Phế Hậu Làm Nông Ở Lãnh Cung
Chương 29: Ngoại truyện: Thúy Thúy và Lệ Viễn
Ta cho tới bây giờ không nghĩ tới lại có một ngày ta còn có thể nhìn thấy Lệ Viễn. Kỳ thật lúc chưa cùng tiểu thư ra khỏi cung, ta cũng đã nghĩ kỹ rồi.
Ta và Lệ Viễn không thích hợp.
Lệ là một họ tương đối đặc biệt, nếu như ta nhớ không lầm, tướng quân ở trong ngõ Đồng Chi cũng họ Lệ.
Nếu tiểu thư vẫn là Hoàng hậu, nâng cao thân phận của ta, ta có lẽ còn có thể làm một thiếp thất của hắn, nhưng hiện tại tiểu thư đã bị phế làm thứ dân, ta là cung nữ từng hầu hạ tiền Hoàng hậu, kết cục tốt nhất chính là tuẫn táng cùng tiểu thư, trong cung sẽ không có người giữ lại cung nữ trung thành và tận tâm như ta đối với Hoàng hậu.
Nhưng Lệ Viễn lại tới tìm ta, không có việc gì thì vẽ bánh cho ta, nói nhất định sẽ mang ta ra khỏi cung. Cho nên ta cũng chỉ nghe thôi.
Tuy rằng tiểu thư không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng ta vẫn thích tiểu thư hiện tại hơn. Nàng nói với ta nhất định phải sống ra dáng vẻ của mình.
Ta từ nhỏ đã đi theo bên cạnh tiểu thư, nàng như thế nào, ta liền như thế đó, tiểu thư sống vui vẻ, ta cũng vui vẻ theo.
Tiểu thư tuyệt đối không muốn làm thiếp thất, cho nên ta cũng không muốn. Ta là nha hoàn bên người tiểu thư, tuyệt đối không thể phá hỏng cốt khí của tiểu thư.
Lệ Viễn nói muốn dẫn ta ra ngoài, nhưng chưa bao giờ đề cập tiểu thư phải làm sao bây giờ. Ta không thích nghe hắn nói những điều này.
Lần cuối cùng hắn tới tìm ta là trước lễ mừng năm mới, vội vã nói với ta hắn dự định đến biên quan vài năm, kiếm chút quân công sau đó sẽ trở về cầu Hoàng thượng được lấy ta.
Cầu cái gì mà cầu? Cả cung ngoại trừ Cảnh Thăng, Trương Đại Nhân và Từ công tử, không có ai không trông mong tiểu thư chet.
Về phần ta, trong mắt bọn họ chính là một vật cột cùng một chỗ với tiểu thư, sống chet cũng không ai để ý. Cho nên khi tiểu thư hỏi ta tính toán như thế nào, ta không chút do dự lựa chọn đi cùng nàng.
Tiểu thư cũng vẽ bánh cho ta, nói nàng chet sẽ không ai để ý đến ta, Lệ Viễn nói không chừng còn có thể nghĩ ra cách đưa ta ra ngoài.
Luận chuyện vẽ bánh này, tiểu thư còn không bằng ta. Cho nên ta cũng vẽ bánh cho nàng, nói ra cung còn có thể gặp được Lệ Viễn, ở lại trong cung chỉ có thể tuẫn táng.
Đến lúc đó tiểu thư giả chet còn ta chet thật, đó sẽ là một mất mát thực sự. Tiểu thư nói không lại ta, cùng mang ta ra ngoài.
Vào thời khắc bước ra khỏi hoàng cung kia ta liền biết, ta và Lệ Viễn đã thật sự đoạn tuyệt.
Từ công tử mang theo ta cùng tiểu thư đi du ngoạn khắp nam bắc, sau đó định cư lại ở Hàng Thành.
Tiểu thư mở hai cửa hàng, một cửa hàng lẩu, một cửa hàng bán son phấn, ta thường xuyên giả nam trang, quản sự trong cửa hàng.
Tiểu nhị cửa hàng đều gọi ta là Đường chưởng quỹ. Ta cảm thấy cứ sống như vậy cũng rất tốt.
Đôi khi tiểu thư và Từ công tử cũng sẽ ra ngoài chơi, tiểu thư gọi cái này là du lịch, còn đề nghị ta cũng có thể ra ngoài đi dạo.
Ta đối với việc đi ra ngoài không có hứng thú, tiểu thư sẽ vắt óc tìm mưu kế phái việc cho ta, hôm nay vào trong thành chạy một vòng thu sổ sách, ngày mai đi xem tá điền trồng hoa màu, ngày mốt giúp nàng ra ngoài thành dâng hương, thuận tiện nhìn xem có trang điểm thời hưng hay không.
Thời điểm ta giả nam trang càng ngày càng nhiều, tiểu thư thậm chí còn mua cho ta hai nha đầu làm việc vặt.
Về sau tiểu thư có thai, Từ công tử không cho nàng chạy ra ngoài, tiểu thư liền đánh chủ ý lên đầu ta, bảo ta đi theo thương đội đi thu hàng da.
Nói kiếm được đều tính cho ta, bồi thường đều tính vào sổ sách của nàng. Kỳ thật ta biết, tiểu thư chính là muốn ta cùng tiểu nhi tử nhà ông chủ tiệm da bên cạnh bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn.
Đó là một người rất tốt, đối với ta cũng không tệ. Đôi khi ta cũng nghĩ, có thể cứ như vậy sống cả đời cũng tốt.
Nếu như ta không gặp được Lệ Viễn ở biên quan.
Ta không thấy hắn, khi đó ta đang vội vàng trả giá với thương nhân bán da, thình lình có người túm lấy cánh tay ta, sức lực lớn đến mức ta hít ngược một hơi khí lạnh.
Vừa quay đầu lại, ta liền sửng sốt.
Lệ Viễn thay đổi rất nhiều, gầy đi, đen hơn, gió thô ráp ở biên quan làm tăng thêm vài phần sát khí sắc bén cho hắn.
Ánh mắt hắn nhìn ta giống như nhìn thấy quỷ, ánh mắt ta nhìn hắn giống như nhìn thấy Diêm Vương sống.
Ta còn sống, tiểu thư khẳng định còn sống, với quan hệ của hắn cùng Trương đại nhân, chuyện lớn như vậy có thể không nói cho ngài ấy biết sao?
Đánh chet ta cũng không thể thừa nhận. Trong đầu ta chỉ còn lại một ý nghĩ này.
Vì thế, cuộc đối thoại giữa ta và Lệ Viễn chẳng đi đến đâu theo một phong cách mà người bình thường khó hiểu.
“Là nàng sao?”
“Không phải ta.”
“Nàng không chet?”
“Ta chet rồi.”
“Sao nàng lại ở chỗ này?”
“Ta không có ở đây.”
Ta cảm thấy như mình đã xong rồi. Lệ Viễn siết chặt cánh tay ta, nhìn chằm chằm mặt ta, nghiến răng nghiến lợi gọi ta: “Thúy Thúy.”
Ta nghiêm túc sửa lại: “Ta tên là Đường Ngọc Thúy.”
Lệ Viễn giận quá hóa cười, lúc lắc đầu lúc gật đầu.
“Được được, nàng được lắm.”
Sau đó kéo ta rời đi. Tiểu chưởng quầy tiệm da đi theo phía sau hắng giọng hô, sao có thể c//ướp người giữa đường chứ?
Lệ Viễn lắc đầu về phía bên đường, mấy quân gia liền vây quanh hắn, đỡ hắn nói cùng đi uống chén trà.
Lệ Viễn bóp cánh tay ta đến phát đau, một đường đưa ta đến một trạch viện. Một đám đại đầu binh bên trong, thấy Lệ Viễn mang theo ta, ồn ào huýt sáo.
Còn có một người to gan trực tiếp hỏi:
“Lệ gia rốt cục thông suốt rồi hả?”
Lệ Viễn đạp hắn lăn ba vòng. Ta bị hắn kéo vào trong phòng, Lệ Viễn trở tay liền đóng cửa lại.
“Nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ta cứng cổ không chịu thừa nhận.
“Lệ Viễn, ngươi nhận lầm người rồi.”
Lệ Viễn cũng tức cười, gọi cả tên lẫn họ của ta: “Đường Ngọc Thúy, nàng đi ra cũng không đổi tên, trên hộ tịch của nàng ghi chính là cái này.”
Ta không đổi tên thì sao? Còn không cho phép người trùng tên trùng họ à?
Thúy Thúy đã sớm theo tiền Hoàng hậu chet ch//áy ở Vân Hà cung, chỉ cần ta không thừa nhận, hắn sẽ không thể làm gì được ta.
Ngoài cửa có tiếng sột soạt, tiếng đẩy người vào tường, Lệ Viễn nhìn ta một cái, hít sâu một hơi, đi ra ngoài đuổi hết mọi người đi.
“Tiểu tử đi cùng ngươi kia xảy ra chuyện gì vậy?Vừa nhìn cũng không phải là người tốt.”
Ta trừng mắt liếc hắn một cái.
“Đi cùng ta đến thu hàng da, làm sao vậy? Dù sao ta cũng phải kiếm chút của hồi môn chứ.”
Lệ Viễn nhíu mày lại.
“Nàng tốt nhất trực tiếp nói thật với ta, nếu không bây giờ ta sẽ viết thư cho Trương Cố Dương.”
Hừ, còn tưởng ta là tiểu nha đầu năm đó ở trong cung sao? Có bản lĩnh thì hắn viết đi, ta xem Trương Cố Dương có dám tới tìm tiểu thư nhà ta hay không.
“Ta cũng khuyên ngươi tốt nhất bây giờ thả ta và bằng hữu của ta ra, nếu không ta sẽ đến nha môn cáo ngươi cưỡng đoạt dân nữ.”
Lệ Viễn đại khái là không nghĩ tới ta còn dám cãi lại, sửng sốt một chút, đột nhiên lại nở nụ cười: “Vài năm không gặp, tiểu nha đầu đã trưởng thành rồi.”
Ngươi mới là tiểu nha đầu, cả nhà ngươi đều là tiểu nha đầu. Ta cũng không tin hắn còn có thể làm gì ta.
Lệ Viễn đảo mắt: “Ta khuyên nàng vẫn là tiết kiệm sức lực, nơi này là địa bàn của ta, ta xem bằng hữu kia của nàng lén lút, hơn phân nửa là có cấu kết với ngoại tộc, quay đầu ta sẽ để cho các huynh đệ chăm sóc hắn tốt một chút, dù sao cũng là bằng hữu của nàng, ta không tiện làm quá phận, nàng nói đúng không?”
Ta cực kỳ tức giận: “Ngươi ngậm m//áu phun người!”
Lệ Viễn kề sát vào ta, ta không tự chủ ngửa người ra sau.
“Ta là kẻ vu khống? Còn nàng thì sao? Ta năm đó một lòng một dạ chỉ muốn đến biên cảnh kiếm quân công, khó khăn lắm mới khiến người nhà đồng ý cho cưới nàng, ta nói nàng ở trong cung chờ ta, chỉ ba năm thôi ta nhất định sẽ trở về. Còn nàng thì sao? Người đ//ốt cung Vân Hà là ai? Ai đã sắp xếp việc này và để hai th//i th//ể lại?”
Lệ Viễn đè mu bàn tay ta lại.
“Trương Cố Dương vì tiểu thư nhà nàng, từ chối hôn sự một năm, còn định cầu xin bệ hạ thả hắn ra ngoài, hắn muốn đ//iên luôn rồi, lại muốn dùng cái chet giả mang hai người ra ngoài, một khi bị phát hiện, thứ bồi thường không phải là đầu của một mình hắn, mà là tiền đồ của cả nhà hắn, hai người ngược lại có tiền đồ, tự mình có thể tìm được cách.”
Ta không biết nên trả lời Lệ Viễn như thế nào.
Tiểu thư thường nói nàng và Trương đại nhân không phải người cùng một đường, cố chấp đến gần nhau chỉ càng cách càng xa, ta luôn không hiểu, nhưng hiện tại nhìn thấy Lệ Viễn, ta hình như lại có chút biết vì sao tiểu thư lại nói như vậy.
Ta và Lệ Viễn không thích hợp.
Lệ là một họ tương đối đặc biệt, nếu như ta nhớ không lầm, tướng quân ở trong ngõ Đồng Chi cũng họ Lệ.
Nếu tiểu thư vẫn là Hoàng hậu, nâng cao thân phận của ta, ta có lẽ còn có thể làm một thiếp thất của hắn, nhưng hiện tại tiểu thư đã bị phế làm thứ dân, ta là cung nữ từng hầu hạ tiền Hoàng hậu, kết cục tốt nhất chính là tuẫn táng cùng tiểu thư, trong cung sẽ không có người giữ lại cung nữ trung thành và tận tâm như ta đối với Hoàng hậu.
Nhưng Lệ Viễn lại tới tìm ta, không có việc gì thì vẽ bánh cho ta, nói nhất định sẽ mang ta ra khỏi cung. Cho nên ta cũng chỉ nghe thôi.
Tuy rằng tiểu thư không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng ta vẫn thích tiểu thư hiện tại hơn. Nàng nói với ta nhất định phải sống ra dáng vẻ của mình.
Ta từ nhỏ đã đi theo bên cạnh tiểu thư, nàng như thế nào, ta liền như thế đó, tiểu thư sống vui vẻ, ta cũng vui vẻ theo.
Tiểu thư tuyệt đối không muốn làm thiếp thất, cho nên ta cũng không muốn. Ta là nha hoàn bên người tiểu thư, tuyệt đối không thể phá hỏng cốt khí của tiểu thư.
Lệ Viễn nói muốn dẫn ta ra ngoài, nhưng chưa bao giờ đề cập tiểu thư phải làm sao bây giờ. Ta không thích nghe hắn nói những điều này.
Lần cuối cùng hắn tới tìm ta là trước lễ mừng năm mới, vội vã nói với ta hắn dự định đến biên quan vài năm, kiếm chút quân công sau đó sẽ trở về cầu Hoàng thượng được lấy ta.
Cầu cái gì mà cầu? Cả cung ngoại trừ Cảnh Thăng, Trương Đại Nhân và Từ công tử, không có ai không trông mong tiểu thư chet.
Về phần ta, trong mắt bọn họ chính là một vật cột cùng một chỗ với tiểu thư, sống chet cũng không ai để ý. Cho nên khi tiểu thư hỏi ta tính toán như thế nào, ta không chút do dự lựa chọn đi cùng nàng.
Tiểu thư cũng vẽ bánh cho ta, nói nàng chet sẽ không ai để ý đến ta, Lệ Viễn nói không chừng còn có thể nghĩ ra cách đưa ta ra ngoài.
Luận chuyện vẽ bánh này, tiểu thư còn không bằng ta. Cho nên ta cũng vẽ bánh cho nàng, nói ra cung còn có thể gặp được Lệ Viễn, ở lại trong cung chỉ có thể tuẫn táng.
Đến lúc đó tiểu thư giả chet còn ta chet thật, đó sẽ là một mất mát thực sự. Tiểu thư nói không lại ta, cùng mang ta ra ngoài.
Vào thời khắc bước ra khỏi hoàng cung kia ta liền biết, ta và Lệ Viễn đã thật sự đoạn tuyệt.
Từ công tử mang theo ta cùng tiểu thư đi du ngoạn khắp nam bắc, sau đó định cư lại ở Hàng Thành.
Tiểu thư mở hai cửa hàng, một cửa hàng lẩu, một cửa hàng bán son phấn, ta thường xuyên giả nam trang, quản sự trong cửa hàng.
Tiểu nhị cửa hàng đều gọi ta là Đường chưởng quỹ. Ta cảm thấy cứ sống như vậy cũng rất tốt.
Đôi khi tiểu thư và Từ công tử cũng sẽ ra ngoài chơi, tiểu thư gọi cái này là du lịch, còn đề nghị ta cũng có thể ra ngoài đi dạo.
Ta đối với việc đi ra ngoài không có hứng thú, tiểu thư sẽ vắt óc tìm mưu kế phái việc cho ta, hôm nay vào trong thành chạy một vòng thu sổ sách, ngày mai đi xem tá điền trồng hoa màu, ngày mốt giúp nàng ra ngoài thành dâng hương, thuận tiện nhìn xem có trang điểm thời hưng hay không.
Thời điểm ta giả nam trang càng ngày càng nhiều, tiểu thư thậm chí còn mua cho ta hai nha đầu làm việc vặt.
Về sau tiểu thư có thai, Từ công tử không cho nàng chạy ra ngoài, tiểu thư liền đánh chủ ý lên đầu ta, bảo ta đi theo thương đội đi thu hàng da.
Nói kiếm được đều tính cho ta, bồi thường đều tính vào sổ sách của nàng. Kỳ thật ta biết, tiểu thư chính là muốn ta cùng tiểu nhi tử nhà ông chủ tiệm da bên cạnh bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn.
Đó là một người rất tốt, đối với ta cũng không tệ. Đôi khi ta cũng nghĩ, có thể cứ như vậy sống cả đời cũng tốt.
Nếu như ta không gặp được Lệ Viễn ở biên quan.
Ta không thấy hắn, khi đó ta đang vội vàng trả giá với thương nhân bán da, thình lình có người túm lấy cánh tay ta, sức lực lớn đến mức ta hít ngược một hơi khí lạnh.
Vừa quay đầu lại, ta liền sửng sốt.
Lệ Viễn thay đổi rất nhiều, gầy đi, đen hơn, gió thô ráp ở biên quan làm tăng thêm vài phần sát khí sắc bén cho hắn.
Ánh mắt hắn nhìn ta giống như nhìn thấy quỷ, ánh mắt ta nhìn hắn giống như nhìn thấy Diêm Vương sống.
Ta còn sống, tiểu thư khẳng định còn sống, với quan hệ của hắn cùng Trương đại nhân, chuyện lớn như vậy có thể không nói cho ngài ấy biết sao?
Đánh chet ta cũng không thể thừa nhận. Trong đầu ta chỉ còn lại một ý nghĩ này.
Vì thế, cuộc đối thoại giữa ta và Lệ Viễn chẳng đi đến đâu theo một phong cách mà người bình thường khó hiểu.
“Là nàng sao?”
“Không phải ta.”
“Nàng không chet?”
“Ta chet rồi.”
“Sao nàng lại ở chỗ này?”
“Ta không có ở đây.”
Ta cảm thấy như mình đã xong rồi. Lệ Viễn siết chặt cánh tay ta, nhìn chằm chằm mặt ta, nghiến răng nghiến lợi gọi ta: “Thúy Thúy.”
Ta nghiêm túc sửa lại: “Ta tên là Đường Ngọc Thúy.”
Lệ Viễn giận quá hóa cười, lúc lắc đầu lúc gật đầu.
“Được được, nàng được lắm.”
Sau đó kéo ta rời đi. Tiểu chưởng quầy tiệm da đi theo phía sau hắng giọng hô, sao có thể c//ướp người giữa đường chứ?
Lệ Viễn lắc đầu về phía bên đường, mấy quân gia liền vây quanh hắn, đỡ hắn nói cùng đi uống chén trà.
Lệ Viễn bóp cánh tay ta đến phát đau, một đường đưa ta đến một trạch viện. Một đám đại đầu binh bên trong, thấy Lệ Viễn mang theo ta, ồn ào huýt sáo.
Còn có một người to gan trực tiếp hỏi:
“Lệ gia rốt cục thông suốt rồi hả?”
Lệ Viễn đạp hắn lăn ba vòng. Ta bị hắn kéo vào trong phòng, Lệ Viễn trở tay liền đóng cửa lại.
“Nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ta cứng cổ không chịu thừa nhận.
“Lệ Viễn, ngươi nhận lầm người rồi.”
Lệ Viễn cũng tức cười, gọi cả tên lẫn họ của ta: “Đường Ngọc Thúy, nàng đi ra cũng không đổi tên, trên hộ tịch của nàng ghi chính là cái này.”
Ta không đổi tên thì sao? Còn không cho phép người trùng tên trùng họ à?
Thúy Thúy đã sớm theo tiền Hoàng hậu chet ch//áy ở Vân Hà cung, chỉ cần ta không thừa nhận, hắn sẽ không thể làm gì được ta.
Ngoài cửa có tiếng sột soạt, tiếng đẩy người vào tường, Lệ Viễn nhìn ta một cái, hít sâu một hơi, đi ra ngoài đuổi hết mọi người đi.
“Tiểu tử đi cùng ngươi kia xảy ra chuyện gì vậy?Vừa nhìn cũng không phải là người tốt.”
Ta trừng mắt liếc hắn một cái.
“Đi cùng ta đến thu hàng da, làm sao vậy? Dù sao ta cũng phải kiếm chút của hồi môn chứ.”
Lệ Viễn nhíu mày lại.
“Nàng tốt nhất trực tiếp nói thật với ta, nếu không bây giờ ta sẽ viết thư cho Trương Cố Dương.”
Hừ, còn tưởng ta là tiểu nha đầu năm đó ở trong cung sao? Có bản lĩnh thì hắn viết đi, ta xem Trương Cố Dương có dám tới tìm tiểu thư nhà ta hay không.
“Ta cũng khuyên ngươi tốt nhất bây giờ thả ta và bằng hữu của ta ra, nếu không ta sẽ đến nha môn cáo ngươi cưỡng đoạt dân nữ.”
Lệ Viễn đại khái là không nghĩ tới ta còn dám cãi lại, sửng sốt một chút, đột nhiên lại nở nụ cười: “Vài năm không gặp, tiểu nha đầu đã trưởng thành rồi.”
Ngươi mới là tiểu nha đầu, cả nhà ngươi đều là tiểu nha đầu. Ta cũng không tin hắn còn có thể làm gì ta.
Lệ Viễn đảo mắt: “Ta khuyên nàng vẫn là tiết kiệm sức lực, nơi này là địa bàn của ta, ta xem bằng hữu kia của nàng lén lút, hơn phân nửa là có cấu kết với ngoại tộc, quay đầu ta sẽ để cho các huynh đệ chăm sóc hắn tốt một chút, dù sao cũng là bằng hữu của nàng, ta không tiện làm quá phận, nàng nói đúng không?”
Ta cực kỳ tức giận: “Ngươi ngậm m//áu phun người!”
Lệ Viễn kề sát vào ta, ta không tự chủ ngửa người ra sau.
“Ta là kẻ vu khống? Còn nàng thì sao? Ta năm đó một lòng một dạ chỉ muốn đến biên cảnh kiếm quân công, khó khăn lắm mới khiến người nhà đồng ý cho cưới nàng, ta nói nàng ở trong cung chờ ta, chỉ ba năm thôi ta nhất định sẽ trở về. Còn nàng thì sao? Người đ//ốt cung Vân Hà là ai? Ai đã sắp xếp việc này và để hai th//i th//ể lại?”
Lệ Viễn đè mu bàn tay ta lại.
“Trương Cố Dương vì tiểu thư nhà nàng, từ chối hôn sự một năm, còn định cầu xin bệ hạ thả hắn ra ngoài, hắn muốn đ//iên luôn rồi, lại muốn dùng cái chet giả mang hai người ra ngoài, một khi bị phát hiện, thứ bồi thường không phải là đầu của một mình hắn, mà là tiền đồ của cả nhà hắn, hai người ngược lại có tiền đồ, tự mình có thể tìm được cách.”
Ta không biết nên trả lời Lệ Viễn như thế nào.
Tiểu thư thường nói nàng và Trương đại nhân không phải người cùng một đường, cố chấp đến gần nhau chỉ càng cách càng xa, ta luôn không hiểu, nhưng hiện tại nhìn thấy Lệ Viễn, ta hình như lại có chút biết vì sao tiểu thư lại nói như vậy.