Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phát Sóng Trực Tiếp Của Tôi Thông Đến Triều Thanh

Chương 12



[Được rồi, chúng ta quay lại chủ đề của Ung Chính hoàng đế, đinh đi vào mẫu, Hỏa háo quy công, Quan thần nhất thể nạp lượng, và hàng loạt cải cách, đã cải thiện tài chính của quốc gia và giảm bớt áp lực lên dân chúng. Khiến cho mâu thuẫn xã hội Thanh triều thời đó trở nên bằng phẳng hơn nhiều, dân cư tăng vọt. Đến lúc Càn Long kế vị, dân cư Đại Thanh đã vượt qua một trăm triệu.]
[Chúng ta phải biết rằng, tổng số dân cử ở năm Khang Hi còn chưa đến 2000 vạn. Số lượng người ở xã hội phong kiến đại diện cho yếu tố tình huống xã hội. Chỉ có quốc gia an ổn, dân chúng giàu có, dân cư mới tăng. Dù cho là phong kiến hay hiện đại thì nuôi con cũng phải tốn rất nhiều tiền.]
"Một trăm triệu dân cư, là thật hay giả vậy." Những quan viên Hộ Bộ quản lý hộ tịch của toàn bộ Đại Thanh, vậy nên hiểu được khái niệm của một trăm triệu dân cư là gì. Mặt khác không nhắc đến, nếu dựa theo lời màn trời nói rồi thu thuế đầu người. Một người, hai người chính là lượng bạc một ức.
Chưa từng gặp qua nhiều tiền như vậy, Thượng thư Hộ Bộ Mùa Hòa Luân, đến nước miếng đều muốn chảy ra, sự thật là quốc khố trống rỗng, mỗi một lần xuất hiện thiên tai là hắn lại lo sợ. Sợ hoàng thượng hỏi hắn tiền đi nơi nào rồi. Không có tiền thì Hộ Bộ Thượng Thư không có địa vị. Trước kia, hắn là Lễ Bộ Thượng Thư, công tác rất vui vẻ. Trước kia, Thái tử thành hôn, quy cách tế tự còn phải tham khảo. Lúc hắn trở thành Lễ Bộ Thượng Thư, các hoạt động triều đình đã có quy cách. Chỉ cần làm theo khuôn là được.
Cũng không biết có phải vì hắn làm ở Lễ Bộ tốt quá hay không mà hoàng thượng lại chọn hắn vào vị trí Hộ Bộ Thượng Thư vào năm 49. Tiền nhiệm của hắn là Hi Phúc Nạp bị cách chức, nguyên nhân bên ngoài là tham nhũng. Nhưng thật ra là vì bạc của quốc khố bị hắn mượn. Hoàng thượng bèn ra lệnh không được sống xa xỉ, cảnh cáo quan viên không được tự ý mượn khố bạc để duy trì sinh hoạt.
Chỉ là, tất cả mọi người đều không thật sự thực hiện, mượn bạc đã trở thành thói quen. Những quan viên phía dưới thì mượn bạc của quan viên phía trên, quan viên địa vị cao thì mượn các hoàng tử, đều đã trở thành một bầu không khí, nơi nào nói sửa là sửa được.
Cho nên, Hi Phúc Nạp bị xem là con gà để giết gà dọa khỉ, hiện giờ còn đang nhàn nhã ở nhà kìa. Nếu không phải có thân phận là người Mãn thì đã sớm bị lưu đày rồi.
Hắn nhậm chức tới nay vẫn luôn khống chế mức mượn cho ngân lượng của quốc khố, đã đắc tội không ít người. Sổ con vạch tội hắn không ít, nhưng hoàng thượng đều không để tâm. Hắn hiểu hoàng thượng cũng không muốn vay tiền bên ngoài. Thành ý thể nghiệm và quan sát, vài năm nay hắn còn được gọi là thần giữ của. Hơn nữa, của mà hắn giữ còn không phải là bạc của hắn, tâm mệt ghê.

Nhưng, dù là thế thì bạc của quốc khố vẫn ngày càng ít, hắn cảm thấy kiên trì không được bao lâu nữa.
[Ung Chính đã dùng mười ba năm để lưu lại cho con hắn một quốc khố dày, một quốc gia tương đối an ổn giàu có. Vậy nên, chỉ cần vị quân vương kế tiếp, tiếp tục thực hiện chính sách này thì tốc độ Thanh triều suy nhược sẽ giảm đi rất nhiều. Đáng tiếc, con trai cả tốt của hắn, Càn Long hoàng đế chính là một bại gia tử, phá sản không nhắc còn đạp đổ các chính sách của Ung Chính. Biến Đại Thanh thành một nhà tù, khiến lòng người bàng hoàng.]
[Tiêu xài xa xỉ, xây dựng rầm rộ, khi Khang Hi và Ung Chính nghỉ hè đã từng tu sửa hành cung, như sơn trang nghỉ hè Thừa Đức, Sướng Xuân Viên, Viên Minh Viên, Thang Sơn. Nhưng Càn Long hoàn toàn không thỏa mãn, năm Càn Long thứ năm, xây thêm một xuân viên bên cạnh Viên Minh Viên, gọi là Xuân Viên. Lúc sau còn tu sửa nâng cấp sơn trang từ 36 cảnh thời Khang Hi đến 102 cảnh. Viên Minh Viên cũng được nâng cấp từ 28 cảnh thời Ung Chính đến 40 cảnh. Vì thích phong cảnh Giang Nam, nên hắn liền đem những địa phương đó đến kinh thành, vì thế còn tốn thêm 15 năm thời gian, còn tiêu phí 480 vạn lượng bạc ngân để xây Thanh Y Viên.]
[Tính đến Di Hòa Viên hiện tại, nếu có thời gian rảnh thì sẽ dẫn mọi người đi xem. Trừ cái đó ra thì Càn Long còn xây hành cung xa hoa trên đàn sông ở Nam Uyển. Hành cung này đã bị liên quân 8 nước tiêu hủy, hiện tại chỉ còn là một đống đổ nát thê lương. Giống như một vài học giả đã nói, lúc mà quốc gia phương Tây tiến hành cải cách công nghiệp, triều Thanh trùng tu lâm viên. Khi các quốc gia bắt đầu phát động chiến tranh, mở đầu chế độ thực dân, hoàng đế Thanh triều trùng tu lâm viên. Khi quốc gia phương Tây đánh tới cửa, hoàng đế triều Thanh vẫn đang trùng tu lâm viên. Cuối cùng bị bọn cướp giết vào, cướp sạch lâm viên, một đốt cháy sạch sẽ. Thật đúng là ngoại trừ khuất nhục thì chẳng còn lại gì.]
"Tứ ca?" Thập Tam nghi hoặc nhìn Tứ ca, nhi tử như vậy là do Tứ ca giáo dục ra sao?
Dận Chân nhíu mày. Hắn đang nghĩ Càn Long là đứa con trai nào, Hoằng Thời, hắn đang suy nghĩ. Thời điểm hắn kế vị, dưới tình huống không có đích tử, Hoằng Thời sẽ là người đầu tiên hắn chọn.
Càn Thanh Cung
"Lương Cửu Công, phủ Lão Tứ có mấy hài tử, tên gọi là gì?" Con trai của Khang Hi nhiều, cháu trai lại càng trên trăm, người để hắn nhớ được chỉ là số ít.
"Bẩm chủ tử, quý phủ Ung Thân Vương hiện tại có ba a ca, Tam a ca Hoằng Thời, được sinh ra vào năm thứ 13, Tứ a ca Hoằng Lịch cùng Ngũ a ca Hoằng Trú đều sinh vào năm Khang Hi thứ 50."
"Con nối dõi Lão Tứ quá mỏng, lúc sau tuyển tú kêu người nhắc nhở Đức phi, giúp nàng tuyển thêm một vài tú nữ đến phủ Ung Vương." Mặc kệ hắn có chọn lão Tứ hay không, hắn hy vọng Lão tứ có con nối dõi dồi dào.
"Dạ."

"Trừ việc xây dựng rầm rộ, Càn Long hoàng đế còn thích hao phí ở những hoạt động ngày hội. Trong đó, khoa trương nhất là thọ yến của hoàng thái hậu Nữu Hỗ Lộc Thị.]
"Nữu Hỗ Lộc thị." Dận Chân sửng sốt, chẳng lẽ Càn Long là Hoằng Lịch.
Hậu viện phủ Ung Vương, tay của Ô Nạp La Nạp Thị đang bưng chén trà bỗng dừng lại.


"Chủ tử, tứ a ca." Tâm phúc nhìn chủ tử của mình, bọn họ vừa mới khôi phục từ tin tức gia của mình là hoàng đế, liền nghe được hoàng đế tiếp theo chính là con trai của Nữu Hỗ Lộc thị. Bọn họ có cần phải lôi kéo trước không.
"Không cần, ngươ không nghe được màn trời nói sao. Chỉ sợ Hoằng Lịch sẽ không ngồi lên được vị trí kia." Đối với hiểu biết của nàng với Tứ gia, chỉ sợ sắc mặt tứ gia đối với Hoằng Lịch những ngày sau sẽ không tốt. Phá sản thì bỏ qua đi, còn đạp đổ cải cách của lão tử, khiến sự vất vả cả đời của Tứ gia trở nên uổng phí. Đây là điều mà Tứ gia không thể nhịn.
[Dựa theo lịch sử ghi lại, đại thọ 50 của thái hậu Nữu Hỗ Lộc thị, Càn Long hoàng đế noi theo đại thọ 50 tuổi của Khang Hi, đoạn đường hồi cung từ Sướng Xuân Viên, an bài những vo số quan viên, dân chúng quỳ để tiếp loan giá của thái hậu. Một ngày đó, dân chúng được ban thưởng liền tiêu mười vạn 8750 lượng bạc.Vải vóc tốt hơn vạn thất.]
"Làm càn!" Dận Chân nghe được mừng thọ của Nữu Hỗ Lộc Thị vậy mà lại dựa theo tiệc mừng thọ của Khang Hi liền đập bàn đứng lên. Nữu Hỗ Lộc thị chỉ là một cách cách, sao dám so sánh với hoàng thượng. Tới khúc sau, nghe được tiêu phí bạc cùng vải vóc, Dận Chân lập tức đứng dậy, đi đến hậu viện.
Dận Tường sửng sốt, rồi vội vàng đứng dậy ngăn Dận Chân: "Tứ ca, huynh muốn làm gì, chất nhi Hoằng Lịch vẫn còn nhỏ, ngay sau giáo dục là được."
"Cái tên bại gia tử này, bản vương sao có thể có một đứa con như vậy. Để tránh cho việc Đại Thanh sau này tiêu tùng trong tay hắn, chi bằng hiện tại liền đánh..." Dận Chân dừng lại, cuối cùng vẫn không nói ra từ "chết". Dù sao cũng là thân sinh, con hắn cũng không có nhiều.
"Tứ ca, không được, sự tình tương lai ai mà biết được, nếu giáo dục không được, huynh cũng đâu có chỉ có một nhi tử." Người Ái Tân Giác La không có truyền thống giết chết người trong nhà.

[Thọ yến Thái hậu, xử lý đều rất xa hoa, từ Vạn Thọ Sơn đến môn Trực Tây, mỗi một tỉnh liền yêu cầu làm kính đàn cùng hạ lễ cho hoàng thái hậu. Vì lấy lòng thái hậu cùng hoàng đế, những quan viên đó vắt hết cả óc, dùng vải lục đắp núi cao, dùng vô số Khổng Tước dựng thành hai ba cột đình Phỉ Thúy. Dù sao thì xa xỉ thế nào thì đều sẽ bị ảnh hưởng. Có thể tưởng tượng ra toàn bộ từ trên xuống dưới Triều Thanh là bộ dạng gì.]
[Cho mẹ ruột một thọ yến xa xỉ như vậy, chính bản thân Càn Long thì càng không cần nói. Dựa theo lịch sử ghi lại, đại thọ 70 điểm của Càn Long, Hòa Thân cùng Vĩnh Lộ vì lấy lòng Càn Long, liền bảo quan viên tiến công những hạ lễ đều lấy số theo cửu. Có thể tưởng tượng, hạ lễ lớn như vậy, quan viên sẽ tự mình bỏ ra sao? Tất nhiên là không rồi, cuối cùng chính là áp bức dân chúng, thu vét mồ hôi, nước mắt của nhân dân. Chính Càn Long lại còn cảm thấy mình là một lão nhân Thập toàn, một thiên cổ nhất đế văn trì võ công trác tuyệt. Còn học Khang Hi cách xử lý yến thiên tẩu, thượng bất chính, hạ tắc loạn.]
Khang Hi có ý nghĩ xử lý yến thiên tẩu:....
Lương Cửu Công lặng lẽ liếc mắt nhìn hoàng thượng một cái, người khác có thể không biết chứ bản thân hắn là một thái giám thiếp thân, chắc chắn là biết, năm nay là đại thọ 60 của hoàng thượng, hoàng thượng cũng muốn chúc mừng bốn phía. Hoàng thượng muốn mở tiệc chiêu đãi để những lão nhân từ 60 tuổi trở lên chúc thọ hắn.
[Nhắc đến y học cổ đại và điều kiện giao thông, những lão nhân đã 60 tuổi trở lên, lặn lội đường xa đến kinh thành. Mọi người có thể tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu lão nhân sinh bệnh trên đường đi. Chẳng lẽ, Càn Hi và Càn Long đều cho rằng những lão nhân đó giống họ à, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, ra ngoài đi chơi đều mang theo một đống thái y cùng dược liệu. Dẫn người như vậy đi thọ yến lại không sợ thiên lôi đánh xuống.]
Dận Đường nuốt nước miếng, cô nương này đúng là cái gì cũng dám nói, hắn rất muốn biết sắc mặt hiện tại của hoàng a mã. Từ lúc Thái hoàng thái hậu hoăng thệ, không ai dám nói như vậy với Hoàng a mã. Không, cho dù Thái hoàng thái hậu còn sống đi chăng nữa, thì cũng không dám nói vậy với hoàng a mã. Dận Đường nhìn về phía hoàng cung, đột nhiên cảm giác cái gì mà tranh ngôi hoàng đế, nghe những chuyện bát quái này so với phí tâm tranh đấu thì thú vị hơn nhiều. Hoàng thượng thì sao, còn không phải bị một tiểu nữ tử đời sau mắng đến mặt mày xám tro.
Dận Đường cực kỳ hy vọng, màn trời hôm nay vẫn luôn tồn tại, thật là hả giận. Trước giờ, đều là lão gia tử giày vò bọn họ, hiện giờ rốt cuộc đã có người không cho lão gia tử mặt mũi nào, chọc hắn tức nổ phổi.
Trên mặt Mục Hòa Luân bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất cao hứng. Yến thiên tẩu này vừa nghe là biết phải tiêu rất nhiều tiền. Nội vủ phủ chắc chắn phải bỏ tiền, nhưng Hộ Bộ lại trống rỗng. Hiện giờ, bị màn trời nói vậy, Hoàng thượng chắc sẽ không làm. Giảm đi một lượng lớn...
Chương trước Chương tiếp
Loading...