không đục, thị lực của Bùi Đạc lại tốt, hắn dễ dàng thấy được lồng ngực Lâm Chức, cũng thấy biến hóa trên đó.
Chắc là vì biến thành người nên giống con người à?
Cục thịt mềm cũng to hơn dạng hồ ly, nếu không sẽ trông lạ lắm.
"Ngươi đang ngắm ta à?"
Bùi Đạc nghe được giọng nói trong veo của thiếu niên, đối mặt với con ngươi màu tím.
Sự bộc trực của hồ ly nhỏ vẫn vậy, luôn nói thẳng ra. Bùi Đạc không đáp, dùng im lặng làm đáp án.
"Động vật trong núi này đều thấy ta đẹp, nhất là đuôi của ta."
Một cái đuôi cáo bông xù bỗng xuất hiện trong nước, được Lâm Chức ôm trước ngực.
Đuôi cáo đong đưa khiến chút nước bắn lên mặt Lâm Chức, gò má ửng hồng vì nhiệt độ trong ao. Đôi mắt y cong cong, nghiêng đầu nhìn thanh niên trên bờ, rất tự nhiên hỏi: "Ngươi muốn sờ thử không?"
Trong núi sâu mờ sương, thiếu niên xinh đẹp trong ao nước ôm một chiếc đuôi cáo màu tím, đúng là miêu tả về tinh quái câu hồn đoạt phách trong mọi câu chuyện kì ảo.
Y xinh đẹp và vô hại, cám dỗ biết mấy, đồng thời vô tội tột cùng.
Như thể những lời khiến người khác phải mơ màng của y chỉ là cách hiểu của lũ người hạ lưu.
Đôi mắt Bùi Đạc thẫm màu, hơi khàn giọng bảo: "Sao lại dễ dàng để người khác sờ đuôi của ngươi như vậy."
Lâm Chức: "Đương nhiên không phải ai cũng cho rồi, chưa ai được sờ đuôi của ta đâu. Nhưng ta thấy ngươi là người tốt, nên ta mới cho ngươi sờ một cái."
Y nói rất hồn nhiên, như thể nó đúng là phải như vậy.
Bùi Đạc cau mày: "Tại sao lại cảm thấy ta là người tốt?"
Trong mơ là chuyện quá khứ, nhưng hồ ly nhỏ vẫn còn chút kí ức của hiện tại?
"Bởi vì ngươi rất đẹp."
Lâm Chức thành thật trả lời, còn tự thấy mình rất có lý.
"Người có ngoại hình đẹp chưa chắc đã là người tốt. Ngươi thiếu cảnh giác như vậy rất dễ bị người khác lừa."
Đáp án này nằm ngoài dự đoán của Bùi Đạc, dù biết là mơ, hắn vẫn không khỏi nhíu mày.
Hắn nghĩ có phải mình đã quá dung túng nhóc con này rồi không, xem ra vẫn phải cho y thấy thêm nhân gian hiểm ác, để lần sau y không dễ dàng cho người lạ sờ đuôi nữa. Người đẹp là người tốt, tư tưởng này thật khiến Bùi Đạc lo lắng.
Bùi Đạc ngẫm nghĩ, dặn thêm: "Lần sau gặp người lạ thì không được cho họ xem đuôi của mình."
Không biết Lâm Chức sẽ phải luyện hóa cái yêu đan này trong bao lâu, nếu màn sương đó có thể kéo người ta vào mộng cảnh, có người vào nhầm thì chẳng phải hồ ly nhỏ sẽ bị nhìn thấy hết sao. Nghĩ tới trường hợp này, Bùi Đạc theo bản năng bài xích, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
"Đuôi của ta không phải ai cũng được nhìn." Lâm Chức phồng má đứng dậy, dường như là không muốn bị hắn nói nữa, vội vàng bảo: "Được rồi ta không tắm nữa, dẫn ngươi xuống núi."
Màn sương dày đặc bên kia tản ra, để lộ một con suối nhỏ uốn lượn.
Thiếu niên với chiếc đuôi cáo bông xù lắc lư theo từng bước đi, đôi chân trần đạp lên con suối cạn.
Trên đường đi, đá rải tựa ngọc quý, tùng xanh xếp phỉ thúy, thiếu niên đẹp nét riêng*.
*Nguyên văn là 沿路积石如玉, 列松如翠, 少年艳独绝. Edit chém gió. Có vẻ tác giả đã tham khảo 2 câu thơ cuối trong Bạch Thạch Lang Khúc của Quách Mậu Thiến thời Tống, vốn dùng để chỉ vẻ đẹp thanh cao thoát trần của người quân tử. Câu thơ gốc là: Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, tuyệt thế vô song. Đá tụ lại bên nhau như những viên ngọc, cây tùng mọc thành hàng xanh biếc như phỉ thúy, Bạch Thạch Lang (nhân vật chính trong bài thơ) đẹp không ai sánh bằng.
Bùi Đạc lẳng lặng nhìn, không hề khuyên Lâm Chức hóa ra quần áo, để tránh y lại dỗi rồi ậm ờ với hắn.
Thôi, dù sao cũng là trong mơ, cũng chỉ có mình hắn thấy, về sau dạy nhóc hồ yêu này cấm kị của nhân gian cũng không muộn.
Dù sao hắn còn tự tay tắm rửa cho nó, như này cũng chẳng là gì.
Bùi Đạc nhìn đuôi cáo màu tím, ngón tay nhẹ nhàng nắn vuốt tay áo.
Hồ ly nhỏ bây giờ vẫn chưa biết, đuôi cáo của y đã bị hắn sờ rồi, cẩn thận chải vuốt lại lông, còn nắn chóp đuôi, đâu chỉ một lần.
"Từ đó đi tiếp là sẽ xuống núi. Ngươi còn lên núi nữa không?"
Lâm Chức chỉ về phía trước, ngước mắt nhìn thanh niên.
Bùi Đạc cũng thấy lối ra khỏi mộng cảnh. Đi ra từ đó, ảo cảnh này tất nhiên sẽ tan biến.
"Có thể."
Bùi Đạc không biết sau khi ảo cảnh tan biến thì hồ ly có nhớ đoạn kí ức này không, cũng không biết liệu sau này mình có lại bị kéo vào đây nữa không.
"Vậy ngươi ở dưới núi à, nếu ta xuống núi thì có thể tìm ngươi chơi không?"
"Có thể."
"Vậy chúng ta hẹn nhau nhé. Đợi ta tu luyện xong xuống núi, ngươi phải dẫn ta đi dạo nhân gian, nghe nói nhân gian rất náo nhiệt."
Vẻ mặt yêu hồ tràn ngập mong đợi, như mọi con yêu quái khát vọng nhân gian phồn hoa.
"Hứa rồi đấy, ngươi không được lừa ta, kẻ nào lừa ta sẽ bị ta ăn tim đó."
Lâm Chức nhìn Bùi Đạc, nhấn mạnh.
Bùi Đạc nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt phô trương thanh thế của y, mỉm cười: "Ta hứa."
Vì đang đứng đối diện nhau, Bùi Đạc liếc xuống còn thấy được cái đó của Lâm Chức.
Thế mà lông cũng là màu tím, phần bụng vẫn còn hoa văn đỏ nhạt.
Bùi Đạc thầm than trong lòng, nghĩ bụng lần sau vào đây hắn sẽ nhắc Lâm Chức phải chú ý che cho kĩ.
Men theo con đường ra khỏi rừng, Bùi Đạc mở mắt.
Hắn vẫn đang ngồi ở bàn, trước mặt là từng chồng tấu chương.
Hồ ly nhỏ nằm cách đó không xa hẵng còn đang trong giấc mộng, tiếng hít thở đều đều.
Bùi Đạc tiếp tục xem tấu chương viết lời phê. Nhưng xem mãi xem mãi, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên bộ dáng Lâm Chức ở trong ao nước ôm cái đuôi nhìn hắn. Đầu bút lơ lửng nhỏ xuống giọt mực làm bẩn một mảnh giấy, may mà không phải tấu chương quan trọng. Bùi Đạc day mày, quyết định chờ Lâm Chức dậy rồi dặn dò y một phen.
Chú cáo màu tím cuộn tròn trên giường, đôi mắt đang nhắm giấu đi ý cười.
Quả nhiên Bùi Đạc không quá mâu thuẫn dạng người của y, vậy có thể tiến hành bước kế tiếp rồi, tiến thêm bước nửa để ranh giới cuối cùng của Bùi Đạc giảm xuống.
Khơi dậy ham muốn độc chiếm của Bùi Đạc đơn giản hơn là khơi dậy dục vọng của hắn nhiều, Lâm Chức muốn tiến hành theo chất lượng.
Riêng chuyện này, Bùi Đạc lại khác y. Hắn phải nghĩ sâu tính kĩ chuyện sau khi làm, còn Lâm Chức, làm xong việc mình cần làm rồi, y sẽ chờ đợi cảm giác, tùy tâm mà đi.
Đối mặt với con mồi kiên nhẫn, Lâm Chức sẽ càng thêm kiên nhẫn.