Pháo Hôi Xinh Đẹp
Chương 64
Edit: Cresent Munn
Trong hai ngày, bao gồm cả đường thủy, nhóm đã tìm được ba cửa hang.
Mỗi ngày, Hoài Giảo đều đi theo họ, sáng sớm ra ngoài, buổi trưa thì vội vàng bị đưa về, đến chiều khi Vương Tranh ra ngoài, nhóm lại tiếp tục lên núi.
"Nếu không tính đường thủy, thì cửa hang trên đỉnh núi là thích hợp nhất." Chiều hôm đó, Vương Tranh ra ngoài sớm, sau khi nhóm lên núi mấy lần, họ cũng cơ bản đã nắm được tình hình.
Mọi người ngồi quây quần trong phòng Vương Tranh, trên chiếc bàn vuông ở giữa phòng khách, có một tấm bản đồ đơn giản được cô gái tóc ngắn vẽ tay đặt trên đó.
Hoài Giảo ngồi bên cạnh, giả vờ như đang ngẩn người, không hề nghe trộm họ nói chuyện, nhưng thực ra tai cậu đã dựng lên hết rồi.
Cô gái tóc ngắn bên cạnh, Vu Vấn Thanh, đưa tay chỉ vào vị trí cửa hang trên bản đồ, cúi đầu nói: "Từ cửa hang xuống mặt đất, đoán chừng không đến 10 mét, dưới đáy có dây leo và cỏ khô, vào đây thật sự an toàn nhất."
"Làm sao chắc chắn cái hố này có đường đi?" Tên béo đột nhiên hỏi. Hôm qua vì vội, họ chỉ đứng nhìn cửa hang một lúc, không ai thử vào trong.
"Vậy nếu xuống phát hiện chỉ là một cái hố trời thì sao?"
Vu Vấn Thanh nghe vậy, nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Hoài Giảo và khẽ gật đầu, ra hiệu: "Vậy thì đi tìm cậu ta tính sổ."
Hoài Giảo: "......"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hoài Giảo, cậu cúi đầu, ngượng ngùng tránh ánh mắt.
"Cậu ta có thể chỉ đúng nơi, chứng tỏ trước đó đã có người dẫn cậu ta vào rồi."
"Dù sao cũng chỉ là chọn sai một con đường, có dây an toàn rồi, nếu thấy không ổn thì lập tức quay lại."
Vu Vấn Thanh bình tĩnh nói: "Chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì."
Tên béo suy nghĩ một chút rồi đáp lại: "Cũng đúng."
"Cái hang này tuy lớn nhưng cũng có nhiều cửa ra, không chừng còn không nguy hiểm bằng cái hang nước chúng ta đã đi lần trước."
Hoài Giảo nghe xong, mở miệng muốn nhắc nhở một chút, nhưng nghĩ lại về thân phận của mình nên đành nuốt lại. Mọi người đều không hiểu tình hình, nhưng cậu thì biết rõ, miêu tả trong cốt truyện về hang động, không đơn giản chỉ là nguy hiểm thôi đâu.
Muốn thông qua cốt truyện này, nhất định phải vào trong hang. Mọi người có mục đích riêng, nhưng trong hoàn cảnh này, nhắc nhở một câu cẩn thận cũng là thừa.
Ngày hôm sau, sau khi nghỉ ngơi một ngày, nhóm quyết định thời gian vào hang. Hoài Giảo trước đó còn lo lắng liệu họ có mang theo mình hay không.
Kết quả, tối hôm trước, Đan Trì đã nhân lúc Vương Tranh không để ý, lại một lần nữa chặn cậu ở cửa buồng tắm.
"Ngày mai không được ngủ nướng, Vương Tranh đi rồi, cậu lập tức chuẩn bị xong, nghe rõ chưa?"
Hoài Giảo giả vờ ngốc nghếch, gật đầu rồi lại lắc đầu, hỏi anh ta: "Tại sao?"
"Đừng hỏi, dẫn cậu lên núi chơi, hiểu chưa?" Từ khi biết Hoài Giảo có thể hiểu được lời nói, Đan Trì nói chuyện với cậu không còn lịch sự nữa, từng câu từng chữ đều là lừa gạt, chẳng quan tâm cậu có tiếp nhận hay không.
Hoài Giảo chán không muốn nói thêm, chỉ gật đầu một cái.
Tối hôm đó, mấy người nghỉ ngơi khá sớm, trước khi đi ngủ, Hoài Giảo còn lôi bộ quần áo dài mà lần trước đã mặc ra, định sáng mai trước khi vào hang sẽ thay.
Ngày thứ tư sáng sớm, Vương Tranh sắp xếp xong cho Hoài Giảo, vừa mới ra ngoài, Đan Trì và mấy người nhanh chóng chuẩn bị xong hết đồ đạc, đưa Hoài Giảo vừa ăn sáng xong lên núi.
......
Mỗi người đều mang một balo leo núi nặng hơn mười ký, balo của hai cô gái nhẹ hơn một chút, ngoài những đồ ăn và vật dụng cứu sinh cần thiết ra, không mang thêm đồ vật nặng nào.
Cô gái tóc ngắn trong đội chỉ đến đây một lần đã vạch ra được lộ trình, Hoài Giảo để họ dẫn đường, đi bộ lên đến đỉnh núi mà không thấy mệt mỏi gì.
Cửa hang đen kịt, đường kính vài mét, nằm bên cạnh một tảng đá lớn trên đỉnh núi.
Dưới đáy hang sâu thẳm, xung quanh treo đầy những dây leo và các loài cây lạ, chồng chất rũ xuống.
Mấy người rõ ràng rất có kinh nghiệm khi xuống hang, chọn xong điểm cố định, thắt dây an toàn thành nút hình số tám, không có cuộc trò chuyện thừa thãi, Đan Trì thắt nút xong liền nhảy xuống trước.
Hoài Giảo lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này còn có chút lo lắng, mấy người ở cửa hang còn lại bật đèn pin mạnh, chăm chú nhìn Đan Trì dưới đáy hang.
Chỉ mất hai phút, Đan Trì đã xuống đáy, dây an toàn được tháo ra, cảnh tượng ở dưới và trên nhìn thấy giống nhau, mặt đất đá vụn lót trên lớp lá khô, dưới giày mềm mại, dày dặn.
Đan Trì cầm đèn pin nhanh chóng quét một vòng trong hang, phát hiện không chỉ có một đường hầm, liền ra hiệu cho mọi người.
"Có đường, trực tiếp xuống."
Hoài Giảo sắc mặt căng thẳng, run rẩy để Vu Vấn Thanh thắt dây cho cậu.
Dây an toàn quấn quanh eo rất chặt, khóa dây cọ vào bụng rồi quấn qua hai bên đùi cậu. Vu Vấn Thanh nửa quỳ trước mặt Hoài Giảo, đỡ chân cậu, vừa thắt dây vừa cau mày dạy bảo: "Cậu run gì vậy, Đan Trì dưới đó đón, ngã cũng không chết đâu."
Trong mấy ngày này, ngoài Đan Trì, Vu Vấn Thanh là người Hoài Giảo tiếp xúc nhiều nhất, người này ngoài miệng độc mồm độc miệng, chẳng bao giờ tỏ ra thân thiện, nhưng nhìn chung, với Hoài Giảo cũng không đến nỗi nào.
Vu Vấn Thanh kéo Hoài Giảo quay lưng lại cửa hang, bảo cậu nhảy vào, Hoài Giảo tuy sợ nhưng cũng không muốn tốn thêm thời gian, dưới đó Đan Trì đang nhìn lên, Hoài Giảo nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nắm dây an toàn rồi nhảy xuống.
Cảm giác mất trọng lượng khi rơi khiến dây trên eo và đùi lập tức căng chặt.
Dây nylon đỏ trắng thắt quanh eo cậu, Hoài Giảo chưa từng trải qua tình huống này, thấy Đan Trì xuống còn tưởng nhẹ nhàng, đến lượt mình mới cảm thấy khó chịu. Những sợi dây nặng nề chịu hết trọng lượng cơ thể, lúc rơi xuống, mặt trong đùi cậu bị dây siết chặt.
Cả người cậu toàn thịt mềm, dây cọ sát khiến cậu vừa đau vừa tê.
Chưa kịp xuống đáy đã được Đan Trì ôm lấy chân, đỡ xuống.
Dây an toàn được tháo ra, Đan Trì ôm lấy cậu, hỏi: "Cậu đau ở đâu?"
Hoài Giảo lắc đầu, môi mím chặt không nói nên lời.
Cậu ngồi xổm trên mặt đất thở dốc, chờ đợi những người còn lại xuống. Hai cô gái đi sau, tiếp theo là Vu Vấn Thanh và người béo, cuối cùng là anh chàng đeo khẩu trang.
Sau khi tất cả xuống đáy hang, họ không hành động vội mà rất cẩn thận quan sát xung quanh. Mặt đáy hang ngoài dây leo còn phủ đầy rêu xanh, sờ vào cảm giác trơn tuột.
"Trong hang này chắc chắn có nhiều nước, độ ẩm rất cao."
"Nếu là nước chảy thì dễ giải quyết, cứ theo dòng nước mà đi một vòng là được." Cô gái tóc đuôi ngựa xinh đẹp nói, vừa đi tới một đường hầm bên phải của hang.
Trong đó tối om, chiều cao chỉ khoảng một người, đứng ngay cửa hang cũng cảm thấy chật chội.
Cô gái chẳng hề sợ hãi, bật bật bật lửa trên tay, cúi người đi vài bước, vài giây sau, cô quay lại, nhíu mày nói: "Đây là đường cụt, bên trong thiếu oxy."
Ngọn lửa trên bật lửa tắt ngay khi cô tiến thêm vài bước.
Dưới đáy hang chỉ có hai đường, giờ loại trừ một đường, chỉ còn lại một đường duy nhất.
Hoài Giảo chỉ liếc nhìn một cái về phía cửa hang bên kia, sắc mặt thay đổi một chút.
Đường hầm này còn đáng sợ hơn cả cái bên phải, lúc này Hoài Giảo ngồi xổm trên mặt đất, tầm mắt không thể ngang bằng với cửa hang đó.
Cửa hang hẹp, nối liền mặt đất, đường hầm cong cong tạo thành một hình vòm.
Như thể là một lối đi dành cho một loài động vật to lớn nào đó, nếu người bình thường muốn vào, chỉ có thể cúi mình bò vào.
"Trời ạ, lại là cái hang phân biệt người béo." Tên béo trong đội cằn nhằn một câu, tức giận vứt balo xuống, "Vu Vấn Thanh, cậu lấy balo của tôi, tôi đi đầu vào trước."
Vu Vấn Thanh "chậc" một tiếng, nhặt balo của anh ta lên, "Mỡ bụng thu lại chút, đừng chắn đường chúng tôi."
Đường hầm không cao lắm, cô gái gầy có thể mang balo bò vào được, nhưng với những người cao to như Đan Trì và anh chàng đeo khẩu trang, muốn vào chỉ có thể tháo balo ra và đẩy nó đi trước.
"Tớ vào cuối cùng, cậu cứ bò vào trước đi." Đan Trì tháo balo của mình xuống, kéo Hoài Giảo qua một bên.
Trước khi vào động, mỗi người đều được phát một chiếc đèn pin và một ít đồ ăn khẩn cấp. Hoài Giảo không mang balo, ngoài chiếc đèn pin trong tay ra, Đan Trì còn cho cậu một vài thanh socola bỏ vào túi quần, dặn dò nghiêm túc: "Đừng ăn vặt, lúc nào đói thì hãy ăn."
Hoài Giảo ngoan ngoãn gật đầu.
"Thế nào, bên trong có thông khí không?" Vu Vấn Thanh ngồi xổm ở cửa hang hỏi vọng vào.
Trong hang, ánh sáng trắng từ đèn pin chiếu rọi thật xa, tiếng vang của giọng nói của mập rầu rĩ vọng lại: "Không khí đầy đủ, có tiếng nước, có thể vào."
Nghe vậy, mấy người liếc nhìn nhau, nhanh chóng chỉnh lại quần áo rồi chuẩn bị tiến vào.
Đi sau người mập là Vu Vấn Thanh, kế đến là hai nữ sinh. Phía sau các nữ sinh lần lượt là khẩu trang nam và Hoài Giảo, còn Đan Trì ở phía cuối cùng để chốt đoàn.
Đường hầm gồ ghề, mặt đất không bằng phẳng, thỉnh thoảng có những viên đá nhỏ chắn trên đường đi. Hoài Giảo mặc một chiếc áo dài tay màu đen không quá dày, khi bò sát mặt đất, cậu cảm thấy đá cộm vào tay, đau nhức không chịu nổi.
Để tiết kiệm pin, cả đoàn chỉ để người dẫn đầu là bạn mập và một nữ sinh ở giữa bật đèn pin.
Không biết đã bò bao lâu, tên mập bất chợt hét lên: "Phía trước có nước! Dừng lại một chút!"
Giọng nói của mập vang qua mấy người, âm thanh bị vọng lại trong không gian hẹp của hang động, Hoài Giảo nghe được, chỉ tưởng anh ta đang nói gì đó về việc tìm thấy nguồn nước, thế là thở phào nhẹ nhõm.
Càng bò sâu vào trong hang, không gian càng chật hẹp, mặc dù không đến mức không thể quay người, nhưng mấy người phải kéo theo ba lô, cản trở việc di chuyển, khiến đường đi bị nghẽn lại. Hoài Giảo bị mấy người và những chiếc ba lô chắn ngang, không nghe được lời nói gì, cũng không thể nhìn thấy gì phía trước.
Trong hoàn cảnh không thể truyền đạt thông tin rõ ràng trong hang, ngay lập tức những sự cố bắt đầu xảy ra.
Hang có nguồn nước, béo đi đầu phát hiện ra nguồn nước liền dừng lại, mấy người phía sau, nhờ vào ánh sáng từ đèn pin, cũng nhận ra có gì đó không ổn, thế là họ dừng lại.
Hoài Giảo và Đan Trì đi cuối, chẳng nghe thấy gì cả, cũng không biết là mấy người phía trước đã dừng lại.
Hoài Giảo bò chậm, vốn đã cách xa người đeo khẩu trang phía trước, bò một hồi, cậu chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của đôi giày trước mặt.
Lúc đầu, khi chạm phải một vật cứng, Hoài Giảo ngẩn ra một lúc.
Nhưng ngay sau đó, vật cứng đó liền rút lại nhanh chóng.
Hoài Giảo vẫn còn mơ màng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, dừng lại một chút rồi lại tiếp tục bò về phía trước.
Trước mặt tối đen, chẳng thể thấy gì cả, nhắm mắt hay mở mắt cũng chẳng khác gì nhau.
Chỉ khi bò vài bước, cảm giác dưới tay từ cứng chuyển thành mềm, Hoài Giảo mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Lúc này, cậu đã bò sâu vào bên trong, bị đè ép đến mức không thể cử động được nữa.
Phía sau, Đan Trì nhận thấy cậu dừng lại, liền hỏi: "Sao thế?"
Hoài Giảo vừa định chống người dậy thì lại bị tường đá đẩy về phía sau, chỉ có thể nằm xuống, "Ưm..." Cậu cảm nhận rõ ràng mình đang nằm trên một vật cứng rắn và mạnh mẽ, cảm giác rất rõ ràng, khiến đầu óc Hoài Giảo tỉnh táo lại một chút.
Đằng sau, Đan Trì thấy Hoài Giảo không lên tiếng, rốt cuộc không kiềm chế được nữa, mở đèn pin.
Ánh sáng trắng vụt qua tầm mắt Hoài Giảo, khiến cậu vừa tỉnh táo lại thì đầu óc cũng vang lên một tiếng ong ong.
Ánh sáng trắng từ đèn pin chiếu qua người cậu, xuyên qua bên cạnh chiếu vào trong hang động.
Trước mắt cậu là một hang đá chật hẹp đầy bụi, và một đôi mắt đen lạnh lùng, sắc bén. Hắn hơi nhắm mắt, vẻ mặt không có biểu cảm, từ trên cao nhìn xuống Hoài Giảo.
Hoài Giảo bị ánh mắt lạnh lùng đó nhìn chằm chằm, cơ thể run lên một chút, rồi chậm rãi, theo hướng ánh mắt ấy, cúi xuống nhìn vào người mình...
Editor: Hé lu mấy bà, nhiều khi tui edit có thiếu sót mọi người cứ hoan hỉ góp ý cho tui nha kaka