Phất Hiểu - Nam Bắc Tây Đông
Chương 5
36.
Ta không hiểu Lương Hoài Tự đang làm gì.
Ở kinh thành thì làm như không thấy, giờ ta rời khỏi kinh thành thì hắn ta lại ra vẻ như thế này.
Ta nhẹ nhàng hỏi: “Vậy còn Trịnh cô nương thì sao?”
Ta hỏi câu hỏi giống hệt nửa năm trước.
Hắn ta run rẩy mãnh liệt hơn.
“Phất Hiểu…”
“Bọn họ đã lừa dối ta…”
“Bọn họ nói dối ta…”
Lương Hoài Tự ngẩng đầu lên, mắt hắn ta rưng rưng,
“Phất Hiểu, ta đã nhớ ra rồi.”
“Ta chưa từng thích Trịnh Khâm Hòa, trước khi gặp nàng, ta cũng không có tình cảm với nàng ta.”
“Mẹ ta muốn kết thân với nhà họ Trịnh, bà ấy và tất cả mọi người đều lừa dối ta, những người bạn từ thuở nhỏ, những người thân yêu của ta, tất cả đều dối lừa ta.”
“Họ đã tạo ra những cảnh chỉ có trong tưởng tượng và ép ta phải tin vào những điều họ bịa ra, nhưng Phất Hiểu, từ đầu đến cuối, ta chỉ có tình cảm với một mình nàng.”
“Ta đã nhớ lại rồi, suốt cả ngày hôm qua ta muốn nói với nàng, nhưng ta không thể tìm thấy nàng, không thể tìm thấy nàng…”
“May mắn thay, may mắn thay ta vẫn còn kịp…”
37.
Ta đứng ngẩn người.
Ta không biết hiện tại mình nên vui mừng hay nên cảm thấy hoang mang.
Ta thậm chí không dám tin những gì hắn ta vừa nói.
“Vậy bây giờ phải làm sao, Lương Hoài Tự, hôn ước đã định rồi, tháng sau ngươi sẽ kết hôn.”
Hắn ta nắm chặt tay ta, lực tay càng lúc càng mạnh hơn: “Không sao, Phất Hiểu.”
“Ta sẽ không cưới Trịnh Khâm Hòa.”
“Vậy nàng ta phải làm sao?”
Lương Hoài Tự đã đính ước, cả kinh thành đều biết tiểu thư nhà họ Trịnh vì một nữ y không tên tuổi mà bị hủy hôn, nàng ta sẽ thành ra thế nào?
“Nhưng nàng ta cũng đã lừa dối ta, ta sẽ không cưới một người như vậy.”
“Ta, Lương Hoài Tự, sẽ không làm điều gì trái với lương tâm mình.”
“Phất Hiểu sợ sấm sét, sợ đi một mình trên con đường vắng, sợ không thể chữa trị cho bệnh nhân, ghét nhất là những cuộc chia ly, Phất Hiểu càng cần ta bên cạnh.”
“Phất Hiểu.”
“Về kinh thành cùng ta đi, cho ta nửa tháng. Nửa tháng sau, ta sẽ giải quyết xong chuyện với nhà họ Trịnh, ta hứa sẽ đón nàng về làm thê tử, không để nàng phải chịu thiệt thòi.”
“Yên tâm, ta và Trịnh Khâm Hòa từng có chút giao tình, ta sẽ không để nàng ta mất mặt hay bị người khác cười chê.”
38.
Ta không thể phản đối Lương Hoài Tự, cuối cùng, hắn ta vẫn đưa ta về kinh thành nhưng trong lòng ta luôn có cảm giác gì đó bất an.
Hắn ta xin ta cho hắn ta thời gian nửa tháng.
Hắn ta muốn đưa ta về nhà họ Lương nhưng ta đã từ chối. Dẫu sao thì hiện tại, hắn ta cũng là hôn phu của người khác, ta ở nhà họ Lương sẽ không thích hợp.
Ta tạm thời tìm một quán trọ để nghỉ ngơi.
Ta nói: “Lương Hoài Tự, trước khi ngươi giải quyết xong chuyện hôn sự thì đừng đến gặp ta nữa.”
Ánh mắt hắn ta hơi trầm xuống nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
39.
Quán trọ tên là Trường Bình Cư, chủ quán là một chàng trai khoảng hai mươi tuổi xuân, đôi mắt như hoa đào, dịu dàng mà cuốn hút.
Sau khi dừng chân tại đây, ta rất hiếm khi ra ngoài, còn hắn thường nằm thư giãn trên chiếc ghế bập bênh, khi có khách thì thu tiền, ghi sổ, còn khi vắng khách thì hắn lại nhắm mắt, khẽ ngân nga vài khúc nhạc, đôi khi cả ngày chỉ nằm thảnh thơi như vậy.
Ta và hắn ít khi có giao tình, cho đến một hôm gió thổi mạnh, khiến chuông cửa Trường Bình Cư vang lên những tiếng leng keng, cửa sổ đôi khi như bị ai đó kéo mạnh từ bên ngoài, gió mưa ào ạt tràn vào trong.
Sấm chớp rền vang, ta đơn độc trong căn phòng, cảm giác như quay lại đêm mưa bão của tuổi thơ.
Và vào khoảnh khắc tia chớp chiếu sáng cả gian phòng, ta rõ ràng nhìn thấy bóng dáng hai người phản chiếu trên cánh cửa.
40.
Ta nhẹ nhàng nâng túi thuốc, lôi ra một gói thuốc mê nhỏ, tay không tự chủ mà siết chặt lại dù trong lòng đang tự trấn an mình là không có gì phải sợ.
Ta tính toán kỹ càng, trong tay có một gói thuốc mê, trong tay áo giấu vài cây kim, chiếc trâm cài trên đầu nếu cần cũng có thể sử dụng. Nhưng họ lại có hai người, không biết liệu có mang theo dao hay thứ vũ khí gì khác không. Ta chỉ có bốn phần hy vọng thắng lợi.
Nếu họ chỉ muốn tiền thì ta sẽ đưa cho bọn họ, nhưng nếu đến chỉ để lấy mạng ta, ta chỉ còn cách liều một phen.
Ta khẽ nuốt một ngụm nước bọt trong bóng tối, cầm gói thuốc mê nấp sau tấm rèm, nghe tiếng cửa khẽ kêu cót két rồi có bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần.
Tiếng bước chân ngày càng rõ, lòng ta càng thêm căng thẳng. Khi thấy bóng dáng rọi lên mặt đất, ta không kịp nghĩ ngợi thêm nữa, ngay lập tức đứng dậy, vội vàng tung gói thuốc mê trong tay ra.
Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay ta, gói thuốc mê trong tay ta không kịp tung ra.
41.
“Lá gan lớn nhỉ đấy, dám cả gan chuốc thuốc chủ quán?”
Ta sững sờ.
Người đến chính là ông chủ của khách điếm.
Ta liếc nhìn hai người đang nằm bất tỉnh ở cửa, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ông chủ rút gói thuốc mê từ trong tay ta, cầm lấy bằng hai tay rồi dí sát vào cổ ta, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta, nửa cười nửa không.
"Nói đi, chuốc thuốc ta, có phải muốn chiếm luôn cái khách điếm này không?"
"Quán này của ta không sang nhượng ra ngoài đâu, nhưng… lại thiếu một bà chủ."
Ta lắp bắp, chỉ biết lắc đầu liên tục:
"Không… không phải, ta định chuốc thuốc mê bọn họ cơ!"
Nói xong, ta chỉ về phía cửa.
Hắn khẽ cong khóe mắt, cười nhẹ:
"Đùa ngươi thôi, ta biết mà."
"Hai người đó từ lúc vào đã lén lút làm chuyện chẳng đứng đắn, thậm chí còn mò vào phòng ngươi —"
Ngoài trời vang lên một tiếng sấm, ta giật mình rụt cổ lại.
Hắn nhíu mày nhưng rất nhanh khôi phục vẻ bình thản:
"Này, ngươi có đói không?"
42.
Mười lăm phút sau, hai người bất tỉnh ngoài cửa bị trói chung lại và ném vào nhà kho chứa củi, còn ta và ông chủ thì ngồi trước quầy ở tầng một, ăn mì mà hắn nấu.
Tôi hỏi hắn tên gì, hắn bảo: "Lần sau sẽ nói."
"Lần sau là khi nào?"
Hắn vừa cắn một miếng mì, ăn ngấu nghiến như thể đói lắm: "Lần sau tức là lần sau."
"Thế nào? Mì ta nấu ngon không?"
Ta gật đầu.
Hắn kể rất nhiều chuyện, toàn những thứ ta chưa từng nghe ở trấn Bình Triều hoặc có nghe nhưng chẳng hiểu rõ.
Hắn nói ở ngã tư phố Tây có một tên giả làm ăn mày, một hôm đổi sang băng nhóm khác, chân trái cụt bỗng thành chân phải.
Hắn kể chủ tiệm gạo vì tham lợi nhỏ nên trộn gạo cũ với gạo mốc, bị người ta phát hiện rồi đập nát tiệm.
Hắn còn kể trong cung có một con mèo hoang hay trộm trái cây trong cung của Hoàng hậu, và có một lần trong quán xuất hiện một người kỳ lạ với đôi mắt màu xanh.
Sau đó, hắn kể cho ta nghe một câu chuyện.
Có một ông lão râu dài, tài sản cả đời chỉ có một túi đựng đầy những bức tranh rách và một khách sạn. Quán ế ẩm, ông ấy thường lấy những bức tranh rách kia để đổi lấy cơm ăn. Dù vậy, ông ấy chưa từng nghĩ đến việc sẽ cầm cố khách sạn, bởi ông ấy bảo đang chờ đợi một người.
Rồi một ngày, ông ấy nhặt được một đứa trẻ. Để nuôi sống cả hai, ông ấy buộc phải sửa sang lại quán, điều chỉnh một chút. Đứa trẻ ra ngoài mời khách, từ đó quán dần dần khởi sắc.
Sau này, ông ấy lâm bệnh nhưng không nói với đứa trẻ. Lúc này đứa trẻ đã không còn nhỏ nữa, đã 17 tuổi rồi. Ông lão bệnh nặng mà không mua thuốc, cũng chẳng gọi thầy lang, cuối cùng qua đời trên chiếc ghế tựa mà ông ấy nằm suốt bao năm.
Ta nghe mê mẩn, quên cả ngoài trời đang mưa lớn, chỉ thấy lòng mình thật ấm áp.
Ta hỏi: "Còn đứa trẻ thì sao? Sau này cậu ta thế nào?"
Hắn đáp: "Lần sau sẽ kể."
43.
Đêm ấy ta ngủ rất ngon giấc.
Sáng sớm ngày hôm sau, ta xuống lầu, thấy ông chủ không còn nằm ườn trên ghế ngủ như mọi khi nữa mà bận rộn đi đi lại lại, từ bên ngoài mang đồ vào.
Ta tiến lại gần xem, hóa ra là mấy khung cửa sổ cùng những thứ cần dùng để sửa sang nhà cửa.
Hắn vừa đặt một khung cửa xuống, ngẩng đầu lập tức thấy ta đứng trên cầu thang.
"Chuyện hôm qua, cảm ơn ngươi nhé."
Hắn thoạt nhìn có chút ngạc nhiên: "Cảm ơn chuyện gì?"
"Cảm ơn ta nấu mì ngon?"
Ta khẽ nhếch môi cười, không nói tiếp nữa.
"Ngươi mua nhiều khung cửa sổ thế để làm gì?"
Hắn lau mồ hôi trên trán, còn ngáp một cái: "Tối qua gió lớn làm khung cửa rung lắc không ngừng, ồn đến mức đầu ta đau nhức."
"Buồn ngủ chết đi được."
Bỗng nhiên ta nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: "Lần sau sắp tới rồi đúng không?"
Hắn ngẩn ra một chút, sau đó mới trả lời: "Đúng."
"Vậy ngươi, trước tiên nói cho ta biết ngươi tên gì đi."
Hắn rất cao lớn, mỗi lần nhìn hắn đều phải ngước đầu lên.
"Tiêu Thuật."
"Cái gì?"
"Tên ta là Tiêu Thuật."
Ta gật đầu, nở nụ cười tươi với hắn:
"Ta tên là Lâm Phất Hiểu."
Ta không hiểu Lương Hoài Tự đang làm gì.
Ở kinh thành thì làm như không thấy, giờ ta rời khỏi kinh thành thì hắn ta lại ra vẻ như thế này.
Ta nhẹ nhàng hỏi: “Vậy còn Trịnh cô nương thì sao?”
Ta hỏi câu hỏi giống hệt nửa năm trước.
Hắn ta run rẩy mãnh liệt hơn.
“Phất Hiểu…”
“Bọn họ đã lừa dối ta…”
“Bọn họ nói dối ta…”
Lương Hoài Tự ngẩng đầu lên, mắt hắn ta rưng rưng,
“Phất Hiểu, ta đã nhớ ra rồi.”
“Ta chưa từng thích Trịnh Khâm Hòa, trước khi gặp nàng, ta cũng không có tình cảm với nàng ta.”
“Mẹ ta muốn kết thân với nhà họ Trịnh, bà ấy và tất cả mọi người đều lừa dối ta, những người bạn từ thuở nhỏ, những người thân yêu của ta, tất cả đều dối lừa ta.”
“Họ đã tạo ra những cảnh chỉ có trong tưởng tượng và ép ta phải tin vào những điều họ bịa ra, nhưng Phất Hiểu, từ đầu đến cuối, ta chỉ có tình cảm với một mình nàng.”
“Ta đã nhớ lại rồi, suốt cả ngày hôm qua ta muốn nói với nàng, nhưng ta không thể tìm thấy nàng, không thể tìm thấy nàng…”
“May mắn thay, may mắn thay ta vẫn còn kịp…”
37.
Ta đứng ngẩn người.
Ta không biết hiện tại mình nên vui mừng hay nên cảm thấy hoang mang.
Ta thậm chí không dám tin những gì hắn ta vừa nói.
“Vậy bây giờ phải làm sao, Lương Hoài Tự, hôn ước đã định rồi, tháng sau ngươi sẽ kết hôn.”
Hắn ta nắm chặt tay ta, lực tay càng lúc càng mạnh hơn: “Không sao, Phất Hiểu.”
“Ta sẽ không cưới Trịnh Khâm Hòa.”
“Vậy nàng ta phải làm sao?”
Lương Hoài Tự đã đính ước, cả kinh thành đều biết tiểu thư nhà họ Trịnh vì một nữ y không tên tuổi mà bị hủy hôn, nàng ta sẽ thành ra thế nào?
“Nhưng nàng ta cũng đã lừa dối ta, ta sẽ không cưới một người như vậy.”
“Ta, Lương Hoài Tự, sẽ không làm điều gì trái với lương tâm mình.”
“Phất Hiểu sợ sấm sét, sợ đi một mình trên con đường vắng, sợ không thể chữa trị cho bệnh nhân, ghét nhất là những cuộc chia ly, Phất Hiểu càng cần ta bên cạnh.”
“Phất Hiểu.”
“Về kinh thành cùng ta đi, cho ta nửa tháng. Nửa tháng sau, ta sẽ giải quyết xong chuyện với nhà họ Trịnh, ta hứa sẽ đón nàng về làm thê tử, không để nàng phải chịu thiệt thòi.”
“Yên tâm, ta và Trịnh Khâm Hòa từng có chút giao tình, ta sẽ không để nàng ta mất mặt hay bị người khác cười chê.”
38.
Ta không thể phản đối Lương Hoài Tự, cuối cùng, hắn ta vẫn đưa ta về kinh thành nhưng trong lòng ta luôn có cảm giác gì đó bất an.
Hắn ta xin ta cho hắn ta thời gian nửa tháng.
Hắn ta muốn đưa ta về nhà họ Lương nhưng ta đã từ chối. Dẫu sao thì hiện tại, hắn ta cũng là hôn phu của người khác, ta ở nhà họ Lương sẽ không thích hợp.
Ta tạm thời tìm một quán trọ để nghỉ ngơi.
Ta nói: “Lương Hoài Tự, trước khi ngươi giải quyết xong chuyện hôn sự thì đừng đến gặp ta nữa.”
Ánh mắt hắn ta hơi trầm xuống nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
39.
Quán trọ tên là Trường Bình Cư, chủ quán là một chàng trai khoảng hai mươi tuổi xuân, đôi mắt như hoa đào, dịu dàng mà cuốn hút.
Sau khi dừng chân tại đây, ta rất hiếm khi ra ngoài, còn hắn thường nằm thư giãn trên chiếc ghế bập bênh, khi có khách thì thu tiền, ghi sổ, còn khi vắng khách thì hắn lại nhắm mắt, khẽ ngân nga vài khúc nhạc, đôi khi cả ngày chỉ nằm thảnh thơi như vậy.
Ta và hắn ít khi có giao tình, cho đến một hôm gió thổi mạnh, khiến chuông cửa Trường Bình Cư vang lên những tiếng leng keng, cửa sổ đôi khi như bị ai đó kéo mạnh từ bên ngoài, gió mưa ào ạt tràn vào trong.
Sấm chớp rền vang, ta đơn độc trong căn phòng, cảm giác như quay lại đêm mưa bão của tuổi thơ.
Và vào khoảnh khắc tia chớp chiếu sáng cả gian phòng, ta rõ ràng nhìn thấy bóng dáng hai người phản chiếu trên cánh cửa.
40.
Ta nhẹ nhàng nâng túi thuốc, lôi ra một gói thuốc mê nhỏ, tay không tự chủ mà siết chặt lại dù trong lòng đang tự trấn an mình là không có gì phải sợ.
Ta tính toán kỹ càng, trong tay có một gói thuốc mê, trong tay áo giấu vài cây kim, chiếc trâm cài trên đầu nếu cần cũng có thể sử dụng. Nhưng họ lại có hai người, không biết liệu có mang theo dao hay thứ vũ khí gì khác không. Ta chỉ có bốn phần hy vọng thắng lợi.
Nếu họ chỉ muốn tiền thì ta sẽ đưa cho bọn họ, nhưng nếu đến chỉ để lấy mạng ta, ta chỉ còn cách liều một phen.
Ta khẽ nuốt một ngụm nước bọt trong bóng tối, cầm gói thuốc mê nấp sau tấm rèm, nghe tiếng cửa khẽ kêu cót két rồi có bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần.
Tiếng bước chân ngày càng rõ, lòng ta càng thêm căng thẳng. Khi thấy bóng dáng rọi lên mặt đất, ta không kịp nghĩ ngợi thêm nữa, ngay lập tức đứng dậy, vội vàng tung gói thuốc mê trong tay ra.
Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay ta, gói thuốc mê trong tay ta không kịp tung ra.
41.
“Lá gan lớn nhỉ đấy, dám cả gan chuốc thuốc chủ quán?”
Ta sững sờ.
Người đến chính là ông chủ của khách điếm.
Ta liếc nhìn hai người đang nằm bất tỉnh ở cửa, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ông chủ rút gói thuốc mê từ trong tay ta, cầm lấy bằng hai tay rồi dí sát vào cổ ta, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta, nửa cười nửa không.
"Nói đi, chuốc thuốc ta, có phải muốn chiếm luôn cái khách điếm này không?"
"Quán này của ta không sang nhượng ra ngoài đâu, nhưng… lại thiếu một bà chủ."
Ta lắp bắp, chỉ biết lắc đầu liên tục:
"Không… không phải, ta định chuốc thuốc mê bọn họ cơ!"
Nói xong, ta chỉ về phía cửa.
Hắn khẽ cong khóe mắt, cười nhẹ:
"Đùa ngươi thôi, ta biết mà."
"Hai người đó từ lúc vào đã lén lút làm chuyện chẳng đứng đắn, thậm chí còn mò vào phòng ngươi —"
Ngoài trời vang lên một tiếng sấm, ta giật mình rụt cổ lại.
Hắn nhíu mày nhưng rất nhanh khôi phục vẻ bình thản:
"Này, ngươi có đói không?"
42.
Mười lăm phút sau, hai người bất tỉnh ngoài cửa bị trói chung lại và ném vào nhà kho chứa củi, còn ta và ông chủ thì ngồi trước quầy ở tầng một, ăn mì mà hắn nấu.
Tôi hỏi hắn tên gì, hắn bảo: "Lần sau sẽ nói."
"Lần sau là khi nào?"
Hắn vừa cắn một miếng mì, ăn ngấu nghiến như thể đói lắm: "Lần sau tức là lần sau."
"Thế nào? Mì ta nấu ngon không?"
Ta gật đầu.
Hắn kể rất nhiều chuyện, toàn những thứ ta chưa từng nghe ở trấn Bình Triều hoặc có nghe nhưng chẳng hiểu rõ.
Hắn nói ở ngã tư phố Tây có một tên giả làm ăn mày, một hôm đổi sang băng nhóm khác, chân trái cụt bỗng thành chân phải.
Hắn kể chủ tiệm gạo vì tham lợi nhỏ nên trộn gạo cũ với gạo mốc, bị người ta phát hiện rồi đập nát tiệm.
Hắn còn kể trong cung có một con mèo hoang hay trộm trái cây trong cung của Hoàng hậu, và có một lần trong quán xuất hiện một người kỳ lạ với đôi mắt màu xanh.
Sau đó, hắn kể cho ta nghe một câu chuyện.
Có một ông lão râu dài, tài sản cả đời chỉ có một túi đựng đầy những bức tranh rách và một khách sạn. Quán ế ẩm, ông ấy thường lấy những bức tranh rách kia để đổi lấy cơm ăn. Dù vậy, ông ấy chưa từng nghĩ đến việc sẽ cầm cố khách sạn, bởi ông ấy bảo đang chờ đợi một người.
Rồi một ngày, ông ấy nhặt được một đứa trẻ. Để nuôi sống cả hai, ông ấy buộc phải sửa sang lại quán, điều chỉnh một chút. Đứa trẻ ra ngoài mời khách, từ đó quán dần dần khởi sắc.
Sau này, ông ấy lâm bệnh nhưng không nói với đứa trẻ. Lúc này đứa trẻ đã không còn nhỏ nữa, đã 17 tuổi rồi. Ông lão bệnh nặng mà không mua thuốc, cũng chẳng gọi thầy lang, cuối cùng qua đời trên chiếc ghế tựa mà ông ấy nằm suốt bao năm.
Ta nghe mê mẩn, quên cả ngoài trời đang mưa lớn, chỉ thấy lòng mình thật ấm áp.
Ta hỏi: "Còn đứa trẻ thì sao? Sau này cậu ta thế nào?"
Hắn đáp: "Lần sau sẽ kể."
43.
Đêm ấy ta ngủ rất ngon giấc.
Sáng sớm ngày hôm sau, ta xuống lầu, thấy ông chủ không còn nằm ườn trên ghế ngủ như mọi khi nữa mà bận rộn đi đi lại lại, từ bên ngoài mang đồ vào.
Ta tiến lại gần xem, hóa ra là mấy khung cửa sổ cùng những thứ cần dùng để sửa sang nhà cửa.
Hắn vừa đặt một khung cửa xuống, ngẩng đầu lập tức thấy ta đứng trên cầu thang.
"Chuyện hôm qua, cảm ơn ngươi nhé."
Hắn thoạt nhìn có chút ngạc nhiên: "Cảm ơn chuyện gì?"
"Cảm ơn ta nấu mì ngon?"
Ta khẽ nhếch môi cười, không nói tiếp nữa.
"Ngươi mua nhiều khung cửa sổ thế để làm gì?"
Hắn lau mồ hôi trên trán, còn ngáp một cái: "Tối qua gió lớn làm khung cửa rung lắc không ngừng, ồn đến mức đầu ta đau nhức."
"Buồn ngủ chết đi được."
Bỗng nhiên ta nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: "Lần sau sắp tới rồi đúng không?"
Hắn ngẩn ra một chút, sau đó mới trả lời: "Đúng."
"Vậy ngươi, trước tiên nói cho ta biết ngươi tên gì đi."
Hắn rất cao lớn, mỗi lần nhìn hắn đều phải ngước đầu lên.
"Tiêu Thuật."
"Cái gì?"
"Tên ta là Tiêu Thuật."
Ta gật đầu, nở nụ cười tươi với hắn:
"Ta tên là Lâm Phất Hiểu."