Phế Hậu Làm Nông Ở Lãnh Cung
Chương 3
“Nương nương, nương nương vẫn ổn chứ?”
Ta nghiến răng, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Ai cản trở ta ăn thịt, kẻ đó phải chet. Tuy nhiên, lý tưởng thì đẹp đẽ, nhưng hiện thực lại tàn khốc.
Hoàng cung là một nơi kỳ lạ như vậy đấy. Khi bạn thực sự có nhiệm vụ và đi theo con đường đã định, có khả năng cả nửa ngày cũng không gặp ai. Nhưng khi bạn lén lút muốn làm điều gì đó thì đột nhiên có vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào bạn.
Tình trạng của ta bây giờ là thuộc về vế sau. Giữa ta và những con vật dễ thương trong vườn ngự uyển là cả một hoàng cung đầy binh lính cấm vệ, các thái giám, cung nữ, và phi tần.
Ta không biết lịch tuần tra của các thị vệ, cũng không biết phạm vi nhiệm vụ của các cung nữ thái giám, càng không biết khi nào các phi tần sẽ đuổi theo để chặn Hoàng thượng.
Điều khó khăn nhất là, nếu ta ra ngoài, rất có thể người khác sẽ nhận ra ta, còn ta thì không nhận ra họ. Ban đầu, mục tiêu của ta là những con hạc béo múp gần Thọ Khang cung.
Nhưng Thái hậu sống lâu như vậy, mong muốn lớn nhất là trường thọ, mấy con hạc đó là bảo bối của bà, dù bà không tự mình đi kiểm tra hàng ngày, thì cũng sai người đi xem xét xem chúng có khỏe mạnh không.
Mặc dù thịt hạc nhiều, nhưng nếu thiếu một con thì khả năng bị phát hiện là 100%. Thế là ta chuyển mục tiêu sang những con uyên ương hay bơi lội trong hồ Thái Dịch.
Nhưng nghe nói gần đây không hiểu sao gã Hoàng đế lại thích trò chèo thuyền trên hồ, mặc dù hắn không đến đó nhiều lần, nhưng không ngăn cản được các phi tần cứ đua nhau đến hồ Thái Dịch với hy vọng sẽ tình cờ gặp hắn và được thăng chức.
Gã Hoàng đế vừa khen ngợi phong cảnh bên hồ Thái Dịch xong, lập tức có hai cung nữ, năm ngự nữ và mười ba người hầu có nhan sắc rơi xuống hồ. Kết quả là cả cung đều hoang mang, nói rằng trong hồ Thái Dịch có oan hồn.
Lý Quý phi tạm thời giữ Phượng ấn, nhận lệnh ứng cứu, tăng cường việc tuần tra xung quanh hồ Thái Dịch. Không ai rơi xuống hồ nữa, nhưng kế hoạch của ta cũng tan thành mây khói.
Ta nghiến răng gạch bỏ ba chữ “hồ Thái Dịch” ra khỏi danh sách nguồn cung cấp thịt. Thúy Thúy đã đề xuất một ý tưởng mới cho ta: không nên chỉ tập trung vào những nơi có nhiều thịt, mà nên nghĩ xem ở những nơi ít người có gì ăn được.
Ta thấy nàng ấy nói có lý. Cuối cùng, chúng ta quyết định chọn cái ao nhỏ bên cạnh cung Khánh Ngô, nằm ở phía đông nam của vườn ngự uyển. Lý do rất đơn giản.
Thứ nhất, nó gần cung Vân Hà, nếu bị phát hiện, khả năng chạy về thành công khá cao. Thứ hai, cung Khánh Ngô cũng là một cung trống, ít người lui tới. Thứ ba, ao nhỏ đó trồng sen, nếu không có cá, ít nhất cũng có thể thăm dò đường đi, rồi sau này hái chút sen hoặc đào ít ngó sen cũng tạm được.
Để thể hiện lòng thành kính của ta với việc ăn thịt, ta đã chọn một ngày tốt, vào lúc nửa đêm trăng mờ gió lớn, dẫn theo Thúy Thúy, lén lút đến cung Khánh Ngô. Đường đi suôn sẻ đến mức khó tin.
Ta nghĩ có lẽ ta đã dùng hết vận may trong cuộc đời này, mới có thể không gặp bất kỳ ai trên đường đến đích như vậy. Rồi ta nhận ra rằng, quả thật ta đã dùng hết vận may của mình trên đường đi. Nếu thời gian có thể quay trở lại, ta nhất định sẽ nói với chính mình ba chữ—Đồ ngu xuẩn.
Dù cái ao này nhỏ và xinh xắn, nhưng điều đó không có nghĩa là cá chép trong ao dễ câu như cá vàng ở công viên mà bạn có thể câu được với giá một đồng một phút.
Ta và Thúy Thúy mỗi người cầm một cây gậy, đầu gậy buộc một cái móc giường đã được mài nhọn và cắm giun, giữa đêm khuya dưới ánh trăng, hai đứa ngồi bên bờ ao câu cá chép như hai chấn bé đù.
Đừng hỏi ta tại sao không bắt cá, vì so với việc đan lưới, làm cần câu dễ hơn nhiều. Ta và Thúy Thúy đã ngồi hứng gió lạnh bên bờ ao hơn nửa canh giờ. Tin tốt là không có thị vệ nào phát hiện ra chúng ta, nhưng tin xấu là cũng chẳng có con cá nào nhận ra chúng ta.
Thúy Thúy đứng dậy, chân tê cứng, khuôn mặt mếu máo nói với ta: “Nương nương, hay chúng ta để mai hãy quay lại?”
Ta chuyển trọng lượng từ chân trái sang chân phải, thực sự không muốn tay không mà về.
“Chờ thêm chút nữa, câu thêm nửa canh giờ, nếu không có cá thì chúng ta sẽ về.”
Thúy Thúy ngồi phịch xuống đất, đình công.
“Nương nương, nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ mất m//ạng đấy.”
Được thôi, dù trong lòng ta rất muốn ăn thịt, nhưng lý trí lại bảo rằng Thúy Thúy nói đúng. Thật khó khăn cho ta, thật sự. Ta chỉ muốn ăn một con cá thôi mà.
“Thúy Thúy, ngươi nói xem, tại sao hồi còn ở nhà, ta không học cách đan giỏ cá nhỉ?”
Ta cảm thấy hối hận vô cùng vì trước khi xuyên không, đã sinh ra ở vùng đất liền nên không biết đánh cá. Không biết có phải tâm trạng tiếc nuối của ta đã cảm động đến thần linh xuyên không không, nhưng sáng hôm sau, khi thức dậy, ta thực sự nhìn thấy một cái giỏ bắt cá trong sân.
Một cái giỏ bắt cá làm bằng tre, bụng lớn miệng nhỏ, có vòng xách. Nó nằm ngay trước cửa chính của đại sảnh. Ta thực sự ngạc nhiên đến mức không thể tin nổi.
Sau những kịch bản xuyên không, hậu cung, sinh tồn hoang dã và trồng trọt, cuối cùng ta cũng mở khóa được tình tiết “bàn tay vàng” của nữ chính trong tiểu thuyết sao?
Người ngạc nhiên như ta còn có Thúy Thúy, nhất là khi đã xác nhận cái giỏ bắt cá này không phải từ Cảnh Thăng mà có. Thúy Thúy thậm chí còn sợ hãi hơn là vui mừng.
“Nương nương, người nói xem, ai gửi đến vậy?”
Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây. Ta thà tin rằng đó là do thần tiên gửi đến. Nhưng tại sao thần tiên lại gửi cho ta một cái giỏ cá mà không gửi luôn hai con cá?
Ta, một cô gái trẻ của thời đại mới, người kế thừa chủ nghĩa xã hội, xuyên không trở về cổ đại, cuối cùng đã bị thiếu thịt ăn ép buộc phải trở thành một người tin vào thần linh.
“Có giỏ bắt cá rồi thì dễ xử lý hơn, tối nay chúng ta chỉ cần đặt giỏ cá vào trong ao là được.”
Trong ao đó hoa sen nở rất đẹp, chỉ cần không tiến lại gần quan sát kỹ, đặt cái giỏ cá xuống chắc sẽ không bị phát hiện.
Ta vô cảm ôm giỏ cá vào lòng. Thúy Thúy giữ chặt lấy ta: “Nương nương không được đâu, nếu đây là cái bẫy, chỉ chờ người đến đặt giỏ cá rồi bắt người xử tội thì sao?”
Ta thật sự khâm phục trí tưởng tượng của Thúy Thúy. Người biết ta cần giỏ bắt cá chắc chắn đã nhìn thấy ta câu cá tối qua, và nghe thấy ta ước muốn có một cái giỏ bắt cá bên bờ ao.
Nếu người đó muốn hại ta, thì đã lao ra bắt ta ngay tại chỗ rồi, chẳng cần đợi ta phải quay lại lần nữa. Nói gở một tí, cho dù người đó không muốn lộ diện, tối qua chỉ cần làm chút tiếng động để kéo thị vệ đến, ta cũng không thể thoát.
Ta không tin rằng gã Hoàng đế tệ bạc đó có thể xử tội ta vì tội ăn tr//ộm cá trong hoàng cung. Nhưng dù ta có giải thích thế nào, Thúy Thúy vẫn bám chặt lấy chân ta, không cho ta ra ngoài dù chỉ một bước.
Cảnh Thăng bị Thúy Thúy lây nhiễm, cũng bám chặt lấy chân còn lại của ta. Thôi được, ta nghĩ họ thực sự không muốn ta ăn thịt.
Ban đầu ta định đợi đến khi Thúy Thúy ngủ say rồi sẽ lén lút ra ngoài đặt giỏ cá, nhưng cảnh quan trong lãnh cung thực sự quá tốt, không có tiếng ồn, không có ánh sáng, vừa đặt lưng xuống giường ta đã ngủ nhanh hơn cả Thúy Thúy.
Cô gái kiên cường của chủ nghĩa xã hội không bao giờ chịu thua. Ta để giỏ cá ngay cạnh giường.
Ngày đầu tiên giỏ cá ở cạnh giường, thèm ăn cá nướng.
Ngày thứ hai để giỏ cá bên đầu giường, ta thèm uống canh cá.
Ngày thứ ba, ta muốn ăn cá chua ngọt kiểu Tây Hồ.
Ngày thứ tư khi để giỏ cá bên đầu giường…
Thúy Thuý vừa khóc vừa lay ta tỉnh dậy. Lúc đó, ta đang mơ thấy mình đang thưởng thức món cá kho. Giỏ cá vẫn nằm ngay ngắn bên đầu giường như chưa từng được mang ra ngoài.
Nếu không có con cá chép lớn nhảy nhót trong đó, có lẽ ta đã tin rằng giỏ cá chưa bao giờ rời khỏi đây. Ta ngồi xếp bằng trên giường, nghiêm túc nghĩ xem liệu mình có mắc chứng mộng du hay không.
“Nương nương, làm sao bây giờ? Chắc chắn có ai đó đang theo dõi chúng ta!”
Theo ý Thúy Thúy, chúng ta nên tiêu hủy con cá này, ném nó đi ngay lập tức. Ta đồng ý, không có cách nào tiêu hủy dấu vết tốt hơn là đưa con cá này vào bụng.
Thúy Thúy không thể cãi lại ta, đành mặt mày ủ rũ đi đun nước. Cà rốt, bắp cải, nấm hương, chẳng có món rau nào mà một nồi lẩu cá không thể giải quyết được. Nếu có thêm chút ớt thì thật hoàn hảo.
Ta gọi Cảnh Thăng đến, ba người chúng ta ôm bát, háo hức chờ cá chín. Thúy Thúy rõ ràng coi bữa ăn này như bữa ăn cuối cùng trong đời, ăn trong nỗi lo âu tột độ.
Trong khi đó, ta bưng một bát đầy cá đi ra giữa sân, đặt bát ở chỗ mà giỏ cá đã xuất hiện lần đầu tiên, quỳ xuống, chắp tay cầu nguyện một cách thành kính: “Hoàng thiên trên cao, đất trời chứng giám, tín nữ nguyện dùng m//ạng của gã đàn ông tệ bạc để đổi lấy một hạt giống ớt và một hũ dưa cải, để sớm được ăn món cá nấu cải chua. Nếu trái lời thề, tín nữ nguyện gã đàn ông ấy cả đời bất lực.”
Lời cầu nguyện phải nói to mới linh nghiệm, nên ta gần như hét lên. Thúy Thúy uống một ngụm canh đến nghẹn cả mũi.
Những gì ta nói đều là thật lòng. Nhưng cũng giống như việc con d//ao mà Nguyên Thục phi hứa không bao giờ đến tay, hạt giống ớt và hũ dưa cải mà ta cầu xin thần linh cũng không rơi từ trên trời xuống. Vẫn là phải tự mình tìm cách thôi.
Ta nghiến răng, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Ai cản trở ta ăn thịt, kẻ đó phải chet. Tuy nhiên, lý tưởng thì đẹp đẽ, nhưng hiện thực lại tàn khốc.
Hoàng cung là một nơi kỳ lạ như vậy đấy. Khi bạn thực sự có nhiệm vụ và đi theo con đường đã định, có khả năng cả nửa ngày cũng không gặp ai. Nhưng khi bạn lén lút muốn làm điều gì đó thì đột nhiên có vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào bạn.
Tình trạng của ta bây giờ là thuộc về vế sau. Giữa ta và những con vật dễ thương trong vườn ngự uyển là cả một hoàng cung đầy binh lính cấm vệ, các thái giám, cung nữ, và phi tần.
Ta không biết lịch tuần tra của các thị vệ, cũng không biết phạm vi nhiệm vụ của các cung nữ thái giám, càng không biết khi nào các phi tần sẽ đuổi theo để chặn Hoàng thượng.
Điều khó khăn nhất là, nếu ta ra ngoài, rất có thể người khác sẽ nhận ra ta, còn ta thì không nhận ra họ. Ban đầu, mục tiêu của ta là những con hạc béo múp gần Thọ Khang cung.
Nhưng Thái hậu sống lâu như vậy, mong muốn lớn nhất là trường thọ, mấy con hạc đó là bảo bối của bà, dù bà không tự mình đi kiểm tra hàng ngày, thì cũng sai người đi xem xét xem chúng có khỏe mạnh không.
Mặc dù thịt hạc nhiều, nhưng nếu thiếu một con thì khả năng bị phát hiện là 100%. Thế là ta chuyển mục tiêu sang những con uyên ương hay bơi lội trong hồ Thái Dịch.
Nhưng nghe nói gần đây không hiểu sao gã Hoàng đế lại thích trò chèo thuyền trên hồ, mặc dù hắn không đến đó nhiều lần, nhưng không ngăn cản được các phi tần cứ đua nhau đến hồ Thái Dịch với hy vọng sẽ tình cờ gặp hắn và được thăng chức.
Gã Hoàng đế vừa khen ngợi phong cảnh bên hồ Thái Dịch xong, lập tức có hai cung nữ, năm ngự nữ và mười ba người hầu có nhan sắc rơi xuống hồ. Kết quả là cả cung đều hoang mang, nói rằng trong hồ Thái Dịch có oan hồn.
Lý Quý phi tạm thời giữ Phượng ấn, nhận lệnh ứng cứu, tăng cường việc tuần tra xung quanh hồ Thái Dịch. Không ai rơi xuống hồ nữa, nhưng kế hoạch của ta cũng tan thành mây khói.
Ta nghiến răng gạch bỏ ba chữ “hồ Thái Dịch” ra khỏi danh sách nguồn cung cấp thịt. Thúy Thúy đã đề xuất một ý tưởng mới cho ta: không nên chỉ tập trung vào những nơi có nhiều thịt, mà nên nghĩ xem ở những nơi ít người có gì ăn được.
Ta thấy nàng ấy nói có lý. Cuối cùng, chúng ta quyết định chọn cái ao nhỏ bên cạnh cung Khánh Ngô, nằm ở phía đông nam của vườn ngự uyển. Lý do rất đơn giản.
Thứ nhất, nó gần cung Vân Hà, nếu bị phát hiện, khả năng chạy về thành công khá cao. Thứ hai, cung Khánh Ngô cũng là một cung trống, ít người lui tới. Thứ ba, ao nhỏ đó trồng sen, nếu không có cá, ít nhất cũng có thể thăm dò đường đi, rồi sau này hái chút sen hoặc đào ít ngó sen cũng tạm được.
Để thể hiện lòng thành kính của ta với việc ăn thịt, ta đã chọn một ngày tốt, vào lúc nửa đêm trăng mờ gió lớn, dẫn theo Thúy Thúy, lén lút đến cung Khánh Ngô. Đường đi suôn sẻ đến mức khó tin.
Ta nghĩ có lẽ ta đã dùng hết vận may trong cuộc đời này, mới có thể không gặp bất kỳ ai trên đường đến đích như vậy. Rồi ta nhận ra rằng, quả thật ta đã dùng hết vận may của mình trên đường đi. Nếu thời gian có thể quay trở lại, ta nhất định sẽ nói với chính mình ba chữ—Đồ ngu xuẩn.
Dù cái ao này nhỏ và xinh xắn, nhưng điều đó không có nghĩa là cá chép trong ao dễ câu như cá vàng ở công viên mà bạn có thể câu được với giá một đồng một phút.
Ta và Thúy Thúy mỗi người cầm một cây gậy, đầu gậy buộc một cái móc giường đã được mài nhọn và cắm giun, giữa đêm khuya dưới ánh trăng, hai đứa ngồi bên bờ ao câu cá chép như hai chấn bé đù.
Đừng hỏi ta tại sao không bắt cá, vì so với việc đan lưới, làm cần câu dễ hơn nhiều. Ta và Thúy Thúy đã ngồi hứng gió lạnh bên bờ ao hơn nửa canh giờ. Tin tốt là không có thị vệ nào phát hiện ra chúng ta, nhưng tin xấu là cũng chẳng có con cá nào nhận ra chúng ta.
Thúy Thúy đứng dậy, chân tê cứng, khuôn mặt mếu máo nói với ta: “Nương nương, hay chúng ta để mai hãy quay lại?”
Ta chuyển trọng lượng từ chân trái sang chân phải, thực sự không muốn tay không mà về.
“Chờ thêm chút nữa, câu thêm nửa canh giờ, nếu không có cá thì chúng ta sẽ về.”
Thúy Thúy ngồi phịch xuống đất, đình công.
“Nương nương, nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ mất m//ạng đấy.”
Được thôi, dù trong lòng ta rất muốn ăn thịt, nhưng lý trí lại bảo rằng Thúy Thúy nói đúng. Thật khó khăn cho ta, thật sự. Ta chỉ muốn ăn một con cá thôi mà.
“Thúy Thúy, ngươi nói xem, tại sao hồi còn ở nhà, ta không học cách đan giỏ cá nhỉ?”
Ta cảm thấy hối hận vô cùng vì trước khi xuyên không, đã sinh ra ở vùng đất liền nên không biết đánh cá. Không biết có phải tâm trạng tiếc nuối của ta đã cảm động đến thần linh xuyên không không, nhưng sáng hôm sau, khi thức dậy, ta thực sự nhìn thấy một cái giỏ bắt cá trong sân.
Một cái giỏ bắt cá làm bằng tre, bụng lớn miệng nhỏ, có vòng xách. Nó nằm ngay trước cửa chính của đại sảnh. Ta thực sự ngạc nhiên đến mức không thể tin nổi.
Sau những kịch bản xuyên không, hậu cung, sinh tồn hoang dã và trồng trọt, cuối cùng ta cũng mở khóa được tình tiết “bàn tay vàng” của nữ chính trong tiểu thuyết sao?
Người ngạc nhiên như ta còn có Thúy Thúy, nhất là khi đã xác nhận cái giỏ bắt cá này không phải từ Cảnh Thăng mà có. Thúy Thúy thậm chí còn sợ hãi hơn là vui mừng.
“Nương nương, người nói xem, ai gửi đến vậy?”
Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây. Ta thà tin rằng đó là do thần tiên gửi đến. Nhưng tại sao thần tiên lại gửi cho ta một cái giỏ cá mà không gửi luôn hai con cá?
Ta, một cô gái trẻ của thời đại mới, người kế thừa chủ nghĩa xã hội, xuyên không trở về cổ đại, cuối cùng đã bị thiếu thịt ăn ép buộc phải trở thành một người tin vào thần linh.
“Có giỏ bắt cá rồi thì dễ xử lý hơn, tối nay chúng ta chỉ cần đặt giỏ cá vào trong ao là được.”
Trong ao đó hoa sen nở rất đẹp, chỉ cần không tiến lại gần quan sát kỹ, đặt cái giỏ cá xuống chắc sẽ không bị phát hiện.
Ta vô cảm ôm giỏ cá vào lòng. Thúy Thúy giữ chặt lấy ta: “Nương nương không được đâu, nếu đây là cái bẫy, chỉ chờ người đến đặt giỏ cá rồi bắt người xử tội thì sao?”
Ta thật sự khâm phục trí tưởng tượng của Thúy Thúy. Người biết ta cần giỏ bắt cá chắc chắn đã nhìn thấy ta câu cá tối qua, và nghe thấy ta ước muốn có một cái giỏ bắt cá bên bờ ao.
Nếu người đó muốn hại ta, thì đã lao ra bắt ta ngay tại chỗ rồi, chẳng cần đợi ta phải quay lại lần nữa. Nói gở một tí, cho dù người đó không muốn lộ diện, tối qua chỉ cần làm chút tiếng động để kéo thị vệ đến, ta cũng không thể thoát.
Ta không tin rằng gã Hoàng đế tệ bạc đó có thể xử tội ta vì tội ăn tr//ộm cá trong hoàng cung. Nhưng dù ta có giải thích thế nào, Thúy Thúy vẫn bám chặt lấy chân ta, không cho ta ra ngoài dù chỉ một bước.
Cảnh Thăng bị Thúy Thúy lây nhiễm, cũng bám chặt lấy chân còn lại của ta. Thôi được, ta nghĩ họ thực sự không muốn ta ăn thịt.
Ban đầu ta định đợi đến khi Thúy Thúy ngủ say rồi sẽ lén lút ra ngoài đặt giỏ cá, nhưng cảnh quan trong lãnh cung thực sự quá tốt, không có tiếng ồn, không có ánh sáng, vừa đặt lưng xuống giường ta đã ngủ nhanh hơn cả Thúy Thúy.
Cô gái kiên cường của chủ nghĩa xã hội không bao giờ chịu thua. Ta để giỏ cá ngay cạnh giường.
Ngày đầu tiên giỏ cá ở cạnh giường, thèm ăn cá nướng.
Ngày thứ hai để giỏ cá bên đầu giường, ta thèm uống canh cá.
Ngày thứ ba, ta muốn ăn cá chua ngọt kiểu Tây Hồ.
Ngày thứ tư khi để giỏ cá bên đầu giường…
Thúy Thuý vừa khóc vừa lay ta tỉnh dậy. Lúc đó, ta đang mơ thấy mình đang thưởng thức món cá kho. Giỏ cá vẫn nằm ngay ngắn bên đầu giường như chưa từng được mang ra ngoài.
Nếu không có con cá chép lớn nhảy nhót trong đó, có lẽ ta đã tin rằng giỏ cá chưa bao giờ rời khỏi đây. Ta ngồi xếp bằng trên giường, nghiêm túc nghĩ xem liệu mình có mắc chứng mộng du hay không.
“Nương nương, làm sao bây giờ? Chắc chắn có ai đó đang theo dõi chúng ta!”
Theo ý Thúy Thúy, chúng ta nên tiêu hủy con cá này, ném nó đi ngay lập tức. Ta đồng ý, không có cách nào tiêu hủy dấu vết tốt hơn là đưa con cá này vào bụng.
Thúy Thúy không thể cãi lại ta, đành mặt mày ủ rũ đi đun nước. Cà rốt, bắp cải, nấm hương, chẳng có món rau nào mà một nồi lẩu cá không thể giải quyết được. Nếu có thêm chút ớt thì thật hoàn hảo.
Ta gọi Cảnh Thăng đến, ba người chúng ta ôm bát, háo hức chờ cá chín. Thúy Thúy rõ ràng coi bữa ăn này như bữa ăn cuối cùng trong đời, ăn trong nỗi lo âu tột độ.
Trong khi đó, ta bưng một bát đầy cá đi ra giữa sân, đặt bát ở chỗ mà giỏ cá đã xuất hiện lần đầu tiên, quỳ xuống, chắp tay cầu nguyện một cách thành kính: “Hoàng thiên trên cao, đất trời chứng giám, tín nữ nguyện dùng m//ạng của gã đàn ông tệ bạc để đổi lấy một hạt giống ớt và một hũ dưa cải, để sớm được ăn món cá nấu cải chua. Nếu trái lời thề, tín nữ nguyện gã đàn ông ấy cả đời bất lực.”
Lời cầu nguyện phải nói to mới linh nghiệm, nên ta gần như hét lên. Thúy Thúy uống một ngụm canh đến nghẹn cả mũi.
Những gì ta nói đều là thật lòng. Nhưng cũng giống như việc con d//ao mà Nguyên Thục phi hứa không bao giờ đến tay, hạt giống ớt và hũ dưa cải mà ta cầu xin thần linh cũng không rơi từ trên trời xuống. Vẫn là phải tự mình tìm cách thôi.