Phế Thổ Và An Nghỉ
Chương 26: 26: Diễn Tập
Phế Thổ nói được làm được, trên đường gặp mấy con râu ria đều ném hết cho An Nghỉ luyện tập —— khu vực giữa hai tòa thành lớn cơ hồ toàn là chó mèo từng là vật nuôi biến dị.
Lần đầu tiên, An Nghỉ thấy Phế Thổ hoàn toàn không có ý định giúp đỡ, quay đầu kêu thảm một tiếng rồi chạy mất hút theo hướng ngược lại.
Lần thứ hai, cậu vốn muốn nổ súng, nhưng lại sẩy tay khiến cả khẩu súng văng ra ngoài —— tuy đánh bậy đánh bạ thế nào lại văng trúng đầu con Bulldog biến dị, nhưng súng rớt ngay bên cạnh cái miệng rớt đầy nước dãi của nó.
Phế Thổ không nhịn được, quát lớn: “Không được làm nũng!”
An Nghỉ cũng tỏ vẻ tủi thân: “Anh không có hướng dẫn gì hết! Cứ thế quăng cho em thôi! Hơn nữa cái thứ đó thật sự quá ghê tởm!”
An Nghỉ run rẩy chỉ vào con quái vật xám trắng toàn thân mưng mủ kia nói giọng lên án.
Phế Thổ đỡ trán đi đến bên cạnh cậu, bất đắc dĩ nói: “Lúc trước nói với em thế nào, bắn bia di động đừng tập trung quá nhiều vào điểm ruồi[1], mắt phải bám theo mục tiêu, quan trọng hơn là phải theo được tiết tấu của nó…”
[1] Điểm ruồi là hệ thống nhắm hỗ trợ các loại vũ khí tầm xa, thường gồm thước ngắm hoặc hai thanh kim loại gắn vuông góc trên thân súng và đầu ruồi ở nòng súng.
Cách nhắm là làm sao cho điểm ruồi phải nằm ở giữa hai thanh kim loại, ngang nhau một cách vuông góc.
Ai học quân sự chắc quen
Trong lúc anh nói, con chó biến dị nằm trên đất đã tỉnh lại, lảo đảo bò dậy, vòng tới vòng lui tại chỗ, có vẻ muốn tiếp tục lao đến chỗ bọn họ.
Phế Thổ không chút hoang mang đưa súng của mình cho An Nghỉ, đặt tay lên mu bàn tay cậu ý bảo học theo chuyển động của hắn, ghé sát vào tai cậu chỉ đạo: “Giữ được độ ngắm chính xác trong khi đứng thẳng đương nhiên rất khó, nhưng em chỉ cần phối hợp cơ bắp toàn thân, trong đầu đừng nghĩ linh tinh, tập trung lực chú ý…”
Đến khi con chó hai mắt đỏ ngầu bổ nhào tới trước mặt, Phế Thổ mới thong thả kết luận: “Điều chỉnh nhịp độ hô hấp, bóp cò.”
Một phát súng sạch sẽ nhanh gọn, hốc mắt con chó biến dị trúng đạn, chấn động đến mức khựng lại giữa không trung, run rẩy ngã xuống đất không bò dậy nổi.
An Nghỉ lại nâng súng khua tay múa chân một hồi, đột nhiên tự tin bùng nổ: “Em hiểu rồi.”
Phế Thổ: “Ha ha.”
Hắn rút khẩu súng trong tay An Nghỉ, hất cằm: “Đi nhặt súng của em về đây.”
Vì thế, đến lần thứ ba gặp quái vật biến dị, An Nghỉ tuy vẫn kêu thảm một tiếng, nhưng hai tay đã nắm chặt súng, dùng ba phát đạn lộn xộn miễn cưỡng bắn trúng chân trước một con thằn lằn biến dị.
Phế Thổ không đành lòng nhìn cậu tiếp tục lãng phí đạn, móc súng ra hỗ trợ, còn phải khen một câu: “Có tiến bộ.”
An Nghỉ cười khì khì.
Phế Thổ lại bổ sung: “Tuy nhiên…”
An Nghỉ lập tức suy sụp.
Phế Thổ vội vàng sửa miệng: “Không có gì cả.”
An Nghỉ đã mất hứng, tự mình đi về phía trước, trong miệng lẩm bẩm: “Bỏ đi, em nghe hiểu mà, bỏ đi!”
Phế Thổ kêu khổ trong lòng —— Đứa nhỏ thật nóng nảy! Thật khó dỗ!
Hai người cứ như vậy vừa lên đường vừa học thực chiến, hướng về phía tây đi suốt bốn ngày.
Tuy La thành chỉ cách sau lưng chừng 200km, địa biểu và khí hậu cũng đã hoàn toàn khác biệt —— vô số gò đất thấp chạy dọc đã chặn mất gió đông và tây, nhưng gió bắc khắc nghiệt khiến chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm càng thêm cực đoan.
Những ngọn núi đá dốc đứng, tựa như bị một lưỡi dao sắc bén bổ ra, nhìn qua có thể thấy tầng địa chất nơi này còn rất mới, thời gian hình thành có lẽ không lâu, quá trình kiến tạo mảng[2] hẳn đã diễn ra vô cùng sống động.
[2] Plate motion – mô tả các chuyển động ở quy mô lớn của thạch quyển Trái Đất.
Chỉ là càng tới gần Phiên Thành, tình huống càng không mấy lạc quan.
Khu vực này hứng chịu tai ương cực kỳ nghiêm trọng, vài trạm dừng chân trên đường đều hư hại đến mức gần như biến mất.
Phế Thổ không thể không điều chỉnh lộ tuyến hướng bắc chếch đi mười độ, tách hành trình một ngày thành hai phần, tạm thời bổ sung tìm đến một trạm dừng chân lớn hơn thử vận may.
Trước khi trời sập tối hai người đã tới nơi, bọn họ nhìn thấy phòng nghỉ nhỏ đầu tiên đã hoàn toàn báo hỏng —— một khối đá cực lớn xuyên qua nóc phòng, các thanh hợp kim trên nóc bị ép lõm xuống thành một góc nhọn, cát bụi phủ lấp, không biết bên dưới còn đè phải người nào không.
An Nghỉ không tự giác mà nhìn chằm chằm trong chốc lát, sắc mặt Phế Thổ cũng không tốt, kéo cậu qua ý bảo theo hắn.
Lại đi về phía trước một chút, giữa mặt đất trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện một khe nứt, giống như một miếng bánh quy bị bẻ đôi quăng lên bàn —— phần đuôi khe nứt này đủ để một người tách hai chân đứng hai bên sườn khe, nhưng càng kéo dài về hướng đông lại càng tẽ rộng, đi ngang qua một gian phòng vỡ vụn thành từng mảnh, nhìn tiếp nữa đã không thấy điểm kết thúc.
An Nghỉ sợ ngây người: “Nơi… nơi này sao có thể vỡ ra thành như vậy?”
Phế Thổ cau mày nhìn một hồi: “Hẳn là từng xảy ra động đất.”
An Nghỉ ngạc nhiên: “Khi nào? Sao chúng ta không có cảm giác gì hết!”
Phế Thổ hơi buồn cười: “Lúc đó chúng ta ở trong tòa nhà kia, rung lắc dữ dội như vậy còn cảm giác được gì nữa.”
An Nghỉ ngơ ngẩn: “Cũng đúng.”
Hai người lướt qua gian phòng này đi về phía trước —— trạm dừng chân này vốn có một cái tháp chỉ thị, năm gian phòng hoặc trên mặt đất hoặc dưới lòng đất chỉ còn một cái lành lặn.
Hai người nhìn nhau, quyết định vì lý do an toàn, tạm thời không tiếp tục lên đường.
Gian phòng này tuy kết cấu vẫn ổn, nhưng bốn phía lọt gió, mặt trời vừa xuống núi nhiệt độ trong không khí đã hạ thấp tới mười độ.
An Nghỉ mặc ba lớp quần áo vẫn bị lạnh đến mức tập tháo súng cũng mất đi sự nhanh nhẹn.
Trái lại Phế Thổ giống như một con sư tử lớn bị nhốt trong lồng sắt, tinh lực dư thừa đi tới đi lui.
Hắn chống tay đứng một chốc, sau đó kéo An Nghỉ qua, nói: “Lại đây, mượn em làm cái tạ tay.”
An Nghỉ không vui: “Em nặng lắm đó!”
Phế Thổ “Xì” một tiếng: “Bớt nói nhảm, ngồi lên lưng tôi.”
Hắn tách hai tay chống xuống đất, An Nghỉ ngồi nghiêng trên hông hắn, để hắn vác theo tập hít đất.
An Nghỉ không chút chuẩn bị đột nhiên hai chân rời khỏi mặt đất, sợ tới mức kêu lên một tiếng, ngay sau đó lại cảm thấy vô cùng thú vị, cười rộ lên.
Một lát sau, cậu lại bắt đầu không ngoan ngoãn vặn vẹo mông, rên rỉ “Ưm ưm a a”.
Phế Thổ đen mặt, chỉ đành giả bộ không nghe thấy.
Hít đất xong Phế Thổ lại tiếp tục squat.
An Nghỉ trèo lên vai hắn vui vẻ đu lên đu xuống, lớn tiếng nói: “Em cũng muốn chơi!”
Phế Thổ không để ý tới cậu, An Nghỉ dùng gót chân chọc hắn: “Em cũng muốn chơi em cũng muốn chơi!”
Phế Thổ hết cách, chỉ đành gỡ cậu xuống, nhìn cậu bày đặt nằm sấp xuống đất, bước qua ngồi lên hông cậu.
An Nghỉ lập tức hết hơi, bị đè dẹp lép.
Phế Thổ từ trên cao nhìn xuống: “Em nâng đi.”
An Nghỉ vùng vẫy bám lấy sàn nhà: “Không được không được! Thở không nổi! Em không thở nổi!”
Phế Thổ: “Ha, sao lúc tôi đè lên người em làm này làm kia cũng không thấy em không thở được nhỉ.”
An Nghỉ đột nhiên cười gian: “Làm gì cơ?”
Hai người đang định động tay động chân, cửa phòng lung lay sắp đổ đột nhiên bị đẩy ra.
Một lữ nhân bọc kín mít đứng bên ngoài… Hắn ta nhìn tư thế vi diệu của hai người, theo bản năng lập tức đóng cửa lại.
Phế Thổ và An Nghỉ nhìn qua, nghĩ thầm: Tối thế này hắn còn đi đâu được?
Quả nhiên, ngay sau đó người nọ lại đẩy cửa bước vào —— toàn thân hắn dơ bẩn, phủ kín cát bụi và vết máu.
Trời đã sẩm tối từ lâu, có lẽ hắn vừa phải trải qua một trận chiến ác liệt mới tìm được trạm dừng chân này.
Phế Thổ vừa đứng dậy phút chốc đã biến thành một tay thợ săn tiền thưởng nghiêm túc, gật đầu với người mới tới.
Người nọ xấu hổ cười cười: “Xin chào, quấy rầy rồi.”
An Nghỉ cũng không chút đỏ mặt bò dậy, phủi phủi bụi trên quần mỉm cười: “Chào anh!”
Sau một hồi chuyện phiếm, người lữ hành giải thích tại sao khu vực này lại bị phá hủy nghiêm trọng như vậy, thì ra quả thật có động đất.
Khe nứt mà An Nghỉ nhìn thấy kia nơi rộng nhất vậy mà phải đến 1km, trải dài ít nhất là 5km, đa số trạm dừng chân trên đường đều đã bị hủy.
Người lữ hành thở dài: “Vốn hôm nay tôi cùng không định nghỉ ở đây, hoàn toàn là bất đắc dĩ.
Thực ra tầm ba giờ rưỡi tôi đã tới trạm C533, kết quả nơi đó không thể chứa nổi người nữa.
Núi đá sạt lở, chôn vùi hết thảy, hại tôi phát điên mà tìm đường khác, may mắn nơi này vẫn còn một gian phòng.”
Phế Thổ nghe vậy nhíu mày, An Nghỉ chọc chọc tay hắn: “Sao thế?”
Phế Thổ: “Trạm dừng chân bị hủy mà anh ta vừa nói, C533, chính là cái ngày mai chúng ta muốn tới.
Nơi đó cách khu chợ Phiên thành chỉ có 35 km.”
An Nghỉ: “…”
Người lữ hành cười gượng: “Ít ra các cậu cũng không mất công đi cả chặng đường dài như tôi.”
Phế Thổ nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Chợ Phiên thành sao rồi?”
Người lữ hành lắc đầu: “Không biết, vốn tôi tính đi nhưng bị cái khe nứt kia cản trở.
Đường đi vòng vèo quá nên từ bỏ rồi.”
Phế Thổ gật gật đầu, lại rơi vào trầm tư.
Người lữ hành có lẽ cũng đã mệt muốn chết, dựa vào tường, giữa khoảng im lặng chuẩn bị thiếp đi.
Trong đầu An Nghỉ bỗng nhớ tới một thứ khác, cất tiếng hỏi: “Khu chợ Phiên thành có súp dinh dưỡng không?”
Không ngờ lời vừa nói ra, Phế Thổ và người lữ hành bỗng dưng đồng loạt phóng tới hai tầm mắt ác liệt: “Thứ đó dù no cũng không thể ăn, thực sự là rác rưởi!”
–
Tờ mờ sáng, An Nghỉ đã bị Phế Thổ lôi dậy ăn điểm tâm.
Đại não cậu hoàn toàn không nghe sai khiến, mí mắt không cách nào vén lên được, đồ ăn rơi rớt đầy trên ngực.
Phế Thổ đẩy nhẹ một cái, cả người cậu đổ ầm xuống đất.
An Nghỉ vừa ngã xuống, cả gian nhà đột nhiên lắc lư —— cậu có chút mờ mịt đứng lên, tưởng mình bị ảo giác.
Trong một góc, người lữ hành cũng như cảm nhận được gì, hai mắt trợn to.
An Nghỉ đột nhiên thấy có chút choáng váng, dưới chân hình như đang nghiêng ngả.
Cậu ngẩng đầu nhìn Phế Thổ, đối phương cũng đáp lại bằng ánh mắt kinh ngạc tương tự.
Chỉ trong một thoáng nghi hoặc ngắn ngủi, gian phòng bỗng chốc càng thêm rung lắc thấy rõ.
Bình nước trên bàn nghiêng ngả ngã lăn ra, tro bụi trên nóc rớt xuống rầm rập.
Người lữ hành một giây trước còn nằm trên đất sững sờ lập tức nhảy dựng lên, hét lớn: “Động đất!”
Ba người dùng tốc độ nhanh nhất tóm lấy đồ đạc tùy thân và mặt nạ bảo hộ lao ra ngoài, ngay cả áo choàng cũng không kịp khoác.
Vừa chạy ra chưa đến 10 mét, đại địa dưới chân đã kịch liệt chấn động.
An Nghỉ mất thăng bằng té ngã, mồm miệng văng đầy bụi đất, vội vàng lăn người dậy tiếp tục guồng chân tháo chạy.
Chân không dám nghỉ, bên tai bắt được một âm thanh khiến cậu gai cả người —— Quay đầu nhìn lại, gian phòng bọn họ vừa ở giống như bị một lực lượng kinh người vọt từ dưới đất lên đâm mạnh, trên vách tường xuất hiện vài khe nứt thẳng đứng, cuối cùng lan rộng chẻ đôi cả gian phòng.
Trong phút chốc cát vàng bay ngập trời, tựa như đến lớp vỏ Trái Đất cũng bị rung chuyển.
Phế Thổ tóm lấy tay An Nghỉ kéo cậu chạy như điên, cảnh vật bị bỏ lại sau lưng họ là từng gian phòng và tháp chỉ thị lần lượt sụp đổ —— bọn họ chạy ngược hướng núi đá từng có đá tảng rơi xuống kia, rất sợ sẽ xảy ra sạt lở chôn vùi tất cả.
Nhưng động đất mãi không có dấu hiệu kết thúc, đại địa điên cuồng rung chuyển.
Biên độ chấn động quá mạnh, ngay cả Phế Thổ cũng mềm nhũn đầu gối muốn quỳ xuống —— hắn thình lình phát hiện mặt đấy dưới chân rạn nứt, giống như có thứ khổng lồ gì đó sắp sửa chui lên!
Ý nghĩ không tưởng và hoang đường này bỗng chốc nhảy vào đầu tất cả mọi người, rồi như thể ứng nghiệm với cơn ác mộng của họ, ngay sau đó, đất trời đảo lộn, thái dương xiêu vẹo, An Nghỉ bị thứ gì đó cứng rắn hất bay đi.
Nhưng Phế Thổ nắm chặt tay cậu, cát lún dưới chân trơn trượt, cũng ngã văng ra ngoài theo.
Phía bên kia, người lữ hành cách đó không xa khó khăn lắm mới đứng vững được, tránh thoát một đống đá vụn từ trên trời rớt xuống, cũng hoảng loạn đến đầu váng mắt hoa.
An Nghỉ tê liệt ngồi dưới đất, dùng cả tay và chân bò về phía sau —— một bóng đen khổng lồ từ từ vươn lên, bao trùm lấy người cậu trong chu vi mấy mét.
An Nghỉ hoảng sợ ngẩng đầu, chỉ thấy mười ngón chân mang theo móng vuốt sắc nhọn cắm trên mặt đất, làn da màu kim loại xanh đen sáng bóng khúc xạ ánh nắng, hiện ra một thân hình khổng lồ như tường đồng vách sắt cao đến gần 10 mét!
Không biết thứ khổng lồ này bị đại địa đánh thức, hay chính nó đã đánh thức đại địa.
Từ chi trước của quái thú có màng mỏng kéo dài đến bên hông, giống như màng tản nhiệt của loài bò sát, lúc giang ra lại tựa như một đôi cánh.
Hai con mắt lồi lên liếc quanh một hồi, sau đó tròng mắt đột nhiên dựng thẳng, mí mắt của nó nặng nề chớp xuống một cái, tầm nhìn lập tức nhắm tới người lữ hành đơn độc ngay trước mặt.
Nó giơ chân trước, mang theo tiếng gió kinh người, chụp lấy người lữ hành đang liều mạng trốn qua một bên —— trong nháy mắt hắn ta lập tức văng xa mấy chục mét, đập vào vách đá lởm chởm trên gò đất, sọ vỡ nát, máu tươi bắn tung tóe, giống như một con muỗi vừa hút no máu bị đập chết.
An Nghỉ bụm miệng, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.
Cậu lại nhìn về phía Phế Thổ, lần đầu tiên phát hiện sự bình tĩnh và tự tin chưa từng dao động trong mắt đối phương đã biến mất.
Một tiếng rú đinh tai nhức óc vang vọng khắp chân trời, cự thú ngửa cổ điên cuồng gào thét, cái đầu hình tam giác vươn cao, lộ ra hai bên răng nanh sắc nhọn.
An Nghỉ thất thanh kêu to: “Rồng!”.