Phất Hiểu - Nam Bắc Tây Đông
Chương 11
63.
Ta ở trong tiểu viện này gần nửa tháng. Ban đầu ta định trồng vài loại hoa nhưng nhận ra chúng chẳng sống được mấy ngày đã héo rũ, thế nên ta không trồng nữa.
Cũng đúng thôi, nơi như thế này thì có gì sống nổi chứ?
Ta cũng chẳng muốn ra ngoài vì ta không thích bị người khác theo sát.
Có lẽ vì nhận ra ta cảm thấy buồn chán, thỉnh thoảng trong viện sẽ có vài cô nương đến. Nhưng các nàng ấy lễ phép mà xa cách, giống như tới để hầu hạ ta hơn là kết giao, mà ta thì chẳng thích điều đó.
Nếu A Diệu hay A Noãn ở đây thì tốt biết bao.
Nếu ta vẫn còn ở trấn Bình Triều thì tốt biết bao.
Cho đến một ngày có một người không ngờ lại xuất hiện.
Trịnh Khâm Hòa.
Nàng ta vẫn giống hệt như lần đầu ta gặp, dịu dàng ôn nhu nhưng ta luôn cảm thấy nàng ta có chút gì đó không giống trước kia.
Thị vệ ở cửa không cho bất kỳ ai vào mà chưa được Lương Hoài Tự cho phép nhưng Trịnh Khâm Hòa lại chủ động tìm đến ta. Khi thị vệ ngăn nàng ta, nàng ta lập tức đẩy thanh kiếm của thị vệ sang một bên, ánh mắt lạnh nhạt, nói:
"Ta là tiểu thư nhà họ Trịnh, ngươi cũng dám cản ta sao?"
Thị vệ nghe nhắc đến nhà họ Trịnh, còn đang do dự thì Trịnh Khâm Hòa đã ngang nhiên bước qua.
Ta tựa vào cạnh cửa, cười nhẹ với nàng ta:
"Đã lâu không gặp, Trịnh cô nương."
Nàng ấy đứng giữa sân, dưới bậc thềm, đưa mắt nhìn quanh tiểu viện rồi định nói điều gì đó. Nhưng ta giơ tay ra hiệu nàng ta im lặng:
"Có gì muốn nói thì vào trong hãy nói."
Nàng ta gật đầu, bước vào phòng cùng ta. Sau khi ta đóng cửa lại, hỏi nàng ta vì sao đến đây thì nàng ta không trả lời, chỉ nói:
"Ngươi không nên ở đây."
Ta rót trà cho nàng ta:
"Vậy ta nên ở đâu?"
Nàng ta lại không nói ra được, thấy vậy ta bật cười:
"Đây là nhà của Lương Hoài Tự, chẳng bao lâu nữa ta sẽ cùng hắn thành thân. Nếu không ở đây thì ta nên ở đâu?"
"Ta đến để xin lỗi ngươi."
Ta khẽ nhướng mắt, động tác trên tay thoáng dừng lại:
"Xin lỗi?"
Nàng ta "ừm" một tiếng, gật đầu:
"Đúng vậy, Lâm cô nương, trước đây là ta cùng thẩm thẩm lừa gạt Lương Hoài Tự nên ngươi không cần phải tự trách. Hắn chưa từng yêu ta, cũng chưa từng thuộc về ta. Lâm cô nương, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu: Ngươi thật sự thích hắn sao?"
"Ngươi đừng hiểu lầm, hiện tại ta đã buông bỏ chấp niệm với hắn từ lâu. Ta chỉ biết ngươi bị hắn giam ở đây. Nếu ngươi không thích hắn, không muốn ở đây thì ta có thể đưa ngươi đi."
Ta không dám tin nàng ta, cũng không muốn tin.
Lỡ như nàng ta là người Lương Hoài Tự phái tới để thử lòng ta thì sao?
Dù những lời nàng ta nói là thật thì ta cũng không thể đi theo nàng ta. Làm vậy sẽ khiến nàng ta bị liên lụy, mà ta không muốn liên lụy bất kỳ ai.
Ta từ chối:
"Trịnh cô nương, ý tốt của ngươi ta xin ghi nhận nhưng ta thật sự định ở lại bên hắn. Nếu những lời ngươi vừa nói là thật vậy thì ta chúc ngươi sớm tìm được người xứng đáng."
Nàng ta nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ có chút sốt ruột:
"Lâm cô nương, ngươi thật sự nghĩ kỹ chưa?"
"Ta từng dốc toàn bộ trái tim mình đặt trên người hắn. Ta từng nghĩ rằng mình rất thích hắn. Nhưng giờ đây ta mới hiểu hắn không phải người đáng để gửi gắm."
"Ta nghĩ ngươi cũng biết chuyện giữa hắn và nhị hoàng tử. Nếu ngươi thật sự thành thân với hắn thì ngươi sẽ thoát thân kiểu gì? Thắng, nhị hoàng tử sẽ không tha cho hắn. Thua, Hoàng thượng cũng không tha cho hắn. Lâm cô nương, hôm nay nếu ngươi không đi cùng ta thì tương lai ngươi sẽ hối hận."
"Lâm Phất Hiểu, ngươi không nên cùng hắn đặt cược."
Sao ta có thể không hiểu chứ.
Nhưng hiện tại ta thật sự không thể rời đi.
Ta đứng dậy, nắm lấy tay nàng ta:
"Trịnh cô nương, hãy tự chăm sóc tốt cho mình."
Trong mắt nàng ta lóe lên một tia khó hiểu, cuối cùng chỉ có thể bất lực lắc đầu rời đi.
Trước khi đi, nàng ta còn nói:
"Lâm cô nương, ta từng yêu một người không xứng đáng. Ta vốn nghĩ ngươi sáng suốt hơn ta, nhưng không ngờ ngươi cũng giống như ta."
Ta nhìn theo bóng lưng nàng ta rời đi, khẽ nhếch môi cười nhẹ.
64.
Buổi tối trời đổ mưa, Lương Hoài Tự đội mưa trở về, người hắn ta vẫn còn nhỏ nước.
Ta kiễng chân lên, dùng khăn tay lau nước mưa trên mặt hắn ta:
"Mưa thế này sao ngươi còn quay về?"
Hắn ta nhìn xuống bộ trang phục ướt sũng trên người, thản nhiên nói:
"Ta sợ buổi tối trời có sấm, ta không ở đây, nàng sẽ sợ hãi."
Ta cong môi cười, thúc giục hắn ta nhanh đi thay bộ đồ ướt rồi tắm nước nóng, đừng để bị cảm lạnh.
Hắn ta bất lực cười nhẹ, vỗ vỗ tay ta rồi đi tắm.
Thật ra ta đã không còn sợ sấm chớp từ lâu.
Ta nhìn chiếc khăn tay trong tay mình, bỗng nhiên nhớ lại đêm mưa sấm chớp tại Trường Bình Cư, đêm Tiêu Thuật cứu ta.
Đêm đó, hắn rõ ràng nhận ra ta sợ sấm nhưng chỉ hỏi ta có đói bụng không rồi dẫn ta xuống lầu ăn chút gì đó.
Sau đó, mỗi lần ta nhắc đến "sợ", hắn sẽ dùng ngón trỏ khẽ đặt lên môi ta, nói:
"Không, Phất Hiểu không sợ gì cả."
Và trong mỗi đêm mưa sấm, hắn luôn lặng lẽ ngồi ngoài cửa phòng ta, không nói gì, cũng không làm gì.
Rồi ta thật sự không còn sợ nữa.
Ta nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Tiêu Thuật trong ngục, người đầy thương tích, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Không biết bây giờ hắn ra sao rồi.
Đợi đến khi Lương Hoài Tự thay bộ đồ sạch sẽ bước ra thì ta đã ngồi bên cửa sổ, lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.
"Đang nghĩ gì thế?"
Không biết từ khi nào hắn ta đã đứng phía sau ta, hai tay đặt lên vai ta.
Ta quay đầu nhìn hắn ta: "Không có gì, đêm khuya rồi, ngủ đi."
Trong phòng chỉ có một chiếc trường kỷ mềm mại nên ta chỉ có thể ngủ cùng hắn ta trên đó.
Hắn ta thổi tắt đèn, đầu vùi vào cổ ta, tay vòng qua eo ta, muốn cởi bỏ trang phục của ta. Ta đưa tay để ngừng động tác của hắn ta: "Ta đang có kỳ kinh nguyệt."
Nghe vậy hắn ta đành phải dừng lại, sau đó ôm ta chặt hơn, bỗng chợt hắn ta nghĩ ra điều gì: "Ta nghe nói hôm nay Trịnh Khâm Hòa đến đây?"
Quả nhiên hắn ta đã biết.
"Ừ."
"Ừ, nàng ta nói gì với nàng?"
"Không có gì, nàng ấy đến để xin lỗi ta, nói trước kia đã làm tổn thương ta, ta cảm thấy không có gì phải trách nên chỉ mong nàng ta cũng sớm gặp được người tốt."
Lương Hoài Tự không nói thêm gì nữa, hắn ta cuối xuống thì thầm bên tai ta: "Ngủ đi."
65.
Cả đêm không ngủ.
Sau khi Lương Hoài Tự rời đi thì ta cũng ra ngoài, phía sau có những thị vệ đi theo.
Hắn ta rất ít nói, ta nói gì hắn ta cũng không để ý, chỉ có những chuyện liên quan đến Lương Hoài Tự thì hắn ta mới trả lời.
Ta lang thang trên phố, tùy ý nhìn ngó, cầm lên một chiếc trâm rồi đặt xuống, thị vệ trả tiền để mua nó.
Ta hỏi hắn ta làm vậy là có ý gì, hắn ta đáp: "Công tử dặn rồi, tiểu thư muốn mua gì thì cứ mua."
Ta lắc đầu: "Ta chỉ nhìn chút thôi, đừng phí tiền."
Hắn ta gật đầu: "Thuộc hạ hiểu rồi."
Ta lại nghiêng đầu hỏi, "Ngươi tên gì?"
Hắn ta cung kính đáp: "A Tiến."
Đi được một đoạn thì ta nghe thấy tiếng rao quen thuộc, là tiếng của người bán kẹo, ngay bên cạnh là quán ăn của Đinh thúc.
Tiến về phía tây là đến Trường Bình Cư.
A Tiến thấy ta nhìn về phía đó thì lập tức hỏi: "Tiểu thư muốn ăn kẹo ngọt không?"
Ta cảm thấy nghẹn ngào trong lòng, lắc đầu rồi đi về phía con phố bên Đông.
Đi thêm một lúc ta mới nhận ra trên phố có nhiều người nghèo khổ, bẩn thỉu.
Ta hỏi A Tiến đứng sau: "Sao lại có nhiều dân tị nạn như vậy?"
Hắn ta trả lời: "Sau trận chiến ở Du Lâm Quan, đại hiện quân lực suy yếu, đặc biệt là từ khi không còn Hàn tướng quân, từ năm ngoái người Hồ lại đến xâm lấn, chiến tranh liên miên, dân chúng chỉ biết chạy trốn, giờ đây tây bắc lại xảy ra hạn hán, họ cũng không còn nơi nào để đi, kinh thành không tiếp nhận họ thì còn đâu có nơi nào tiếp nhận họ nữa?"
Ta gật đầu, đúng vậy, thành trì của Đại Hiển cứ lần lượt thất thủ, người dân chỉ biết chịu đựng chiến tranh và đau khổ.
Nhưng gây ra tình cảnh này thật sự chỉ vì thất thủ ở Du Lâm Quan sao?
Đột nhiên A Tiến dừng bước: "Tiểu thư, đừng đi nữa."
Ta nhìn về phía trước, chỉ thấy một căn nhà hoang tàn, cũng chẳng có ai.
Hắn ta nói: "Tiểu thư, phía trước là trại tị nạn, hôm qua ta nghe nói có người mắc bệnh dịch ở đó, đừng lại gần."
Ta hỏi: "Kinh thành chỉ cho phép họ vào mà không ai quản lý sao?"
Chẳng mấy chốc ta nhận ra mình đã hỏi một câu ngây thơ.
Ai sẽ quản họ đây?
Ai sẽ quản chứ?
Những công tử nhiều tiền có lòng tốt có thể phát cháo cứu trợ nhưng những người thực sự có thể quản lý họ lại không làm gì thì còn có thể làm gì nữa?
Ta ở trong tiểu viện này gần nửa tháng. Ban đầu ta định trồng vài loại hoa nhưng nhận ra chúng chẳng sống được mấy ngày đã héo rũ, thế nên ta không trồng nữa.
Cũng đúng thôi, nơi như thế này thì có gì sống nổi chứ?
Ta cũng chẳng muốn ra ngoài vì ta không thích bị người khác theo sát.
Có lẽ vì nhận ra ta cảm thấy buồn chán, thỉnh thoảng trong viện sẽ có vài cô nương đến. Nhưng các nàng ấy lễ phép mà xa cách, giống như tới để hầu hạ ta hơn là kết giao, mà ta thì chẳng thích điều đó.
Nếu A Diệu hay A Noãn ở đây thì tốt biết bao.
Nếu ta vẫn còn ở trấn Bình Triều thì tốt biết bao.
Cho đến một ngày có một người không ngờ lại xuất hiện.
Trịnh Khâm Hòa.
Nàng ta vẫn giống hệt như lần đầu ta gặp, dịu dàng ôn nhu nhưng ta luôn cảm thấy nàng ta có chút gì đó không giống trước kia.
Thị vệ ở cửa không cho bất kỳ ai vào mà chưa được Lương Hoài Tự cho phép nhưng Trịnh Khâm Hòa lại chủ động tìm đến ta. Khi thị vệ ngăn nàng ta, nàng ta lập tức đẩy thanh kiếm của thị vệ sang một bên, ánh mắt lạnh nhạt, nói:
"Ta là tiểu thư nhà họ Trịnh, ngươi cũng dám cản ta sao?"
Thị vệ nghe nhắc đến nhà họ Trịnh, còn đang do dự thì Trịnh Khâm Hòa đã ngang nhiên bước qua.
Ta tựa vào cạnh cửa, cười nhẹ với nàng ta:
"Đã lâu không gặp, Trịnh cô nương."
Nàng ấy đứng giữa sân, dưới bậc thềm, đưa mắt nhìn quanh tiểu viện rồi định nói điều gì đó. Nhưng ta giơ tay ra hiệu nàng ta im lặng:
"Có gì muốn nói thì vào trong hãy nói."
Nàng ta gật đầu, bước vào phòng cùng ta. Sau khi ta đóng cửa lại, hỏi nàng ta vì sao đến đây thì nàng ta không trả lời, chỉ nói:
"Ngươi không nên ở đây."
Ta rót trà cho nàng ta:
"Vậy ta nên ở đâu?"
Nàng ta lại không nói ra được, thấy vậy ta bật cười:
"Đây là nhà của Lương Hoài Tự, chẳng bao lâu nữa ta sẽ cùng hắn thành thân. Nếu không ở đây thì ta nên ở đâu?"
"Ta đến để xin lỗi ngươi."
Ta khẽ nhướng mắt, động tác trên tay thoáng dừng lại:
"Xin lỗi?"
Nàng ta "ừm" một tiếng, gật đầu:
"Đúng vậy, Lâm cô nương, trước đây là ta cùng thẩm thẩm lừa gạt Lương Hoài Tự nên ngươi không cần phải tự trách. Hắn chưa từng yêu ta, cũng chưa từng thuộc về ta. Lâm cô nương, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu: Ngươi thật sự thích hắn sao?"
"Ngươi đừng hiểu lầm, hiện tại ta đã buông bỏ chấp niệm với hắn từ lâu. Ta chỉ biết ngươi bị hắn giam ở đây. Nếu ngươi không thích hắn, không muốn ở đây thì ta có thể đưa ngươi đi."
Ta không dám tin nàng ta, cũng không muốn tin.
Lỡ như nàng ta là người Lương Hoài Tự phái tới để thử lòng ta thì sao?
Dù những lời nàng ta nói là thật thì ta cũng không thể đi theo nàng ta. Làm vậy sẽ khiến nàng ta bị liên lụy, mà ta không muốn liên lụy bất kỳ ai.
Ta từ chối:
"Trịnh cô nương, ý tốt của ngươi ta xin ghi nhận nhưng ta thật sự định ở lại bên hắn. Nếu những lời ngươi vừa nói là thật vậy thì ta chúc ngươi sớm tìm được người xứng đáng."
Nàng ta nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ có chút sốt ruột:
"Lâm cô nương, ngươi thật sự nghĩ kỹ chưa?"
"Ta từng dốc toàn bộ trái tim mình đặt trên người hắn. Ta từng nghĩ rằng mình rất thích hắn. Nhưng giờ đây ta mới hiểu hắn không phải người đáng để gửi gắm."
"Ta nghĩ ngươi cũng biết chuyện giữa hắn và nhị hoàng tử. Nếu ngươi thật sự thành thân với hắn thì ngươi sẽ thoát thân kiểu gì? Thắng, nhị hoàng tử sẽ không tha cho hắn. Thua, Hoàng thượng cũng không tha cho hắn. Lâm cô nương, hôm nay nếu ngươi không đi cùng ta thì tương lai ngươi sẽ hối hận."
"Lâm Phất Hiểu, ngươi không nên cùng hắn đặt cược."
Sao ta có thể không hiểu chứ.
Nhưng hiện tại ta thật sự không thể rời đi.
Ta đứng dậy, nắm lấy tay nàng ta:
"Trịnh cô nương, hãy tự chăm sóc tốt cho mình."
Trong mắt nàng ta lóe lên một tia khó hiểu, cuối cùng chỉ có thể bất lực lắc đầu rời đi.
Trước khi đi, nàng ta còn nói:
"Lâm cô nương, ta từng yêu một người không xứng đáng. Ta vốn nghĩ ngươi sáng suốt hơn ta, nhưng không ngờ ngươi cũng giống như ta."
Ta nhìn theo bóng lưng nàng ta rời đi, khẽ nhếch môi cười nhẹ.
64.
Buổi tối trời đổ mưa, Lương Hoài Tự đội mưa trở về, người hắn ta vẫn còn nhỏ nước.
Ta kiễng chân lên, dùng khăn tay lau nước mưa trên mặt hắn ta:
"Mưa thế này sao ngươi còn quay về?"
Hắn ta nhìn xuống bộ trang phục ướt sũng trên người, thản nhiên nói:
"Ta sợ buổi tối trời có sấm, ta không ở đây, nàng sẽ sợ hãi."
Ta cong môi cười, thúc giục hắn ta nhanh đi thay bộ đồ ướt rồi tắm nước nóng, đừng để bị cảm lạnh.
Hắn ta bất lực cười nhẹ, vỗ vỗ tay ta rồi đi tắm.
Thật ra ta đã không còn sợ sấm chớp từ lâu.
Ta nhìn chiếc khăn tay trong tay mình, bỗng nhiên nhớ lại đêm mưa sấm chớp tại Trường Bình Cư, đêm Tiêu Thuật cứu ta.
Đêm đó, hắn rõ ràng nhận ra ta sợ sấm nhưng chỉ hỏi ta có đói bụng không rồi dẫn ta xuống lầu ăn chút gì đó.
Sau đó, mỗi lần ta nhắc đến "sợ", hắn sẽ dùng ngón trỏ khẽ đặt lên môi ta, nói:
"Không, Phất Hiểu không sợ gì cả."
Và trong mỗi đêm mưa sấm, hắn luôn lặng lẽ ngồi ngoài cửa phòng ta, không nói gì, cũng không làm gì.
Rồi ta thật sự không còn sợ nữa.
Ta nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Tiêu Thuật trong ngục, người đầy thương tích, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Không biết bây giờ hắn ra sao rồi.
Đợi đến khi Lương Hoài Tự thay bộ đồ sạch sẽ bước ra thì ta đã ngồi bên cửa sổ, lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.
"Đang nghĩ gì thế?"
Không biết từ khi nào hắn ta đã đứng phía sau ta, hai tay đặt lên vai ta.
Ta quay đầu nhìn hắn ta: "Không có gì, đêm khuya rồi, ngủ đi."
Trong phòng chỉ có một chiếc trường kỷ mềm mại nên ta chỉ có thể ngủ cùng hắn ta trên đó.
Hắn ta thổi tắt đèn, đầu vùi vào cổ ta, tay vòng qua eo ta, muốn cởi bỏ trang phục của ta. Ta đưa tay để ngừng động tác của hắn ta: "Ta đang có kỳ kinh nguyệt."
Nghe vậy hắn ta đành phải dừng lại, sau đó ôm ta chặt hơn, bỗng chợt hắn ta nghĩ ra điều gì: "Ta nghe nói hôm nay Trịnh Khâm Hòa đến đây?"
Quả nhiên hắn ta đã biết.
"Ừ."
"Ừ, nàng ta nói gì với nàng?"
"Không có gì, nàng ấy đến để xin lỗi ta, nói trước kia đã làm tổn thương ta, ta cảm thấy không có gì phải trách nên chỉ mong nàng ta cũng sớm gặp được người tốt."
Lương Hoài Tự không nói thêm gì nữa, hắn ta cuối xuống thì thầm bên tai ta: "Ngủ đi."
65.
Cả đêm không ngủ.
Sau khi Lương Hoài Tự rời đi thì ta cũng ra ngoài, phía sau có những thị vệ đi theo.
Hắn ta rất ít nói, ta nói gì hắn ta cũng không để ý, chỉ có những chuyện liên quan đến Lương Hoài Tự thì hắn ta mới trả lời.
Ta lang thang trên phố, tùy ý nhìn ngó, cầm lên một chiếc trâm rồi đặt xuống, thị vệ trả tiền để mua nó.
Ta hỏi hắn ta làm vậy là có ý gì, hắn ta đáp: "Công tử dặn rồi, tiểu thư muốn mua gì thì cứ mua."
Ta lắc đầu: "Ta chỉ nhìn chút thôi, đừng phí tiền."
Hắn ta gật đầu: "Thuộc hạ hiểu rồi."
Ta lại nghiêng đầu hỏi, "Ngươi tên gì?"
Hắn ta cung kính đáp: "A Tiến."
Đi được một đoạn thì ta nghe thấy tiếng rao quen thuộc, là tiếng của người bán kẹo, ngay bên cạnh là quán ăn của Đinh thúc.
Tiến về phía tây là đến Trường Bình Cư.
A Tiến thấy ta nhìn về phía đó thì lập tức hỏi: "Tiểu thư muốn ăn kẹo ngọt không?"
Ta cảm thấy nghẹn ngào trong lòng, lắc đầu rồi đi về phía con phố bên Đông.
Đi thêm một lúc ta mới nhận ra trên phố có nhiều người nghèo khổ, bẩn thỉu.
Ta hỏi A Tiến đứng sau: "Sao lại có nhiều dân tị nạn như vậy?"
Hắn ta trả lời: "Sau trận chiến ở Du Lâm Quan, đại hiện quân lực suy yếu, đặc biệt là từ khi không còn Hàn tướng quân, từ năm ngoái người Hồ lại đến xâm lấn, chiến tranh liên miên, dân chúng chỉ biết chạy trốn, giờ đây tây bắc lại xảy ra hạn hán, họ cũng không còn nơi nào để đi, kinh thành không tiếp nhận họ thì còn đâu có nơi nào tiếp nhận họ nữa?"
Ta gật đầu, đúng vậy, thành trì của Đại Hiển cứ lần lượt thất thủ, người dân chỉ biết chịu đựng chiến tranh và đau khổ.
Nhưng gây ra tình cảnh này thật sự chỉ vì thất thủ ở Du Lâm Quan sao?
Đột nhiên A Tiến dừng bước: "Tiểu thư, đừng đi nữa."
Ta nhìn về phía trước, chỉ thấy một căn nhà hoang tàn, cũng chẳng có ai.
Hắn ta nói: "Tiểu thư, phía trước là trại tị nạn, hôm qua ta nghe nói có người mắc bệnh dịch ở đó, đừng lại gần."
Ta hỏi: "Kinh thành chỉ cho phép họ vào mà không ai quản lý sao?"
Chẳng mấy chốc ta nhận ra mình đã hỏi một câu ngây thơ.
Ai sẽ quản họ đây?
Ai sẽ quản chứ?
Những công tử nhiều tiền có lòng tốt có thể phát cháo cứu trợ nhưng những người thực sự có thể quản lý họ lại không làm gì thì còn có thể làm gì nữa?